Thi hài ông lão Bach Thang Linh
được chôn cất ở khu công mộ vùng Hương Sơn. Bach Ngan Suong
thì sau đó dọn vào 1 căn nhà nhỏ vùng Mao Nhi phía đông thành
Bac Kinh. Ngôi nhà nhỏ này do Tieu Khau Tu giới thiệụ Nó là
của 1 ng` họ xa vơi TKT, vì dư xài, bỏ trống đã lâụ Bây giờ
muốn tăng thêm thu nhập nên mang ra cho thuệ Ngan Suong đến
kịp lúc. Ng` đứng ra thuê nhà la Hao Trinh.
Ngôi nhà không rộng lắm, nhưng cũng có đủ ba gian. Phòng khách,
phòng ngủ và phòng ăn. Với Hao Trinh thì vậy là hẹp. Nhưng
trong cái hoàn cảnh bức bách bấy giờ. Không thể chọn lựả Còn
với Ngan Suong? Thế này là quá, nào dám đòi hỏi gì hơn.
Mọi chuyện tiến hành nhanh chóng. Từ chuyện tang ma đến dọn
vào nhà mới diễn ra chỉ trong vòng ba ngàỵ Mọi chuyện tiến
hành như vậy vì nhiều nguyên dọ
Trước nhất. Ông lão Bach Thang Linh chết đã lâu ngày, không
thể để quàng lâu được. Chọn được ngày lành là chôn ngaỵ A Khac
Dan phụ trách chọn điểm đào huyệt xây mộ Còn Ngan Suong. Bây
giờ đơn chiếc. Thân gái cũng không thể ở mãi lề đường. Mà con
ng` có an cư rồi mới lạc nghiệp. Ngan Suong có chỗ cư ngụ vững
vàng rồi muốn làm gì cũng dễ. Chính vì vậy, mà Hao Trinh đã
hối thúc A Khac Dan và TKT sắp xếp mọi thứ nhanh chóng.
Thế là Ngan Suong đã có 1 mái nhà tươm tất.
Nhưng có nhà rồi không lẽ lại ở 1 mình? Thế là TKT lại có việc.
Khau Tu nhờ ng` thiếm thứ ba của mình đến ở chung với Ngan
Suong. Sau đó chọn cho Ngan Suong 1 a đầu lanh lợi làm bạn.
Thế là nhà đã có ba ng` ở chung. A đầu này tên là Hương Kỳ.
Chuyện sắp xếp để Ngan Suong có 1 chỗ dung thân tuy là việc
thiện. Nhưng A Khac Dan vẫn cảm thấy bất an thế nào đấỵ A Khac
Dan là ng` thầy cũng là 1 ng` tớ trung thành. Nên lúc nào cũng
coi chuyện "an nguy" của chủ là của mình. Khac Dan thấy quả là
Hao Trinh đang đùa với lửạ Vì Hao Trinh vừa được vua "chỉ hôn"
đểsắp được làm phò mã. Chuyện chưa tới đâu mà Hao Trinh lại
vướng víu chuyện "cứu ng` đẹp" để rồi khó tránh khỏi "xây tổ
uyên ương ở chốn tư riêng". Thế này quả là không ổn ... Nên
khi ở chỗ riêng rẽ, ông đã gọi TKT ra mắng.
-Mi là cái thằng lắm chuyện. Sao ưa bày vẻ thế? Bày đặt chỉ
chỗ cho thuê nhà, rồi kéo thêm thím Ba mi vào cuộc. Bây giờ
chuyện thế này rồi biết thu xếp ra saỏ Lỡ thấu tai vuong gia
có phải là khó giải thích, chuyện lọt vô cung nữa thì ... Mi
và ta càng thêm đổ nợ
TKT lắc đầu nói:
-Biết làm sao bây giờ? Ông có trách thì tôi đành chịụ Chuyện
này hoàn toàn do ông trời sắp đặt. Thử nghỉ xem. Chúng ta chỉ
có 1 tháng vắng mặt ở Long Nguyen Lau, thì gia đình của Bạch
cô nương đã tan nát ... Ông không thấy tình trạng của Boi Lac
Gia ử Ông ấy bức rức khổ sở. Nếu mà chúng ta chỉ đứng khoanh
tay ngồi nhìn, không phải là khéo vô tình ử Bạch cô nương thân
gái yếu đuốị Lại lâm vào tình cảnh khốn khổ. Ta không thể
không cảm thông. Còn Boi Lac Gia thì ... Ông cũng phải thấy ng`
đã thật sự động lòng ... Mà chuyện các vương tôn công tử năm
thê bảy thiếp là chuyện thường tình ... Có ai ngăn được họ?
... Nói chi là phò mã tương lai ... Tôi nghĩ là nhà vua rồi
cũng không trách vì ngay nhà vua cũng có những tam cung lục
viện, 72 phi tần mỹ nữ nữa là ... Vì vậy ... Vì vậy ... ông
cũng không phải lo nhọc công. Cứ cư xử tốt với Bach cô nương
để công tử hài lòng là được.
Lời của TKT có lý! Với cái đầu đơn giản của AKD thì TKT rõ là
không saị Lý luận, giải thích hoàn toàn đúng. Chỉ cần Boi Lac
Gia vui là được. Nhưng rồi ở chỗ riêng tự AKD cũng thấy nó làm
sao đấy, vì trực giác cho ông thấỵ Trong chuyện này có tiềm
tàng 1 mối nguy, 1 sai lầm nào đó! Không phải chỉ có AKD, mà
cả Ngan Suong cũng nhận thấy như vậỵ
Sau khi chôn cất cha xong. Ngan Suong thấy chuyện "trả ơn" cho
Hao Trinh là chuyện phải làm. Nhưng mà trả ơn bằng cách nàỏ
Mãi đến giờ nàỵ Ngan Suong không rõ lý lịch của Hao Trinh,
ngay cái tên của chàng Ngan Suong cũng không biết. Có điều
nhìn cái hành vi dũng cảm, có kiến thức của Hao Trinh, rồi đi
bên chàng lúc nào cũng có hai vệ sĩ. Ngan Suong cũng đoán được
cái xuất thân cao quý của Hao Trinh. Chắc là ng` của nhà cao
cửa rộng, phải bậc Vuong gia công tử, ở những ng` này họ rất
cần có nữ tỳ, A hoàn hầu hạ Vậy thì ...
Một bữa, Ngan Suong đã quỳ trước mặt Hao Trinh.
-Công tử. Xin công tử hãy để tiện nữ này về dinh làm a đầụ
Tiện nữ hứa là sẽ phục vụ hết lòng, hoàn thành nhiệm vụ mà
công tử giao phó.
AKD đứng cạnh đó không đợi Hao Trinh mở miệng, đã nói ngay:
-Không được! Cô không thể vào Vuong phủ được!
Ngan Suong ngạc nhiên chưa biết lý do gì thì Hao Trinh đã nóị
-Chuyện xuất tiền để chôn cất cho cha cô chỉ là 1 chuyện giúp
đỡ nhỏ trong lúc cô hoạn nạn, còn cái chuyện tôi cần trả ơn
thì không có. Nếu cô nghĩ vậy thì cô đã quá xem thường tôị
Ngan Suong lúng túng.
-Nhưng dù công tử không đòi hỏi, thì đó là bổn phận của tôị
Tôi đã viết điều đó minh bạch trên mảnh vải lúc ngồi trước chợ
cơ mà "Muốn bán mình để chôn cha". Vì vậy, nếu công tử chệ
Nghĩ tôi cũng không đủ tư cách để làm 1 đứa a đầu ... thì tôi
cũng sẵn sàng làm công việc khác thấp hơn. Chẳng hạn như bửa
củi, gánh nước hay làm bất cứ 1 công việc nặng nề khác để hoàn
trả lại ...
-Không phải! KHông phải! Cô hoàn toàn hiểu sai rồi!
Hao Trinh vội vã giải thích.
-Tôi làm sao dám coi nhẹ cô như vậỷ Cô đừng để tôi phải khó xử
... Chuyện trả ơn không cần thiết, còn lý lịch tôi ử Tôi thuộc
hàng hoàng thân quý tộc. Cha tôi chính là Thạc Thân Vương,
riêng tôi là 1 vương hầu bậc Bối Lạc, tên là Hao Trinh.
Ngan Suong ngẫn ra nhìn Hao Trinh. Nàng thật không ngờ. Dù đã
nhiều lần Ngan Suong đoán, nhưng Ngan Suong đâu nghĩ Hao Trinh
lại ở vị trí quá cao như vậỷ Ngan Suong chưa biết cư xử ra
sao, thì TKT đã nóị
-Không phải chỉ có vậy thôi đâụ Boi Lac Gia của ta, tháng
trước còn được Hoang Thuong chỉ hôn để gả Lan công chúa cho
nên chẳng bao lâu nữa, ng` sẽ trở thành phò mã rồi đấỵ
Ngan Suong càng ngạc nhiên hơn nữạ Rồi chợt nhiên 1 nỗi buồn
vô cớ xuất hiện. Thì ra ... Vị công tử đẹp trai nầy không phải
ng` thường. Ngan Suong thấy mình thấp hèn trước một danh gia
chói sáng ...
TKT lại tiếp.
Đdể cô biết rõ hơn, tôi nói cho mà biết. Cái thứ nhất là quy
luật trong Vuong phu rất là nghiêm ngặt không phải ai muốn vào
muốn ra lúc nào thì rạ Điều thứ haị Chuyện Boi Lac Gia nhà tôi
trốn ra khỏi Vuong Phu đến Long Nguyen Lau uống rượu rồi đánh
lộn là 1 chuyện tối bí mật không được để vương gia biết. Điều
thứ ba là bây giờ cô đang có tang chạ Mà ng` có tang đâu thể
đến nhà ng` khác, đó là điều cấm kỵ thứ ba ... Nên cô không
thể vào Vuong Phu của chúng tôi được, hiểu chưả
Ngan Suong liếc nhanh về phía Hao Trinh:
-Nếu vậy thì ... Vậy thì ... Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ
là kẻ tứ cố vô thân không nhà, không cửa, tôi lại mang ơn công
tử ... Nếu mà công tử ... Ồ không phải, nếu mà Boi Lac Gia
muốn tôi sống chết thế nào ... Thì tôi cũng xin vâng lời để
trả ơn nầỵ Bằng không tôi không dám ở đây làm phiền thêm.
Ngan Suong rưng rưng nước mắt nóị
-Vậy thì mấy lạy nầy xin bái biệt ... Tôi xin đi!
Hao Trinh chụp tay Ngan Suong giữ lạị
-Cô định đi đâu chứ?
Đa ... Còn cây đàn tì bà, 1 cây đàn nguyệt, rồi cây hồ cầm của
cha tôi để lạị Thì có đi bốn phương trời, chắc tôi cũng không
đến nỗi đóị
Hao Trinh chận lại:
-Không được! Cô không thể đi như vậỵ Tôi không đành lòng để cô
sống như thế, cô cứ tạm sống ở đây rồi tôi sẽ định liệu saụ
Thế là Ngan Suong ở lại trong căn nhà nhỏ với thiếm ba của TKT
tên là Thường Má và cả Hương Kỳ.
Bắt đầu từ đó ... Cuộc đời Ngan Suong đã thay đổị Không còn là
cô gái hát rong mà là chủ của 1 cái nhà có kẻ hầu ng` hạ Ngan
Suong cũng có bạn.
Hao Trinh cứ vài ba ngày là ghé thăm qua 1 lần, mỗi lần ghé,
chàng thường hay đem chuyện ở Vuong Phu, từ Vuong Gia, Phúc
Tấn phu nhân, chuyện Hao Tuong rồi còn bàn luận cả thế sự,
thiên hạ sự ra nóị Đáp lại Ngan Suong cũng đem chuyện mình kể
lại cho Hao Trinh nghẹ Từ chuyện nhỏ xíu đã theo cha mẹ đi
giang hồ ... Những tháng ngày gian khổ lầm than ... Năm mười
tuổi mất mẹ chỉ còn dựa vào sự chăm sóc của chạ Chuyện của
Ngan Suong hoàn toàn mới lạ với Hao Trinh, nhưng không vì thế
mà họ ngăn cách, trái lại hình như họ đã tìm thấy ở đó 1 sự
cảm thông tương đắc, tri âm nhưng rồi Ngan Suong vẫn thấy bất
an, vì cái thân phận mình. Ở đây chủ chẳng ra chủ, mà tớ cũng
không ra tớ. Hao Trinh tuy đối với nàng 1 mực thiết tha nhưng
lúc nào cũng có 1 khoảng cách. Điều đó thế nàỏ Có ý hay vô
tình? Cuộc sống tạm thời như an ổn, nhưng còn lâu dàỉ Dần dần
Ngan Suong lại thấỵ Khi Hao Trinh không đến thì lòng như trống
vắng, chờ đợị Còn Hao Trinh đến Ngan Suong vui tươi, nhưng cái
vui rất mong manh. Chờ đợi cũng khổ, mà vui cũng không trọn
vẹn. Cuộc sống cứ phân thân, như bềnh bồng, mộng mà không thực
... Vì vậy, khi đàn, Ngan Suong thường hay hát cho Hao Trinh
nghe bản "Tây Giang Nguyệt" sau đâỵ
"Đàn khảy lên, hãy khảy đàn lên, nguyệt cầm của tạ
Và hát vang bản Tây Giang Nguyệt cho nàng.
Vuốt tóc mai làm duyên
Kẻ mắt nhạt cho tình
Khói hồng, sương xanh phủ
Tất cả bềnh bồng như trong mơ
Gặp nhau như không gặp
Hữu tình hay chỉ vô tình
Tiếng tiêu tàn, cơn say tỉnh
Đình viện trăng soi vẫn lặng yên
Đàn khảy lên, có khảy lên tiếng đàn Nguyệt
Rồi hát thêm khúc Tay Giang Nguyet cho chàng.
Mời chàng lắng nghẹ
Mỗi lần Ngan Suong hát bản đó. Hao Trinh chỉ yên lặng lắng
nghe chàng nhận ra cái thiết tha trong cuộc đời nầy chỉ có 1
Bach Ngan Suong mới đem lại được cho chàng. Nhưng liệu nó có
là của chàng chăng?
Hao Trinh với Bach Ngan Suong được kết hợp nhau lại là nhờ cái
con chồn long trắng nhiều năm trước.
Thế mới lạ kỳ!
Hôm ấy, chợt nhiên Ngan Suong để ý đến chiếc ngọc bội cột ở
thắt lưng của Hao Trinh.
Bên dưới chiếc ngọc bội là chuổi sợi thắt bằng lông chồn Ngan
Suong hiếu kỳ, từ nào đến giờ có ai lấy lông chồn làm chùm sợi
trang trí cho ngọc bội đâủ Hao Trinh thấy Ngan Suong chú ý,
nên tháo chiếc ngọc bội kia ra, đưa cho Ngan Suong xem. Tiện
thể chàng kể lại câu chuyện "Bắt chồn rồi thả chồn" cho nghẹ
Ngan Suong say mê theo dõi, đôi mắt chớp chớp 1 cánh cảm
đô.ng. Nghe xong Ngan Suong lại ngồi suy nghĩ.
Hao Trinh cườị
-Cô đang nghĩ ngợi gì đó?
-Em đang nghĩ về con chồn lông trắng. Nhất là cái hình ảnh lúc
nó được thạ Trước khi chạy nó còn quay đầu nhìn lại nhiều lần.
Chứng tỏ là nó đã định cảm ơn công tử mà không nói được.
Rồi nghĩ đến chuyện gì đó. Ngân Sương chợt đề nghị
-Công tử có thể chia 1 nửa lông chồn trắng kia cho thiếp được
không?
Hao Trinh ngạc nhiên.
-Cô thích chùm lông nầy à? Cô định dùng nó làm gì?
Ngan Suong cầm chuổi sợi trên tay, vừa cười vừa nói:
-Xin công tử đừng hỏị Có lẻ vì em cần có nó.
Hao Trinh cũng cười nói:
-Thôi được! Để khỏi phải tháo ra tháo vô rắc rối, ta để cả
chiếc ngọc bội này ở đâỵ Lần sau khi ta đến, trả lại cho ta
cũng được!
Lần sau, cách đấy mấy hôm, Hao Trinh đến. Hôm ấy không biết có
chuyện gì mà Hao Trinh có vẻ không vuị Lúc hỏi ra thì mới
biết, trong Vuong Phu vừa mới xảy ra 1 chuyện không vui chút
nàọ
Lý do là cách đây ít lâu bên Nội vụ Phủ có gởi qua Vuong Phu 1
ca nhi trẻ tên là Tiểu Tan, để nhờ Phiên Phiên huấn luyện.
Không biết vì lý do gì lại lọt vào mắt xanh của Hao Tuong. Mà
Hao Tuong thì đã quen thói ngang ngược, thích chuyện nài hoa
ép liễụ Cái cô bé Tiểu Tan lại thuộc loại tiết liệt, nên không
chấp nhận chuyện đó. Vì vậy khi bị bức bách đã nhảy xuống hồ
tự vẫ.n. Chuyện vỡ lỡ. Phiên Phiên thương con, bao che, nhận
hết tội lỗị Hao Trinh tuy biết rõ chuyện, nhưng vì muốn êm đẹp
lại không muốn chuyện xấu loan truyền ra ngoài bất lợi cho
Vuong Gia, nên đã giúp Phien Phien che giấu sự thật. Thế mà
Hao Tuong không biết, còn lớn tiếng với Hao Trinh.
-Mi đừng tưởng là mi con của chính thất, rồi muốn xử ép ta thế
nào cũng được. Lâu nay ta đã bực mi lắm rồị Ta muốn phát điên
lên vì cứ phải sống lu mờ dưới hào quang của ngươị Tại sao mẹ
mi là 1 chính danh hoàng tộc, còn mẹ ta chỉ là 1 cô gái dân
tộc Hồỉ Tại sao nhà vua gả công chúa Lan cho ngươi mà chẳng gả
cho tả Ta buồn quá! Thật buồn! Vì vậy mà ta mới tìm đến Tieu
Tan để giải khuây, ta cũng đâu có ngờ cái con nhỏ đó cứng cổ
như vậỷ Hừ ... Mi đừng ham lên mặt dạy đời ... Ta mà làm những
chuyện đó cũng do học theo mi thôị
Sao nghĩ vậỷ Hao Tuong quả là lầm lẫn con ng` khi sinh ra đời
đâu có thể tự lựa chọn? Nếu thế thì làm gì có kẻ con bụi đời,
ng` phú quý? Tất cả trời chỉ định, không thể đem nó ra làm cái
cớ để oán trách, bực dọc ... Dù biết là bất công, nhưng đó là
bất công an bài sẵn.
Hao Tuong cũng nào có khô?? Hắn sung sướng hơn chán vạn ng`
khác nhưng ỷ lại vào cái giàu có của mình mà xem thường phẩm
giá ng` khác để đến đổi đưa đến cái chết của ng` ta thì không
nên. Vì như vậy là càng bất công.
Càng nghĩ Hao Trinh càng buồn bực. Và chàng tìm đến Ngan Suong
để khuây khỏa nỗi lòng. Không ngờ đến nơi, sân vươn vắng
lă.ng. Thường má bước ra cho biết.
-Bạch cô nương và Huong Ky ra phố rồị
Đdi đâu biết không?
Đạ không nghe nói nên không biết.
Đdi được bao lâu rồỉ
-Sau khi dùng cơm chiềụ Gần hai tiếng đồng hồ rồi, chắc sắp về
đấỵ
Hao Trinh nhăn mặt. Sao lại đi lâu thế? Hao Trinh định bước
vào phòng khách định chờ Ngan Suong về. Trong khi A Khac Dan
lại nôn nóng.
-Nếu Bach cô nương không có ở nhà thì chúng ta cũng nên về
thôi, mấy hôm rày ở Vuong Phu cò nhiều chuyện không vui xảy rạ
Công tử ở đây đợi, sợ Vuong Gia có việc tìm công tử không gặp
rồi rắc rối ...
Hao Trinh đang bực, gắt.
-Mi muốn về thì về trước đị Ta ngồi đây chờ, bao giờ Ngan
Suong về ta mới về.
A Khac Dan đành ngồi im cùng Tieu Khau Tu đứng phía sau như
hai bức tươ.ng.
Và Hao Trinh cứ thế chờ, cứ đợi thêm hai tiếng đồng hồ trôi
qua ... Hao Trinh đã uống hết ba bình trà ... Nóng nảy đi tới
đi luị Vậy mà cũng không thấy bóng Ngan Suong quay về.
Trời bắt đầu tốị Đèn được khơi ngọn. Rồi bên ngoài mưa rớt
hạt. Chưa bao giờ Hao Trinh lại có cảm giác căng thẳng và bực
dọc như vầỵ Hay là Ngan Suong gặp chuyện gì không haỷ Cái cô
gái tứ cố vô thân nầy đã gặp quá nhiều trắc trở. Rất có thể bị
trêu ghẹo giữa đường với những tay háo sắc cở Đa Long? Nghĩ
đến chuyện đó Hao Trinh càng đứng ngồi không yên ...
Sau cùng rồi Ngan Suong cũng trở về với Huong Ky, cả hai ướt
như chuột nghe Thường Má nói lại là Hao Trinh chờ đã khá lâụ
Ngan Suong vội vã chạy ngay vào phòng khách. Trên tay còn ôm
túi vải màu xanh.
Vừa nhìn thấy cái bóng sủng ướt của Ngan Suong, Hao Trinh bất
bình, vổ bàn nóị
-Như vầy còn chưa hài lòng nữa à? Sao vậỷ
Ngan Suong giật mình, chưa biết chuyện gì xảy ra thì Hao Trinh
nói tiếp liền 1 hơi:
-Ăn uống, đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, chẳng thiếu 1 cái gì!
Mà nếu có thiếu đi nữa, cũng có thể bảo Huong Ky hoặc Thuong
Ma ra ngoài mua cũng được mà? Cô cần gì phải đích thân ra
ngoài chứ? Còn nếu có muốn ra ngoài thì cũng nên liệu mà về
sớm chút. Bên ngoài thì trời tối đen lại mưa gió nữạ Rủi gặp
phải kẻ xấu, có phải là gây chuyện rắc rối không? Lúc đó tính
saỏ Chưa hẳn là cô sẽ gặp được 1 Hao Trinh thứ hai như lần
trước đến kịp lúc cứu vãn tình thế! Cô có biết không? Có rõ
không?
Ngan Suong vội vã gật đầu, với ánh mắt hối lỗi:
Đa ... Da ... Tôi biết mình sai rồi, lần sau sẽ không thế nầy
nữa đâụ
-Nếu cô nghĩ là ở nhà buồn quá, muốn đi ra ngoài, thì ít ra cô
cũng nên chờ tôị Có ng` đi với cô dù gì cũng hay hơn, phải
không? Vã lại lúc này cô đang có tang mà, vui gì mà ra ngoài
nên ở nhà chứ? Ra đường chỉ tổ gây sự chú ý của ng` khác. Có
hay không có việc tốt nhất là nên ở nhà ... Đi nhởn nhơ ngoài
đường vô bổ. Cô cũng đâu như lúc trước phải hát rong ...
Ngan Suong nghe Hao Trinh nói đến chuyện đó, bất giác hai dòng
nước mắt chảy dàị Huong Ky đứng cạnh đấy, thấy Hao Trinh trách
như hơi bất mãn, nên bước tới đỡ lấy túi vải xanh trên tay
Ngan Suong mở rạ Trước mặt Hao Trinh là 1 bức gấm thêu hình
tròn. Huong Ky đưa cho Hao Trinh và nóị
-Tiểu thơ với con đi ra tiệm bán tranh, nhờ họ đồ họa bức thêu
nầy, nhưng vì ông chủ thấy phiền phức không chịu, nên tiểu thư
phải năn nỉ rất lâu bên cạnh đó vì không dám bỏ hàng ở đấy sợ
mất, nên hai cô cháu phải ngồi đợi, mới mất thì giờ, mới phải
dầm mưa mãi đến bây giờ mới về được nhà đấy thiếu gia ạ
Hao Trinh cầm lấy bức tranh thêu nhìn mới giật mình. Trên bức
gấm, 1 con chồn lông trắng, đang ở tư thế chạy với chiếc đuôi
vểnh cao, đầu đang ngoái nhìn lạị Con chồn có đôi mắt đen sống
đô.ng.
Tim Hao Trinh đập mạnh trong lồng ngực. Con chồn lông trắng!
Ký ức chuyến đi săn đầu tiên. Nét tranh rất sống đô.ng. Hao
Trinh nhìn lên chưa kịp nói gì, thì đã nghe Huong Ky nói tiếp.
-Hôm trước khi Boi Lac Gia để miếng bội ngọc nầy lại, tiểu thư
nhà tôi đã bỏ công mấy đêm liền không ngủ, để thêu đêm thêu
ngày cho được bức tranh nầỵ Boi Lac Gia không thấy tiểu thư
gầy đi, mắt thâm quầng ử Ng` cố gắng làm kịp bức thêu để tặng
cho Boi Lac Gia, chứ nào có ý định vui chơi gì đâu mà Boi Lac
Gia nghi oan cho như vậỷ
Hao Trinh nghe nói quay qua nhìn Ngan Suong. Ngan Suong nhìn
đáp lạị Hao Trinh chợt cảm thấy hối hận. Đúng rồi cái dáng dấp
bơ phờ, cái đôi mắt thâm quầng vì nhiều đêm mất ngủ kiạ Tất cả
chỉ vì để ta hài lòng, vậy mà ta lại không hiểụ Ta ích kỷ và
nghỉ xấu cho ng` ...khác.
Hao Trinh đặt cái bức gấm thêu ấy xuống không dằn được cảm
xúc, bước tới dang đôi tay ra ôm lấy Ngan Suong vào lòng.
-Ngan Suong! Ngan Suong! Chưa bao giờ như bây giờ! Anh ước chi
mình không phải là ng` của hoàng tộc ... Mà chỉ là 1 công dân
bình thường ... bình thường như bao nhiêu ng` khác, anh đã
hạnh phúc hơn bao nhiêu ng`. Thế nầy là đã thiên đàng rồị Ồ!
Ngan Suong ... Em có biết là em đã chiếm hữu hẳn trái tim của
anh rồi không?
Ngan Suong nép trong lòng Hao Trinh. Không dằn được nước mắt
tuôn tràọ
A đầu Huong Ky đã lặng lẽ rút lui ra ngoàị Còn TKT va AKD thì
đưa mắt nhìn nhaụ Rồi lại nhìn ra ngoài trờị Đêm đã khuya,
thật vắng chỉ có tiếng mưa đập lên tàu lá chuối, thời gian qua
như ngưng động ... thế nầy thì chuyện gì rồi sẽ đến? Không
biết nhưng nếu có, phải chấp nhận thôi ...
Đêm ấy, Hao Trinh ở lại ngôi nhà nhỏ tại Mao Nhị
Trong phòng riêng của Ngan Suong. Màn buông rủ, chỉ có ánh đèn
mờ với hai kẻ yêu nhaụ
Hao Trinh ôm Ngan Suong trong vòng tay, mọi thứ như mơ chứ
không thực. Hạnh phúc bất chợt và mong manh dễ mất. Chàng trân
trọng cái đang có và không muốn nghĩ đến cái xa vời, Hao Trinh
hôn lên từng phần da thịt trên mặt Ngan Suong quên bẵng không
gian và thời gian, quên bẵng cả chuyện bản thân mình là Boi
Lac Gia, quên cả chuyện công chúa, nhà vua, Vuong Gia ...
Trước mặt chàng chỉ có 1 Ngan Suong. Một tình yêu thật sự và
duy nhất và chàng đang có.
Rồi Hao Trinh từ tốn cởi nhẹ cúc áo trên ng` Ngan Suong. Cô
gái nằm yên. Hao Trinh cúi xuống hôn phần cổ nỏn nà ... Bất
chợt Hao Trinh dừng lại vì chàng vừa thấy cái vết sẹo trên bả
vai mặt của Ngan Suong. Nó có hình tròn như 1 cánh hoa, Hao
Trinh hỏị
-Cái nầy là gì vậỷ
Ngan Suong đưa tay vết sẹo cười nói
-Mẹ bảo, lúc mới sinh ra, em đã mang sẵn dấu sẹo nầỵ
Hao Trinh nói nhưng rồi lại thắc mắc:
-À ... vậy có nghĩa là 1 vết chàm! Nhưng tại sao lại có vết
chàm lồi chứ? Để ta xem kỹ lại xem nàỏ
Rồi Hao Trinh kéo Ngan Suong đến trước đèn, dưới ánh đèn quan
sát kỹ, Hao Trinh nóị
-Nó nằm ở vị trí nầy, em hẳn là nhìn không rõ, nhưng ta đã
thấy, nó có dạng 1 đóa hoa maị
Ngan Suong thẹn thùng nói:
-Vâng. Mẹ em trước đó cũng có cho em biết nó hình hoa maị
Hao Trinh đặt đèn xuống rồi ôm lấy Ngan Suong:
-À! Thế thì có nghĩa kiếp trước em hẳn là 1 cô tiên hoa mai
sau đó đầu thai xuống trần. Vì vậy mới có ký hiệu nầy trên taỵ
Hèn gì nhìn em đã thấy cái cốt cách của 1 tiên nữ, thoát phàm!
Đúng là như vậy!
Hao Trinh lại hôn lên cánh tay hoa mai đó. Chàng hôn nhiệt
tình và chân thật.
-Ngan Suong nầy! Anh chưa bao giờ lại thấy mình hạnh phúc thế
nầỵ Anh hứa với em! Từ đây về sau anh sẽ trung thành với em!
Và Hao Trinh bế Ngan Suong lên giường.
Tạo hóa rõ là khéo bàỵ Như vậy là ta đã biết Ngan Suong chẳng
phải ai khác hơn là đứa con gái của Tuyet Nhu mất tích 20 năm
quạ
Và thượng đế rõ cũng khéo xếp đặt. Con ng` có tính toán sắp
xếp thế nào thì cũng không qua được ý trờị Ngan Suong có thả
trôi theo suối cũng quay lại để gặp lại ng` trong Vuong Phụ
Có điều cái lương duyên nầy có thành đạt có xuông xẽ không đó
là chuyện khác. Chuyện xảy ra thế nào ta hãy chờ xem! |
|