Một chuổi ngày đẹp tiếp nốị
Cứ mỗi sáng mai thức dậỵ Hao Trinh đều mong mỏi được trông
thấy Ngan Suong. Và khi đêm về, Hao Trinh lại có mặt tại Mao
Nhi phố. Thời gian 2 ng` gặp nhau, bao giờ cũng tràn ngập
tiếng cười, lúc chia tay chỉ là phút giây mà cũng bịn rịn. Và
Hao Trinh bây giờ mới hiểu tại sao trong sách vở, thi ca của
ng` xưa khi diễn tả về tình yêu, về nỗi nhớ, về tương tư
thường hay viết những thứ đại khái như: "Nỗi tình cứ ray rức.
Mới sa xuống mày, đã vào tận tim ..."
Dĩ nhiên, trong tình yêu không phải chỉ toàn mật ngọt, còn có
những khắc khoải, chờ đợi, lo âu, đau khổ, nóng nảy, bực dọc
... Hao Trinh cũng biết, cuộc sống hiện nay của chàng với Ngan
Suong không phải là cách sống dài lâu, mà chỉ có tính cách tạm
thờị Nếu thật sự muốn hạnh phúc lâu dài, thì Hao Trinh phải
đưa Ngan Suong vào phủ. Ngan Suong phải được mẹ cha thừa nhận.
Nhưng điều nầu quả là khó khăn, vì đó chẳng khác gì như muốn
hóa đá thành vàng, 1 việc không tưởng.
Mà để cuộc sống tạm bợ thế nầy của Hao Trinh với Ngan Suong,
thấu tai Vuong Gia cũng không được. Vì Vuong Gia là ng` khẳng
khái nghiêm trang. Không muốn thấy Hao Trinh ra ngoài Vuong
Phu làm bạn với 1 ca kỹ giang hồ như Ngan Suong. Đó là Vuong
Gia, còn Tuyết Nhử Bà Tuyet Nhu với cuộc sống khép kín trong
khuê phòng. Ít khi dời chân ra ngoài, càng không thể chấp nhận
cái hành vi mà bà nghĩ là phóng túng, hoang đường như thế? Vì
vậy, Hao Trinh khi rảnh rổi cứ bị giằng co ray rức chàng cố
tìm trăm phương ngàn cách để giải quyết vấn đề, nhưng tìm mãi
không rạ
TKT và AKD thấy sự việc diễn biến đến nước nầy thì cũng chỉ
biết lo lắng. Tai họa gần như treo lơ lững trên đầu không biết
lúc nào sẽ ụp xuống. Mà tai họa có đến, ng` đầu tiên lảnh đủ
là họ
Riêng với Ngan Suong nào có dám nghĩ đến chuyện xa vờỉ Nghe
đến chuyện vào phủ là đã hồn phi phách tán. Vào chốn ấy không
phải là chuyện đùạ Ở đấy chỉ có "họa" chứ không hề có "phúc"
nên nhiều lần Ngan Suong nóị
-Thôi thì anh cứ để em ở trong ngôi nhà nhỏ nầy đị Giữ nguyên
trạng thái thế nầy là hạnh phúc lắm rồi, mãn nguyện lắm rồị Em
không cần địa vị, chức phận gì cả. Em chỉ cần tình yêu của anh!
Được anh yêu là đủ.
Hao Trinh thương cảm nhìn Ngan Suong.
-Sao vậỷ Em sao lại ngây thơ thế? Em có biết là nếu không có
địa vị chức phận, thì hai ta sẽ không bao giờ được sống lâu
dài bên nhaụ Dù cho có tình yêụ Sống vầy chỉ có tính cách tạm
bơ ... Mà lại chẳng an toàn, chỉ cần 1 chấn động nhỏ là mọi
thứ sẽ sụp đổ hết. Và ở trong cái tâm trạng yêu đương hạnh
phúc mong manh, nửa vui, nửa sợ, nửa lo đó ...chẳng có gì là
trọn vẹn.
Điều mà Hao Trinh tiên liệu nó đến thì phải đến. Nhà vua lại
hạ chỉ. Lễ cưới giữa Lan công chúa và Hao Trinh phải tiến hành
trong ngày 15 tháng 3 tới!
Hôn kỳ khi đã định, là mọi chuyện phải tiến hành ngaỵ Cả Vuong
Phu ồn ào như chợ vở. Công việc được chuẩn bị ráo riết tưng
bừng trong cái không khí vui vẻ. Ai phần việc nấỵ Vuong Phu
được quét vôi, sắp xếp lạị Phòng dành cho đôi tân nhân được
sửa sang rồi mua sắm bàn ghế mớị Trang trí nội thất. Hao Trinh
ngoài việc sắm sửa, còn phải học thêm nghi thức hoàng triều
cách đi đứng, xưng hộ Vào cung vua, tạ ơn, theo Vuong Gia đến
hội kiến với chủ Vuong phủ khác. Hao Trinh phải túc trực
thường xuyên ở nhà, để có lệnh trong cung vua gọi, là có mặt
ngaỵ Vào triều không làm gì khác hơn là hầu vua dùng cơm, rồi
đánh cờ. Đây chẳng qua chỉ là dịp để vua tiếp xúc, tìm hiểu
... Ai cũng cho đấy là "vinh hạnh" là được sủng áị Và lúc đó
Hao Trinh cũng phải áo mảo, cân đay sẵn sàng. Không còn được
phóng túng, tùy tiện như xưa ... Vì bận rộn gần như tất bật
đó. Hao Trinh không làm sao có thì giờ héo lánh đến cái ngôi
nhà nhỏ ở Mao Nhi Hồ Đồng? Ngay cả TKT, thỉnh thoảng theo lời
dặn dò của Hao Trinh đến nói cho Ngan Suong đôi điều bốn việc
là phải rút lui về phủ ngaỵ Ngan Suong chỉ còn biết tựa cửa
chờ đợị
Tháng hai ở Bac Kinh. Thời tiết rất khắc nghiệt, gió lạnh như
cắt dạ Tuyết tụ trong sân còn chưa tan hết. Cái màu trắng xóa
của tuyết lại giống như màu tang. Lòng Ngan Suong se lại như
tuyết, lạnh cắt, không những lạnh mà còn buồn cái tê tái mà
nhà thơ nào đó đã diền đạt bằng câu "Vô tình bắt tựa đa tình
khổ". Ng` vô tình bao giờ cũng hạnh phúc hơn ... Nhìn cảnh vật
rồi liên tưởng đến chuyện mình. Ngan Suong cố lắc đầu xua đuổị
Nhưng làm sao không nghĩ đến được. Đám cưới của Hao Trinh sắp
diễn ra ... Rồi Lan công chúa ... Rồi cái đêm động phòng hoa
chúc ... Ng` đã có quan hệ thể xác với nàng, sẽ lại chung chạ
với 1 ng` khác ... Ngan Suong biết là mình không có quyền
ghen, không thể buồn. Vì Ngan Suong nào có tư cách gì để làm
chuyện đó, nhưng mà mỗi khi nghĩ đến, trái tim của Ngan Suong
đau như bị bóp vở.
Ngày cưới càng lúc càng đến gần, lòng Ngan Suong như con sóng
triều dâng theọ Có lẽ rồi đây sau lễ cưới, Hao Trinh sẽ không
còng ghé qua đây nữa, và lúc đó Ngan Suong sẽ mất Hao Trinh
... Cái ý nghĩ đó, làm lòng Ngan Suong tan nát. Ngan Suong
thẩn thờ, biếng ăn, biếng uống, ng` càng lúc càng xanh xaọ
Tối đêm 12 tháng 3. Ngan Suong lại ra cửa đứng chờ. Chỉ còn có
ba ngày nữạ Như vậy thì bữa nay, chàng hẳn là khá bận rộn. Vì
đây là lúc tổng kiểm tra mọi công việc, xem đã hoàn chỉnh hay
chưả Ngan Suong đang nghĩ ngợi, thì chợt có tiếng vó ngựa,
tiếp đến là tiếng gõ cửạ
-Thường Má! Huong Ky đâu, ra mở cửa!
Tiếng của Hao Trinh làm trái tim của Ngan Suong muốn ngừng
đập. Ngan Suong không chờ ai, 1 mình chạy bay ra cổng, trước
cả Thuong Ma và Huong Kỵ Thanh cài vừa được kéo rạ Cửa mở
rô.ng. Hao Trinh ngồi chểm trệ trên con tuấn mã đang ở bên
ngoàị Ngan Suong vồn vã:
-Anh đấy ử Thật là anh đấy ử Làm sao anh đến đây được? Bằng
cách nào anh ra đây được chứ?
Hao Trinh nhảy xuống ngựa, bước vào nắm chặt lấy tay Ngan
Suong. Đôi mắt của chàng nhìn nàng 1 cách say đắm. Hai ng` như
hai pho tượng, chỉ đứng bất động nhìn nhaụ Một lúc sau, Ngan
Suong mới như ý thức được cái quý của thời gian, nàng ngã vội
vào lòng chàng. Hao Trinh ghì mạnh Ngan Suong trong vòng tay,
giọng tắt nghẹn.
-Ngan Suong! Em nghe nầỵ Anh chỉ có thể ở lại đây năm phút. Vì
giờ nầy, trong phủ, yến tiệc đang diễn ra, khách khứa đầy nhà.
Anh đã thừa lúc chẳng ai để ý chuồn ra đây để gặp em, rồi anh
phải quay trở về đấy ngay, em nghe rõ chưả Nghe rõ thì nghe
đây, bất kể là gì, dù có cưới ai, thì em vẫn là vợ anh! anh se
không bao giờ quên em! Anh không bỏ rơi em, không phản bội em!
Hãy tin và chờ anh. Sau lễ cưới, rồi anh sẽ tìm cách. Nhất
định anh sẽ đưa em vào phủ. Chuyện của chúng mình mới là
chuyện đại sư.. Vì anh mà bảo trọng. Đừng để cho cơ thể suy
yếu em nhé!
Hao Trinh nói, nước mắt đã rơi xuống vai Ngan Suong.
-Em nghe anh nói rồi chứ? Em đã gầy lắm rồi, đừng để tiều tụy
héo hon thêm. Hãy cố vì anh mà phấn chấn lên.
Ngan Suong vừa khóc vừa nói:
-Vâng! Vâng! Vâng! Anh đã đến đây, đã vì em mà bất chấp mọi
gian nguỵ Những điều anh vừa nói, em sẽ tạt dạ, sẽ nhớ suốt
đờị Anh hãy yên tâm. Em sẽ vì anh mà cố bảo trọng lấy mình. Em
cũng sẽ chờ, sẽ đợi, có chờ 1 trăm, 1 ngàn năm em cũng đợi anh
...
Ngoài cổng, con ngựa chợt hí vang, làm cả 2 giật mình Hao
Trinh buông Ngan Suong ra, bịn rịn nóị
-Thôi bây giờ anh đi!
Không dám chần chờ nữạ Hao Trinh nhảy ngay lên yên ngựạ Ngan
Suong đuổi theo ra cổng, nhìn theọ Bóng ngựa mang ng` đã khuất
nơi đầu hẻm. Ngan Suong cảm thấy mệt mỏi rã rờị Thường Má và
Huong Ky bước ra, hai ng` đi hai bên Ngan Suong, họ cảm động
đến rơi lệ |
|