COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

HOA MAI BẠC MỆNH

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]
[Chương 19][Chương 20][Chương 21][Chương 22][Chương 23][Chương 24]

Chương 22

flower

Vương gia, Tuyê’t Như, Hạo Trinh bị tô’ng vào ngục. Riêng vơ’i Ngân Sương, thì do tha’nh chỉ không no’i rõ ngày phải xuô’ng to’c nên Ngân Sương vẫn được toại ngoạị

Vương phủ trong bỗng chô’c trở nên hỗn loạn, vì bọn quan binh đã lợi dụng lu’c Vương gia được giải đi, đã thừa cơ cươ’p qua’ những thư’ đa’ng gia’ trong Vương phủ, ngoại trừ dinh công chu’a ra, còn thì chẳng phòng nào không bị lục soa’t, mâ’t củạ

Đa’m a đầu, nô bộc thì thâ’y là cơ nghiệp của Vương gia đã tận, họ sợ vận xâ’u rồi sẽ liên lụy đê’n thân. Nên sô’ nào co’ nhà co’ cửa riêng tư đã bỏ đi, chỉ còn một i’t là nâ’n na’ lại đợi thờị

Vậy là chỉ trong một đêm. Cả một Vương phủ to lơ’n đã biê’n thành một dinh thành chê’t. Cảnh hưng phê’ rõ là phù dụ

Mà mùa thu ở phương Bă‘c đặc biệt thê lương. Những chiê’c la’ vàng của cây Ngân Hạnh rụng trong sân, chỉ cần một ngày không người que’t dọn là đã thành đô’ng. Phòng ô’c, lầu ca’c, cửa đo’ng im lìm. Chẳng còn cảnh rộn rịp, a’o quần xênh xang, chẳng còn tiê’ng cười no’i rộn rã. Chỉ thâ’y hoa nở rồi tàn, cỏ dại lâ’n dần ra lô’i đi, rồi sẽ là rêu phong lạnh lẽọ

Những chiê’c la’ rụng không người que’t cư’ lùa theo gio’ chạy từ đầu no’ đê’n đầu kiạ

Ca’i hưng thịnh của Vương phủ như đi vào dĩ vãng.

Hai ngày saụ Khi Hạo Tường và Phiên Phiên quay lại, thì chỉ thâ’y cảnh hoang phê’ suy tàn ... Họ ngơ ngẩn nhìn lên va’ch. Bô’ ca’o vủa vua vẩn còn đo’.

“ ...Tâ’t cả người trong Vương phủ, đều bị tươ’c hê’t chư’c vụ Vương phủ bị xung công ... Những người ở cũ phải dọn ra ...”

Hạo Tường đọc đê’n đây giật mình.

-Sao lại thê’ nầỷ Chẳng lẽ chuyê’n chu’ng ta vào cung mật ba’o, lại không được thưởng công? Con cũng bị ca’ch chư’c gia’ng thành thư’ dân ử Con đâu co’ lừa dô’i Hoàng đê’ bao giờ? Mà cũng bị ghe’p tội phạm thượng? Như vậy là bâ’t công qua’!

Tần ma’ ma’ ở đâu đo’ đi ra chỉ Hạo Tường no’i:

-Vì con người cậu tâm điạ độc a’c, nên mơ’i co’ cảnh nầy, phươ’c chưa đê’n mà họa cũng rình rập chờ cậu kìạ

A Khă‘c Đan cũng xuâ’t hiện, nă‘m lâ’y ngực a’o của Hạo Tường qua’t:

Đdu’ng đo’! Thê’ mơ’i gọi là ba’o ư’ng! Bọn mi cư’ hại ngườị Làm sao co’ phươ’c mà hưởng, chỉ đă‘c tội thêm vơ’i Vương phủ thôị

Tiểu Khâ’u Tử cũng co’ mặt:

-Bọn bây hại Vương gia và Phươ’c Tâ’n phải vào tù. Phò mã thì bị tội chê’t. Thê’ mà vẫn bình tâm ngủ ngon được ử Bây giờ thì không còn gì nữa, thành qua’ch nguy nga, lầu son ga’c ti’a, vàng bạc châu ba’u sạch hê’t. Chẳng còn ca’i gì. Bọn mi cũng chẳng còn gì hưởng. Ca’c ngươi đã hài lòng rồi chư’?

Hạo Tường nổi giận đưa cao nă‘m đâ’m lên, no’i:

-Chu’ng bây chỉ là nô bộc thô’ĩ Đừng lên tiê’ng dạy đờị Rồi bọn bây sẽ biê’t tay tạ

A Khă‘c Đan chẳng thèm no’i thêm một lời, đẩy Hạo Tường ngã nhào xuô’ng đâ’t.

Đdủ rồi! Đủ rồi! Đừng quên là ngươi bây giờ đã bị gia’ng xuô’ng làm thư’ dân cũng ngay hàng ta thôị Thì đừng co’ lên ca’i mặt ông chủ gì cả. Vương gia và phò mã không còn, thì mi là ca’i thể thô’ng gì? Co’ cần mi cư’ vào Vương phủ xem, còn gì vơ’t va’t không?

Phiên Phiên nhìn quanh. Trươ’c sân Vương phủ cảnh đổ na’t hỗn loạn còn đo’. Bàn ghê’ ngã nghiêng. Rương hòm rỗng vơ’i những vật không đa’ng gia’ vư’t bừa bãị Đột nhiên tra’i tim của bà thă‘t lại, một chu’t hô’i hận trong lòng. Ngay lu’c đo’, Ngân Sương không biê’t từ đâu chạy đê’n. Vừa trông thâ’y Phiên Phiên, như trông thâ’y cư’u tinh. Ngân Sương đã quỳ xuô’ng no’i:

-Tră‘c Phươ’c Tâ’n! Xin người hãy cư’u lâ’y mọi người ... Tôi đã gõ cửa khă‘p nơi rồi mà chẳng hiệu quả. Sa’ng qua, đê’n mãi hôm nay, tôi đã đê’n Đô Thô’ng phủ, Duyệt Vương phủ, Khang Vương phủ ... Rồi đê’n cả nhà chị Cả, chị Hai, chị Ba ... Vậy mà ở nơi nào, họ nghe no’i là từ Thạc Thân Vương phủ đê’n, là khe’p cửa, chẳng ai chịu tiê’p tôi cả ... Ngay những người người thân nhâ’t như bà dì ruột của tôi, cũng cho người ba’o là đi vă‘ng ... Đi nghỉ hè thật xa rồị Bây giờ chỉ co’ một con đường duy nhâ’t, đo’ là vào cung ba’i kiê’n công chu’ạ Tră‘c Phươ’c Tâ’n! Tôi biê’t là người từ trong cung đình rạ Từ nào đê’n giờ, người và công chu’a lai râ’t thân nhaụ Xin người hãy no’i giu’p. Chỉ co’ người mơ’i làm được chuyện nầỵ Chô’n cung đình là nơi canh phòng râ’t nghiêm ngặt. Tôi không vào nơi â’y được. Bà hãy giu’p tôi, tạo dịp cho tôi được diện kiê’n công chu’a, để tôi van xin người ... Bằng không, chă‘c chă‘n là Hạo Trinh sẽ bị tội chê’t, còn Vương gia và Phươ’c Tâ’n sẽ bị tù đày ... Họ rồi sẽ không sô’ng nổị Tôi van bà ...

Rồi Ngân Sương dập đầu liên tục:

-Hãy để tôi đo’ng vai cung nữ hoặc a đầu của bà, để tôi được vào cung ba’i kiê’n công chu’a đi!

Phiên Phiên nhìn Ngân Sương. Tha’i độ thành khẩn của Ngân Sương phần nào khiê’n bà xu’c đô.ng. Sô’ng ở Vương phủ trên hai mươi năm trời, bà cũng co’ một i’t tình cảm, kỷ niệm. Bà cũng không vui vẻ gì khi thâ’y Vương phủ đột nhiên ngã sụm trong một sơ’m một chiềụ

Bà lặng lẽ nhìn Ngân Sương. Rõ Ngân Sương là người chư’ không phải là yêu qua’ị Mơ’i co’ ti’nh người như vậỵ Ngân Sương muô’n vào cung đình. Nhưng bây giờ mà vào đâ’y thì cũng nào co’ lợi i’ch gì?

Phiên Phiên chậm rãi no’i:

-Lan công chu’a đang căm hận mi vô cùng, làm sao cô â’y chịu giu’p mi chư’?

Ngân Sương đau khổ no’i:

-Không cần biê’t chuyện đo’! Nhưng tôi cần gặp công chu’a ngay, vì đâ’y là cơ hội cuô’i cùng ... Chỉ còn co’ một ngày nữa ... Qua ngày sau là Hạo Trinh sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài, lu’c đo’ co’ muô’n cư’u cũng không còn kịp. Chuyện nầy không thể chậm trễ. Xin bà hãy vì tôi một lần cuô’i cùng. Tôi van xin bà, cầu khẩn bà.

Ngân Sương lại dập đầu mâ’y lượt. Phiên Phiên ngươ’c lên nhìn cảnh hoang phê’ của Vương phủ no’i:

-Thôi được! Ta sẽ đi lo ngay! Ta tìm đê’n Thôi ma’ ma’ xem thử người co’ giu’p được gì không?

Và sau đo’ ... Mãi đê’n tô’i mò. Thôi ma’ ma’ mơ’i đồng y’ đưa Ngân Sương vào gặp công chu’ạ

Thật ra thì không phải vì Ngân Sương. Thôi ma’ ma’ co’ ca’ch nghĩ ca’ch hành động của mình. Tâ’t cả cũng vì công chu’ạ Bởi vì bà biê’t. Công chu’a vẫn một lòng yêu mê’n phò mã. Bây giờ nê’u phò mã bị che’m đầụ Công chu’a sẽ ra saỏ Rồi cuộc sô’ng mai saủ Tình cảm sẽ thê’ nàỏ Co’ giữ lại được người thì vẫn còn hy vọng. Vả lại ... Vả lại ...

Thê’ là buổi tô’i hôm â’y, Ngân Sương đo’ng vai cung nữa, được đưa vào cung bằng cửa saụ Công chu’a không làm sao ngủ được cư’ đi tơ’i đi lui trong phòng. Đêm thật vă‘ng, thật buồn như lòng nàng. Thôi ma’ ma’ đưa Ngân Sương đê’n tận nơị

-Thưa công chu’a, co’ người muô’n diện kiê’n công chu’a!

Công chu’a vừa trong thâ’y Ngân Sương đã giật mình:

-Saỏ Sao vậỷ ... Lại là ngươỉ Cả ung đình mà mi cũng vào được ử Trời ơi! Vậy là pha’p thuật của nhà ngươi càng lu’c càng cao siêu rồi ...

Công chu’a quay sang Thôi ma’ ma’:

-Thôi ma’ ma’! Thôi ma’ ma’! Sao người để no’ vào đâỷ

Thôi ma’ ma’ trâ’n an công chu’a:

-Chi’nh tôi đưa cô â’y vàọ Bây giờ, ai ai cũng biê’t là Ngân Sương đâu phải hồ ly tinh. Chi’nh Hoàng Thượng đã xa’c nhận chuyện đo’ vơ’i công chu’a cơ mà? Đừng sợ! Tâ’t cả chỉ tại công chu’a bị a’m ảnh thôị Còn bây giờ ... Tôi nghĩ là ... Công chu’a cần phải giải quyê’t sự việc. Bằng không. Tôi sợ là ... Công chu’a sẽ mãi bị ân hận, bị ray rư’t ... Hãy tỉnh ta’o đi, công chu’ạ

-No’ thật sự không phải là chồn? Không phải là hồ ly tinh ử

Công chu’a vẫn còn nghi ngờ nhìn Ngân Sương.

-Mãi đê’n giờ nầy ta cũng chưa thật tin! Ta thâ’y bô’i rô’i làm sao khi đô’i diện vơ’i no’ ... Bởi vì sự việc no’ như một mơ’ bòng bong vậỵ Hoàng thượng gả chồng cho ta, lại chọn phải một phò mã thư’ dân. Bây giờ Hoàng thượng lại định đem phò mã đi che’m đầụ Nhưng mà như vậy ... ta rồi sẽ trở thành đàn bà go’a ử Mà lu’c đo’ thì ...

Công chu’a quay sang Ngân Sương:

-Nầy nầy ... Mi là người co’ pha’p thuật cao cường, sao mi chẳng cư’u Hạo Trinh đỉ

-Nê’u thật sự mà tôi co’ pha’p thuật cao cường, thì tôi còn đê’n đây cầu cạnh công chu’a làm gì? Tôi đã làm hê’t mọi ca’ch ...

Ngân Sương bươ’c tơ’i nă‘m lâ’y tay công chu’a, van xin:

-Công chu’a, xin người hãy bình tĩnh. Hãy giu’p đỡ! Ngày mai nầy râ’t là quan trọng. Hạo Trinh sẽ phải lên đoạn đầu đài ... Chàng sẽ chê’t! Lu’c đo’ chuyện Hạo Trinh là hoàng thân thật hay giả không còn quan trọng ... Tôi nghĩ dù gì chàng cũng đã là chồng của hai chu’ng tạ Tôi biê’t công chu’a và tôi ai cũng yêu chàng cũng không muô’n chàng chê’t, đu’ng không?

Công chu’a lă‘ng nghe và hình như cũng xu’c động:

-Công chu’a hãy nghĩ cho kỹ đi! Kẻ thù của công chu’a là tôi chơ’ không phải là chồn tinh. Đừng vì sự thâ’t bại của mình, rồi đổ lỗi cho ma qua’i, để an phận. Công chu’a hãy can đảm đô’i diện sự thật, chiê’n đâ’u đê’n cùng. Biê’t đâu rồi một ngày nào đo’. Công chu’a sẽ thă‘ng lợị Công chu’a sẽ co’ Hạo Trinh? Còn bây giờ nê’u công chu’a để Hạo Trinh chê’t ... Co’ phải là công chu’a đã thua cuộc rồi không?

Công chu’a gật gù như đã nhìn thâ’y chân ly’:

-Mi không cần dùng phương thư’c khi’ch tươ’ng đo’ vơ’i tạ Vì nê’u Hạo Trinh mà chê’t đi, thì mi cũng chẳng còn gì.

Ngân Sương mừng rỡ no’i:

Đdu’ng! Công chu’a no’i đu’ng. Rõ là công chu’a còn râ’t sa’ng suô’t, công chu’a đã nghĩ là thà để Hạo Trinh chê’t. Tôi và công chu’a sẽ mâ’t hê’t. Còn hơn để Hạo Trinh sô’ng. Sơ’m muộn Hạo Trinh rồi sẽ quay lại vơ’i tôị Đu’ng không? Hay lă‘m! Đâ’y cũng là một ca’ch pha’ vỡ tình yêu của kẻ thù. Công chu’a no’i đu’ng!

Ngân Sương nhìn thẳng vào mặt công chu’a, tiê’p:

-Tôi biê’t. Ở địa vị của công chu’ạ Công chu’a còn co’ sự kiêu hãnh, tự trọng, nhưng đây là bươ’c cờ cuô’i cùng .... Nê’u công chu’a cư’ chần chờ ... Sẽ không còn cơ hội nào để lặp lại ... Và co’ nghĩa là công chu’a cũng thua cuộc.

Công chu’a mi’m môi, không no’i, Ngân Sương tiê’p tục:

Đdo’ là sự thật! ... Tôi biê’t công chu’a vẫn còn yêu, còn nhơ’ Hạo Trinh ... Mà Hạo Trinh là con người biê’t ân biê’t nghĩạ Công chu’a không nghĩ là ... Hạo Trinh rồi một ngày nào đo’ sẽ xe’t lại ử Chưa no’ị Ai cũng co’ kỷ niệm. Công chu’a không nghĩ đê’n ca’i đêm tân hôn, giờ hợp cẩn ... Những lu’c hạnh phu’c trong đời ... Hình ảnh Hạo Trinh hẳn còn rõ ne’t? Nê’u chàng chê’t. Tôi nghĩ công chu’a cũng chưa hẳn là quên hê’t ...

Ngân Sương nhìn thẳng vào công chu’a, no’i tiê’p:

-Bây giờ, không còn gì phải u’p mở nữa, ta cư’ thẳng thă‘n mà đặt điều kiện. Vơ’i tôi thì đơn giản thê’ nầỵ Nê’u công chu’a mà cư’u được Hạo Trinh rồi, thì tôi xin hư’ạ Tôi sẵn sàng chê’t! Tôi bảo đảm vơ’i công chu’a là sẽ biê’n mâ’t trươ’c mă‘t hai ngườị Lu’c không còn tôi, thì thời gian sẽ giu’p cho công chu’a lâ’y lại được tình cảm của Hạo Trinh. Công chu’a co’ cả một khoảng thời gian dài để lâ’y lại tình yêu của chàng mà?

Công chu’a nhê’ch môi, không tin tưởng lă‘m:

-Nê’u mi mà chê’t đi! Ta sợ là ... Tra’i tim của chàng cũng đi theo mi và lu’c đo’ ta cũng chẳng co’ gì.

-Nê’u công chu’a mà sợ như vậy, thì tôi không chê’t, tôi sẽ vào chùa tu như Hoàng thượng đã chỉ định ... Và hư’a là sẽ không bao giờ quâ’y rầy đê’n hai người nữạ

-Nhưng nê’u mi mà xuô’ng to’c đi tu, rồi Hạo Trinh lại câ’t thảo lư ngoài chùa ở ẩn thì saỏ

-Hạo Trinh không da’m làm vậy đâụ Chàng là hiê’u tử, còn phải phụng dưỡng cha mẹ

-Ta không tin! Tra’i tim chàng thê’ nào, ta qua’ rõ mà.

-Vậy thì công chu’a cư’ xin vua cha khoan hồng, đại xa’ cho gia đình chàng. Chu’ng ta cùng co’ chung chàng. Nhưng công chu’a cư’ yên tâm. Khi mà công chu’a đã co’ công cư’u Vương gia, Phươ’c Tâ’n và Hạo Trinh, thì ca’i ơn đo’ không phải chỉ co’ tôi mà cả Hạo Trinh cũng kê’t cỏ ngậm vành. Chẳng ai da’m làm gì công chu’a buồn đâụ Chu’ng ta cùng tồn tại trong hòa bình, còn hơn công chu’a phải sô’ng cảnh go’a bụạ

Ngân Sương nă‘m lâ’y tay công chu’a, nhưng công chu’a đã ru’t tay về.

-Thôi mi đi đi! Ta bây giờ đã biê’n thành gỗ đa’. Mi co’ thuyê’t phục thê’ nào cũng vô dụng thôị Đi đi! Ta không muô’n nghe gì, cũng chẳng muô’n nhìn thâ’y mi nữa!

Ngân Sương tuyệt vọng cực điểm. Nàng nhìn công chu’a, tha’i độ lạnh lùng của công chu’a khiê’n Ngân Sương thâ’y không còn gì để hy vọng, nhưng Ngân Sương vẫn cô’ gă‘ng, một lần cuô’i:

-Công chu’a! Hẳn công chu’a cũng biê’t, ca’i chê’t chẳng co’ nghĩa là kê’t thu’c, mà no’ chỉ khiê’n cho tình yêu trở thành trường cửu, vĩnh hằng ...

Công chu’a giận dữ đẩy Ngân Sương:

-Thôi đủ rồi! Đủ rồi! Ta biê’t râ’t rõ tình yêu của mâ’y ngươi vĩ đại, cao thượng, no’ tỏa sa’ng như mặt trăng, mặt trờị Vơ’i một tình yêu như vậy, thì còn sợ chê’t gì nữả Vậy thì ... Sau khi Hạo Trinh chê’t, mi co’ thể cùng chê’t theọ Mà khi mi chê’t rồi thì ta chẳng bận tâm gì nữạ Mi biê’n thành chồn, thành quỷ, thành thần, mặc ngươị Bâ’y lâu nay ta chịu đựng qua’ đủ rồị Ta không còn muô’n trông thâ’y ngươi nữa ...

Ngân Sương lùi người về phi’a cửa, nhưng khi đê’n cửa chẳng hiểu nghĩ sao, Ngân Sương lại ưỡn ngực kiêu hãnh, quay người đị Đu’ng! Công chu’a đã no’i đu’ng. Vơ’i một tình yêu “vĩ đại” như vậy thì ... Co’ gì để mà sợ chê’t nữa chư’?

----------------------

Cũng như lu’c đo’, ở trong ngục tô’i của nhà vuạ Hoàng thượng đặc biệt gia ân. Cho phe’p Hạo Trinh được dùng bữa cơm tô’i cùng chung vơ’i Vương gia và bà Tuyê’t Nhự Đa’m cai ngục đưa rượu thịt vào nguc, cằn nhằn:

-Chiều mai đã ra pha’p trường rồi, mà tô’i nay lại bày vẽ tiệc tùng nữạ

Vương gia và bà Tuyê’t Như nhìn chiê’c mâm cơm vơ’i sa’u mo’n ăn, một bình rượu quy’ mà lòng đau xo’t.

Hạo Trinh cô’ ne’n tình cảm, bươ’c tơ’i cầm bình rượu lên, ro’t đầy một ly, rồi quỳ xuô’ng trươ’c mặt Vương gia và bà Tuyê’t Như thành khẩn:

-Thưa cha, thưa mẹ Con đã hồ đồ mạo hiểm nhận làm con của cha mẹ suô’t hai mươi mô’t năm. Trong hai mươi mô’t năm đo’. Con đã khiê’n cha mẹ vui i’t mà buồn nhiều ... Và khi hiểu ra sự thật, con cư’ tưởng là ... Vơ’i thời gian còn lại, con co’ thể quỳ dươ’i chân người để chăm so’c trả ơn. Không ngờ, cuộc sô’ng lại ngă‘n ngủi qua’. Ngày mai đã phải chia ca’ch. Vậy thì ca’i ơn của cha và mẹ Con chỉ co’ thể để lại kiê’p saụ Còn bây giờ, ca’i ly rượu nầy, con ki’nh dâng cha mẹ Ở đây con cũng co’ điều muô’n thưa, là cảm ơn cha mẹ đã nuôi dưỡng con nên ngườị Hiện tại thì con còn chưa biê’t, người đã sinh thành con là ai, con chỉ biê’t là người đã nuôi nâ’ng dạy dỗ con thành người là cha mẹ Và cảm ơn những gì cha mẹ đã cho con. Cuộc sô’ng nầy vơ’i con, hoàn toàn bổ i’ch, vô gia’.

Bà Tuyê’t Như nươ’c mă‘t như mưa, ôm chầm lâ’y Hạo Trinh.

-Con no’i chi những điều đo’? Những điều con no’i làm mẹ tan na’t cõi lòng con biê’t không? Mẹ co’ lỗi vơ’i con. Vì mẹ đã làm thay đổi vận mệnh, tạo nên bi kịch của con ngày naỵ Nê’u không co’ y’ đồ của mẹ, thì biê’t đâu bây giờ con đã an cư lạc nghiệp ở một nơi nào đo’. Con đã co’ vợ, co’ con. Co’ cuộc sô’ng bình dị, hạnh phu’c ...

Hạo Trinh gật đầu:

-Co’ thể là như vậy! Nhưng mà lu’c đo’ con nào co’ gặp được Ngân Sương? Giô’ng như điều mà Sương đã no’i: “Nê’u bây giờ mà cho chọn lại từ đầu thì chu’ng con vẫn châ’p nhận vận mệnh ngày hôm naỵ Chẳng chu’t ân hận”.

Rồi Hạo Trinh ngươ’c mă‘t đau khổ nhìn bà Tuyê’t Như:

-Xin mẹ hãy chăm so’c cho Ngân Sương giùm con.

Bà Tuyê’t Như gật đầu, nươ’c mă‘t như mưạ

Vương gia đư’ng cạnh, yên lặng nhìn cảnh hai mẹ con kho’c. Không co’ cảnh nào buồn hơn. Thật lâu, ông mơ’i bươ’c tơ’i bên bàn, lâ’y che’n ra bơ’i một che’n cơm gă‘p thêm mâ’y đũa thư’c ăn vào che’n, rồi đưa cho Hạo Trinh.

Đây là lần đầu tiên trong đời, ông bơ’i cơm cho một người kha’c. Vương gia nghẹn lời no’i:

-Cơm canh nguội rồị Con.. Con gă‘ng mà ăn đi con!

Đa ....

Hạo Trinh đỡ lâ’y che’n cơm trên tay già run rẩỵ Chàng không da’m nhìn lên. Cô’ gă‘ng dùng đũa đưa cơm vào miê.ng. Cơm co’ thê’ nào cũng ngon, cũng phải nuô’t. Vì no’ đang chan hòa tình thương của cha già.

Vương gia no’i:

-Con ... Con gă‘ng ăn.. Ăn cho no’ nhe’ ... Đừng bao giờ để mình đo’i con a ...

Hạo Trinh nươ’c mă‘t lưng tròng.

-Vâng, thưa chạ

Và rồi chàng ăn vội hê’t cả che’n cơm. Vương gia và Phươ’c Tâ’n, lặng lẽ nhìn con. Cả phòng giam im lă‘ng. Đêm thật lạnh, thật buồn và tô’i tăm.

Thời gian bên ngoài lặng lẽ trôị
 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: September 8, 2002
This story has been read (Since September 8, 2002):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)