Một chuổi ngày đẹp tiê’p nô’ị
Cư’ mỗi sa’ng mai thư’c dậỵ Hạo Trinh đều mong mỏi được trông
thâ’y Ngân Sương. Và khi đêm về, Hạo Trinh lại co’ mặt tại Mao
Nhi Phô’. Thời gian hai người gặp nhau, bao giờ cũng tràn ngập
tiê’ng cười, lu’c hia tay chỉ là phu’t giây mà cũng bịn rịn.
Và Hạo Trinh bây giờ mơ’i hiểu tại sao trong sa’ch vỡ, thi ca
của người xưa khi diễn tả về tình yêu, về nỗi nhơ’, về tương
tư thường hay viê’t những thư’ đại kha’i như: “Nỗi tình cư’
ray rư’c. Mơ’i sa xuô’ng mày, đã vào tận tim ...”
Dĩ nhiên, trong tình yêu không phải chỉ toàn mật ngọt, còn co’
những khă‘c khoải, chờ đợi, lo âu, đau khổ, no’ng nảy bực dọc
... Hạo Trinh cũng biê’t, cuộc sô’ng hiện nay của chàng và
Ngân Sương không phải là ca’ch sô’ng dài lâu, mà no’ chỉ co’
ti’nh ca’ch tạm thờị Nê’u thật sự muô’n co’ hạnh phu’c lâu dài,
thì Hạo Trinh phải đưa Ngân Sương vào phủ. Ngân Sương phải
được mẹ cha thừa nhận. Nhưng điều nầy quả là kho’ khăn, vì đo’
chẳng kha’c gì như muô’n ho’a đa’ thành vàng, một việc không
tưởng.
Mà để cuộc sô’ng tạm bợ thê’ nầy của Hạo Trinh vơ’i Ngân Sương,
thâ’u tai Vương Gia cũng không được. Vì Vương Gia là người
khẳng kha’i nghiêm trang. Không muô’n thâ’y Hạo Trinh ra ngoài
Vương phủ làm bạn vơ’i một ca kỷ giang hồ như Ngân Sương. Đo’
là Vương gia, còn Tuyê’t Nhử Bà Tuyê’t Như vơ’i cuộc sô’ng
khe’p ki’n trong khuê phòng. I’t khi dời chân ra ngoài, càng
không thể châ’p nhận ca’i hành vi mà bà nghĩ là pho’ng tu’ng,
hoang đường như thê’? Vì vậy, Hạo Trinh khi rảnh rổi cư’ bị
giằng co ray rư’c chàng cô’ tìm trăm phương ngàn ca’ch để giải
quyê’t vâ’n đề, nhưng tìm mãi không rạ
Tiểu Khâ’u Tử và A Khă‘c Đan thâ’y sự việc diễn biê’n đê’n
nươ’c nầy thì cũng chỉ biê’t lo lă‘ng. Tai họa gần như treo lơ
lững trên đầu không biê’t lu’c nào sẽ ụp xuô’ng. Mà tai họa
co’ đê’n, người đầu tiên lảnh đủ là họ
Riêng vơ’i Ngân Sương nào co’ da’m nghĩ đê’n chuyện xa vờỉ
Nghe đê’n chuyện vào phủ là đã hồn phi pha’ch ta’n. Vào chô’n
â’y không phải là chuyện đùạ Ở đâ’y chỉ cho’ “họa” chư’ không
hề co’ “phu’c” nên nhiều lần Ngân Sương no’ị
-Thôi thì anh cư’ để em ở trong ngôi nhà nhỏ nầy đị Giữ nguyên
trạng tha’i thê’ nầy là hạnh phu’c lă‘m rồi, mãn nguyện lă‘m
rồị Em không cần địa vị, chư’c phận gì cả. Em chỉ cần tình yêu
của anh! Được anh yêu là đủ.
Hạo Trinh thương cảm nhìn Ngân Sương.
-Sao vậỷ Em sao lại ngây thơ thê’? Em co’ biê’t là nê’u không
co’ địa vị chư’c phận, thì hai ta sẽ không bao giờ được sô’ng
dài lâu bên nhaụ Dù cho co’ tình yêụ Sô’ng vầy chỉ co’ ti’nh
ca’ch tạm bơ ... Mà lại chẳng an toàn, chỉ cần một châ’n động
nhỏ là mọi thư’ sẽ sụp đổ hê’t. Và ở trong ca’i tâm trạng yêu
đương hạnh phu’c mong manh, nửa vui, nửa sợ, nửa lo đo’ ...
Chẳng co’ gì là trọn vẹn.
Điều mà Hạo Trinh tiên liệu no’ đê’n thì phải đê’n. Nhà vua
lại hạ chỉ. Lẽ cươ’i giữa Lan công chu’a và Hạo Trinh phải
tiê’n hành trong ngày mười lăm tha’ng ba tơ’i!
Hôn kỳ khi đã định, là mọi chuyện phải tiê’n hành ngaỵ Cả
Vương Phủ ồn ào như chợ vở. Công việc được chuẩn bị ra’o riê’t
tưng bừng trong ca’i không khi’ vui vẻ. Ai phần việc nâ’ỵ
Vương Phủ được que’t vôi, să‘p xê’p lạị Phòng dành cho đôi tân
nhân được sửa sang rồi mua să‘m bàn ghê’ mơ’ị Trang tri’ nội
thâ’t. Hạo Trinh ngoài việc să‘m sửa, còn phải học thêm nghi
thư’c hoàng triều ca’ch đi đư’ng, xưng hộ Vào cung vua, tạ ơn,
theo Vương Gia đê’n hội kiê’n vơ’i chủ Vương phủ kha’c. Hạo
Trinh phải tu’c trực thường xuyên ở nhà, để co’ lệnh trong
cung vua gọi, là co’ mặt ngaỵ Vào triều không làm gì kha’c hơn
là hầu vua dùng cơm, rồi đa’nh cờ. Đây chẳng qua chỉ là dịp để
vua tiê’p xu’c, tìm hiểu ... Ai cũng cho đâ’y là “vinh hạnh”
là được sủng a’ị Và lu’c đo’ Hạo Trinh cũng phải a’o mảo, cân
đay sẵn sàng. Không còn được pho’ng tu’ng, tùy tiện như xưa
... Vì bận rộn gần như tâ’t bật đo’. Hạo Trinh không làm sao
co’ thì giờ he’o la’nh đê’n ca’i ngôi nhà nhỏ ở Mao Nhi Hồ
Đồng? Ngay cả Tiểu Khâ’u Tử, thỉng thoảng theo lời dặn dò của
Hạo Trinh đê’n no’i cho Ngân Sương đôi điều bô’n việc là phải
ru’t lui về phủ ngaỵ Ngân Sương chỉ còn biê’t tựa cửa chờ đợị
Tha’ng hai ở Bă‘c Kinh. Thời tiê’t râ’t khă‘c nghiệt, gio’
lạnh như că‘t dạ Tuyê’t tụ trong sân còn chưa tan hê’t. Ca’i
màu tră‘ng xo’a của tuyê’t lại giô’ng như màu tang. Lòng Ngân
Sương se lại như tuyê’t, lạnh că‘t, không những lạnh mà còn
buồn ca’i tê ta’i mà nhà thơ nào đo’ đã diễn đạt bằng câu “Vô
tình bă‘t tựa đa tình khổ”. Người vô tình bao giờ cũng hạnh
phu’c hơn ... Nhìn cảnh vật rồi liên tưởng đê’n chuyện mình.
Ngân Sương cô’ lă‘c đầu xua đuổị Nhưng làm sao không nghĩ đê’n
được. Đa’m cươ’i của Hạo Trinh să‘p diễn ra ... Rồi Lan công
chu’a ... Rồi ca’i đêm động phòng hoa chu’c ... Người đã co’
quan hệ xa’c thể xa’c vơ’i nàng, sẽ lại chung chạ vơ’i một
người kha’c ... Ngân Sương biê’t là mình không co’ quyền ghen,
không thể buồn. Vì Ngân Sương nào co’ tư ca’ch gì để làm
chuyện đo’, nhưng mà mỗi khi nghĩ đê’n, tra’i tim của Ngân
Sương đau như bị bo’p vở.
Ngày cươ’i càng lu’c càng đê’n gần, lòng Ngân Sương như con
so’ng triều dâng theọ Co’ lẽ rồi đây sau lễ cươ’i, Hạo Trinh
sẽ không còn ghe’ qua đây nữa, và lu’c đo’ Ngân Sương sẽ mâ’t
Hạo Trinh ... Ca’i y’ nghĩ đo’, làm lòng Ngân Sương tan na’t.
Ngân Sương thẩn thờ, biê’ng ăn, biê’ng uô’ng, người càng lu’c
càng xanh xaọ
Tô’i đêm mười hai tha’ng bạ Ngân Sương lại ra cửa đư’ng chờ.
Chỉ còn co’ ba ngày nữạ Như vậy thì bữa nay, chàng hẳn là kh’a
bận rộn. Vì đây là lu’c tổng kiểm tra mọi công việc, xem đã
hoàn chỉnh hay chưả Ngân Sương đang nghĩ ngợi, thì chợt co’
tiê’ng vo’ ngựa, tiê’p đê’n là tiê’ng gõ cửạ
-Thường ma’! Hương Kỳ đâu, ra mở cửa!
Tiê’ng của Hạo Trinh làm tra’i tim của Ngân Sương muô’n ngưng
đập. Ngân Sương không chờ ai, một mình chạy bay ra cổng,
trươ’c cả Thường ma’ và Hương Kỳ. Thanh cài vừa được ke’o rạ
Cửa mở rô.ng. Hạo Trinh ngồi chểm chệ trên con tuâ’n mã đang ở
bên ngoàị Ngân Sương vồn vã:
-Anh đâ’y ử Thật là anh đâ’y ử Làm sao anh đê’n đây được? Bằng
ca’ch nào anh ra đây được chư’?
Hạo Trinh nhảy xuô’ng ngựa, bươ’c vào nă‘m chặt lâ’y tay Ngân
Sương. Đôi mă‘t của chàng nhìn nàng một ca’ch say đă‘m. Hai
người như hai pho tượng, chỉ đư’ng bâ’t động nhìn nhaụ Một
lu’c sau, Ngân Sương mơ’i như y’ thư’c được ca’i quy’ của thời
gian, nàng ngã vội vào lòng chàng. Hạo Trinh ghì mạnh Ngân
Sương trong vòng tay, giọng tă‘t nghẹn.
-Ngân Sương! Em nghe nầỵ Anh chỉ co’ thể ở lại đây năm phu’t.
Vì giờ nầy, trong phủ, yê’n tiệc đang diễn ra, kha’ch khư’a
đầy nhà. Anh đã thừa lu’c chẳng ai để y’ chuồn ra đây để gặp
em, rồi anh phải quay trở về đâ’y ngaỵ Em nghe rõ chưả Nghe rõ
thì nghe đây, bâ’t kể là gì, dù co’ cươ’i ai, thì em vẫn là vợ
anh! Anh sẽ không bao giờ quên em! Anh không bỏ rơi em, không
phản bội em! Hãy tin và chờ anh. Sau lễ cươ’i, rồi anh sẽ tìm
ca’ch. Nhâ’t định anh sẽ đưa em vào phủ. Chuyện của chu’ng
mình mơ’i là chuyện đại sự của anh ... Còn bây giờ! Hãy gă‘ng
mà bảo trọng lâ’y thân. Vì anh mà bảo trọng. Đừng để cho cơ
thể suy yê’u em nhe’!
Hạo Trinh no’i, nươ’c mă‘t đã rơi xuô’ng vai Ngân Sương.
-Em nghe anh no’i rồi chư’? Em đã gầy lă‘m rồi, đừng để tiều
tụy he’o hon thêm. Hãy cô’ vì anh mà phâ’n châ’n lên.
Ngân Sương vừa kho’c vừa no’i:
-Vâng! Vâng! Vâng! Anh đã đê’n đây, đã vì em mà bâ’t châ’p mọi
gian nguỵ Những điều anh vừa no’i, em sẽ tạt dạ, sẽ nhơ’ suô’t
đờị Anh hãy yên tâm. Em sẽ vì anh mà cô’ bảo trọng lâ’y mình.
Em cũng sẽ chờ, sẽ đợi, co’ chờ một trăm, một ngàn năm em cũng
đợi anh ...
Ngoài cổng, con ngựa chợt hi’ vang, làm cả hai người giật
mình. Hạo Trinh buông Ngân Sương ra, bịn rịn no’i:
-Thôi bây giờ anh đi!
Không d’am châ’n chờ nữạ Hạo Trinh nhảy ngay lên yên ngựạ Ngân
Sương đuổi theo ra cổng, nhìn theọ Bo’ng ngựa mang người đã
khuâ’t nơi đầu hẻm. Ngân Sương cảm thâ’y mệt mỏi rã rờị Thường
ma’ và Hương Kỳ bươ’c ra, hai người đi hai bên Ngân Sương, họ
cảm động đê’n rơi lệ |
|