Ngân Sương được bà Tuyê’t Như đưa
về phòng. Đa’m a đầu một phen bận rộn. Nâ’u nươ’c, giặt khăn,
nâ’u trà, pha dầu gọi ... Hương Kỳ về Tịnh Tự sơn phòng mang
quần a’o sạch sẽ đê’n, đi’ch thân bà Tuyê’t Như xỏa to’c cho
Ngân Sương, gội đầu cho nàng. Nhưng Ngân Sương vẫn thu’t thi’t
kho’c. Nổi uâ’t ư’c, nhục nhằn làm Ngân Sương cảm thâ’y bâ’t
an. Nàng lẩm bẩm:
-Ta là hồ ly ử Ta đã biê’n thành hồ ly từ bao giờ vậỷ Tại sao
mọi người cư’ nhìn ta, rồi nghĩ như thê’? Co’ đi’nh chi’nh thê’
nào cũng chẳng ai tin. Cả ca’i tay đạo sĩ cũng vậy, hă‘n hê’t
niệm chu’, bă‘t â’n, lại phung rượu bẩn rồi tươ’i ma’u gà vào
ngườị Bă‘t ta hiện nguyên hình ...
Rồi Ngân Sương lại kho’c.
-Như vậy cuô’i cùng rồi tôi là gì? Cò còn là người không? Tại
sao tôi lại phải gặp thảm cảnh nầy chư’?
Tần ma’ ma’ vừa lau nươ’c mă‘t cho Ngân Sương vừa no’ị
-Thôi đủ rồi! Đủ rồi! Tâ’t cả những nạn tai đã qua khỏị Đừng
buồn khổ nữa! Bây giờ thì dì Bạch đi thay a’o quần đi!
Bà Tuyê’t Như cũng trâ’n an Ngân Sương.
-Con không phải là hồ ly! Không phải! Ta hoàn toàn tin tưởng
như vậỵ Ta cũng co’ thể chư’ng minh điều đo’. Co’ điều ta
không thể no’i ra được bây giờ ... Ta bậy qua’! Cư’ để con gặp
khổ mãị
Rồi bà Tuyê’t Như bươ’c vòng qua, bu’i ma’i to’c Ngân Sương
lên cao, giu’p tần ma’ ma’ thay a’o cho con ga’i, chiê’c a’o
dơ vừa tuột ca’i vê’t sẹo hoa mai trên chiê’c vai trần của
Ngân Sương lại đập mạnh vào mă‘t bà.
Và chợt nhiên trong thoa’ng giâỵ Tâ’t cả những bi thương đau
khổ, ẩn ư’c, đè ne’n trong lòng như bùng lên. Bà Tuyê’t Như
không dằn được nữa ôm chầm lâ’y Ngân Sương kho’c ngâ’t.
-Mẹ con ta ... Chỉ còn biê’t dựa vào chiê’c sẹo nầy, con biê’t
không?
Ngân Sương sau c’ai biê’n cô’ ở dinh công chu’a chưa hoàn hồn.
Bây giờ lại bị ca’i xục động của bà Tuyê’t Như làm kinh hoảng.
Nàng mở to mă‘t, trừng trừng nhìn mẹ chồng.
Trong khi Tần ma’ ma’ cũng hoảng hô’t không ke’m. Nhưng bà vẫn
còn tỉn ta’o, nên vội vã đuổi hê’t đa’m cung nữ. A đầu và cả
Hương Kỳ ra ngoàị Rồi đo’ng ki’n cửa lạị
Còn lại trong phòng bà Tuyê’t Như vừa kho’c vừa no’ị
-Ngân Sương ơi! Ngân Sương! Con co’ biê’t không? Con chi’nh là
con ruột của ta! Chi’nh ta đã banh da xẻ thịt đẻ con ra! Hai
mươi mô’t năm rồi ... Con của ta đẹp đẽ thê’ nầy, thanh tu’
thê’ nầy mà ta không biê’t! Con là kê’t hợp của ta và Vương
Gia thì làm sao lại là Hồ Ly tinh cho được? Không! Không thể
như vậy ... Không phải như vậy ... Bằng chư’ng là con thâ’y
đo’? Ca’i vê’t sẹo hình hoa mai trên vai con, là do chi’nh là
ta làm dâ’u! Ta đã â’n lên đâ’ỵ
Ngân Sương bàng hoàng. Đầu rô’i tung không biê’t Bà Tuyê’t Như
no’i gì. Ngân Sương vùng vẫy cô’ thoa’t khỏi ca’i ôm chặt của
bà Tuyê’t Nhự
-Phươ’c Tâ’n phu nhân no’i gì vậỷ Người no’i gì mà con chẳng
hiểu gì cả
Nươ’c mă‘t đầm đìạ Bà Tuyê’t Như trực diện vơ’i con ga’ị Người
nă‘m lâ’y tay Ngân Sương.
-Bây giờ thì ta không còn giâ’u giê’m được nữa! Ngân Sương, mẹ
thu’ thật vơ’i con! Ta là mẹ ruột của con! Con là ma’u mủ của
ta! Con co’nghe rõ không? Ta là mẹ! Mẹ ruột của con nè!
Ngân Sương loạng choạng lùi ra sau, mặt ta’i không còn giọt
ma’ụ Nàng quay sang Tần ma’ ma’.
-Tần ma’ ma’ ơi! Hãy đê’n đây mau! Phươ’c Tâ’n phu nhân bị
xu’c động qua’, nên đã bị rô’i loạn thần kinh rồi! Bà â’y no’i
gì mà tôi nghe không hiểụ
Tần ma’ ma’ bươ’c tơ’i, nươ’c mă‘t chảy dàị
-Ngân Sương nầy! Phươ’c Tâ’n no’i toàn là sự thật. Bà â’y rõ
là mẹ ruột của cộ Thật đâ’y chi’nh cô mơ’i là đư’a con ruột
thư’ tư trong vương phủ nầy!
Ngân Sương càng thâ’y hoảng hô’t. Nhưng nàng không còn chổ đễ
lùi nữạ Bàn tay của bà Tuyê’t Như đã nă‘m chặt lâ’y nàng. Ngân
Sương mở to mă‘t hê’t nhìn bà Tuyê’t Như lại nhìn Tần ma’ ma’.
Đdây là chiê’c trâm hoa mai! Chiê’c trâm hoa mai đây!
Bà Tuyê’t Như vội mo’c trong người ra chiê’c trâm hình hoa mai
ngày cũ, bà đưa đê’n trươ’c mặt Ngân Sương.
-Con hãy nhìn cho kỷ đi! Đây chi’nh là chư’ng ti’ch ngày xưa,
trươ’c khi cho người mang con đị Ta vẫn sợ thâ’t lạc con, nên
ta đã cho đô’t chiê’c trâm nầy rồi in lên vai phải con làm
dâ’ụ Kê’t quả là co’ ca’i sẹo hoa mai kiạ Con không tin đưa
tay lên sờ xem!
Rồi bà lâ’y tay Ngân Sương đặt lên vê’t sẹọ Xong quay sang Tần
ma’ ma’.
-Tần ma’ ma’ đâu! Hãy đem chiê’c gương soi lại đây, để Ngân
Sương ngă‘m! Xem thử coi co’ đu’ng không?
Tần ma’ ma’ vội vã lâ’y chiê’c gương soi nhỏ, rồi ke’o Ngân
Sương đê’n cạnh chiê’c gương soi to hơn. Để nhờ a’nh sa’ng
phản chiê’u qua hai chiê’c gương mà Ngân Sương co’ thể trông
thâ’y rõ và so sa’nh chiê’c sẹo nằm trên bả vai phải của mình.
Lần đầu tiên Ngân Sương co’ thể thâ’y rõ ca’i vê’t sẹo hình
hoa mai kia rồi so sa’nh ...
Sau đo’, bà Tuyê’t Như và Tần ma’ ma’ mơ’i hợp nhau lại, kể
chuyện “Đổi phụng chuyển rồng” mà hai mươi mô’t năm trươ’c họ
đã làm. Kê’ hoạch vẻ ra thê’ nàọ Hạo Trinh được mang vào đu’ng
lu’c bà Tuyê’t Như chuyển bụng ra saọ Sau đâ’y Ngân Sương chào
đờị Cuộc đa’nh tra’ọ Rồi trươ’c khi mang đị Đư’a con ga’i bâ’t
hạnh kia được làm dâ’u bằng trâm nung đỏ ... Tuyê’t Tịnh sau
đâ’y thu’ nhận đã thả đư’a be’ theo dòng suô’i Hạnh Hoa Khê
thê’ nào ...
Khi chuyện được kể xong, thì trời đã sụp tô’i, Ngân Sương vơ’i
quần a’o mơ’i, to’c buông xỏa trươ’c gương ngồi giữạ Bà Phươ’c
Tâ’n và Tần ma’ ma’ ngồi hai bên nàng. Cả ba đều yên lă.ng.
Bây giờ thì Ngân Sương biê’t. Tâ’t cả sự thật. Ngay từ nhỏ
lu’c sô’ng bên cạnh mẹ nuôi, thỉnh thoảng Ngân Sương cũng được
tiê’t lộ đôi điều nhưng nghĩ đỏ chỉ là những lời đùa, chọc
pha’. Bây giờ thì so lại ... Mọi thư’ rõ ràng. Thì ra mình chỉ
là đư’a con rơi mà nghệ nhân Bạch Thă‘ng Linh đã nhặt được. Sự
thật qua’ đột ngột, làm cho người nghe phải bàng hoàng. Ngân
Sương ngồi yên lă.ng. Sự suy nghĩ gần như đo’ng băng. Đo’ là
sự thật hay mở
Bà Tuyê’t Như thâ’y vậy lo lă‘ng:
-Ngân Sương nầy! Con lên tiê’ng đi! Con no’i đi! Con co’ giận,
co’ hận thù mẹ không? Tâ’t cả là lỗi ở ta cả. Chi’nh ta đã làm
cho con phải sô’ng kiê’p sô’ng trôi dạt giang hồ, phải chịu
đựng trăm đă‘ng nghìn cay ... Ngay cả lu’c khi con đã vào phủ
rồi mà ta vẫn không che chở, bảo vệ được cho con, ta cư’ để
con bị ư’c hiê’p hê’t lần nầy đê’n lần kha’c. Tâ’t cả những
ca’id do’ làm cho ta bư’c rư’c ... Ta co’ cảm gia’c như co’
hàng trăm nghìn con sâu, no’ că‘n, no’ gậm nhâ’m quả tim ta
... Từ sai lầm nầy đưa đê’n sai lầm kha’c ... Ta râ’t ân hận.
Con ơi! Ta biê’t mình đã ăn ở không phải vơ’i con. Đo’ là sai
lầm! Ta mong rằng từ giờ về saụ Vơ’i những ngày còn lại trong
đời ... Con hãy để ta co’ thời gian chuộc lại, đền bù lại ca’i
lỗi lầm cũ.
Ngân Sương nhìn bà Tuyê’t Như vơ’i a’nh mă‘t ra’o quảnh. Không
giọt lệ, không biểu lộ một cảm xu’c.
Tần ma’ ma’ cũng giục Ngân Sương:
-No’i đi! No’i đi tiểu thơ! Phu nhân đã no’i những điều hô’i
hận. Bây giờ Tiểu thơ nên đa’p lại một vài câu, để người biê’t
là Tiểu thơ đã nghe, đã hiểu rồi!
Mă‘t Ngân Sương chơ’p nhanh. Rồi đột nhiên Ngân Sương đư’ng
dậy, lơ’n tiê’ng.
-Nê’u thật sự tôi là con ruột của phu nhân, thì Hạo Trinh là
con aỉ Tại sao phu nhân lại kể câu chuyện đo’ cho tôi nghẻ Một
câu chuyện qua’ ư là tàn nhẩn! Hai mươi mô’t năm trươ’c phu
nhân đã chọn Hạo Trinh, chọn ca’i vinh hoa phu’ quy’ chọn và
giữ lâ’y địa vị của mình. Vậy thì sao không giữ luôn, bây giờ
lại nhìn tôi làm gì? Không! Không. Không thể châ’p nhận được!
Tôi không là con của phu nhân!
Trong ca’i trạng tha’i ki’ch đô.ng. Ngân Sương bỏ chạy về
phi’a cửạ
-Tôi không phải là con của phu nhân. Tôi là Bạch Ngân Sương,
tôi không phải là tiểu thơ thư’ tư trong Vương phủ. Tôi chỉ là
người thiê’p của Hạo Trinh. Xin quy’ vị đừng co’ tạo dựng sự
phiền nhiễu nữa cho tôi ... Tôi đã đo’ng vai Bạch Ngân Sương
suô’t hai mươi mô’t năm qua rồi ... Hãy để tôi mãi mãi đo’ng
vai đo’ mãi mãi là Bạch Ngân Sương thôi!
No’i xong, nàng đẩy cửa chạy vội ra ngoàị
Bà Tuyê’t Như đư’ng bâ’t đô.ng. Bà biê’t Ngân Sương cũng thù
bà. Cơn gio’ từ ngoài thổi ùa đê’n làm bà như buô’t cả toàn
thân ...
----------
Đêm đã thật khuyạ Lan công chu’a đang ngủ, đột nhiên vùng dậy,
he’t lơ’n.
Đdạo sĩ! Đạo sĩ! Khoan hãy đi! Ông phải bă‘t no’i phải hiện
nguyên hình chư’?
Thôi ma’ ma’ và Tiểu Ngọc vội vàng chạy đê’n đỡ công chu’a dậỵ
Họ biê’t là công chu’a bị a’c mô.ng. Người đi lâ’y nươ’c cho
công chu’a uô’ng, rồi lâ’y quạt.
Từ lu’c gã đạo sỉ bỏ trô’n, rồi bà Tuyê’t Như xông vào cư’u
Ngân Sương. Công chu’a ngồi yên giữa Ba’t qua’i trận độ, mà
tâm thần như không vững. Đa’m cung nữ đưa công chu’a về phòng,
đỡ lên giường ... Công chu’a đã thiê’p đi, đê’n mãi bây giờ
mơ’i tỉnh. Thôi ma’ ma’ no’ị
-Công chu’a ơi! Công chu’a! Công chu’a hoàn toàn tỉnh ta’o lại
đỉ Công chu’a đã ngủ một giâ’c qua’ dàị Hẳn bây giờ đã đo’ị
Co’ muô’n dùng mo’n gì không?
Công chu’a ngồi trên giường, mă‘t thao la’o như đang nhìn vào
chô’n hư vộ Rồi đột ngột đưa tay lên dụi mă‘t.
-Pha’p sư! Đu’ng rồi! Đu’ng rồi! Lão đạo sĩ đã giu’p ta làm
phe’p ... Vâng ... Ta nhơ’ lại rồi ... Nhưng mà ... Bây giờ ta
chỉ cảm thâ’y mệt mỏi, cả người ta như không còn sư’c ...
Công chu’a nă‘m lâ’y Thôi ma’ ma’ hỏị
-Thê’ nàỏ No’ co’ hiện nguyên hình không?
Thôi ma’ ma’ thở dài:
-Hừ! Chu’ng ta đã bị lão đạo sĩ kia lừa gạt. Lão nào co’ phe’p
tă‘c gì? Mu’a kiê’m đọc thần chu’ vẻ bùa, thổi phe’p, đô’t tro
rồi phun ma’u gà ... Đâu co’ ta’c dụng gì đâụ Dì Bạch vẫn trơ
trơ, chư’ đừng no’i chuyện hiện hình ... Rồi thì Phươ’c Tâ’n
phu nhân đê’n, lão đã thừa lu’c lộn xộn bỏ trô’n. Để lại ca’i
chuyện lộn xộn này không biê’t rồi să‘p xê’p thê’ nào đâỵ Ca’i
tay Tiểu Khâ’u Tử còn dọa tôi, là bao giờ phò mã về thì sẽ
biê’t taỵ Tôi thâ’y là ...
Thôi ma’ ma’ no’i đê’n đo’, mă‘t đỏ hoẹ
-Tôi nghĩ là lần nầy ... Coi như tôi sẽ không thoa’t khỏi ca’i
chê’t!
Công chu’a ngồi nghe, mă‘t mở to, khổ sở.
-Như vậy co’ nghĩa là ... Cuô’i cùng no’ cũng chẳng hiện
nguyên hình à? Nhưng mà ... Nhưng mà ...
Công chu’a đad(.t tay lên ngực, rồi lại sờ sờ đầụ
-Chợt nhiên bây giờ ta lại cảm thâ’y dễ chịu nhiều lă‘m. Không
còn như’c đầu, cũng không còn nặng ngực ... Vậy là lão cũng
hiển linh lă‘m chư’?
Rồi công chu’a gật gù.
-Co’ nghĩa là ca’ch làm phe’p của lão đạo sĩ cũng hữu hiệụ
Lu’c đầu ta tưởng là mình sẽ chê’t đê’n nơị Bây giờ thì người
đã nhẹ hẳn lão đạo sĩ đã cư’u sô’ng ta! Nê’u không được lão
â’y ho’a giãị Biê’t đâu ta đã ra người thiên cổ Vậy thì làm
phe’p cũng co’ công hiệu đâ’ỷ
Thôi ma’ ma’ ngạc nhiên:
-Thật vậy ử Công chu’a thâ’y người khỏe hơn à?
Công chu’a tỉnh ta’o:
Đdu’ng vậy! Còn ca’i con Ngân Sương kia, không biê’n thành Hồ
Ly à?
Đạ không!
-Không lộ một chu’t nào cả à? Mo’ng vuô’t? Lỗ taỉ
Đạ không!
-Cả ca’i đuôi co’ xuâ’t hiện không?
-Cũng không!
Cung nữ Tiểu Ngọc đư’ng một bên chen vàọ
-Lão đạo sĩ no’i Dì Bạch co’ phe’p thuật cao cường qua’, nên
ông ta không phải là đô’i thủ ... Con nghĩ, đạo sĩ không no’i
dô’i đâu, rõ ràng là ông ta đâ’u không lại dì Bạch.
Công chu’a giật mình, sợ hãi:
-Nê’u vậy thì ... Ca’i hạn của ta chưa hê’t. Ta đã nhờ đạo sĩ
đê’n trâ’n a’p, mà trâ’n a’p không xong, như vậy sẽ gây thêm
oa’n hận. Thê’ nào no’ cũng sẽ co’ những thủ đoạn kha’c nguy
hiểm hơn để hại tạ Bây giờ làm saỏ Làm sao đâỷ
Công chu’a ne’m chăn gô’i qua một bên, bươ’c xuô’ng giường tìm
đôi de’p. Bà Thôi ma’ ma’ hỏị
-Công chu’a, công chu’a định đi đâu đâ’ỷ
Công chu’a no’i:
-Ta đi tìm la’ bùa! Lão đạo sĩ co’ cho ta nhiều la’ bùa lă‘m.
Mi mau mau đi lâ’y phụ cho ta! Trong hộc tủ đâ’y!
-Vâng, nhưng đừng co’ quy’nh qua’ng qua’ vậỵ
Thôi ma’ ma’ ke’o hộc tủ, trong đo’ đầy ă‘p những tâ’m bùa màu
vàng.
Đdầy nầy, tâ’t cả đều ở đây nầy!
-Mau mau đem lại đâỵ Chu’ng ta cần phải da’n no’ lên mọi nơi,
từ cửa ra vào, đê’n cửa sỗ, cột kèo, rồi giường ngủ nữạ Hai ba
người phụ giu’p cho mau ... Da’n không chừa chỗ nào hê’t. Để
no’ không vào nơi nầy được! Hồ da’n đâủ Hồ da’n để đâu rồỉ
Tiểu Ngọc vội đi lâ’y hồ da’n thê’ là công chu’a, Thôi ma’ ma’
và cả mâ’y cung nữ, đều được điều đô.ng.
Đa’n! Phải da’n cho thật kỷ thật di’nh mọi nơi!
Công chu’a vừa da’n vừa ra lê.nh. Tha’i độ và thần să‘c của
nàng thật căng thẳng. Thôi ma’ ma’ nhìn công chu’a chợt biê’n
să‘c. Thôi ma’ ma’ nghĩ.
-Thê’ nầy thì nguy qua’. Công chu’a đang ở bờ vực của sự điên
loạn. Ta phải vào cung để ba’o vơ’i vua! |
|