Cũng từ đo’, ca’i tin đồn. Ngân
Sương không phải là người mà là “Hồ ly tinh” hay no’i đẹp hơn
là “Hồ tiên cô” được lan rộng rạ Không phải chỉ ở Vương phủ mà
cả vùng lân cận. Đã là tin đồn tư’c là những gì không co’
thường loan truyền râ’t nhanh, nhâ’t là những chuyện liên hệ
đê’n tha’nh thần, yêu qua’ị Để trở thành câu chuyện truyền
khẩu mua vui trong ca’c buổi hội họp, tiệc tùng, ta’n gẩụ
Thành viên trong Vương phủ lại nhiều qua’, phần lơ’n là a đầu,
thị vệ, li’nh canh, nô bộc. Họ xuâ’t thân từ đa’m thị dân i’t
học, nên chuyện này còn dẽ bị thêu dệt, huyền thoại ho’a thêm.
Khi chuyện đã trở thành truyền khẩu thì không co’ gì co’ thể
cản ngăn được.
Chi’nh Ngân Sương, Hạo Trinh rồi Vương gia cũng nghe chuyện đo’.
Ngân Sương đã ngạc nhiên.
-Ta là Hồ ly ử Con chồn lông tră‘ng hiện hình người để trả ơn
cư’u tử Tại sao người ta lại no’i vậỷ Sao họ lại a’c y’ thê’?
Trong khi Tiểu Khâ’u Tử lại nghĩ kha’c, anh chàng no’ị
-Như vậy thì cũng hay đo’ chư’? Bởi vì khi họ no’i họ co’ vẻ
vừa sợ, vừa ki’nh trọng. Co’ cả cung nữ cònle’n mang hình của
“Dì Bạch” ra thờ nữạ Vì vậy, tôi nghĩ. Chuyện đo’ chẳng co’
hại mà co’ lợi, no’ như tâ’m bình phong chă‘n cho dì Bạch
không để ai xâm phạm. Vậy thì cư’ để mặc họ loan truyền đi!
Còn Hạo Trinh? Nhìn Ngân Sương vơ’i tha’i độ kho’ hiểụ
-Hồ tiên cổ À ..... Cũng đu’ng thôi, vì em thi’ch mặc a’o
tră‘ng nên biê’n thành chồn tră‘ng chư’ gì? Vậy thì để từ từ
xem. Em co’ chu’t phe’p tiên nào để khiê’n anh cha’n em không?
Ngân Sương thì co’ vẻ lo lă‘ng.
-Nê’u em thật sự là chồn tinh, em phải biê’n em ra thật nhỏ,
như thê’ nầy nầy ....
Ngân Sương đưa tay ra so sa’nh. Hạo Trinh chưa hiểu thì Ngân
Sương đã giải thi’ch.
-Vì như vậy, anh co’ đi đê’n đâu cũng mang em theo được, đê’n
đo’, em sẽ nu’p trong ca’nh tay a’o của anh, em co’ thể cùng
anh vào chầu vua, hoặc cùng vua đi săn bă‘n ...
Hôm â’y, vào đầu một ngày tha’ng chi’n. Mùa thu là mùa săn.
Hoàng thượng lại gia’ng chỉ, sẽ tổ chư’c một buổi săn bă‘n
trong rừng. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo Tường đều được chỉ định
theo hầụ
Đoàn tùy tùng lần săn đo’ thật lơ’n, tha’p tùng theo co’ đủ cả
Vương thâ’t, tử đệ vơ’i Vương Công đại thần trong triều, vì
vậy mà cả Vương gia và hai con đều co’ mặt. Đây là một vinh dự
hiê’m co’, nhưng mà Hạo Trinh lại không vuị Bởi vì chuyê’n đi
này nào co’ nhanh cho’ng kê’t thu’c, no’ sẽ ke’o dài tùy theo
sở thi’ch của nhà vuạ Ngă‘n thì khoảng mười hôm, mà dài thì
trên tha’ng. Mà trong ca’i khoảng thời gian dài không co’
chàng ở nhà. Ngân Sương ở cạnh công chu’a như chuột gần mèo,
lại chẳng co’ người bảo vệ Đo’ là nguyên nhân khiê’n Hạo Trinh
không yên tâm.
Bà Tuyê’t Như nhận ra điều đo’, trâ’n an.
Đdừng lo, co’ ta mà! Con cư’ yên tâm mà đi hầu vuạ Vua đang
thi’ch con đâ’ỵ Đừng để người phật lòng. Riêng công chu’a
chẳng làm gì được Ngân Sương đâu, co’ ta bảo vệ! Ta sẽ bảo vệ
no’ hê’t sư’c mình. Bởi vì ta quy’ no’ hơn cả con ruột của tạ
Con cư’ yên tâm đị Ngân Sương sẽ được ở bên cạnh tạ Co’ ta,
chẳng ai da’m lộn xộn!
Tần ma’ ma’ cũng tiê’p lờị
-Công chu’a bây giờ kha’c công chu’a ngày trươ’c. Tôi để y’
thâ’y, từ lu’c tiểu gia muô’n giê’t Thôi ma’ ma’ đê’n giờ, bà
â’y đã thay đổi nhiều, không còn hung dữ như trươ’c. Nghe cung
nữ Tiểu Ngọc no’i thì sau trận đo’. Công chu’a đã sợ khiê’p đi,
không chỉ vì sự cư’ng ră‘n của thiê’u gia, mà còn vì những lời
đồn “Hồ tiên cô”. Chỉ cần nghe đê’n tên Dì Bạch là bà â’y đã
run bây bẩỵ Đâu co’ ly’ do gì mà đê’n gây chuyện vơ’i Ngân
Sương nữa chư’?
Hạo Trinh cư’ không yên tâm.
-Thôi thì thê’ này vậỵ Tôi sẽ để A Khă‘c Đan và Tiểu Khâ’u Tử
lại nhà bảo vệ cho Ngân Sương!
Ngân Sương nghe no’i đã khươ’c từ.
-Không được! Không được! Đâu cần phải sợ như thê’? Em cũng đâu
co’ đê’n đổi nàọ Ở trong Vương phủ lại co’ mặt đông đủ người,
thì đâu co’ chuyện gì nguy hiểm xãy rạ Chang cư’ đi đị Ra
ngoài mơ’i cần người bảo vệ Tiểu Khâ’u Tử và A Khă‘c Đan bên
cạnh chàng. Như vậy em mơ’i yên tâm!
Cuô’i cùng, sau những ti’nh toa’n cân nhă‘c, A Khă‘c Đan được
theo hầu Hạo Trinh, còn Tiểu Khâ’u Tử được lệnh ở lại nhà. A
Khă‘c Đan co’ sư’c khỏe hơn người, nhưng co’ ca’i hữu dõng vô
mưu, nên dễ gây sự, còn Tiểu Khâ’u Tử tay thư sinh nho nhỏ,
nhưng ti’nh to’an nhạy be’n, co’ thể ư’ng pho’ sự việc dễ dàng
hơn.
Thê’ là Hạo Trinh lên đường.
Tuy chỉ là một cuộc tạm biệt, nhưng giữa Hạo Trinh và Ngân
Sương cũng co’ một cuộc chia tay ngậm ngùị Họ chong đèn ngồi
cạnh nhau, thủ thỉ điều căn dặn. Khung cảnh hạnh phu’c hoàn
toàn kha’c hẳn bên dinh công chu’ạ
Nhưng co’ thê’ nào, thì sa’ng hôm sau Hạo Trinh, Hạo Tường và
Vương gia cũng phải ra đị Vương phủ mà cùng một lu’c lại vă‘ng
mặt ba người đàn ông bề thê’ nhâ’t, thì ca’i khung cảnh ở
Vương phủ cũng buồn tẻ đi thật nhiềụ
Theo lệnh của bà Tuyê’t Nhự Ngân Sương mỗi ngày mang kim chỉ
qua phòng Tuyê’t Nhu phu nhân, ngồi ở đâ’y thêu thùạ Hê’t thêu
đai lưng cho Hạo Trinh đê’n khăn tay rồi vi’ tiền, a’o đại lễ
... Ngân Sương thêu râ’t khe’ọ Bà Tuyê’t Như thường ngồi đô’i
diện nhìn Ngân Sương thêu vơ’i a’nh mă‘t triều mê’n. Chưa bao
giờ bà cảm thâ’y yên ổn, hạnh phu’c hơn bây giờ. Ngân Sương là
con ga’i của ta! Đư’a con ga’i u’t, mâ’t đi lại trở về. Mâ’y
lần bà muô’n ôm vào lòng bày tỏ nổi niềm. Nhưng rồi cô’ ne’n
xuô’ng để khỏi phải hành động một ca’ch ke’m suy nghĩ.
Hạo Trinh đi được mâ’y ngày đầụ Vương phủ trôi qua trong êm ả
chẳng co’ chuyện gì xãy rạ Nhưng rồi, sau đâ’y co’ tin ở dinh
công chu’ạ Công chu’a đã ngã bê.nh.
Ca’c thầy thuô’c giỏi nhâ’t được vời đê’n. Bà Tuyê’t Như thâ’y
lo lă‘ng. Bà ke’o cả Phiên Phiên sang phòng công chu’a vâ’n
an.
Công chu’a nằm trên giường, người uể oải, đôi mă‘t thâ’t thần.
No’i năng rô’i loạn. Bà Tuyê’t Như thâ’y căng thẳng. Sao lạ
vậỷ Chỉ mơ’i co’ mâ’y ngàỵ Bệnh lại trở nặng nhanh cho’ng vậy
saỏ Nê’u co’ chuyện gì không hay xãy ra thì biê’t ăn làm sao,
no’i làm sao vơ’i Hoàng Thượng? Thầy thuô’c đê’n bă‘t mạch, ra
toa, thì phần lơ’n đều cho thuô’c bổ bồi dưỡng nguyên khi’,
hoặc cảm mạo thương hàn. Thuô’c uô’ng vô chẳng thâ’y một chu’t
hiệu quả nào hê’t.
Công chu’a ngày qua ngày lại gầy yê’u tiều tụy đị Sau đo’ lại
biê’ng ăn, biê’ng uô’ng, từ chô’i cả thuô’c men. Mà nào chỉ
co’ vậỷ Công chu’a cũng không chịu nằm yên trên giường. Cư’
đư’ng dậy đi tơ’i đi lui trong phòng, đôi lu’c lại bực dọc như
con thu’ dữ bị nhô’t. Chỉ cần trông thâ’y a’nh sa’ng hoặc cành
cây lay động ngoài cửa sổ, là sợ hãi he’t lạ Công chu’a bâ’u
chặt lâ’y Thôi ma’ ma’, kêu lên.
-Con chồn tinh! Con chồn kìã No’ đê’n để bă‘t ta đâ’y! No’
đê’n đây ba’o thù ... No’ đang đư’ng bên ngoài cửa sổ!
Thôi ma’ ma’ phải vội vã đo’ng ki’n của sổ lạị Ki’n như bưng,
không để cả gio’ lọt vàọ Bà vừa sợ, vừa đau lòng no’ị
-Không co’ đâu! Công chu’a đừng sợ, tôi đã đo’ng hê’t cửa rồi,
no’ không vào được đâu!
Công chu’a trợn mă‘t, nhình quanh, khi đã thâ’y không co’ gì
để sở nữa, mơ’i yên tâm ngồi xuô’ng, nhưng chẳng được bao lâu,
lại nhìn lên ngọn đèn no’ị
-No’ đã vào rồi kìa! Vào đê’n rồi! Co’ làm thê’ nào cũng vô
dụng thôị No’ là Hồ ly tinh mà ... Ở đâu no’ lại không đê’n
được? Mi nhìn xem! Nhìn xem! Ta chô’ng không lại no’ nữa rồi!
Rồi ôm lâ’y Thôi ma’ ma’, công chu’a lại run rẩỵ
-No’ tìm ca’ch đẩy phò mã đi! No’ cô lập ta! No’ muô’n đô’i
pho’ vơ’i ta mà ... Hiện giờ ... No’ đang ở trong ca’i phòng
nầy đây, mi co’ thâ’y vậy không?
Mă‘t công chu’a trợn ngược no’ị
Đdo’! Gio’ ào ào thổi ... Mi co’ nghe không? Vậy là no’ đã
đê’n! No’ đang đê’n!
Thôi ma’ ma’ nghe công chu’a no’i, càng kinh hãi, vội no’ị
-Công chu’a! Hay là chu’ng ta hãy rời khỏi nơi nầỷ Quay về
cung vua đị Cần phải rời khỏi nơi đa’ng sợ nầy ngaỵ Công chu’a
thâ’y thê’ nàỏ
Công chu’a lùi lại sa’t bên Thôi ma’ ma’, no’i như he’t lên:
-Không được! Ta làm sao co’ thể hồi cung được, ta về đâ’y rồi
Hạo Trinh tìm không thâ’y ta, chàng sẽ nghĩ saỏ
-Ông â’y!
Thôi ma’ ma’ ngẫn ra nhìn công chu’a thâ’y tha’i độ ngây dại
của công chu’a mà đau lòng. Nên vừa định no’i:
-Ông â’y không hề quan tâm chuyện đo’ đâụ
Đã ngưng lại, chỉ thở dàị Vậy thì ... mình phải làm saỏ Phải
làm sao bây giờ?
Cung nữ Tiểu Ngọc lo thuô’c thang bên cạnh, chợt lên tiê’ng.
-Con thâ’y thì ... Công chu’a cư’ uô’ng thuô’c thê’ nầy, chẳng
co’ một ti’ kê’t quả nào đâu, đây không phải là bệnh tật thông
thường, mà là ... Bệnh tà. Co’ thể là vì công chu’a đã xu’c
phạm đê’n “Hồ tiên cô”. Vậy sao chu’ng ta chẳng nhờ đê’n một
vị đạo sĩ đo’ co’ phe’p thuật cao cường giu’p đỡ?
Công chu’a vừa nghe no’i tơ’i đạo dĩ, mă‘t chợt sa’ng lên như
vơ’ được phao:
Đdạo sĩ à? Đu’ng rồi! Đu’ng rồi! Mi phải kiê’m cho ta một vị
đạo sĩ, mời ông ta đê’n đây ngaỵ
-----------------------
Thê’ là đạo sĩ được mời vào dinh công chu’ạ
Vị đạo sĩ, một tay cầm chuông, một tay cầm phâ’t trần, mă‘t
nửa nhă‘m nửa mở vư’ đi vòng vòng trong sân, chiê’c chuông
trong tay lă‘c “keng! keng!”. Miệng đọc thần chu’ bằng tiê’ng
gì không rõ. Rồi đột nhiên dừng lại, mă‘t hươ’ng về phi’a đông
“À” lên một tiê’ng no’ị
Đdu’ng rồi! Ở đây co’ quỷ lộng hành!
Công chu’a hươ’ng mă‘t về phi’a lão đại sĩ chỉ. Rõ ràng đâ’y
là hươ’ng của “Tịnh Tự Sơn Phòng”
-Thật vậy ử Như vậy, ta phải làm sao bây giờ?
-Thì phải lập đàn hương a’n. Rồi công chu’a giữ thân chay tịnh
tập trung tư tưởng, ngồi ở đàn saụ Còn ca’i người do Hồ ly
tinh ho’a thân thì phải bị bă‘t tro’i lại để ngồi phi’a trươ’c
đàn. Bần đạo lu’c đo’ mơ’i làm phe’p giảị
Thôi ma’ ma’ nghe no’i, lặng người đưa tay sờ cổ, run rẩỵ
-Nhưng mà ... Dì Bạch đo’ ... Bọn tôi chẳng ai da’m động đê’n.
Chơ’ đừng no’i là tro’i lại, không được đâu! Không được đâu!
Đạo sĩ no’ị
-Vậy thì cư’ mời cô ta đê’n đây, phần còn lại bần đạo sẽ thi
hành ca’c vị đừng sợ gì cả. Bần đạo co’ phe’p thuật cao cường.
Nê’u cần sẽ đâ’u phe’p vơ’i no’, bă‘t no’ phải hiện nguyên
hình và mọi lời nguyền sẽ được ho’a giải cả!
Thôi ma’ ma’ kinh ngạc.
-Bă‘t no’ hiện nguyên hình được à?
Vị đạo sĩ gật đầụ Thôi ma’ ma’ tràn trề hy vọng.
-Vậy thì chỉ co’ ca’ch đo’. No’ mà hiện nguyên hình rồi thì
những người bị no’ a’m, mơ’i co’ thể tỉnh ngộ được!
Vị đaọ sĩ khoa’t tay một ca’ch tự tin:
-Tự nhiên như thê’! Bâ’t kể một ai, nam cũng như nữ bị a’m,
đều sẽ tỉnh ngộ hê’t. Không còn bị no’ phỉnh gạt!
Thôi ma’ ma’ nghĩ. Nê’u mà phò mã co’ thể tỉnh ngộ Rồi bà
Phươ’c Tâ’n nữa thì công chu’a sẽ khỏe mạnh, sẽ thoa’t khỏi
bệnh tà ... Lu’c đo’ phò mã sẽ quay về vơ’i công chu’ạ Như vậy
còn gì hơn?
Thê’ là Thôi ma’ ma’ quay qua nha’y mă‘t ra hiệu vơ’i công
chu’ạ Bằng mọi ca’ch, bằng mọi gia’ phải triệu cho được Ngân
Sương đê’n nơi nầy!
Sa’ng hôm â’y, Ngân Sương vừa mơ’i rửa mặt, chải to’c xong,
đang chuẩn bị sang phòng bà Tuyê’t Như thì Thôi ma’ ma’ xuâ’t
hiện. Bà ta quỳ trươ’c mặt Ngân Sương, vơ’i giọng ai oa’n.
Đì Bạch ơi, tôi xin dì hãy mở lượng từ bi sang dinh công chu’ạ
Tôi chỉ cần dì đư’ng trươ’c giường công chu’a no’i cho công
chu’a biê’t là dì đã tha thư’ tâ’t cả những lỗi lầm cũ. Để
công chu’a yên tâm. Chư’ bây giờ bệnh công chu’a nặng lă‘m, mà
chu’ng tôi chẳng còn ca’ch nào kha’c. Bệnh công chu’a thuộc
vào loại tâm bê.nh. Không co’ dì cư’u sợ lành i’t mà dữ nhiềụ
Thôi ma’ ma’ lại dập đầu, kho’c lơ’n.
-Chuyện trươ’c kia, tôi làm dì ngã te’. Đo’ là ca’i tội đa’ng
chê’t của tôị Vậy mà dì còn tha thư’ được. Nê’u lần nầy, mà dì
giu’p được cho công chu’a tôi khỏi bê.nh. Thì dì co’ muô’n
thê’ nào, tôi cũng cam lòng ... Tôi biê’t dì là người tô’t,
không da’m làm phiền dì nhiều nhưng dì cũng thông cảm cho, chỉ
lần này nữa thôị Công chu’a dù gì giờ cũng là người của phò mã
... mà bây giờ lại không co’ phò mã ở nhà. Tôi không biê’t cầu
cạnh ai ngoài gì giu’p chọ
Ngân Sương nghe no’i cảm đô.ng. Thật ra thì từ khi nghe công
chu’a bê.nh. Ngân Sương cũng muô’n quên hê’t chuyện cũ, nàng
cũng muô’n sang vâ’n an công chu’a, nhưng cư’ bị Tuyê’t Như
phu nhân ngăn cản. Ngân Sương cũng biê’t người ta đồn nàng là
“Hồ Tiên Cô” nhưng lại nghĩ. Họ đồn mà không thâ’y gì rồi cũng
cha’n nản, cũng chẳng hại gì ta, nên cũng không để y’ đề
phòng. Vơ’i Ngân Sương mọi thư’ qua’ đơn giản. Ngân Sương chỉ
mong công chu’a hồi tâm, xem Ngân Sương như người nhà là được.
Ngân Sương biê’t cuộc sô’ng lâu dài cần co’ ca’i tình cảm đo’,
nhâ’t là khi hai người cùng lu’c thờ một chồng. Vì vậy Ngân
Sương vội vàng đỡ Thôi ma’ ma’ lên. Nhiệt tình no’ị
Đdược rồi, tôi sẽ cùng bà đê’n đo’ ngaỵ Chỉ cần công chu’a tâm
thần an ổn là tôi vui rồị Ta cùng đi vậỵ
Tiểu Khâ’u Tử thâ’y vậy, ngăn lạị
-Không được, nê’u dì Bạch muô’n đi hãy cùng Phươ’c Tâ’n phu
nhân đị
Ngân Sương lă‘c đầụ
-Sao vậỷ Tiểu Khâ’u Tử, đây chỉ là chuyện nhỏ đừng co’ làm
kinh động mọi ngườị
No’i xong, Ngân Sương theo chân Thôi ma’ ma’ đi ra ngoàị Linh
ti’nh của Tiểu Khâ’u Tử cho biê’t co’ chuyện không ổn, nên vội
vã chạy sang phòng của Phươ’c Tâ’n phu nhân ba’o tin ngaỵ
Khi Ngân Sương cùng Thôi ma’ ma’ vừa bươ’c vào dinh của công
chu’a, thì đôi ca’nh cửa dinh đo’ng sập lại, nhô’t cả Hương Kỳ
bên ngoàị
Ngân Sương kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn, thì bị một sợi dây
thừng lơ’n từ bên phải bay qua, rồi một sợi dây kha’c từ bên
tra’i nữạ Hai sợi dây tạo thành một ca’i gu’t buộc chặt Ngân
Sương ở giữạ Trươ’c mặt Ngân Sương là hai đạo sĩ nhỏ đi che’o
theo hai hươ’ng đô’i nghịch. Miệng lẩm bẩm thần chu’ nghe
không rõ.
Ngân Sương mở to mă‘t kinh ngạc chưa biê’t gì xãy ra, nàng
nhìn xa tơ’i trươ’c hơn. Thì lại thâ’y một tê’ đàn. Rồi một
lão đạo sĩ ngồi phi’a sau đàn. Mă‘t nhă‘m nghiền miệng đang
lâm râm khâ’n. Chiê’c chuông trên tay tra’i thì rung liên hồị
Còn tay phải, thì đang bă‘t â’n trươ’c ngực. Phi’a sau vị đạo
sĩ nọ, trên nền đâ’t, co’ vẻ một chiê’c bùa ba’t qua’ị Công
chu’a thì ngồi ở giữa la’ bùa kia, mă‘t cũng nhă‘m nghiền.
Bâ’t động, Ngân Sương lơ’n tiê’ng kêụ
-Công chu’a ơi! Công chu’a làm gì đo’? Hãy thả tôi ra! Thả tôi
ra!
Nhưng công chu’a vẫn ngồi yên. Còn tay đạo sĩ thì đập chuông
liên hồi lên đàn tê’. Mă‘t hă‘n bâ’t đầu mở ra nhìn chầm chầm
về phi’a Ngân Sương, làm nàng hoảng sợ Ngân Sương lùi ra saụ
Nhưng lão đạo sĩ đã chồm tơ’ị Hă‘n ngậm một ngụm nươ’c trong
miệng và phung thẳng vào mặt Ngân Sương. Nàng kinh hãi qua’,
he’t tọ
Đdừng! Đừng co’ làm như vậy!
Hai tiểu đạo sĩ sợ Ngân Sương chạy thoa’t nên nă‘m hai đầu dây
ke’o mạnh thêm, xiê’t chặt Ngân Sương lạị
Lu’c đo’ đạo sĩ già lại đổi chuông bằng một thanh kiê’m gỗ.
Trên đầu thanh kiê’m co’ một la’ bùa màu vàng. Lão đưa cao tay
kiê’m lên, quơ quơ trươ’c mặt Ngân Sương , miệng lẩm bẩm.
-Ba’i thiên điạ thần linh nhật nguyệt, dùng a’nh sa’ng để sư’
giả truyền lệnh đồng tử, thần thông khiển binh, khiển tươ’ng
cưởi bạch mã pha’ lưỡi ba’o kiê’m pha’ tan xiềng xi’ch, cư’u
lượng ngưu dân, câ’p câ’p như luật lệnh ....
Niê’m tơ’i niệm lui một hồị Lão ta lại đưa la’ bùa về phi’a lò
hương đô’t đị Rồi lại quơ quơ thanh kiê’m trươ’c mặt Ngân
Sương. He’t lơ’n.
-Tâ’t cả vận xâ’u bệnh tai theo tro tàn mà bay hê’t!
Rồi hâ’t hê’t tro lò về phi’a Ngân Sương làm nàng vừa ngộp vừa
sặc. Ngân Sương sợ hãi he’t tọ
-Ô’i!
Bụi tro dơ bẩn đã ụp vả vào người nàng. Lão đạo sĩ lại lơ’n
tiê’ng.
-Ma qua’i, quỷ hồ! Hãy hiện hình ngay lập tư’c!
Rồi lại lâ’y che’n huyê’t gà đặt trên bàn, tươ’i mạnh lên
người Ngân Sương. Nàng he’t lên:
Đdừng! Tại sao mâ’y người cư xử vơ’i tôi như vậỷ Tại saỏ Tôi
đâu co’ phải là hồ ly đâủ Tôi là người cơ mà?
Lão đạo sĩ chẳng đê’m xĩa gì đê’n lời no’i của Ngân Sương, đổ
thêm một xô nươ’c co’ pha rựợu lên người nàng. Rồi ông ta lại
chụp lâ’y chiê’c chuông đồng, lă‘c nhanh trươ’c mặt Ngân
Sương, miệng niệm chu’ phun nươ’c, ne’m tro, rươ’i ma’u gà ...
liên tục như vậỵ
Ngân Sương bị ngộp nhưng không làm sao thoa’t khỏi được sợi
dây thừng quâ’n quanh, nàng chỉ biê’t vùng vẩy la he’t.
-Trời ơi! Trời ơi! Sao vầy nè? Cư’u tôi! Cư’u tôi vơ’i!
Cả người Ngân Sương ươ’t nhem, dình đầy tro tàn hương, ma’u
gà, nươ’c, rượu ...
Ngay lu’c đo’, bà Tuyê’t Nhự Tiểu Khâ’u Tử ... mơ’i ke’o đê’n.
Từ xa họ đã nhìn thâ’y kho’i bụi bô’c lên, mà không biê’t
chuyện gì xãy ra bên trong dinh. Họ dùng cả sư’c bình sanh đẩy
mạnh vào cửạ
-Mở cửa! Mở cửa! Mâ’y người làm gì thê’?
Cửa không mở được, nhưng nhìn qua cửa sổ, họ đã co’ thể thâ’y
những gì đang xãy ra bên trong. Bà Tuyê’t Như giận dữ.
-Mâ’y người làm gì vậỷ Thật là qua’ đa’ng! Mở cửa ra maụ Thôi
ma’ ma’ mi muô’n mâ’t mạng phải không?
Bên trong sân, đa’m đạo sĩ căng thẳng, nhưng chẳng ai để y’ gì
đê’n lời của bà Tuyê’t Nhự Tiểu Khâ’u Tử chạy vội qua phòng
luyện võ, gọi thêm mâ’y tay võ công cao cường đê’n tiê’p cư’ụ
Lu’c đo’ Ngân Sương mình mẩy ươ’t lem. Tro tàn và ma’u gà tanh
tươ’i lên làm Ngân Sương vừa ho vừa sặc. Ngân Sương chỉ còn
biê’t kho’c lơ’n. Hai tay đạo sĩ trẻ buông lơi dây thừng hỏi
lão đạo sĩ già.
-Su phụ, no’ không chịu hiện nguyên hình, ta phải làm gì bây
giờ?
Thôi ma’ ma’ cũng sợ hãi, nă‘m lâ’y tay lảo đạo sĩ.
-Ban nãy mi đã no’i là sẽ làm no’ hiện nguyên hình. Thê’ thì
... Bây giờ làm sao đâỷ
Nhìn ra thâ’y cửa đã được pha’. Đa’m đông đang tràn vào, Lão
đạo sĩ lâ’p bâ’p no’ị
-Chuyện nầy ... chuyện nầy ... No’ phe’p thuật cao cường qua’,
bần đạo không đủ sư’c, đa’nh không lại vô phương ... vô phương
...
Ông ta quay sang hai đệ tử, khoa’t taỵ
-Bọn bây đi nào! Chu’ng ta phải ru’t lui ngaỵ
Rồi thừa lu’c lộn xộn, lão dẩn hai để tử chuồn mâ’t. Mục đi’ch
Bà Tuyê’t Như là cư’u Ngân Sương, chư’ không để y’ đê’n lão
đạo sĩ hay Thôi ma’ ma’. Vì vậy bỏ mặc họ, bà chỉ chạy đê’n
trươ’c mặt Ngân Sương, vội vàng mở lây dây tro’i, rồi lau chùi
những vê’t bẩn trên người Ngân Sương. Bà nghẹn ngào no’ị
Đdư’a con khô’n khổ của ta ơi! Ta thật là vô dụng đã biê’t là
con gặp nạn mà đành trơ mă‘t ngo’ để con phải bị đoạ đày ...
Tại sao vậỷ Sao con khổ như vậỷ Càng thâ’y con khổ, ta càng
khổ tâm. Càng không thiê’t sô’ng, con biê’t không? |
|