Hai bữa saụ A Khă‘c Đan cỡi ngựa
phi như bay về Thạc Thân Vương phủ.
Vừa đê’n nơị A Khă‘c Đan nhảy ngay xuô’ng ngựa, đê’n trươ’c
mặt bà Tuyê’t Như, quỳ xuô’ng no’i:
-Hoàng thượng, Vương gia và hai vị Bô’i Lạc gia đã về đê’n
kinh. Hoàng thượng nhân dịp nầy định đê’n thẳng đây thăm công
chu’ạ Vì vậy Vương gia pha’i tôi câ’p tô’c về thông ba’o
trươ’c, để Vương phủ chuẩn bị cung nghêng Hoàng thượng gia’
lâm.
Bà Tuyê’t Như vừa nghe no’i, đã giựt mình:
-Hoàng thượng đi’ch thân gia’ lâm Vương phủ Thật vậy ử
A Khă‘c Đan căng thẳng không ke’m:
-Vâng, vì trên đường đi săn. Hoàng thượng đã nhận được thư của
hoàng hậu, ba’o cho biê’t là công chu’a bị quỷ da’m, bệnh nặng
nguy kịch. Vì vậy Hoàng thượng muô’n đi’ch thân đê’n đây, để
xem xe’t cụ thể như thê’ nàọ
Lời của A Khă‘c Đan, càng làm cho bà Tuyê’t Như lo âụ Nhưng mà,
lu’c nầy cũng không còn thời gian. Phải chuẩn bị nghênh đo’n
vua trươ’c rồi mơ’i ti’nh.
Thê’ là bà hạ lệnh huy động tâ’t cả người trong Vương phủ,
trải thảm đỏ trên đường, quye’t dọn sạch sẽ nhà cửa, đặt thị
vệ canh phòng.
Chỉ một lu’c saụ Hoàng thượng gia’ lâm.
Trươ’c tòa đại sảnh. Đôi cổng mở rộng, quân li’nh được să‘p
thành hai hàng nghiêm chỉnh chờ đợị Khi đoàn xa gia’ vừa đê’n,
tha’i gi’am hô tọ
-Hoàng thượng gi’a lâm!
Đoàn người ngựa đã xuâ’t hiện trươ’c cổng. Tâ’t cả người trong
phủ đều quỳ xuô’ng cung nghinh. Bà Tuyê’t Như quỳ ở dãy đầu
lơ’n tiê’ng.
-Xin khâ’u kiê’n Hoàng thượng!
Đư’c vua ra lê.nh.
Đdư’ng lên!
-Xin cảm tạ Hoàng thượng!
Bà Tuyê’t Như và đa’m cung nữ đư’ng dậy, nhưng chẳng ai da’m
nhìn lên.
Hoàng thượng đi vào, ngồi xuô’ng chiê’c ghê’ đặt giữa đại
sảnh. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo Tường và đa’m thị vệ được
đư’ng phi’a saụ
Sau khi an tọa, nhà vua không nhìn thâ’y công chu’a ở đâu,
nghi ngờ hỏi:
-Còn Lan Thanh đâủ Sao không ra đây tiê’p gia’?
Bà Tuyê’t Như vội no’i:
-Bẩm Hoàng thượng, công chu’a mâ’y hôm rày, ngọc thể bâ’t an,
nên chuẩn bị hơi chậm, để hạ thần cho người đi thông ba’o, mời
công chu’a ra ngaỵ
Hoàng thượng khoa’t tay ngăn lại:
-Thôi miễn! Đợi ta uô’ng xong che’n trà, ta sẽ đi’ch thân qua
đâ’y thăm no’!
Lu’c do’, một tiểu tha’i gia’m khu’m nu’m bưng ly trà chạm
rồng bằng đâ’t nung đỏ dâng lên. Hoàng thượng nhâ’p một miê’ng
trà. Nhìn xuô’ng. Đại sảnh đầy chật người, nhưng ai cũng đư’ng
bâ’t đô.ng. Tiê’ng ruồi bay còn nghẹ
Uô’ng trà xong, nhà vua đư’ng dậỵ
-Thôi đi! Đê’n phòng công chu’a!
Thê’ là cả đoàn người lại rầm rộ ke’o qua dinh công chu’ạ Vừa
đê’n trươ’c cổng dinh. Công chu’a Lan Thanh, Thôi ma’ ma’,
Tiểu Ngọc đã bươ’c ra nghênh đo’n. Công chu’a no’i:
-Hoàng thượng làm con qua’ cảm đô.ng. Thâ’y con lâu ngày không
về cung, nên ghe’ thăm ... Xin hoàng thượng hãy niệm tình mà
tha thư’ về chuyện ban nãy con không ra tòa đại sảnh đo’n cha
được. Bởi vì.. Bởi vì ... Con không da’m rời khỏi ca’i khu vực
nầy nửa bươ’c, con sơ ...
Nhà vua nghe no’i, giật mình. Vội đưa mă‘t nhìn quanh, khung
cảnh càng khiê’n cho ông lạ lùng. Tại sao ở đây, giữa cơ ngơi
đồ sộ như vậy mà. Từ cây cột đê’n cửa lơ’n, cửa nhỏ. Cây cô’i
trong sân đều da’n đầy bùa chu’ màu vàng như trong ca’c đền
miê’u vậỷ
Không những chỉ co’ vuà, mà cả Vương gia, Hạo Trinh và Hạo
Tường đều kinh ngạc, đi vă‘ng mâ’y ngày, mà trong Vương phủ
lại xảy ra chuyện kỳ qua’ị
Vương gia đưa mă‘t sang Tuyê’t Như phu nhân dò hỏị Bà Tuyê’t
Như không biê’t làm ca’ch nào kha’c hơn là cu’i xuô’ng thở dàị
Hoàng đê’ ne’n sự kinh ngạc, đỡ công chu’a dậỵ Rồi nhìn să‘n
diện nhợt nhạt như mâ’t hồn của cô con ga’i nuôi, mà ta’i mặt:
-Tại sao lại đê’n nông nỗi nầỷ Chuyện gì đã xảy ra chư’? Phải
no’i ngay cho ta nghe!
Công chu’a â’p u’ng no’i:
-Xin hoàng thượng đừng giận. Mâ’y ngày trươ’c con bệnh nặng
lă‘m ... Nhưng hôm nay đỡ rồị Không co’ gì đâụ Chỉ tại ... Chỉ
tại ca’i con ...
Công chu’a no’i đê’n đây, chợt đưa mă‘t nhìn quanh như sợ hãị
Nhà vua thă‘c mă‘c.
-Tại ca’i con gì?
Công chu’a no’i nhỏ, mà vẫn không giâ’u nỗi khiê’p đảm:
Đạ con chồn tră‘ng. Đâ’y Hoàng thượng hãy nhìn xem. Vị đạo
trưởng đã cho con thật nhiều bùa chu’, để con da’n khă‘p nơị
Co’ như vậy con chồn tră‘ng kia mơ’i không làm sao vào được.
Cũng nhờ vậy mà sư’c khỏe con mơ’i kh’a lên. Co’ lẽ vài hôm
nữa con sẽ bình thường trở lại ... Xin hoàng thượng yên tâm.
Ngà vua càng nghe càng ngạc nhiên, không tin:
-Con chồn tră‘ng à? Ở đâu mà co’ con chồn tră‘ng đo’?
Hạo Trinh ta’i mặt, vội vã bươ’c tơ’i, quỳ xuô’ng thưa:
-Tâ’t cả toàn là bịa đặt, là tin đồn nhảm, Hoàng thượng là
người sa’ng suô’t hẳn hiểu là dị đoan.
-À ... À ... Thì ra lại co’ liên hệ đê’n ca’i cô thiê’p nhỏ
của nhà người! Cô ta tên là gì vậỷ
Hạo Trinh miễn cưỡng:
Đa ... Da .... tên là Bạch Ngân Sương!
Nhà vua ra lệnh?:
-Vậy thì mi hãy mang ra đây trình diện! Để ta xem thử mặt mũi
no’ thê’ nàỏ
Công chu’a chợt cuô’ng quy’t:
Đdừng! Đừng, cha! Đừng đưa no’ đê’n đây, con van chạ Con ...
Con và no’ bây giờ là hai cõi riêng biệt. Mạnh ai nâ’y sô’ng
... Con ở trong dinh như vầy đã qua’ an toàn, đừng để no’ xâm
nhập vào ... Lu’c nầy ở đây cũng không co’ đạo sĩ ... Sẽ không
co’ ai khô’ng chê’ được no’ ... Con sơ ...
Nhà vua trợn mă‘t:
-Tại sao no’ lại khiê’n cho con sợ đê’n độ hồn phi pha’ch ta’n
như vậỷ Không được?
Nhà vua giận dữ:
-Hãy mang no’ lại đây! Lập tư’c mang ra ... Để ta xem no’ co’
quyền phe’p gì?
Thê’ là Ngân Sương được mâ’y tay tha’i gia’m điệu đê’n trươ’c
mặt vuạ Mặt Ngân Sương ta’i ngă‘t vì kinh hãị Ngân Sương quỳ
xuô’ng, không da’m nhìn lên.
Nhà vua ra lệnh:
-Hãy nhìn lên xem nào!
Từ trươ’c đê’n giờ, Ngân Sương toàn bị người ta ra lệnh “Ngẩng
đầu lên!” Nhưng chưa lần nào Ngân Sương lại sợ như lần nầỵ
Ngân Sương ngươ’c lên, nhưng cũng không da’m nhìn thẳng, vua
lại phải ra lệnh:
-Hãy nhìn thẳng vào ta!
Đạ!
Đôi mă‘t Ngân Sương đầy lệ Vua ngă‘m rồi giật mình. Vì trươ’c
mặt vua là một cô ga’i đẹp! Phải no’i là qua’ đẹp! Từ trươ’c
tơ’i giờ vua mơ’i gặp lần đầụ Trong sô’ ba ngàn cung tần mỹ nữ
trong cung chẳng co’ ai bằng, thì no’i gì Lan công chu’a ...
Vậy thì ca’i gai nầy phải khử ngay! Không cần biê’t đây là
người thật hay quỷ, ma hay chồn! Khử tư’c là trừ họa, là mang
lại hạnh phu’c cho công chu’a!
Ngân Sương thâ’y tha’i độ vua, linh ti’nh cho biê’t là să‘p
gặp đại họa nên không da’m nhìn thẳng, nàng lại cu’i xuô’ng.
Vua không hài lòng, lơ’n tiê’ng:
-Cả gan thật! Ta đang nhìn ngươi, mà ngươi lại nhìn chỗ kha’c.
Mă‘t không thẳng thì hẳn lòng tà, là không thiện!
Hạo Trinh vội vã quỳ xuô’ng, biện minh cho Ngân Sương:
Đạ thưa Hoàng thươ.ng. Xin Hoàng thượng hãy mở lượng hải hà.
Ngân Sương không đu’ng như lời đồn đãị Hoàng thượng là minh
quân hãy minh xe’t. Sư’c khỏe công chu’a ke’m là lỗi tại thần.
Hoàng thượng kê’t tội thì thần chịu, chư’ Ngân Sương vô can!
-Im nào!
Hoàng thượng thâ’y Hạo Trinh bênh vực cho Ngân Sương, càng nổi
giận, người liê’c nhanh về phi’a công chu’a, thâ’y công chu’a
như ngây dại nhìn Hạo Trinh, nên không còn nghĩ ngợi gì nữa,
quyê’t định.
-Ta không cần biê’t. Bạch Ngân Sương là người hay quỷ, nhưng
ca’i ca’ch mê hoặc người kha’c của ả quả là dễ sợ Co’ thể
chi’nh ca’i tà y’ nầy đã làm cho gia đình con ga’i ta bâ’t hòạ
Làm cho công chu’a phải khổ sở. Chỉ như vậy không đã phải tội
chê’t. Nhưng hôm nay vì nể tình phò mã, ta miễn tội chê’t cho
ả. Nhưng đương sự phải xuô’ng to’c quy y, làm ni cô ở cửa
phật, để tra’nh hậu hoạn sau nầy cho mọi ngườị
Lời pha’n truyền của vua như tiê’ng sầm nổ trong đầu Ngân
Sương. Tâ’t cả sụp đổ. Còn Hạo Trinh? Chàng như người say rượụ
Cả hai chưa kịp phản ư’ng gì, thì bà Tuyê’t Như đã chạy tơ’i
sụp xuô’ng.
-Hoàng thượng ơi Hoàng thượng! Thần thiê’p dập đầu xin Hoàng
thượng hãy xe’t lại cho Ngân Sương nhờ. Ca’i bâ’t hòa trong
gia đình nầy, lỗi chi’nh là do thiê’p không biê’t ca’ch tề
gia, chơ’ hoàn toàn không liên can gì đê’n Ngân Sương cả. Hãy
để cho thần thiê’p được cạo đầu quy y thê’ cho Ngân Sương.
Thiê’p sẳn sàng ngày ngày ăn chay tụng niệm, hô’i lỗi chuộc
tội ... cho kiê’p nầỵ Đừng bă‘t tội Ngân Sương mà tội cho no’.
Vương gia qua’ đỗi ngạc nhiên. Người không ngờ Tuyê’t Như lại
co’ thể hành động như thê’! Mà sao lại muô’n hy sinh cho người
lạ? No’ chẳng qua chỉ là thiê’p của Hạo Trinh? Vậy mà sẵn sàng
bỏ cả chồng con để thê’ vào cửa Phật? Không dằn được, ông
bươ’c tơ’i ke’o lâ’y Tuyê’t Như lạị
Hành động của bà Tuyê’t Như, cũng gây bâ’t ngờ cho cả nhà vuạ
Ông nhìn ba người đang quỳ trươ’c mặt. Càng thâ’y kho’ chịụ
Nên “Hừ” một tiê’ng rồi no’i:
-Như vậy thì lời đồn quả là không ngoa! Ca’i cả nầy hẳn phải
co’ tà phe’p thê’ nào, mơ’i lôi cuô’n, mơ’i bă‘t người kha’c
phải hy sinh cho mình chư’? Vậy ta ra lê.nh. Ta không cho
phe’p ai xin tội cho ả nữạ Và trong vòng ba ngàỵ Vương phủ
phải đưa ả vào Bạch Vân Am. Nê’u sau ba ngày, mà ta thâ’y lệnh
chưa thi hành, thì đừng co’ tra’ch, ta sẽ cho người đê’n bă‘t,
bà lu’c đo’ không còn ca’ch nào kha’c. Ta sẽ ra lệnh che’m đầu
con tà ma nầy để trừ hậu hoạn!
Rồi nhà vua khoa’t tay, quay qua công chu’a:
-Riêng về công chu’ạ Ta sẽ đưa về cung, để bồi dưỡng lạị Bao
giờ xử việc nầy xong, ca’c ngươi sẽ sang đâ”y rươ’c công chu’a
về.
Rồi vua đư’ng dậy đi rạ Cuộc họp xem như kê’t thu’c, đa’m thị
vệ vươ’c theọ Người trong Vương phủ cu’i xuô’ng, hô to:
-Xin cung tô’ng Hoàng thượng!
Thê’ là nhà vua đã đưa công chu’a, Thôi ma’ ma’, cung nữ Tiểu
Ngọc về cung.
Công chu’a không muô’n, nhưng không thể phản kha’ng lại lệnh
vuạ Riêng Hạo Trinh, thì quỳ đo’ vơ’i cõi lòng tan na’t.
---------------------
Tô’i hôm â’y, cả Vương phủ như không ngủ, đèn đuô’c sa’ng
choang. Bà Tuyê’t Như nă‘m lâ’y tay Vương gia, khẩn hoảng van
nài:
-Xin ông hãy nghĩ ca’ch, tìm giải pha’p giu’p tôi đi! Ông hãy
vào cung, xin vua giảm tội giùm. Ngân Sương năm nay chỉ mơ’i
co’ hai mươi mô’t tuổị No’ vơ’i Hạo Trinh đang tình cảm mặn
nồng. Duyên trần chưa be’n. Bây giờ bă‘t no’ phải giam thân
vào am, co’ phải là tội qua’ không? Như vậy chỉ làm cho cửa
Phật mang tai mang tiê’ng. Ông hãy đê’n no’i vơ’i Hoàng
thươ.ng. Chu’ng ta sẽ cô’ sư’c thuyê’t phục Hạo Trinh, để no’
quay lại vơ’i công chu’a, đền bù lại lỗi lầm cũ, chỉ cần vua
tha cho Ngân Sương là thê’ nào tôi cũng chịụ
Vương gia đã trừng mă‘t nhìn Phươ’c Tâ’n:
-Sao bà hồ đồ qua’ vậỷ Không lẽ đê’n bây giờ mà bà còn chưa
biê’t, lệnh vua đã ban ra la không co’ gì thay đổi được ử Hôm
nay cả nhà ta thoa’t đượ đại họa cũng là nhờ công chu’a đâ’ỵ
Vua vì thâ’y công chu’a qua’ yêu Hạo Trinh, nên chỉ bă‘t tội
Ngân Sương mà tha cho cả chu’ng ta vậy là đại kiê’t rồị Mà vua
chỉ lệnh đưa Ngân Sương vào Bạch Vân Am là đã xử nhẹ lă‘m.
Chơ’ đu’ng ra đo’ phải là ca’i tội chê’t. Bà chẳng hiểu gì,
được voi đòi tiên. Không xin xỏ gì cả, mọi chuyện phải gâ’p
ru’t thi hành!
Bà Tuyê’t Như ta’i mặt:
-Ông no’i vậy là saỏ Là sao chư’?
Vương gia lơ’n tiê’ng:
-Còn sao nữả Lệnh vua ban ra kỳ hạn là ba ngày, nhưng chu’ng
ta phải hiểu y’ vua, ta không được chần chờ. Sa’ng ngày mai là
phải đưa Bạch Ngân Sương vào Bạch Vân Tự!
Bà Tuyê’t Như lặng ngườị Mọi thư’ đã vô phương cư’u chữạ
---------------
Cùng lu’c đo’ ở Tịnh Tự Sơn phòng. Hạo Trinh đang đư’ng trươ’c
mặt Ngân Sương. Tay họ đan vào nhaụ
-Ngân Sương! Chu’ng ta bỏ nơi nầy đi em!
Ngân Sương ngơ nga’c nhìn lên.
Đdi à?
Hạo Trinh gật gù:
Đdu’ng! Ở đây chẳng co’ ai giu’p đỡ gì cho ta được, chu’ng ta
phải cư’u lâ’y vận mệnh của chu’ng mình, ngoài con đường bỏ
trô’n, ta không còn con đường nào kha’c. Anh không thể sô’ng
mà thiê’u em. Anh cũng không đành tâm đừng nhìn em làm ni cộ
Chỉ co’ nươ’c bỏ trô’n. Vâng, ta sẽ trô’n đê’n một nơi thật xa
nào đo’, không tên không tuổị Ta sẽ sô’ng ẩn như một đôi vợ
chồng bình thường, mai danh ẩn ti’ch!
A Khă‘c Đan bươ’c tơ’i cu’i đầu:
-Nô tài xin được đi theo hầu, để bảo vệ hai vị Nô tài tự
nguyện làm điều đo’.
Hương Kỳ cũng gạt nươ’c mă‘t no’i:
-Con cũng đi theo nữa!
Tiểu Khâ’u Tử đập nă‘m tay xuô’ng bàn.
-Vậy tâ’t cả chu’ng ta cùng đị Đi ngay tô’i naỵ Thần sẽ giu’p
Bô’i Lạc gia thu xê’p hành ly’. Còn Hương Kỳ thì lo cho dì
Bạch.
Ngân Sương nươ’c mă‘t lưng tròng nhìn Hạo Trinh rồi nhìn ba
người nghĩa bộc một ca’ch xu’c đô.ng. Ngân Sương ngã vào lòng
Hạo Trinh no’i:
-Thiê’p ... Thiê’p không biê’t no’i sao nữạ Vâng, lu’c nào
thiê’p cũng muô’n được theo chàng, đê’n nơi cùng trời go’c
biển nào cũng được ... Miễn là sao chu’ng ta co’ thể sô’ng bên
nhau chẳng phiền nhiễu ai ... Nhưng mà khi chu’ng ta đi rồi
... Cha và mẹ ta sẽ thê’ nàỏ
Ngân Sương dùng tiê’ng “cha và mẹ” để chỉ vợ chồng Vương giạ
Lu’c đo’ nàng bâ’t gia’c liên tưởng đê’n “Vê’t sẹo Hoa Mai”
trên người, lòng vô cùng xo’t xạ
-Chu’ng ta bổn phận làm con, chưa trả hiê’u được cho cha mẹ
một ngày nào, mà chỉ mang lại phiền toa’i cho người, bây giờ
chu’ng ta lại bỏ đi nữạ Chă‘c chă‘n là ... Cha mẹ còn lại phải
ga’nh tội ...
Hạo Trinh nghe no’i giật mình. Nhưng mà không biê’t phải no’i
sao ... Trong khi A Khă‘c Đan, Tiểu Khâ’u Tử và Hương Kỳ chỉ
cu’i đầu nhìn xuô’ng.
Không khi’ trong phòng nặng nề. Hạo Trinh không dằn được, đâ’m
mạnh lên tường.
-Thê’ nầy là bâ’t công! Vô ly’! Tại sao như vậy được? Vua là
thượng đê’? Chỉ gì một chu’t giận dữ là vua co’ quyền quyê’t
định vận mệnh của một người kha’c? Vua co’ quyền không cho
người ta yêu nhau, bạc đầu co’ nhau ử Vô ly’! Vô ly’! Chẳng
công bằng một chu’t nào cả, còn ông trời đâủ Ta còn co’ thể
tin tưởng cuộc đời nầy được không? Trời Phật, thần linh ...
Những người vô hình đo’ trô’n đâu cả rồỉ
Ngân Sương bươ’c tơ’i ôm chầm lâ’y Hạo Trinh.
-Anh hãy tin đị Ca’i gì còn co’ thể dư’t được, chư’ tình duyên
của hai đư’a mình ... Mãi mãi sẽ trường tồn!
Hạo Trinh đư’ng yên xu’c động, nhưng không quay lạị Ngân Sương
nghẹn ngào no’i:
-Anh Hạo Trinh! Anh đừng co’ qua’ xu’c động không nên! Biê’t
đâu thật tình, em lại là con chồn lông tră‘ng? Con chồn lông
tră‘n định trả ơn anh?
Hạo Trinh quay lại nhìn thẳng vào mă‘t người yêụ
-Em nghĩ như vậy ử
Ngân Sương no’i, nươ’c mă‘t chảy dài:
Đa ... Co’ thể ... Co’ lẽ như vậy ... Em đã đê’n vơ’i anh bằng
ca’i y’ định trả ơn. Và bây giờ, co’ lẽ vì ân tình đã dư’t, kỳ
hẹn đã hê’t, nên em phải đi thôị
-Tại sao em lại no’i vậỷ
Hạo Trinh hỏi, trong lu’c lòng Ngân Sương lại ta na’t.
-Chưa bao giờ em lại mong mỏi mình được là con chồn tră‘ng như
lu’c nầỵ Nê’u em là con thu’ chư’ không phải là con người thì
hay biê’t baọ Em sẽ thu người nhỏ lại nu’p vào tay a’o anh, để
được gần anh, được anh che chở mãi mãi ta không xa lìa nhaụ
Làm thu’ nhiều lu’c hạnh phu’c hơn ngườị |
|