Chung Tử là người
la lên đầu tiên, ông nói lớn:
"Đúngrồi, chạyxuốngnúi mau, nếu không chết cả đám bây giờ."
Không ai bảo ai, ùn ùn chạy bạt mạng xuống núi ngay. Cam níu
tay một người bạn Chung Tử hỏi:
"Chú ơi, tại sao có nhật thực mà mọi người hoảng hốt như vậy?"
Vừa chạy, ông ta vừa nới:
"Khi mặt trời bị che khuất hết đó là thời gian ma quĩ hiện
hình tác quái, không có bùa phép nào ngăn ngừa được chúng nữa.
Lúc ấy âm khí bao chùm vạn vật và ma quỉ về mở hội khắp nơi."
"Nhưvậy con Ma Ngải sẽ chun ra đi kiếm chúng mình, chứ không
phải mình đi kiếm nó nữa phải không?"
"Đó là lý do làm cho mọi người hoảng hết, phải chạy xuống núi."
May mắn cho mọi người, có hai người tiều phu thuộc đường, nên
dù chạy bán mạng cũng không bị lạc đường.
Chạy hơn một tiếng đồng hồ, cũng đã cách chỗ phát hiện Ma Ngải
ẩn núp khá xa. Hình như ai nấy đều mệt lả. Mặt trời cũng bắt
đầu bị che đi một phần. Chung Tử thở hổn hển nói:
"Chúng ta phải ngừng lại đây rồi, nghỉ một chút lấy lại sức,
xong bầy trận thếche mắt con Ma Ngải, không cho nó tìm thấy
mình. Chỉ độ nửa canh giờ, mặt trời lại lộ ra là chúng mình
thoát chết."
Nghe ChungTử nói xong, mọi người tự độngtìm những gốc cây
chung quanh ngồi dựa lưng nghỉ mệt. Một lúc sau, mặt trời đãbị
che hết phân nửa. Chung Tử lấy Ngọc Tuyền Kiếm, vẽ một cái
vòng tròn chung quanh chỗ mọi người ngồi, đồng thời móc trong
mình ra tám lá bùa dán chung quanh những gốc cây nằm trên vòng
tròn vừa vẽ. Cây lá trong vòng tròn bắt đầu reo xào xạt, Chung
Tử nói:
"Bây giờ mọi người có thẩyên tâm, tọa thiền nghỉ mệt. Khi mặt
trời bị che hết, sấm chớp sẽ nổi lên trong khu vực này. Ma quỉ
sẽ không dám tới gần chúng ta. Riêng ba cô gúi phải có ba
người đàn ông ngồi bên cạnh giúp sức để khỏi sợ hãi làm loạn
trận thế. Còn một điều nữa, mỗi nhóm phải ngồi cách nhau càng
xa càng hay, vì ngồi gần bên nhau quá, nhân điện tụ lại, bốc
lên là ma quỉ biết ngay nơi đây có người ẩn núp."
Lão đạo sĩ nhìn ba người bạn của Chung Tử, nói:
"Vậy thì mấy anh bạn này lo phần đó cho là đúng nhất."
Mọi người đồng ý ngay. Ba người bạn Chung Tử đắt ba cô gúi ra
mỗi nơi, Dgôi xếp bằng sát bên nhau. Hai lão đạo sĩ ngồi dưới
một gốc cây, còn Chung Tử cùng hai người tiều phu ngồi khuất
sau một bụi rậm. Điêu không ai ngờ, người bạn Chung Tử dắt Lan
đi dă để ý tới nàng từ hôm qua, nhưng chưa co dỉp gần gửi
chuyện trò. Tới khi lão đạo sĩ mở lời, ông ta ml~lg thầm hớn
hở, nắm tay nàng dắt tới một bụi rậm thật xa ngay sát chỗ
Chung Tửvẽ đường vòng tròn.
Trong lúc nguy khốn, Lan được một người đàn ôngnhư bạn Chung
Tử giúp đỡ còn gì quí hơn. Nàng rất vui mừng nắm tay ông ta
hỏi:
"Chú tên gì?"
Không trả lời vô câu hỏi của Lan, ông ta lại kêu lên:
"Trời đất ơi. Tôi già tới mức đó sao?"
Sự bén nhậy hàng ngày vì nghề nghiệp, Lan biết ngay người đàn
ông này đang nghĩ gì. Nàng mỉm cười nhợt nhã.
"Anh đâu có già gì đâu. Chỉ vì em kính trọng anh nên mới gọi
anh bằng chú thôi mà. Vậy anh cho phép gọi bằng anh cho nó gần
gửi nhé."
"Đúng rồi... đúng rồi, Lan cứ gọi bằng anh Bằng đi cho nó đỡ
khách sáo."
Lan cười khúc khích, nàng dụi đầu vô vai ông ta, hỏi:
"Ủa, tại sao anh biết tên em vậy?"
Bằng thấy Lan tỏ vẻ thân mật, thích thú tán tỉnh ngay:
"Một bông hoa đẹp nhưthếnày, ai không quan tâm tới chắc chắn
phải mang tội với trời đất đó."
Lan luồn tay vô hông Bằng véo mạnh, cái vũ khí lợi hại nhất
của những cô gái muốn cho các chàng trai tán tỉnh mình đi mau
hơn trong cuộc tình, đã được nàng mang ra áp dụng ngay. Và
Bằng đã chịu thua liền khi vội vã chụp lấy tay nàng, không
buông ra nữa.
Ngồi khuất sau nhiều bụi rậm, lại cách xa nhữngngười khác khi
Lan ngước mặt lên và từ từ nhắm mắt lại trong cảnh nhá nhem
của trời đất. Bằng không sao kiềm chế được dục tình vừa ập tới
như vũ bão. Chàng eúi xuống ngay và bờ môi Lan nằm gọn trong
miệng lưỡi Bằng.
Bàn tay ehàng cũng không còn nắm lấy tay nàng nữa, tử từ luồn
vô thân t]~ể Lan, rà xuống thực sâu, kéo cho Lan cong người
lên. Nàng vặn vẹo. Hơi thở nóng bỏng và
run rẩy đầy ắp châu thân, Lan bật lên tiếng rên khoái lạc.
"Anh... anh... anh... ơi..."
Tiếng rên rỉ của Lan làm Bằng ngây ngất. Chàng kéo nàng nằm
dài trên thảm cỏ và lăn vào bụi rậm. Chân Lan vô tình đạp ra
khỏi vòng tròn ChuDg Tử vẽ mà cả hai vẫn ngây ngất trong khoái
cảm xác thịt. Trận thếrung chuyển, sấm chớp vừa loé lên đã tắt
ngửm. Gió ngừng thổi, lá cây ngừng rung. Tất cả chỉ còn lại
bóng đen chan hoà và những tiếng kêu rả rứt của côn trùng từng
đêm khuya bất chợt
kéo về.
Chung Tử giáo hoảng, nhỏm dậy…
Mặt trời bị nuốt vở bóng tối thực mau. Cả bầu trời như sụp
xuống, ngllời ta ~hỉ còn nhìn thấy nhau lờ mờ. Con Ma Ngải
đang nằm bên Lưu vùngdậy, nó rít lên vui mừngchưa từng thấy.
Lưu không hiểu gì, nhưng chàng cảm thấy mỗi lần con Ma Ngải có
thái độ này, chàng nói gì nó cũng nghe lời ngay. Lưu nghĩ tới
Tú Quyên và Phú. Trong trường hợp này Lưu không biết sống chết
ngày nào. Con Ma Ngải đã biết chàng ra mặt chống đối nó rồi.
Cơ hội con Ma Ngải vui vẻ như thế này đâu dễ gì có, Lưu nghĩ
dù phải chết, chàng cũng phải trả được thù mới nghe. Nghĩ vậy,
Lưu nói:
"Không biết Tú Quyên và thằng Phú bây giờ ra sao. Tao muốn
thằng Phú phải chết đau đớn và Tú Quyên phải thuộc về ta."
Con Ma Ngải nghe chàng nói rít lên thích thú. Nó cặp Lưu vô
nách bay ra ngoài thực nhanh. Khi Lưu vừa mở mắt ra đã thấy
mình đứng trước mặt thằng Phú rồi.
Lúc này Phú đang đứng giữa đám đông, nhìn lên mặt trời coi
nhật thực một cách thích thú. Có lẽ cả mấy chục năm mới có
hiện tượng mặt trời bị che lấp toàn diện như thế này. Đang mải
miết eoi, bỗng nhiên Phú thấy một cơn lốc lạnh ngắt cuộn tới,
bụi cát bay mịt trời, chàng nhắm mắt lại, tính chạy vô nhà,
nhưng Phú sững sờ thấy Lưu đứng sừng sững trước mặt, máu me
cùng mình. Phú há hốc miệng, mặc cho đất cát bay tùm lum vô
cuống họng, mắt chàng trợn ngược sợ hãi. Lưu vươn hai tay siết
họng Phú như một ác quỉ tới đòi mạng. Phú thở hộc lên dấy dụa
rồi tắc thở tức thì.
Tiếng rít của con Ma Ngải nghe lạnh ngllời như tiếng cười sặc
sụa củamột người điên trongnghĩa địa đêm khuya thanh vắng. Nó
lại cắp lấy Lưu bay đi, Lưu phải nhắm mắt lại vì vận tốc di
chuyển nhanh tới kinh người. Khi nó vừa ngìlng lại, Lưu mở mắt
ra đã thấy nó bay vô trong một căn phòng, nắm một thiếu nữ
đang ngủ trên giường rồi bay đi ngay. Chàng lại nhắm mắt lại,
gió bay qua hai lỗ tai nghe vù vù Một lúc sau, con Ma ngải thả
chàng xuống. Lưu mở mắt ra và chàng ngạc nhiên tới sững sờ.
Người con gái trong tay con Ma Ngải lại là Tú Quyên.
Lưu chồm tới ôm lấy nàng, Tú Quyên mở mắt chừng chừng nhìn Lưu
như người xa lạ. Con Ma Ngải buông hẳn nàngra, nó nhẩy
tưngtưngchungquanh Lưu và Tú Quyên nhưmột đứa con nít đùa giỡh
với bạn bè. Bỗngcó hai người mở cửa phòng bước vô. Lưu nhận ra
ngay ông lão đi trước là người dẫn chàng tới miếu La Cát mua
con Ma Ngải này, và người đi sau là Song Ba, người đệ tử của
La Cát đã lấy
trộm con Ma Ngải bán cho chàng. Lưu ngạc nhiên tới ngẩn ngơ,
chàng chưa kịp nói gì thì con Ma Ngải đã nhẩy xổ lại ôm lấy
chân ông lão, rít lên những tiếng vui mừng như một con chó
mừng chủ. ông lão cười khà khà, xoa đầu nó, nói:
"Ngoan, con ngoan của ta. Kể tử nay ta không để cho con phải
đơn độc một mình nữa. Tội nghiệp con tôi, chưa lớn lên mà đã
bị tụi khốn kiếp bức hại rồi. May mà chỉ bị cụt có một cánh
tay, nhưng thù này nhất định ta phải trả cho con. Thôi, bây
giờ đang có nhật thực, con ra ngoài làm cho tụi Chung Tử một
phen đi."
Con Ma Ngải hình như hiểu ông lão nói gì, nó dụi đầu vô chân
ông mấy cái rồi cuốn mình bay ra ngoài ngay. Bây giờ Lưu mới
để ý, mình đang ở trong một căn phòng lạ. Ánh sáng lung linh
từ nhứng cây đèn dầu treo trên vách toả ra thực lạ lùng.
Ông lão tiến lại gần Lưu cười hà hà, nói:
"Cậu Lưu, chúng mình lại gặp nhau rồi. Trải qua bao nhiêu gian
khổ mà cậu không thông báo cho tôi kể ra cũng là một tay hảo
hán. Bây giờ đã tới lúc không còn phải dấu diếm gì nhau nữa.
Tôi chính là La Cát, chủ nhân của con Ma Ngải mà thằng Song Ba
đóng kịch bán cho cậu. Bây giờ là lúc chúngmình phải nói
chuyện nhiều với nhau đây."
Từ bất ngờ này tới ngạc nhiên khác làm Lư'u sững sờ. Chàng có
thể nào ngờ được ông lão gầy gò ốm yếu gặp chàng ở phi trường
Thái Lan kia lại là một thầy pháp
chuyên luyện tà ma độc hại này. Cái bộ dạng đói khổ, lam lũ
kia lại có thể là một thủ lãnh ma đầu được hay sao. Tuy nhiên,
những gì xẩy ra trước mắt không cho phép chàng không tin được.
Từ thái độ khúm nún, rụt rè của Song Ba cho tới hành động thần
phục nhưmột con chó con với chủ của con Ma Ngải vừa rồi đã
chứng tỏ thân thế của ông lão này là ai.
Lưu ấp úng hỏi:
"Bây... bây giờ ông muốn gì?"
Vẫn với thái độ hết sức hoà nhã và vui vẻ, La Cát chỉ chiếc
ghế dài sau lưng Lưu nói:
"Cậu Lưu ngồi xuống đã, tôi bảo thằng Song Ba rót nước cho cậu
dùng, rồi chúng ta bắt đầu nói chuyện."
La Cát vừa nói xong, Lưu chưa kiP ngồi xuống, Song Ba đã chạy
ngay ra nhà ngoài bưng nước vô. Y để trước mặt Lưu và La Cát
rồi lui ra sau đứng khoanh tay như một tên quân hầu. La Cát
bưng ly nước mời Lưu nhưmột người khách qúi.
"Mời cậu Lưu dùng nước."
Những điều Lưu đã nghe được từ mọi ngư'ời về La Cát, cũng như
những sự việc đã xẩy ra làm chàng ngập ngừng không dám đụng
tới ly nước. Hình như La Cát đọc thấu tâm can chàng. óng cười
khà khà, nói:
"Cậu là một người ân nhân của tôi, lẽ nào tôi hại cậu chứ. Hãy
uống nước đi, vì sự thực nhiều người cầu uống loại nước này mà
không được."
Lưu nghĩ; nếu quả thực La Cát muốn giết chàng, với pháp thuật
của ông ta và con Ma Ngải ngờ ngờ kia, làm sao chàng sống được.
Lưu mạnh dạn bưng ly nước ực một hơi.
Chất nước vừa trôi xuống cổ họng, Lưu giật mình kinh hãi vì
thân thể chàng bỗng nóng như lửa đốt. Lông tóc trên mình chàng
dựng ngược. Lưu muốn kêu lên nhưng mồm miệng cứng ngắc, chàng
thấy hình như mình thở ra lửa, ra khói ùn ùn. La Cát vẫn cười
khà khà, nói:
"Uống loại nước này phải nhấp từ từ. Công lực như tôi mà còn
không dám hấp tấp, há chi cậu. Nhưng không sao đâu, chỉ vài
phút sau là hết ngay, và cậu sẽ cảm thấy khoẻ khoắn gấp bội."
Đúng như lời La Cát nói, một lúc sau eơn hoả dịu dần. Lưu cảm
thấy toàn thân như được tiếp thêm sức lực, những cảm giác
thoải mái, dễ chịu và mát mẻ chạy dài ra toàn thân. Chàng duỗi
tay thẳng ra, Dhững khớp xương kêu lóc róc. Bắp thịt nhão
nhoẹt mấy bữa nay như săn lại. Đầu óc Lưu thực sảng khoái. Quả
là một chén trà tiên chứ ở trần thế này làm gì có những loại
dược thảo nào có thể đem đến sức lực cho con người một cách
cấp kỳ như vậy. La Cát nhìn chàng mỉm cười.
"Bây giờ cậu tin tôi rồi phải không. Đáng nhẽ nhấp từng ngụm,
cậu sẽ không cảm thấy khó chịu như lúc ban đầu, lại còn thưởng
thức được mùi vị Thơm ngon của loại trà tiên này nữa. Nhưng
không sao, dược tính của nó vẫn thế thôi. Bây giờ tôi phải nói
hết sự thực cho cậu nghe chuyện của chúng mình.
Như tôi đã nói với cậu ở Thái Lan. Con Ma Ngải sẽ trả thù cho
cậu sau khi cậu lấy máu nuôi nó được ba mươi sáu ngày. Đó là
mục đích duy nhất của cậu. Hôm nay mới có hai mươi sáu ngày,
cậu đã đạt được mục đích rồi: Con Ma Ngải đã để chính tay cậu
bóp chết tình địch. Bây giờ đây nó còn giúp cậu đem người yêu
về nữa. Cô bé đó đang nằm trong tay cậu có phải không. Sở dĩ
có ngày hôm nay vì cậu có cái may mắn gặp đúng ngày nhật thực
toàn diện. Con Ma Ngải đã cứng cáp và phát huy trọn vẹn ma
tính sớm hơn được mười ngày ngày. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nó
phải được nuôi đủ ba mươi sáu ngày như thường lệ để công lực
trội hơn những anh chị em của nó. Bởi vậy cậu sẽ ở lại đây
giúp tôi thêm mười ngày ngày nữa cho trọn vẹn những lời chúng
mình giao ước với nhau.
Tôi cũng nói thực với cậu là không nẽn tìm cách chống đối
chúng tôi nữa. Tôi sẵn sàng bỏ qua tất cả những sự dại dột của
cậu từ trước tới nay. Và giúp người yêu của cậu hồi phục để
cậu có trọn vẹn hạnh phúc. Với cậu, tất cả chỉ có thế. Còn
chuyện của chúng tôi, cậu không nên dính dáng vô làm gì. Phiền
phức lắm: Tôi mong ràng cậu vui vẻ hợp tác với tôi phải
không?"
Lặng đi một hồi nghe La Cát nói, Lưu thấy đối với mình, quả
thực ông ta đã thật rộng lượng và thẳng thắn. Trong lòng chàng
bỗng nẩy ra một mối cảm tình với người thầy pháp ma quỉ này.
Lưu ngập ngừng nói:
"Như vậy có nghĩa là sau mười này ở đây, chúng tôi được tự do
ra về phải không?"
La Cát cười ha hả.
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Tụi thầy bà thối nói với cậu là
sau khi con Ma Ngải thành hình thì chúng tôi sẽ giết cậu phải
không? Cậu cũng đã biết máu thịt cậu và con Ma Ngải đồng
thông. Trường hợp cậu chết thì con Ma Ngải cũng không sống
được, và ngược lại, lúe con Ma Ngải chết thì cũng là ngày tận
số của cậu đó. Tụi nó có cho cậu biết điều đó không?"
Nghe La Cát nói, Lưu giật mình. Thì ra những người mà chàng
tin tưởng từ trước tới nay, mang danh trừ ma bắt quỉ, cứu khổ
phò nguy lại là những người lừa dối chàng chứ không thực tình
và thẳng thắn như La Cát. Nhưng bỗng Lưu nghĩ tới vụ con Ma
Ngải bị chặt một cánh tay mà tay chàng không sao. Chàng lại
nghi ngờ hỏi:
"Thưa ông, thếtại sao khi con Ma Ngải bị hư một cánh tay mà
tay tôi không việc gì vậy?"
La Cát mỉm cười.
"Cậu có biết nó đã nuốt hết cánh tay của nó không?"
Lưu gật đầu.
"Dạ, tôi có nghe nói."
La Cát gật gù.
"Biết thì tốt, chính nó cứu cánh tay của cậu lành lặn tới ngày
hôm nay. Tuy nhiên, không được lâu đâu. Chỉ vài ngày nữa cánh
tay của cậu sẽ bị tê liệt rồi nhỏ dần đi. Cái lỗi này cũng tại
thằng Chung Tử thôi."
Lưu tái mặt, chàng lật đật vén cánh tay lên coi. La Cát lại
nói:
"Cậu đưa tay đây tôi coi. Tôi sẽ chỉ cho cậu cánh tay bị liệt
từ đâu."
Lưu run run đưa tay cho La Cát coi. Cũng chĩ vì quá tin tưởng
ở La Cát nên Lưu mới bị mắc lừa. Khi La Cát cầm cánh tay chàng
nâng niu làm bộ coi qua coi lại rồi ấn vô mấy đạo huyệt trên
tay chàng hỏi:
"Có phải cậu thấy chỗ này hơi đau đau phải không."
Lưu gật đầu.
"Dạ."
La Cát lại bấm mấy chỗ nữa và hỏi:
"Những ehỗ này cũng đau và tê tê nữa phải không?"
Lưu lại cảm thấy đúng như lời La Cát nói. Chàng có biết đâu La
Cát vừa điểm những huyệt đạo không cho máu lưu thông xuống
cánh tay chàng, và như thếchắc chắn chỉ trong mấy tiếng đồng
hồ nữa cánh tay Lưu sẽ bị tê liệt, không cử động được. Chàng
vẫn ngây thơ hỏi:
"Thưa ông, như vậy thì bao giờ tay tôi mới bị tê liệt."
La Cát làm bộ bắt tay tính lẩm nhẩm rồi nói:
"Không xong rồi, chỉ vài tiếng nữa là tay cậu hết cử động
được."
Lưu run run hỏi:
"Thưa thưa ông... có... có cách nào cứu cánh tay tôi được
không?"
La Cát làm ra bộ tiểu não, nói:
"Trễ quá rồi, mấy ngày trước thì được. Bây giờ kinh mạch đã bế
tắc, khô lại, không còn hoạt động được nữa. Tôi chỉ có thể
giúp cậu ngử mê khi đau đớn thôi."
Lưu thẫn thờ, chàng không ngờ sự việc lại có thể xảy ra tới
như vậy. Tự nhiên chàng thấy căm hận đám Chung Tử. Họ là những
người chánh đạo mà lại hại chàng.
Cánh tay Lưu bắt đầu tê tê và hơi đau nhức. Chàng nhìn La Cát
khẩn khoảng, nói:
"Ông thấy không còn cách nào chữa được cánh tay tôi nữa hay
sao?"
La Cát lắc đầu:
"Hết thuốc chữa rồi."
Lưu ngần ngừ đề nghị:
"Ông nghĩ tây y có cách gì cứu tôi được không?"
La Cát không ngần ngừ, nói ngaỳ.
"Nếu cậu muốn, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện ngay để cậu tin là
tôi không nói láo. Tuy nhiên, xin cậu hiểu cho, tôi chỉ có thể
đưa cậu đi bệnh viện chứ không thế nào để cậu gặp đám đạo sĩ
thối kia được. Bởi vì chúng chẳng có ích gì cho cậu mà lại có
hại cho tôi."
Lưu mừng rỡ, nói:
"Xin ông'cứ yên trí, tôi chĩ cần tới bệnh viện trị bệnh, chứ
không muốn có chuyện rắc rối nữa."
La Cát mỉm cười.
"Được rồi, nếu vậy tôi đưa cậu đi ngáy bây giờ."
Nói xong La Cát đứng dậy ngay. Lưu chợt thấy mình còn đang ôm
Tú Quyên trong tay. Chàng nhìn nàng ngần ngừ, chưa kịp nói gì
thì La Cát đã lên tiếng.
"Cậu cứ dể cô ấy ở đây cho thằng Song Ba trông nom.
Chúng ta đi về rồi tồi sẽ giúp cô ấy hồi tỉnh lại."
Lưu nhẹ nhàng đặt Tú Quyên ngồi dựa vô ghế, nàng vẫn nhìn
chàng như người mất hồn, không nói câu nào...
(Hết Phần 31 … Xin xem tiếp
Phần 32)
|