| 
                  Trong khi Ngọc mê mẩn thả hồn về 
                  vườn thượng uyển ái ân, thầy Phú Sĩ mò mẫm lên tới huyệt thứ 
                  hai, đó là cái vòng cung chữ V nơi nách Ngọc, gọi là huyệt "Ly 
                  Cổ”. Bình thường nếu hai người cùng phái chạm nhau chỗ này, 
                  đối tượng sẽ cười lên hăng hăc, nhưng ở đây âm dương hòa hợp, 
                  khiến cho Ngọc không cảm thấy một chút nhột nhạt nào, mà trái 
                  lại êm ả như mặt nước hồ thu gợn sóng lăng tăng. Đường dây 
                  tình ái của người nữ cũng như người nam, thường dính hên với 
                  trung khu mắt. Mẩt Ngọc lúc bấy giờ đờ đẫn, nàng nhắm khẽ đôi 
                  mi lại, không còn tự chủ được. Biết vậy thầy Phú Sĩ thấy dịp 
                  may đã tới, thầy bèn rút tay ra khỏi nách Ngọc, dùng ngón trỏ 
                  xoa nhẹ như hơi sương, phả vào đôi mi mắt. Bàn tay thầy như 
                  chiếc đũa thần quấn bông gòn, thầy chạy nhẹ nhàng trên huyệt "Bích 
                  Giang". Ông trời nhìêu khi cũng hơi bất công. Đôi mắt rất hệ 
                  trọng của con người, vậy mà ông lại sinh ra đôi mi quá mỏng da 
                  non để nhờ che chở. Ông còn tạo ra nơi đó một lớp gân li ti, 
                  khiến khi người khác phải đưa điện lạ vào, thì nơi đó bừng dậy 
                  một sức sống mãnh liệt. Tội nghiệp người thiếu phụ Ngọc đã lâu 
                  ngày tránh né chuyện gối chăn, nay gặp thầy Phú Sĩ, thầy đưa 
                  ra những đòn trực xạ, đánh thẳng vào những chỗ yếu dễ gây 
                  giông bão nhất trong lòng người phụ nữ. 
 Trong phòng bây giờ im lặng hoàn toàn, nếu không có tiếng tích 
                  tắc của cái đồng hồ treo trên tường. Vật vô tri này gõ nhịp 
                  đều, tạo thành âm thanh êm tai, làm đồng lõa cho thầy Phú Sĩ 
                  trổ ngón nghề cửu quái chưởng. Ngọc giật mình mấy lần, khi 
                  ngón tay trỏ của thầy rà qua rà lại trên mi mắt nàng. Mắt với 
                  miệng của Ngọc như một chiếc kềm cử động ăn khớp. Khi mà người 
                  ta nhắm mắt thì miệng lại mở ra, giống như gọng kềm khi bóp 
                  lại thì miệng kềm bật lên. Đôi môi Ngọc lúc đó chói chang lửa 
                  tình, đỏ bóng màu khêu gợi. Khi thầy Phú Sĩ đưa mặt sát mòi 
                  Ngọc địllh dở trò "phóng dê bừâ bãi", Ngọc chợt ngồi dậy. 
                  Không biết là vì nàng mỏi lưng hay bởi một phản xạ tự nhlên 
                  của người sắp lâm trận, thầy Phú Sĩ hết hồn, đưa tay lên ngực 
                  Ngọc, nói phều phào "Anh yêu em, anh yêu em". Giọng thây không 
                  còn đều nhịp như lúc thầy hát hỏng mà chất chứa một chút rỉ 
                  sét thèm khát nơi đó. Ngọc nằm yên trở lại, nàng cong hai cẳng 
                  lên theo thế thủ. Bản năng tự vệ nơi ngươi nứ trở về. Nhưng 
                  kiểu cong cẳng của Ngọc không có vẻ gì kịch liệt cho lắm. Bằng 
                  chứng là mấy ngón chân nàng ngo ngoe một cách hỗn xược. Thầy 
                  Phú Sĩ thì bình tĩnh hơn. Mặc dù tay thầy đang táy máy nhưng 
                  mắt thầy vẫn theo dõi bàn chân Ngọc. Thầy nhìn cử động của mấv 
                  ngón chân người nữ để đo lường hiệu năng "châm cứu” của mình.
 
 Mấy lần Ngọc định lên tiếng khi nàng thấv gần thấm đòn, nhưng 
                  cổ họng nàng tự dưng khô lại. Mấy đường gân cổ nồi phập phồng 
                  một cách lạ lùng. Thầy Phú Sĩ vẫn rân mò nghiên cứu các huyệt 
                  khoái cảm. Thầy đưa tay xuống đầu gối Ngọc, nắn nắn mép da non 
                  nơi này, nơi vùng chữ V nằm bên hông đầu gối. Cẳng Ngọc bật ra, 
                  bật vô như chiêc lò xo. Thấy vậy, thầy rà nhanh hơn, hai bàn 
                  tay thầy xòe rộng ra như hai cái bay đang rét tường. Chiếc 
                  tường linh động nơi Ngọc vả mồ hôi, kiểu nước trộn hồ. Tiếng 
                  ngực thầy Phú Sĩ lúc đó nhảy không còn đều nữa. Có lẽ thầy vận 
                  dụng trí não quá độ, máu trong cơ thể dồn lên óc khiến cho mấy 
                  tế bào nơi tay thầy như ngoắc ngoải.
 
 Phía bên ngoài, gió tự nhiên nổi mạnịl, mấy chiếc lá khô rụng, 
                  bay đập vào cánh cửa sồ nghe lộp độp. Cơn mưa trái mùa ở đâu 
                  lất phất kéo tới. Ngọc rùng mình. Không phải do cái lạnh của 
                  gió lọt vào; mà bởi mấy đường gân xương sống của nàng hình như 
                  bi một con thằn lằn đang liếm Vào đó. Nàng đưa tay xô thầy ra 
                  lấy lệ. Có tiếng thầy nói "Đâu có sao em, đâu có sao em". Ngọc 
                  bĩu môi. Cái mỏ son sắt của nàng chu lại thập thò. Hình ảnh 
                  này khiến mắt thầy Phú Sĩ nổi gân đỏ. Con người của thầy bình 
                  thường nhìn rất xa, nay tập trung vào đối vật gần, cơ hồ như 
                  lé hẳn một bên.
 
 Cây cỏ bên ngoài bị cơn mưa trái mùa phủ xuống, ướt nưa chừng 
                  xuân, có vài cọng cỏ khô cong queo ngày trước, nay bị thấm vào, 
                  bật ra, giống như một đóa hoa nở cánh, đón hơi sương vào những 
                  sớm mai khi mặt trời vừa ló dạng.
 
 Nhà thầy Phú Sĩ có nuôi một cặp mèo. Lạ lùng thay, bình thường 
                  chúng gây gỗ nhau li chi. Bữa nay hai con lại thuận thảo, 
                  chúng mang nhau tới sát cạnh cửa số âu yếm. Khác với cặp nam 
                  nữ bên trong. Con mèo cái ngoài này kêu ngao ngao, nó đưa chân 
                  quơ quơ chạm vào râu con mèo đực. Chàng đực nhà ta nhắm nghìên 
                  đôi mắt phiêu lưu vào cõi trăng ngàn. Có chứng kiến cảnh này, 
                  người ta mới thấy, về phía loài vật, con cái thường chủ động 
                  các cuộc ái ân. Anh mèo đực thường ngày oai phong lẫm liệt bấy 
                  nhiêu, trước cảnh này, cụp râu xuống, thở khò khè. Chi mèo cái 
                  dùng hai chân đẩy mạnh anh mèo đực bật ngửa ra. Năm lần bẩy 
                  lượt, chàng mèo đực ngồi dậy nhưng không dám chống đối mạnh mẽ, 
                  chàng ta đùng lưỡi liếm vào đường lông tơ thon thon nơi đuôi 
                  con mèo cái. Chị này kêu nhỏ nhẹ trở lại, đuôi cong vểnh lên 
                  như tàu lá chuối bi nắng cháy uốn mình chờ đợi.
 
 Tội nghiệp thằng nhỏ con của Ngọc, Tuấn thức dậy từ lâu Không 
                  thấy mẹ, nó đi ra sau bếp, quần một vòng sân, xong trở vào đến 
                  trước cửa phòng thầy Phú ~Sĩ~ Nó đứng tần ngần, định xô cửa 
                  vào tìm Ngọc, nhưng không dám. Phía trong có tiếng động lạp 
                  xạp lọt qua khe cửa ra ngoài. Tuấn biết có người trong đó. 
                  Đìêu này làm Tuấn ái ngại hơn. Phải chi biết chác có Ngọc 
                  trong ấy, nó dám xô cửa đại vào. Đàng này nó nghĩ là tháy Phú 
                  Sĩ đang làm việc nên cứ đứng phân vân. Ngoái đầu về phòng, 
                  Tuấn nhìn thấy đôi dép của Ngọc còn để đó, như vậy là Ngọc 
                  không có đi ra ngoài. Tuấn liếc vào, thấy có bóng hai người 
                  vật nhau. Nó lạ tùng nhìn kỹ hơn. Cảnh tình không có vẻ gì gay 
                  cấn cho lắm: có khi tay này nắm lấy tay kia, đầu này húc vào 
                  đầu kia, bốn cái chân giao đấu nhịp nhàng. Tuấn liên tưởng họ 
                  đang nhồi banh, không có vẻ gì táo bạo cả. Thỉnh thoảng có 
                  tiếng vọng nhỏ văng ra “bặt bặt”. Tiếng kêu của một trái banh 
                  xì hơi bi đè xuống thảm dầy.
 
 Tuấn nhướng mắt, cốvận dụng nhãn lực nhưng vẫn mù mờ: "ông 
                  thầy đang vật lộn với ai vậy kìa không lẽ là mẹ mình". Tuấn 
                  đinh ninh như vậy. Nó nằm mẹp xuống mép cửa, phía dưới thấp 
                  gần chạm thảm, hy vọng quan sát kỹ hơn. Quanh tường bây giờ là 
                  một cái lằn dài mỏng. Tuấn chỉ thấy được mờ mờ mct cái đùi 
                  trắng pha trộn vào một cái đùi khác, nhúc nhlch liên hồi, 
                  thỉnh thoảng đạp lẫn nhau. Lạ lùng thiệt, Tuấn không nghe một 
                  tiếng nói nào. Cố gắng lắm mới nghe được tiếng thở khì khì khi 
                  bổng khi trầm. Tuấn cung tay lên đinh gõ cửa can thiệp, nhưng 
                  nhớ tới lời mẹ dặn: "Đừng bao giờ tự nhiên quấy rầy thầy, thầy 
                  là chủ nhà, giúp đỡ mẹ con mình nơi ăn chốn ở, lỡ thầy giận 
                  thầy không cho tá túc thì khổ lắm." Tuấn lại thôi và xòe nấm 
                  tay ra. Cuối cùng nó nghĩ ra kế, bắt chước người lớn, nó ho ho 
                  mấy tiếng. Hai bóng đen trong buồng đang bấu vào nhau, bị 
                  tiếng ho phá đám của Tuấn, bật văng ra rời rạc. Tuấn thấy một 
                  bàn tay quơ quơ lên, kéo chiếc mền phủ kín hai người.
 
 Thằng nhỏ càng quái lạ hơn, ho một tràng dài. Bên trong vẫn 
                  không có ai lên tiếng. Sự im lặng khiến thàng nhỏ hơi ngán. 
                  Kinh nghiệm tuổi thơ của Tuấn cho nó biết, khi người lớn giận 
                  lên, họ không nói gì mà gương mặt hầm hầm thì nguy hiểm lắm? 
                  Tuấn âm thầm lùi lùi trở về phòng. Nó đứng lại trước cửa phòng, 
                  nhìn đôi dép Ngọc bùi ngùi. Không biết suy nghĩ sao, hoặc bởi 
                  một bực tức, nó cầm đôi dép đập mạnhvào tường kêu bạch bạch, 
                  xong nó ném mạnh vào một.góc phòng. Xui cho Tuấn, đôi dép văng 
                  trúng cái đa nhôm đựng trái cây, gây ra tiếng động lẻng kẻng...
 
 Trong phòng, thầy Phú Sĩ đã "tỉnh" lại, chỉ có Ngọc thì hơi 
                  phờ phạc sau trận "cãi cọ" miễn cưỡng khá gay cấn với đối thủ. 
                  Tiếng lẻng kẻng vang động phía bên ngoài thật không đúng lúc, 
                  làm cuộcvui lờ dở nửa chừng, giống như kiểu trời mưa rào gặp 
                  cơn nắng quái chụp xuống. Học trò đang làm bài thi chuẩn bị 
                  kết thúc, trong khi đó lại nghe trống tan giô đánh lên, vừa 
                  bực bội vừa ấm ức.
 
 Chiến trường được thu dọn một cách uể oải, thầy Phú Sĩ đưa tay 
                  vuết lại mớ tổc vô trật tự bù xù trên đầu. Hai bàn tay thầy 
                  gãi gãi khó chịu.
 
 Chẳng bằng, cách đó vài phút, Ngọc đã đùng bàn tay thon mềm 
                  của nàng bấu ốâu thầy, không biết có bao nhiêu sợi tóc rụng 
                  nhưng thầy vẫn thấy êm ả, tưng tưng, lúc đó thầy có cảm giác 
                  như có ai lấy sợi thun non búng khẽ vào hai đường gân thái 
                  dương ấm áp một cách lạ lùng. Ngọc ngồi dựa lưng vào tường, 
                  mắt đăm chiêu nhìn sâu vào khoảng đen trước mặt. Chiếc thuyền 
                  nan đời thiếu phụ lại thêm một lân sóng vỗ. Con sóng kỳ khôi 
                  vừa nhu vừa cương đập trúng vào mạn thuyền nàng, nơi những khe 
                  hở đã rạn nứt từ ]âu. Ngọc nhớ lại, nàng đã cố gắng hết lòng 
                  chèo chống nhưng vẫn phải xiêu vẹo. Nước thấm vào khoang 
                  thuyền tỏa rộng mênh mang, lúc đầu Ngọc cảm thấy trôi bồng 
                  bềnh, nửa khô nửa cạn. Thật khác xa với cái thuở xuân thì, 
                  nàng giỡn bọt nước, chỉ thích được vỡ tan, nhưng rồi đâu cũng 
                  vào đấy, hết bọt này tới bọt khác, mong manh nhưng tròn trịa 
                  tạo thành. Tiếc bong bóng bao nhiêu, lại muốn đập vỡ bấy nhiêu. 
                  Tâm trạng nàng mâu thuẫn bởi những kích thích nửa bến nửa bờ. 
                  Bây giờ, tờ giàý thiếu phụ Ngọc đã rách, đang thời kỳ dán lại 
                  chờ đợi những giòng chữ mới viết lên, vàng son rực rỡ, không 
                  ngờ thầy Phú Sĩ đã dùng con dao bén nhạy đâm rách trở lại đúng 
                  ngay đấu vết chờ lành. Như vết xẹo đang kéo da non, ngứa ngáy 
                  bị gây tổn thương bật rật.
 
 Ngọc thở hất ra một hơi ngắn, Thầy Phú Sĩ đã đo lường được 
                  trọng lượng của hơi thớ này, thầy cười vả lả:
 "Anh sẽ lo liệu cho em". Tiếng anh thầy xưng ngọt sớt, chẳng 
                  bù lại tiếng "thầy" xa cách lúc trước đó một giờ.
 Trong bóng tối lờ mờ, hàm rãng thầy nổi trắng lên qua nụ cười 
                  duyên, Ngọc muốn buông lời thống trách nhưng lại thôi. Trống 
                  treo ai dám đánh thùng, bđu không ai dám dởmùngchun vô'? Trong 
                  hoàn cảnh này, trái ngược lại: Chính Ngọc đã dởmùng thầy. Thầy 
                  là một con người, ai thấy muỗi mà không dang tay đập. Đập mạnh 
                  hay đập khẽ cũng phun máu, máu dính vào tay là coi như ăn tiền. 
                  Ngọc chỉ hậm hực có một đìêu là thầy đập khẽ quá. Thầy thường 
                  dùng ngón tay trỏ búng vào cánh muỗi khiến muỗi phải tránh né, 
                  bất thần thầy nhết Ngọc vào lòng bàn tay, khiến nàng ngộp thở, 
                  sau đó thầy mới ra chiêu.
 
 Thằng con Ngọc là thàng phá đám. Bình thường nó ngủ dậy rất 
                  trưa, bữa nay mấc chứng gì nó thức sớm hơn, khiến cuộc chiến 
                  tàn lúc chưa phân thắng bại. Đây chỉ mới là theo ý nghĩ của 
                  Ngọc thôi, chớ đối với thầy Phú Sĩ thì coi như xong rồi. Bài 
                  luận văn hay dở không cần biết, chỉ khó là lúc nhập đề, lung 
                  khởi hay trực khởi không quan trọng, miễn thầy mớ được ý là 
                  tốt rồi. Cá đã vào nôm như cá mắc cạn, đánh vẩy lúc nào không 
                  được.
 
 Không thấy Ngọc nói tiếng nào, thầy Phú Sĩ cũng ngồi yên, xếp 
                  bàng hai chân chéo lại tỉnh dưỡng. "Thiệt không uồng công nôm 
                  cá, con cá trạch mình dây trắng bóc, hớ hớ da non, lúc đầu 
                  trật vuột nắm được đầu chiếc đuôi cong cong giãy giụa, càng 
                  giãy càng gây cảm giác mạnh. Ôi cuộc đời tì liệt nhìêu ý nghĩa."
 Đời thầy nôm cũng khá nhiều cà, đủ loại cá. Nhưng với con cá 
                  trạch Ngọc quả là kỳ bí, ở nàng có những ngượng ngùng e âp rất 
                  con người. Cũng ở nàng có nìlững chống đối chừng mực khít khao 
                  như đôỉ đũa so le lúc cao lúc thấp, vậy mà miếng ăn nào cũng 
                  gắp trúng. Hay là ở chỗ đó. Thầy thay đổi định kiến đã có nơi 
                  thầy từ lâu về những người đàn bà một lần lửa.
 
 Ngọc không giống người đàn bà nào, cũng như không giống bất cứ 
                  chiếc ghe nào thầy đã chèo qua. Chiếc dầm bơi của thầy hình 
                  như có lúc chạm phải sình non, lắc lư đúng cách, lúc lún sâu, 
                  lúc hời hợt. Âm thanh của tiếng chèo thánh thỏt, bổng trầm. 
                  Nghĩ đến đây thầy sướng một cách vô tình, thầy quên có Ngọc 
                  đang đứng đó, thầy cất giọng hát nhẹ: “Nắng chia nửa bãi chiều 
                  rồi, vườn hoang trinh nữ khép đôi lá sầu, giọt buồn con nhện 
                  giăng mau, em ơi nhắm ... anh cào gang chân”. Tự nhiên thầy 
                  đổi lời ca ở câu chót, khiến Ngọc tức cười đổi lời ca ở câu 
                  chót, khiến Ngọc tức cười. Nàng đưa tay bụm miệng lại, sợ âm 
                  thanh văng ra khỏi phòng, thằng Tuấn con nàng nghe được kỳ quá.
 
                  (Hết Phần 12 … Xin mời xem tiếp
                  Phần 13) |