Tuấn vũ và thầy Phú Sĩ vòng vòng
ở mấy mâm chơi phé bảy lá. Theo chiến thuật, Tuấn Vũ mách nước
cho thầy đừng nên ngồi hẳn vào tụ, mà chỉ nên đứng ở ngoài ké
thì dễ thắng hơn. Sau một tiếng đồng hồ học hỏi, thầy Phú Sĩ
đã rành sáu câu cách chơi loại bài này.
Hai người bỏ vốn ra, mỗi người vài trăm đồng cùng chung nhau
đánh đấm. Sau mấy màn bấm tay bấm chân trúng của thầy, Tuấn Vũ
bắt đầu tin tưởng thầy quá chừng. Thầy chỉ tụ nào, Tuấn Vũ đặt
tìên tụ đó. Đúng như khách chơi thường nói, "Tổ đãi người mới",
số tìên thắng của hai người sau ba giờ sát phạt đã lên đến sáu
ngần đồng. Tuấn Vũ thì "đã đời" ra. mặt. Còn thầy Phú Sĩ cũng
sướng lắm, nhưng thầy vẫn giữ nét bình tĩnh không để lộ ra
ngoài. Thỉnh thoảng thầy nhắc nhở Tuấn Vũ nên ra về. Nhưng anh
chàng này thấy hôm nay đỏ quá, lại có thầy Phú Sĩ đi bên cạnh
như là vi thần hộ mạng. Anh ta còn muốn kiếm thêm chút nữa.
Tuấn Vũ vẽ vời:
- Vê chi vội thầy, sau cái màn thấng này, còn màn khác cup lạc
hơn...
Chưa hiểu trọn ý lời của Tuấn Vũ, thầy hỏi lại:
- Màn nào nữa?
Tuấn Vũ hất mặt về phía cô gái Phi lai Việt, người mà hai
người thấy mới nhập sòng thắng rất nhìêu tìên. Bây giờ thì cô
ta te tua quá xá. Đống bạc trước mặt cô lúc này xẹp dần. Cô đã
móc thêm tìên túi nhiều lượt. Nhưng ván nào cũng thấy cô bị
đớp hết. Thần khí của cô xuống rõ ràng.
Thầy Phú Sĩ vẫn chưa hiểu hoàn toàn kiểu ra dấu của Tuấn Vũ
khi chàng này ám chỉ vào cô gái. Thầy kê mỏ vào tai Tuấn Vũ:
- Em bây giờ đang xui lắm đó.
Tuấn Vũ hất mặt lên đáp lại nhanh:
- Trời ơi, thầy không hiểu gì hết...
Thầy Phú sĩ ngạc nhiên hơn, đờ đần:
- Vậy chớ cái gì?
- Bây giờ không phải hên xui nữa mà là cái khác.
Không kịp cho thầy Phú Sĩ hỏi thêm, Tuấn Vũ kéo thầy ra xa
khỏi mâm bài. Anh ta bắt đầu lên lớp:
- ới lên đây thầy chưa thấu hiểu, đâu phải lên đây để đánh bạc
không? Cái phần "bên lề" mới là đáng kể.
Thầy Phú Sĩ gục gặc đầu ra điêu hơi hiểu ý:
- Anh tính cái vụ "em út" phải không?
Tuấn Vũ cười cười:
- Ừ cái món đó đấy.
Rồi chàng ta tiếp luôn một hơi:
- Như con Phi lai đó. Nó có tên Việt Nam là Loan. Maria Bích
Loan. Chừng nào mà nó thua hết tìên rồi, nếu biết cách, nhất
là mình thắng chút đỉnh, mời em, tới
đâu thì tới.
Đến đây thầy Phú Sĩ xoay người lại phía em Bích Loan. Thầy
ngắm nghía theo kiểu mua heo:
- Chà, con nhỏ cũng ngon cơm quá cỡ.
Tuấn Vũ không trả lời, nheo mất:
- Phải ngon cơm mới được. Mà ở đây không phải một mình em,
nhìêu chi "quý phái" hơn nữa, mà hễ thua rồi thì xả láng hết.
Chuyện cờ bạc tới giây phút này đã chạy ra khỏi thầy Phú Sĩ.
Câu chuyện đang bàn với Tuấn Vũ mới là tiêu đề chính.
Hai người kéo nhau lên Restaurant phía trước, vừa đếm tìên vừa
"tính" việc tương iai. Trên chiếc bàn vuông ngồi phóng mắt
thấy được mâm bài, ở đó thiên hạ đang dốc hết tâm thần tranh
đua đỏ đen. Thầy Phú Sĩ và Tuấn Vũ lúc này giống hai kẻ đắc
thắng đứng trên bờ nhìn người đi biển. Phía dưới lao xao
chuyển động quá chừng, có lúc nín thở im lìm, có lúc hú lên,
la lối. Thật là một hoạt cảnh vừa não nùng vừa kích thích.
Tuấn Vũ lên tiếng trước:
- Ăn đi thầy. Mấy đồng lẻ tẻ xài chừng nào cho hết?
Thầy Phú Sĩ tò mò:
- Ở đây mình trả bằng mấy đồng "chíp" được không?
- Dư sức qua cầu. ở đây mấy đồng đó là tiên mà.
Thầy Phú Sĩ móc túi ~:a đếm số "chíp" mà lúc thắng Tuấn Vũ đưa
thầy cất. M(~ý đồngxanhxanh tím tím trắng trắng, vô tri vô
giác được bàn tay thầy nâng niu thật kỹ: Loại một đồng, năm
đồng, hai mươi lăm, một trăm...Thầy để nhẹ lên góc bàn, lẩm
nhẩm. Tuấn Vũ vội vàng ra hiệu bằng mắt:
- Thầy cất vô đi. Để người ta thấy không tốt...
Thầy Phú Sĩ cảm rất nhanh câu nói này. Thầy lùa mấy đồng "chíp"
vô túi trở lại. Đi một bước đàng học một sàng khôn. Tuấn Vũ là
dân "ăn cơm tháng" ở đây. Khi thắng khi thua, nhưng thua thì
nhìêu hơn, và theo cái "tục lệ ờ đây, hễ thua thì phải tìm
cách gỡ gạc. Cách duy nhất là kiếm "phe ta" thắng, mượn tìên.
Rồi đến những ngày phe ta thua, phe ta sẽ lùng kiếm người nợ
đòi tìên lại. Tuấn Vũ thuộc loại thiếu khá nhiều nợ. Nhưng tâm
lý của chàng là muốn "ơ". Bởi vậy, lúc thầy Phú Sĩ mang "chíp"
ra ngồi đếm, lại ngồi chung bàn với Tuấn Vũ, lỡ có tay chủ nợ
nào thấy được, nhào vô, thì bi hài kịch xảy ra. Người thắng
bao giờ cũng nói là thua. Lúc đi đổi tìên phải nhìn trước nhìn
sau coi có "phe địch" gần ớó không mới đổi. Phe địch ở đây là
mấy bạn bè cờ bạc quen biết đang bại trận. Họ rình rình chỗ
đổi tìên để "kiếm chút cháo", làm bộ gãi đầu gãi tay, nhìn
quen nhìn biết. Nào là đồng quê, đồng trường, đồng nghiệp,
đồng tâm, đồng tình, đồng chí... tùm lum đồng, đê có cái cơ "chấm
mút" tí tìên còm. Thực ra, những gợi chuyện
bất đắc dĩ như vậy chỉ qua cũng do một chữ đồng: đồng tiền.
Đớp xong chai bia, máu trong cơ thể chạy đều hòa trở lại. Thầy
Phú Sĩ để riêng cho Tllấn Vũ suy tư. Thầy phóng tầm mắt xa
nhìn tới cái mâm bài có Bích Loan đang ngồi. Cô gái Phi lai
Việt bây giờ chờn vờn trong trí não thầy. Thiệt là hấp dẫn.
Chà, nếu được của lạ đó mà ôm áp thì "đã" cỡ nào. Thầy quay
sang Tuấn Vũ đinh gợi chuyện, nhưng thấy Tuấn Vũ đang bắt
chuyện với một phụ nữ phía bên kia bàn. Thầy lắng nghe cô gái
hỏi:
- Khá hôn anh Vũ? Trông anh tươi tỉnh quá?
- Bữa nay mình hổng có chơi, đưa người bạn lên thử sức thôi.
Tuấn Vũ chỉ tay về phía thầy Phú Sĩ. Không đợi cho cô gái hỏi
tiếp, Tuấn Vũ giới thiệu luôn:
- Bạn chí cốt của anh đó Hồng.
Thầy Phú Sĩ gật đầu chào nhẹ cô gái, mỉm cười xã giao. Lạ thật,
đàn bà ớ đây sao như trong liêu trai, cô nào cô nấy xanh xanh
trắng trắng, tóc tai bù xù, ăn nói
mạnh bạo. Tuy nhiên, vẫn có vẻ khiêu gợi rất riêng tư.
Đớp xong một chầu cho ấm bụng, Tuấn Vũ và thầy Phú Sĩ trở lại
sòng. Hai người đến đứng phía sau lưng Bích Loan, nhìn thiên
hạ sát phạt nhau. Trong khi Tuấn Vũ theo dõi mấy lá bài thì
thầy Phú Sĩ chỉ chù ý tới Bích Loan. Cái vẻ đẹp Phi lai Việt
của nàng trong hoàn cảnh nào cũng toát ra hơi hám đặc biệt,
nhất là Bích Loan lại mặc chiếc áo hở ngực. Đứng phía sau để "địa"
tới, thầy Phú Sĩ đổ mồ hôi lúc nào không hay. Nhớ lời Tuấn Vũ
hồi nãy, "đàn bà con gái ở sòng bài, hễ thua rồi thì xả láng
hết." Thầy Phú Sĩ vái thầm trong bụng cho Bích Loan thua càng
nhanh càng tốt, để coi nàng "xả láng" cỡ nào.
Bỗng Bích Loan đập tay xuống bàn cái rầm, làm thầy Phú Sĩ giật
mình, tưởng em phát giác ra mình đang nhìn lén. Nhưng không
phải vậy. Bích Loan vừa thua một ván bài khít nút. Nàng tức
mình đập tay cho đỡ khổ. ến lượt Bích Loan được làm "Bank",
Dealer hỏi nàng có ô-kê hay không. Bích Loan đưa tay ra dấu "chờ
một chút." Nàng móc hết tìên trong túi ra, kể cả số tìên trên
mâm bài, vỏn vẹn chỉ có một trăm mườl đồng. Nhìn phía ngoài
các tay con, ai cũng đặt rất "cộm." Cái lệ đánh bài ở đâu cũng
vậy, hễ thấy ai đang xui, người ta tấn công tới tấp. Số tìên
một trăm mười đồng làm "Bank" của Bích Loan không thấm vào đâu.
Thầy Phú Sĩ đứng sau lưng người đẹp, nổi máu gà, móc ra năm
trăm tìên "chíp", đặt xuống cạnh đống tiền của Bích Loan. "Anh
hùn với em". Hành động của thầy Phú Sĩ chớp nhoángquá khiến
cho Tuấn Vũ chưng hửng, dịnh dừng tay chặn thầy lại nhưng
không kịp. Tuấn Vũ trách:
- Thầy làm gì vội vã vậy? Phải coi nước coi cái rồi mới đánh
chứ?
Thầy Phú SI phóng ra một câu xanh lè:
- Phần này tính vào tiền riêng của tui. Ăn thua tui chịu.
Khôgn có tính vào phần hùn của tụi mình.
Bích Loan quay đầu nhìn lại thầy Phú Sĩ, gật gật đầu thán phục.
Thầy Phú Sĩ cười đáp vó8i nàng, ngụ ý: “Cứ đánh đi, có anh bao
sau!” Máu cờ bạ trong người thầy bây giờ đã lùi mất, còn lại
là phần máu “dê” đang tung hoành hoạt động. Mặt thầy từ xanh
chuyển sang hồng. Hai lỗ tai giựt giựt. Quả thực, từ hồi làm
nghề coi bói tới giờ, thầy Phú Sĩ “thịt” cũng rất nhiều phụ nữ,
nhưng chưa có dịp nào chung đụng với phụ nữ lai như nàng Bích
Loan, cho nên khi được Tuấn Vũ kể sơ lai lịch của cô gái Phi
lai Việt, thầy Phú Sĩ chấm ngay. Thiên thời, địa lợi, nhâ hoà,
ở hoàn cảnh này thầy đã thấy mình được hai: Nhân hoà và địa
lợi. Nhân thì đã dó Tuấn Vũ môi giới. Địa lợi là sòng bài, nơi
chốn ăn chơi “xả láng sáng về sớm.” Bây giờ chỉ còn thiên thời
là hy vọng đưa em vào hạ. Hùn với Bích Loan để đánh đấm, nhưng
thầy chỉ mong huề gây cảm tình với người đẹp, chớ nếu thắng,
Bích Loan lại mê chơi, có nhiều tiền thì thầy khó lòng đặt
điều kiện với em lắm.
Mong ước của thầy Phú Sĩ quả nhiên được “trời không phụ”. Hai
ván làm “Bank” của Bích Loan ăn qua chung lại, không hao hụt,
cũng không mất thêm đồng nào. Bích Loan cầm năm trăm chung lại
thầy. Một trăm mốt tiền vốn của nàng, Bích Loan đặt một phát
cho ván bài kế tiếp, vừa đặt nàng vừa nói với thầy:
- Bữa nay xui quá, đánh một ván chót cho rồi.
Lời nói Bích Loan thiệt là “linh thiêng”. Bảy lá bài bắt lên,
lạngquạng không đâu vào đâu. Nàng binh đường "mậu thầu, mậu vĩ",
coi nhưcúng cô hồn. Bích Loan râm thầm. Khỏi lật bài, Bích
Loan cũng biết mình hết tìên, bởi nàng đứng ở tụ đấu tiên
(action), không chạy đâu cho khỏi. Nàng vươn vai, vẻ chán
chường, xin thầy Phú Sĩ điếu thuốc. Thầy Phú Sĩ đưa tay ấn nhẹ
vào vai nàng, đê nghị ngồi xuống lại:
- Em lấy một trăm, đánh tiếp một ván nữa xem sao. Vừa nói
thầyvừa đếm bốn đồng "chíp" loại hai mươi lăm đồng, đưa cho
Bích Loan.
Bích Loan dụi tắt điếu thuốc một cách rất nhà nghề. Nàng ngồi
ngay ngắn trở lại. Đưa bàn tay mặt nắm lấy tay thây ra đìêu
thân thiện và quyết đấu. Ván bài này
Bích Loan có đôi bảy với đôi xì, nếu trung bình mà tính thì
thuộc loại bài lớn nước. Nàng binh xong, thớ một hơi khoan
khoái, chờ đợi.
Đến chừng bài cái lật lên, nàng tiêu tan hy vọng, thở hắt ra
chán chường. Cái binh đôi mười đầu, hai đôi phía dưới. Rõ ràng
"trời không phụ người Phú Sĩ". Em có thua, thầy mới hy vọng
được em "xả láng." Bích Loan hất mặt lên nói với thầy:
- Chơi nữa hôn anh?
Thầy Phú Sĩ định móc cho em thêm bạc nữa, nhưng Tuấn Vũ đã
nhanh hơn, đưa tay bấm vào vai thầy như muốn nói "đừng, đừng."
Bích Loan bây giờ đã bải hoải lắm rồi, thức khuya mấy đêm lìên,
phần thua bạc nên người phờ phạc hẳn ra. Hỏi là hỏi vậy chớ
nàng vẫn biết với vài trăm tiếp sức của thầy Phú Sĩ, chỉ giúp
nàng hoi hóp thêm thôi. Hơn ai hết, Tuấn Vũ biết tâm trạng của
kẻ thua bạc. Anh ta lên tiếng:
- Thôi, đi ăn, nghỉ ngơi chút rồi sẽ tính sau.
Bích Loan như một thói quen, nàng không trả lời, đẩy ngược ghế
về phía sau đứng dậy. V ngồi sòng quá lâu nên thế đứng của
nàng hơi lạng quạng. Lợi dụng dịp
thuận lợi đó, thầy Phú Sĩ đỡ lấy vai Bích Loan, dìu đi một
cách nhẹ nhàng. Cái cảnh tình này bình thường thì cũng có vài
người chú ý, nhưng nơi sòng đỏ đen này, không ai quan tâm tới.
Tất cả đều tập trung nhãn lực vào mấy ông tây bà đầm.
Ba người lững thững đi ra khỏi sòng bạc. Phía bên kia đường là
một dãy Hotel đủ hạng. Dân cờ bạc "xin nhận nơi này là quê
hương", thắng hay bại gì cũng nhào
qua tá túc bên dó sau khi mỏi mệt.
Tuấn Vũ là một hướng dẫn viên rất nhà nghề. Anh đưa thầy và
Bích Loan vào thẳng khách sạn "Ba Sao". Người Mỹ quản lý khách
sạn thấy Tuấn Vũ là "hi, hi" đúng điệu. Tuấn Vũ chỉ chỏ thầy
Phú Sĩ nói vài câu gửi gấm, xong khều nhỏ thầy Phú Sĩ nói mấy
câu chia chác tiền bạc. Rồi anh ta vội vã trở lại 5òng bạc.
Trong khi đó, Bích Loan ngồi gật lên gật xuống ở dẫy ghế ngoài
phòng khách, cơ hồ nhl~nàng đang ngủ ngôi. Người quản lý nhìn
cô gái cười cười, quay sang Phú Sĩ đưa ngón tay cái lên trời
ra dấu "tốt lắm".
Mặc dầu thầy Phú Sĩ là dân "ong bướm" có hạng, nhưng khi tra
chìa khóa vào ổ, tay thầy run run. Bởi thầy đang tưởng tương
về thân thể của một phụ nữ Phi lai vlệt chtc hẳn có gì hấp dẫn
lắm. Bích Loan nhướng nhướng đôi mắt lờ đờ. Nàng biết là đã
tới phòng ngủ rồi, chỉ mong được vào đó "đánh" một giấc cho đã
rồi hạ hồi phân giải.
Trong phòng đèn đã bật sáng sẵn đầy phú Sĩ đặt Bích Loan xuống
giường nhịp nhàng đúng điệu hết chỗ nói.
- Anh gọi thức ãn cho em nghen.
Bích Loan lắc đâu, nól nhừa nhựa:
- Ngủ cái đã.
Con người quả là một slnh vật có khả nãng thích nghi và chịu
đựng kỳ lạ. Nếu giờ này còn tiên và đang ngôi sòng, thì cỡ nào
Bích Loan cũng mở mắt, binh bài li chi.
Nhưng khi đã hết tiền, thua bại
rồi, cơ thể yếu hẳn ra, chỉ trông được nghỉ ngơi. Đây cũng là
một yêu tố tâm sinh lý mà dân cờ bạc "gạo" dùng để khai thác.
Thầy Phú Sĩ cũng thường nghe Tuấn Vũ nói: "Nếu mình muốn cờ
bạc gạo, hãy chờ cái giấc khuya gần sáng, nơi nào thấy mấy tay
cờ bạc có vẻ khờ khạo, vào đó đánh sẽ dễ thắng hơn." Đìêu này
thầy Phú Sĩ chiêm nghiệm qua nghề nghiệp của thầy cũng thấy
đúng lắm. Con người có ba yếu tố cấu tạo nên sức mạnh đặc biệt:
Thanh, sắc, thần (giọng nói, sắc khí và thần khí). Nếu sắc tản,
thần lạc thì sự minh mẫn cũng chạy trốn theo. Cờ bạc ngoài hên
xui còn phải biết tới tính toán và sáng suốt. Thức đêm, thức
hôm, ăn uống bầy hầy, sức khỏe suy lụn thì
làm sao khá được?
Ngồi nghĩ ngợi nhưng mắt thầy Phú Sĩ cũng theo dõi động tĩnh
của Bích Loan. Nàng như một thây ma chết nằm ngay đơ cán cuốc
chỉ có cánh tay phải vung lên rắc rắc. Phú Sĩ ghé sát mặt vào
nàng, hỏi ý. Bích Loan nói:
Tắt bớt đèn đi chói lắm." Thầy vội vã làm theo lời người đẹp,
cũllg không quên lợi dụng lúc này hôn một phát lên má, mở đầu
cho chiến dịch “lai rai tà tịt.”
Chiếc giường rộng hai người với nệm gối trắng tinh, màu hồng
của quần áo Bích Loan nổi bật hẳn lên rõ rệt. Sauk hi đèn tắt
bớt, ánh sáng trong phòng mờ mờ lại, Màu sáng nơi Bích Loan
chìm xuống, hình ảnh lúc bây giờ giống như một con cua đồng
đang nằm trên bờ ruộng chờ luộc.
Để giảm bớt sự ctmg thẳng của thần kinh, thầy Phú Sỉ bật thuốc
hút. Chấm đỏ nơi hai ngón tay thầy như con mắt lửa đang đổ
quạu, chực chờ đâm thầng vào nghêu sò ốc hến cho bớt nóng nảy.
Bích Loan thỉnh thoảng cựa mình. Thầy Phú Sĩ lấy tay vuốt vuốt
tóc nàng. Người đẹp thl lúc nào cũng ngon hết." Tóc Bích Loan
tuy hai ngày không tắm gội nhưng vẫn mịn màng, có chút mùi
thơm từ đó toát ra. Thầy Phú Sĩ hít hít mdy phát. Có lẽ cúng
từ yếu tố tâm lý gây ra, "cái gì mình khoái thì cái đó tốt
thôi". Đôi mắt Bích Loan nhắm kín, để lộ một vòng cung đen nổi
mờ trên đó. Thầy Phú Sĩ nghĩ rằng dó là mắt "Liêm Quang", theo
tướng pháp thì người đàn bà này lãng mạn, nhưng quý phái.
Thưc sự, trong đời làm thầy của Phú Sĩ, ái ân vụng trộm tùm
lum, nhưng thường là ờ phòng nhà thầy. Bối cảnh phòng ngủ đối
với thầy là một kích thích mới. Nhất là với cô gái Phi lai
Việt, tướng tá mum múp, không cao không thấp, cũng nhờ nàng
mải mê cờ bạc trác táng nên không cần đai-ết mà thân hình vẫn
thon thon nẩy nở theo tỷ lệ thuận của sự ăn thua.
Mải mê nghiên cứu trận địa, bây giờ thầy Phú Sĩ mới nhớ tới
cái Tivi đặt cao giữa phòng, chiếc "remote control" để trên
"table de nuit". Thầy đưa tay quơ lấy, tay kia nắn nhẹ trên
bắp vế Bích Loan.
Bích Loan cựa mình rồi ngủ lại. Phía trên màn ảnh truỳên hình
cũng vừa chuyển đài theo sự tháy máy mấy ngón tay của thầy Phú
Sĩ trên mảnh control, thiệt là một trùng hợp kỳ lạ: Màn ảnh
cũng diễn ra một sòng bạc có một em thua bạc đang ngồi thở dốc,
rồi anh kép đưa em vào phòng ngủ. Bích Loan lại nhúc nhích, có
lẽ do bàn tay của thầy bóp quá mạnh lên đùi nàng. Đôi mắt thây
thì hướng nhìn cảnh cụp lạc trên Tivi còn bàn tay thì sờ soạng
ẩu lên "khúc củi" Bích Loan. Tới màn đào kép trên Tivi hôn hít,
thầy cùng áp mỏ vào má em thực tập. Nếu có cái máy quay phim
lúc này để giữ lại hình ảnh của thầy Phú Sĩ, chắc người ta
buồn cười lắm. Bình thường thầy đạo mạo bao nhiêu, bây giờ
thầy rạo rực như khỉ ăn phải ớt. Vừa muốn đánh thức em dậy,
vừa sợ em cự nự, thầy đang ở thế dơ cao đánh khẽ. Ác hại thay,
lúc đó trên Tivi cảnh cụp lạc càng diễn ra hăng hơn, anh kép
níu cổ chị đào vật lộn như điên. Thầy Phú Sĩ trước cảnh đó lửa
lòng phun ra phừng phực. Thầy cà giựt cà glựt như một người
mắc kinh phong. Trong phòng mát lạnh mà thầy toát mồ hôi. Sự
thật về con người trước tình dục biểu hiện ờ thầy một cách
rừng rú. Tuy nhiên, nhờ có "ăn học" nên thầy cũng chưa dám "cắn
đại" em. Thầy thuộc "tuýp" người tĩnh trong động, động mà tĩnh,
nghĩa là thầy áp dụng tối đa "Âm Dương Chấn Động Pháp".
Đột nhiên, lúc đó có điện thoại reo. Thầy phú Sĩ hơi lấy làm
lạ, để chuông reo một hồi lâu, thầy nhấc lên. Phía bên kia đâu
giây là tiêng của nhà báo Tuấn Vũ: "Alô! Vũ đây! Sao? Làm ăn
chưa? Mình nãy giờ bại quá".
Thầy càu nhàu trong máy: "phá đám hoài, em còn ngủ, đánh bạc
thì lo đánh đi, gọi về làm gì" nói xong, thầy cúp phone. Phần
Tuấn Vũ thì vẫn muốn cà kê thêm để gây cảm tình với thầy,
phòng hờ khi có thua hết tiền còn mượn thầy chút đỉnh.
Trong khi thầy nói phone với Tuấn Vú, Bích Loan mê man trong
giấc ngủ, thỉnh thoảng nàng ngáy nhẹ như tiếng mèo kêu, càng
gây thêm cho thầy Phú Sĩ kích thích. Vốn dĩ, xưa nay thầy rất
khoái loại âm thanh chập chờn này, thầy đưa tay vuốt nhẹ trên
vành môi nàng, lưỡi thầy lè ra thèm khát, giống như con rắn
chực liếm môi. Thầy nhớ lại đoạn truyện cổ trong cảnh khi nàng
Dương Quý Phi nằm ngủ lúc chạy loạn, tướng An Lộc Sơn, bình
thường rất ái mộ và say mê bà nhưng không dám làm gì, đợi lúc
bà ngủ chàng ta mới trổ nghề "phóng dê". Người đàn bà lúc ngủ,
họ toát ra vẻ đẹp rất phũ phàng. Ai nhìn cũng muốn ham, muốn "ấy".
Nhất là nhịp thở lúc mấy nàng ngủ khiến đôi bồng đảo phập
phồng, nhấp nhô sóng lượn. Thây Phú Sĩ mê man sờ mó em đâu
thầy gật lên gật xuống nhưcò mồ nghêu, thầy không còn biết
trời trăng gì nữa.
Trong khi đó thì Ngọc ở nhà cũng không ngủ yên vì đứa con nhỏ
không hiểu tại sao đêm nay nó thức giấc hoài, người ta nói trẻ
thơ có linh tính bén nhậy nhìêu khi cũng đúng trong trường hợp
này. Đứa bé có lẽ cảm biết bốnó đang "làm việc" với một người
đàn bà khác không phải là mẹ nó.
(Hết Phần 17 … Xin mời xem tiếp
Phần 18) |