| 
                  - Sao, đêm qua ngủ được không?
                  Cam ơn thầy, dễ chịu lắm.
 - Ở đây vắng vẻ tich mịch, ai cũng thích hết. Thầy ít cho ai 
                  share, thấy Ngọc mẹ goá con côi, thầy tội, mới cho ở đó.
 
 Ngọc không nói gì qlla câu chuyện đây ân tình của thầy. Nàng 
                  ngước mắt nhìn thầy, chớp chớp mi ra điều tri ân lòng tốt của 
                  thầy. Da thầy trắng, mắt thầy sáng, môi thầy hơi phơn phớt đỏ. 
                  Thầy nổi bật trong bộ áo quần bà ba màu xậm. Trông thầy đạo 
                  mạo và tinh khiết hết sức. Nếu cái miệng thầy nhỏ lại một chút 
                  thì coi như toàn hảo. Ngọc lên tiếng:
 - Thầy gọi em có chuyện gì đó thầy?
 - Ờ… ờ… mớl dọn tới chấc chưa chuẩn bi ăn sáng. Thầy có mấy 
                  thùng mì với lạp xưởng của khách tặng, Ngọc cần dùng, cứ tự 
                  nhiên.
 
 Ngọc cúi đầu cảm động. "Người chủ nhà này thiệt là lịch sự, 
                  chưa chi đã lo cái ăn cái uống cho người ớ share." Sẵn thấy 
                  thầy đang vui vẻ cởi mở, Ngọc nhớ tới cái kính trong phòng bị 
                  nứt. Ngọc vừa vân vê bâu áo, vừa nói khẽ:
 - Thầy ơi, Ngọc có cái đìêm này không biết hên hay xui, định 
                  nhờ th'ây đoán dùm.
 Thầy Phú Sĩ sướng ra mặt:
 - Đâu đâu cái gì đó Ngọc?
 - Ở đây nè...
 
 Vừa nói, Ngọc vừa lui vào phòng. Dĩ nhiên thầy được dịp tiến 
                  lên theo. Ngọc dừng lại ngay tám kính, đưa tay chỉ nơi rạn nứt:
 - Sáng nay soi gương, Ngọc chợt nhân ra cái kính này bị nứt. 
                  Ngọc không biết từ bao giờ, nhưng nghe người ta nói kính nứt 
                  xui lắm, thầy giải giùm em coi...
 
 Thầy Phú Sĩ lấy lại phong thái, vẻ mặt nghiêm trang, thầy xoè 
                  bàn tay năm ngón dài, lần lần mấy đôt tay, miệng lẩm bẩm.
 
 Ngọc đứng im thin thít, tôn trọng sự bói toán linh thiêng của 
                  thầy quay sang Ngọc, thầy chu chu mỏ khiêu gợi:
 - Cái này "tiền hung hậu kiết," báo hiệu Ngọc vừa gặp một 
                  chuyện không may, nhưng đã qua rồi, có quới nhơn độ.
 Ngọc cúi đầu bẽn lẽn, nàng nói nhỏ: "Quới nhơn ở đây chắc phải 
                  là thầy."
 - Ngọc không tin thầy sao mà hỏi vậy?
 - Hổng phải, nhưng Ngọc cần biết chắc để tính chuyện tương lai.
 
 Nàng cố tình kéo dài chữ “tương lai” nghe cho có vẻ mịt mờ. 
                  Đàn bà thiệt khéo, khi họ mu~n làm nũng, họ có đủ mọi cách.
 
 Thầy Phú Sĩ đột nhiên cười thành tiếng. Tự nhiên Ngọc cảm thấy 
                  xôn xao trong lòng. Nàng không biết thầy cười cái gì, nhưng có 
                  cảm tưởng là thay rất đồng ý những điều tính toán của nàng. 
                  Ngọc đâu có biết, thầy đang tưởng tượng cái tương lai clỉa 
                  Ngọc, nhịn không nổi nên thầy cười.
 
 Lúc đó có tiếng chuông reo, báo hiệu ngoài cổng đang có khách.
 - Có người đến coi bói đó thầy.
 Nói xong câu, Ngọc biết mình hơi hố, Nàng chữa thẹn:
 - Người ta đến nhờ thầy chấm tử vi chắc?
 
 Nghĩ rằng gọi thầy là chiêm tinh gia hay thầy tử vi chắc thầy 
                  hài lòng hơn, vì xưa nay mấy thầy không thích ai gọi mình là 
                  thầy bói, kể cả khi mấy thầy đăng báo. Chữ"bói" dành cho người 
                  phàm phu tục tửgọi mấy thầy với ý móc lò. Vậy mà Ngọc cứ quên, 
                  rõ khổ.
 
 Thầy Phú Sĩ đưa tay vuốt vuốt tóc, nhìn lại quần áo một lượt, 
                  xong chậm chạp tiến tới cửa trước.
 
 Cái kiểu xoay lưng của thầy cũng rất điệu bộ. Ngọc nhìn theo 
                  thầy, lòng dạ bâng khuâng. "Một tài hoa như vậy ai gặp chắc 
                  phải phúc đức lắm." Lòng ham muốn "ăn thịt Tam rạng" tự trong 
                  Ngọc chồi ra một cách đen tối Với Ngọc, thầy có vẻ "o-ri-gin" 
                  lắm. Nghe nói thầy ăn chay. Ngọc thở hắt mạnh ra, cố xua đuổi 
                  dục tình đang lợn cợn nơi lòng người con gái một con. Mặt Ngọc 
                  đỏ một cách mất trật tự. Đàn bà khi họ nghĩ tới dục tình, họ 
                  biến sãc một cách nhanh chóng. Ngọc đang ở trong tình trạng 
                  này. Nàng nuết ực nước micng, đưa lưỡi liếm môi, có một chút 
                  cảm giác yêu đương hàm thụ chạy rần rần trong cơ thể xuân thì 
                  của Ngọc.
 
 Những bứt rứt đó, xui khiến Ngọc bạo dạn tiến về phía trước. 
                  Nàng nhìn phòng khách qua một bức màn. Ngọc tò mò muôn biết 
                  coi thầy Phú Sĩ tiếp khách như thế nào. Cách đây cũng khá lâu, 
                  khi còn ở share nhà Toàn, Ngọc có nhờ thầy xem quẻ. Nghe thầy 
                  nói, có vẻ rất là "kỷ luật" về chuyện những người đi coi bói. 
                  Thầy bảo: "Dù vợ chồng cha mẹ cũng không ai được nghe chung 
                  chuyện bói toán của ai." Bây giờ ở đây, chắc cũng tà duyên 
                  phần. Ngọc được về ở trọ nhà này, chuyện nghe lén trước sau gì 
                  cũng xảy ra. Sẵn hôm nay thầy quý trọng mình, ưu ái mình, mình 
                  cũng nên biết chút chút coi ra sao.
 
 Khách là một phụ nữ khoảng trên dưới bốn mươi, ăn mặc sang 
                  trọng, môi son má phấn loè loẹt. Nhan sắc cũng còn rực rỡ lắm, 
                  nếu không có thân hình hơi đẫy đà thì người đàn bà này thuộc 
                  loại khá đẹp.
 
 Sau khi chào hỏi qua loa thăm dò tiểu sử, thầy đứng dậy lấy 
                  tấm bảng "miễn tiếp khách" để trên đầu tủ mang ra treo phía 
                  trước cửa. Lối làm việc của thây cũng rất khoa học, khi thầy 
                  đang bận, thầy không muốn ai quay rầy, thầy treo '~miễn chiến 
                  bài."
 
 Chừng khi thấy thầy đứng dậy, Ngọc biết ngay thầy sắp đưa 
                  khách vào phòng đặc biệt để chấm tử vl quẻ dịch bói bài. Ngọc 
                  lùi lại cál rẹt phía sau bếp. Sân nhà thầy lớn, phòng khách 
                  thật rộng. Có một dãy ghế cho khách ngồi, nếu họ vào cùng lượt 
                  để chờ. Cái Pamily Room, thầy sửa lại bên ngoài nhìn rất khang 
                  trang, có cửa khóa đàng hoàng. Mỗi lân nhận coi ai thầy đưa 
                  khách vào phòng này. Lúc mới đến Ngọc cũng đã vô một ân. Thầy 
                  chưng bày rất nhìêu sách, đủ thứ, chữ Tây, chữ rràU, Chữ Phạn, 
                  chữ Latinh... Thầy uyên bác lắm, không có thứ nào thầy không 
                  đọc được hết. Người ta đôn thầy tài như vậy đó. Trên tường, 
                  thầy treo các ảnh: bàn tay, đôi mắt, vòng tròn, mặt trời, mặt 
                  trăng, các đấng thần linh. Người yếu bóng vía mới nhìn thấy là 
                  đã khớp rồi. Hôi lúc trước người bạn đưa Ngọc đến xem bói thầy, 
                  Ngọc còn nhớ, nàng cũng mang tâm trạng như vậy Cũng nhờ fân 
                  xem bói đó, Ngọc quen thầy. Bây giờ mới được thầy cho share 
                  phòng nhà thầy. Mà thầy coi hay thiệt. Thầy bói "di chuyển" là 
                  di chuyển. Còn chuyện lương duyên mới, chắc cũng sẽ trúng như 
                  vậy.
 
 Thầy đẩy cửa phòng, đưa khách vào. Đột nhiên thầy trở ra, ngó 
                  dáo dác tìm kiếm. Ngọc giả đò từ tốn đi lên. Thầy ngoắc ngoắc 
                  Ngọc, mặc dù hai người cách nhau có mấy bước. Ngọc đưa tay 
                  vuốt vuốt mặt, kiểu như người còn buồn ngủ.
 - Ngọc nè...
 Thầy ngừng lại một chút, giọng nhẹ hơn:
 - Trong khi thầy coi người ta, nếu có ai hỏi thầy, nhớ nói 
                  thầy bận nghen. Một giờ sau mới tiếp khách được.
 Ngọc gục gặc đâu, thầm mừng trong bụng: "Chưa chi thầy đã coi 
                  mình là một cộng sự viên rồi. Như vậy là thầy tin mình, mình 
                  đương nhiên trở thành người trong nhà này rồi."
 
 Cửa phòng khép kín, thầy và khách ờ bên trong. Mặc dù không 
                  nghe thấy tiếng khóa cửa, nhưng Ngọc cảm thấy có một cải gì 
                  cách ngăn chặt chẽ, và nàng ~úng túng, ngứa ngáy một cách vô 
                  lý. Ngọc xua tan ý nghĩ hắc ám bằng mấy cái gãi đầu, xong nàng 
                  trớ ra phòng khách. Ýnghĩ đen tối chợt trớ về trong óc, khi 
                  Ngọc nhìn bức ảnh chân dung thật lớn của thầy Phú Sĩ treo nơí 
                  phòng khách. Thầy còn trẻ quá, môi thầy mỏng, trán thầy trớt, 
                  miệng cười rộng làm đôi mắt híp lại. Khuôn mặt thầy tươi tỉnh 
                  dễ sợ. Thảo nào thầy hát cũng hay quá. Ngọc tò mò, lật lật 
                  cuốn sách của thầy để phía dưới bàn. Bất chợt có lá thư của ai 
                  gời cho thầy để trong đó từ bao giờ. Biết như vầy là bất lịch 
                  sự, nhưng nàng không ngăn được ý thích muốn tìm tòi. Ngọc vừa 
                  đọc thơ vừa ngó chừng phía cửa phòng thầy. Có tiếng tàng hắng 
                  từ trong đó dội ra. Ngọc giật mình: "Thầy giỏi về quá khứvị 
                  lai, không khéo thầy thấy thì kỳ quá." Tuy nhlên, nàng cũng 
                  ráng đọc ngấu nghiến cho hết câu cuối lá thơ. Người viết thơ 
                  tên là Thu Vân, lời văn cầu kỳ trau chuốt tỏ tình với thầy và 
                  mong được thầy đáp lại. "Đàn bà gì mà hèn thế"" Ngọc lẩm
 bẩm. "Ai đời trâu đi tìm cột, như vậy còn ra thể thống gì?”
 
 Khỉnh thì có khinh thầm như vậy, nhưng Ngọc cũng cảm thấy 
                  dường như ở thầy Phú Sĩ có cái gì độc đáo lắm nên đàn bà con 
                  gái khi gặp thầy đêu mang một cảm tinh đặc biệt. Người đàn bà 
                  tác giả lá thư này cũng đã bị hấp lực đó cuốn hút đến nỗi phải 
                  viết thơ tống tình thầy. Tự dưng Ngọc đặt mình ở vị trí thầy. 
                  "Không biết thầy sẽ xử trí ra sao trước người đẹp muốn hiến 
                  dâng nhưvậy?" Cũng có thể, có thể, thầy sc không phụ lòng 
                  người ta bằng cách cho người ta cái gì đó mà ngươi ta muốn, 
                  như vậy là xong chứ khó gì, lỗ lã gì đâu mà sợ?
 
 Nguồn suy tưởng của Ngọc đang miên man xuông xẻ, bỗng tử phòng 
                  coi bói của thầy dội ra mấy tiếng cười khúc khích, kiểu chuột 
                  rút đêm khuya. Ngọc hơi giật mình, nàng vội vàng trở về phòng 
                  riêng, e ràng thầy coi bói sắp xong thấy mình đang ngồi lục 
                  lọi phòng khách thì kỳ quá.
 
 Gian phòng hơi tối, Ngọc với tay bật đèn. Ánh sáng chói lòa 
                  lên, Ngọc ngỡ ngàng ngayvới chính mình. Người đàn bà nào cũng 
                  vậy, vừa có một ý nghĩ thầm kín hoặc mới làm một việc gì lén 
                  lút thường hay sợ ánh sáng bất chợt tới. Ngọc ở trong tình 
                  trạng như vậy.
 
 Phòng Ngọc với phòng coi bói của thầy Phú Sĩ chỉ cách nhau một 
                  vách ngăn. Bình thường thì tiếng động giữa hai bên ít khi dội 
                  qua nhau. Nhưng trên đầu giường của Ngọc, nơi tường, có một lỗ 
                  hổng bằng đầu đũa không biết đã được ai soi tự bao giờ, khiến 
                  hai phòng thông nhau. Ngọc thắc mắc, không biết ai đã làm việc 
                  đó. Hồi sáng sớm khi thức dậy, Ngọc đã khám phá ra. Lúc đó 
                  phòng bên kia không có người nên Ngọc không nghe thấy gì và 
                  cũng không tò mò nghiên cứu. Nay phòng bên kla thầy Phú Sĩ 
                  đang có khách xem bói. Hình như thầy mở đèn mờ nên ánh sáng 
                  lọt qua cái lỗ nhỏ cũng u ám. Tiếng cười khúc khích ớ bên đó 
                  lại bật lên. Tiếng của người khách phụ nữ nên âm thanh léo 
                  nhéo. "Chà, chắc thầy coi trúng cái gì đó nên khách khoái, chị 
                  ta mới cười sảng như vậy." Không cần là thầy tướng nhưng qua 
                  cái kiểu cười đó, Ngọc đoán người đàn bà này thuộc loại rất tự 
                  nhiên. Tự nhiên cũng có nghĩa là dễ dãi. Ai muốn sao cũng được. 
                  Đối với Ngọc, cú cười khoái tỉ nhưvậy là một khiêu khích, 
                  khiêu khích đối tượng đã tạo ra tiếng cười. Nhất là trong 
                  phòng bên đó lại có một người đàn ông, thầy Phú Sĩ. Ngọc nôn 
                  nao trong đạ, và mong mỏi muôn nhìn khuôn mặt thầy lúc nhận nụ 
                  cười trên. Nàng ghé mắt sát vào tường qua chiếc lỗ hổng nhìn 
                  lén. Lúc đầu, Ngọc còn sợ phía bên kia phát giác ra. Nàng nhìn 
                  vô lấy ra, không dám để con mắt yên một chỗ lâu. Nhưng làm như 
                  vậy mỏi mệt quá.
 
 Ngọc nhớ tới bài học về quang học ở chương trình Trung học. 
                  Nàng đưa tay bấm tắt đèn. Nhưvậy phía bên kia sáng, bên này 
                  tối, nếu có ai bên đó vô tình nhìn sang cũng không thấy gì.
 
 Hoàn cảnh Ngọc lúc bấy giờ giống như người đi coi xi-nê loại 
                  xe thùng dành cho con nít thời xưa. Nhưng Ngọc không được nhìn 
                  bằng hai con mắt mà chỉ áp được có một mắt vào, nên quang 
                  trường cũng nhỏ hẹp lại một cách li ti.
 
 Ban đầu Ngọc thấy được cánh tay của người đàn bà xem bói, rồi 
                  một bàn tay khác, chắc là của thầy Phú Sĩ, nắm bàn tay kia. 
                  Nàng cố lắng nghe xem thầy nói gì, nhưng hễ muốn áp tai vào 
                  thì phải rút mắt ra, bởi vì khoảng trống chỉ là một lỗ nhỏ, 
                  không thể cùng một lúc vừa nghe vừa nhìn.
 
 Lòng tham lam quan sát nghe ngóng trong lòng Ngọc nổi lên tột 
                  độ khiến Ngọc bứt rứt. Nàng đứng dậy, khom lưng xuống, rồl 
                  nghe: "Tướng em sang lắm, em có nốt ruồi nơi chỗ kín, sanh con 
                  quý tử." Ngọc bật cười lên, vì nàng nhớ tới mình cũng có nốt 
                  ruồi nơi chỗ kín. "Như vậy là người đàn bà này cũng giống mình 
                  rồi."
 
 Đứng, ngồi, khom riết đâm ra cũng mỏi. Ngọc rời bỏ lỗ hổng. 
                  Nàng bật đèn lên xem lại nốt ruồi nơi chỗ kín mình còn hay mất. 
                  Nàng trệ quần xuống, haỉ tay mần mò tuột chiếc quần lót ra, 
                  vẫn chưa thấy gì. Bởi nốt ruồi của Ngọc thuộc loại che dấu kỹ, 
                  phải qua những hàng rào tơ sợi rậm mới thấy được. Ngọc nghiêng 
                  mình thổi nhẹ hơi lên hàng rào tơ sợi đó, hy vọng vẹt qua bên 
                  để nhìn lại coi nó đỏ hay nâu. Kiểu cách của Ngọc giống mấy 
                  người đi bắt dế, dùng hơi thổi vào hang cho dế ngộp thở chui 
                  ra. Ở đây con dế đàn bà bất động mà nhỏ xíu khi...n nàng thổi 
                  hơi lâu, đáng lẽ dùng tay vén khéo thì nhanh hơn, nhưng hơi 
                  mát của làn gió thồi khiến Ngọc lâng lâng khoái cảm, và cứ như 
                  thế Ngọc quên mất mục đích bắt dế mà chỉ còn tê mê mát rượi 
                  nơi đùi...
 
 Ngọc nằm bật xuống giường lim dim ra chìêu mỏi mệt, cái mệt 
                  của một người ăn trộm đục tường khoét vách, cuối cùng không 
                  lấy được món nào. Cơn buồn ngủ kéo tới ào ạt, Ngọc dễ dàng để 
                  cho đôi mắt khép tự nhiên không cần cưỡng lại.
 
 (Hết Phần 8 … Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 9)
 |