| 
                  Thầy Phú Sĩ là thầy bói, nhưng 
                  lúc này đầu óc thầy tối tăm hẳn đi, khách khứa xem bói toán 
                  thầy càng ngày càng thưa dần. Bao nhiêu tìên bạc dồn vào tiệm 
                  "Food To Go" do Ngọc hoàn toàn chủ động. Tìên dành dụm trong 
                  ngân hàng thầy rút lén dần đần, mang lên sòng bạc nướng tới 
                  nướng lui hết ráo, Tài chánh thầy đã kiệt quệ thấy rõ.
 Mới gần hai năm ở với Ngọc, người đàn bà mà thầy tưởng là thật 
                  thà chân chất, nhưng nhờ nhứng bài học ở trường đời, nàng học 
                  quá nhanh, nàng trả bài cũng thật khéo khiến thầy Phú Sĩ ngất 
                  ngư con tàu đi. Thầy không còn vẻ nho phong lẫm liệt như thuở 
                  nào. Hơn nữa lại vướng vào cái bệnh ghìên cờ bạc. Thân sắc 
                  thầy trở nên bèo nhèo. Ông trời thiệt có mắt, bảy tám năm thầy 
                  xây dựng sự nghiệp bãng cái nghề "trời ơi đất hỡi", bây giờ 
                  trút đổ vào cho Ngọc hết, phần còn lại thầy cúng ở sòng bài. 
                  Cờ bạc còn nguy hiểm hơn thuốc phiện, khi đã vướng vào rất khó 
                  rút ra. Vịn vào cớ đó, Ngọc càng xiết thầy chặt hơn. Tìên bán 
                  buôn bao nhiêu nàng thủ hết, chỉ nhín cho thầy chút đỉnh thoi 
                  thóp sống, nhìêu lúc thầy muốn làm mạnh, nhưng càng hăng càng 
                  lỗ, thầy âm thầm chịu đựng.
 
 Sáng sáng thầy ra quán cà-phê Lục Huỳên Câm, nơi đây thầy gặp 
                  một số bạn bè, đa số là mấy ông nhà báo, họ đến đây để tán 
                  hươu tán vượn, bàn bạc tin tức thởi sự Lúc trước, thuở thầy 
                  còn làm ăn khấm khá, thầy thường quảng cáo "cửa hiệư' bói toán 
                  của thầy và trả tìên rất "xộp". Mối giao hảo "quảng cáo" đó 
                  nay còn lại chút ảnh hưởng nơi thầy. Nhà báo Tuấn Vũ là một 
                  trong những người khần khít với thầy hơn cả. Bởi hai người 
                  ngoài chuyện tán gẫu còn là đồng nghiệp cờ bạc.
 
 Sáng thứ hai mà quán cà-phê Lục Huyền Cầm vẫn đông khách, 
                  mấynhà báo khác chưa ra. Chỉ thầy Phú Sĩ với Tuấn Vũ ngồi ở 
                  góc quán, thầy thở dài ngao ngán, trong khi Tuấn Vũ quậy quậy 
                  ly cà phê.
 - Nè thầy, lúc trước thầy coi tướng hay lắm, sao thầy nhìn 
                  không ra cái bà Ngọc của thầy. Con mẹ này tôi coi bộ gãng lắm.
 Thầy Phú Sĩ đưa tay gảy đôi mép:
 - Có nhìêu mụ đàn bà họ có ẩn tướng, bề ngoài thấy họ ngon 
                  lành, đàng hoàng đứng đắn, nhưng khi vô vòng rồi họ phát tính, 
                  cái đó thì ông nộỉ ai mà đỡ được.
 Hớp miếng cà-phê đậm thầy tiếp:
 - Mà tôi cũng không hiểu sao kỳ lạ quá. Lúc trước đàn bà đối 
                  với tôi như quần áo, mặc vô lột ra dễ dàng, mà với Ngọc, tôi 
                  lại thấy kẹt làm sao ấy. ở Ngọc có một
 khả năng huỳên bí nào đó, thú thật tôi mê con này quá, nhất là 
                  khi Ngọc đẻ cho tôi một đứa con.
 Tuấn Vũ cười trêu chọc:
 - Hay là em chơi bùa.
 - Bùa cái con mẹ gì, tôi không chơi bùa thì thôi, thầy nào dám 
                  cho nó bùa.
 Tuấn Vũ khơi thêm:
 - Thầy nói vậy, chớ đời biết đâu mà lường.
 Thầy Phú Sĩ chống chế.
 - Anh nhà báo mà ắn nói không có vẻ gì khoa học hết. Chẳng qua 
                  là cái kiếp nạn mà thôi.
 Để đẫn chứng lời nói mình, thầy Phú Sĩ kể một hơi:
 - Anh thấy hôn, như thằng bác sĩ Hoàng Ouy, thằng chả ăn chơi 
                  cỡ nào, khi rước con mẹ vợ về, nó kềm cho sát ván. Thằng chủ 
                  nhà hàng Tuyết Phủ, chọc trời khuấy nước vậy mà khi cặp với 
                  con ca sĩ Phù Du, bây giờ như bò đeo gông, ôi kể ra chừng nào 
                  cho hết...
 
 Bỏ lững câu chuyện, thầy Phú Sĩ rút điếu thuốc châm lửa mãi mê 
                  suy nghĩ đâu đâu, thầy châm lộn đầu thuốc khiến chất nhựa của 
                  đuôi thuốc nướng môi thầy một phát ngon lành. Thầy giật nâỷ 
                  ngườl đau đớn, hai bàn tay quơ sảng, trúng vào ly cà-phê đổ 
                  tung tóe ra bàn. Khách ngồi cạnh đó, đa số đều biết thầy, quay 
                  nhìn thương hại.
 
 Cô tiếp viên của quán cà-phê Lục Huyền Câm, thường khi hay nhờ 
                  thầy xủ quẻ giùm, lúc này thấy thầy xơ xác quá, đâm ra mất tin 
                  tưởng luôn. Cô bé xẩch giẻ lau đến chùi bàn, nhìn thầy cười 
                  tội nghiệp, cô hỏi lấy lệ:
 - Cái tiệm "to go" thầy lúc này làm ăn khá không?
 Câu hỏi đưa cfay, mồi thêm vào nỗi bực dọc của thầy:
 - Khá thì khá, con mẻ bợ hết chớ tui có được đông nào đâu!
 Cô bể há hốc mồm ngạc nhiên:
 - Quán đó thầy làm chủ mà?
 - Ừa, tôi làm chủ, bỏ tìên sang quán cho con mẻ, nhưng bây giờ 
                  con mẻ lại toàn quyên?
 - Sao kỳ vậy thầy?
 Thì cũng trời khiến, lúc trước tôi làm nghề bói toán, lấy tìên 
                  của khách bằng cash không hè, con mẻ nói để con mẻ đứng tên, 
                  sợ tôi dính líu vào kẹt thuế má, người ta ghét người ta khui 
                  ra vụ làm ăn trôn thuế của tôi hể hết, nghe con mẻ nói bùi tai 
                  tôi ô-kê luôn!
 
 Con mắt thầy Phú Sĩ lúc này long lên xồng xôc, thầy phân trần 
                  với giọng bực bội, cơ hồ thầy đang chửi về cái ngu của thầy. 
                  Tuấn Vũ dường như cảm thông nỗi khổ của thầy. Anh ta hỏi:
 - Bữa nay anh có cách nào kiếm tí vốn để để mình lên "Xe Đạp" 
                  gỡ gạc?
 
 Thầy Phú Sĩ trầm ngâm, óc thầy chạy vòng vòng mấy đường gân 
                  não, hầu moi ra môt tia sáng nào để kiếm tìên. Trán thầy nhíu 
                  lại miệng há hốc ra đờ đẫn. Dân mê: cờ bạc dù thua chết mẹ 
                  chết cha, nhưng khi nghe nhắc tới sòng bài là bị khích động 
                  ngay. Thầy lật cuốn số nhỏ ghi chép tên người quen tìm kiếm.
 
                  **   *
 
                  Tia mắt dò đẫm của thầy dừng lại 
                  nơi tên Kim Đan. Thầy lấy bút khoanh tròn tên và đia chỉ này, 
                  gật gù thầy nói một mình: "Đến đây mượn tìên chắc nhìêu hy 
                  vọng". Ký ức thầy bắt đâu làm việc: Cách đây không lâu, thầy 
                  có cho vợ chồng Kim Đan một lá "bùa hên" để làm ăn. Lúc đó vợ 
                  chồng Kim Đan rách rớt mồng tơi, thường đến nhờ thầy xem vận 
                  mạng, chuyện làm ăn, gia đạo. Người chồng tlù mặt mày ủ dột, u 
                  tối thê lương, còn Kim Đan thì mặc dù ở thời sa sút nhưng phơi 
                  phới xuân tình, lúc nào trên môi cũng sần sàng cười một nụ 
                  giao duyên với người đối diện. ớ xứ Mỹ này, gia đnh làm ăn 
                  thất bại, người đàn ông thường khồ sở ray rứt, bởi vì sự thất 
                  bại trong tìên bạc là mệnh đề chính kéo theo mệnh đề phụ: vợ 
                  hỏ. Ông chồng Kim Đan rãu là phải lắm. Còn Kim Đan với nhan 
                  sắc duyên dáng đó. Một thứ vốn trời cho, nàng sợ gì mà phải 
                  buồn. Không cần lật quẻ bài hay chấm tửvi. Thầy Phú Sĩ cũng 
                  thấy rõ tương lai cua người chồng. Nhưng trước mặt hai vợ 
                  chồng thầy rất khó nói đìêu này. Thầy hẹn riêng Kim Đan đến để 
                  thầy "coì". Thật ra thầy không cần coi gì cả. Trước khi cho 
                  Kim Đan lá bùa làm ăn phát tài, thầy "in" cho Kim Đan lá bùa 
                  "sung sức" củạ thầy. Kim Đan tê mê hồn vía, tâm hồn xiêu vẹo 
                  ngất ngây. Lá bùa bằng giấy màu vàng chữ đen nàng cất trong 
                  bóp thật kỹ~ Nàng nghĩ thầm: "Thầy mà đã "in" mình rồi thì 
                  thầy phải cho lá bùa linh thiêng thứ thiệt".
 Chó ngáp phải ruồi, vài tháng sau, vợ chồng Kim Đan đến tìm 
                  thầy báo tin họ vừa trúng một "mánh" lớn, họ hớn hờ ra mặt, 
                  quà cáp cho thầy thật là bề bộn. Nghề bói toán nhìêu khi cũng 
                  hên xui lắm. Lúc tặng Kim Đan lá bùa làm ăn, thầy chỉ muốn .nương 
                  vào đó cho Kim Đan tin tưởng và dễ dàng thả lỏng "cửa lòng" 
                  cho thầy "chui vào" thưởng thức món ngon của lạ, rồi sau đó hạ 
                  hồi phân giải. Ngờ đâu đã được thưởng thức em, mà lá bùa lại 
                  linh thiêng nữa. Thầy sướng như chưa bao giờ được sướng khi 
                  nhận quà cáp của vợ chồng Kim Đan cho. Thầy còn "cấy" thêm: "Nói 
                  thiệt với vợ chồng mấy em là khi rời Việt Nam thầy chỉ xin sư 
                  phụ được có hai lá bùa, một lá đã dành cho tụi em. Không nói 
                  thầy cũng biết là tụi em sẽ phải khá. Nhớ đừng nói cho ai nghe 
                  này nghen. Thầy biết thầy sẽ tổn đức khi cho bùa như vậy nhưng 
                  tội nghiệp vợ chồng em thầy mới cho đó." Vợ chồng Kim Đan ngồi 
                  nghe mà lòng cám đòng quá chừng.
 
 Thừa thắng xông lên, thầy hẹn ông chồng Kim Đan hôm sau đến 
                  thầy coi riêng cho một quẻ. Dựa vào tâm lý đời sống, sinh hoạt 
                  vật chất ở xứ này. Thầy khuyên chồng Kim Đan phải coi chừng vợ, 
                  trong quẻ bài mới nhất thầy thấy gia đạo vợ chồng bất ổn. Ông 
                  chồng nghe vừa xốn xang vừa hết hồn. Câu cứu thầy thêm một quẻ 
                  nữa. Thầy chần chừ một lúc lâu, và cho nốt ông chồng lá bùa 
                  còn lại, gọi là bùa giữ vợ. ông chồng tin tưởng hết mình, coi 
                  thầy như quới nhơn cứu mạng và thưởng luôn năm trăm đồng cho 
                  thầy.
 
 Có được sốvốn bự, vợ chồng Kim Đan sang một nhà hàng khá lớn 
                  nằm ngay trung tâm Uttle Saigon lấy tên là Kim Đan Restaurant. 
                  Không hiểu là lá bùa thầy "mát tay" hay tại thời vận vợ chồng 
                  Kim Đan càng ngày càng phát đạt. Khách khứa ra vô ào ào. òng 
                  Tàu nấu bếp cho Kim Đan càng được cưng hết mực. Lúc vào làm 
                  cho Kim Đan, ông khoe mình là tay nấu nướng với hơn hai mươi 
                  năm khói lửa cho các nhà hàng thứ dữ ở Việt Nam, khoe thì khoe 
                  vậy nhưng thực tế ông chỉ có làm bếp phụ cho mấy tiệm ăn nhỏ 
                  trong miệt Chợ l~n ngày xưa. Bây giờ quán đã đông khách rồi tự 
                  nhiên đìêu khoác lác của ông ta là sự thật. Người ta đồn nhau, 
                  quán Kim Đan có món "Bát tiên trầm thủy" ăn vô bổ thận hết chỗ 
                  nói. Cũng từ chỗ đó, đám nam tử nào cần "bồi dưỡng" đều đến 
                  nhà hàng Kim Đan thử một lần. Tìên bạc làm nên trí khôn, vợ 
                  chồng Kim Đan chưa chịu dừng lại ở chỗ đó, tìm cách mở rộng 
                  thêm nhà hàng và mươn ban nhạc chơi Pree cuối tuần cho khách 
                  vừa ăn vừa nghe văn nghệ.
 
 Bắt đầu tới đây thì quẻ bói của thầy dành cho ông chồng Kim 
                  Đan trở nên linh nghiệm và lá bùa "giữ vợ" của thầy cho người 
                  chồng cũng không còn hiệu nghiệm nữa.
 
 Kim Đan với nhan sắc đó, tướng cách hấp dẫn đó, lại là bà chủ 
                  một nhà hàng lớn nên bắt đấu thấy ông chồng mình cù fân vâ 
                  không có hào hoa phong nhã chút nào. Kim Đan ngắm nghé đến anh 
                  nhạc sĩ Trường Can, nhạc trưởngban nhạc chơi cho quán Kim Đan 
                  cuối tùân. Trường Can thật đúng như cái tên của anh. Cái gì 
                  cũng đài hết, từ khuôn mặt, cái lưng, cặp giò, đôi tay, mép 
                  miệng, dài rất là cân đối, nhất là mái tóc phủ gần mang tai. 
                  Lúc anh ngồi chơi keyboard như một thiên thần rủ. Ttóc 
                  xuốngvườn địa đàng. Kim Đan phải lòng người nhạc. sĩ này lúc 
                  nào không biết và để tỏ thái độ, bà âm thầm tăng lương cho anh 
                  kép tương lai này. Tội nghiệp ông chồng Kim Đan miệt mài làm 
                  ăn, đêm_tiên. Anh ta bù đầu tóc rối, không hở tay, ngày nào 
                  cũng mệt mỏi bơ phờ, mặc dù tối nào cũng làm một chén "bát 
                  tiên trầm thủy" do ông bếp chếriêng, nhưng cũng không thỏa mãn 
                  được gì đối với Kim Đan. Phần bất mãn cốt cách phong thálcủa 
                  ông chồng, phần không được đên đáp xứng đáng lúc "nửa đêm về 
                  sáng" Kim Đan ngày càng ngã lòng mình về phía tài năng lỗi lạc 
                  nơi chiếc "gậy thần" của chàng nhạc sĩ Trường Can. Cây gậy 
                  thần đã làm nên tên tuổi Trường Can. Anh ta chơị nhạc không 
                  hay, nhưng anh ta "chụm củi" vào bếp thì hết nói nổi. Trường 
                  Can đã có một thời nổi tiếng là vua "chụm củi", lò nào dù than 
                  tàn bếp lạnh gặp phải củi Trường Can thì sẽ nóng trở lại hừng 
                  hực lửa. Đã vậy, ngoài tài đàn địch, Trường Can còn là một 
                  hoạt náo viên rất duyên đáng. Đối với các bà khá giả tên tuối 
                  ở vùng thủ đô ty nạn thì tuýp người như Trường Can không được 
                  coi là "thần tượng" nhưng riêng Kim Đan là một phụ nữ mới lên 
                  giai cấp. Xảo thuật của Trường Can thật là đáng kể. Lắm lúc 
                  trên bục gỗ, Trường Can đàn, dưới này Kim Đan thu mình nơi góc 
                  bàn ngồi lim dim đôi mắt nhịp nhịp theo, trong lòng rạo rực, 
                  chỉ muốn được cùng Trường Can hòa tấu. Trường Can với đôi mắt 
                  nhà nghề đã thấy rõ đìêu này, anh biết trước sau gì con mồi 
                  Kim Đan cũng lọt bẫy, cái lò lứa đó sẽ phải chụm củi Trường 
                  Can. Còn một đìêu gay cấn khác nữa mà Trường Can cảm tưởng là 
                  một trở ngại lớn khi phản công lại Kim Đan. Đó là ông chồng, 
                  dù sao đối với mọi người: vợ chồng Kim Đan đã ăn ờ với nhau 
                  gần mười năm, tuy không con cái, nhưng trên bình diện dư luận, 
                  đớp một người đàn bà như vậy thuộc. về tội phá gia cang. Đàn 
                  ông dù lưu manh láu cá đến đâu trong vấn đê luyến ái cũng 
                  còn"chút tính toán.
 
 Riêng Kim Đan thì gần như hăng tiết rõ ràng. Trong ánh mất, 
                  lối săn sóc Trường Can của bà đã bày tỏ lộ liễu một thứẩn tlnh 
                  say đắm. Khách đến chơi Kim Đan nhiều người đã thấy được như 
                  vậy. óng chồng thì hình như, khi làm ăn phát đạt, tìên bạc dồi 
                  dào đâm ra quá ngu, lời ong tiếng ve tới tai ông đều không 
                  phải là đìêu quan trọng, tìên bạc là trên hết... Lỗi fâm của 
                  người đàn ông nghèo khổ bỗng dưng trở nên giàu có thườtlg vấp 
                  phải chỗ này. Bà chủ Kim Đan bắt dầu đi mỹ viện, tattoo bốn 
                  món ăn chơi, bà chỉ mong sao cho một tùân có nhìêu ngày có ca 
                  nhạc để gặp gỡ Trường Can: "Anh đàn em nhi.p u ơ, anh ca em 
                  khoái anh sờmu em," cảnh tình của đôi Trường Can-Kim Đan bây 
                  giờ thật giống câu hát này.
 
                  **   *
 
                  Nhìn hoài cũng không chiu nổi, 
                  ban đâu còn lén lút tống tình nhau. Dần đân cặp Trường Can-Kim 
                  Đan lập thế để được gần nhau thuận tiện hơn. Ông chồng Kim Đan 
                  phần thương vợ, phần mê say thuơng vụ ngày càng phát triển, 
                  gần như mù quáng. Vợ nói gì nghe nấy. Khi bà Kim Đan đề nghị 
                  cho Trường Can về ở share phòng nhà, ông chồng còn hơi suy 
                  nghĩ, riết rồi cũng thuận luôn. Cái garnge trống của nhà Kim 
                  Đan được tu bổ theo đúng tiêu chuẩn, và Trường Can được dọn về 
                  ở Ouyết định này là chiếc búa vỗ nát bong bóng hạnh phúc gia 
                  đmh Kim Đan. Nói cho đúng hơn, chỉ có ông chồng là khồ thôi, 
                  chớ với Kim Đan là .một thắng lợi rõ ràng. óng chồng suết ngày 
                  làm việc mỏi mệt, tối về ngủ như chết, bà Kim Đan chỉ việc 
                  xuống garnge làm giông bão. Ông thầy đờn Trường Can thiệt là 
                  có phước. Đời anh ta vào ra tlận mạc không biết bao nhiêu phen. 
                  Nhưng trận đánh này, anh thiệt là may mắn, vừa nhanh vừa gọn, 
                  lại được người trong cuộc sắp xếp nên tương đối dễ dàng đớp 
                  chiến lợi phẩm.
 Người ngoài biết cảnh tình này đêu thấy rõ hai với hai là bốn. 
                  Ông Kim Đan bị cặm sừng, nhưng ông này thiệt là lạ. ông tin lá 
                  bùa thầy Phú Sĩ cho: "Không thế nâo vợ bỏ được" hoặc là ông ta 
                  khùng, muốn dế cho vợ làm gì thì làm. Từ đó, đêm nào cũng vây, 
                  chờ cho ông chẳng ngủ. Bà Kim Đan đều điêu xuông garnge hòa 
                  tấu với Trường Can. Rõ ràng là thlên hạ đôn không sai, Trường 
                  Can cái gì cũng dai hết. Anh ta như một thợ lặn vừa có sức, 
                  vừa có hơi; lặn sâu, lặn lâu, lặn không mệt mỏi. Bà Kim Đan 
                  thường thờ dốc sau mỗi cơn đu hí. Ông bếp nhà hàng lúc trước 
                  lo nấu món "Bát tiên trầm thủy" cho người chồng tẩm bổ, bây 
                  giờ phải trổ hết ngón nghề chế biến cho bà chủ tãng thêm phần 
                  âm lực. Mỗi chén thuốc bổ đều được bà chủ Kim Đan tặng thưởng 
                  rất hậu hĩ.
 
 Anh bếp lên tận Los Angeles tìm mấy tiệm thuốc Bắc quen thăm 
                  đò, để cho thêm những vị thuốc bỏ thêm vào món "Bát tiên trầm 
                  thủy" cho đậm đà. "Bát tiên trầm thủy" là món ăn gôm có tám 
                  thứ bỏ vào chưng, gồm có: Gan gà, vi cá, củ hành, thanh địa, 
                  kim châm, cật heo, trứng gà non và bối vãn. Bài thuốc này, để 
                  tăng cường thêm, ông bếp đã biến thành "Thập tiên trầm thủy": 
                  Mười ông tiên bỏ vô nước cg với hai món mới nhất được khám phá: 
                  Bong bóng cá phơi khô với ngũ vị hương. Từ lúc ãn được bài bản 
                  này. Bà Kim Đan mỗi ìân giao tình với Trường Can đã có phần 
                  lợi thếhơn. Cái dùi Trường Can bắt đầu nhịp không còn đều nữa, 
                  còn cái trống Kim Đan cứ bật lên đòi hỏi. Dùi thì uể oải bỏ 
                  xuống, trống cứ tưng tưng đòi được đáTlh mạnh. Nhịp điệu lạc 
                  dần.Đêm khuya canh vắng không còn những tiếng kêu thảng thốt, 
                  mà chỉ dìu dặt theo tiếng thở phì phò của nhạc sĩ Trường Can. 
                  Bù lại, Trường Can lúc này tìên bạc dồi dào. Anh ta tập trung 
                  thân lực để bắt địa bà chủ. Khách đến chơi nhà hàng Kim Đan 
                  cuối tuần không lấy làm lạ khi thấy Trường Can đi chiếc xe 
                  Volvo mới tinh. Anh ta cũng vô ra ngân hàng thường xuyên và 
                  túi lúc nào cung rủng rỉnh vài ba tờ giấy trăm. Tất cả mấy món 
                  này đêu do bà Kim Đan cung cấp. Ngoài mặt nói là cho mượn, 
                  thực tế, cho tình nhân mượn tìên là coi như cúng ông địa nải 
                  chuối. Để biện hộ với chồng về cách đối xử quá đẹp với người 
                  nhạc sĩ làm công. Bà Kim Đan thường nói với chồng: "Mình làm 
                  ăn khá là nhờ Trường Can, anh ta đàn hay, hát giỏi, đìêu khiển 
                  thần tình, nên mới thu hút được nhìêu khách cho quán." Thiệt 
                  chưa có thàng đàn ông nào ngu như thàng cha chồng Kim Đan. Vợ 
                  mình cho người ta xài còn phải mất tìên, vậy mà vẫn cứ phây 
                  phây lo hốt bạc.
 
 Bà Kim Đan lúc bấy giờ giống như tình trạng bà Táo có hai ông. 
                  Một ông, để che mắt thếgian, một ông dành “làm việc”. Chuyện 
                  này cả làng nước vùng thủ đô ty nạn, ai mà không biết. Chỉ 
                  riêng có Trường Can là mặt chai mày đá cứ nghênh ngang "mớ nút 
                  ăn tìên". Hồi xưu ông bà mình nói "ngậm miệng ăn tiền", trong 
                  trường hợp này thật là trật. Với cảnh tình Trường Can phải hả 
                  miệng mới ăn được tìên,'hả càng lớn, nhai càng kỹ, tìên vô 
                  càng nhìêu. Bà Kim Đan thì mỗi ngày càng nẩy nở, phơi phới 
                  xuân tình. Bà nghĩ cách "đá" thằng chồng cù ìân để được hợp 
                  thức hóa với Trường Can. Bà lập kế nhờ anh bếp chếcác món ăn 
                  thật là quái đản đểông chồng “xìu” luôn.
 
 Tội nghiệp người chồng, sức mòn lực yếu còn bị đánh thêm mín 
                  võ "rau răm uống với coca" nên càng ngày càng oãn oại. Bài 
                  thuốc làm cho tăng cường sinh lực thì khó chớ làm cho "đứt chỉ" 
                  thì thiệt là dễ.
 
 Cuối cùng, chỉ hơn một năm, người ta thấy bà Kim Đan nộp đơn 
                  xin ly dị ông chồng về lý do "bất lực quẹo cu lát Bên xứ Mỹ 
                  này muốn bỏ nhau có cả trăm ngàn cách. Nhưng bà Kim Đan nghe 
                  lời Trường Can phải đi tìmg bước một, và hợp thức hóa chuyện 
                  bỏ nhau, như vậy mới chia của được. Ông chồng tới giờ chót 
                  cũng còn thương vợ. òng chia cho Kim Đan thật nhìêu thứ, trong 
                  đó có cả nhà hàng Kim Đan để Trường Can dễ hoành hành hơn. 
                  Riêng ông rút lui vềvùng Riverside ớ ẩn, trồng rau muống.
 
 Cái kiểu yêu đương vì "Bát tiên trầm thủy" có ngày rồi cũng bể 
                  chén, hiện nay, bà Kim Đan cũng đang cho kcp Trường Can "de".
 
                  (Hết Phần 19 … Xin mời xem tiếp
                  Phần 20) |