Rời khỏi DMV, Cầm
được cái bàng viết lấi xe trên tay, Ngọc sướng quá chừng.
Trong khi đó, Toàn còn sướng hơn nữa. Bởi vì mai nay đây, anh
ta sẽ có dịp thực
hiện "kế hoạch" dạy lái xe thực hành cho Ngọc. Đoạn đường này
thật gay go, nhưng cũng là mức ăn thua của Toàn. Còn Ngọc thì
nghĩ khác lại: "Thây kệ thằng chả, mình chắp được cẳng rồi
mình vù đi chỗ khác." Hai bên đều có những tính toán riêng tư
nên cả hai cùng sướng cho đìêu thầm kín của mình.
Không chần chờ lâu được nữa, cách một ngày sau đó, Toàn đi đổi
ở đâu được chiếc xe Chevette nhỏ thay vào chiếc xe Oldsmobile
của anh ta. Toàn bương bả chạy về nhà hối Ngọc chuẩn bị tập
lái xe.
Toàn đưu Ngọc tới một parking vắng vẻ nàm trên đường
Westminster. O đâykhời đáu cho Ngọc tập "nhấn ga đạp thắng."
- Em phải tuyệt đối nghe lời anh, Toàn ra cái đìêu hớp hồn
Ngọc trước.
Ngọc gật đâu. Nàng đang hồi hộp về môn học nhìêu rắc rối này.
Toàn nhập đề ngay với hai cánh tay đói khát từ lâu:
- Em phải cầm tay lái như thế này. Vừa nói Toàn vừa kẹp vòng
tay Ngọc lại. Tay Ngọc bọc vào vòng tay lái Tay Toàn cuốn tròn
vào vòng tay Ngọc, như con rắn
uốn quanh cành cây non. Toàn bóp bóp hai bàn tay nõn nà người
đẹp:
- Em phải nắm thật nhẹ, dịu dàng cởi mở, đừng chặt quá khó
đìêu khiển.
Ngọc nới lỏngvô-lăng, nàng có cảm giác dễ chịu hơn. Chiếc
vô-lăng tròn nhẵn bóng, Ngọc xoa nhẹ trên đó, vuốt tới vuốt
lui theo lời "huấn dạy" của Toàn.
Cửchỉ của Ngọc chỉ có vậy, thế mà Toàn rùng mình, không phải
anh ta sợ những bất trấc sắp tới, mà bởi ý nghĩ đen tối nào đó
khiến anh ta tự cảm thấy "đã" rồi
cươi bẻn lẻn.
- Anh cười gì vậy Toàn?
- Có gì đâu, thấy em o bế tay lái anh mắc cười quá.
Ngọc buông hai tay ra, nhìn xuống chân, hỏi:
- Cái nào là thắng, cái nào là ga anh?
Toàn từ tốn trả lời:
- Ngọc đừng cóvội biết những cái đó, hấp tấp không bao giờ nên
việc cả.
Ngọc ngẩng đâu lên nhìn Toàn, chờ đợi. Toàn châm điếu thuốc
hút lấy bình tĩnh:
- Ngọc phải tập tại chỗ trước, cho thật đều tay đều chân, rồi
mới có thể cho xe lăn bánh được.
- Thì nãy giờ em chả tập là gì?
Toàn giả vờ gắt gỏng:
- Ngọc phải quen với tay lái, với thắng, với ga, rồi tới đèn
quẹo, lúc đó mới bắt đầu nổ máy chạy được...
Như chưa bàng lòng với lối giảng đạy trừu tượng đó, Toàn nhấn
mạnh:
- Chiếc xe như con người, em phải biết nó cho rõ rồi mới đìêu
khiển được. Người ta thì có trái tim, đôi mắt và tình yêu. Xe
thì có tay lái, cái đèn và ga thắng. Ngọc
nhấn mạnh quá xe sẽ vọt, muốn hãm lại phải cần đạp thắng. Muốn
trúng đường phải bẻ tay lái, cần báo hiệu cho người ta phải
làm đèn.
"Rõ ràng là anh chàng này cù cưa", Ngọc nghĩ như vậy "Hắn chỉ
toàn nói không, chưa thấy chỉ gì cả." Ngọc sốt ruột:
- Em đã quen với những gì anh chỉ rồi, bây giờ tới đâu nữa đây?
Toàn khẽ vỗ đùi Ngọc:
- Em sao nóng nảy quá, phải từ từ chứ. Anh còn nóng hơn em...
Câu nói ngụ ý hai nghĩa làm Toàn khoái ra mặt. Anh ta nheo mắt
với Ngọc:
- Ngọc ngồi bật ra đằng sau một chút, đừng để ngực sát quá với
vôlăng, không tốt.
Mắt Toàn cùng lúc đó "đia" thẳng vào ngực Ngọc, thiếu đìêu
muốn dùng tia nhãn quang dục vọng đẩy lui bộ nhũ hoa của người
đẹp.
Ngọc ưỡn người ra xem có đụng vào vô-lăng hay không, xong nàng
nhích lại, đưa tay che phía trươc ngực như cân đo khoảng cách.
Toàn không bỏ dịp. Anh ta dơ
bàn tay "rạm" của mình ra, co cụm mấy lóng lại ngay giữa
vô-lăng và ngực Ngọc, rồi anh ta búng dài ra, nói:
- Phải xa một gang rưỡi, Ngọc nhớ nhá...
Cái rưỡi của Toàn thật là thần tình, dường như có tính toán
sẵn. Giống cái lò xo chữ U, bật vô bật ra, Ngọc cứ phải giật
tới giật lui tránh né. Không phải nàng sợ gì sự đụng chạm
thường tình này, nhưng nhìn mấy ngón tay hơi thô bỉ của người
đàn ông mình không thích, tự dưng Ngọc ớn ớn. Tâm lý người đàn
bà kỳ quặc lắm, đã chịu là cho hết. Đã không ưa rôi, sợi lông
cũng tiếc. Trường hợp Ngọc là như vậy. Con cua thì muốn kẹp,
cục mồi lại lắc lư, hoạt cảnh này thật là khôi hài. Cuối cùng
Ngọc lại ngồi lì ra, trững mởn cho Toàn rả mồ hôi khoái, xong
cũng đành cho hắn khều vài phát "ăn nhằm gì đâu, Quả là "khí
tồn tại não", căn bệnh này khiến cho người ta như thằng khờ.
Toàn mê man với sáng kiến của mình. Anh quên rằng mình đang
dạy lái xe, cứ tưởng như đang xem... xi-nê không bằng. "Đồ
nghề" của người ta để trước mặt, mà Toàn cứ chụp chụp như bong
bóng treo cành. Ngọc nhột về thái độ vụng về của gã đàn ông
lâu ngày thiếu chất âm. Nàng xụ mặt xuống, hổ thẹn:
- Được rồi, được rồi, Ngọc biết rồi.
Ngọc dơ tay đuổi con "rạm" của Toàn sang bên. Bây giờ Toàn mới
giật mình thấy mình hơi quá lố. Hai ngón cẳng cái của Toàn nãy
giờ dồn nỗ lực cho đôi tay nên
máu chạy không đều, đâm ra tê cứng. Tay Ngọc đánh khẽ vào tay
Toàn, nhưng tự nhiên cái chân anh ta động đậy Dòng âm điện
truỳên đi thật nhanh. Toàn giật cẳng trái sang bên thật mạnh,
làm như kinh phong. Tay Toàn vô ý chạm vào kèn xe kêu "bí bo".
Cả hai đêu giật mình. Mỗi người theo một ý nghĩ khác nhau.
Toàn thì những tưởng mình chạm mạnh quá vàokhu vực cấm địa bị
báo động, còn Ngọc thì nghĩ ràng đó là tiếng kêu uất ức của
con thú vồ mồi chưa thỏa khát vọng. Nhưng dù sao trong trường
hợp này vẫn có lợi cho Ngọc hơn.
Không khí "hỗn loạn" trong chiếc xe trở lại bình thường. Toàn
ngồi yên ở vị thế cũ. Anh ta thở mạnh, trục xuất ra khỏi người
chất lợn cợn bị khuấy động lên
lúc nào không biết.
Toàn đang ngẫm nghĩ về chứng bệnh quái dị của mình mà bạn bè
thường đàm tiếu. Bạn bè Toàn đặt cho anh ta cái tên là "Toàn
hốt". Hễ cứ thấy gái là nổi cơn
sung lên, quơ quào như con ma đói, mà khi sáp vào chỉ được cái
xào khô, xào lạt, xào lung tung bất kể gì "nguyên tắc như một
thằng khùng đói yêu, thèm rờ rẫm, nặn nọt, chừng chợt tỉnh thì
bẻn lẽn thẹn thùng...
*
* * Mấy ngày nghỉ, Toàn tiêu xài thời giờ vào công việc dạy lái xe
cho Ngọc. Nhìêu năm qua chưa bao giờ Toàn thấy thời gian nghỉ
ngơi của mình có ý nghĩa như lần này. Vừa được giải trí không
mất tìên mà thích thú thì tột độ.
Ngay từ clâu, Ngọc dọn về share phòng nhà Toàn, anh ta đã "chấm"
ngay đối tượng này. Từđó Toàn quyết tâm chinh phục Ngọc bằng
mọi cách. Mặc dù trong cuộc chiến "âm dương" có nhìêu gay cấn
và Ngọc cũng không thuộc loại "chè" dễ ãn, nhưng Toàn vẫn
không nản lòng. Anh ta mở thật nhìêu ồ phục kích, hy vọng Ngọc
lọt vào bẫy. Ngọc càng tránh né, Toàn càng hăng hái tấn công.
Nghĩ mình là chủ nhà, ở thế thượng phong nhìêu mặt, Toàn lạc
quan trong mọi ìân thất bại.
Lần này thì ít ra cũng gỡ gạc được, dù sao cũng chấm mút chút
đỉnh. Cái tay, cái chân, cái ngực, cái đùi. Rõ ràng anh chàng
này bị cái bệnh thích "phóng dê" và sờ mó.
Ở cái tuổi của Toàn, đáng lẽ trầm tĩnh hơn, chững chạc hơn
nhưng trái lại cứ thấy gái là rạo rực con lợn lòng muốn tru
tréo. Từchỗ đó Toàn rất khó mà bắt được
bồ, Dù là "bò lạc." Cũng cần giải thích thêm chữ "bò lạc',:
Chữ này có từ năm xưa, cái thời mà các cậu sinh viên học sinh,
mấy anh chàng độc thân mướn phòng ở một mình, chìêu chìêu tối
tối xách xe chạy nhông, thấy cô gái nào lớ quớ ngoài đường
ngoài xá, trong rạp chiếu bóng hay công viên là mấy chàng sáp
vô, thả lời ong bướm, và sau đó chiêu dụ mang về phòng "lai
rai tà tịt."
Ở Mỹ, nghề "bắt bò lạc" coi như lỗi thời, bởi vì không gian
thời gian đã có khác, cuộc sông phức tạp hơn bội phần. "Thả dê"
bậy bạ, "bò lạc" đá hộc máu. Cho nên cách hay nhất của dân làm
ăn khấm khá mà lại thích "nhâm nhi" là tìm mướn một căn nhà có
vài ba phòng ngủ khang trang tiện nghi, rồi cho share lại, thế
nào cũng có vài ba con "bò lạc" vào. Lúc đó mới tìm cách ve
vãn tấn công. Toàn ộang áp đụng đúng thế võ đó. Kỳ này gặp
"con bò" non nhưng cứng sừng, tương đôi làm Toàn cũng hao tốn
công sức của anh ta hơn như dự tính.
Từ tám năm nay, Toàn mang chứng bệnh kỳ lạ: Mất khả năng làm
tình. Lòng thì lúc nào cũng sôi sục, thấy gái nào coi được
được là anh ta tơm tớp, muốn nhảy vào
chớp ngay. Nhưng khi chớp được, chàng ta như con bướm, bỏ vòi
nhỏ xíu, xục xạo có tí tẹo rồi cũng chớp cánh chịu thua. Toàn
rất đau đớn về cái chuyện "trời khiến" này. Tốn không biết bao
nhiêu tìên cho thầy bà hốt thuốc thang, nhưng chứng nào tật
nấy. Bệnh của Toàn còn tệ hơn: "khóc ngoài quan ải." ~ít ra
khi đưa "quân" vào "ải" rồi mới khóc. Còn Toàn hễ thấy "địch",
tay chân quơ quào lấy thế, vũ khí chuẩn bị rút ra là đã 'dạn
nổ trong nòng." Vũ khí của Toàn lại thuộc loại "ngâm không
thấy nở". Còn thua cả hột é, đười ươi. Nghêu sò có mở miệng,
cái nĩa tà dấu cứ trơ trơ, xâm đại xâm càng vào, gãi ngứa đối
phương chưa tới nửa giây là đã.. bùi ngùi. Thiệt tội nghiệp
cho Toàn, rõ ràng là "trời khiến." Không gì đớn đau cho bằng
thấy thịt thấy cá nhlễu núớc miếng, mà không ăn được. Chẳng
thà như cái cây chết, khô rễ, khô lá, khô cành, khô nhựa. Đằng
này rễ chết mà cành lá xum xuê, nhựa căng rào rạt. Có lẽ phải
ở trong cảnh của Toàn mới thấm được nỗi đớn đau, uất nghẹn.
Bạn bè không hiểu Toàn đều rất ghét chàng ta, về cái tánh hay
"bốc hốt". Nhưng biết làm sao hơn, khi mang chứng bệnh "trời
cho" như Toàn. Anh ta còn sống được, còn cốgắng bình tĩnh làm
việc được cũng nhờ vào "phụ đề" bốc hết mà thôi.
Người chung quanh ít ai hiểu được Toàn có chứng bệnh kỳ lạ đó.
Ngoại trừ người vợđầu ấp tay gối của Toàn đã bỏ chàng lấy
chồng khác cách đây bảy năm, sau
một năm chịu dựng cảnh mỡ treo miệng mèo, mà mèo thì cứ dùng
râu ủi ủl qua loa. Người đàn bà nào cũng vậy, ngoài tình yêu
còn có tình duc. Tuổi xuân xanh của họ đáng giá ngàn vàng, đâu
lẽ buông xuôi cho gió đẩy gió đưa? Toàn cũng hiểu được đìêu
này, cho nên ngày vợ quyết định sang ngang, Toàn cho bà ta một
số tìên để lo cho hai đứa con đòi theo mẹ, với điêu kiện là
phải lấy chồng ở nơl xa ngoài nươc Mỹ.
Cùng tắc biến, Toàn tìm được cãn nhà như ý muốn, có bốn phòng
kể cả cái garnge, Toàn ở một phòng, cho hai chàng thanh niên
share hai phòng, phòng còn lại để dành cho phụ nữ độc thân
hoặc bà góa thuê. Phòng này, Toàn hiểu ngầm là căn phòng trị
bệnh của chàng. Kẻ đến người đi, năm rân bảy lượt, không ai ở
với Toàn lâu cả. Ai đến ở một thời gian Toàn cũng tìm cách ve
vãn sơ múi, nhưng cuối cùng rồi cũng đành phải ra đi. Có nhìêu
chị tham tìên, thấy Toàn có đời sống cũng khá tươm tất, định
chịu đấm ăn xôi với chàng. Nhưng cú đấm của Toàn quá nhẹ, nhẹ
đến độ như là không đấm. Chính vì vậy ăn xôi cũng mất ngon.
Thói thường là như vậy đó. Có những loại phụ nữ thích chịu đòn,
đàn ông đánh trúng họ phải đánh cho thật mạnh. Trúng ngay
huyệt đạo dù có oằn oại cũng còn hơn bl đánh gió, đánh tơ lơ
mơ kiểu gió thổi cây run, phơn phớt heo may, chẳng khác nào
như chọc giận người ta, ai mà chịu được. Đặc biệt ở Toàn,
chàng không thích gái bụi đời. Lòng chinh phục ở nơi chàng còn
rất mạnh. Chàng y hệt như con mèo khoái vờn mồi, dùng đủ mọi
thủ đoạn để chiến thắng, cho dù chiến thắng hờ hững, chiến
thắng không chiến công. Chiên thắng vòng ngoài rồi tới đâu thì
tới...
Mấy ngày học lái xe với Toàn, Ngọc nhột nhạt không thể tả được.
Toàn lợi dụng mọi cảnh mọi tình để va chạm vào cơ thể Ngọc,
nhìêu khi trắng trợn kỳ cục. Toàn như là con thú đói tật
nguyên, quơ quào tùm lum. Ngọc thì sợ tai nạn xảy ra khi tập
lái, nên đành trơ trơ cho Toàn khều móc. Nàng cũng đã định
bụng rói: "Thí cô hồn cho thằng cha này muốn làm cái gì thì
làm, miễn sao lấy bằng lái xe xong, có chân có cẳng rồi “dù”
đi chỗ khác."
Mặc dù tật nguyền về tình dục, nhưng đầu óc Toàn rất tinh anh.
Mấy ngày tập lái xe cho Ngọc, thấy cô nàng ù lì tự do cho anh
ta sờ mó tùm lum nhưng tình ý không có vẻ gì khoái lắm, Toàn
cũng đoán được rằng đây chỉ là ân huệ miễn cưỡng, kẹt lắm Ngọc
mới ban phát cho mình. Toàn cũng manh nha biết thêm rằng khi
đạt được bằng lái xe, thế nào Ngọc cũng chạy trốn mất tiêu
luôn. Nghĩ vậy, Toàn quyết định một kế hoạch "mạnh bạo" để "hốt
hụi chót" trước khi Ngọc “chạy làng”.
(Hết Phần 5 … Xin mời xem tiếp
Phần 6) |