Qua cái lần “xông thuốc” ái ân
chụp giựt của thầy Phú Sĩ, Ngọc từ là một người ở share phòng
đã bước lên giai cấp mới: Bà chủ nhà, chủ luôn cả thầy Phú Sĩ
việc này chắc cũng do trời khiến. Lâu nay thầy Phú Sĩ là tay
nhà nghề "hái hoa bẻ lựu” li chi. Ăn xong là chùi mép cái rột,
thỉnh thoảng dỉnh sót lại chút mỡ, chứ không đến đỗi để kẹt
phé. Vậy mà lần này không hiểu tại sao với Ngọc, thầy lại kẹt
sợi tóc. Ở đời ai mà ngờ được tính toán cho mấy cũng không qua
số mạng. Chính thầy là một nhà tướng số thì chuyện này phải
được tin như vậy, khác với chuyện cỡi ngựa. Con ngựa chứng
thường bị kềm bởi tên nài dữ. Đằng này thầy Phú Sĩ, một tay
quái đản, lại phải khuất phục trước Ngọc, một thiếu phụ rất tơ
lơ mơ đối với kinh nghiệm đời.
Khi người ta đã “ghiền” rồi thì cái gì cũng xơi. Trong trường
hợp của thầy Phú Sĩ phải được phán đoán như vậy. Thầy thiệt là
ghiền Ngọc. Một Ngọc thiệt thà, chân chất, tự nhiên, quê mùa,
không biết đớm điếu là gì ơ nàng như cái bánh ít mới được bóc
vỏ, ở đó kết tụ lại mùi thơm của đường tán, màu vàng của mía,
ngọt bùi của đậu xanh, những nhấp nhô gợi cảm kỳ thú.
Chuyện thầy Phú Sĩ "ghiền" Ngọc và coi nang như chủ nhà đã là
nỗi đau xót và bực tức cho một số các bà nguyên là nữ thân chủ
của thầy. IIọ mớl chính là những người thắc mắc nhất, không
hiểu tạl sao thầy Pnú Sĩ "tu tỉnh" nhanh như vậy. Họ âm thầm
“nghiên cứu” về Ngọc. "Con mẹ này coi bộ chằn ăn trăn quấr"
lắm sao, đã khiến cho thây Phú Sĩ, một yên hùng giỏi nghề "hái
hoa bẻ lựư' đã vội về hưu. Càng tìm hiểu đối tượng, họ càng
ngỡ ngàng hơn. "Con đó chỉ là một người tỵ nạn mới tới, không
tiền không bạc, nhan sắc thì cũng ở mức trung bình, cái độ "văm"
của vóc dáng cũng không lấy gì làm nồng cháy cho mấy, vậy mà
sao thầy lại mê nó?" Thầy mê tới độ bỏ bê công chuyện làm ăn
bói toán của thầy. Người ta kể răng, bây giờ thầy lười tiếp
khách lắm, hoặc thầy chỉ tiếp khách đàn ông hay mấy bà già
trầu. Nhìêu người gọi điện thoại tới than phiền thì thầy tránh
né, cho rằng đang cần tinh dưỡng tinh thần để viết một bộ sách
bói dlch về Âm Dương Chấn Động Pháp. Thắc mắc như vậy cũng
không phải là vô cớ, bởi kbông phải không có thầy, mấy mụ quái
tặc này không tìm ra nơi khác giải trí trong lúc động cớn xuân
tình. Nhưng ở thầy Phú Sĩ có những đlều rất đặc biệt khiến mấy
bà nay rất "khoái" khi tới với thầy, nhất là nghề nghiệp của
thầy, glống như một bức màn kín để che dấu nhưng tệ đoan tình
dục nơi các bà." Mấy ông đực rựa bên Mỹ này, thường rất dễ dãi
để cho mấy bà vợ tới lui với mấy nhà chiêm tinh gia. Cấm gì
thì cấm, chớ khi vợ đòi đt coi bói là mấy ông phải chìêu theo,
đó là sở thích linh thiêng của mấy "mệ." Có nhĩeu ông chồng
bất lực tớỉ độ, biết vợ mình đi tới đó có cái gì trục trặc xảy
ra nhưng cũng đành làm lơ, vì dù sao đối với bàng quan thiên
hạ thì chuyện mê bói toán tử vi của mấy bà là chuyện rất
thường tình. Có sứt mẻ một chút ái ân vì mất thầy thì cũng
không ai biết. Thầy Phú Sĩ xưa nay nhờ cái “maque” này mà thầy
đã chèo không biết bao nhiêu chiếc thuyền qua sông. Thuyền
non, thuytn già, thuyền sồn sồn đủ cỡ, Nhờ ngụy trang dưới lớp
con sông bói toán, thầy vớ được nhìéu của thơm như múi mít.
Nay tự dưng sau khi gặp Ngọc rồi, thầy "đóng cửa rút cầu”,
đìêu này khiến mấy bà khách cửa thầy thắc mắc. Họ thắc mầc
không biết "ở con mẹ Ngọc này có cái gì ghê gớm lắm sao mà
thầy phải hy sinh cả "tình yêu và sự nghiệp" to lớn đến như
vậy. Thầy vẫn hường trả lời một số thân chủ phái yếu ái mộ
thầy khi gọi đến: "Bây giờ thầy đã quyết định rồi, số mệnh
thầy phải lấy vợ mà vợ thầy là cô Ngọc hiện ở share phòng nhà
thầy. Cô ta là Ngọc Nữ bị đầy, kiếp trước thầy làm chuyện
không phải với nàng. Kiếp này thầy phải đền đáp lại." Thầy vẫn
mang chuyện linh thiêng trời đất ra làíà lý do giải thích tại
sao thầy phải nhận Ngọc làm “bà chủ”. Nghe thì nghe vậy nhưng
mấy "khứa" của thầy vẫn bán tín bán nghi. Họ không bằng lòng
lối giải thích đó. Họ luôn cho rằng NGọc phải là một cái gì
ghê gớm lắm, mới khiến thầy phải "chịu phép" như vậy.
Lời bàn vô tán ra quanh chuyện thầy Phú Sĩ "đớp" thiếu phụ ty
nạn Ngọc mới qua làm bà chủ đã là một đế tài sôi động giữa
sinh hoạt nóng bỏng ở vùng này. Thật ra, chính thầy là người
trong cuộc, thầy cũng thắc mắc cho chính mình. "Không hiểu tại
sao minh "chiư' Ngọc quá, Ngọc bây giờ trở thành xương thịt
của thầy. Đụng vào đâu cũng thấy đau, thấy mềm mại trơn tru,
nóng nóng lạnh lạnh, tỉ tê, ai oán, não nề, bứt rứt nôn nao.
Cảm giác tinh thần cũng như vật chất của thầy đối với Ngọc
thiệt là khó giải thích. Cái áo, cẩi quần, bàn tay, đôi mắt
của nàng, cái nào cũng khiến th(ìy muốn nổi lửa thiêu đết cả.
Lạ lùng thiệt.
Riêng Ngọc, nàng lại mang những ý nghĩ rất bình thường khi
được thầy thưởng thức, kể cả việc thầy Phú Sĩ quyết định thăng
cấp "tại mặt trận" cho nàng được làm vợ thầy.
Người nữ nào cũng vậy, thường thì họ kiêu hãnh về nhan sắc của
mình, về bí quyết khiêu gợi của mình. Cho dù họ đẹp kiểu "rất
đàn ông." Ngọc cũng mang ỷ nghĩ giản dị nhưvậy thôi. Nhưng
trước sự tấn công tới tấp vũ bão của thầy Phú Sĩ, một nhân vật
tên tuổi" tài hoa, danh vọng đầy đủ mà lại vội vã quấn quýt
lấy nàng, quyết định "thăng cấp" Ngọc thành một thứ "vợ" thực
thụ, Ngọc sướng nhất ở chỗ này. Ngọc cho ràng xưa nay mình coi
thường mình quá, bây giờ thắng trặn này rồi, nhất là với địch
thủ như thầy Phú Sĩ, Ngọc cảm thấy mình phải có một cái gì "ghê"
lắm mớỉ được như vậy. Cái gi “ghê” đó đối với Ngọc thật mơ hồ.
Nàng ngồi tưởng tượng lại lúc lâm trận với thầy Phú Sĩ, không
biết “vũ khí” nào đã hạ thảy một cách dễ dàng như vậy. Ngọc
quay lại khúc phim trong đấu về những "thế tấn công của thầy
Phú Sĩ , thế phản công vô tình của mình. Nàng thắc mắc mãi: "Tại
sao thầy chịu mình quá vậy?" Ngọc kết luận: “Có lẽ là duyên số”.
Điều thắc mắc của Ngọc cũng là niềm ray rứt của tay "nhà nghề"
bói toán Phú Sĩ, mặc dù thầy thường nói với mọi người về duyên
tìên định, nhưng hơn ai hết, thầy không bao giờ tin có điêu
này. Thầy Phú Sĩ vẫn hay xử dụng bộ óc khoa học để soi sáng về
những việc của riêng thầy. Nhưng rõ ràng, khoa học đã đầu hàng
trước vấn đề tình yêu, tình dục. Trong trường hợp thầy "khoái"
Ngọc, thầy cũng không phân biệt được lý tính của nó, thầy chỉ
biết rằng, ở Ngọc có cái gì ngon lành lắm. Nàng cà giựt cà
giựt, nửa quê mùa, nửa êm ái, lúc sôi nổi, lúc dịu dàng. Nhất
là ớ đôi mẩt nàng, Lúc Ngọc liếc, thầy cảm thấy chao đảo lửa
tình lửa lòng thầy những lúc đó chỉ muốn xuyên thủng cơ thể
Ngọc. Những nghệ thuật ái ân mà kinh nghiệm đời đã ban phát
cho thầy thầy đã muốn vứt vào sọt rác. Thầy muốn trờ lại thời
tự nhiên của tuổi học trò, nghĩa là đi đêm không cần đuốc. Cứ
thế mà bước tới. Hạnh phúc trong hên xui.
Sau ngày đớp Ngọc rồi, công việc làm ăn bói toán của thầy trì
trệ hẳn, thầy lười tlếp khách, không muốn ới ra ngoài nhìêu.
Thây cứ mong Ngọc "rảnh rỗi" là đớp em thôi. Da dẻ thầy cũng
sa sút theo từ đó. Lúc này thầy gầy hẳn đi, hai má thầy hóp
sâu, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi rõ rệt. Lúc trước thầy dùng thuật
bói toán cà chớn móc túi mấy thân chủ nhẹ dạ, móc luôn cả tình,
nay thầy Phú Sĩ lại tuôn tìên vào mấy thầy châm cứu, mấy thầy
thuốc chuyên nghề trợ lực nam giới. Thầy đọc báo, hễ thấy thầy
bà nào nổi tiếng về môn này là thầy nhào tới "đớp" về để tăng
cường sinh lực.
Riêng Ngọc thì cứ phây phây, mỗi ngày mỗi nẩy nở ra, lúc trước
đôi môi nàng đã mọng đỏ, bây giờ nức nở long lanh. Tướng đi
Ngọc mỗi lúc mỗi ẻo lả. Cặp mông nàng, ôi, cặp mông thon tròn,
lủng lẳng. Lúc nàng mặc qnầ.n vải bóng, trơn tru như một thân
chuối non. Nhìn thấy Ngọc, ngay cả lúc nàng đứng bếp, hai bàn
tay thầy tự động muốn sờ soạn vô trật tự.
Người đàn ông bình thường như một con hố đói, nhưng khi đã
chịu đèn đối tượng rồi thì đờ đẩn khờ khờ. Trước mắt thầy Phú
Sĩ, Ngọc là "number one," hạng nhất dủ mọi mặt. Lúc này
thầyPhú Sĩ mới biết kính trọng nhưng tay si tình, họ rất có lý
do. Thầy nhớ tới lời ông chú, lúc còn nhỏ đã nói với thầy, "đàn
bà mà khi mình chịu phép rồi, họ xì hơi mình cũng thấy thơm."
Thuở ấy, còn nhỏ nghe ông chú nói vậy thầy tưởng ông ta nói
chơi. Bây giờ lâm vào hoàn cảnh mê Ngọc, thầy Phú Sĩ mới nhận
ràng ông ta nói trúng quá. Thực vậy, không chịu đèn thì thôi,
đã chịu đèn rồi thì chết bỏ mìn.h cũng nhào vô "Mặt trời không
có thực" cửa mấy ông triết gia, đối với thầy Phú Sĩ đúng quá.
Bờì bất kể ngày đêm, thầy Phú Sĩ đều mong có Ngọc bên cạnh.
Thằng con Ngọc còn nhỏ nhưng thấy cảnh tình giữa thầy Phú Sĩ
với mẹ nó càng lúc càng khắn khít quá độ, nó cũng đành xù luôn.
Suốt ngày thơ thẩn ngoài vườn, nó chơi với cây cỏ đất cát. Để
mặc mẹ nó trong nhà với thầy Phú Sĩ.
Mấy bộ quần áo câu cơm của thầy Phú Sĩ thường mặc lúc trước
cũng đã được bỏ vào xó nhà. Thầy chải chuốt ra mặt, hình như
thầy đã lén đến tiệm uốn tóc o bế cái đầu. Người ngoài sáng
suốt nhìn thầy như một người “mát tinh”. Trong cuộc rồi mới
biết hay hay dở "Ngày xưa, Từ Hải trăm ngàn đổi một nụ cười
như không." Còn thầy Phú Sĩ, bất .kể trời trăng có em là mê
rồi. Có em là không cần gì nữa cả.
Nhiều người vẫn phán xét tình yêu nbư một cơn điên, đó là vì
họ đứng ngoài. Khi lâm trận rồi thì đừng nói điên hay khùng, "cà
chớn" cũng còn được. Hồng biết ai đặt ra chữ "cà chớn" hay,
qúa chừng trong hoàn cảnh thầy Phứ Sĩ hiện nay. Thầy vừa bắt
chớn vừa cà... nghĩa là trời đất kể như không có, trăng sao kể
như không có. Hứng lên là thầy phụp; phụp lia phụp lịa. Ngọc
như cái rổ sàng cá thầy muốn lẩc kiểu nào kệ thầy, bao nhiêu
cá cũng rớt ra. Dù sao, được thầy nâng khăn sửa túi, yêu đương
chí tình như vậy tấm thân bọt bèo của nàng cũng khỏe lắm rồi.
(Hết Phần 13 … Xin mời xem tiếp
Phần 14) |