| Được sự đồng ý mặc dù miễn cưỡng của Ngọc, 
                  thầy Phú Sĩ thực hiện ngay ý định trờ về con đường cũ của mình. 
                  "Làm nghề không vốn mà lại được hưởng khoái cảm". thầy bắt đầu 
                  mướn một căn apartment một phòng vùng Fullerton, và thầy cũng 
                  bắt đầu cho đăng báo cũng như rỉ tai với khách hàng cũ cho 
                  biết thầy hành nghề bói toán trở lại. 
 Con trai của Ngọc vừa được dầy tháng, thầy Phú Sĩ khuyên nàng 
                  nên cố gắng ra tiệm Food To Go Ngọc Thắng để chăm sóc tiệm, 
                  còn thầy suốt ngày ở nơi căn nhà mới để coi bói.
 
 Lúc trước chưa vợ chưa con, khách khứa của thầy Phú Sĩ rất 
                  đông đảo. Bây giờ tình trạng đã khác rồi. Người ta biết thầy 
                  có gia đình, đâm ra bớt tin tưởng thầy luôn. Tâm lý người đi 
                  coi bói nào cũng vậy, chỉ thấy ông thầy "linh" khi họ còn độc 
                  thân.
 
 Thầy Phú Sĩ làm ăn không được như ý muốn, thầy bèn tìm đến một 
                  ông nhà báo quen thuộc, cùng với ông ta thảo kế hoạch quảng 
                  cáo. Đầu tiên, thầy cho đăng một bức thư cảm tạ, viết lời khen 
                  của một thân chủ lên báo ca ngợi thầy hết mình. Báo Việt ngữ ở 
                  thủ đô ty nạn thì lại qúa nhiều. Thầy hao tốn cho dịch vụ này 
                  cũng không phải là ít. Đời người ta có lúc lên lúc xuống. Thầy 
                  Phú Sĩ hình như đang cái đà yếu dần.
 
 Riêng Ngọc thì nàng rất bình tĩnh. Nàng thủ cái tiệm Food To 
                  Go càng ngày càng phấn chấn. Nàng lớn khôn hẳn ra, không còn 
                  khù khờ như trước nữa. Cũng nhờ những khách hàng qua lại, mua 
                  bán với nàng, họ chỉ vẻ cho nàng thêm kinh nghiệm sống. "ở đời, 
                  đừng có tin mấy thằng cha đàn ông, mình phải lo cho thân mình, 
                  lỡ mai mốt có chuyện gì gẫy đổ xảy ra thì cũng có vốn liếng mà 
                  đốí chọi với dời." Những lời khuyên "vàng ngọc" trên, ngày nào 
                  cũng vo ve bên tai Ngọc. Và Ngọc cũng hiểu được những lời này 
                  rất chí lý. Bán hàng vô được mười, nàng chỉ trình báo với thầy 
                  Phú Sĩ là năm thôi, phân còn lại nàng "diếm" riêng cho phần 
                  mình.
 
 Cảnh tình thầy Phú Sĩ lúc này thật "bi đát", bi đát so với 
                  thời vàng son của thầy.
 Là một người ham chơi, ham tìên, nay đồng vô thì ít mà đồng ra 
                  thì nhìêu, nghề bói toán của thầy lại đang suy sụp Tháy đâm ra 
                  quẩn trí. Con ngườl khôn ngoan ma mãnh, lại chính là con người 
                  yếu đuối trước những bất trắc. Thầy Phú Sĩ thuộc loại "típ" 
                  người này. Để kéo lại cán cân tài chánh, thầy chỉ còn có nước 
                  chơi đỏ đen để gỡ lại. Thây vẫn tin rằng số thầy nhìêu may mắn. 
                  ý địrth này được thầy thực hiện. Thế là, thay vì mướn nhà 
                  riêng để coi bói, kiếm ăn tò vè với các phụ nữ mê tín, thầy 
                  đóng cửa nhà coi bói để lên sòng bạc "Xe Đạp."
 **   *
 "Xe Đạp" là một sòng bạc lớn có hạng ở vùng 
                  Nam Cali. ớ đây người ta tổ chtíc đỏ đen theo kiểu nửa Mỹ nửa 
                  á Đông. Có nghĩa là nếu muốn giải trí vui chơi qua ngày tháng: 
                  Năm mươi xu, một đồng thì đánh phé Mỹ, nơi khu vực mà dân 
                  trong làng cờ bạc gọi là "cờ bạc retire," với số vốn năm chục, 
                  một trăm đô, khách chơi có thể kéo tới kéo lui từ tối tới sáng. 
                  Còn muốn nặng phần sát phạt, đánh đấm tơi bờl hoa lá từ chết 
                  tới bị thương thì nhảy vào vùng "tam glác tử thần." ơ đây vốn 
                  liếng không có giới hạn. Nãm chục cũng được mà một trăm ngàn 
                  cũng xong. ông thần đen đỏ sẽ là trọng tài quyết định sự sống 
                  chết của khách chơi, với những môn chơi như bài cào, binh bảy 
                  lá hoặc bài cẩu.
 Trong khi nhà báo Tuấn Vũ tìm chỗ đậu xe, thầy Phú Sĩ đưa mắt 
                  đảo quanh một vòng khu vực cờ bạc phía ngoài. Cảnh người vô ra 
                  tấp nập rộn rịp kinh khủng. Nơi một góc bãi đậu xe, thầy Phú 
                  Sĩ mới nhìn kỹ khung đèn hình chit.,cxe đạp lấp loé ánh sáng. 
                  Những bóng đèn màu Xanh xanh đỏ đỏ chạy vòng quanh như một 
                  chiếc dây sên cực kỳ linh dộng. Ai thấy cảnh khiêu gợi đó cũng 
                  muốn nhào lên cỡi. Chữ "Xe Đạp" từ ngày có sòng bạc này, vô 
                  tình đã không còn mang nguyên nghĩa "xe đạp" nữa, mà đã trở 
                  thành danh từ chung là "cờ bạc". Người ta gọi nhau là "dân Xe 
                  Đạp", "đi Xe Đạp giải sầu", "thần Xe Đạp giúp trúng sô", hoặc 
                  lên "Xe Đạp tự vận". Nói chung chung, "Xe Đạp" đã trở thành 
                  nơi tạo ra rất nhìêu huyền thoại.
 
 Thầy một trự Việt Nam từ cửa sòng bạc đi ra, nhà báo Tuấn Vũ 
                  dã rề xe theo. T'hầy Phú Sĩ là dân mới tới chưa rành mánh khóe 
                  tìm chỗ đậu xe của dân nhà nghề.
 Thầy hỏi nhỏ Tuấn Vũ:
 - Theo nó chi vậy?
 - Thì nó đi ra mình mới có chỗ trống mà đậu. Với lại hên xui 
                  là do thằng này.
 
 Thầy Phú Sĩ lại càng ngạc nhiên thêm về câu thòng của Tuấn Vũ. 
                  Thầy là dân bói toán đẩy một bụng, mà chưa dám dùng tài năng 
                  phán quyết hên xui, thằng cha này có cái gì mà Tuấn Vũ lại 
                  trông vào nó định lượng đỏ đen được? Khách chơi đi rất từ tốn 
                  tới dãy cuối cùng của bãi đậu xe, khiến Tuấn Vũ phải lái thật 
                  chậm rề theo. Hiểu ý nhau, khách lấy tay chỉ về phía đậu xe 
                  của anh ta. Tuấn Vũ vọt miệng:
 - Khá không bạn?
 Khách cười, đưa ngón tay cáí chỉ lên trời. Tuấn Vũ cũng cười 
                  theo đáp trả. Anh quay sang phía thầy Phú Sĩ:
 - Nhìn thằng chả đi từ tốn, đâu ngẩng cao, hít thở không khí 
                  đêu nhip, mình biết là thằng chả thắng rồi.
 
 Cái lối lý luận quá dễ dãi của Tuấn Vũ khiến thầy Phú Sĩ không 
                  hài lòng. Thứ nhất là chạm tự ái nghe nghiệp của thầy, hơn nữa, 
                  cái cách coi tướng của Tuấn Vũ không có một căn bản nào như 
                  trong quyển Tướng Mệnh Kiêp Cô của thầy, bởi vì nó nghịch lý 
                  rõ ràng. Người may mắn thường bước đi rất nhanh, có phần hấp 
                  tấp vội vã để tránh cảnh người khác theo xin tìên hoặc đòi nợ. 
                  Còn đíệu bộ thằng cha khách này, vừa từ tốn, vừa ung dung nhàn 
                  nhã, về mặt tâm lý thì hắn bình tĩnh quá. Thầy thầm nhủ: "Dù 
                  sao Tu(ìn Vũ cũng trúng, bằng chưng là người khách này tươi 
                  cười và chỉ ngón tay cái lên trời."
 
 Người khách mở mây xe lui ra, Tuấn Vũ cho xe trám vào ngay lỗ 
                  trống. Trước khi khóa xe, Tuấn Vũ nhìn kỹ lại con sốghi thứ tự 
                  chỗ đậu xe bằng sơn trắng dưới đất. Tuấn Vũ đọc lớn:
 - Số 28.
 Nghe vậy, thầy lại nghl lằng Tuấn Vũ muốn nhớ nơi đậu xe để 
                  khi trở ra dễ tìm. Thầy hỏi:
 - Ở đây đâu có bao nhiêu xe mà phải cẩn thận như vậy.
 Tuấn Vũ đập nhẹ vào vai thầy:
 - Không phải vậy đâu ông ơi! Mmh muốn coi con số này hên hay 
                  xui tối nay.
 
 Một lần nữa, Tuấn Vũ lại xen vào nghề nghiệp của thầy. Nhưng 
                  tò mò, thầy muốn biết Tuấn Vu luận giải kiểu nào. Thầy hất mặt 
                  về phía Tuấn Vũ:
 - Sao?
 Tuấn Vũ tuôn ra một hơi:
 - Bình thường con số này "bừ', nghĩa là mình "tiêu tùng". 
                  Nhưng trong trường hợp người khách này vừa thắng bạc, anh ta 
                  sẽ biến âm thành dương, dương thành âm. Nhờ cái hơi hám đó, "bừ' 
                  sẽ trở thành "chẵn", có nghĩa là mình đi một về hai.
 Tuấn Vũ nhấn mạnh:
 - Có lý lắm, có lý lắm...
 Thầy Phú Sĩ lại một phen nhức đầu nữa. Bởi nghề coi sốt heo "Dịch 
                  Số Học" cũng là nghề của thầy. Không thể nào lý luận kiểu "bài 
                  chòi" ba phải như Tuấn Vũ
 - Được.
 Thấy thầy trầm ngâm, bây giờTuấn Vũ mới chợt nhớ lại thầy Phú 
                  Sĩ là thầy bói, mà nãy giờ mình lại "múa rìu qua mắt thợ." 
                  Tuấn Vũ hỏi lại:
 - Theo thầy thì thế nào?
 Thầy Phú Sĩ không trả lời, móc gói thuốc đang hút dang dở ra 
                  hút một điếu, xong thầy trút ra tất cả các điếu còn lại trong 
                  bao, đếm chậm rãi:
 - Nãy giờ bạn chỉ nói về ngoại vật, ngoại cảnh. Theo Dich lý, 
                  nếu muốn tìm hên xui, đoán quẻ, cần phải coi cái điềm có từ 
                  nơi chính mình. Như bao thuốc này, nó ở trong túi của mình, từ 
                  nhà mang lên tới đây. Nó thuộc về mình. Đếm số điếu thuốc xong, 
                  coi giờ giấc…
 
 Tới đây, thầy đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ Longine vàng khè 
                  nơi cổ tay:
 - Bây giờ là gần tám giờ tối, giờ Dậu...
 Thầy bấm bấm mấy lóng tay:
 - Giờ Dậu, mà số thuốc trong bao là chín điếu.
 Thầy dừng nói, suy nghĩ.
 Tuấn Vũ thấy thầy bóp trán có vẻ quan trọng, anh ta há hốc mồm 
                  nhìn, chờ thầy phán kết quả. Đột nhiên, thầy búng tay cái chóc:
 - Thuận rồi, thuận rồi...
 - Thuận là sao thầy? Tuấn Vũ hỏi tới tấp.
 Thầy chậm rãi, đôi mắt mơ mơ màng màng:
 - Quẻ này là quẻ Kim Côi, trước thua sau được.
 Tuấn Vũ thở cái phào. Anh ta nắm tay thầy kéo thẳng vào sòng 
                  bạc. Đầu tiên Tuấn Vũ đưa thầy đi vòng vòng mấy bàn đánh bạc. 
                  Thiên hạ sát phạt nhau chí chóe. Đa số là phụ nữ, người nào 
                  người nấy mặt mày xanh lè xanh lét, ảnh hưởng của ăn ngủ thất 
                  thường. Một bà sồn sồn, độ chừng có quen với Tuấn Vũ qua mấy 
                  lần đánh chung mâm. Bà ta đang ngồi bàn chơi phé bảy lá.
 Bà ngoắc Tuấn Vũ dừng lại:
 - Chơi hôn? Thế chỗ tui nè!
 Tuấn Vũ cười cười giả lả:
 - Sao? Đàn chị đỡ không?
 - Mẹ nó! Từ chìêu tới giờxui ơi là xui. Trúng không tới tìên, 
                  thua nó quơ mình...
 Thầy Phú Sĩ thấy hai người đối đáp, thầy im lặng học hỏi.
 Để giới thiệu một cách gián tiếp cho biết thầy là người mới 
                  tới, Tuấn Vũ giải thích khái quát kiểu chơi phé bảy lá qua 
                  những tụ bài lật lên úp xuống.
 Cái gì học thì khó, chớ đồ này dễ lắm... Mụ sồn sồn chen vào.
 Thầy Phú Sĩ gật (fâu biểu đồng tình với bà khách. Mụ ta tấn 
                  công thêm:
 - Ở đây tồ thường đãi mấy người mới chơi. Ngụ ý câu này là 
                  dành cho thầy Phú Sĩ. Ngước nhìn thầy, bà nở nụ cười héo hắt. 
                  Rồi quay sang Tuấn Vũ, bà hỏi nhỏ:
 - Bạn đó hả?
 Tuấn Vũ gật đầu lơ là. Anh ta đang chú ý tới mấy lá bài của "cái" 
                  mà "Dealer" đang lật lên, thiệt là gay cấn. Tay "con" ở ngoài 
                  xúc động còn hơn Tuấn Vũ.
 Mỗi lá bài lật ra kéo theo một phản ứng khác nhau, lúc rầm rì, 
                  lúc sôi nổi. Toàn bộ bài "cái" bảy lá tập họp thành đôi bồi 
                  với cái sảnh. Thế là tay con coi như tiêu
 tùng.
 
 Bây giờ thầy Phú Sĩ mới quan sát kỹ sắc mặt, phong điệu của "cái" 
                  trong sòng bạc này mà họ gọi là "Bank". Đó là một cô gái rất 
                  trẻ, da ngâm ngâm, duyên dáng với đôi mắt rất tinh anh. Thầy 
                  gật gật đầu. Tuấn Vũ quay sang thầy:
 - Sao thầy?
 - Cô này tướng "hoạch tài" quá. Cổ còn thắng nữa.
 Tuấn Vũ chêm vô:
 - Phi lai Việt đó thầy.
 - ủa, vậy hả?
 Tuấn Vũ hỏi nhanh:
 - Mình ké nó được không thầy?
 - Coi như chắc ăn!
 
 Tuấn Vũ vội vã móc một trăm bạc, tìên lương cuối tuần mà chàng 
                  vừa lãnh ớ bốn tờ báo nơi chàng cộng tác anh ta thẩy tìên về 
                  phía "Dealer" đổi vội vã. Sau đó vòng lại sau lưng nhà "Bank", 
                  anh để cạnh đống tìên "cái ba cái "chíp", mỗi cái "chíp" trị 
                  giá hai mươi lăm đồng. Sau khi quơ xong tìên xâu trước, 
                  "Dealer" chia bài. Bàn tay của người "Dealer" nhanh nhẹn, gọn 
                  gàng, thanh thoát như một chiếc thoi. Khách chơi tay con tập 
                  trung hết tâm thần, nhãn lực vào mấy lá bài. Mỗi người binh 
                  một kiểu. Mặt người nào người nấy đều cố gắng đóng kịch một 
                  cách rất bình tĩnh. Còn "Bank" thì con mắt láo liên nhìn hết 
                  người này tới người khác. Cô ta đang bắt mạch coi ai bài xấu, 
                  ai bài tốt. Có tiếng "Đ.M." nho nhỏ của phía ngoài phát ra. 
                  "Bank" liếc nhanh về phía ấy: Đây là một dấu hiệu chứng tỏ đối 
                  thủ đang gặp cảnh khó khăn.
 
 Đúng như thầy Phú Sĩ đoán, ván bài này "cái" đớp hết trọi tìên 
                  của tay con. Trừ tìên xâu ra, Tuấn Vũ còn lại được bảy mươi 
                  hai đồng. Bằng ba tùân lễ viết bài cho một tờ báo. Anh ta đưa 
                  tay về phía thầy Phú Sĩ chào đắc thắng. "Thầy hay thiệt"
 
                  (Hết Phần 16 … Xin mời xem tiếp
                  Phần 17) |