Qua ngày hôm sau, Định Á đưa Ức San và Thiên
Thạch đi viếng miếu Thành Công rồi cảng An Bình. Chàng còn
được đưa lên tàu ra khơi để xem các tàu khác đang đánh cá.
Sau đó Định Á mới đưa hai người đến chợ mua tôm hùm và cá
chép, rồi còn đi dạo một vòng ở thành phố. Thạch cảm thấy
Đài Nam nhỏ và ít tấp nập như Đài Bắc, vì vậy mặc dù nóng
hơn nhưng Thạch lại không bị chen lấn, không bị xô đẩy như ở
thành phố Đài Bắc. Người đi đường với cách ăn mặc giản dị,
chân mang guốc, mang lại cho Thạch cái hình ảnh quen thuộc
của Đài Loan trong kỷ niệm.
Về đến nhà, vừa bước lên bực thềm, Thạch đã thấy có một đôi
giày cao gót màu trắng và chiếc ô hoa dựng nơi cửa:
- Có lẽ nhà có khách.
Thạch nói vừa lúc Thiên Mỹ bước ra:
- Về rồi đấy à? Đi chơi có vui không?
Định Á không đáp, hỏi:
- Ai đến vậy?
Trên khuôn mặt của Mỹ có một nụ cười đặc biệt, Thạch chỉ cần
nhìn qua là hiểu ngay ai đã đến. Và chàng như lui lại cái
thời kỳ còn đi học ở đại học. Cái cảm giác của lần đầu tiên
đến tìm My Lập. Vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Đứng trước cổng
chờ người ra mở cửa mà trái tim đập mạnh. Thạch đã chuẩn bị
câu hỏi trong đầu: "Dạ, xin lỗi, ở đây có phải là nhà của cô
My Lập không? Xin lỗi, tôi có thể gặp cô ấy được chăng?".
Nhưng rồi khi cửa vừa mở. Thạch lại quên mất câu hỏi lịch sự
kia. Chàng chỉ nói:
- Dạ, tôi muốn gặp cô My Lập.
Và lần này, Thạch cũng đã trừng mắt nhìn Thiên Mỹ, hỏi:
- My Lập đến đây à?
Thiên Mỹ vừa tiếp lấy cá trên tay Định Á vừa gật đầu. Định Á
nói:
- Quý vị cứ vào nhà trước, tôi phải đi trả xe. Thiên Mỹ, em
đưa cá cho thím Vương, bảo thím ấy rửa sạch rồi ướp muối
liền đi nhé.
Cả hai vừa bước vào phòng khách. My Lập đứng dậy. Thiên
Thạch đứng sững đấy nhìn. Một My Lập ngày cũ của chàng đấy
ư? Mái tóc dài ngày xưa đã cắt ngắn, khiến cho phần cổ trắng
nõn lộ ra ngoài, cái phần cổ mà ngày xưa khi chỉ có hai
người riêng rẽ, Thạch thường hôn lên trên ấy. Và Thạch vội
quay người đi như tránh không nhìn thấy cái gì đó. My Lập đã
đổi khác, đổi khác thật nhiều. Cái dáng dấp thiếu nữ ngày
xưa không còn. Trước mặt chàng là một thiếu phụ chững chạc,
mập mạp hơn.
- Anh Thạch.
My Lập đã lên tiếng gọi trước, khiến Thạch giật mình quay về
với thực tại. Chàng bước nhanh tới bắt tay:
- My Lập, cô... vẫn khỏe chứ?
- Vâng, em rất khỏe. Thế còn anh? Trông anh chẳng khác ngày
xưa bao nhiêu.
Bao nhiêu! Cái ngôn ngữ mà My Lập ngày xưa thường dùng, bây
giờ vẫn dùng. Ở tận phương trời xa, từ Boston đến Chicago...
Mỗi lần ra phố, nhìn những đôi trai gái đứng kè nhau trước
rạp chiếu bóng, là Thạch lại nhớ đến My Lập. Chàng mong mỏi,
chờ đợi một ngày nào đó được trở về nhìn lại nàng. Ôm ghì
lấy nàng. Mặc dù biết là Lập ngày nay đã có gia đình. Cái từ
"Bao nhiêu" gợi nhớ biết bao. Thạch đứng ngẩn ra. My Lập bối
rối trước cái nhìn của Thạch, nàng cố đứng nép người ra xa
một chút, may là có Thiên Mỹ đứng đấy. Mỹ chợt lên tiếng:
- Chị My Lập, chị biết ai không? Cô Trần Ức San đấy, còn đây
là chị Trương My Lập, một bạn học cũ của anh Thạch.
Ức San bước tới đứng bên cạnh Thạch bắt tay Lập, rồi liếc
nhanh Thạch nói:
- À, chị My Lập đây à? Cứ nghe anh Thạch nhắc đến chị luôn,
hôm nay mới gặp.
Mọi người ngồi xuống, Ức San và My Lập ngồi cạnh nhau. Thạch
ngồi đối diện hai người. Chàng có dịp so sánh. Ức San trẻ
hơn nhiều. Cái nhạy bén, tinh nghịch của San khiến Thạch
thấy My Lập như già hẳn đi. Mới có mười năm. Mà người đàn bà
lại mất đi nhiều thứ như vậy sao?
- Chị My Lập ở gần đây à?
Ức San hỏi, My Lập khiêm tốn:
- Dạ, em ở Đài Nam, còn chồng em thì làm việc ở ngân hàng
Chương Hoa.
- Thế chị đã có mấy cháu rồi?
- Dạ ba, cháu lớn nhất năm nay sáu tuổi, thằng nhỏ nhất mới
đầy năm. Sáng tới chiều bận rôn luôn thành thử có hay anh
Thiên Thạch về chứ nhưng không làm sao đi đón anh ấy được.
Rồi quay sang Thạch, My Lập hỏi:
- Anh Thạch, anh thấy thành phố Đài Bắc thế nào? Có náo
nhiệt hơn ngày xưa không?
Thạch miễn cưỡng gật đầu. Chàng không thích những câu hỏi vô
nghĩa như vậy. Chàng chỉ muốn biết mấy năm qua My Lập đã
sống như thế nào? Có hạnh phúc không? Lúc trở về Đài Bắc,
chàng đã từng đi đến những nơi có kỷ niệm cũ. Nhưng mọi cái
nào có như xưa.
Ngay khi đó, Thiên Mỹ chợt nói:
- Chị Ức San, vào nhà rửa mặt cho mát đi.
- Vâng, chị My Lập ngồi chơi nhé.
San đứng dậy. Bé Dung cũng theo mẹ và dì San vào trong.
Phòng khách chỉ còn lại hai người. My Lập bưng tách trà lên
hớp, rồi đặt xuống hỏi:
- Sao, anh vẫn khỏe chứ anh Thạch? Sao em thấy anh có vẻ gầy
hơn trước đấy?
Giọng nói đó, cái cử chỉ đó hoàn toàn giống lúc hai người
ngồi trong quán cà phê "Gió Sớm" trước ngày Thạch lên phi
cơ. Một chút lo lắng, một chút buồn phiền... Lúc đó buồn vì
Thạch sắp ra đi, còn bây giờ buồn vì Thạch quay về ư?
Thạch nhún vai:
- Làm sao anh mập nổi chứ?
My Lập nhìn lên thật nhanh, đôi khoen tai to lay lay làm
Thạch nổi nóng:
- Cô tháo cái đồ quỷ đó xuống đi.
My Lập ngạc nhiên nhìn Thạch, rồi đặt tách trà xuống. Cởi
hai khoen tai ra rồi bỏ vào ví. My Lập biết, Thạch thích
mình để tai trần như ngày xưa. Nhưng cái giận dữ của Thạch
không hẳn chỉ là vậy, My Lập nói:
- Anh phải hiểu cho, em biết làm sao hơn, lúc đó mẹ bệnh
nặng... em thì quýnh quáng cả lên.
- Anh nào có dám trách gì em, anh chỉ tự trách mình.
Thạch đốt một điếu thuốc mà bàn tay run rẩy vì xúc động:
- Tại anh cả, đúng ra anh không nên bỏ đi lúc đó...
- Thôi, nhắc lại chuyện cũ mà làm gì? My Lập nói, nhìn Thạch
nhả khói, rồi tiếp - Ngày xưa anh có biết hút thuốc bao giờ
đâu.
Cái câu nói đầy vẻ quan tâm của Lập làm Thạch buồn hơn.
Chàng định nói. Tôi đã hút thuốc lá là vì em đấy. nhưng rồi
thôi, chàng chỉ lắc đầu:
- Hồi đó khác, còn bây giờ khác.
- Anh Thạch này...
- Mấy năm qua, em hẳn sống hạnh phúc chứ? Thiên Mỹ có cho
biết...
My Lập không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu và dường như thấy
không khí có vẻ ngỡ ngàng quá. Lập mới nói:
- Anh ấy khá lớn tuổi, nhưng cư xử với em rất tốt, em nào
dám đòi hỏi gì hơn, nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
- Nhưng mà tình cảm của anh ấy đối với em thì lại khác với
anh. Trước kia có nhiều lúc anh gây gổ với em vậy mà không
bao giờ em lại buồn anh...
My Lập nói, rồi ngước lên nhìn Thạch, đôi mắt như mở to hơn:
- Cái tình cảm ngày cũ. Một đời người chỉ có một lần... Như
vậy là quá đủ rồi... Em không dám đòi hỏi gì hơn... Em cũng
mong là anh đừng có giận em, anh Thạch.
Thạch bỗng thấy... Không... không.... Làm sao mà giận My Lập
được, Thạch tha thứ tất cả... Thạch muốn đứng dậy bước qua
ôm My Lập, xiết mạnh người yêu cũ trong vòng tay mình. Cái
chuyện quay lưng đi... cái chuyện lấy chồng của My Lập là
một thứ chẳng đặng dừng. Nhưng rồi... Cái lý trí lại quay
về. Lập đã có chồng, ta không thể hành động như vậy được.
Thạch chỉ nói:
- Anh không hề giận em.
My Lập đã nhìn Thạch thật lâu, rồi nói:
- Cô ấy cũng đẹp quá, em thấy hai người xứng đôi đấy.
Thạch nhìn Lập:
- Anh biết, và bây giờ... Anh thấy anh không được hất hủi Ức
San như ngày xưa đã khiến em không vui.
My Lập nghe Thạch nói, có vẻ xúc động, nàng lại vội cúi
xuống uống trà. Trà nóng khiến mắt nàng đỏ hoe.
Thiên Mỹ thấy ngoài phòng khách yên lặng, vội gọi vói ra:
- Anh Thạch, anh vào rửa mặt đi, để Ức San tiếp khách thay
cũng được.
Thạch chưa đứng dậy thì Ức San đã bước ra:
- Anh vào rửa mặt đi, đường nhiều bụi bậm quá. Em sẽ thay
anh tiếp chị My Lập.
Khi Thạch rửa mặt xong bước ra thì My Lập đứng dậy muốn về.
Thiên Mỹ cố giữ lại, nhưng Lập khôang chịu, nói còn con nhỏ
ở nhà.
Thế là mọi người đành tiễn Lập ra về. Ra đến cửa, Thạch chợt
quay lại nói với Mỹ:
- Để anh đưa My Lập về.
My Lập vừa mang giày vừa nói:
- Bên ngoài nắng lắm. Tôi đi một mình vậy. Xe xích lô còn
đậu chờ tôi ngoài cổng.
- Vậy thì để tôi đưa My Lập ra xe nhé.
Thạch nói và không đợi My Lập đồng ý đã mang giày vào, cầm
cả ô hoa của Lập lên.
Lập chào Ức San và Thiên Mỹ rồi cùng Thạch bước ra ngoài.
Nắng chói chang. Lập mập hơn trước một chút. Vì tán ô nhỏ,
nên hai người đi rất gần nhau. Thạch thỉnh thoảng đụng phải
cánh tay My Lập, da thịt mát rượi. Chàng chợt nhớ đến cái
lúc mới quen My Lập. Hình như họ bắt đầu yêu nhau khi Thạch
là sinh viên năm thứ hai, lúc đó My Lập ở ký túc xá nữ.
Những buổi tối rảnh rỗi, Thạch hay đến đấy đón My Lập đi xem
hát. Hai người ngồi chung chiếc xe đạp, Lập ngồi sau, cánh
tay vòng qua lưng chàng. Thạch chỉ lái xe có một tay, còn
một tay thường nắn nót cái bàn tay để trên bụng mình. Cái
bàn tay mềm mại làm sao. Chính vì vậy mà nhiều lúc xe lọt ổ
gà lảo đảo suýt ngã.
- My Lập này, em có còn nhớ chuyện ngày xưa của chúng mình
không? Thạch chợt cúi xuống hỏi.
My Lập yên lặng một chút rồi nói:
- Nhớ chứ. Lúc anh đi rồi em cứ buồn luôn. Cứ tìm gặp Thiên
Mỹ hỏi về anh. Sau đấy em lấy chồng, hai năm đầu, em cứ mãi
bứt rứt, tự trách là mình đã phản bội anh. Nhưng rồi sau đấy
nghĩ lại thấy có lẽ tại cái số phần... Chúng ta có duyên gần
nhau chỉ mấy năm thôi mà không có duyên sống với nhau cả
đời... Thế là em không buồn nữa.
Thiên Thạch yên lặng. Có lẽ bây giờ Thạch mới hiểu ra. Với
Gia Lợi, tình cảm của chàng chẳng qua chỉ là sự bấu víu
trong cô đơn. Với Ức San, một sự ưa thích trẻ trung, còn với
My Lập thì đó mới thật sự là tình yêu.
Nhưng mà nếu bây giờ bảo chàng hãy chọn một trong ba người
thì chắc chắn là Thạch sẽ chọn Ức San. Vì tình cảm của chàng
dành cho Ức San là ít nhất. Và như vậy, nếu có cái gì xẩy
ra, chẳng hạn như San phản bội chàng. Thì Thạch sẽ thấy ít
đau lòng hơn.
- Lúc đó, đúng ra anh không nên bỏ ra nước ngoài.
Thạch khẳng khái nói. My Lập nhìn lên;
- Được sao? Bấy giờ ai cũng nao nức đi, tính anh lại háo
thắng, làm sao anh ở lạ được?
- Đúng rồi, ấu trĩ quá.
Thạch chợt đổi tay cầm ô, và nắm lấy tay My Lập, bàn tay vẫn
mềm mại quá. Thạch chợt đứng lại nhìn Lập. Những nốt ruồi
trên sóng mũi Lập quen thuộc quá. Lập như hiểu ý Thạch vội
quay mặt đi:
- Không lẽ suốt mười năm ở Mỹ, anh không gặp được người ưng
ý à?
- Có, nhưng cô ấy lại giống em bây giờ, cô ta đã có gia
đình.
- Đẹp không?
Đàn bà lúc nào cũng vậy. Khi hỏi đến địch thủ của mình, câu
đầu tiên là "đẹp không?" với một chút ganh tị.
- Anh yêu cô ấy lắm à?
Lại hỏi, Thạch thú nhận:
- Yêu, nhưng lại yêu một cách tuyệt vọng... À, mà sao em
không hỏi là anh yêu Ức San không?
- Nhìn là thấy ngay, anh thích cô ấy nhiều hơn là yêu. À, mà
với cái cô bên Mỹ thì anh lại có vẻ yêu hơn... Anh kể lại
chuyện đó với một giọng đau khổ thật sự.
- Ờ! Thạch gật đầu - Có điều không khổ sở bằng cái lúc nhận
được tin em đi lấy chồng.
Bàn tay Lập run rẩy trong tay Thạch:
- Thiên Mỹ nói là anh quen với Ức San bằng thư từ thôi.
Nhưng em thấy cô ấy có vẻ thích anh lắm đấy.
- Thì cũng chỉ là thích thôi.
- Khởi đầu như vậy là tốt rồi.
My Lập nói. Và họ cũng đã bước đến chiếc xe xích lô đang
chờ. Lập nói:
- Thôi, em về. Anh nhớ bảo trọng sức khỏe nhé.
Thạch không chịu buông tay My Lập ra:
- Để anh đưa em về đến tận nhà.
My Lập do dự. Thạch thiết tha:
- My Lập, vài hôm nữa anh đi rồi. Đến Hoa Liên chơi ít hôm
rồi thẳng đường đến Đài Bắc. Nếu không có gì lạ thì vào
khoảng tháng chín anh sẽ quay lại Mỹ và không biết đến bao
giờ mới trở về đây. Em hãy để anh đưa về đi, anh sẽ không
vào nhà đâu.
"Không phải em sợ anh vào nhà, mà chỉ sợ để anh đưa". My Lập
định nói như vậy nhưng không mở lời được, ngay lúc đó, chợt
có tiếng guốc đuổi theo phía sau, rồi tiếng của Ức San:
- Anh Thạch, có ông Khưu nào đó ở Đài Bắc gọi điện thoại cho
anh.
- Thế à? Ông ấy nói gì?
Thạch bực dọc hỏi. Ức San lắc đầu, lúc nãy vì chạy đuổi theo
hai người khiến nàng mệt, hai má ửng hồng.
- Ông ấy không nói gì cả.
- Thế ông ấy còn chờ anh không?
- Không, ông ấy chỉ dặn là tối nay anh nhớ liên lạc điện
thoại với ông ấy.
- Vậy thì em về đi, để anh đưa My Lập về nhà.
Thạch nói, nhưng Ức San lại đứng yên. My Lập thấy tình hình
như vậy, cười với Thạch:
- Thôi, khỏi cần anh ạ, em về một mình được rồi.
Ức San vớ ngay cơ hội:
- Vậy chị về đi nhé. Mai có lẽ tụi này đến Đài Đông đấy. Bao
giờ rảnh, mời chị lên Đài Bắc chơi.
San nói. Thạch có vẻ không vui, nhưng không biết làm sao. My
Lập vẫy tay chào hai người rồi ra hiệu cho xe chạy.
Thạch đứng tần ngần nhìn theo, cho đến lúc Ức San giục:
- Trời nóng quá, đứng đây làm gì, về chứ?
- Vâng, nhưng mà... có phải em vừa bày trò không?
- Làm gì có chuyện đó, không tin anh về hỏi lại Thiên Mỹ
xem. Nói chuyện với người tình cũ mà mê mẩn, quên hết. Thôi
về, đứng ngoài nắng lâu coi chừng cảm bây giờ.
- Em quan tâm đến anh như vậy sao?
- Không, em chẳng quan tâm đến ai cả.
- Vậy chạy ra đây làm gì?
Ức San bỏ đi trước, đáp gọn:
- Tò mò!
- À! Thì ra tò mò. Vậy em không muốn anh đưa My Lập về. Mục
đích gì?
- Ai cản anh đưa chị ấy về - Ức San hất mái tóc ra sau, nói
- Người ta tốt thế mà chẳng biết. Cái áo cũ không còn mặc
được, đã gói lại cất đi rồi còn mở ra làm gì để nhìn mà tiếc
chứ? |
|