Có thể là do ảnh hưởng của buổi nói chuyện
với giáo sư Khưu, cũng có thể là do nhận thức của những ngày
ở lại đất nước, cùng những ngán ngẩm đã trải qua trong căn
phòng chật hẹp ở Boston, ở Chicago... Cũng có thể là do tác
động của những ngày xuôi Nam. Thành phố Đài Nam, Đài Đông,
Hoa Liên... Cùng cái khuôn mặt già xọm của cha mẹ. Chắc chắn
người là một ngọn nến sắp tàn. Bỏ đi lúc này ư? Hay là muốn
trắc nghiệm cái tình cảm của Ức San dành cho chàng? Nên sau
mấy ngày suy nghĩ. Thạch đã quyết định ở lại... ít ra cũng
là một năm.
Quyết định xong, Thạch đến gặp giáo sư Khưu. Lúc Thạch đến,
giáo sư đang nằm trên giường. Khói thuốc mịt mù. Hình như
người đang đọc tiểu thuyết kiếm hiệp.
- À, cậu đến thật đúng lúc, tôi đang định đi tìm cậu đây.
Ông Khưu nói và nhảy xuống giường - Nào mời ngồi, đi chơi xa
có gì vui không?
- Vui chứ, không ngờ cái khung cảnh ở vùng Hoa Liên lại đẹp
như vậy, nhất là cái đoạn đường Tô Hoa... Vậy mà, trước đây
có bao giờ biết đâu?
Giáo sư Khưu bỏ thuốc sợi vào ống vố, rồi lặng lẽ đốt, ông
hít mấy hơi mới nói:
- Cậu có nhớ là trước kia, khi tốt nghiệp xong, các lớp
thường tổ chức những cuộc đi chơi xa trước khi chia tay...
Nhưng có ai thèm hưởng ứng đâu? Ai cũng bận lo chuyện tình
yêu, chuyện du học... Chẳng ai quan tâm đến chuyện cái xứ
Đài Loan này ngoài thành phố Đài Bắc ra còn có những nơi
khác nữa.
- Lúc đó thì khác... Ai cũng cho là Đài Loan chỉ có một chút
thế này, muốn đi lúc nào mà chẳng được?
- Thì cũng tại vì vậy, mà tôi tin là có rất nhiều người Đài
Loan ở nước ngoài hiện nay. Ngoài cái Đài Bắc này ra chẳng
biết Đài Loan là cái thể thống gì nữa. Có người còn quá
khích hơn, chỉ nhìn thấy đất nước bẩn thỉu và vô trật tự.
- Giáo sư ạ. Thạch nói - Em định ở lại một thời gian xem sao.
Giáo sư Khưu bỏ dọc tẩu ra nhìn Thạch, rồi bước tới nắm lấy
tay chàng, giọng ông có vẻ xúc động:
- Cậu đã quyết định rồi à? Chắc chứ? Vậy thì vào đây, vào
đây. Ban nãy cậu vừa bước vào đã nói chuyện phong cảnh đất
nước đẹp ngay. Tôi đã nghĩ là: Thôi, hỏng rồi, khi mà người
ta tán dương đất nước, có nghĩa là người ta đã định bỏ đi...
Vậy mà không ngờ tôi đã doán sai. Tuyệt thật, cậu ngồi xuống
đây uống tí rượu mừng nhé? Để rồi tôi sẽ liên hệ với chủ
nhiệm sắp xếp giờ dạy cho cậu. Tuyệt thật. Tôi biết cậu nào
có tầm thường.
Lời của giáo sư Khưu, rồi thái độ của ông làm Thạch thấy bứt
rứt.
Rồi hai người vừa ngồi uống rượu vừa vạch kế hoạch. Ngoài
chuyện mở lớp dạy làm báo chí ra, họ sẽ sáng lập một tờ báo,
trong đó gồm có ba phần. Phần đầu giới thiệu những tư tưởng
và tác phẩm văn học hiện đại Âu Mỹ. Mỗi kỳ sẽ giới thiệu một
tác giả. Phần thứ hai là phê bình văn học. Đây là một trọng
tâm, vì giáo sư Khưu cho rằng nền văn nghệ của Trung quốc
không phát triển nổi là vì không khách quan. Sự phê phán chủ
yếu thì chỉ nhắm vào con người, chứ không trực chỉ văn học.
Phần thứ ba là dùng để giới thiệu tài năng mới... Báo cũng
không cần ra nhiều. Một năm chỉ cần phát hành bốn số thôi
nhưng bài vở phải thật sự có chất lượng.
Về vấn đề lời lỗ, giáo sư Khưu không quan tâm lắm, ông nói:
- Tôi còn một số ít của cải, ăn uống lại không bao nhiêu.
Nếu cần tôi sẵn sàng bù lỗ, miễn sao báo ra được là được rồi.
Sau đó cả hai kéo đến trường đại học, gặp chủ nhiệm khoa.
Giáo sư chủ nhiệm đã xúc động nói:
- Tôi đã viết không biết bao nhiêu lá thư cho bạn bè ở Mỹ,
năn nỉ họ trở về phục vụ đất nước. Nhưng chẳng ai thèm về,
người viện cớ là bận quá, không thể bỏ dở công việc được,
không thể xin phép nghỉ. Chứ thật ra tôi biết là tại họ
không rút khỏi được cái màu xanh của đồng Mỹ kim, cậu thấy
có phải không?
Thiên Thạch ngồi yên, không đáp. Ông giáo sư chủ nhiệm khoa
lại tiếp:
- Đâu có mấy người giống như cậu, chịu từ bỏ một phần hưởng
thụ cá nhân để về với đất nước đâu?
Thiên Thạch chau mày, định nói nhưng khi nhìn qua giáo sư
Khưu, chàng thấy ông nháy mắt ra hiệu, nên thôi. Thạch chỉ
nói:
- Có một việc tôi muốn nhờ giáo sư chủ nhiệm giúp đỡ, đấy là
đừng để cho bất cứ một tờ báo, một ký giả nào biết chuyện
này. Họ biết rồi sẽ vẽ rồng vẽ rắn, bực lắm. Tôi mà có ở
lại, thật sự chẳng qua vì chính cá nhân tôi thôi.
Ra khỏi nhà giáo sư chủ nhiệm, Thạch vẫn còn thấy áy náy.
Giáo sư Khưu phải nói:
- Người ta có nói thế nào thì nói, còn chuyện của mình thì
mình tự biết, tại sao cậu phải bứt rứt chứ?
Thạch chợt nhớ sực ra, nói với giáo sư Khưu:
- Thầy này, em còn có một chuyện muốn nhờ thầy cho ý kiến.
- Chuyện gì? Có phải chuyện cô bạn gái của cậu không?
Thạch gật đầu. Giáo sư Khưu nói:
- Vậy thì đến đây này. Tôi biết một nơi rất yên tĩnh, mình
có thể nói chuyện mà không sợ một ai quấy rầy.
Rồi giáo sư Khưu kéo Thạch lên một chiếc xích lô đến con hẻm
nhỏ ở đường Trung Hiếu. Hai người bước vào một quán mì nhỏ
vắng khách và sạch sẽ, có lẽ giáo sư Khưu là khách quen, nên
được chủ quán chào mời rất vồn vã.
- Rồi chuyện gì cậu cứ nói đi, tôi nghe thử xem?
- Lần trước em đã kể với giáo sư nghe. Cô ấy và gia đình đều
mong là cưới nhau xong em sẽ đưa cô ta sang Mỹ. Cô ấy là một
người tốt, nhưng cái hiểu biết về nước Mỹ thì không có, cô
ta cứ tưởng tượng đấy là thiên đàng, vì vậy nếu bây giờ em
nói lý do để ở lại, thì chắc chắn sẽ bị chống đối và chẳng
ai tin.
Nhìn giáo sư Khưu, rồi Thạch tiếp:
- Dĩ nhiên là em có thể không lấy vợ nhưng làm như vậy thì
cũng không phải. Bởi vì giữa em và cô ấy đã có sự liên lạc
bằng thư từ đã mấy năm nay, nếu bây giờ cắt ngang thì không
phải. Nhất là khi gia đình hai bên lại thân thiết nhau.
Đương nhiên là có ở lại em vẫn có thể cưới vợ một cách dễ
dàng, nhưng em cũng không thích như vậy.
Giáo sư Khưu vừa ăn mì vừa nói:
- Tôi hiểu ý cậu, nó cũng giản dị thôi. Có nghĩa là cậu
không muốn bỏ dở cuộc hôn nhân đã định trước này chứ gì? Vậy
thì tại sao cậu không nói thẳng ý định của mình cho cô ấy
biết, thử xem cô ấy tính sao?
- Đã mấy lần em nói xa nói gần rồi đấy chứ. Nhưng đều bị cô
ta phản đối.
- Nói chuyện với đàn bà, ta khônng thể dùng lý mà phải dùng
tình cảm. Rồi giáo sư Khưu lại cười lớn - Buồn cười thật,
một kẻ không thành công trong việc hôn nhân như tôi, mà còn
bày đặt dạy khôn người. Nhưng tôi nghĩ nếu cô ấy thật sự yêu
anh, thì cuối cùng cũng sẽ nhân nhượng thôi.
Thạch và giáo sư Khưu đã ở lại trong quán mãi hơn bốn giờ
chiều mới chia tay. Thạch gọi xe đi thẳng đến nhà của Ức
San. Nhưng vừa bước đến cửa đã trông thấy chiếc xe Ford láng
bóng đậu phía trước. Nhà đang có khách, Thạch quay người
định bỏ đi, thì vừa lúc cô tớ gái trong nhà Ức San vừa mở
cửa bước ra, với cái giỏ đi chợ trên tay. Thấy Thạch, cô ta
quay người vào nhà báo ngay, thế là Thạch không thể bỏ đi
được. Cha của Ức San đã bước ra:
- À, Thạch đấy à? Mấy hôm nay sao không thấy đến? Vào nhà
đi, hai người bạn của cậu đang ở trong đấy.
- Bạn của con?
- Đúng rồi, hai anh em nhà họ Mạc đấy. Nghe nói họ về đây
dạy ở trường đại học Thanh Hoa, phải không?
Thiên Thạch nghe nói đến anh em nhà họ Mạc đã tính bỏ về,
nhưng bên trong có tiếng cười lớn, rồi tiếng nói vọng ra:
- Anh Thạch đấy à? Khỏe chứ? Mấy hôm trước đi Hoa Liên chơi
có vui không? Bọn này định bao giờ rảnh cũng sẽ làm một vòng
du lich đấy.
Thiên Thạch miễn cưỡng bước vào, bắt tay hai anh em nhà họ
Mạc. Trên bàn đầy vỏ hạt dưa và vỏ chai nước ngọt, quạt máy
được mở ở mức tối đa. Ức San ngồi ở phía đối diện hai anh em
nhà họ Mạc, trong chiếc áo màu xanh lá cây, cái màu áo mà
Thạch biết Ức San rất thích. Vậy mà, bây giờ lại lấy ra mặc
để đón những tay khách khó ưa của Thạch. Thạch ngồi xuống,
lộ vẻ bực dọc. Mẹ của Ức San bước ra với nụ cười:
- Chào cậu Thạch. À, cô Tú đâu rồi? Mang ra thêm mấy miếng
dưa ướp lạnh đi.
Ức San uể oải đứng dậy, liếc nhanh Thạch rồi nói:
- Để con vào xem.
Nàng bước ngang qua trước mặt Thạch, mùi nước hoa thoảng
nhẹ, Thạch chưa quay lại thì đã nghe gã họ Mạc nói lớn:
- Bộ Giáo dục mời tụi này tuần sau đi Dã Liễu chơi. Nghe nói
ở đấy có cái bãi biển đẹp lắm, sẵn dịp bọn này ghé qua hỏi
Ức San có thích cùng đi không? Dĩ nhiên là bọn này cũng cần
thông qua anh nữa chứ.
Có nhiều thứ muốn nói, nhưng Thạch lại không mở miệng được.
Thạch chỉ thấy bực tức. Anh em nhà họ Mạc quá lắm. Họ tưởng
họ có bằng tiến sĩ toán học là vượt trội hơn người à?
Cao lắm là hơn mình hai ngàn đô la mỗi năm thôi, Thạch nghĩ,
rồi nhìn đôi mắt ti hí của Mạc khó chịu. Gã Mạc em lại hỏi:
- Anh Thạch thấy thế nào?
Thạch chỉ nhún vai:
- Mấy người cứ hỏi ý kiến của Ức San. Chuyện đó không dính
dáng gì đến tôi cả.
Cha Ức San thì nói:
- Tôi nghĩ là San nó mới làm một chuyến du lịch dài nên cần
phải nghỉ ngơi ít lâu.
Ức San đã mang dưa bước ra, đứng sau lưng mẹ nàng nói với
Thạch:
- Anh đi đâu nãy giờ thế? Thiên Mỹ vừa mới điện thoại đến
đây tìm anh đấy.
Trong khi gã Mạc lớn như chỉ biết có Ức San, hỏi:
- Sao, Ức San, cái chuyện đi Dã Liễu ấy, cô thấy thế nào?
Ức San liếc nhanh về phía Thạch nhưng Thạch giả vờ như không
biết cứ cúi đầu xuống ăn dưa. San lại quay sang nhìn anh em
nhà họ Mạc. Chợt có sự so sánh xảy ra trong đầu. Thạch nho
nhã điềm đạm thế nào. Thì cái mập mạp, cái bụng phệ và đôi
mắt ti hí của anh em nhà họ Mạc lại có vẻ thô thiển làm sao
đấy. Ức San nói:
- À, cái chuyện đó để tôi nghĩ lại xem sao.
Anh em nhà họ Mạc đứng dậy:
- Vậy thì ngày mai chúng tôi sẽ điện thoại đến, để nghe
quyết định của cô. Thôi xin chào, về nhé anh Thạch.
Sau khi anh em nhà họ Mạc bỏ đi, thì cha mẹ của Ức San cũng
bận đi thăm một người bạn. Họ dặn Thạch ở lại dùng cơm.
Phòng khách chỉ còn lại hai người. Thạch lại cúi đầu xuống
ăn dưa tiếp. Ức San có vẻ bực dọc, gọi cô Tú lên dọn bàn,
rồi quay sang Thạch hỏi:
- Mấy hôm rày, anh đi đâu vậy?
Giọng đấu dịu của San, khiến Thạch không thể không nói.
Thạch hỏi:
- Tại sao họ lại biết địa chỉ của em vậy?
- Em cho họ biết, nhưng điều này thì có liên hệ gì đến anh
chứ?
- Vậy thì chuyện anh vắng mặt mấy hôm qua cũng nào có liên
quan gì đến em?
- Tôi nghĩ anh chưa có tư cách gì để hạn chế hành vi của
tôi. Ức San châm ngòi thuốc súng, đứng dậy nói một cách
khiêu khích - Tôi sẽ gọi điện thoại báo cho anh Mạc biết
ngay là tôi nhận lời đi Dã Liễu với anh ấy. Thử xem anh làm
gì tôi?
Ức San bước đến bên điện thoại, Thạch ngồi yên. San cầm điện
thoại lên từ từ quay số. Thạch cũng ngồi yên. Có hai dòng
nước mắt từ từ chảy xuống má của Ức San, nàng có vẻ giận
thật sự vì cái vô tình của Thạch... Những giọt nước mắt trên
má Ức San làm Thạch mềm lòng. Chàng từ từ đứng dậy, bước đến
cạnh San. Chàng giằng lấy máy điện thoại và cúi xuống hôn
lên cổ, lên má San.
Mọi thứ như ngưng đọng, thời gian chầm chậm trôi.
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo vang, không phải là của
Mạc mà là của mẹ San, báo cho biết là bị bạn bè giữ lại dùng
cơm, không thể về được. Đặt máy xuống, Ức San nhìn Thạch với
nụ cười.
Hai người ngồi trong phòng khách, dưới cây quạt trần. Gió đã
xua đi cái nóng bức của mùa hè, cái bực dọc ban nãy. Hai
người cứ ngồi vậy nhìn nhau sau đấy dùng cơm, rồi đi dạo. Họ
chỉ thả bộ và Thạch đã chọn những con đường nhỏ và ít xe...
Nơi mà vệ đường đầy những bóng mát.
- Ta có thể mua một ngôi nhà ở khu vực này...
Thạch đã mở đầu câu chuyện như vậy - Rồi anh sẽ mua một
chiếc xe đạp, mỗi ngày cưỡi xe đến trường... Nơi đây không
xa nhà em lắm, lúc buồn buồn có thể về nhà cha mẹ em chơi, ở
đây cũng gần trung tâm thành phố.
Ức San có vẻ không hiểu, nhìn Thạch:
- Anh nói gì vậy?
- Anh nói là sau khi lấy nhau xong, ta có thể ở lại nơi này.
Thạch nói nhưng mắt hướng về phía trước như ngại nhìn vào
mắt San.
- Em chẳng hiểu anh nói gì cả.
- Ức San. Thạch quyết định nói - Anh đã quyết định ở lại.
Chuyện đó có thể chỉ là tạm thời, nhưng anh đã quyết định...
Em biết không, mấy năm qua ở Mỹ, anh chỉ mơ ước được trở về.
Anh căng thẳng quá, anh cần có một khoảng khắc nhẹ nhàng,
thư giãn.
- Thật tình em không làm sao hiểu nổi anh. Ở nước Mỹ giàu
sang đó, làm gì có những bức bách mà anh đã nói.
- Vâng, nói Mỹ giàu sang, cái gì cũng có, nhưng cái giàu có
quá đó, nhiều lúc nó cũng khiến cho người ta có cảm giác bị
choáng ngộp.
Thạch nói và chậm rãi quay qua Ức San. Chờ đợi một phản ứng
quyết liệt nhưng chẳng thấy gì. Thạch vội ôm lấy San.
- Ức San, anh van em, chúng ta lấy nhau xong phải ở lại em
à. Có thể chỉ là một năm thôi... Em hãy coi đó như là chỉ vì
anh bịn rịn, chưa muốn xa nhà lại, chưa muốn xa cha mẹ. Em
hãy chiều anh, có thể chỉ là một năm thôi.
Nhưng bây giờ thì Thạch đã thấy phản ứng của San. Cô nàng gỡ
tay anh ra. Có cái gì thất vọng, bực dọc:
- Không, không được. Ức San nói với vẻ cương quyết - Nếu anh
muốn cưới em thì anh phải đưa em sang Mỹ sau đó ngay. Anh
biết không, mấy năm qua, em chỉ mong chờ có bấy nhiêu. Cái
xứ sở này có chút xíu, những con người ở đây với cách sống
và tập quán quen thuộc... Quanh đi quẩn lại chỉ có bao
nhiêu. Em thấy chán quá rồi. Em bực dọc đến độ muốn phá tung
hết, ngộp thở quá, em muốn đi ra ngoài để thay đổi không
khí, sang đấy dù có khổ em cũng chấp nhận. Chứ em không chấp
nhận nhốt mãi con người mình ở đất nước này. Cái đòi hỏi của
em quá giản dị như vậy, không lẽ lại là quá đáng với anh.
Anh nói đi? Anh biết không những đứa bạn cùng lớp với em
ngày xưa gần như đi hết. Lúc đầu, viết thư về, chúng cũng
từng than khổ, than buồn, nhưng rồi sau đấy, chẳng thấy đứa
nào bỏ về cả. Chúng giống như con chim sổ lồng... Cái bầu
trời bên ngoài quá rộng lớn, lúc đầu chỉ bỡ ngỡ một chút. Em
nói vậy, không lẽ anh không hiểu ý em?
- Ức San, em lầm rồi, bên ấy mới là cái lồng to.
- Em không cần biết, cái gì cũng phải tự mình xem, tự mình
chứng kiến. Anh đừng ích kỷ như vậy. Tại anh ở bên đấy hơn
mười năm, anh chán chê rồi. Không còn gì để anh tò mò nữa.
Tất cả chỉ có vậy, và anh không muốn em sang đấy, chỉ tại vì
anh ích kỷ thôi.
- Không phải là anh muốn nhốt em. Em nghĩ kỹ đi, anh ở lại
bên cạnh em cơ mà.
- Em không cần chuyện đó. Bây giờ ở đây em thấy ngộp thở
quá. Em van anh, anh Thạch. Anh phải biết là ngay từ nhỏ, từ
lúc học tiểu học cho đến đại học, em vẫn mãi mơ ước. anh
phải cho em cái cơ hội ra ngoài xem. Nhìn thử bên ấy coi nó
rộng cỡ nào. Em nghĩ đó cũng đâu phải là đòi hỏi quá đáng.
Thạch yên lặng. Đúng, bởi vì đó không phải là đòi hỏi quá
đáng.
Ức San lại xiết chặt Thạch:
- Vậy thì, anh hãy đưa em đi đi, anh đưa em sang đấy xem cái
nơi mà anh đã ở mười năm qua như thế nào? Anh đã hứa là sẽ
đưa em đi mà? Cái hôm ngồi trên tàu hỏa đấy, anh nhớ không?
Đi đi anh... Nếu sang đến bên ấy mà em thấy rõ ràng là khó
sống quá thì chúng ta sẽ quay trở về. Đâu có muộn đâu? Anh
Thạch, anh Thạch, em van anh... Hãy giúp em đạt được mơ ước
bấy lâu nay. Tháng chín này, anh sẽ đưa em sang bên ấy chứ?
Một cơn gió thổi qua lạnh ngắt. Cái đôi mắt khẩn khoản, van
nài của người con gái làm Thạch thấy lúng túng, chàng cảm
thấy bất lực, không biết phải từ chối như thế nào. Thạch
nói:
- Được rồi, anh sẽ tính, cũng có thể...
Ức San úp mặt vào ngực Thạch, nàng có vẻ hy vọng. Không phải
chỉ hy vọng, Ức San biết chắc thế.
Thạch đưa San về nhà. San nói như mọi chuyện đã đâu vào đấy:
- Không cần phải tổ chức cái lễ cưới cho rùm beng lắm. Nhưng
phải là lễ cưới theo kiểu Tây. Mướn một câu lạc bộ quen
biết. Điều này cha em lo được. Có thể ăn theo lối tự dọn sau
đấy là dạ vũ... Nhảy đến mười hai giờ khuya rồi uống trà ăn
bánh ngọt tiếp... Em xem xi nê thấy bên Mỹ người ta làm như
vậy. Anh có thích không?
Ức San nhìn lên, thấy thái độ ngẩn ngơ của Thạch, nàng có vẻ
giận:
- Anh làm sao vậy? Đang bàn chuyện lễ cưới mà anh làm như
đang lạc vào thế giới khác thế?
Thạch giật mình:
- Em nói gì?
- Thôi, không thèm nói với anh nữa đâu, lúc nào trông anh
cũng giống như đang sống trên mây.
San nói, vừa lúc đã đến trước cổng nhà. Ức San đứng lại
tiếp:
- Thôi, anh về đi, báo cho hai bác bên ấy biết có lẽ mai
chiều gì cha mẹ em sẽ sang thảo luận cách thức với bên gia
đình anh. Bye bye. Mai điện thoại cho em nhé.
Thạch gật đầu, quên cả hôn San, quên cả nói lời từ giã.
Chàng quay lưng đi thẳng. Có một chuyện đang bứt rứt trong
đầu. Thế này thì phải trả lời với giáo sư Khưu ra sao? Khi
mà chàng đã nói cái quyết định "ở lại" với ông ấy lúc ban
chiều? |
|