| Mợ cháu tôi đã không vướng vào nhau thì thôi, đã bặp được 
					nhau rồi thì chằng ăn trăn quấn cũng không rời nhau nữa. Mợ 
					cũng muốn mà cháu lại càng muốn, chẳng ai chịu kém vẻ ai, 
					nhất định tranh cho được chức vô địch.
 Của đáng tội, cả hai đều chỉ vì tự ái, chẳng lẽ lại nhận lấy 
					phần thua. Tôi phận nhỏ, dẫu có nhường mợ cũng không chê 
					trách gì, nhưng bản năng đàn ông không cho tôi làm như thế. 
					Ngược lại mợ đóng vai người lớn, đi thua thằng cháu thì có 
					vẻ sao sao.
 
 Tự nãy giờ tôi bú nút mợ thiếu điều chảy thiu chảy thối 
					người ra hết thảy, mợ đã rã rượi ra nước biết bao nhiêu lần, 
					tôi ngong ngóng chờ mợ kéo cờ hàng là tôi thuận ngay, nhưng 
					đợi hoài vẫn chưa thấy mợ làm gì cả.
 
 Tôi lắm phen đã bấn xú xích. Miệng mợ làm tôi suýt phọt tinh 
					ra mấy lần, song có lẽ mợ sợ tôi bắn máy bay thì hết đạn để 
					bắn mợ thực sự nên vừa thấy tôi co hai chân là mợ ngưng động 
					tác bú nút ngay. Mợ há to miệng ra cho tôi dồn cơn nứng 
					xuống, buồi mềm đi, chun lại phần nào.
 
 Kế đó mợ mới bặp miệng vào thổi kèn nữa. Thành ra tôi lâng 
					lâng như người đi mây về gió, lao vút lên rồi lại hạ thấp 
					xuống. Bị bức bách thì tôi càng tìm cách làm cho mợ cũng 
					quính quáng lên giống tôi. Tôi vật mợ và hoành hành tung tác 
					nơi chim mợ rầm ra rấm rẳng như quạ mổ.
 
 Lần này thì mợ gục. Mợ không còn ngậm buồi tôi được mà há 
					hốc mồm ra kêu oang : chết tao, con ơi. Mày làm đứt tung hết 
					dây xích ra rồi, khéo những gì bên trong đều rã bung ra thì 
					chết. Nói rồi, mợ nhảy choi choi như bị lửa đốt, bị dội nước 
					sôi. Tôi thấy mình đã chiến thắng nên cố hạ mợ trắng tay mới 
					thích.
 
 Tôi cạp một hơi không nghỉ, nghe rõ tiếng lông xào xạo trong 
					mồm. Mợ bò lổm nhổm như dòi nơi đống phân, đít ngoáy, mông 
					uốn, lồn vẹo qua vẹo lại thoăn thoắt. Mợ đang nằm trên người 
					tôi nên tôi nhẹ hất mợ xuống.
 
 Tôi ngồi như thế vào trận, như hai địch thủ chào sàn đấu với 
					nhau. Rồi tôi bê mợ lên đặt vào khúc gân bò của tôi cương 
					cứng. Mợ chỉ chờ có thế để hấp tấp ấn mông xuống. (CõiThiênThai.com) Chỉ nghe 
					cái thụt cả khúc buồi tôi đã chui tọt vào lồn mợ rồi. Tôi có 
					cảm tưởng như khúc gậy ấy đang xỉa đâm lên bụng mợ vì tôi 
					thấy mợ vươn một tay thẳng bá lấy cổ tôi ngả ưỡn người ra 
					tựa đu bay và ngoáy đôi mông dữ quá.
 
 Vừa ngoáy, mợ vừa đùn, vừa đẩy, vừa vặn trèo trẹo, vừa chà 
					tới lui. Mợ làm đủ việc, tay khua, chân duối, miệng reo, mắt 
					liếc, mặt hồng lên, người rung rinh dễ sợ. Tôi cũng dồn hết 
					sức để cùng thỏa hiệp với mợ trong cuộc tình trường.
 
 Tôi thúc người lên, ôm lấy hông mợ như người ôm cột mà làm 
					động tác thể dục. Mợ có vẻ ưng với cái kiểu đút sắt vào lò. 
					Chẳng cần bảo, chẳng cần hối, mợ cũng đảo vung mông cho thỏi 
					sắt lật lung tung ở phía trong. Tôi còn cảm nhận độ nóng của 
					khúc buồi tôi càng lúc càng tăng huống là mợ.
 
 Mợ hét như cái còi, xuýt xoa như ăn ớt. Mợ thụt loạn xạ, bắn 
					tới tấp như cứu đồn đang bị tấn công. Mợ lăng xăng không 
					khác lính cứu hỏa đang chặn nhà cháy. Mợ làm mà còn hối tôi 
					phải phụ họa theo. Một hai, mợ trách tôi chưa tận tình hết 
					mức với mợ. Tôi cũng thở muốn hết hơi đến nơi và lại mủn cả 
					người rồi nữa.
 
 Tôi phải thả mợ ngửa ra và xốc lên bẻ tréo chân mợ mà địt 
					kiểu trói gô con lợn mợ mới bớt giãy. Bởi vì hai chân mợ bị 
					nhốt chặt, khoảng đít cong tếu thành hình chữ O, cái lông 
					đội lên tôi bơm mợ thấy đã nên hết hét. Mợ chỉ còn âm ư vì 
					buồi tôi đâm cái nào cái ấy vào thấu tận tử cung. Mợ mút 
					buồi tôi khít rịt, nghe tựa bị tức hơi kêu ọc ọc bên trong.
 
 Tôi địt mợ thiếu điều gân long, sụn vỡ hết trơn, mợ trào 
					nước ra thấy mà ớn. Buồi tôi lọp ngọp trôi lềnh phềnh trong 
					cái lồn. Mợ thét lên : tao tới, tới nơi rồi. Nắc mạnh lên đi 
					thằng phải gió. Tôi cắn răng lại mà giập.
 
					(Hết Phần 41... Xin mời đón xem 
					tiếp
					Phần 
					42) |