COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

KHÓI LAM CUỘC TÌNH

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]
[Chương 19][Chương 20][Chương 21][Chương 22][Chương 23]

Chương 10

flower

Trên bãi biển một hạt c'at chạm phải hạt c'at khác.
-Mong rằng chúng ta sẽ kết hợp nhau.
-Không thể đươc, noì cát chúng ta không bao giờ kết hợp nhau được.
-Anh sẽ tự mài nat' chính anh ra thành những hạt bụi nhỏ để ôm chầm lấy lấy em.
Thế là, anh chàng cát lăn minh trên đá sỏi, tự mài nát mình ra thành bụi. Công việc đã hoàn thành. Nhưng môt. luồng sóng to chồm vaò bờ, cuốn đi bao nhiêu bụi cát trên bãi biển ra khơi. Tình yêu của cát đã tan rã, không bao giờ ấp ủ đươc. ng` mình thương yêu.
T.Hồng xếp sách, đăt. sang bên. Câu tiểu dẫn của quyển sách mà nàng đọc đã trăm lần bây giờ dù có nhắm măt' lại nàng cũng có thể đọc vanh vách từng chữ một, nhưng mỗi lần cầm sách lên là Hồng không cưỡng đươc. phải đọc lại môt. lần, và mỗi lần đọc như thế tim nàng lại có dịp đau nhói thêm.
Những hạt bụi nhỏ bị sóng biển đánh giạt ra khơi thì lam` sao trùng phùng đươc. ng` yêu dấủ? Vì dâù có đươc. sóng đưa về điểm củ thì hạt còn l.ai biêt' có còn chờ đợi hay đa ~xa giạt phương nàỏ? Hồng thở dài, lười biếng đứng dậy đến bên song. Bên ngoài mưa bụi làm mờ thiên nhiên. Đám câ y thông run rẫy trong gió. Đứng yên lặng một lúc, Hồng lại tủ aó lấy môt. chiếc áo lông và khăn choàng, và bước ra cửa. Nàng hát nho nhỏ môt. bản nhạc, xuống lầu cha mẹ đang ngồi trong phòng khách. Mẹ đang đan áo, cha bóc dở môt. phong thư. Nghe tiếng động, ng` ngươc' mắt nhìn lên. Hồng nhìn cha me cười:
-Trời lạnh quá phải không chả? Sao không nhóm lò sưởi lên đi.
Bà L.Phương đưa mắt nhìn chiếc áo lông trên tay Hồng, hỏi dò:
-Trời lạnh thế này con định đi đâu đấỷ?
Hồng khoác ao lên ng`, quấn khăn cổ.
-Trơì mưa bụi thếnày đi dạo mới tuyệt chớ. Ông Phục bảo mưa làm bầu trời trở nên thi vị vì thế trong văn thơ lúc nào cùng phải có hình ảnh của mưa.
-Thế con định đến nông trại à?? Bà Phương hỏi.
-Vâng b'e Nhụy bị cảm hai ngày nay, con dến xem nó khỏi chưa? Con bé yêu con lắm. Nêu con không đến sợ nó buồn. Hồng đáp, nàng lấy làm ngạc nhiên không hiểu hôm nay tại sao mình lại giải thích vòng vo như vậy. Bươc' đến cái tủ kê liền vách, nàng lấy chiếc aó mưa;
-Thế con về nhà dùng cơm hay ăn luôn ở nông trại?
-Cũng không nhât' định. Hồng vừa cài nút mưa vừa đáp-Nếu tới giờ cơm thấy con chưa về, cha mẹ đừng đợ i nh'e.
-Thế con có cần bà Cao đến rước không?? Ông Châu lên tiếng, đôi măt' dò xet' của ông nhìn thẳng vào Hồng.
-Thôi khỏi, con nhờ ông Phục đưa về cũng đươc. Hồng đáp, nàng mở cửa, gió lạnh bên ngoài lùa vào làm nang` co ro. Quay đầu lại, Hồng vẫy tay chào ba mẹ- Thôi con đi nh'e!! Rồ i nắm chặt mép áo, nàng biến mât' trong sa mù.
Bà L.Phương nhìn theo một lúc, mới đóng cửa lại. Quay sang nhìn chồng bà hỏi:
-Ông có thấy gần đây Hồng nó hay đến nông trại hay không?
-Ừ, hình như sức khỏe của nó cũng thấy kh'a hơn trước. Con b'e con ông Phục đa ~ giúp cho Hồng gần trở lại sự bình thường.
-Thôi đừng giả vờ ngây thơ, ông tin là con b'e đó giúp Hồng lành bệnh à?? Tôi sợ nó không đủ sức lôi cuốn Hồng đươc. đâu ông a. Bà L.Phương cười xoà:
-Em định ám chỉ cái gì? Ông Châu nhìn vợ ngạc nhiên
-Anh Châu, em biết anh biết mà.
-Phục lớn hơn nó nhiều quá làm sao có chuyện đó xảy rạ..Ngoài ra b'e Nhụy con` gọi Hồng bằng chị, Phục lại là bạn của tôi thì con Hồng chỉ thuộc hàng con ch'aụ ông Châu nhún vai lòng thấy bât' an.
-Lý lẽ của anh không vững chút nào, thât. tình mà nói, một bên la `con gái mới lớn sống nhiều bằng ảo tưởng, môt. bên là nhà văn cô độc, anh làm sao có thể dám nói là mình hiểu đươc. hoàn toàn trái tim ng` khác?? Nếu để môt. chuyện như ....vậy xảy ra thị....Bà L.Phương thở dài-Anh Châu, bản tính Hồng yếu đuối, tôi sợ..tôi ngại có chuyện không lành...
-Sao em lại dễ bâng quơ như vậỷ? Anh nghĩ, Phục không đến nỗi như vậy đâu. Dù sao anh ấy cũng....
-Nói vậy anh cũng không ngại trường hợp Hồng nó yêu đơn phương sao?
-Sao có chuyện đó được, em làm như con Hồng gặp bât' cứ ng` đan` ông naò cũng yêu hết vậy. Ông Châu lặng ng`.
Bà L.Phương khó chịu:
-Anh bât' công qúa, đàn ông các anh bao giờ cũng chỉ là loại động vậy vừa ngu vừa tàn bạo.
-Sao vậỷ? Sao em lại muốn gây sự vơ"i anh?? Ông Châu ngẩn ngơ.
-Anh nghĩ xem, Hồng lúc ở đại học, biêt' bao nhiêu sinh viên đeo đuổi mà nó có thèm lưu ý tới ai đâu. Sao anh lại bảo nó gặp ai cũng yêủ? Còn với thằng Phi, anh phải nhận là nó có nhiều nét quyến rũ. Bây giờ Phục cũng đâu có thua gì? Tôi lưu ý anh là con Hồng nó đã quên Phi, nó bây giờ giống như môt. đứa con gái mới lớn chưa biêt' yêu la `gì, nếu nó yêu ông Phục thì cũng chỉ là chuyện tựnhiên.
Ông Châu đốt môt. điếu thuốc, ngôì suy nghĩ:
-Lời em vừa nói cũng có lý lắm.
Bà L.Phương lại tiếp:
-Anh cho em hỏi, nếu Hồng yêu ông Phục anh có cho phép không?
-Nhât' định là không
-Tại sao?
-Vi `khôgn xứng. Phuc. đa ~lớn tuổị, đã môt. con, ly dị vơ. Ngoài ra vụ ly dị đó đã làm chấn động dư luận môt. thời. Hắn tốc kê, luc' đeo đuổi ng` ta như ngây dại. Chừng kết ho6n không bao lâu lại để vợ theo ng` kh'ac mà không lời phản kháng. Với hạng ng` viêt' văn, hôn nhân sẽ khó đưa đến hạnh phúc, nếu Hồng lấy hắn thì thât. bât' hạnh. Đó là chưa nói còn phải lam` mẹ ghẻ của đứa con gái saú tuổi. Tôi không thể tán thành chuyện này đươc.
Giọng nói bà L.Phương có vẻ nặng nề:
-Vậy thì trước khi trời mưa ông hãy dự phòng. Theo em nghĩ việc cho ông Phục dọn vào nông trại ở lúc này không hợp tình lắm.
-Tôi đâu có ngờ.....Con Hồng hình như luc' nào cũng tạo rắc rối , băt' đầu khi nó chào đời đến giờ.......
-Anh Châu, đừng nói vậy không phải. Bà L.Phương chau mày gạt nhanh.
Thôi được kể như câu vừa rồi của anh là nói bậỵ..Em không giận chứ?? Ông Châu vội n'oi, bước đến cạnh vợ nắm tay bà:
-Tại sao anh lại thù hằn con mình chứ? Đôi mắt bà L.Phương nhoà lê.
đDâu có?? Lúc naò đâủ? Ông Châu nói nhanh -Nhưng tại sao em lúc naò cũng có vẻ như bứt rức tội lỗi với con thế??
-Anh Châu, chúng ta ai cũng có lỗi. Anh không thấy nó thường nằm mơ luôn mồm gọi mẹ đấy saỏ? Tiếng kêu của nó làm cho tim em nhức nhói. Đôi khi em có cảm tưởng chính em là thủ phạm đã giêt' chết..........
Bà L.Phương nghẹn lời, ông Châu ôm vợ ngăn lại:
đdừng, đừng nói nữa em . Chuyện đã qua rồi nhắc lại chị.Vả lại nó còn nhỏ biêt' gì...
-Nhưng em biêt', cái gì nó cũng biêt' hết.
-Phương, đừng nói nữa em...nói nữa em càng đau xót chớ có ích gì??
Bà Châu im giọng. Có tiếng chuông reo ngoài cửa, bà đứng lên lau vội dòng nước mắt bươc' ra ngoài.
-T.Hà về rồị!
Thât. vậy, cửa vừa mở, T.Hà ôm chồng sách to bước vào mang theo luồng gió mạnh. Mặt trắng xanh, chóp mũi đỏ, run rẩy trong chiếc áo khoác màu đỏ đầy hạt mưa bụi lóng lánh dưới đèn. Hà co ro, dụi mạnh chân như muốn tống đi cái giá lạnh.
-Xem kià,,đi hoc. chẳng bao giờ mang theo áo mưa, để đến cóng lạnh như thế. Mau lấy khăn lau khô đầu đi.
-Con không thích mặc áo mưa!! Hà đáp, nàng ngôì xuống, cởi bao tay và giày ra.
Ông Châu nhìn con hỏi:
-Thấy có khỏe không con?? Ông lạ lùng không hiểu tại sao vừa bươc' vào cửa là Hà kêu đói và bươc' tới ôm chầm mẹ, cử chỉ thât. lạ so với thường ngày.
-Không sao cả cha ạ, lúc nãy có thấy chi. Hồng.
-Ở đâu đấy?
-Ở trên đồi, chị ấy đến nông trại phải không cha?
-Con đến đó làm gỉ? Bà L.Phương ngạc nhiên.
Hà lúng túng:
-A mà...dạ không có chị.., con định giúp ng` bạn học môn nghệ thuật làm vườn sưu khảo môt. số thực vật.
-Nhưng mẹ không thấy con mang môt. cây cỏ nào về cả thế?
đạ tại lạnh quá. Gió trên đồi lạnh như dao cắt. Mẹ phải biết, vả lại con cũng khôgn biêt' phải sưu khảo loại nào, nên bỏ về. T.Hà đáp xong vội vã đứng dậy, ôm chồng sách trên bàn lên-Lạnh phát run, trời hôm nay không hiểu sao lạnh qúa, con phải đi tắm nước nóng mơi được
Vừa định trốn lên lầu, môt. vật g`i bỗng rơi ra, Hà vội nhăt. lên đưa mắt thăm dò cha me. Bà L.Phương đã nhìn thấy bức thơ, nhưng vờ như chưa hay, Hà vội vã phóng ngay lên lâu. Ông Châu nhìn vợ:
-Em có thấy hôm nay con Hà có vẻ lạ không?
Bà L.Phương buồn rầu.
-Chuyện này chưa hêt' lại đến chuyện kia, em thấy có lẽ mình chưa khỏe đươc. Cúi xuống, bà tiếp tục yên lặng đan áo. Bức thư gửi cho Hà, tại sao trên bao thơ không ghi lấy giòng chữ nao `cả. Vây là thư trao tận tay. Phải chăng là bạn đồng học?? Nhưng tại sao lại trao thư trên đồỉ? Những câu hỏi cứ lẩn quẩn trong trí, bà L.Phương chợt ngước lên nhìn cửa sổ, cảnh vât. ảm đạm huyền hoặc.
Đến ph`ong, T.Hà không vội vào ph`ong tắm ngay, nàng bươc' vaò phòng cài chặt cửa. Đăt. chồng sách lên bàn và mở thư. Đứng lặng đưa mắt nhìn môt. lúc, Hà như sợ hãi môt. điều gì. Rồi bươc' tới trước gương, khuôn măt vô tư, trong sáng hằng ngày nay lại đầy vẻ lo lắng.
-Hà này, mày đã lầm lẫn, đúng ra không nên nhận thư, bây giờ giải pháp tốt nhất là mày nên xuống lầu, đem tât' cả sự viêc. trình lại cho cha mẹ rõ.. Hà nói thầm nhưng..nhưng...truớc măt' nàng, môt. gương măt. đẹp trai, cương quyêt' nhưng đau khổ với mái tóc đẫm mưa đứng dưới hàng cây phong u tối lại hiện ra trước măt' Hà.
-Hãy theo tôi!1 Câu nói đơn giản như môt. mệnh lệnh, Hà như bị lôi cuốn theo lên đỉnh đồi. Đứng giữa cảnh hoang vu yên lặng, giữa đám núi đá trùng trùng với rừng mưa bụi. Đôi măt' đó, đôi măt' đầy lửa, nhiệt tình đầy đau khổ chua xót...Và trong khi Hà còn đang bị mê hoăc. thì hắn bước tới ôm chầm lấy nàng với nụ hôn gắn chặt lên môi. Hà chơt. tỉnh, vùng vẫy nhưng đôi tay rắn chắc xiêt' chặt, chiếc mũi nóng bỏng đã đặt lên ng`, sự tàn bạo đầy nam tính kia đã khiến nàng buông lơi, không chống cự, chỉ còn biêt' mở to măt' nhìn, cho mãi đến luc' hắn buông nàng ra, dúi bức thư vào sách nàng, rồi lặng lẽ quay đầu đi, khuât' dần trong sương khói.
Bây giờ cầm phong thơ trên tay Hà vẫn thấy lòng mình rung động, tay chân bải hoãi như không còn hơi sức, đưa tay lên sờ môi, nụ hôn như còn gắn chặt. Sau cùng Hà quyết định nàng cúi xuống mở phòng bì ra.
Hà mến,
Tôi gửi bức thư này đến Hà là vi `tôi không tin rằng mình có đủ can đảm giữ vẻ trầm tĩnh trước măt. Hà. Vì vậy, nếu Hà thấy rằng mình không nên đọc thì trước khi xem tiếp, Ha `cứ xé nát thư đi.
Bốn năm trước, thuở đầu tiên gặp Hà, Hà chỉ là môt. cô b'e mười lăm. Tôi đã gắng chờ gắng đợi đến ngày Hà khôn lớn, nhưng ai có ngờ đâu khi vừa trưởng thành thì cuôc. đời đã biến đổi cay nghiệt, gia đình tôi và Hà trở thành thù nghịch, nhât' là với Hà. Tôi nhất là....có làm Hà ngạc nhiên không?? Tôi biết Hà, tôi hiểu Hà, vì vậy Hà ơi tôi đã đau buồn biêt' bao, hỡi con meò nhỏ nghịch ngợm ngày naò!
Có lẽ tôi lầm lẫn, mong rằng thế?? Tôi đa ~nghĩ đến viêc. giêt' em, xé nát em ra từng mãnh, chỉ tại vì tôi luc' nào cũng không thể quên em được, em có tin lời tôi không?? Nhiều lần đứng bên ngoài nhìn dáng em đến trường mà tôi ngẩn ngở? Tôi thấ y giận mình và giận Hà vô cùng. Có phải chăng định mệnh đã an bài để cho anh em tôi đều phải chết dưới tay của chị em Hà?? Thế thì cũng đươc., tôi đã sẵn sàng, hỡi loài quỷ dữ.
Ngày mai lúc tám giờ, tôi sẽ đứng trên đỉnh sa mù đợi Hà, nơi hòn đá hình chữ Sơn. Tuy nhiên, tôi cảnh cáo em, em đừng nên đến, vì em đến tôi có thể giết em. Hãy đem thư này cho cha mẹ em xem, để họ đủ thời giờ tim biện pháp ứng phó với tôi. Còn em , em đừng đến, đừng bao giờ đến. Có lẽ anh se ~đứng đấy, cho đến lúc sáng trời, em cư" để tôi đợi đừng đến, vì em đến thì cuộc đời của chúng ta sẽ không còn, chúng ta sẽ bị rơi vaò điạ ngục, rơi vào vưc. thẳm khổ đau!
Hãy nghĩ kỷ nghe em, rôì hãy quyết định. Đêm khuya trên đỉnh đồi trời lạnh lắm, nhưng tôi vẫn ngồi đấy để nghe lời sao độc thoại.
Đừng bao giờ đến Hà ạ!!
Vân Dương
Hà xem xong thơ, nang` ngôì bât' động một luc' lâu trước mảnh giấy vô tình. Đám mây m`u che phủ đôi mắt, nỗi đau khổ chua xót vây quanh. Đưa lá thư lên môi, nàng hôn nhẹ hai chữ Vân Dương. Hà nói thầm:
-Anh Dương, anh phải biết, em sẽ đến. Hãy để cho chúng ta cũng rơi vào điạ ngục.

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: November 12, 2004
This story has been read (Since November 12, 2004):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)