COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

KHÓI LAM CUỘC TÌNH

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]
[Chương 19][Chương 20][Chương 21][Chương 22][Chương 23]

Chương 4

flower

Buổi sáng, Phục dậy muộn. Suôt' đêm không ngủ, đầu óc nghe nặng nề làm sao! Vừa thức giấc đã nghe tiếng của bé Nhụy vang vang ngoài phòng khách. Phục không hiểu con b'e này có điều gì vui đến độ cươì to như thế ? Gì thế này ?? Chàng nghe một giọng nói con gái, giọng nói rât' xa lạ, hình như đang nói chuyện với bé Nhụy. Mới sáng sớm mà nhà đã có khách rôì ư ?? Tiếng hỏi của bé Nhụy vang lên:
-Nhụy quên rồi. Nhuỵ kêụ..bằng gì chớ ?
-Kêu bằng dì Hà, dì Hà nhé!
Tiếng nói của thiếu nữ rất nhẹ, thật trong . Có phải đây là người thiếu nữ chiều qua chàng vừa gặp ở trong núi chăng ??
-Nhà dì ở bên Vườn Sa Mù, vườn có nhiều hoa đẹp lắm, em xin cha hôm nào dẫn em sang đấy chơi.
Tiếng bé Nhụy vui mừng tiú tít:
đì cho con đi ngay bây giờ đi!! Rồi nó gọi vào trong:
-Bà ơi! Con theo dì Hà đi chơi nghe bà.
Tiếng thiếu nữ nhẹ nhàng và rõ ràng:
-Bây giờ không được đâu, dì Hà phải đi học.. Được rôì, cha chưa thức hở bé ?? Dì về nhé, nói với cha, tối naỵ...
Phục thay aó thật nhanh, đi ngay ra phòng khách . Không thể được, không thể để cô bé này về ngay được, nếu quả đây là cô bé chiều qua! Vừa bước đến phòng khách Phục gặp ngay người đang nói chuyện. Không phải thật, đây không phải là người con gái kỳ quái hôm qua mà là một cô bé tràn đầy vẻ tươi mát, hồn nhiên, trẻ trung. Phục đứng đấy nhìn đôi mắt to đen đang hướng một cách ngang bướng về phía mình, đôi măt' không giấu được vẻ tò mò với nụ cười tinh nghịch:
-Cô đây là-
đạ tôi tên là Lương Tâm Hà. Cô bé mỉm cười nói, đôi mắt vẫn không rời nhìn Phục-Cha tôi la `ông Lương Dật Châu.
-A! Chào cô Hà, Phục nhìn Hà dò xét, cô bé mặc áo hồng quần đỏ, bên ngoài khoác thêm chiếc Pull màu sậm hơn, trên tay một chồng sách dầy, trong ánh nắng ban mai nổi bật một thân hình khỏe mạnh.
-Sao không ngồi xuống chơi cô Hà ?? Nhụy con vào nhà bảo chi. Liên pha nước ra mời khác nh'e con. Bà cô đâu rồỉ?
đạ bà cô đang nấu cơm, chi. Liên đi chợ.
B'e Nhụy vưà nói vưà an'nh mắt khâm phục nhìn Hà. Ngay cả con b'e tí teo mà cũng biêt' ngưỡng mộ cái đẹp toàn thiện nữa ử? Hà xen vào:
đạ thưa thôi, tôi phải đi ngay bây giờ vì sắp tới giờ học rồi. Quay nhìn chung Hà tiếp-Nhà cũng không thay đổi gì.
-Vâng, tôi cũng cố gắng hêt' sức để giữ cho không khí cũ đươc. sống thật
Hà gật gù rồi ngẩng lên nhìn Phục:
-Thưa ông, tôi đến đây với hai mục đích. Môt. là cha mẹ bảo tôi đến mời ông và b'e Nhụy tối nay đến Vườn Sa Mù dùng cơm tối với chúng tôi, vì bây giờ chúng ta là láng giềng với nhau rồi.
-Vâng, ông bà ở nha `khách saó quá.
Hà dặn dò:
-Tối nay ông đến nh'e, nhớ đến sớm một tí, v`i cha tôi thích nói chuyện với ông ngoaì rạ..Nụ cười trên môi Hà chơt. tắt, tia mắt vui vẻ như bị che khuất bởi làn sương mù, nàng nhìn thẳng vào măt' Phục, nói nhỏ - chị tôi nhờ tôi đến hỏi, có phải ông nhăt. đươc. quyển sách của chị ấy không??
Phục ngạc nhiên:
-Cô ấy là chị của cô à??
-Vâng, chị tâm Hồng bảo là hôm qua gặp ông, trong núi và chị nghĩ rằng có lẽ ông nhăt. đưƠc. quyển sách của chi.
-À...Phục trở về với thực tế. Thì ra, quả đúng là con g'ai của ông Lương, nhưng mà tại sao khi nhắc đến chị mình, Ha `lại có vẻ bí mật, u sầu như vậỷ?-Vâng, tôi có nhăt. đươc,, có phải làquyển thi tuyể hay không? Cô đợi môt. tí, tôi mang ra ngay nh'e!
Phục bươc' vào thư phòng lấy quyển sách ra trao cho Hà. hà nh'et vaò giữa chồng sách, ngâ/ng đầu nhìn Phục rồi cươì nói:
-Cảm ơn ông, bây giờ xin phép ông tôi đi, tối nhât' định ông phải đến vớ i chúng tôi nh'e!
-Vâng, chúng tôi sẽ đến. Phục nắm tay b'e Nhụy đưa Hà ra cửa- Để tôi đưa cô đi môt. đoan. đường. Cô xuống phố đón xe ư?
-Vâng, nhưng không dám phiền ông.
-Sáng sớm tôi thích đi bộ môt. lúc.
Theo đường xuống phố, họ bước đi. Chỉ mới vài bước là b'e Nhuỵ bị ngay môt. chú chuồn chuồn đỏ lôi cuốn. Nó bỏ tay cha ra, rượt đuổi theo chú chuồn chuồn xuống núi. Nhìn b'e Nhụy tung tăng đan`g xa, Hà thấp giọng như giãi bày:
-Chị tôi rât' sợ gặp ng` lạ mặt
Phục ngần ngừ:
-Thế à...vậy ra ngày hôm qua tôi đã làm cô ta khiếp sợ lắm ư?
Hà gượng cười:
-Tôi chỉ sợ chị ấỵ.làm cho ông không vừa lòng thôi.
-Sao vậy? Tôi tưởng là....thế cô ấy không đi học hay it' khi xuống phố lắm ư/?
-Không phải thế, chị ấy đã ra trường nghành Văn Học Trung Quốc ơ? Đại học. Cha tôi bảo chị ấy là ng` có thiên tài trong gia đình chúng tôi. Nhưng cá'ch đây hơn môt. năm...Hà ngưng lại rồi tiếp-chị ấy bị đau thần kinh, bệnh rât' nặng, tuy đã nằm bệnh viện môt. thời gian dài nhưng thần tr'i vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tuy gần bình phục, nhưng chị ấy hay sợ ng` lạ mặt. Bác sĩ baỏ rồi từ từ sẽ hết.
À thì ra là thế. Phục nghĩ lại, hèn gì cô bé có vẻ sợ hãi môt. cách thất 'thần như thế.
Bé Nh.uy từ triền núi chạy trở về, cô bé thở hào hển, chú chuồn chuồn không thấy đâu. Hai gò má hồng của nó đẫm mô ` hôi, nắm tay Phục, nó nói liền môt. hơi:
-Cha ơi con đói quá
Hà đứng lại:
đdươc. rồi, cảm ơn ông, tối nay ông nhớ đến với chúng tôi nhé!
Phục cười trả lời:
-Vâng, tối gặp lại
Hà vẫy tay chào tạm biêt. b'e Nhụy, xong quay lưng bươc' nhanh. Chiếc bóng đỏ lần khuất trong đám cỏ xanh. Phục nắm tay con, chầm chậm bước về nông trại. Bà cô đang đứng nơi bực thềm ngóng đợi.
Điểm tâm xong, Phục bước vào thư phòng sắp soạn lại bản thảo đã viết. Việc nhà cửa xem như đã hoàn tất, bây giờ là luc' phải băt' đâù lại công việc. Phục đắm chìm trong cá cnhân vật của chính min`h tạo nên , quên mât' khung cảnh chung quanh. Cho mãi đến trưa, khi bà cô đẩy cửa bươc' vào, trên tay chiếc áo của bé Nhụy đang kêt' dở:
-Nghe nói tối nay nhà ho. Lương mời con và b'e Nhụy dùng cơm tối phải không?
-Vâng, Phục ngẩng đầu lên, nhưng đầu óc chàng vẫn mải mê.
Bà cô ngồi trên chiêc' ghế bên cạnh, nghĩ ngợi. Phục sau nhiều năm sống bên bà, chàng có bei^'t là bà có viêc. muốn nói vơ*'i chan`g. Bà cô là em ruôt. của cha Phục, anh em rât' thương yêu nhau. Khi cha Phục lấy vơ, tình cảm đó vẫn không sút giảm, cho mãi đến lúc bà cô lấy chồng. Rồi ba năm sau bà lâm vào cảnh góa phụ, cha Phục thấy tội cho hoàn cảnh không may của em, lại rươc' về. Từ đó, bà cô không rồi nhà ho. Địch nữa. Có thể nói Phục đã được bà cô nuôi nấng từ nhỏ đến khi cha mẹ của chàng qua đời và cho tới naỵ cuôc. sống của Phục và b'e Nhụy tươm tât' đều nhờ môt. tay bà. Vì vậy đối với bà cô, ngoài tình cảm nương tựa, Phục còn môt. thư 'tình khích cảm đặc biêt. với ng` cô lớn tuổi này. Trông thấy bà cô tư lự, Phục buông bút xuống hỏi:
-Có chuyện gì không cô?
Phục biết, bà cô nhât' định có điều gì bất mản khi nghe tin nhà ho. Lương mời mình dùngcơm tối.
-Không, không có gì. Bà cô đáp, nhưng thần sắc bât' an, bà ngần ngừ môt. chút rồi bỗng nói:-Con có quen lắm vớị.gia đình ho. Lương này không?
-Cũng không thấn lắm! Có chuyện gì thế cô?
-Thếquen đã bao lâu mà dám dọn đến nơi này ở chứ?
-Chỉ mới gần nửa năm thôi. Lần đầu gặp trong buổI tiệc, ông ấy bảo là thích tiểu thuyết của con. chúng con nói chuyện với nhau rất hợp ý, thế là thỉnh thoảng gặp nhau luôn. Mấy tháng trươc' con có ngỏ ý muốn tìm môt. ngôi nhà ở nhà quê đủ ánh sáng và cao ráo để cho b'e Nhụy dưỡng bệnh và yên tĩnh cho việc viêt' sách của con, thì ông ấy có đề cập đến nông trại này, hỏi con có muốn dọn đến chăng? Ông Lương Dât. Châu cũng có bảo là ông bỏ trống cũng vậy, vì thế ôn sẵn sàng cho con ở tạm. Ông ấy thích có môt. ng` láng giềng như con, con đến coi qua thấy ưng ý là dọn đê"n ở ngay. Không lẽ mình dọn đến ở không coi sao đươc. nên con cũng làm giấy mướn nhà cho có hình thức. Chớ thật ra đâu dễ gì tìm đươc. ngôi nhà vừa thích hợp vừa rẻ mạt như vậy?
-Nhưng mà....ng` cô ngần ngừ môt. chút, mũi kim ngưng laị nữa chừng-con Liên hôm nay xuống chợ nghe ng` ta bàn tán rât' nhiều về nông trại nàỵ...
Phục nghiêm măt. lại:
-Chuyện dị nghị à?? Chợ búa lúc nào chả là nơi đê/ mấy bà mấy cô soi bói chuyện tầm phaò.
-Nhưng biết đâụ...bà cô già do dư.
-Thế thì...chuyện gì đấy?
-Họ ngạc nhiên sao chúng ta dám dọn đến đây ở. Theo họ nơi đây là một ngôi nhà...ngôi nhà dữ dằn lắm.
-Ngôi nhà dữ dằn?? Nhưng có bằng chứng gì về chuyện không hiền của nó ở đây chứ?
-Có nhiều lắm, nhiều câu chuyện truyền miệng kể nhau nghe về ngôi nhà này.
-Ma quỷ gì chăng?
Bà cô chau mày:
-Không phải thuôc. loại đó, nhưng có liên hệ đến một cái chết.
-Vậy thì ngôi nhà này đã có người chêt' chứ gì?
-Tao cũng không biêt' rõ, con Liên nói mấy ng` đó nói chuyện cũng mơ hồ. Chỉ biêt' rằng nhà họ Lương là một gia đình nguy hiểm, ở gần họ có thể không hay. Đương lúc mấy người đó nói chuyện thì bà Cao làm công cho gai đình ông Châu trở lại, nên họ ngưng ngang câu chuyện.
-hahaha!! Phục cười to-Thưa cô, đừng nghĩ ngợi gì về chuyện ấy nữa. Con bảo đảm không sao hết, không có chuyện gì bị hại đâu, hơi đâu mà mà nghe lời đồn đại của những ng` nhà quê đó.
Bà cô già mỉm cười:
-Tao biêt' mày không tin, nên mày mới nói vậy. Tao cũng mong mọi chuyện được như mày nghĩ.
Phục cười dễ dãi:
-Vâng, thì cô cứ nghĩ như ch'au đi đừn gđể ý làm gì đến những kẻ ăn không ngồi rôì nói chuyện thiên hạ như vậy. Gia đình ho. Lương sống ở nơi nàỵ có lẽ khôgn th'ch hợp với lối sống cu/a dân quên nên họ mới dị nghị như thế. Biêt' dâu rồ chúng ta lại rơi vaò tình trạng tương tự như thế.
-Nhưng đối với vườn Sa Mù thì...
-Vườn Sa Mù thì sao?
Bà cô già rùng mình đứng dậy:
-Thôi tao không njói nữa đâu. Nói ra rồi mày lại cho là...chuyện tào phào. Thôi để tao xuốgn bếp xem con Liên nấu ăn xong chưa?
Phục chau mày, không yên dạ:
-Chuyện làm sao thế? Nói cho con nghe xem cô?
-Họ bảo là..là...Vuờn Sa Mù có môt. con quỷ, một con tinh cái hay một bà già điên gì đó mà cách đây môt. năm đã giêt chết môt. ng` trên nông trại nàỵ..
-Thế ả? Phục kinh ngạc nhìn bà cô.
-Ờ...bà cô bươc' ra khỏi phòng, đấy chẳng qua là những lời bàn tán của họ, còn sự thật thì không biêt' ra sao. Họ nói sao tạo nói lại cho mày nghe như vậy. Bây giờ để tao đi tìm con Liên với bé Nhụy.
Bà cô h ấy tấp bươc' ra như chạy trốn, bà ngại nhât' là lúc thấy Phục chau mày, vì đó là lúc chàng giận dữ. Bà hơi hối hận, đúng ra không nên kể cho nó nghe chuyện như vậy, chỉ lo chuyện bao đồng.
Phục nhìn theo dáng bà cô bươc' đi, chàng không còn viêt' lách gì được nữa. Một buổi sáng yên tĩnh đã mất. Chàng đứng dậy bước về phía cửa sổ, hướng mắt nhìn về phía rừng cây rậm rạp. Không thể tin được ở một nơi rừng sâu núi thẳm, đẹp đẽ như thế này lại ẩn dật tội ác? Ngần ngừ, Phục quay đầu lại nói lớn vaò trong:
-Tầm bậy, chỉ nói bậy!! Tiếng hét của Phục thật to, khiến chính Phục phải giật mình. Quay đầu lại dao dác nhìn, gian phòng vẫn hoàn toàn yên lặng, chàng chợt thấy thời tiết hình như đang trở lanh.
 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: November 4, 2004
This story has been read (Since November 4, 2004):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)