COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

KHÓI LAM CUỘC TÌNH

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]
[Chương 19][Chương 20][Chương 21][Chương 22][Chương 23]

Chương 6

flower

Những ngày kế tiếp, cuộc sống trên núi thât. trầm lặng. Phục bât' đầu vuì đầu trên những trang giấy với môt. côt' truyện vừa thành hình. Luc' đầu Phục lo ngại bé Nhụy sẽ buồn vì không có bạn, nhưng sau đó chàng mới nhận t hấy diều lo lắng của mình thừa thãi. Con b'e không buồn như chàng tưởng. Suốt ngày nó rong chơi trong rừng phong đỏ lá, nhặt lá rụng, h'ai hoa dại. Đôi khi b'e Nhụy đi dạo với bà cô và chi. Liên trong thung lũng. Đấy la `nơi Phục cấm nhặt không cho b'e Nhụy lai vãng đến, vì bóng đen hôm nọ vẫn còn ám ảnh chàng. Đến nay hình như bóng đen kia không xuât' hiện mà ngay cả cô Liên cũng không xôn xao vì những chuyện dị nghị bên đường. Đi chợ thì cùng đi với bà Cao bên vườn Sa Mù nên cũng không có gì lạ xảy ra. Cuôc. sống băt' đầu yên ổn. Phục sung sướng hưởng thụ đời sống êm ả nơi thôn dã.

Buổi sáng, tiếng chim riú rít trên cành thay cho tiếng ồn ào của xe cô. Nhìn đám sa m`u trong thung lũng tan dần dưới ánh nắng đầy màu sắc của buổi bình mình, hay nhìn những hạt sương lóng lánh trên lá. Nhìn những tia nắng vàng len lỏi qua càng môt. cách yếu ớt trong buổi hoàng hôn, buổi chiều quả thật tuyệt vời. Đêm xuống, ánh sao lấp lánh trên trời cao với gió núi vi vu thổi, cảnh núi còn chi đẹp hơn?? Màu săc' biến đổi từng giờ từng phút trong ngày, đâu là niêm vui nào miên man say đắm hơn đươc.? Phuc. bât' chợt hối tiếc tại sao mình lại vùi đầu ngủ mên trong thành phố môt. khoảng thời gian quá dài đê/ khám phá ra cuôc. sống lý tưởng này quá muộn man`g như vậy
Mấy ngày nay, công việc của chàng tiến hành đều đặn. Hôm nào Phục cũng viêt' đươc trên hai ngàn chữ. Nếu không có những phút giây cô đơn và buồn bã, thì có lẽ đời chàng sung sướng tuyêt. vời.
Hôm ấy, sau khi dùng cơm tối xong, Phục trở về thư phòng sữa chữa lại bản thảo ban chiều min`h vừa viết xong, bỗng ngh etiếng cười vang của b'e Nhụy:
-Cha ơi, chị đến chơi nè!
Chị nàỏ? Tâm Hà hay Tâm Hồng đâỷ? Nhất định là Hà rồi, vì con ng` dễ e thẹn như THôn`g đâu bao giờ dám đến chơi đâủ? Phục bước ra khỏi thư phòng, đến phòng khách. Chàng khựng lại vì ng` thiếu nữ đứng bên song cửa lại là Hồng!1 Chỉ có áo sơ mi là trắng, ng` nàng toàn là đen. Mái tóc xoã dài ôm kín gương m ăt. không điểm trang. Đôi măt' đen sâu thẳm như chiếc hồ không đáy. Hồng đứng tựa cửa sổ , dưới ánh đèn mờ aỏ trông nhẹ nhàng như cơn mộng. Bên ngoài bầu trời chưa tối hẳn, môt. màu xám nhẹ che phủ thiên nhiên.
Phuc. cười đưa đẩy:
-À...không ngờ, mạnh giỏi chớ cô Hồng??
đạ mạnh! -Hồng đáp, cô b'e nhìn Phục, trên môi nụ cười nhẹ nhàng ẩn hiện-Tôi đi dạo mát loanh quanh, không ngờ bươc' tới đây luc' nào không biết!
-Mời cô ngồi!
đạ không dám tôi về ngay
-Sao gấp thế?
Chi. Liên mang lên một tách trà. Hồng đỡ lấy, Phục tư lự nhìn chiếc áo choàng màu đen của Hồng. Sao lại màu đen?? cô b'e này có vẻ thích màu đen lắm. Bé Nhụy đứng cạnh, đưa măt' trầm trồ nhìn Hồng, nó tiú tít:
-Chi. Hồng ơi, sao chị không đến đây chơi với em?
Hồng mỉm cười:
-Thế chị đến đây là gì đâỷ? Bé xin phép cha, hôm nào đến vườn Sa Mù chơi với chị vài hôm đi, đươc. không nào?
Gương măt. b'e Nhụy rạng rỡ, nó đưa măt' nhìn Phục, mở miệng định xin cha, nhưng rồi bỗng nhiên mím môi lại lắc đầu:
-Không đươc, đâu, như vậy ai ở nhà chơi với cha đây?
Ti m Phục đau nhói, chàng nhìn con, b'e Nhụy chỉ mới saú tuổi không lẽ nó cũng ý thức được sự cô đơn của chàng sao? Hồng đứng ngẩn ng`, nàng nhìn Phục.
-Bé ngoan lắm. Hồng nói, nàng hớp môt. hớp trà, đoạn đăt. ly trên bàn, đưa mắt nhìn quanh quan sát.
-chúng tôi đã sống ở đây thời gian dài. Thuở b'e tôi thường leo lên gác núp trong một góc nào đó, khiến ba `Cao phải hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi.
-Thế cô trốn ở đấy làm gì?
Hồng nhìn Phục, suy nghĩ môt. lúc rồi lắc đầu:
-Tôi cũng không biết. thế thuở nhỏ ông không chơi trò trốn tìm vậy sao?
Phục ngẩn ng`, môt. thứ tình cảm vui vui len vaò hồn.
-Có chư", tôi cũng thường chơi trò trốn tìm lắm.
Hồng mỉm cười, hôm nay cô bé có vẻ vui, chớ bình thường dễ gì tìm đươc. môt. nét măt. dễ dãi như vậy! Hồng quay ng` nhìn ra cổng nông đưa măt' ngắm khoảng đât' trống, triền núi và cây cỏ bên ngoài.
-Thuở trước tôi có trồng môt. vài cây hoa trà ở đây, bây giờ có lẽ hoang dại rồi, vì không ai chăm sóc.
Hồng bươc' ra cửa, nhìn lan can. Phuc. nắm tay b'e Nhụy bước theo. Hồng chỉ về phiá đấy nói:
-Ông có thể rải dọc theo hàng lan can này môt. số hột giống dây leo như loại hoa kèn, tóc tiên....Đến muà hạ sang năm dây leo sẽ bám đầy đẹp lắm!
-Vâng, cô đề nghị hay lắm! Lần sau về Đài Bắc nhât' định tôi phải mua môt. số hạt giống mơi đươc.
Hồng như rơi vào trạng thái suy tư;
-Tôi nghĩ đến cách này lâu lắm rồi. Vì tôi yêu nơi này, yêu hơn Vườn Sa Mù của chúng tôi nhiều. Không lẽ gia đình dọn về đấy mà tôi không đi theo? Vườn Sa Mù chỉ là môt. khu nhà để ở, còn nơi này mới là nơi thât. sự có tâm hồn, là môt. nơi an nghỉ lý tưởng. Nói có vẻ cổ kính, êm đềm và trang nhã. Vì vậy, dù đã dọn đến Vườn Sa Mù tôi vẫn thường đến đây, vẫn mong mỏi đươc. biến lan can này thành môt. hàng ràodây leo đẹp. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn không thực hiện đươc.

Phuc. chăm chú nhìn Hồng, chàng nghe tim mình đập mạnh, cô bé này thât. lạ, hình như trên cơ thể đó chưa hề nhuốm một chút bụi trần naò. Bao năm lăn lộn trong xã hội, đây là lần đầu tiên Phục mới tìm thấy môt. ng` dáng dấp đặc biêt. như thế. Chàng nói:
-Tôi mong rằng, khi tôi dọn đến đây không có nghĩa là tước đoạt niềm vui của cô.
Hồng khẽ liêc' Phục, nàng nói thật nho?
-Tôi không nghĩ thế, vì tôi biết anh là môt. nhà văn, anh phải hiểu rõ nơi này như tôi hiểu mới dọn đến đây, phải không?
Phục không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Hồng, đôi mắt to và đen kia thông minh, trầm lặng. Hồng quay mặt về phiá sau nông trại tiếp:
-Phiá sau này có môt. rừng cây phong?
-Vâng, đấy là môt. nơi tuyệt vời.
Hồng đi về phiá rừng phong, Phục bước theo, Hồng hỏi:
-Ông có biêt' tôi đặt cho khu rừng này tên gì không? Tôi gọi nó là "Rừng hoàng hôn". Vào lúc hoàng hôn, mà đứng ở lan can nhìn qua, ta sẽ thưởng thức được cái đẹp khi mặt trời lặn, ráng chiều đầy maù să"c, khói núi bốc lên trên thung lũng. Ờ quên nữa, tôi chưa nói cho ông biết, thung lũng là nơi mà lần đầu tiên ông gặp tôi ở đấy đó. Tât' cả núi đá, cây cỏ của thung lũng bị ráng chiều nhuộm hồng cả lên, rồi cả cây phong với những chiê"c lá màu đỏ nữa, cảnh vật tạo cho ta cảm giác như đây là môt. khu rừng của hoàng hôn. Ông thấy có đẹp không?

Sao lại không? Phục mỉm cười, đa ~không biêt' bao nhiêu buổi chiều rồi, chàng đã ngồi hằng giờ để ngắm rừng phong. Bươc' vào rừng, tuy trời chưa tối hẳn, nhưng cảnh rừng đã có một vẻ gì trâm mặc lôi cuốn, nhừng hàng cây phong to lơ"n, rung rinh chiê" cbóng của mình trên măt. đất, làm cho cảnh vât. lay động mơ hồ, hàng lan can màu đỏ, vẫn in rõ trên nền trời. Hồng bỗng đứng dừng lại chăm chuí nhìn hàng lan can. Phuc. hỏi:
-Sao đâý?
-Chiếc lan can nàỵ..lan can này, Hồng lấp bấp, đôi chân mày chau lại-màu đỏ ông thấy không?
-Maù đỏ thì màu đỏ, có sao không?? Phục nói, chàng ngạc nhiên trươc' dáng dấp hoảng hốt, lo ngại của Hồng:
-Không!! Không! không phải màu đo", đúng ra không nên là màu đỏ! Hồng tái mặt, hơi thở gấp rút. Nói phải là màu trắng mới đúng, nói không thể chiếm ngự của ráng chiều và của lá phong, nói phải là maù của cây, của gỗ....
Trừng măt' nhìn hàng lan can, miệng Hồng lải nhải, rồi cô b'e ngừng lại, măt' mở to, gương măt. xanh như ng` chết, lảo đảo đưa tay bấu lấy trán. Phục hoảng hôt' vội đỡ Hồng, hỏi nhanh:
-Cô Hồng, cô thấy thế naò?? Làm sao vậy?
-Chi. Hồng ơi, chi. Hồng! Bé Nhụy đứng môt. bên cũng lo lắng.
Hồng thở hổn hển, thân thể yếu đuối như sẵn sàng ngã quỵ xuống, nàng thở dài:
-Trời đât' sao quay tròn thế này, tôi chóng mặt qúa.
Cô vào nhà nghỉ môt. lúc nhé?? Phục nói, một tay choan`g nang lưng dìu Hồng bươc' vào nhà, chan`g lớn tiếng gọi bà cô lấy nước đem vào thư phòng cho chàng, vì nơi này có chiếc ghế dài đê? Hồng nằm nghỉ. Bà cô mang nước vào, Phục đỡ lấy kề môi Hồng nói:
-Uống chút nươc' sẽ khoẻ ngay Hồng à!
Bà cô đứng cạnh lo lắng nhìn Hồng:
-Tốt nhât' cho cô ấy dùng tí rượu, rượu làm tỉnh ng` nhanh hơn nước.
-Thôi được rôì, Hồng đáp thật khẽ, nàng thở dài nhìn Phục với ánh măt' hối tiếc, miệng lấp bấp-Thât. làm phiền........
đdừng nói vậy, Phuc. đăt. tay lên vai Hồng, nói trấn an-Cô nằm nghỉ môt. tí nh'e!
Hồng định mỉm cười, nhưng nụ cười không th'oat ra đươc. khỏi môi, quay đầu đi, nhắm mắt rồi lại thở dài, Phục ra dấu cho bà cô và b'e Nhụy bươc' ra, chàng nói:
-Cô ấy yếu qúa, chúng ta cần phải để cho cô ta nghỉ yên môt. lúc.
-Có cần để cô ấy ngủ đêm ở đây không? bà cô lo lắng.
đdể xem, Phục trả lời-Nếu không có gì lại thì con sẽ đưa cô ấy về. bằng ngươc. lại, ta sẽ đến Vườn Sa Mù thông báo cho họ hay.
Môt. luc' sau, bà cô đã cho bé Nhụy ngủ yên. Phục trở về thư phòng, chàng thật ngạc nhiên khi thấy Hồng bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, khôn gcó môt. vêt' tic'h gì là cô b'e vừa mât' bình tĩnh. Nhìn cảnh trên, Phục không hài lòng lắm, chàng nói:
-Sao cô không nằm nghỉ môt. tí đi?
-Tôi khỏe lắm rồi, bệnh này củ rồi, đến nhanh mà hêt' cũng nhanh lắm. Giọng nói của cô bé thât. êm đềm.
Phuc. bước tới, ngồi xuống ghế, lặgn lẽ nhìn Hồng:
-Thế chứng bệnh này băt' đầu từ bao giờ?
-Hơn nữa năm rồi, lúc ấy tôi ngã bệnh thât. nặng, sau đó cái tât. này lại đê"n, theo lời bác sĩ, từ từ rồi bệnh sẽ hết.
Phuc. đã nghe Hà nói đến bệnh của Hồng, chàng nói:
-Cô không thích chiếc lan can màu đỏ ư? Tôi sẽ mua màu sơn lại nhé!
-Chiêc' lan cà à? Lan can nàỏ? Hồng chau mày, nàng có vẻ không để ý đến. Rồi sưc. nhớ, Hồng tiếp-Thôi kệ nó, cha tôi bảo màu đỏ dễ đập vào măt' hơn, như vậy trẻ con sẽ lánh xa; không sợ bị té.
. Định thần môt. lúc như suy nghĩ, Hồng lăc' đầu rồi nhắm măt' lại, môt. cái gì phiền nhiễu lẫn quẫn trong đầu. Mở mắt ra, nhìn Phục nàng cười nói-Lúc nãy tôi vừa mới xem bản thảo của anh.
-Cô đã có đọc tiểu thuyết của tôi chứ?
-Vâng hầu như tât' ca?
-Thế cô thích quyển nào nhất?
-Quyển Hai Hạt Cat'
Phục hơi bàng hoàng, đây không phải là quyển hay nhất của chàng, nhưng nói là môt. quyển sách tình cảm gần như là lời tự thuật Trong đó có tình yêu, có niềm đau, nỗi sung sướng và tiếng gọi u hoài của con tim chàng. Luc' Phục viết quyển tiểu thuyết thì cũng là luc' Mỹ Như bỏ chàng ra đi. Phuc. đã từng hy vọng mơ hồ là quyển tiểu thuyết này se ~mang Như trở về, nhưng rôì nàng đã đi mãi không bao giờ trở lại.
-Tại sao cô thic'h?? Phục hỏi
đDiều này hẳn anh đã biết. Hồng nói , giọng nói thât. nhỏ nhẹ,- Đây là tác phẩm sống, trong đó chưá đựng tâm hồn của chính anh.
-Quyển sách nào tôi lại không có những ý nghĩ của con tim tôi trong đấỷ? Phục nói như biện hô.
Hồng mỉm cười, tay đuà nghịch cây thươc' trên bàn.
-Nhât' định là có rôì, nhưng Hai hạt cát là môt. sáng tác tâm hồn, môt. tả thưc. tình cảm.
Phuc. trố măt' nhìn Hồng, bỗng nhiên chàng cảm thấy bực mình làm sao!! Con b'e này có vẻ hiểu biêt' nhiều qúa. Nhày nhớ rằng cô không có quyền khai quật những uẩn khuât' của ng` khác nh'e, làm như thế trân tráo và bực m`inh ng` ta. Quay lưng lại, Phục tiến về phía về cửa sổ, tựa lưng vào thành, chàng ngắm cánh đồng trải dài dưới ánh trăng và những vì sao lấp lánh trên cao.
Hồng rón rén bươc' tới, cô b'e có vẻ buồn:
-Tôi đã nói điều không phải phải không?? Đây có thực sự là quyển sách tự thuât. cuộc đời ông không?
Phuc. quay nhanh lại nhìn Hồng, sự đau khổ làm chàng giận dữ. Chau mày, chàng nói nhanh môt. cách không thân thiện:
-Vâng, đấy là quyển sách tự thuât. của tôi, đấy đã đủ thoả mãn tánh tò mò của cô chưa?
Han`g mi Hồng chớp nhanh nhìn xuống, gương măt. vừa khởi să"c hồng ban nãy đã trắng bệnh ra. Cô b'e sợ sệt bước lui về sau môt. bước như muốn tìm nơi trốn lánh, dáng dấp như môt đứa bé vừa phạm tôi. Lấy vội chiếc khăn choàng trên bàn Hồng nói:
-xin lồi ông, tôi về.
Phục vội đưa tay chận lại, gương măt. chàng đã trở lại vẻ bình thường. Măc. cảm về tính nóng nảy làm chàng ngượng ngùng, nhât' là điều chàng làm cho một cô g'ai khó chịu vừa qua. Phục nói môt. cách khó khăn:
-cho tôi xin lỗi, đừng giân tôi Hồng nhé!
Hồng đứng lại, chăm chúnhìn Phục rồi lắc đầu:
-Tôi không giận ông, ông là ng` lạ mặt đầu tiên mà tôi quen biết sau hơn môt. năm trời, vì vậy tôi nghĩ răn`g có lẽ lỗi tại tôi không biêt' cách ăn nóị..Đôi mi dài của Hồng phủ kín đôi măt' đẹp, môt. lúc cô b'e lại mở mắt ra với lời nói đầy vẻ hành khẩn- Không phảI tôi tò mò, nhưng....tôi nhận thưc' đươc. tình cảm đó của ông trong sách...và tôi chỉ muốn nói lại cho ôn gnghe. Ngưng lại môt. chút, Hồng tiếp-Nếu ông nghĩ rằng ông viêt' sách ra là để cho độc giả thưỏng thức thì...có lẽ truyện "hai hạt cát" là quyển sách thành công nhất của ông, nhât' là đối với tôi.
Phục ngây ng` ra vì ngạc nhiên, nhìn gương mặt dễ thương trươc' mặt, chàng ấp úng. Cô b'e còn quá trẻ, chưa nhuốm bụi trần, môt. cô g'ai suôt' cuộc đời giam mình trong khu núi rừng như thế này, đối với cuộc sống, với xa ~hội bên ngoài, kiến thức của cô đã đến đâu?
Hồng lo lắng trước cái nhìn của Phục, cúi đầu nhìn xuống, nàng khoác nhanh chiếc áo:
-Tôi phải về nhà ngay, nếu không cha tôi sẽ cho ông Cao làm ồn cả rừng núi. HÌnh như ai cũng sợ ma quỉ trong vùng này ăn thịt tôi mât' không bằng! Quay ra nhìn khung trời ngoài cửa, Hồng tiếp-Thât. ra rừng núi, bóng tốị..tôi đều không sợ, mà tôi chỉ sợ có......
Cố bé rùng mình, ngưng ngay câu nói, Phục không buông tha
-Cô sợ gì?
Hồng chậm rãi lăc' đầu:
-nếu tôi biêt' được thì còn gì bằng, nhưng không hiểu sao tôi lại khôgn biết, hình như đó là bóng đen trầm lặng, luc' nào cũng hiện đê"n đe doạ tôi. Ngoài ra còn có cả nỗi buồn, không hiểu tại sao cứ quanh quẫn mãi không buông thạ......Nàng thở dài nhìn Phục-Thât. lạ hôm nay không hiểu sao tôi lại lắm mồm thế này. Thôi chào ông tôi về đây.
Phục chậm rãi:
-Tôi sẽ đưa cô về nhé?
-Không sao đâu ông Phuc. Tôi không sợ núi rừng cũng như bóng tối, vì con đường này tôi qua lại đã vạn lân` rồi.
-Nhưng tôi thích đươc. đưa cô đi. Phục nói- Tôi thích đươc. đi dạo trong thung lũng khi trăng sáng thế này. Và tôi cũng muốn nhân cơ hội này đến thăm cha cô một lúc.
Hồng không nói gì cả, Phục mở cửa thư phòng. Bà cô đang ngồi trong phòng khách may áo, chàng dặn dò vài câu xong cùng Hồng bươc' ra khỏi nông trại. Ánh trăng phủ kín cả hai người.

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: November 8, 2004
This story has been read (Since November 8, 2004):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)