Trong môn nhạc của cô Kỷ Quỳnh Chi, tôi đã tỏ
ra có một trí nhớ xuất chúng và tố chất âm nhạc rất tốt. Mặc dù
khi mới hát đến câu đáy của đáy là chị em phụ nữ trong bài Phụ
nữ giải phóng ca, mẹ bê bình sữa bọc trong chiếc khăn mặt trắng
đến dưới cửa sổ bằng gỗ liễu, luôn miệng gọi khẽ:
- Kim Đồng, Kim Đồng, uống sữa đi này?
Tiếng gọi của mẹ và mùi sữa đã phân tán ghê gớm sức chú ý của
tôi, nhưng đến cuối tiết học, tôi là người duy nhất hát trọn vẹn
bài Phụ nữ giải phóng ca một cách chuẩn xác. Cô Kỷ Quỳnh Chi
biểu dương tôi trước lớp học bốn mươi học sinh. Cô hỏi tên tôi,
bảo tôi đứng lên hát lại lần nữa. Cô vừa tuyên bố hết giờ thì mẹ
đã đưa bình sữa vào bên trong cửa sổ. Tôi do dự, mẹ bảo:
- Con uống đi! Con giỏi giang như vậy, mẹ mừng lắm!
Trong lớp có tiếng cười rúc rích.
- Cầm lấy đi con, có gì mà ngượng kia chứ? - Mẹ nói.
Cô Quỳnh Chi thơm mùi kem đánh răng đi tới, chiếc roi chống trên
nền nhà rất điệu nghệ, nói ra ngoài cửa sổ:
- Bác đấy ạ, khi đang lên lớp bác đừng đến làm mất trật tự nữa
nhé!
Nghe giọng nói của cô, mẹ sững người, cố dướn lên ngó vào trong,
lễ phép nói:
- Thưa cô, đây là thằng con một của tôi, đợt sữa đầu sáng này ít
quá, nó ăn không đủ no, sợ nó không cầm cự được đến chiều!...
Cô Quỳnh Chi nhìn tôi cười, nói:
- Em cầm lấy đi, kẻo mẹ mỏi tay.
Tôi đỏ bừng mặt đón lấy bình sữa. Cô Quỳnh Chi nói với mẹ:
- Thế này mãi sao được? Phải cho em nó ăn cơm. Lớn lên đi học
trung học, học dại học, chẳng lẽ vẫn phải dắt theo một con dê?
Cô tưởng tượng cái cảnh một sinh viên đại học dắt theo một con
dê vào lớp mà bật cười không chút ác ý.
- Em nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Cô hỏi.
- Mươi ba tuổi rồi, tuổi Tý - Mẹ nói - Tôi cũng buồn lắm cô ạ,
nhưng mà nó ăn vào thứ gì là nôn ra thứ ấy, bụng lại còn đau nữa,
đau đến nỗi toát mồ hôi hột, sợ phát khiếp!...
Tôi bảo mẹ, giọng không vui:
- Thôi mà mẹ, mẹ dùng nói nữa, con không uống đâu!
Tôi đưa trả cái bình. Cô Quỳnh Chi búng búng tai tôi, nói:
- Trò Kim Đồng, đừng làm thế, thói quen sẽ sửa dần, uống đi!
Tôi nhìn cặp mắt long lanh của cô trong ánh sáng mờ mờ, trong
lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô Quỳnh Chi nói:
- Các em nhớ nhé, không được giễu cợt nhược điểm của người khác!
Nói xong, cô bỏ đi.
Tôi quay mặt vào tường, uống thật nhanh hết sạch bình sữa rồ tôi
trả cái bình cho mẹ, nói:
- Lần sau mẹ đừng đến nữa!
Giờ nghỉ giữa hai tiết học, Vu Vân Vũ và Đinh Kim Câu vốn dĩ càn
quấy, bây giờ trở nên nghiêm chỉnh, ngồi như phỗng trên ghế.
Thằng Phương Thư Trai béo ị cởi dây lưng trèo lên bàn, buộc một
đầu dây lên xà nhà, còn đầu kia làm thành cái thòng lọng, biểu
diễn trò thắt cổ. Nó nhại giọng the thé của bà góa, khóc lảnh
lót, kể lể: Anh ơi là anh, anh nhắm mắt xuôi tay về Tây phương
cực lạc bỏ lại thân em vò võ một mình, trong lòng như có con
trùng ngọ nguậy, chẳng thà em xuống suối vàng cho xong.
Khóc lóc, kể lể, hai má nó bạnh ra như hai má lợn, rồi thì nó
khóc thật, hai dòng nước mắt chảy ròng ròng, nước mũi cũng chảy
tràn qua môi.
- Tôi chẳng thiết sống nữa!
Nó gào lên, nhón gót chui đầu vào thòng lọng. Hai tay nắm hai
bên thòng lọng, nó nhảy dựng lên, mỗi lần nhảy một lần kêu lên:
- Tôi chẳng thiết sống nữa!
Lớp học ồ lên tiếng cười quái dị. Thằng Vu Vân Vũ vẫn chưa hết
bực, nó ấn tay xuống bàn, rồi như ngựa đá hậu, nó giơ chân đạp
lại đằng sau một cái, chiếc bàn đổ kềnh. Thân hình to béo của
thằng Phương Thư Trai treo lủng lẳng dưới xà nhà. Nó rú lên, hai
tay cố ghì lấy dây thừng, hai chân ngắn ngủn quẫy lia lịa, rồi
chậm dần lại, mặt tím ngắt, miệng sùi bọt, phát ra tiếng òng ọc
của người đang giẫy chết.
- Treo cổ chết rồi! - mấy đứa nhỏ hốt hoảng kêu lên, vừa kêu vừa
chạy ra ngoài sân, dẫm bành bạch mà gào:
- Treo cổ chết rồi! Phương Thư Trai treo cổ chết rồi!
Hai tay thằng Phương Thư Trai buông thõng, hai chân không quẫy
đạp nữa, mình nó như dài ra, một tiếng rắm rất kêu vọt ra khỏi
dũng quần. Ngoài sân, bọn học sinh chạy tán loạn, không biết làm
gì. Cô giáo Kỷ Quỳnh Chi và mấy giáo viên không biết tên, càng
không biết các thầy dạy môn gì, từ phòng giáo viên chạy ra.
- Ai chết? Ai treo cổ chết? - Họ vừa hỏi to vừa chạy về phía lớp
học, những đống rác trên sân níu chân họ.
Kỷ Quỳnh Chi nhảy tâng tâng như con hươu cái, chỉ trong vài giây
cô đã vào đến lớp học. Đang từ ngoài nắng chạy vào chỗ tối, cô
thoáng vẻ ngỡ ngàng, hỏi to:
- ở đâu?
Thân hình nặng nề của Phương Thư Trai rơi bịch xuống đất dải
thắt lưng đen đứt tung vì không chịu nổi sức nặng của nó.
Cô Kỷ Quỳnh Chi ngồi xổm bên cạnh thằng Phương Thư Trai, luồn
tay vào nách lật nó nằm ngửa. Tôi trông thấy cô chau mày, môi
trên dẩu ra che lấy mũi. Người Phương Thư Trai thối hoắc. Cô đưa
tay trước mũi xem nó còn thở hay không, rồi ấn huyệt nhân trung,
nét mặt cô tỏ ra vô cùng bực bội. Phương Thư Trai giơ tay gạt
tay cô ra. Cô chau mày đứng dậy, đá cho nó một cái, nói:
- Đứng dậy?
- Ai đá đổ chiếc bàn? - cô Quỳnh Chi đứng trên bục, nghiêm giọng
hỏi.
- Em không biết, em không biết, em không biết!
- Vậy thì ai trông thấy? Hoặc ai đã đá đổ? Thử dũng cảm một lần
xem nào?
Mọi người cúi gằm, Phương Thư Trai khóc òa.
- Có câm miệng lại không - cô Quỳnh Chi đập bàn quát - muốn chết
thì quá dễ, lát nữa tôi sẽ cho em biết vài kiểu chết. Tôi không
tin là không ai trông thấy kẻ đã đá đổ chiếc bàn. Kim Đồng, em
là một học sinh thực thà, em nói đi!
Tôi cúi đầu.
- Em hãy ngửng lên nhìn cô đây này - cô nói - Cô biết là em sợ,
cô chịu trách nhiệm về chuyện này, em đừng sợ?
Tôi ngẩng nhìn đôi mắt rất dẹp của người chiến sĩ cách mạng, nhớ
lại mùi kem đánh răng tỏa ra từ miệng cô, trong lòng dễ chịu như
đứng trước luồng gió mát.
- Cô tin rằng em có đủ can đảm tố cáo người xấu việc xấu, vậy
mới là phẩm chất của thanh thiếu niên của nước Trung Quốc mới.
Cô nói rất hào hùng. Tôi liếc ngang, bắt gặp ánh mắt uy hiếp của
Vu Vân Vũ. Tôi lại gục đầu xuống ngực.
- Vu Vân Vũ, đứng dậy? - cô bình tĩnh gọi
- Không phải em! - Vu Vân Vũ kêu to.
Cô mỉm cười hỏi:
- Sao em cuống lên thế? Sao em lại gào lên?
- Dù sao cũng không phải là em! - Vu Vân Vũ xiết móng tay xuống
mặt bàn, nói khẽ.
Cô Quỳnh Chi nói:
- Vu Vân Vũ, có gan ăn cắp có gan chịu đòn!
Vu Vân Vũ đứng dậy, từ từ ngẩng đầu lên, nét mặt trở nên dữ dằn.
Nó quăng sách vở xuống đất cho bảng đả và phấn viết vào chiếc
cặp màu xanh kẹp dưới nách, giọng khinh miệt:
- Tôi đá đổ cái bàn đấy làm gì tôi nào? Tôi đ. vào học nữa! Ông
có thích học đâu tại các người cứ vận động ông đấy chứ!
Hắn nghênh ngang bước ra cổng, người nó mới cao làm sao, xương
cốt nó mới to làm sao, nó hoàn toàn có dáng vóc của một thằng
đàn ông ngạo mạn và ngỗ ngược. Cô Quỳnh Chi đứng chặn lối ra
cổng, nó quát:
- Tránh ra! Nhà người dám làm gì ông?
Cô Kỷ Quỳnh Chi cười mát:
- Ta phải cho cái thằng hèn này biết tay! Rồi phóng chân đá
trúng đầu gối Vu Vân Vũ. Nó ối lên một tiếng quị xuống.
- Kẻ ác thì phải bị trừng phạt - cô Quỳnh Chi nói.
Vu Vân Vũ móc cái bảng đá trong túi xách liệng trúng ngực cô
Quỳnh Chi, cô rên lên một tiếng, ôm lấy bầu vú bị thương.
Vu Vân Vũ nói:
- Mày tưởng tao sợ mày hả? Nhà tao ba đời cố nông, cô dì bà
ngoại tao đầu là bần nông, mẹ tao đẻ ra tao trên đường đi ăn
xin.
Cô Quỳnh Chi xoa xoa bầu vú, nói:
- Ta thật tình không muốn nhà ngươi làm bẩn tay ta - Hai bàn tay
cô đan vào nhau, những đốt ngón tay kêu răng rắc - Đừng nói nhà
mi ba đời cố nông mà ba mươi đời cố nông thì ta cũng phải cho mi
một bài học!
Cô vừa nói vừa tung một quả đấm như chớp trúng cằm Vu Vân Vũ.
Hắn rú lên một tiếng, lảo đảo. Quả đấm thứ hai mạnh hơn, trúng
giữa ngực, tiếp theo là một cú đá trúng mắt cá chân. Hắn ngã lăn
ra, khóc hu hu như một đứa trẻ. Cô Quỳnh Chi túm cổ áo dựng hắn
dậy, xoay hắn lại rồi thúc gối vào bụng dưới của hắn, đồng thời
phóng tay ra. Vu Vân Vũ ngã ngửa trên một đống gạch vụn. Cô
Quỳnh Chi tuyên bố:
- Mi đã bị đuổi học! |
|