- Mụ già, mụ đừng cho tôi sợ mụ, tôi đập chết
mụ là vì mụ đáng chết. Đòi tôi đã nếm đủ cay đắng của nhà Thượng
Quan, tôi chẳng nợ gì mụ. Tôi đốt cho mụ một đinh vàng, mụ đầu
thai ở đâu thì đi mà đầu thai, hóa kiếp ở đâu thì đi mà hóa kiếp
dừng lang thang ở Cao Mật này làm gì! Tôi nói mụ đã nghe rõ chưa
hở mụ già?...
Mẹ quì trước mộ Bà Lã, vừa đốt tiền giấy vừa khấn. Mẹ ra mộ đốt
vàng mã cho Bà Lã vì ba đêm liền, mẹ mơ thấy bà đầu đầy máu,
đứng trước giuờng. Mẹ vô cùng hoảng sợ nhưng cố nén, lên tiếng
trách bà Lã:
- Bà về đây làm gì?
Bà Lã không trả lời, chớp chóp cặp mắt lồi như mắt bướm, thè
lưỡi liếm môi, cái lưỡi đỏ chót, rất linh hoạt, không ăn nhập
với khuôn mặt đờ đẫn. Mẹ bảo:
- Bà cút đi, cút đi!
Bà nội chậm rãi cúi xuống, giơ cánh tay xanh lè với những móng
tay rất dài, vuốt đầu bọn trẻ trên giường. Mẹ hốt hoảng định
vùng dậy, nhưng chân tay không thể cử động như bị trói chặt. Kim
Đồng bị tiếng la thất thanh của mẹ đánh thức dậy. Anh lay vai mẹ.
Mẹ thét lên một tiếng rồi nhổm dậy thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa,
hồi lâu mới nói:
- Sợ quá! Mẹ nghe thấy tiếng củi nổ lép bép trong lò.
Kim Đồng hỏi:
- Có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ im lặng không nói gì Kim Đồng cũng
nghe thấy tiếng củi nổ trong lò. Ngọn lửa đốt vàng mã sáng lên
trong đêm tối, tàn giấy theo khói bay lên, lên mãi rồi mất hút
trong đêm đen. Mẹ lấy que củi cời cho cháy hết, nhưng hình như
không thể cháy hết. Mẹ nói cứng để cho đỡ sợ, nhưng sống lưng cứ
lạnh toát. Con cú mèo nức nở trên ngọn thông, đôi cánh dày loang
trắng trong đêm. Từng đốm lửa lân tinh chập chờn giữa đám cỏ khô
ngoài nghĩa trang. Màn đêm và đường chân trời đột nhiên khép lại,
thế là lửa lân tinh sáng rực lên, đêm càng tối hơn, thâm nghiêm
hơn, những ngôi sao đặc biệt tỏa sáng. Đoàn tầu kéo còi chạy
qua, mẹ cảm thấy đất dưới chân rung chuyển hồi lâu. Đoàn tầu làm
cho mẹ đỡ sợ ma. Mẹ đứng lên định ra về thì nghe sau lưng có
tiếng cười nhạt: Hề hề! Tóc gáy dựng đứng, giọng cười sao mà
quen thuộc. Đó chính là tiếng cười nhạt của bà nội đêm đêm vang
lên trong ổ rơm ở chỗ cối xay bột! Mẹ quýnh lên, vãi đái ra quần,
khuỷu tay tróc cả da, vừa lăn vừa chạy ra khỏi khu mộ. Quang
cảnh bà nội bị đập chết hiện rõ mồn một trong đầu mẹ, lâu rồi mà
mới như ngày hôm qua.
Khi đó mẹ đang lê đôi chân phù nề quét dọn phân dê ngoài sân,
chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh ở gian giữa. Mẹ vút chổi
chạy vào, trông thấy bà hai tay ôm eo Ngọc Nữ, còn cái miệng móm
thì ngoạm chặt vành tai Ngọc Nữ mà nhai hay là cắn gì đó. Có thể
khi đó ánh mắt bà nội đầy vẻ hiền từ. Có thể bà đang hôn cháu
gái? Mẹ lật đi lật lại vấn đề, những tiếng gào của Ngọc Nữ đã
thổi bùng nỗi căm giận của mẹ đối với bà nội, oán mới thù xưa
khiến mẹ nghẹt thở! Mẹ nhớ mẹ đã chửi: Quân súc sinh! Rồi nhào
tới kéo Ngọc Nữ ra khỏi tay bà. Nhưng những ngón tay bà nội móc
vào nhau như vuốt chim ưng không sao gỡ ra được. Ngọc Nữ kêu
thét như lợn bị chọc tiết, bà nội vẫn cắn chặt tai chị, nhai sồn
sột như nhai miếng thịt dai ngoách. Mẹ bỏ Ngọc Nữ, đấm liên hồi
vào bả vai bà nội, áo trên vai bà rách bung từng mảnh, tay mẹ
chạm vào làn da sù sì như da cóc của bà. Mẹ giật mình vội rụt
tay lại. Mẹ lại túm tóc bà nội, nhưng vừa chạm vào, tóc bà đã
bung ra từng mảng, lộ ra cái đầu trọc lốc. Mẹ cuống lên chạy
vòng quanh trong khi Ngọc Nữ khóc đã khản cổ, người mềm nhũn.
Chính lúc đó chiếc chày cán bột từ sau chum lăn ra, linh hoạt
như một sinh vật, tự động nhảy lên tay mẹ. Chiếc chày bằng gỗ
táo nhẵn bóng vì đã qua rất nhiều bàn tay thô ráp của các thế hệ
nhà Thượng Quan. Còn nhớ năm xưa chiếc chày này đã nện vỡ đầu mẹ.
Trời đất xoay vần, tôn ti điên đảo, cầm cái chày trong tay, mẹ
cảm thấy sao mà trúng ý mẹ. Vậy là mẹ giơ cái chày lên giáng một
nhát giữa đỉnh đầu trọc lốc của bà nội. Đây là lần đầu tiên mẹ
hành hung và cũng là lần đầu tiên mẹ nghe tiếng động quái gở của
chiếc chày đập vào sọ người. Bụp? Một tiếng động ghê răng, đừng
đục. Mẹ cảm thấy chiếc chày trong tay bật trở lại một cái, cái
sọ lõm xuống một lỗ hình tròn như nện trên cục bột nhão. Chỉ một
nhát ấy thôi, bà nội co rúm lại, cái đầu nặng nề chống lại trong
một thoáng rồi ngoáy đảo lia lịa. Ngọc Nữ bị thân hình đồ sộ của
bà nội đè lên, gần như nghẹt thở. Mẹ vẫn vung chày dập lia lịa
xuống cái đầu đã nát bét, càng dập càng hăng, càng đập càng
nhanh nhẹn, khí thế càng hùng dũng, cứ mỗi lần vung lên hạ xuống
mẹ lại rủa: Đồ khốn nạn? Đồ súc sinh! Mụ cũng có ngày hôm nay?
Từ khi về nhà mụ ta đã nếm đủ điều cay đắng! Mụ bắt ta ăn cơm
thừa canh cặn, mặc như con ăn mày, không coi ta như con người?
Mụ đã dùng cái chày này đánh ta vỡ đầu, mụ dùng kìm nung do kẹp
đùi ta! Mụ xúi giục con trai mụ hành hạ ta. Đến bữa ăn mụ giăng
lấy bát ta, chửi ta chỉ biết đẻ con gái, khiến dòng họ nhà
Thượng Quan tuyệt đường hương hỏa, không cho ta ăn! Mụ hắt bát
cháo nóng bỏng vào mặt ta, mụ là đồ cay nghiệt, mụ đâu có biết
con trai mụ là một con la? Cả nhà mụ đã dồn ta đến bước đường
cùng, chổng mông lên như một con chó cái mà xin giống của người
khác! Ta nhục nhã ê chề, chịu đủ tội mà con người không đáng
chịu. Mụ là cái đồ súc sinh!
Cái chày cùng với nỗi oán hận chất chứa suốt mấy chục năm, trút
xuống đầu bà nội như mưa. Bà nội mềm nhũn ra, chỉ còn là một
đống thịt thối hoắc, từng đàn giòi và chấy tranh nhau rời khỏi
cơ thể bà ta. Đầu nứt toác, óc văng tung tóe, mùi tanh tưởi xông
lên nồng nặc. Mẹ gỡ từng ngón tay như vuốt diều hâu của bà, giải
cứu cho Ngọc Nữ chỉ còn thở thoi thóp. Vành tai chị chỉ còn là
một đám bầy nhầy như một lát khoai thối. |
|