Sau khi trở về nhà, Kim Đồng bị một trận ốm
thập tử nhất sinh. Đầu tiên là chân tay rời rã, các khớp đau
buốt, sau đó là miệng nôn trôn tháo, toàn một thứ bầy nhầy như
ruột cá, thối nồng nặc.
Mẹ tiêu hết số tiền dành dụm trong mười mấy năm nhặt phế liệu ve
chai, mời hầu hết các thầy thuốc vùng Cao Mật, nào là tiêm, nào
là thuốc gói, nhưng bệnh không hề thuyên giảm. Một hôm, giữa
tháng Tám, Kim Đồng cầm tay mẹ nói:
- Mẹ ơi, cả đời con đã làm khổ mẹ, bây giờ thì tốt rồi, con sắp
chết rồi, mẹ chịu tội thế là đủ rồi!...
Bà Lỗ nắm chặt tay con trai, nói to:
- Kim Đồng, không được nói gở! Con đâu đã già! Mẹ đã hỏng mất
một mắt mà vẫn còn nhìn thấy những ngày sung sướng sắp tới, ánh
nắng chan hòa, hoa thơm sực nức! Phải vượt lên con ạ! Bà nói
cứng như vậy, nhưng nước mắt thì rơi thánh thót xuống bàn tay
gầy guộc to bè của con.
- Mẹ, chỉ nói hay nói tốt cũng không ích gì! - Kim Đồng nói -
Vừa nãy con gặp lại cô ấy. Cô ấy dùng lá cao dán lên vết đạn ở
thái dương, tay cầm tờ giấy hồng điều ghi tên cô ấy và tên con,
nói rằng đã làm xong giấy đăng ký kết hôn đợi con cùng đi là
xong
- Con gái ơi! - Mẹ nước mắt lưng tròng, ngẩng mặt lên trời khấn
vái - Con chết thê thảm quá, mẹ biết! Từ lâu mẹ đã coi con như
con đẻ của mẹ. Vì con mà Kim Đồng đi tù mười lăm năm. Con ơi, nó
không nợ nần gì con nữa, con hãy mở đức hiếu sinh mà tha cho nó
để bà già góa bụa này có chỗ nương tựa. Con ơi, con là người
thấu tình đạt lý người xưa đã nói, sống chết chia hai ngả, ai đi
đường của người ấy, con hãy tha cho nó con ơi, bà già mù này xin
con!...
Trong khi mẹ khấn vái, Kim Đồng qua cửa sổ trông thấy thân hình
lõa thể của Long Thanh Bình, cặp vú thép phủ đầy gỉ xanh. Cô ta
dạng chân một cách lẳng lơ, chỗ bẹn mọc đầy những cây nấm màu
trắng, nhìn kỹ thì lại không phải là nấm, mà là một lũ trẻ con
ôm nhau, những vật tròn tròn nhẵn nhụi tưởng là mũ nấm, chính là
đầu trẻ con. Đầu tuy nhỏ xíu, nhưng các giác quan đầy đủ tóc
vàng mềm mại, mũi cao mắt xanh, vành tai mỏng tròn trĩnh, giống
vỏ đậu tróc ra sau khi ngâm nước.
Bọn trẻ đồng thanh gọi anh, tiếng nhỏ nhưng nghe rất rõ: Cha ơi
cha, cha ơi! Anh hốt hoảng nhắm tịt mắt. Bọn trẻ ùa ra, chạy
lung tung khắp giường, cuối cùng tất cả trèo lên người anh, lên
mặt anh, đứa kéo tai, đứa béo mũi, đứa lộn mi mắt anh ra. Chúng
vừa nghịch ngợm vừa gọi tên anh. Mặc dù mắt nhắm nhưng anh vẫn
trông thấy rất rõ Long Thanh Bình đang lấy giấy ráp đánh gỉ trên
vú, lớp gỉ làm rách cả giấy nhám, tiếng cọ xát nghe rợn người,
bụi gỉ rơi đầy trên đùi cô, hai núm vú, cả hai bầu vú chuyển
sang màu trắng ngà cô nhìn anh bằng cặp mắt buồn rầu, trách móc,
tay vẫn đánh gỉ hên tục. Dần dà, cặp vú sáng bóng như chi tiết
kim loại mới tiện xong, phản quang lấp lánh. ánh sáng tập trung
ở hai núm vú rọi thẳng vào tim Kim Đồng. Anh kêu lên một tiếng
rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, anh trông thấy một cây nến đang cháy trên bậu cửa
sổ, trên tường còn treo cây đèn dầu. Trong ánh sáng leo lét, anh
nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của Hàn Vẹt từ từ cúi xuống:
- Cậu ơi cậu, sao cậu đến nông nỗi này?
Tiếng nói của Hàn Vẹt như từ nơi xa vọng tới. Anh định nói câu
gì đó nhưng môi cứng nhắc, không cử động được. Hơi chói mắt vì
ngọn nến, anh mệt mỏi nhắm mắt lại.
- Cháu đảm bảo là cậu không thể chết được - Hàn Vẹt nói - Gần
đây cháu có nghiên cứu sách xem tướng, cậu là có tướng đại phú
đại quí, sống lâu trăm tuổi!
Mẹ nói:
- Vẹt này, cả đời ngoại chưa cầu xin ai, giờ thì phải nhờ cháu
giúp!
- Kìa ngoại, ngoại nói vậy có khác gì chửi cháu?
- Hàn Vẹt này, cháu quen nhiều, kiếm cái xe đưa cậu lên bệnh
viện đi!
- Ngoại, chẳng cần đi đâu hết, ta ở đây là cấp địa khu * (* Đơn
vị hành chính, dưới tỉnh trên huyện), bác sĩ ở đây còn giỏi hơn
bác sĩ của bệnh viện huyện. Bác sĩ Lãnh đã khám thì không cần đi
đâu nữa. Bác sĩ Lãnh là cao thủ của bệnh viện Hiệp Hòa, từng
xuất dương ăn cơm Tây, ông ấy bảo không chữa được là không chữa
được?
Mẹ thất vọng, nói:
- Vẹt này, đừng có ở đấy mà bẻm mép nữa! Về nhà đi kẻo muộn, vợ
cháu lại cho cháu một trận.
- Thế nào cũng có ngày cháu thoát khỏi gông xiềng, ngoại cứ đợi
mà xem! Chỗ này hai mươi đồng, ngoại cầm lấy xem cậu thích ăn gì
thì mua cho cậu!
- Cháu cầm lấy tiền!- Kim Đồng nghe mẹ nói: - Về đi, cậu mày
không muốn ăn gì cả?
- Cậu không ăn thì còn ngoại. Ngoại vất vả nuôi cháu khôn lớn.
Hồi đó, về chính trị thì bị chèn ép, về kinh tế thì không một xu
dính túi, cậu bị bắt đi rồi, ngoại cõng cháu đi ăn mày, đi khắp
một vạn tám nghìn hộ vùng Cao Mật. Cứ nghĩ đến chuyện đó là cháu
lại đau xé ruột, nước mắt đầm đìa? Chúng ta khi đó là phó thường
dân, nếu không, đời nào cháu lại lấy con vợ chết tiệt ấy, phải
không ngoại? Có điều, cuộc sống tội nợ sẽ qua đi rất nhanh. Đơn
xin vay vốn xây dựng Trung tâm nuôi chim Phương Đông của cháu đã
được thị trưởng ký duyệt. Ngoại ơi, chuyện này là xong, may mà
có cô em Lỗ Thắng Lợi, cô ấy bây giờ hơi bị nể đấy, là Giám đốc
Ngân hàng Công thương thành phố Đại Lan, tuổi trẻ năng động, nói
một là một hai là hai, chắc như đinh đóng cột. ừ nhỉ, sao cháu
quên bẵng cô ta nhỉ? Ngoại đùng lo, để cháu đi tìm cô ấy. Bệnh
của cậu, cô ấy không giúp thì ai giúp? Cô ấy là cháu, lại được
ngoại nuôi nấng từ nhỏ. Để cháu đi tìm cô ấy. Cô ấy sống trên
tài mọi người? Đi đâu thì ngồi xe con, ăn uống thì, hai chân là
chim câu, bốn chân là ba ba, tám chân là cua bể, mình cong là
tôm, gai mọc đầy mình là hải sâm, có nọc độc là rết rừng, không
nọc độc là trứng cá sấu. Thịt gà thịt vịt, thịt chó thịt heo đã
bị cô ấy loại bỏ từ lâu. Cổ đeo dây chuyền vàng, nói bậy một tí,
to như xích chó; ngón tay đeo nhẫn bạch kim gắn hạt xoàn, cổ tay
đeo vòng ngọc, mắt đeo kính gọng vàng, mặc thời trang Pari, xịt
nước hoa Pari, cái nước hoa ấy đã ngửi một lần thì suốt đời
không thể quên...
- Vẹt, cầm lấy tiền? Đi đi! - Mẹ cắt ngang lời Hàn Vẹt, nói -
Cháu cũng không cần đi tìm nó. Nhà Thượng Quan không có cái diễm
phúc là thân thích của con người cao quí đó!
- Ngoại ơi, như vậy là ngoại không đúng rồi! - Hàn Vẹt nói -
Cháu dùng xe loại xoàng cũng có thể đưa cậu đến bệnh viện, nhưng
ngoại nên biết, thời buổi bây giờ, mọi chuyện đều ở mối quan hệ,
người bệnh cháu đưa vào so với ngươi bệnh cô ấy đưa vào, khác
nhau nhiều lắm!
- Ngày xưa cũng vậy thôi - mẹ nói - Chuyện chạy chữa của cậu mày
đành vậy thôi, sống chết có số, số nó không chết, gì thì gì cũng
sống; nếu mệnh yểu thì Hoa Đà, Biển Thước sống lại cũng không
cứu nổi nó. Cháu đi đi, đừng làm ngoại rầu ruột?
Hàn Vẹt còn định lải nhải nữa, mẹ tông đầu gậy xuống đất, nói:
- Vẹt này, cháu làm ơn cầm lấy tiền, đi ngay cho ngoại nhờ!
Hàn Vẹt đi rồi, Kim Đồng mơ màng nghe thấy tiếng mẹ gào khóc.
Gió đêm xào xạc trong những bụi cỏ trên tháp. Sau đó anh nghe
thấy mẹ lịch kịch nhóm lửa, rồi lát sau, mùi thuốc bắc xộc vào
mũi. Anh cảm thấy trong đầu có một khe hở, mùi thuốc lọt vào khe
hở đó như sợi chỉ. Ôi, đó chính là mùi thơm của cỏ tranh, mùi
hắc của ngải cứu, mùi chua của lá cây-sống-đời, mùi mặn của bồ
công anh, còn mùi cay thì hình như là của cây thương nhĩ, mùi
biển sức, mùi bán hạ, mùi vỏ cây dâu, mùi mẫu đơn bì và mùi hạt
đào bao tử....
Mẹ hái gần như toàn bộ những cây làm thuốc có ở vùng Cao Mật,
cho tất cả vào nồi mà sắc. Cái mùi hỗn hợp ấy len lỏi như con
thủy long tẩy rửa những cặn bã bám trong đầu anh, dòng suy nghĩ
của anh dần dần hé mở. Anh nghĩ tới cánh đồng bên ngoài cửa sổ
phủ một lớp dày cỏ xanh, tô điểm bằng hằng hà sa số những bông
hoa dại và những con tiên hạc đi lại khoan thai trong đầm lầy.
Một bụi hoa cúc vàng dụ dỗ những con ong mật chân dính đầy phấn
hoa, bay tới. Anh nghe thấy tiếng thở trầm trầm của đất và tiếng
rơi của hạt tách ra từ những quả chín.
Mẹ bê chậu nước thuốc, lau chùi cơ thể anh bằng một nắm bông.
Anh ngượng. Mẹ nói:
- Con ơi, con có sống đến một nghìn tuổi thì vẫn là con của
mẹ!...
Mẹ lau ngươi anh khắp lượt, ngay cả chỗ bẹn cũng cọ rửa sạch sẽ.
Gió đêm lùa vào phòng, mùi thảo được càng đượm. Anh cảm thấy
chưa bao giờ khoan khoái đến thế, sạch sẽ đến thế! Lúc này anh
nghe thấy những tiếng u u như núc nở, như than vãn phát ra từ
bức tường vỏ chai, có đến mấy vạn chiếc, phía sau nhà. Những âm
thanh trầm bổng, biến ảo khôn lường ấy khiến anh chảy nước mắt.
Anh nghĩ tới tổ tiên khi mới đứng thẳng làm người dùng gậy gộc
tấn công thú dữ mà trong lòng trào lên niềm cảm phục. Anh nghĩ
tới bầu trời đầy sao bên ngoài, những tinh cầu quay quanh ban
thân và bay theo quĩ đạo dể hình thành những xoáy ốc sáng rực,
không biết đâu là tận cùng trên bầu trời. Anh nghe thấy tiếng
vận hành khoan thai của sao Mộc, tiếng trầm đục của sao Thổ,
tiếng hát tuổi vui của sao Thủy, tiếng xào xạc êm êm của sao Hỏa
và tiếng sắc nhọn chói tai của sao Kim. Những âm thanh chuyển
động của năm hành tinh hòa quyện với tiếng hu hu trước gió của
hàng vạn cái chai, khiến anh lặng lẽ đi vào giấc ngủ, lần đầu
tiên anh ngủ một mạch đến sáng bạch, không bị những cơn ác mộng
đánh thức nửa chừng.
Sáng sớm hôm sau, khi mở mắt ra cũng là lúc anh ngửi thấy mùi
sữa tươi, nhưng rất khác mùi sữa của mẹ và sữa dê mà anh đã
quen. Khi anh phán đoán cái mùi ấy vì đâu mà có, một cảm giác
tràn ngập trong anh, cái cảm giác khi anh là công tử Tuyết sờ vú
cầu phúc cho phụ nữ. Cái vú cuối cùng của ngày hôm đó khiến anh
nhớ mãi là vú của mụ Kim, chủ hiệu dầu ăn. Vậy là anh hiểu, cái
mà anh mong đợi chính là chiếc vú duy nhất của mụ Kim và dòng
sữa tràn trề của nó. Anh nhẩm tính, kể từ chợ phiên Công tử
Tuyết cuối cùng, cách đây vừa chăn ba mươi năm, cô Kim khi đó vì
muốn xuống thành phần, phải hạ mình lấy Kim-mắt-vuông, tính sơ
sơ, chí ít mụ cũng đã trên năm mươi. Người phụ nữ đến tuổi này
thì vú đã mướp, giữ sao được tròn trĩnh, nhiều sữa? Anh thất
vọng cảm thấy mình tự đánh lừa mình.
Mẹ thấy anh tỉnh táo hẳn ra thì rất mừng, bà nói:
- Con thích ăn gì để mẹ làm. Mẹ đã mượn được tiền của cô Kim,
vài hôm nữa, cô ấy sẽ cho xe đến chở số chai thủy tinh sau nhà
để trừ nợ!
- Chị Kim...- Kim Đồng tim đập loạn xạ, hỏi - khỏe không mẹ?
Mẹ nhìn anh bằng con mắt trái còn lại, băn khoăn trước thái độ
phấp phỏng của con trai. Bà thở dài tỏ vẻ bất lực:
- Bây giờ cô ấy trở thành Vua phế liệu của cả vùng dọc ngang
hàng trăm dặm, trong nhà có ô tô, thuê mướn năm chục công nhân
đùn nhựa. Tiền nhiều, có điều chồng cô ấy chẳng chịu làm gì cả,
cô ấy thì tai tiếng!... Mẹ bất đắc dĩ mới phải nhờ vả. Cô ấy quá
vô tư, ai đời đã năm mươi tuổi đầu mà ma xui quỉ khiến thế nào
lại đẻ thêm thằng con trai...
Kim Đồng như bị một cái tát vào mặt, anh ngồi nhỏm dậy. Trong
khoảnh khắc, anh cảm thấy mình nhìn rõ khuôn mặt đầy đặn, nhân
từ của Thượng đế. Cảm giác không đánh lừa mình, anh sung sướng
nghĩ thầm và cảm thấy rất rõ mụ Kim đang ưỡn ngực bước nhanh về
phía ngôi nhà anh đang nằm. Hình ảnh Long Thanh Bình với cặp vú
han gỉ, giận dỗi lùi dần ra xa rồi mất hút. Anh ngượng nhưng
thắng thắn bảo mẹ:
- Mẹ, khi chị ấy đến, mẹ lánh đi một lát được không?
Mẹ ngớ người, trả lời dứt khoát:
- Con ơi, con vừa chật đất trở về, chuyện gì mẹ cũng theo ý con.
Mẹ đi ngay đây!
Anh thấp thỏm nằm xuống giường và lập tức chìm đắm trong cái mùi
vị đầy sức sống ấy, cái mùi không phải từ đâu đưa đến, mà từ
trong chiều sâu ký ức của anh. Anh nhắm mắt lại là trông thấy
khuôn mặt đã đẫy ra nhưng chưa mất đi vẻ mịn màng của chị, đôi
mắt vẫn đen láy như ngày nào, đưa dẩy tình tú, hớp lấy hồn phách
người đàn ông. Chị đi khá nhanh, gần như chạy, bầu vú mà năm
tháng không lưu lại được vết tích gì trên đó, nhảy tung tung sau
lần vải hoa. Núm vú hồng hồng nhô cao, sữa chảy dầm dề do cọ
xát, ướt đẫm một mảng trước ngực bằng cái đĩa. Dần dà, yếu tố
tinh thần dâng lên trong anh và yếu tố vật chất tràn ra từ bầu
vú của mụ Kim nhích lại gần nhau và cuối cùng nhập làm một, y
hệt đôi bướm màu trong mùa giao phối. Anh mơ mắt đã thấy mụ Kim
đứng bên giương, giống hệt như anh tưởng tượng về chị.
- Người anh em - chị cúi xuống, cầm lấy cánh tay gầy như que củi
của anh, nước mắt chạy quanh, giọng thương cảm - Người anh em
của tôi, đến nông nỗi này ư. Trái tim anh như tan ra trước tình
cảm ấm áp của ngươi phụ nữ. Như con chó con chưa mở mắt, anh
dướn người lên, giơ cặp môi nóng bỏng đón dưới ngực chị. Không
chút do dự, chị vén áo để bầu vú đầy sữa, màu vàng mật như dưa
Ha-mi, thả xuống trước mặt anh. Miệng anh tìm núm vú, núm vú tìm
miệng anh. Khi anh run rẩy ngậm được nó, nó cũng lẩy bẩy thả
được vào miệng anh, hai người run bắn như bị bỏng, thốt ra những
tiếng rên rỉ. Anh cảm thấy hàng chục tia sữa mảnh mai nhưng mạnh
mẽ, tia thẳng vào miệng rồi dồn lại thành một dòng nóng hổi,
ngọt lịm trong họng, chảy vào khoang dạ dày thường xuyên nôn ra
mật xanh mật vàng của anh. Đồng thời chị cũng cảm thấy niềm si
mê dồn nén mấy chục năm với người đàn ông đẹp trai, cũng liên
tục tràn ra như dòng sữa. Cả hai đều khóc.
Anh uống cạn bầu sữa, và như trẻ nhỏ, anh đi vào giấc ngủ ngon
lành, miệng vẫn ngậm đầu vú. Chị dịu dàng vuốt mặt anh khẽ kéo
núm vú. Miệng anh chúm chím, màu hồng đã phảng phất trên khuôn
mặt vàng bủng.
Chị Kim trông thấy bà Lỗ nét mặt đau đớn đang nhìn chị. Qua nét
mặt dầu dãi nắng mưa của bà, chị không nhìn thấy vẻ trách móc và
ganh tị, mà là sự trách móc sâu sắc với bản thân bà và sự cảm
kích vô hạn. Chị Kim kéo vạt áo xuống giọng dứt khoát: Bác ơi,
đây là cháu tự nguyện, cũng là khát vọng của cháu trong đời.
Cháu và anh ấy có duyên phận với nhau từ kiếp trước?
Bà Lỗ nói:
- Chị nó này, đã có nghiệp tiền duyên thì tôi không nói lời cảm
ơn nữa?
Chị Kim lấy ra một nắm tiền, nói:
- Bác ơi, hôm nọ tính sai, bấy nhiêu chai không chỉ chừng ấy
tiền!
Bà Lỗ nói:
- Chị nó này, chỉ sợ anh ấy biết lại không vui!
Chị Kim nói:
- Anh ta chỉ cần có rượu, ngoài ra không cần gì hết! Bác ơi,
thời gian này cháu bận, mỗi ngày chỉ đến được một lần, những lúc
vắng cháu, bác nấu chút gì loang loãng cho anh ấy ăn!
Được Kim-Một-Vú chăm sóc, sức khỏe Kim Đồng hồi phục rất nhanh.
Như rắn lột xác, lớp da cũ của anh tróc hết, một lớp da mới mọc
ra, hồng hào và trẻ trung. Liên tiếp trong hai tháng anh không
ăn một hạt cơm, hoàn toàn sống bằng sữa của Kim-Một-Vú, mặc dù
anh luôn trong tình trạng thèm ăn. Cứ nghĩ đến phải ăn lương
thục là mặt mày anh tối sầm và dạ dày quặn lên từng cơn. Mẹ vừa
thở phào mừng anh qua khỏi căn bệnh chết người, nay lại bắt đầu
lo. Mỗi buổi chiều, anh lại ra chỗ bức tường bằng ve chai rên rỉ
trong gió, ngóng về phía con đường mòn mà đầu đằng kia là thành
phố mới trỗi dậy, sốt ruột như con mong mẹ về chợ, như tình nhân
trong buổi hẹn hò, đến là khổ!
Một bận, anh đợi từ sáng sớm đến tối mịt vẫn không thấy bóng
dáng chị Kim. Chân mỏi nhừ, mắt nhòa đi, anh ngồi xuống tựa lưng
vào bức tường ve chai. Làn gió tây bắc nhè nhẹ thổi vào các
miệng chai to nhỏ khác nhau phát ra bản nhạc não nùng, sự tuyệt
vọng đè chặt trái tim, anh bất giác trào nước mắt. Mẹ chống gậy
đứng trong sương chiều dày đặc, nhìn anh bằng ánh mắt khinh
miệt. Mẹ không nói gì, chỉ đứng nhìn một lúc rồi gõ đầu gậy
xuống đất thật mạnh đi vào nhà.
Sáng hôm sau, Kim Đồng kiếm một chiếc liềm, một cái sọt, đi ra
chỗ con mương. Trong bữa ăn sáng, anh nhắm mắt nhắm mũi gần như
nuốt chửng hai củ khoai luộc bây giờ bụng anh nhâm nhẩm đau, cổ
họng có mùi chưa. Anh cố giữ cho khỏi nôn, hít thật mạnh mùi cỏ
bạc hà. Anh nhớ ra hợp tác xã cung tiêu thu mua cỏ bạc hà. Anh
bán cỏ bạc hà cho họ không chỉ kiếm thêm vài đồng chi dùng, mà
còn để quên đi mềm si mê bầu sữa của Kim-Một-Vú. Bạc hà mọc từ
ta luy xuống tận lòng mương, bầu không khí mát mẻ khiến anh
khoan khoái, mắt hình như nhìn rõ hơn. Anh cố ý hít thở thật sâu
để mùi bạc hà tràn đầy hai lá phổi, rồi bắt đầu cắt. Mười lăm
năm ở nông trường lao cải, anh nắm được kỹ thuật cắt cỏ, vì vậy
chỉ một thoáng từng đám cây bạc hà đổ rạp xếp hàng sau lưng anh.
Anh phát hiện một cái hang to bằng miệng bát bên bờ mương. Thoạt
đầu, anh giật thót, nhưng ngay sau đó anh mừng quýnh lên, đoán
rằng đây là hang thỏ. Anh rất muốn bắt được một con thỏ để bồi
dưỡng cho mẹ. Anh luồn cán liềm vào nghe thấy có tiếng lục cục
thì biết rằng trong hang có thỏ. Thế là anh kề lưỡi liềm vào
miệng hang. Con thỏ từ từ ló đầu lên, những sợi ria rất dài ngọ
nguậy.
Anh giật một cái nhưng con thỏ đã kịp thụt xuống, anh lia hụt.
Khi con thỏ ló đầu lên lần thứ hai, anh cảm thấy lưỡi liềm bập
sâu vào đầu nó. Anh giật mạnh, con thỏ văng ra dưới chân, máu me
đầm đìa, mũi liềm cắm sâu vào một bên mắt. Một cảm giác ớn lạnh
rung chuyển toàn thân, anh quẳng cái liềm trên bờ mương, nháo
nhác nhìn quanh tìm người cầu cứu, chẳng khác đứa trẻ khi gặp
tai họa.
Mẹ đứng sau lưng anh đã từ lâu, cất giọng run run của người già,
hỏi:
- Kim Đồng, con làm gì đấy?
- Mẹ... - Anh đau khổ nói - Con đã giết một con thỏ?... Nó đáng
thương quá, con rất hối hận, tại sao con lại giết nó kia chứ?
Mẹ với một thái độ nghiêm khắc chưa bao giờ thấy, nói:
- Kim Đồng, thấm thoắt, con đã bốn mươi hai tuổi rồi, vậy mà con
vẫn lẵng nhẵng như trẻ con. Mấy hôm trước mẹ chưa nói, hôm nay
thì mẹ phải nói. Mẹ không thể bên con suốt đời. Mẹ chết rồi thì
con phải tự lập, lo cho cuộc sống của mình. Cứ mãi thế này sao
được hở con?
Kim Đồng rùng mình, lấy đất lau máu thỏ trên bàn tay. Mặt nóng
bùng, anh khó chịu về những lời phê bình của mẹ.
Anh cất giọng ai oán, nói:
- Con thì làm nổi chuyện gì hả mẹ?
- Con ơi, con nghe đây. Bây giờ, như một người đàn ông thực thụ,
con xách con thỏ này xuống sông Mực, lột da mổ bụng nó ra, rửa
ráy cho sạch rồi nấu chín mời mẹ con ăn. Nửa năm nay mẹ con chưa
được miếng thịt nào vào miệng! Khi lột da mổ thịt, có thể con
cảm thấy ghê tay cho thế là tàn nhẫn, nhưng một con người trưởng
thành như con mà còn bú tí thì có tàn nhẫn không? Con phải biết,
sữa là máu của người phụ nữ, việc con làm còn tàn nhẫn gấp trăm
lần giết một con thỏ! Nghĩ như vậy, con mới dám làm thịt con
thỏ, con mới cảm thấy sung sướng! Người đi săn bắn hạ con mồi,
anh ta không buồn vì đã giết một sinh mạng, anh ta vui mừng vì
anh ta hiểu rằng tất cả chim chóc thú vật trên đời đều do Chúa
sáng tạo cho con người dùng, còn người là chủ của muôn vật, con
người là thiêng liêng so với loài vật!
Kim Đồng gật đầu, trong lòng như cất được gánh nặng. Trái tim
bất định của anh như quả bầu nổi trên mặt nước, nay đã có chỗ
dựa dẫm, bấu víu.
Mẹ hỏi tiếp:
- Cô Kim vì sao không đến nữa, con có biết không?
Kim Đồng nhìn mẹ nói: - Phải chăng mẹ...
- Đúng - Mẹ nói - Chính mẹ đi tìm cô ấy. Mẹ không thể giương mắt
mà nhìn cô ấy hủy hoại con trai của mẹ!
- Mẹ... sao mẹ lại làm như vậy!...
Mẹ không thèm để ý những lời trách móc của anh, nói tiếp:
- Này cô, nếu cô thất tình yêu con trai tôi, cô có thể ngủ với
nó, nhưng tôi không cho phép cô tiếp tục cho nó bú sữa của cô!
- Chính là sữa của chị ấy đã cứu sống con! - Kim Đồng gào lên -
Nếu không, con đã chết rồi, đã thối rữa ra rồi, bị giòi bọ ăn
thịt rồi?
- Mẹ biết, mẹ làm sao quên được chính cô ấy đã cứu sống con - Mẹ
chọc chọc gậy xuống đất, nói - Mấy chục năm nay mẹ hồ đồ quá,
bây giờ mẹ mới hiểu, có một đứa con cả đời đánh đu trên bầu vú
của mình, chẳng thà để nó chết quách cho xong!
- Vậy - Kim Đồng lo lắng hỏi - Chị ấy bảo sao?
- Một con người đáng nể - cô ấy nói - Bác về nói với người anh
em hộ cháu, trên giường mụ Kim luôn dành sẵn một cái gối cho anh
ấy?
- Nhưng còn chồng chị ấy thì sao? - Kim Đồng mặt tái nhợt.
Mẹ nói với giọng khiêu khích:
- Con cố cho mẹ đẹp mặt một tí. Nếu con còn là con của mẹ thì
nên đi tìm cô ấy mẹ không cần một con trai không bao giờ khôn
lớn, mẹ muốn có một Tư Mã Khố, một Hàn Chim, dám nói dám làm,
dám gây ra tai họa, mẹ muốn có một thằng con trai khi đái thì
đái đứng. |
|