Trong hội nghị cán bộ ba cấp do tỉnh triệu tập,
bài phát biểu của Lỗ Thắng Lợi được coi là trọng điểm. Qua ánh
mắt tán thưởng của mấy vị lãnh đạo kỳ cựu và tiếng xì xào to nhỏ
của các đồng nghiệp, Lỗ Thắng Lợi hiểu rằng bài phát biểu của
mình rất thành công. Những năm gần đây, địa phương cũng bắt
chước Trung ương, ở các hội nghị lớn, người ta không đứng tại
chỗ phát biểu mà lên nói trước mi-cờ-rô. với các quan chúc tư
duy chậm chạp, nói năng lúng túng, mắt không rời được bản viết
sẵn trên tay, thì nói trước mi-cờ-rô quả là cực hình, nhưng Lỗ
Thắng Lợi thì thoải mái như một lần biểu diễn. Cô cuộn bài nói
thành chiếc ống, múa nó trong tay. Giọng cô thánh thót mà không
hụt hẫng. Thái độ nghiêm chỉnh mà không thiếu vẻ hoạt bát. Cô
rất diệu mà không quá trớn, tay vung lia lịa nhưng không khoa
trương. Cô đã gần năm mươi nhưng phong độ vẫn trẻ trung. Cô tỉa
tót cẩn thận nhưng không để lộ dấu vết của hóa trang. Cô ăn mặc
giản dị nhưng lại cao sang về chất liệu vải. Cô đứng trước mi-cơ-rô,
mọi cặp mắt đổ dồn vào, cô trở thành ngôi sao sáng trong hội
nghị cán bộ ba cấp. Trong buổi dạ tiệc để chia tay, vị lãnh đạo
lão thành đặc cách cho gọi cô đến ngồi bên cạnh ông. Ông giữ bàn
tay nóng hổi, to như bàn tay gấu, vỗ vỗ đầu gối để trần của cô,
dịu dàng hỏi thăm: Cô Lỗ này, chuyện riêng tư thế nào rồi?. Cô
cười khanh khách, nói: Hung Nô chưa diệt, đâu dám lo chuyện
riêng tư. Ông cũng cười khà khà tỏ vẻ tán thưởng rồi huấn thị
một hồi ra vẻ quan tâm..
Tan tiệc trở về khách sạn, cô cảm thấy hơi váng đầu. Ông thị
trưởng của thành phố bạn gọi điện mời xuống khiêu vũ dưới tầng
hai. Cô nói cô say, không nhảy được nữa. Ông bạn nói bóng gió
mấy câu, cô chửi lớn rồi gác máy nói. Cô đem tấm biển Xin đừng
làm phiền móc vào dấm cửa rồi ngâm mình trong bồn tắm. Ngâm
trong nước nóng cô cảm thấy buồn ngủ. Chuông điện thoại lại reo.
Cô cho rằng lại mời đi nhảy nên không nhấc máy, bên kia đầu dây
sẽ bỏ máy ngay thôi, nhưng chuông cứ réo liên tục, xem ra có vẻ
nhất quyết gặp bằng được. Cuối cùng, cô đầu hàng, giơ tay với
cái tai nghe treo trên tường ốp gạch men phía sau thùng xả nước.
Cô uể oải lên tiếng. Đầu bên kia im lặng. Cô hỏi ai đấy. Bên kia
hỏi có phải thị trưởng Lỗ đấy không. Cô trả lời phải. Bên kia
nói thị trưởng Lỗ phải hết sức cẩn thận. Cô nói có gì mà cẩn
thận! Bên kia nói có người định hạ bệ chị, hồ sơ đã ở chỗ thị ủy,
chúng cứ không thể chối cãi. Lỗ Thắng Lợi nói cây ngay không sợ
chết đứng. Bên kia cười nói rằng vì thiện chí nên mới nhắc chị.
Lỗ Thắng Lợi trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi anh là ai. Bên kia nói:
Thành phố chị có Trung tâm nuôi chim Phương Đông phải không?. Lỗ
Thắng Lợi nói tôi muốn gặp anh. Bên kia nói không cần thiết, thị
trưởng Lỗ, chúc chị may mắn.
Cô mệt rũ, nằm trong bồn nhìn hơi nước cuồn cuộn bay lên, nghe
tiếng nước xối ào ào ở phòng bên. Trong đầu cô như một cái xoáy
cuốn theo những rác rưởi, cô cảm thấy mình cũng đang trong dòng
xoáy nhơ bẩn đó và trôi tuột xuống đường cống ngầm tăm tối. Cô
nằm trong bồn cho tới khi nước nguội, những giọt nước đọng trên
trần lặng lẽ rơi xuống bồn, tiếng rơi thánh thót như tiếng gõ
vào pha lê. Nước trong bồn phủ một lớp như váng đầu. Những giọt
nước rơi trên cái đầu cao ngạo của cô, tiếng rơi bộp bộp như gõ
vào khay đậu phụ. Cô vọt ra khỏi bồn như cá nhảy, lau người
trước gương, thấy mình tuy đã gần năm mươi nhưng vú vẫn nẩy, eo
vẫn thắt đáy lưng ong, bụng vẫn thon thả. Dũng khí chiến thắng
hèn nhát, cái đẹp là sức mạnh. Cô khôi phục sự nhanh nhẹn và
tháo vát, thoắt cái lau xong ngươi, nhanh nhẹn thay quần áo, xịt
lên cổ một chút nước hoa. Rồi cô gọi điện cho anh lái xe hôm
trước đã đưa cô đến nhà khách của tỉnh, bảo anh ta chuẩn bị xe.
Nửa tiếng sau, Lỗ Thắng Lợi đã ngồi trên chiếc xe du lịch sang
trọng chạy trên đường cao tốc với tốc độ một trăm năm mươi cây
số/giờ, nhằm hướng thành phố Đại Lan vùng Cao Mật.
Khi cô bước vào ngôi biệt thự riêng thì đã ba giờ sáng. Cô cởi
áo dài, chỉ mặc quần lót và nịt vú, đi lại trên mặt sàn đánh xi
bóng loáng, như con thú cái đi thị sát lãnh địa của mình. Cô bật
đèn bàn, tắt đèn trần, ánh đèn dìu dịu chiếu qua chiếc chao đèn
màu vàng. Trong phòng ấm áp và yên tĩnh. Mấy ngày không về, gian
phòng có mùi ẩm mốc. Cô kéo rèm, mở một cánh cửa sổ khung nhôm.
Không khí ban đêm trong lành cùng với mùi thơm của hoa lan tràn
vào phòng. Cô trông thấy dưới ánh đèn trong sân ba cây lan nếp
trồng trong ba bồn gỗ lá bóng mượt, lốm đốm những vụn vàng ở
cuống. Trong sân còn có các cây tượng bì, cây thiết mộc lan và
mấy khóm trúc dáng thanh nhã. Trên con đường mờ tối bên ngoài,
một chiếc xe du lịch ngoại nhập chạy vụt qua, đèn xe đỏ như máu,
thân xe rất dài và dáng chạy êm như ru, cô nhận ra đó là chiếc
Win 600 của bí thư thành ủy Tôn X. Thế là hình ảnh người đàn ông
nhỏ con tóc thưa, mép nhẵn thín cực kỳ gian ngoan chập chờn
trước mặt cô. Giống như rất nhiều địa phương khác, thị trưởng Lỗ
Thắng Lợi và bí thư thành ủy này cứ lủng củng thế nào ấy. Mối
quan hệ đặc thù giữa người với người này mang đậm màu sắc Trung
Quốc. Bảo rằng mâu thuẫn thì không có mâu thuẫn, bảo rằng không
mâu thuẫn thì cũng khó nói. Lỗ Thắng Lợi nghĩ đến ô dù của mình
rồi lại nghĩ đến ô dù của bí thư Tôn X. Một cảm giác ớn lạnh xâm
chiếm khắp cơ thể. Ô dù của cô có khả năng bị đổ, ô dù của Tôn X
có thể lên. Nghĩ vậy liền hiểu ngay toàn bộ ý nghĩa của cú điện
thoại lúc còn ở khách sạn. Nghĩ vậy liền hiểu rằng, chiếc Win
600 của Tôn X ra khỏi chuồng giữa đêm khuya không phải là ngẫu
nhiên. Sau đó, cô cảm thấy hai vai tê dại, lẽ ra cô phải mặc áo
ngủ bằng lụa màu phấn hồng vào, thì cô lại cởi nịt vú ra, tất
nhiên là nịt vú của Thú Một Sừng, bố toàn tơ. Cô gắn lên người
chiếc máy điện tử đa năng, vừa xoa bóp vừa rung cho vú nở, rất
phức tạp. Chị nhớ lại câu chuyện lưu truyền ở Cao Mật cách đây
mấy chục năm, câu chuyện về một nữ gián điệp nhét máy phát vào
trong bầu vú, hoang đường đến nỗi cô rất thất vọng về bản án đã
tuyên đối với chị ta. Tiếp theo, cô lại nhớ người đàn bà đầu
tiên mặc váy ra đồng. Đó là Hoắc Lệ Na, cô giáo viên tiếng Nga
xinh đẹp, bọn lưu manh chạy như bay đến trước mặt cô rồi giả vờ
ngã để nhìn ngược lên, xem trong váy có mặc quần lót không. Bí
thư Hồ nói rất hăng: Những người mặc váy đều dễ xỏ chân như giày
rách, làm chuyện đó rất tiện, chị cần tốc ngược lên, banh hai
chân ra là xong! Bỏ nịt ra thì tất nhiên là vú chảy xuống, năm
mươi tuổi rồi còn gì, sơn hào hải vị, gấm vóc lụa là cũng không
kéo lại vẻ thanh xuân. Cô lấy trong tủ ra bình rượu ngoại màu hổ
phách, mở nút, rót đầy cốc pha lê chân cao. Tất cả những gì ở
đây đều không kém vẻ hào hoa so với trong phim Hôliút, cần gì có
nấy, muốn ăn thứ gì là ăn thứ đó, muốn uống thứ gì là có thứ đó,
muốn mặc gì là có cái đó, kiếp này như vậy là quá đủ rồi, cô
nghĩ. Cô tợp một ngụm rượu rồi tay cầm cốc rượu, cô quan sát căn
phòng, Đèn màu, máy ảnh, dàn stêrêô v.v... đã trở thành bình
thường như cái bàn chiếc ghế, không còn là những vật quí hiếm.
Cô mở tủ quần áo kê sát tường, chiếc tủ bằng gỗ đàn hương thơm
phức, trong tủ treo hàng dãy quần áo hợp thời trang, mỗi bộ chí
ít giá tiền bằng một con trâu, thậm chí mười con trâu. Nếu đem
tất cả quần áo này đổi lấy gạo, e rằng một kho cũng không chứa
hết. Cô buồn rầu mỉm cười.
Cô lại tợp một ngụm rượu, lẩm bẩm:
- Thối nát, quá thối nát!
Cô mở ngăn kéo, vun các đồ trang sức lại thành đống rồi đếm, dây
chuyền vàng 185 chiếc, vòng tay vàng 98 chiếc, khuyên tai vàng
87 chiếc, nhẫn kim cương, nhẫn nạm ngọc, nhẫn trơn tổng cộng 127
chiếc, nhẫn bạch kim 19 chiếc, hoa cài ngực bằng vàng 17 chiếc,
đồng tiền kỷ niệm bằng vàng ròng 24 đồng, đồng hồ Lônggin 7
chiếc, các loại đồng hồ nữ khác một đống. Các thứ này, nếu qui
ra thịt lợn, nếu làm nhân bánh bao thì được bao nhiêu chiếc? Cô
nhếch mép cười buồn, tợp một ngụm rượu, nói một mình:
- Thối nát, thối nát quá!
Cô cầm cốc rượu đi sang gian phòng chứa các thứ linh tinh, mở
chiếc tủ lặn trong vách bếp, từng tập nhân dân tệ xếp ngay ngắn
ở một góc, mùi hôi xộc lên mũi. Cô đóng cánh cửa lại, tợp một
ngụm rượu, lẩm bẩm:
- Tiền là thứ bẩn thỉu nhất trên đời, chẳng trách những nhân vật
lớn không sờ vào tiền. Thực ra mình cũng không cần sờ đến tiền,
trong mười năm qua, mình có dùng tiền để mua cái gì đâu? Chưa
một lần!
Rời bỏ số tiền này, trong lòng cô rất nặng nề, rất không bằng
lòng về mình, mình gom cái của này để làm gì nhỉ? Cô nghĩ. Cô
ngán ngẩm khi nghĩ rằng trong tủ lạnh ở bếp có khoảng một triệu
đồng nhân dân tệ, hình như còn một khoản tiền trong hộp sắt dưới
nền nhà tầng một, đây là thành quả trong thời kỳ làm Giám đốc
ngân hàng. Sau khi kiểm kê toàn bộ tài sản, cô ngồi xuống ghế xô
pha bằng da thật, hình như uống liền hai cốc rượu. Cô cảm thấy
đùi chảy mồ hôi, dính nhem nhép trên mặt ghế xô pha. Cô nghĩ,
đáng đem bắn bỏ được rồi. Mọi người đều tham, tối mắt vì tiền,
cuối cùng bị đồng tiền cắn chết. Cô linh cảm giờ xấu của mình đã
điểm. Để chứng thực sự phán đoán của mình, cô quay thử số điện
thoại mật của Tôn X. Điện thoại tu lên một tiếng rồi đầu bên kia
có người nhấc máy. Cô không nói gì, lặng lẽ đặt ống nghe xuống,
hiểu ra tất cả. Tôn X chưa ngủ, hắn tranh thủ thời gian khi cô
họp trên tỉnh, bố trí đâu vào đấy cả rồi.
Cô nghĩ rất lâu, nghĩ ra một cách tiêu hủy số tiền.
Cô bỏ tiền vào một túi ni lông rồi xách xuống bếp lấy nồi cao áp
ra, lấy nước đầy nửa nồi rồi đặt lên bếp ga, mồi lửa. Có mà đần
thì mới đem tiền ra đốt, cô nghĩ, mùi hôi thối của tiền giấy
khiến người ta ngạt thở. Cô quẳng mấy chục bó tiền vào nồi, nước
trong nồi sắp tràn ra ngoài. Cô đậy nắp lại. Cô cho rằng chỉ sau
nửa giờ là chỗ tiền giấy sẽ thành bột, qua lavabô là tống xuống
cống ngầm, thần không biết, quỉ không hay, các người cứ xuống
cống ngầm lấy mẫu mà xét nghiệm? Có lấy được mẫu bột thì kết quả
xét nghiệm chúng minh được gì? Cô rất tự đắc vì trí thông minh
của mình.
Trở lại phòng khách, cô tiếp tục uống rượu, đợi số tiền nhân dân
tệ biến thành hồ. Cô chợt nghĩ phải gọi điện cho ô dù, nhưng lại
sợ phá giấc ngủ đang ngon của ông ta. Đang do dự thì tiếng
chuông điện thoại réo. Cô bấm nút thông máy rồi hỏi ai, tiếng
nói ân cần của ô dù vang lên. Ô dù bảo, tôi gọi điện cho cô về
tỉnh, không có người nhấc máy, tôi đoán là cô đã về nhà. Về nhà
là tốt, thu dọn nhà cửa tinh tươm một tí, kẻo có khách quí,
không đến nỗi ngượng mặt!...
Đối với cô mọi việc đã rõ như ban ngày. Cô uống hết chai rượu.
Khi cô đứng dậy để đi xem chỗ tiền đã thành hồ chưa thì cảm thấy
hai chân mềm nhũn như đi trên đống bông. Chưa tới nhà bếp thì đã
nghe một tiếng nổ rung cả cửa kính. Cô đẩy cửa bếp bước vào,
thấy nồi cao áp vỡ toác từng mảnh, cái giăng. cong queo như một
khúc ruột, một thứ đặc như cháo bắn đầy nền gạch men và trên
tường, mùi hôi thối sặc sụa, máu đỏ tía như mủ đặc chảy ra từ
cái nhọt bọc. Cô cảm thấy buồn nôn, vội bịt miệng chạy trở lại
phòng khách.
Cô nghe sau lưng có người nói, Thị trưởng Lỗ, cô say rồi! Cô
nói, ai bảo tôi say?... Tôi chưa say! Tôi uống rượu như hũ
chìm!... Nhà tôi có máu di truyền... Ông ngoại tôi uống một hũ
Nhị Oa đầu mà không say? Các dì tôi đều uống được rượu... Không
tin, tôi uống cho anh xem. Cô lảo đảo đến trước tủ rượu, lấy ra
một chai, nói, Anh Mã Lương, ở đây không có thị trưởng cái quái
gì hết, chỉ có đàn bà... Hai chúng ta không cùng dòng máu... Lại
đây, quần một trận cho đã đời! Lại dây nào, ai dám? Bọn đốn mạt
thử vào đây xem, tôi thì bóp chết tươi chúng nó! Anh Mã Lương,
anh Mã Lương ơi, anh đúng là xấu dây tốt củ, người bốn lạng, c.
nửa cân!... Đêm nay ta hãy trổ tài xem ai hơn ai? Kim Bình
Mai... Anh là Tây Môn Khánh... Tôi là Phan Kim Liên, Lý Bình
Nhi, Xuân Mai, thím Lại Vượng... Muốn nhiều đàn bà thì chui vào
Hồng lâu mộng... Lỗ Thắng Lợi nói đứt quãng, dốc tuột chai rượu
vào miệng, tu òng ọc, một phần nhỏ vào miệng, phần lớn chảy ra
cằm, xuống ngực, xuống hai bầu vú say, phủ lên một lớp mỏng óng
ánh...
Lỗ Thắng Lợi theo Tư Mã Lương lên tầng mười sáu của Quế Hoa đại
lầu, vào hệ phòng tổng thống. Đây là lần đầu tiên có người thuê
bao loại phòng này kể từ khi khai thông. Vừa vào trong phòng, Mã
Lương đã ôm chặt Lỗ Thắng Lợi. Lúc đầu, thật tình Lỗ Thắng Lợi
không chịu, vùng vẫy để thoát ra, thậm chí giận đỏ mặt. Nhưng
khi Mã Lương tóm được bầu vú và thì thầm vào tai những câu tục
tĩu thì cô mềm nhũn ra, toàn thân co giật, y hệt con voi bị
trúng đạn. |
|