| Tôi lại bắt đầu từ con số không. Sau khi đọc lại lá thư, tự 
					nhiên tôi nảy sinh ý định muốn rời khỏi Oxford, từ bỏ tất cả. 
					Tôi đã nghĩ tới chuyện sẽ hội ngộ anh, tại đấy, ở phía Bắc, 
					ngay chính quê hương Tô Cách Lan của anh, cập bến sân ga 
					Glasgow để nói với anh "Em đây!", để anh ôm tôi vào lòng. 
					Tôi nhấc điện thoại lên định gọi. Nhưng có thứ gì đó ngăn 
					tôi lại, và tôi đã không hoàn tất cú gọi ấy. 
 Anh có lý. Tôi thương anh nhiều. William đã bước vào đời tôi 
					ngay lúc tôi thấy cần anh nhất. Anh đã lấp đi khoảng trống 
					trong tim tôi. Với tôi, đơn giản anh chỉ là một vật thế thân. 
					Tôi thương anh về mặt xác thịt, nhưng không thật tình yêu 
					anh. Sâu tận trong trái tim, trong đáy linh hồn tôi, ở nơi 
					anh vẫn thiếu thốn một đốm lửa nhỏ nhoi khả dĩ tạo nên sự 
					khác biệt. Hơn ai hết, tôi quá rành nguồn gốc của mọi sự 
					ngại ngùng, mọi sự dè dặt khi đối diện với anh, tại sao phải 
					đợi cho đến khi bị anh dồn vào chân tường rồi, tôi mới chịu 
					làm anh hài lòng.
 
 Tôi chỉ có thể gửi thư trả lời William, rằng tôi tôn trọng 
					quyết định của anh, rằng tôi thông cảm cho sự lựa chọn này. 
					Tôi đã không nói dối anh khi bảo rằng anh vẫn luôn nắm giữ 
					một phần nào đó trong tim tôi. Tôi kết thư bằng lời chúc 
					chân thành, mong anh sớm gặp được một người sẽ mang đến cho 
					anh niềm hạnh phúc anh đáng được hưởng.
 
 Tôi lại bị cuốn vào cuộc sống, vào công việc thường ngày. 
					Trước áp lực ngày càng lớn từ Douglas, ông chủ nhiệm ban 
					biên tập, tôi được giao cho các trọng trách mới tại toà soạn. 
					Trước đó, tôi cũng đã bàn bạc khá kĩ với gia đình về việc 
					này.
 
 Tôi rời trường học. Elizabeth, nắm rõ mọi chi tiết về cuộc 
					chia tay với William, hứa lâu lâu sẽ ghé thăm tôi. Cô đã giữ 
					lời. Chúng tôi thường gặp nhau trong sự cởi mở, vui vẻ.
 
 Bạn bè tôi ở Swindon, Vanessa cùng lũ kia, vẫn hay lui tới 
					Oxford. Robert và Nancy đã lấy nhau. Lẽ dĩ nhiên, tôi có mặt 
					tại lễ cưới. Chiếu theo thông tin cập nhật mới nhất, tôi 
					đoán Jack với Vanessa không sớm thì muộn cũng tiếp bước. 
					Gloria và Herbert vẫn luôn bên nhau. Tôi trải qua phần lớn 
					các ngày thứ bảy và chủ nhật tại nhà ba mẹ. Tôi cũng không 
					quên thăm hỏi Charlotte cùng Andrew. Chúng tôi tránh đề cập 
					đến Kévin.
 
 Về sự nghiệp, tôi không hối hận đường lối đã chọn. Tôi được 
					giao các phi vụ công tác ngày một thường hơn. Chấm dứt 
					chuyên mục địa phương. Bây giờ, tôi đảm nhận nhiều sự kiện 
					với tầm quan trọng cấp quốc gia: các cuộc hôn nhân vương giả, 
					những vụ scandale, thiên tai, kinh tế, tài chính. Những bài 
					báo tôi viết luôn xuất hiện tại trang nhất tờ Bản tin buổi 
					chiều. Số lượng các bài phòng vấn càng lúc càng gia tăng. 
					Tên tuổi tôi ngày càng được biết đến trong giới báo chí. Tôi 
					gầy dựng sự nghiệp một cách từ tốn, không hấp tấp, nhưng 
					chắc chắn. Phần tài chính, tôi chẳng gặp vấn đề gì, ngược 
					lại nữa là đằng khác. Mọi chi phí sinh hoạt đều được chi trả 
					đầy đủ, tôi vẫn còn khá bộn để chu cấp cho những nhu cầu cá 
					nhân.
 
 Tôi có được toàn bộ những gì cần thiết cho một cuộc sống 
					hạnh phúc... ngoại trừ... điểm chính yếu nhất.
 
					**   *
 Về mặt đó, một ngày nọ, tất cả đã xáo trộn. Hay nói đúng hơn 
					là vào một đêm nọ, khi tôi quyết định quay trở lại cái vũ 
					trường "Những đêm Gay", nơi mà với William... mọi thứ đã 
					được khởi sự. Tôi đặt chân tới chỗ này lần thứ nhì. Vẫn đám 
					đông cuồng nhiệt, như thể tôi vừa đến đây mới hôm trước thôi. 
					Tại quầy nước, với ly rượu trên tay, tôi nhận được nhiều lời 
					mời gọi. Tôi chẳng hiểu điều gì xảy đến với mình. Tôi từ 
					chối một cách máy móc. Mặc dù, nhận xét khách quan đến cỡ 
					nào đi chăng nữa, ngoại hình nhiều người trông rất khá.
 Mà tôi có mặt tại đây cũng vì nguyên do này. Nhưng thâm tâm 
					tôi vẫn còn một bức rào cản mà tôi không tài nào vượt qua 
					được. Sau chừng một tiếng, tôi kết luận dẫu có kì kèo ở lại 
					mãi cũng vô ích nên trở về nhà.
 
 Khi cởi áo, tay tôi tình cờ chạm phải sợi dây chuyền vẫn 
					luôn đeo trên cổ. Tôi tháo nó ra, rồi đọc hàng chữ trên ấy "Tặng 
					Kevin". Các ngón tay tôi vuốt ve mặt dây chuyền. Một làn 
					sóng kỉ niệm trào dâng, những kỉ niệm tôi cố vùi sâu trong 
					trí nhớ.
 
 Là Kevin, tên côn đồ đê tiện, kẻ vẫn luôn hành hung tôi hồi 
					còn học phổ thông. Là Kevin vụng về, nhút nhát, cố làm cho 
					tôi hiểu tình cảm của anh. Là Kevin bốc đồng, khó lường, đã 
					ôm hôn tôi ngay trên sân vận động. Là Kevin yêu thương nồng 
					nàn, hăng hái, thật tâm. Để rồi cuối cùng cũng là Kévin ghen 
					tuông, mù quáng, bạo lực... khó thể tha thứ.
 
 Hai năm. Hai năm chung sống với nhau, hai năm ân ái mặn nồng. 
					Hai năm khó thể nhạt phai, khó thể lãng quên. Không, mặc cho 
					vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, khi mọi thứ tưởng chừng như sụp 
					đổ, hai năm ấy không thể nào biến mất được. Trái tim tôi đập 
					nhanh hơn, tôi đột nhiên thấy cổ họng mình nghẹn lại. Kevin, 
					từ nhiều tháng nay, từ khoảng mười tám tháng vừa qua, em đã 
					cố đánh lừa mình, cho rằng anh không còn tồn tại trên đời 
					nữa. Tối nay, em mới biết rằng em vẫn luôn tự dối lòng mình.
 
 Trước đây, đã từng có Danny. Thế nhưng, từ lần gặp mới đây 
					nhất, tôi chẳng còn tình cảm gì với anh. Anh chỉ còn là chút 
					kỉ niệm dễ chịu, không còn là sự tiếc nuối. William? Tôi nhớ 
					anh... đôi chút. Anh đã yêu tôi. Và tôi những tưởng mình 
					cũng thế... Tuy nhiên, anh xứng đáng được nhận được chút hồi 
					đáp.
 
 Tôi chỉ có thể yêu Kevin. Tôi đã không ngừng yêu anh, dẫu 
					anh có nói hay làm gì đi chăng nữa. Tôi vẫn nhớ cơn giận dữ 
					của anh, vẫn thuộc nằm lòng những cú đánh, cú bạt tay và cả... 
					cái đêm hãi hùng ấy. Nhưng giờ đây, đêm nay, tôi biết, rằng 
					nếu anh về gõ cửa.... Tôi sẽ không ngần ngại mà mở nó ra.
 
 Cách đây rất lâu, vào một ngày lễ hội, anh đã bảo:
 
 "Trọn cuộc đời, Chris, trọn cuộc đời này, và hơn thế nữa, 
					nếu có thể được"
 
 Tại sao tôi lại phải đợi cho đến bây giờ mới chịu bắt tay 
					vào công cuộc tìm kiếm anh? Tôi đã điên khùng đi lùng sục ở 
					những nơi đâu đâu, kiếm tìm một thứ không hiện hữu: một tình 
					yêu chân thật khác dành cho mình.
 
 Tôi như bị mù quáng bởi hiện thực này. Nó quá rõ ràng, quá 
					hiển nhiên ngay trứơc mắt. Vâng, anh nói đúng, Kevin. Anh 
					với em, là cho trọn cuộc đời này. Tôi vẫn chưa đến tuổi hai 
					mươi, anh ấy cũng vậy. Cuộc đời chúng tôi cũng chỉ mới bắt 
					đầu.
 
 Tôi ôm Arthur trong lòng bàn tay.
 
 - Anh sẽ tìm lại Kevin, Arthur. Anh sẽ tìm lại anh ấy, ngay 
					cả khi anh ấy đã quên anh, anh ấy sẽ quay trở lại. Anh thề 
					với em.
 
 Tìm lại Kevin, vâng, nhưng bằng cách nào đây?
 **   *
 Tôi đẩy nhẹ cánh cửa dẫn vào phòng ông chủ nhiệm.
 - Douglas, tôi vào được chứ?
 
 - Cứ tự nhiên, Chris, vào đi! Có vấn đề gì à?...
 
 Tôi nhìn ông do dự. Tôi biết ông có chút cảm tình với mình. 
					Dù sao thì, ông cũng là niềm hy vọng duy nhất. Thế nên, tôi 
					làm đại:
 
 - Vâng, Douglas, tôi có chuyện. Chính xác hơn, tôi có một 
					việc muốn nhờ, một việc cực kỳ quan trọng cần ngài giúp đỡ.
 
 - Công việc ư?
 
 - Không, hoàn toàn không liên hệ tới công việc. Nó là... việc 
					riêng tư cá nhân.
 
 - Ừm, tiếp tục đi, Chris.
 
 - Tôi cần ngài cho đăng một bản tin kiếm người trên tờ báo... 
					kèm theo tấm hình này. Tôi cũng đã soạn xong nội dung.
 
 Tôi chìa ra bức hình cùng tờ giấy bản thảo. Ông nhận lấy, 
					nhìn nó rồi đọc:
 
 Tìm người thân,
 
 Mọi thông tin hoặc lời chỉ dẫn can hệ tới tung tích Kevin 
					Taylor (ảnh đính kèm) mang ý nghĩa rất lớn đối với gia đình 
					anh. Liên hệ gấp, qua thư từ hoặc điện thoại, với cậu Chris 
					Parker- thông tin liên lạc phía bên dưới. Món tiền thưởng 
					500 euros sẽ được trao cho những ai cung cấp manh mối đủ để 
					tìm ra đương sự.
 
 Một sự im lặng kéo dài. Douglas nhìn tôi với vẻ mặt trầm 
					trọng.
 
 - Chris, chuyện này rất quan trọng với cậu, phải vậy không?
 
 Vì Kevin, tôi sẵn sàng lấy lại sự dạn dĩ tuổi mười sáu. Đầu 
					không cúi, mắt không giao động, mặt không đỏ, tôi đáp:
 
 - Trên cả quan trọng nữa, Douglas. Cuộc sống của tôi phụ 
					thuộc vào quyết định nơi ngài.
 
 Ông thở dài.
 
 - Cậu con trai này là gì với cậu?
 
 - Anh ấy đã bỏ tôi đi, sau một cơn thịnh nộ, cách đây mười 
					tám tháng. Tôi đã không gặp lại anh từ dạo đó. Hiện tôi 
					không biết anh đang ở đâu, chỉ mong sao anh chưa ra khỏi 
					nước. Chúng tôi đã sống hai năm... bên nhau. Ba mẹ hai bên 
					đều biết chuyện... Ngày hôm nay... tôi không thể chờ nữa. 
					Ngài muốn nghĩ sao về tôi thì nghĩ, Douglas, có đuổi việc 
					tôi cũng được... tôi chỉ xin ngài mỗi một điều thôi: hãy cho 
					đăng bản tin tìm người này. Đây là cơ hội duy nhất của tôi.
 
 - Đừng nói bậy, Chris! Đời tư của cậu chẳng dính líu tới ai 
					khác. Phần tôi chỉ xem cậu như một phóng viên tài năng. 
					Đương nhiên là tôi sẽ cho đăng mẩu tin này. Tôi còn cầu 
					nguyện dùm cậu cho nó sớm đem lại kết quả tốt. Đừng hiểu 
					lầm, mặc cho miệng lưỡi kẻ cả... sau cùng thì, tôi vẫn mến 
					cậu, Chris, dù cậu có thế nào cũng vậy.
 
 Ngày hôm sau, bản tin được đăng trên trang thứ ba tờ báo. 
					Không còn gì khác ngoài việc chờ đợi. Tại sở làm, các đồng 
					nghiệp tò mò luôn miệng hỏi han xem chuyện gì đã xảy ra. Tôi 
					lờ đi mọi thắc mắc, bảo rằng đó là việc thuộc nội bộ gia 
					đình.
 
					(Hết Phần 28 ... Xin xem tiếp
					Phần 
					29) |