| Trường Báo Chí và Tường Thuật toạ lạc trên con đường 
					Oakstreet, nằm ngay chính giữa khu trung tâm thành phố 
					Oxford cổ kính. Khu chung cư mang vẻ bề ngoài khắc khổ, khô 
					khan. Các bức tường được xây bằng gạch đỏ, bị tối đen bởi 
					tác động thời gian. Cánh cổng, to đùng và kềnh càng, như 
					muốn giục bạn mau quay đầu bỏ cuộc. Tôi cố dùng hết sức bình 
					sinh đẩy mạnh để rồi suýt phải ngã nhào vì cái cửa bật mở 
					toang một cách dễ dàng. Nó dẫn tôi tới một hành lang rộng 
					lớn với hai bên tường được trang trí bởi những bức ảnh với 
					các gương mặt nghiêm nghị trong những bộ trang phục đạo mạo, 
					chỉnh tề. Có vẻ như đây là hình ảnh của những người từng 
					quản lí ngôi trường này.
 Phía cuối hành lang, đằng sau chiếc bàn làm việc, một người 
					đàn ông khó đoán tuổi trong chiếc áo blouse xám, ngẩng đầu 
					lên ngước nhìn kẻ lạ mặt.
 
 - Cậu trẻ, liệu tôi có thể giúp gì được cho cậu?
 
 - Parker, Chris Parker, thưa ngài, tôi vừa đăng ký vào học 
					tại ngôi trường đáng mến này và... đây là lần đầu tiên tôi 
					chính thức bước vào bên trong nên thật mong nhận được từ 
					ngài vài lời chỉ dẫn.
 
 Ông nhân viên văn phòng mở ra một ngăn kéo rồi rút ra một 
					xấp hồ sơ dày cui. Sau một hồi tìm kiếm, rốt cuộc ông cũng 
					tìm được hồ sơ cá nhân tôi.
 
 - Ah! Vâng. Cậu Parker, xin hãy cầm lấy mớ tài liệu này. 
					Chúng sẽ giúp ích được nhiều cho cậu. Trước hết là thời khóa 
					biểu của cậu, sau đó tới bản đồ trường với tất cả các phòng 
					học được đánh số rõ ràng và cuối cùng là những giấy tờ thủ 
					tục nhằm hoàn tất những thông tin về cậu mà chúng tôi cần. 
					Khoá học chỉ chính thức khai giảng vào sáng mai. Trong khi 
					chờ đợi, xin cậu hãy bước qua cánh cửa thứ hai phía bên tay 
					phải. Trong căn phòng đó, cậu sẽ điền vào đầy đủ các mẩu đơn 
					tôi vừa đưa và trao chúng lại cho tôi sau khi xong. Tiếp đến, 
					tôi đề nghị cậu nên bỏ thời gian quan sát quang cảnh chung 
					quanh. Không chừng nhờ thế mà ngày mai cậu sẽ bớt lạc lỏng 
					giữa ngôi trường này hơn.
 
 Tôi lịch sự cảm ơn. Với mớ giấy tờ trên tay mình, tôi bước 
					qua ngưỡng cánh cửa đã được chỉ định. Căn phòng rất rộng với 
					trần nhà khá cao. Nó gần như chứa đầy những chiếc bàn học 
					cùng ghế ngồi bằng gỗ được xếp thành hàng thẳng tắp một cách 
					tỉ mỉ. Đơn độc, ở dãy đầu tiên, ngay phía trước bức tường là 
					một chiếc bàn giáo viên trống không chễm chệ.
 
 Nhiều chiếc bàn đã có người chiếm đóng. Chừng hơn ba chục 
					người, con gái lẫn con trai. Khi tôi tiến vào, vài người 
					ngẩng đầu lên nhìn. Tôi tìm cho mình một chỗ trống khá biệt 
					lập để được yên tịnh. Tôi đặt người ngồi xuống, vừa gắng tạo 
					nên càng ít tiếng động càng tốt. Tôi tự dán mình vào góc 
					khuất ấy.
 
 Tờ giấy đầu tiên gần như là quá dư thừa, toàn là những thông 
					tin cá nhân mà tôi đã cung cấp cho họ trước đó khi đăng ký 
					ghi danh. Trong khi tôi điền đơn, cứ chốc lát, cánh cửa lại 
					mở ra để lộ một người mới đến. Một cú nháy mắt với nhau hay 
					những câu chào hỏi cũng đủ cho biết rằng đây là những khuôn 
					mặt cũ vào năm ngoái trở về sau dịp nghỉ hè. Những người 
					khác, cũng như tôi, vội vã tìm chỗ an toạ mà chẳng cần nhìn 
					ai cả. Những tân binh, họ cũng vậy.
 
 Xấp hồ sơ thứ nhì bao gồm các thông tin về An sinh xã hội. 
					Nhiều phút đồng hồ trôi qua, căn phòng càng lúc càng lắp đầy. 
					Một cô bé xinh đẹp ngồi vào chiếc bàn ngay cạnh tôi rồi 
					nhoẻn miệng cười với tôi. Tôi đoán mình buộc phải đáp trả 
					lại.
 
 Tôi lại cắm đầu tiếp tục. Trường đòi hỏi phải có bảo hiểm 
					trong và ngoài phạm vi nhà trường. Quỷ thần đất ơi! Chuyện 
					này đúng là có lợi thật trong các trường hợp bất khả kháng, 
					nhưng cũng đâu cần phải tốn kém đến vậy. Một thằng con trai 
					ngồi xuống phía bên tay phải khẽ gật đầu chào. Để hưởng ứng, 
					tôi ngước mắt nhìn. Căn phòng bây giờ đông nghịt. Chắc hẳn 
					có trên một trăm người.
 
 Tôi kết thúc cái công việc uể oải này bằng việc từ chối đăng 
					ký ăn dài hạn tại căn tin trường. Hoặc là tôi ăn trưa tại 
					nhà, hoặc là một miếng bánh mì kẹp cũng đủ giúp tôi sống sót 
					qua khỏi thời gian còn lại của ngày tại toà soạn Tin tức 
					buổi chiều. Trước khi bỏ ra ngoài, tôi liếc sơ thời khoá 
					biểu cùng những môn được giảng dạy.
 
 Luận văn phóng viên, lớp dạy tường thuật, các khóa tập huấn 
					thực tập, kĩ năng nhiếp ảnh, quay phim, nghệ thuật phỏng vấn, 
					thông tin quần chúng... Xem ra tôi sẽ không quá rảnh để có 
					thể cảm thấy chán. Tôi đứng dậy. Mấy đứa khác đã rời đi từ 
					trước. Tôi mỉm cười khi đưa mớ giấy tờ cho người đàn ông 
					trong chiếc áo blouse xám. Ông ta đã chẳng màng đáp trả.
 
 Với tấm bản đồ trên tay, tôi bắt đầu dọ thám ngôi trường mới. 
					Tầng trệt, tầng một rồi tầng hai. Tôi nhanh chóng ghi nhận 
					vị trí các phòng học dành cho mình. Tất cả các bức tường đều 
					được sơn cùng một màu xám lông chuột. Đơn độc, dưới tầng 
					trệt, trong khu vực thư giãn, tôi không dám bảo đó là sân 
					chơi, xuất hiện trước mắt tôi là một khung cảnh yên tĩnh 
					tươi mát với nhiều tán cây xum xuê. Ước chừng có khoảng hàng 
					trăm thân cây đoạn. Dưới bóng chúng là những chiếc ghế đá cũ 
					kỹ mời mọc tôi ngồi xuống. Tôi đã chấp nhận lời kêu gọi ấy.
 
 Tôi sắp chìm vào sự trầm tư êm đềm, buồn bã.
 
 - Cậu thấy sao?
 
 Tôi giật mình, rồi nhoẻn miệng cười khi chợt nhận ra cô gái 
					trẻ ngồi bên cạnh mình lúc còn ở trong căn phòng.
 
 - Tôi cũng đang khám phá mọi thứ thôi. Phải thú nhận rằng, về 
					phương diện trang trí, nơi này không hấp dẫn gì. Chỉ mỗi 
					mình sân vườn đây là dễ chịu.
 
 - Tớ có thể ngồi được chứ?
 
 Cô đã không chờ đợi sự cho phép từ tôi.
 
 - Tớ cũng thấy thế. Đồng ý với cậu, chỗ này không được dễ 
					thương cho lắm. Tớ là Elizabeth, còn cậu?
 
 - Chris, tớ đến từ Swidon, cậu biết nơi ấy không?
 
 - Rất ít, trước giờ tớ vẫn luôn sống ở Oxford.
 
 Hai đứa trao đổi vài chuyện tầm phào một lúc. Chúng tôi từ 
					biệt nhau sau khi hứa là sẽ gặp lại nhau vào ngày hôm sau.
 
 Trở ra bên ngoài, tôi gặp lại cái tên ngồi bên tay phải mình. 
					Hắn bảo:
 
 - Chào cậu, hẹn gặp lại.
 ~*~ Về tới nhà, tôi ăn vội bữa trưa. Toà soạn Tin tức buổi chiều 
					đang chờ tôi. 
 Tiếng động phát ra từ những chiếc máy in thật điếng tai. 
					Những con quái vật này nuốt chửng biết bao nhiêu giấy với 
					tốc độ chóng mặt rồi lại khạc chúng ra bằng đầu bên kia với 
					tư liệu được in trên ấy. Cứ mỗi hai phút, các cánh tay máy 
					bằng thép tự động nhấc các chồng giấy lên và đặt chúng xuống 
					tấm thảm cuốn đưa chúng tới công đoạn đóng sách.
 
 Mười hay mười hai chiếc máy in xếp thành hàng đang hoạt động 
					hết tốc lực. Tất cả cùng nhau hoà nhịp một cách hoàn hảo. 
					Nhịp độ của các con robot nhanh đến mức khiến con người đến 
					phải choáng váng. Đằng sau những cỗ máy quái vật, các nhân 
					viên toà soạn bận rộn với công việc. Những bàn tay nám đen 
					vì mực in, họ điều chỉnh, khởi động máy, và nhất là cung cấp 
					thức uống cho những chiếc máy hung hãn, luôn thèm khát.
 
 Người hướng dẫn chỉ cho tôi xem cốt lõi của xưởng in hoành 
					tráng: các công đoạn hình thành một tờ nhật báo tin tức. 
					Trước đó, tôi đã đươc dịp tham quan khu vực đầu não. Các 
					phòng soạn thảo với đầy rẫy máy tính, phòng lưu trữ tư liệu. 
					Nơi tôi đang đứng trông giống như một tổ ông điên cuồng. 
					Người người đi hối hả, chạm phải nhau, tu vào miệng hàng lít 
					cà phê. Ai nấy đều cầm trên tay các tờ giấy hoặc đang đọc 
					chúng, hoặc bình luận về chúng. Làm cái quỷ gì mà họ lại tìm 
					được sự tập trung cần thiết giữa cái chốn hỗn loạn này? Và 
					đây lại là những gì chờ đợi tôi. Trời đất ơi! Tôi sẽ chẳng 
					tài nào làm được như họ.
 
 Tôi như hụt hẫng. Chuyến tham quan kết thúc. Người phụ trách 
					bộ phận nhân lực đã cho tôi biết rằng tôi sẽ phải tạm thời 
					đặt chuyện viết lách sang một bên. Tôi phải bắt đầu từ đầu. 
					Những tuần lễ đầu tiên, tôi sẽ phụ trách công việc tiếp tế 
					nguyên liệu cho các phòng viên và thư kí ban biên tập. A! 
					Thêm vào đấy, tôi cũng phải thay mực và giấy in cho mấy cái 
					máy vi tính. Nói trắng ra, tôi chỉ là một thằng sai vặt.
 
 Hẳn ông ấy đã nhận ra vẻ chán nản trên gương mặt tôi. Ông 
					phá lên cười. Để an ủi tôi, ông nói thêm:
 
 - Hơi thất vọng hả, cậu trẻ Chris Parker, bình thường thôi. 
					Phải biết nhẫn nại. Cậu đang bước trên một hành trình dài 
					đấy. Đầu tiên cậu cần làm quen với cái không khí khốc liệt 
					nơi này. Mà cách tốt nhất để thích nghi, là lao đầu vào cái 
					công việc nhỏ bé mà tôi vừa giao cho cậu. Tôi công nhận rằng 
					tuy nó không giúp cậu cải thiện được ngòi bút nhưng chỉ với 
					tư cách là người phụ việc thôi cậu cũng đã phải gánh chịu áp 
					lực rất lớn rồi. Sau khi cậu đã được thui rèn đầy đủ, chúng 
					ta sẽ chuyển sang giai đoạn khác. Hãy tin tôi.
 
 Ông ấy có lí. Tôi phải tự chứng tỏ khả năng của mình trứơc 
					khi tiếp nhận trách nhiệm quan trọng hơn.
 
 Khoảng mười bảy giờ, tôi quay trở về căn hộ. Người bạn đồng 
					hành, chú chim bồ câu, chờ tôi trên cửa sổ nhà bếp. Tôi cho 
					nó ăn. Sau nhiều hồi lưỡng lự, nó đã chịu ăn đồ để trong 
					lòng bàn tay tôi. Nếu cứ tiếp tục như vầy, tôi sẽ cần phải 
					mua cho nó một bịch thóc.
 
 Tôi chuẩn bị bữa tối. Con bồ câu nán lại trong phòng ăn cùng 
					tôi. Điều đó khiến tôi chợt ngỡ ngàng. Ở tuổi mười tám, tôi 
					cô độc trong căn hộ, với bạn đồng hành duy nhất là một con 
					chim. Những giấc mơ vụt tan giờ đã quá xa vời. Tôi gục đầu 
					vào hai cánh tay để che giấu những giọt nước mắt. Có lẽ con 
					vật cũng hiểu nỗi lòng tôi. Nó đậu lên trên vai tôi, kêu gù 
					gù.
 
					(Hết Phần 21 ... Xin xem tiếp
					Phần 
					22) |