Tôi khép lại cánh cửa sau lưng William. Bằng một cử chỉ nhẹ
nhàng, cậu ôm tôi gọn vào vòng tay. Cậu vẫn chưa kịp làm gì
thì... Trong tiếng vỗ cánh phành phạch, Arthur, chẳng chút
ngại ngùng trứơc sự hiện diện của vị khách lạ, đã bay tới
đậu trên vai tôi.
William dụi mắt. Ngơ ngác, thoáng chút ngỡ ngàng, cậu ngắm
nhìn chúng tôi- tôi và chú chim bồ câu:
- Chris, thật không thể tin nổi! Khó mà tưởng tượng ra được!
Cậu giống như là...là... là một thiên thần, với con bồ câu
này. Ước chi tớ có thể làm một hoạ sĩ tài năng để hoạ lên
bức tranh kiệt tác. Nếu cậu muốn hạ gục tớ, khiến tớ yêu cậu
suốt đời, thì cậu không cần thiết phải làm gì nhiều hơn thế
này nữa.
Tôi ngả đầu vào cổ William. Arthur bay trở lại chỗ hộp đựng
giày.
Trong phòng ngủ, trên giường nệm, tôi ú ớ, rên rỉ suốt nhiều
giờ đồng hồ. William toàn quyền sử dụng cơ thể tôi. Tôi mặc
sức chơi đùa thoả thích với thân hình cậu. Khoái cảm đến với
chúng tôi một lần, hai lần, ba lần... Tôi chẳng còn biết
trời trăng.
Khi tôi tỉnh dậy, vẫn mệt nhoài bởi sự hưng phấn, đê mê,
William nằm cạnh tôi. Cậu ấy đang ngủ say. Phải kiềm lòng
lắm, tôi mới không chồm tới ôm hôn cậu, vì tôi không muốn
làm cậu thức giấc. Vừa nhìn cậu say đắm, tôi vừa tự hỏi lí
do tại sao từ trước cho tới nay, tôi đã không nhận ra rằng
cậu đẹp đến vậy. Và tôi ngộ ra đựơc. Rằng tôi quả là ngốc!
Các kỉ niệm với Kévin đã khiến tôi đâm ra mù quáng trong
những ngày tháng vừa qua. Tôi thả lỏng, để bản thân mình tự
nhiên trôi theo sự thúc giục của ham muốn. Tôi đặt môi mình
lên môi cậu.
Dưới sự ân ái đó, cậu mở mắt ra. Miệng tươi cười, cậu dùng
tay ghì chặt lấy tôi. Những chuyện còn lại xin được miễn bàn
luận.
Tại nhà bếp, khi mà hai đứa dần lấy lại sức:
- Chris, tớ rất hạnh phúc. Chưa bao giờ tớ thấy mình sung
sướng như vầy cả. Liệu cậu có nghĩ đấy là tình yêu?
- Tớ không cho rằng chỉ có mỗi một nguyên nhân ấy, nhưng một
phần là vì nó.
- Chris? Với cậu... Sẽ chỉ là ngày hôm nay, hay...?
- William, tớ có thể khẳng định cho cậu biết rằng tớ không
thuộc dạng bay bướm. Trong trừơng hợp của cậu, không chừng
tớ đã tìm được "đôi giày thích hợp cho mình".
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nguyên ngày chủ nhật. Các
bạn tin tôi đi, hai đứa bọn tôi đã chẳng thấy buồn chán
trong bất kì một giây, một phút nào. Dường như tôi đã tìm
lại được niềm hạnh phúc. Tôi có cảm tưởng như những đám mây
đen đúa, to lớn, nặng nề và đe doạ giờ đã trôi đi xa, xa lắm,
tuốt tận phía bên kia đường chân trời. Một lần, khi đang
nghỉ xả hơi, William đã buột miệng hỏi tôi câu hỏi
trứơc-sau-rồi-cũng-đến:
- Chris... Cậu không nhất thiết phải trả lời tớ... Chỉ là,
tớ chịu, không tự thuyết phục được mình, rằng... một người
hấp dẫn như cậu lại phải chịu cảnh sống đơn độc một mình,
không bạn bè. Đừng bảo với tớ rằng tớ là người đầu tiên, tớ
sẽ không tin đâu. Cậu vừa mới chứng tỏ cho tớ thấy khả năng
chăn gối tuyệt vời của cậu.
- William, đúng vậy... cậu không phải người đầu tiên...
Tôi đã thuật lại cho cậu câu chuyện đời tôi: Danny, Kevin,
những lần chia tay, và nhất là lần cuối cùng, cái lần đau
đớn nhất, việc tôi cô đơn kể từ dạo ấy. Tôi cũng kể về
chuyện tôi thức tỉnh, muốn hoà nhập vào cuộc sống, việc tôi
muốn lại một lần nữa yêu và được yêu. Tối hôm qua, William
chính là người bước tới đặt tay lên vai tôi. Cậu là sự kì
diệu tốt đẹp đến với tôi ngay vào thời khắc thích hợp.
Cậu ngồi dậy, bao bọc lấy tôi bằng thân nhiệt của mình, thủ
thỉ vào tay tôi như đang ru một đứa trẻ:
- Chắc cậu đau buồn lắm, Chris. Cậu không đáng phải bị như
vậy. Tớ sẽ giúp cậu quên đi cơn đau ấy...Tớ hứa...
Tối chủ nhật, tôi không muốn William ra về. Cậu ấy cũng
chẳng muốn bỏ đi. Sáng thứ hai, chúng tôi cùng đến trường.
Rất mệt, quả thật là rất mệt.*
* *
Không cần nói chi sâu xa, các bạn cũng hiểu vì sao tôi không
còn thích quay về Swidon vào các dịp cuối tuần như trước đây.
Tôi lấy cớ, đổ thừa cho công việc bề bộn và sự mệt mỏi nảy
sinh từ đó. Cũng không hẳn là xạo hoàn toàn. Hoạt động nghề
nghiệp tại toà soạn càng lúc càng tới tấp. Hoặc tôi có mặt
trên hiện trường phóng sự, hoặc tôi soạn thảo bài viết,
trong nhịp điệu vội vã, vồ vập, những bài báo, bài phóng sự
cần phải được in ra ngay lập tức, khi mà chúng vẫn còn chưa
được hoàn thành. Về phần nghỉ ngơi, hễ trời sụp tối, hiển
nhiên là tôi ngả vào lòng William cho thoả cơn thiếu thốn.
Dù như vậy tôi cũng chẳng đỡ mệt hơn chút nào.
Tôi thông báo cho Vanessa các tin tức về cuộc tình mới này,
cũng như tất cả mọi chi tiết về cuộc gặp gỡ trong quán bar,
mà tình yêu hiện giờ bắt nguồn từ đấy. Cô mừng vì thấy tôi
như sống lại và không tài nào hãm lại cái miệng tía lia của
mình:
- Người Tô Cách Lan à, Chris, thế thì hay quá! Rốt cuộc rồi
cậu cũng có thể giải đáp thắc mắc mà tớ không biết tìm đâu
ra câu trả lời suốt nhiều năm qua, mà giờ thì, không còn ai
thích hợp hơn cậu trong việc tìm hiểu đề tài này. Liệu họ có
mặc quần lót dưới lớp váy không...?
Tôi cho phép cô báo cáo sự thay đổi tình hình này với những
người bạn khác. Tôi cũng bắt cô hứa không được nói lời nào
với ba mẹ tôi, đặc biệt là với phụ huynh Kévin. Tôi nghĩ vẫn
còn quá sớm với bên này, cũng như quá phũ phàng với bên kia.
Cuộc sống mới ngọt ngào và êm diu. Ngày tháng trôi qua không
chút mây mù. William luôn đến bên tôi mỗi buổi tối. Anh ngủ
lại qua đêm tại căn hộ. Sáng ra, chúng tôi cùng tới trường
để cuối cùng lại chia tay nhau vào khoảng giữa trưa.
Tôi tổ chức ăn mừng tiệc sinh nhật lần thứ mười chín. Đầu
tiên là với gia đình, chẳng vui vẻ gì mấy. Kí ức về lễ kỉ
niệm năm ngoái cùng các sự kiện sau đó vẫn còn ám ảnh trong
đầu chúng tôi. Tiếp đến là với William. Anh đã trao tặng tôi
một đêm hoan lạc khó quên.
*
* *
Hai tháng sau, hai sự cố nhỏ xảy ra, xáo trộn cuộc sống yêu
đương.
Một buổi tối, khi bọn tôi đang nằm nghỉ, William chạm tay
vào sợi dây chuyền vàng tôi đeo trên cổ, món quà từ Vanessa.
Anh đọc hàng chữ khắc trên ấy: "Tặng Kévin".
- Chris, anh mong em gỡ cái... kỉ vật này ra. Em không cần
đến nó nữa. Làm vậy anh sẽ vui hơn.
Tôi không biết tại sao, tôi chỉ đáp lại theo bản năng:
- Sợi dây chuyền à? Miễn bàn đi, William. Em... em không thể
sống thiếu nó. Em đã quen có nó rồi...
Anh đã không nhì nhằng, nhưng tỏ vẻ xa lạ, giữ khoảng cách
với tôi trong một quãng thời gian khá lâu.
Bất ngờ không mấy dễ chịu thứ nhì diễn ra không lâu sau đó.
Mà cũng do William khởi sự trước.
- Chris, anh bắt đầu thấy mình ngu ngu về chuyện tiếp tục
giữ căn phòng trọ trong khu kí túc xá của trừơng. Nó chẳng
còn ích lợi gì nữa và lại đắt đỏ. Anh muốn mang đồ đạc tới
đây rồi chính thức dọn qua bên đây ở. Vậy sẽ khiến cuộc sống
đôi ta dễ dàng hơn, em nghĩ sao?
Trời đất! Căn hộ của tôi! Nó thuộc về tôi và Kévin. Tôi
chẳng thể chia sẻ nó cùng ai khác được. Không biết trả lời
ra sao, tôi biện bạch:
- Em không muốn khiến anh phải khổ tâm, William, nhưng
chuyện ấy không thể được. Về mặt luật pháp, em đồng sở hữu
nơi này. Hiện em được sử dụng nó tuỳ thích là nhờ lòng hảo
tâm của ba mẹ Kévin. Nếu họ biết việc em đang sống cùng một
thằng con trai khác, có rất nhiều khả năng là họ sẽ xem xét
lại chuyện này. Ngoài ra: nếu anh dọn sang đây, dần dần, cả
trường học sẽ tháo nhau biết về mối quan hệ giữa hai đứa
mình. Nhờ giữ lại phòng trọ kí túc mà mình mới dẹp được mọi
lời đồn đãi. Tạm thời hãy cứ để yên trạng thái hiện nay, rồi
chúng mình sẽ bàn bạc lại vào năm sau.
William nghiến răng giận dữ:
- Vẫn do Kévin, lúc nào cũng bởi tại Kévin. Thôi được rồi,
anh sẽ không nhắc tới vấn đề này nữa. Anh chỉ nghĩ cũng sẽ
tốt cho em...
Mặc cho những sự kiện đáng tiếc ấy, sự tương giao xác thịt
giữa chúng tôi vẫn luôn hoàn hảo và mỗi tối, tôi lại chờ đợi
một cách thiếu kiên nhẫn, giây phút được gặp lại anh trước
cổng toà soạn báo.
*
* *
Dẫu do dự, dẫu ngần ngại hay dù cho có chần chừ, thỉnh
thoảng, tôi vẫn phải hy sinh một kì nghỉ cuối tuần để quay
trở lại thăm hỏi cái thế giới nhỏ bé của mình tại Swindon.
Lần nào cũng vậy, tôi vẫn chưa dám thú nhận với ba mẹ về sự
xuất hiện của một nhân vật William nào đó. Vì lí do cá nhân,
họ cũng không đặt chút nghi vấn gì về cuộc sống riêng tư
hiện nay của tôi kể từ khi Kévin ra đi không hẹn ngày về.
Điều này góp phần giúp cho kế hoạch che đậy sự thật được
thuận lợi.
Đúng vào cái tuần lễ tôi dự định về thăm ba mẹ, những người,
cho đến giờ này, vẫn chưa hề biết gì về quan hệ tình cảm
giữa tôi và William. Hôm trước chuyến đi, anh giả vờ như
muốn hộ tống tôi đến Swindon. Thiệt tình là anh có không ít
lí lẽ.
- Chris, anh muốn hỏi em một chuyện quan trọng. Dù sao, với
anh thì nó quan trọng. Anh... anh muốn đi cùng em về nhà...
cuối tuần này. Anh nghĩ cũng không có gì bất thường nếu em
giới thiệu anh với gia đình em... với bạn bè mà em thường
hay nhắc tới. Anh nghĩ chúng mình quen nhau cũng đã đủ lâu
để anh làm quen với họ.
Tôi lúng túng.
- William! Em vẫn chưa kể về anh với ba mẹ em. Họ sẽ nghĩ
thế nào khi thấy em bước vào nhà với một người xa lạ? Vẫn
còn quá sớm. Anh không được quyền dồn em vào chân tường.
Trước hết em cần phải thông tin cho họ biết... sau đó, nếu
anh muốn...
- Anh nhịn đủ rồi, Chris! Gia đình em, họ đã biết về Danny,
về Kévin. Nhưng William thì chẳng ai nói năng gì cả. Em xấu
hổ vì anh ư? Nếu vậy thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ không làm
phiền em với những lời yêu cầu mà hễ nhắc tới, em lại thẳng
thừng gạt phăng. Anh bắt đầu hoài nghi, Chris. Anh chẳng còn
biết là em có thật sự thương anh hay không.
- William! Anh không được quyền nói thế...
- Có, anh có quyền chứ. Nghe này, Chris, anh không muốn mình
lại cãi nhau. Vậy nên, em tự suy nghĩ đi. Anh sẽ cho em thêm
thời gian... Bây giờ, anh quay lại kí túc xá. Sau khi trở về
từ nhà ba mẹ, em sẽ nói cho cái thằng Ailen này biết, rằng
chính xác thì nó đang nằm ở vị trí nào. Anh nghĩ thế là đã
quá rõ rồi...
- William!
Anh bỏ về ngay, chẳng chịu cho tôi chút thời gian để trả lời
hay giữ anh lại.
(Hết Phần 26 ... Xin xem tiếp
Phần
27) |