COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Advertisement with Coi Thien Thai for low prices!

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
(Nguyên tác: Pour la vie... et plus, si c'est possible)

Tác giả: Alain Meyers
Dịch giả: Patmol Black
E-mail:
[email protected]
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10]
[Phần 11][Phần 12][Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20]
[Phần 21][Phần 22][Phần 23][Phần 24][Phần 25][Phần 26][Phần 27][Phần 28][Phần 29][Phần 30][Phần 31]
[Phần 32][Phần 33][Phần 34][Phần 35][Phần 36][Phần 37][Phần 38][Phần 39][Phần 40][Phần 41][Phần 42]
[Phần 43][Phần 44][Phần 45][Phần 46][Phần 47][Phần 48][Phần 49][Phần 50][Phần 51][Phần 52][Phần 53][Phần 54][Phần 55][Phần 56][Phần 57][Phần 58][Phần 59][Phần 60][Phần 61][Phần 62][Phần 63][Phần 64][Phần 65][Phần 66][Phần 67][Phần 68][Phần 69][Phần 70][Phần 71][Phần 72][Phần 73][Phần 74][Phần 75][Phần 76][Phần 77][Phần 78][Phần 79][Phần 80][Phần 81][Phần 82][Phần 83][Phần 84][Phần 85][Phần 86][Phần 87][Phần 88][Phần 89][Phần 90][Phần 91][Phần 92][Phần 93][Phần 94][Phần 95][Phần 96][Phần 97][Phần 98][Phần 99][Phần 100]

(Đồng Tình Luyến Ái)

Chương 3: William
Phần 7

flower

Tôi khép lại cánh cửa sau lưng William. Bằng một cử chỉ nhẹ nhàng, cậu ôm tôi gọn vào vòng tay. Cậu vẫn chưa kịp làm gì thì... Trong tiếng vỗ cánh phành phạch, Arthur, chẳng chút ngại ngùng trứơc sự hiện diện của vị khách lạ, đã bay tới đậu trên vai tôi.

William dụi mắt. Ngơ ngác, thoáng chút ngỡ ngàng, cậu ngắm nhìn chúng tôi- tôi và chú chim bồ câu:

- Chris, thật không thể tin nổi! Khó mà tưởng tượng ra được! Cậu giống như là...là... là một thiên thần, với con bồ câu này. Ước chi tớ có thể làm một hoạ sĩ tài năng để hoạ lên bức tranh kiệt tác. Nếu cậu muốn hạ gục tớ, khiến tớ yêu cậu suốt đời, thì cậu không cần thiết phải làm gì nhiều hơn thế này nữa.

Tôi ngả đầu vào cổ William. Arthur bay trở lại chỗ hộp đựng giày.

Trong phòng ngủ, trên giường nệm, tôi ú ớ, rên rỉ suốt nhiều giờ đồng hồ. William toàn quyền sử dụng cơ thể tôi. Tôi mặc sức chơi đùa thoả thích với thân hình cậu. Khoái cảm đến với chúng tôi một lần, hai lần, ba lần... Tôi chẳng còn biết trời trăng.

Khi tôi tỉnh dậy, vẫn mệt nhoài bởi sự hưng phấn, đê mê, William nằm cạnh tôi. Cậu ấy đang ngủ say. Phải kiềm lòng lắm, tôi mới không chồm tới ôm hôn cậu, vì tôi không muốn làm cậu thức giấc. Vừa nhìn cậu say đắm, tôi vừa tự hỏi lí do tại sao từ trước cho tới nay, tôi đã không nhận ra rằng cậu đẹp đến vậy. Và tôi ngộ ra đựơc. Rằng tôi quả là ngốc! Các kỉ niệm với Kévin đã khiến tôi đâm ra mù quáng trong những ngày tháng vừa qua. Tôi thả lỏng, để bản thân mình tự nhiên trôi theo sự thúc giục của ham muốn. Tôi đặt môi mình lên môi cậu.

Dưới sự ân ái đó, cậu mở mắt ra. Miệng tươi cười, cậu dùng tay ghì chặt lấy tôi. Những chuyện còn lại xin được miễn bàn luận.

Tại nhà bếp, khi mà hai đứa dần lấy lại sức:

- Chris, tớ rất hạnh phúc. Chưa bao giờ tớ thấy mình sung sướng như vầy cả. Liệu cậu có nghĩ đấy là tình yêu?

- Tớ không cho rằng chỉ có mỗi một nguyên nhân ấy, nhưng một phần là vì nó.

- Chris? Với cậu... Sẽ chỉ là ngày hôm nay, hay...?

- William, tớ có thể khẳng định cho cậu biết rằng tớ không thuộc dạng bay bướm. Trong trừơng hợp của cậu, không chừng tớ đã tìm được "đôi giày thích hợp cho mình".

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nguyên ngày chủ nhật. Các bạn tin tôi đi, hai đứa bọn tôi đã chẳng thấy buồn chán trong bất kì một giây, một phút nào. Dường như tôi đã tìm lại được niềm hạnh phúc. Tôi có cảm tưởng như những đám mây đen đúa, to lớn, nặng nề và đe doạ giờ đã trôi đi xa, xa lắm, tuốt tận phía bên kia đường chân trời. Một lần, khi đang nghỉ xả hơi, William đã buột miệng hỏi tôi câu hỏi trứơc-sau-rồi-cũng-đến:

- Chris... Cậu không nhất thiết phải trả lời tớ... Chỉ là, tớ chịu, không tự thuyết phục được mình, rằng... một người hấp dẫn như cậu lại phải chịu cảnh sống đơn độc một mình, không bạn bè. Đừng bảo với tớ rằng tớ là người đầu tiên, tớ sẽ không tin đâu. Cậu vừa mới chứng tỏ cho tớ thấy khả năng chăn gối tuyệt vời của cậu.

- William, đúng vậy... cậu không phải người đầu tiên...

Tôi đã thuật lại cho cậu câu chuyện đời tôi: Danny, Kevin, những lần chia tay, và nhất là lần cuối cùng, cái lần đau đớn nhất, việc tôi cô đơn kể từ dạo ấy. Tôi cũng kể về chuyện tôi thức tỉnh, muốn hoà nhập vào cuộc sống, việc tôi muốn lại một lần nữa yêu và được yêu. Tối hôm qua, William chính là người bước tới đặt tay lên vai tôi. Cậu là sự kì diệu tốt đẹp đến với tôi ngay vào thời khắc thích hợp.

Cậu ngồi dậy, bao bọc lấy tôi bằng thân nhiệt của mình, thủ thỉ vào tay tôi như đang ru một đứa trẻ:

- Chắc cậu đau buồn lắm, Chris. Cậu không đáng phải bị như vậy. Tớ sẽ giúp cậu quên đi cơn đau ấy...Tớ hứa...

Tối chủ nhật, tôi không muốn William ra về. Cậu ấy cũng chẳng muốn bỏ đi. Sáng thứ hai, chúng tôi cùng đến trường. Rất mệt, quả thật là rất mệt.

*
*   *

Không cần nói chi sâu xa, các bạn cũng hiểu vì sao tôi không còn thích quay về Swidon vào các dịp cuối tuần như trước đây. Tôi lấy cớ, đổ thừa cho công việc bề bộn và sự mệt mỏi nảy sinh từ đó. Cũng không hẳn là xạo hoàn toàn. Hoạt động nghề nghiệp tại toà soạn càng lúc càng tới tấp. Hoặc tôi có mặt trên hiện trường phóng sự, hoặc tôi soạn thảo bài viết, trong nhịp điệu vội vã, vồ vập, những bài báo, bài phóng sự cần phải được in ra ngay lập tức, khi mà chúng vẫn còn chưa được hoàn thành. Về phần nghỉ ngơi, hễ trời sụp tối, hiển nhiên là tôi ngả vào lòng William cho thoả cơn thiếu thốn. Dù như vậy tôi cũng chẳng đỡ mệt hơn chút nào.

Tôi thông báo cho Vanessa các tin tức về cuộc tình mới này, cũng như tất cả mọi chi tiết về cuộc gặp gỡ trong quán bar, mà tình yêu hiện giờ bắt nguồn từ đấy. Cô mừng vì thấy tôi như sống lại và không tài nào hãm lại cái miệng tía lia của mình:

- Người Tô Cách Lan à, Chris, thế thì hay quá! Rốt cuộc rồi cậu cũng có thể giải đáp thắc mắc mà tớ không biết tìm đâu ra câu trả lời suốt nhiều năm qua, mà giờ thì, không còn ai thích hợp hơn cậu trong việc tìm hiểu đề tài này. Liệu họ có mặc quần lót dưới lớp váy không...?

Tôi cho phép cô báo cáo sự thay đổi tình hình này với những người bạn khác. Tôi cũng bắt cô hứa không được nói lời nào với ba mẹ tôi, đặc biệt là với phụ huynh Kévin. Tôi nghĩ vẫn còn quá sớm với bên này, cũng như quá phũ phàng với bên kia.

Cuộc sống mới ngọt ngào và êm diu. Ngày tháng trôi qua không chút mây mù. William luôn đến bên tôi mỗi buổi tối. Anh ngủ lại qua đêm tại căn hộ. Sáng ra, chúng tôi cùng tới trường để cuối cùng lại chia tay nhau vào khoảng giữa trưa.

Tôi tổ chức ăn mừng tiệc sinh nhật lần thứ mười chín. Đầu tiên là với gia đình, chẳng vui vẻ gì mấy. Kí ức về lễ kỉ niệm năm ngoái cùng các sự kiện sau đó vẫn còn ám ảnh trong đầu chúng tôi. Tiếp đến là với William. Anh đã trao tặng tôi một đêm hoan lạc khó quên.

*
*   *

Hai tháng sau, hai sự cố nhỏ xảy ra, xáo trộn cuộc sống yêu đương.

Một buổi tối, khi bọn tôi đang nằm nghỉ, William chạm tay vào sợi dây chuyền vàng tôi đeo trên cổ, món quà từ Vanessa. Anh đọc hàng chữ khắc trên ấy: "Tặng Kévin".

- Chris, anh mong em gỡ cái... kỉ vật này ra. Em không cần đến nó nữa. Làm vậy anh sẽ vui hơn.

Tôi không biết tại sao, tôi chỉ đáp lại theo bản năng:

- Sợi dây chuyền à? Miễn bàn đi, William. Em... em không thể sống thiếu nó. Em đã quen có nó rồi...

Anh đã không nhì nhằng, nhưng tỏ vẻ xa lạ, giữ khoảng cách với tôi trong một quãng thời gian khá lâu.

Bất ngờ không mấy dễ chịu thứ nhì diễn ra không lâu sau đó. Mà cũng do William khởi sự trước.

- Chris, anh bắt đầu thấy mình ngu ngu về chuyện tiếp tục giữ căn phòng trọ trong khu kí túc xá của trừơng. Nó chẳng còn ích lợi gì nữa và lại đắt đỏ. Anh muốn mang đồ đạc tới đây rồi chính thức dọn qua bên đây ở. Vậy sẽ khiến cuộc sống đôi ta dễ dàng hơn, em nghĩ sao?

Trời đất! Căn hộ của tôi! Nó thuộc về tôi và Kévin. Tôi chẳng thể chia sẻ nó cùng ai khác được. Không biết trả lời ra sao, tôi biện bạch:

- Em không muốn khiến anh phải khổ tâm, William, nhưng chuyện ấy không thể được. Về mặt luật pháp, em đồng sở hữu nơi này. Hiện em được sử dụng nó tuỳ thích là nhờ lòng hảo tâm của ba mẹ Kévin. Nếu họ biết việc em đang sống cùng một thằng con trai khác, có rất nhiều khả năng là họ sẽ xem xét lại chuyện này. Ngoài ra: nếu anh dọn sang đây, dần dần, cả trường học sẽ tháo nhau biết về mối quan hệ giữa hai đứa mình. Nhờ giữ lại phòng trọ kí túc mà mình mới dẹp được mọi lời đồn đãi. Tạm thời hãy cứ để yên trạng thái hiện nay, rồi chúng mình sẽ bàn bạc lại vào năm sau.

William nghiến răng giận dữ:

- Vẫn do Kévin, lúc nào cũng bởi tại Kévin. Thôi được rồi, anh sẽ không nhắc tới vấn đề này nữa. Anh chỉ nghĩ cũng sẽ tốt cho em...

Mặc cho những sự kiện đáng tiếc ấy, sự tương giao xác thịt giữa chúng tôi vẫn luôn hoàn hảo và mỗi tối, tôi lại chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn, giây phút được gặp lại anh trước cổng toà soạn báo.

*
*   *

Dẫu do dự, dẫu ngần ngại hay dù cho có chần chừ, thỉnh thoảng, tôi vẫn phải hy sinh một kì nghỉ cuối tuần để quay trở lại thăm hỏi cái thế giới nhỏ bé của mình tại Swindon. Lần nào cũng vậy, tôi vẫn chưa dám thú nhận với ba mẹ về sự xuất hiện của một nhân vật William nào đó. Vì lí do cá nhân, họ cũng không đặt chút nghi vấn gì về cuộc sống riêng tư hiện nay của tôi kể từ khi Kévin ra đi không hẹn ngày về. Điều này góp phần giúp cho kế hoạch che đậy sự thật được thuận lợi.

Đúng vào cái tuần lễ tôi dự định về thăm ba mẹ, những người, cho đến giờ này, vẫn chưa hề biết gì về quan hệ tình cảm giữa tôi và William. Hôm trước chuyến đi, anh giả vờ như muốn hộ tống tôi đến Swindon. Thiệt tình là anh có không ít lí lẽ.

- Chris, anh muốn hỏi em một chuyện quan trọng. Dù sao, với anh thì nó quan trọng. Anh... anh muốn đi cùng em về nhà... cuối tuần này. Anh nghĩ cũng không có gì bất thường nếu em giới thiệu anh với gia đình em... với bạn bè mà em thường hay nhắc tới. Anh nghĩ chúng mình quen nhau cũng đã đủ lâu để anh làm quen với họ.

Tôi lúng túng.

- William! Em vẫn chưa kể về anh với ba mẹ em. Họ sẽ nghĩ thế nào khi thấy em bước vào nhà với một người xa lạ? Vẫn còn quá sớm. Anh không được quyền dồn em vào chân tường. Trước hết em cần phải thông tin cho họ biết... sau đó, nếu anh muốn...

- Anh nhịn đủ rồi, Chris! Gia đình em, họ đã biết về Danny, về Kévin. Nhưng William thì chẳng ai nói năng gì cả. Em xấu hổ vì anh ư? Nếu vậy thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ không làm phiền em với những lời yêu cầu mà hễ nhắc tới, em lại thẳng thừng gạt phăng. Anh bắt đầu hoài nghi, Chris. Anh chẳng còn biết là em có thật sự thương anh hay không.

- William! Anh không được quyền nói thế...

- Có, anh có quyền chứ. Nghe này, Chris, anh không muốn mình lại cãi nhau. Vậy nên, em tự suy nghĩ đi. Anh sẽ cho em thêm thời gian... Bây giờ, anh quay lại kí túc xá. Sau khi trở về từ nhà ba mẹ, em sẽ nói cho cái thằng Ailen này biết, rằng chính xác thì nó đang nằm ở vị trí nào. Anh nghĩ thế là đã quá rõ rồi...

- William!

Anh bỏ về ngay, chẳng chịu cho tôi chút thời gian để trả lời hay giữ anh lại.

(Hết Phần 26 ... Xin xem tiếp Phần 27)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(VIETNAMESE STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: March 29, 2006
This story has been read (Since March 29, 2006):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)