Mọi chuyện nghiêm túc chỉ thực sự bắt đầu vào sáng hôm sau.
Ở trường, Elizabeth như chờ tôi từ trước. Cô bước tới với nụ
cười rạng rỡ ngay khi trông thấy bóng tôi.
_Chào buổi sáng, Chris, tớ không phiền cậu chứ? Cậu là người
duy nhất tớ quen. Có cậu bên cạnh, tớ cũng thấy đỡ buồn chán
hơn.
_Elizabeth, cậu thật tốt, tớ rất mừng vì đựơc gặp lại cậu.
Tớ nghĩ mình nên ngồi cạnh nhau. Như thế tớ sẽ bớt lạc lỏng.
Cảm giác băng giá lạnh nhạt xem chừng đã tan biến. Trong lớp,
chúng tôi ngồi cùng một dãy. Giữa những tiếng huyên náo mất
trật tư của lũ học sinh vừa vào lớp, tôi nghe được, đằng sau
lưng mình, một giọng nói thân thiện:
_Xin chào! Tớ là William, còn mấy cậu?
Chúng tôi xoay người lại. Ra đó là anh chàng hàng xóm ngày
hôm trước đang nhoẻn miệng cười tươi. Tôi trả lời.
_Đây là Elizabeth. Còn tớ tên Chris.
_Rất hân hạnh được gặp hai người, tớ chưa quen được ai ở đây
hết, thành ra tớ nghĩ mình nên mạnh dạn làm quen liền từ đầu.
Giáo sư bước vào. Mọi người đứng dậy. William nói nhỏ với
tôi và Elizabeth.
_Nếu các cậu thích thì tụi mình gặp nhau ở sân chơi sau.
Và như thế, tiết học đầu tiên của chúng tôi đã mở màn.
Elizabeth thật quyến rũ. Cô có một gương mặt hình trái xoan
với cái cằm nhọn mang nét kiên nghị. Cặp mắt cô là điểm thu
hút sự chú ý nhiều nhất. Cô chẳng cần đến bất kì lớp trang
điểm nào để khiến chúng nổi bật lên. Đôi nhãn cầu nâu hạt dẻ
sáng tới mức gần như ngả sang màu vàng. Màu mắt mèo. Đường
sống mũi hoàn hảo; Phía sau cặp môi xinh xắn là hàm răng
trắng và đều đặn. Mái tóc dài được uốn thành nhiền lọn. Dáng
người cô không to lắm, nhưng mảnh khảnh.
Bọn tôi đang ở ngoài sân trường. Lần đầu tiên tôi được dịp
quan sát cô nàng một cách kĩ càng và chăm chút hơn. Đây rõ
ràng là dạng con gái mà bất cứ tên con trai nào cũng sẽ cảm
thấy hạnh phúc nếu có được cô trong vòng tay. Xung quanh
chúng tôi, các nhóm bạn dần thành hình. Vừa mới chuyện trò
được một lát thì cái cậu trai tên William nhập cuộc.
_Tớ không làm gián đoạn điều gì chứ? Hai cậu quen nhau lâu
rồi à?
Elizabeth chọc:
_Ồ! Quen từ đời mười mươi nào rồi cơ; Bọn tớ bắt đầu nói
chuyện với nhau từ sáng hôm qua. Tớ sống ở Oxford, Chris đến
từ Swidon, cách đây không xa lắm; còn cậu, cậu từ đâu tới?
_Chuyện hơi dài dòng, nhà tớ ở Glasgow. Hiện mọi thứ đối với
tớ vẫn còn rất mới lạ. Đất nước gì chán quá. Chẳng có tí mưa
hay sương mù. Tớ đến phải chết vì nóng.
Cả bọn phá lên cười. Tôi an ủi cậu.
_Đừng lo, chờ tới đầu thu cậu sẽ được toại nguyện như cá gặp
nứơc. Đến khi ấy hẳn cậu sẽ thấy hài lòng.
William là người Tô Cách Lan* thực thụ. Cậu mang họ Mac
Dougal, quá hiển nhiên rồi. Từ cái góc xó xỉnh mình ở,
William chẳng tài nào kiếm được đến một nơi đào tạo phóng
viên đặng ghi danh. Cho nên cậu thử vận với ngôi trường đầu
tiên chịu nhận mình: chính là trừơng ở Oxford này đây. Chính
vì vậy cậu ta vất vả mò mẫm giữa xứ sở của những người Anh.
Khả dĩ có thể nói rằng, về mặt may mắn, cậu không đươc trời
thương cho lắm. William không còn cách nào khác là phải vào
khu nội trú trường mà tá túc.
_Phòng ngủ của tớ tệ hại phát chán. Cứ như nhà tù ấy. Tối
qua suýt chút nữa là tớ hoá rồ. Đồ đạc trong nhà cũ hết sức.
Không biết chừng chúng nó đã phục vụ hơn hai trăm đời học
sinh rồi cũng nên. Mấy bức tường dơ kinh khủng khiếp lại còn
bị vẽ bậy, bôi bác lung tung. Chút chiều nay tớ sẽ đi mua
vài thứ về chỉnh sửa lại để khỏi phải phát điên chỉ sau một
tháng ở đấy.
Cậu còn khóc nức nở thêm đúng hai lần nữa khi Elizabeth bảo
rằng cô ở cùng với ba mẹ và khi tôi tự thú là tôi sở hữu một
căn hộ riêng biệt chỉ cho mình tôi thôi.
William dễ thương cực kỳ. Tôi nghĩ tới khả năng cậu trở
thành một người bạn tốt. Cả Elizabeth nữa. Tôi có cảm tưởng
như đang sống lại thời kì bộ ba hoàng kim ban đầu, lúc còn
theo học trung học tại Swidon: Vanessa, Robert và tôi. Buổi
trưa, khi chia tay, tôi biết chắc rằng mình sẽ lại tìm họ
tâm sự vào sáng hôm sau.
~*~
Hai giờ đồng hồ sau, tôi bắt tay vào công việc khởi sự quan
trọng tại toà soạn Tin tức buổi chiều. Tôi nhanh chóng hiểu
ra rằng đây không phải thời gian nghỉ ngơi. Các yêu cầu,
mệnh lệnh đổ xô về từ mọi phía đòi phải được phúc đáp trong
tích tắc. Một nhịp sống cuống cuồng, nghẹt thở.
_Chris, thêm giấy! Chris, hồ sơ về vụ tai nạn...! Chris, hết
mực máy in rồi! Chris, càfé đâu!...
Xong rồi, giờ thì tôi làm cả công việc của một thằng chạy
bàn quán nước. Lúc đầu cũng thật cực nhọc. Tôi như mang trên
mình bộ áo giáp được tạo bằng giấy tờ và mực in, những
nguyên liệu cần cho việc viết lách. Ngày qua ngày, tôi dần
thích nghi hơn. Cái cuộc sống hối hả này cũng có ưu điểm:
tôi chẳng có lấy thời gian nghĩ ngợi nhiều. Càng về sau, sự
điên loạn thường trực này càng giúp tôi thoải mái hơn. Tôi
nhanh chóng hội nhập. Thoáng chốc, tôi chỉ đảm nhận công
việc chu cấp các thứ nguyên liệu văn phòng quan trọng. Tôi
đã quen với hoàn cảnh mới tới mức có thể đoán trước được các
mệnh lệnh hay yêu cầu.
Dẫu vậy: đêm thứ nhất, tôi hoàn toàn hết hơi, kiệt sức. Tôi
chỉ mong được sớm về nhà mà tắm một bữa thật đã. Khỉ thật!
Nỗi lo sợ khi phải trở về với sự trống vắng cô độc đã biến
đi đâu mất. Tôi cũng kịp dành chút thời gian mua thóc cho
con bồ câu.
Cơ thể ướt đẫm, chỉ với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, tôi
gọi điện cho ba mẹ, rồi đến ba mẹ Kévin để hỏi thăm và báo
cáo các thông tin mới nhất. Với gia đình Kévin, tôi không
nhận được chút tin gì về con trai họ. Tôi gác máy. Lúc tôi
quay lưng glại, con chim bồ câu đã bay từ nhà bếp lên đậu
trên bàn phòng khách. Nó đang đợi tôi. Tôi cầm lấy một nắm
thóc. Nó vừa ăn mớ thóc đặt trong lòng bàn tay tôi, vừa kêu
gù gù. Tôi quyết định sẽ gọi nó là Arthur.
~*~
Và như thế, dần dà, tôi quen với cuộc sống đơn độc: buổi
sáng, trường học; buổi chiều, toà soạn; buổi tối, ở nhà cùng
Arthur. Quỷ sứ Arthur! Giờ mọi chuyện đã thành lệ. Hễ tôi
vừa bước vào nhà khi tối và mở cửa sổ, chẳng biết nó từ đâu
bay tới đậu lên vai tôi rồi chẳng chịu rời đi. Đến khi lên
giường, khó khăn lắm tôi mới tống được nó ra bên ngoài. Rốt
cuộc tôi phải để một cái hộp giày làm nhà cho nó trong bếp.
Nó ở đấy từ đó. Một điểm bất tiện duy nhất, nhân vật trọ
chung nhà này lâu lâu lại làm bậy. Không gì nghiêm trọng,
giờ tôi cũng quen với chuyện lau chùi các khu vực hiện
trường.
Nhiều ngày trôi qua, các mối quan hệ giữa tôi với Elizabeth
và William càng lúc càng thắt chặt, thắm thiết hơn. Tôi cũng
làm quen thêm được vài đứa học sinh khác. Nhưng với tôi,
chúng không mấy gì thân.
William quả là một người Tô Cách Lan đặc trừng: tính hơi keo
kiệt, mái tóc nâu đỏ cực ngắn cùng hỗn hợp những vết tàn
nhang trên mặt. Khi cậu cười thì thật mầu nhiệm. Những chiếc
răng trắng chừng như có thể làm các ngôi sao màn bạc
Hollywood tái mặt. Cặp mắt màu xanh thép khiến ngoại hình
cậu đôi phần khắc khổ nhưng chỉ với nụ cười rạng rỡ thôi
cũng đủ xoá đi ấn tượng tiêu cực ấy. Tôi quên mất cái chi
tiết này. William cao 1m 90. Những khi cậu ngó xuống tôi từ
phía trên cao, tôi cảm tưởng như mình thấp cổ bé họng mặc
cho chiều cao 1m 80 của mình.
Elizabeth kể tôi nghe rằng cha cô làm giáo sư dạy học tại
một trường cấp hai trong thành phố. Mẹ cô thì ở nhà coi sóc
hai đứa em trai và con em gái. Cô cùng tuổi với tôi: mười
tám tuổi. Còn rất trẻ, cô đã bị nghề báo thu hút. Nói chính
xác hơn, cô mơ ước trở thành phát thanh viên truyền hình và
bản thân cô cũng biết rất rõ, rằng ở ngành ấy, người theo
đuổi thì nhiều nhưng chẳng mấy ai thành công.
Về phần William, cậu rời Glasgow bỏ lại các bậc cha mẹ là
người sở hữu một trong những hiệu sách lớn nhất tại đó. Cậu
đã mất nguyên tuổi trẻ đắm chìm trong vũ trụ của những cuốn
sách và nhờ vậy, William cũng tiếp nhận sở thích đọc và
viết. Chí hướng của cậu là hướng tới địa vị của một nhà báo
nổi tiếng được du hành vòng quanh thế giới trong công cuộc
theo đuổi thông tin.
Tôi kể cho họ mọi chuyện về mình, ngoại trừ những phần chính
yếu. Vẫn còn quá sớm. Dù sao đi nữa, tôi cũng không có đủ
dũng cảm để thuật lại kỳ tích mình lập nên ở Swidon. Tôi chỉ
đơn thuần giải thích là được ba mẹ tặng cho căn hộ để đỡ
phải lo lắng chuyện tiền nong và rằng tôi may mắn kiếm được
công việc bán thời gian tại Tin tức buổi chiều.
Ở toà soạn báo, tất cả diễn ra thuận lợi. Tôi kiên nhẫn chờ
đợi thời cơ, khi mà người ta giao cho tôi những trọng trách
mới. Số phận đã không làm phụ lòng tôi.
(Hết Phần 22 ... Xin xem tiếp
Phần
23) |