COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Advertisement with Coi Thien Thai for low prices!

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
(Nguyên tác: Pour la vie... et plus, si c'est possible)

Tác giả: Alain Meyers
Dịch giả: Patmol Black
E-mail:
[email protected]
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10]
[Phần 11][Phần 12][Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20]
[Phần 21][Phần 22][Phần 23][Phần 24][Phần 25][Phần 26][Phần 27][Phần 28][Phần 29][Phần 30][Phần 31]
[Phần 32][Phần 33][Phần 34][Phần 35][Phần 36][Phần 37][Phần 38][Phần 39][Phần 40][Phần 41][Phần 42]
[Phần 43][Phần 44][Phần 45][Phần 46][Phần 47][Phần 48][Phần 49][Phần 50][Phần 51][Phần 52][Phần 53][Phần 54][Phần 55][Phần 56][Phần 57][Phần 58][Phần 59][Phần 60][Phần 61][Phần 62][Phần 63][Phần 64][Phần 65][Phần 66][Phần 67][Phần 68][Phần 69][Phần 70][Phần 71][Phần 72][Phần 73][Phần 74][Phần 75][Phần 76][Phần 77][Phần 78][Phần 79][Phần 80][Phần 81][Phần 82][Phần 83][Phần 84][Phần 85][Phần 86][Phần 87][Phần 88][Phần 89][Phần 90][Phần 91][Phần 92][Phần 93][Phần 94][Phần 95][Phần 96][Phần 97][Phần 98][Phần 99][Phần 100]

(Đồng Tình Luyến Ái)

Chương 3: William
Phần 3

flower

Mọi chuyện nghiêm túc chỉ thực sự bắt đầu vào sáng hôm sau.

Ở trường, Elizabeth như chờ tôi từ trước. Cô bước tới với nụ cười rạng rỡ ngay khi trông thấy bóng tôi.

_Chào buổi sáng, Chris, tớ không phiền cậu chứ? Cậu là người duy nhất tớ quen. Có cậu bên cạnh, tớ cũng thấy đỡ buồn chán hơn.

_Elizabeth, cậu thật tốt, tớ rất mừng vì đựơc gặp lại cậu. Tớ nghĩ mình nên ngồi cạnh nhau. Như thế tớ sẽ bớt lạc lỏng.

Cảm giác băng giá lạnh nhạt xem chừng đã tan biến. Trong lớp, chúng tôi ngồi cùng một dãy. Giữa những tiếng huyên náo mất trật tư của lũ học sinh vừa vào lớp, tôi nghe được, đằng sau lưng mình, một giọng nói thân thiện:

_Xin chào! Tớ là William, còn mấy cậu?

Chúng tôi xoay người lại. Ra đó là anh chàng hàng xóm ngày hôm trước đang nhoẻn miệng cười tươi. Tôi trả lời.

_Đây là Elizabeth. Còn tớ tên Chris.

_Rất hân hạnh được gặp hai người, tớ chưa quen được ai ở đây hết, thành ra tớ nghĩ mình nên mạnh dạn làm quen liền từ đầu.

Giáo sư bước vào. Mọi người đứng dậy. William nói nhỏ với tôi và Elizabeth.

_Nếu các cậu thích thì tụi mình gặp nhau ở sân chơi sau.

Và như thế, tiết học đầu tiên của chúng tôi đã mở màn.

Elizabeth thật quyến rũ. Cô có một gương mặt hình trái xoan với cái cằm nhọn mang nét kiên nghị. Cặp mắt cô là điểm thu hút sự chú ý nhiều nhất. Cô chẳng cần đến bất kì lớp trang điểm nào để khiến chúng nổi bật lên. Đôi nhãn cầu nâu hạt dẻ sáng tới mức gần như ngả sang màu vàng. Màu mắt mèo. Đường sống mũi hoàn hảo; Phía sau cặp môi xinh xắn là hàm răng trắng và đều đặn. Mái tóc dài được uốn thành nhiền lọn. Dáng người cô không to lắm, nhưng mảnh khảnh.

Bọn tôi đang ở ngoài sân trường. Lần đầu tiên tôi được dịp quan sát cô nàng một cách kĩ càng và chăm chút hơn. Đây rõ ràng là dạng con gái mà bất cứ tên con trai nào cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu có được cô trong vòng tay. Xung quanh chúng tôi, các nhóm bạn dần thành hình. Vừa mới chuyện trò được một lát thì cái cậu trai tên William nhập cuộc.

_Tớ không làm gián đoạn điều gì chứ? Hai cậu quen nhau lâu rồi à?

Elizabeth chọc:

_Ồ! Quen từ đời mười mươi nào rồi cơ; Bọn tớ bắt đầu nói chuyện với nhau từ sáng hôm qua. Tớ sống ở Oxford, Chris đến từ Swidon, cách đây không xa lắm; còn cậu, cậu từ đâu tới?

_Chuyện hơi dài dòng, nhà tớ ở Glasgow. Hiện mọi thứ đối với tớ vẫn còn rất mới lạ. Đất nước gì chán quá. Chẳng có tí mưa hay sương mù. Tớ đến phải chết vì nóng.

Cả bọn phá lên cười. Tôi an ủi cậu.

_Đừng lo, chờ tới đầu thu cậu sẽ được toại nguyện như cá gặp nứơc. Đến khi ấy hẳn cậu sẽ thấy hài lòng.

William là người Tô Cách Lan* thực thụ. Cậu mang họ Mac Dougal, quá hiển nhiên rồi. Từ cái góc xó xỉnh mình ở, William chẳng tài nào kiếm được đến một nơi đào tạo phóng viên đặng ghi danh. Cho nên cậu thử vận với ngôi trường đầu tiên chịu nhận mình: chính là trừơng ở Oxford này đây. Chính vì vậy cậu ta vất vả mò mẫm giữa xứ sở của những người Anh. Khả dĩ có thể nói rằng, về mặt may mắn, cậu không đươc trời thương cho lắm. William không còn cách nào khác là phải vào khu nội trú trường mà tá túc.

_Phòng ngủ của tớ tệ hại phát chán. Cứ như nhà tù ấy. Tối qua suýt chút nữa là tớ hoá rồ. Đồ đạc trong nhà cũ hết sức. Không biết chừng chúng nó đã phục vụ hơn hai trăm đời học sinh rồi cũng nên. Mấy bức tường dơ kinh khủng khiếp lại còn bị vẽ bậy, bôi bác lung tung. Chút chiều nay tớ sẽ đi mua vài thứ về chỉnh sửa lại để khỏi phải phát điên chỉ sau một tháng ở đấy.

Cậu còn khóc nức nở thêm đúng hai lần nữa khi Elizabeth bảo rằng cô ở cùng với ba mẹ và khi tôi tự thú là tôi sở hữu một căn hộ riêng biệt chỉ cho mình tôi thôi.

William dễ thương cực kỳ. Tôi nghĩ tới khả năng cậu trở thành một người bạn tốt. Cả Elizabeth nữa. Tôi có cảm tưởng như đang sống lại thời kì bộ ba hoàng kim ban đầu, lúc còn theo học trung học tại Swidon: Vanessa, Robert và tôi. Buổi trưa, khi chia tay, tôi biết chắc rằng mình sẽ lại tìm họ tâm sự vào sáng hôm sau.

~*~

Hai giờ đồng hồ sau, tôi bắt tay vào công việc khởi sự quan trọng tại toà soạn Tin tức buổi chiều. Tôi nhanh chóng hiểu ra rằng đây không phải thời gian nghỉ ngơi. Các yêu cầu, mệnh lệnh đổ xô về từ mọi phía đòi phải được phúc đáp trong tích tắc. Một nhịp sống cuống cuồng, nghẹt thở.

_Chris, thêm giấy! Chris, hồ sơ về vụ tai nạn...! Chris, hết mực máy in rồi! Chris, càfé đâu!...

Xong rồi, giờ thì tôi làm cả công việc của một thằng chạy bàn quán nước. Lúc đầu cũng thật cực nhọc. Tôi như mang trên mình bộ áo giáp được tạo bằng giấy tờ và mực in, những nguyên liệu cần cho việc viết lách. Ngày qua ngày, tôi dần thích nghi hơn. Cái cuộc sống hối hả này cũng có ưu điểm: tôi chẳng có lấy thời gian nghĩ ngợi nhiều. Càng về sau, sự điên loạn thường trực này càng giúp tôi thoải mái hơn. Tôi nhanh chóng hội nhập. Thoáng chốc, tôi chỉ đảm nhận công việc chu cấp các thứ nguyên liệu văn phòng quan trọng. Tôi đã quen với hoàn cảnh mới tới mức có thể đoán trước được các mệnh lệnh hay yêu cầu.

Dẫu vậy: đêm thứ nhất, tôi hoàn toàn hết hơi, kiệt sức. Tôi chỉ mong được sớm về nhà mà tắm một bữa thật đã. Khỉ thật! Nỗi lo sợ khi phải trở về với sự trống vắng cô độc đã biến đi đâu mất. Tôi cũng kịp dành chút thời gian mua thóc cho con bồ câu.

Cơ thể ướt đẫm, chỉ với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, tôi gọi điện cho ba mẹ, rồi đến ba mẹ Kévin để hỏi thăm và báo cáo các thông tin mới nhất. Với gia đình Kévin, tôi không nhận được chút tin gì về con trai họ. Tôi gác máy. Lúc tôi quay lưng glại, con chim bồ câu đã bay từ nhà bếp lên đậu trên bàn phòng khách. Nó đang đợi tôi. Tôi cầm lấy một nắm thóc. Nó vừa ăn mớ thóc đặt trong lòng bàn tay tôi, vừa kêu gù gù. Tôi quyết định sẽ gọi nó là Arthur.

~*~

Và như thế, dần dà, tôi quen với cuộc sống đơn độc: buổi sáng, trường học; buổi chiều, toà soạn; buổi tối, ở nhà cùng Arthur. Quỷ sứ Arthur! Giờ mọi chuyện đã thành lệ. Hễ tôi vừa bước vào nhà khi tối và mở cửa sổ, chẳng biết nó từ đâu bay tới đậu lên vai tôi rồi chẳng chịu rời đi. Đến khi lên giường, khó khăn lắm tôi mới tống được nó ra bên ngoài. Rốt cuộc tôi phải để một cái hộp giày làm nhà cho nó trong bếp. Nó ở đấy từ đó. Một điểm bất tiện duy nhất, nhân vật trọ chung nhà này lâu lâu lại làm bậy. Không gì nghiêm trọng, giờ tôi cũng quen với chuyện lau chùi các khu vực hiện trường.

Nhiều ngày trôi qua, các mối quan hệ giữa tôi với Elizabeth và William càng lúc càng thắt chặt, thắm thiết hơn. Tôi cũng làm quen thêm được vài đứa học sinh khác. Nhưng với tôi, chúng không mấy gì thân.

William quả là một người Tô Cách Lan đặc trừng: tính hơi keo kiệt, mái tóc nâu đỏ cực ngắn cùng hỗn hợp những vết tàn nhang trên mặt. Khi cậu cười thì thật mầu nhiệm. Những chiếc răng trắng chừng như có thể làm các ngôi sao màn bạc Hollywood tái mặt. Cặp mắt màu xanh thép khiến ngoại hình cậu đôi phần khắc khổ nhưng chỉ với nụ cười rạng rỡ thôi cũng đủ xoá đi ấn tượng tiêu cực ấy. Tôi quên mất cái chi tiết này. William cao 1m 90. Những khi cậu ngó xuống tôi từ phía trên cao, tôi cảm tưởng như mình thấp cổ bé họng mặc cho chiều cao 1m 80 của mình.

Elizabeth kể tôi nghe rằng cha cô làm giáo sư dạy học tại một trường cấp hai trong thành phố. Mẹ cô thì ở nhà coi sóc hai đứa em trai và con em gái. Cô cùng tuổi với tôi: mười tám tuổi. Còn rất trẻ, cô đã bị nghề báo thu hút. Nói chính xác hơn, cô mơ ước trở thành phát thanh viên truyền hình và bản thân cô cũng biết rất rõ, rằng ở ngành ấy, người theo đuổi thì nhiều nhưng chẳng mấy ai thành công.

Về phần William, cậu rời Glasgow bỏ lại các bậc cha mẹ là người sở hữu một trong những hiệu sách lớn nhất tại đó. Cậu đã mất nguyên tuổi trẻ đắm chìm trong vũ trụ của những cuốn sách và nhờ vậy, William cũng tiếp nhận sở thích đọc và viết. Chí hướng của cậu là hướng tới địa vị của một nhà báo nổi tiếng được du hành vòng quanh thế giới trong công cuộc theo đuổi thông tin.

Tôi kể cho họ mọi chuyện về mình, ngoại trừ những phần chính yếu. Vẫn còn quá sớm. Dù sao đi nữa, tôi cũng không có đủ dũng cảm để thuật lại kỳ tích mình lập nên ở Swidon. Tôi chỉ đơn thuần giải thích là được ba mẹ tặng cho căn hộ để đỡ phải lo lắng chuyện tiền nong và rằng tôi may mắn kiếm được công việc bán thời gian tại Tin tức buổi chiều.

Ở toà soạn báo, tất cả diễn ra thuận lợi. Tôi kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, khi mà người ta giao cho tôi những trọng trách mới. Số phận đã không làm phụ lòng tôi.

(Hết Phần 22 ... Xin xem tiếp Phần 23)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(VIETNAMESE STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: January 12, 2006
This story has been read (Since January 12, 2006):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)