| Anh nói đúng. Ngay chính bản thân tôi đây cũng không tài nào 
					biện giải được lối xử sự của mình đối với William. Tôi phản 
					ứng cứ như thể không muốn anh chiếm giữ vị trí quan trọng 
					nào trong cuộc đời mình. Phải chăng vì tôi sợ, không dám dốc 
					hết tình cảm vào sau thất bại đắng cay với hai cuộc tình 
					trước? Trong vòng tay êm ấm của anh, là trái tim hay xác 
					thịt tôi đang rung động? 
 Tôi chẳng muốn đặt cho mình các câu hỏi đó. Tại sao phải 
					phức tạp hóa vấn đề? Cho tới nay, hai chúng tôi vẫn sống 
					hạnh phúc bên nhau, hết ngày này sang ngày khác. Nhưng phần 
					anh, giờ đây, anh lại muốn tiến thêm một bước. Và anh có 
					quyền làm vậy.
 
 Tôi quyết định sẽ thông báo cho ba mẹ biết về sự tồn tại của 
					anh và rằng anh sẽ cùng tôi trở về thăm nhà vào dịp nghỉ 
					cuối tuần tới. Tôi chấp nhận nhượng bộ... với chút chần chừ.
 
 Tôi đề cập đến đề tài này ngay hôm thứ bảy, khi cả nhà đang 
					dùng bữa. Ba không đưa ra lời nhận xét nào. Dẫu cho hoàn 
					cảnh có thay đổi, ông vẫn tiếp tục xem Kevin như đứa con 
					trai thứ nhì. Trong vòng hai năm vừa qua, ông đã rất gắn bó 
					với anh. Dĩ nhiên, ba tỏ vẻ cau có, vì cho rằng với William, 
					tôi đã đi một bước ngoặc quá lớn. Mẹ thì thông cảm hơn. Bà 
					hiểu, rằng ở tuổi mười chín, tôi không thể cứ dằn vặt mãi 
					trong những kí ức đau buồn, mãi mang bên mình nỗi niềm nhớ 
					thương về một tình yêu tan vỡ.
 
 Tôi đã không đủ can đảm đến thăm nhà Taylor. Tôi thoả thuận 
					với bạn bè là sẽ quay lại gặp họ tuần tới. Họ rất mong diện 
					kiến William.
 
 Tối chủ nhật, về lại Oxford, tôi chờ William sang nhà chơi. 
					Anh đã không xuất hiện... Tôi thấy trong lòng bất mãn.
 
 Sáng hôm sau, khi không gặp anh ở trường, tôi đâm lo. Tôi 
					hỏi Elizabeth xem cô có tin tức gì về anh không và nhận được 
					câu trả lời phủ định. Cả ngày hôm ấy tâm trí tôi rối bời, 
					tôi khó lòng tập trung vào công việc.
 
 Đến giờ thường lệ, tôi trông thấy bóng anh đứng trên vỉa hè 
					đợi mình, vẫn như mọi ngày. Tôi suýt chạy nhanh về phía anh, 
					ghì chặt anh vào lòng, trứơc mặt tất cả mọi người. Nhưng tôi 
					chỉ nhoẻn miệng cười.
 
 - Anh đã đi đâu vậy? Em lo muốn điên.
 
 - Anh nghĩ bọn mình cần nói chuyện nghiêm túc, Chris à. Cho 
					nên anh muốn cho em càng nhiều thời gian càng tốt, trước khi 
					đưa ra quyết định... chính thức.
 **   *
 Hai đứa đang ngồi trong phòng khách. Dù tôi cố xua đuổi cách 
					mấy, Arthur vẫn đòi phải tham dự vào buổi nói chuyện cho 
					bằng được. Tôi bắt đầu lời sám hối của mình. Vâng, tôi hối 
					hận vì thái độ của mình với anh. Vâng, tôi đã ngần ngại 
					không muốn anh tiến lại gần tôi quá. Vâng, tôi đã sợ, không 
					muốn hết lòng vì tình yêu một lần nữa. Vâng, tôi đã chỉ nghĩ 
					tới riêng bản thân mình, mà chẳng chịu nhận ra việc tôi đang 
					làm tổn thương anh.
 - Ba mẹ cùng bạn bè em đợi anh đến cuối tuần tới. Anh có thể 
					dọn tới nơi đây ở... nếu anh vẫn muốn thế, William. Hãy tha 
					thứ cho sự vị kỉ của em... em xin anh. Em không muốn mất anh 
					chỉ vì những chuyện ngu xuẩn.
 
 William không nói lời nào. Cặp mắt sắc lạnh giờ đây chứa đầy 
					vẻ trìu mến. Anh nhào tới bên tôi, nhận chìm tôi bằng những 
					nụ hôn điên loạn và cuồng nhiệt. Dưới sự nồng nàn ấy, tôi 
					tưởng chừng như thân xác mình đang trôi dạt đi một nơi nào 
					khác.
 
 - Anh yêu em, Chris, anh yêu em lắm.
 
 Tôi như được sống trong giấc chiêm bao. Cho đến tận ngày hôm 
					nay, tôi vẫn còn cảm tưởng là ba ngày diễn ra sau đó chưa 
					từng tồn tại. Chúng tôi yêu nhau nồng cháy như cái đêm đầu 
					tiên. William đã biến đổi. Anh chỉ thấy thoả mãn những khi 
					tôi ở trong vòng tay anh. Thế nên, anh dựng lên nhiều viễn 
					cảnh tương lai, mỗi lúc một mới hơn. Những bản kế hoạch 
					riêng mình tôi với anh, hay mình anh với tôi. Hai đứa sẽ đi 
					Glasgow, anh sẽ giới thiệu tôi với ba mẹ mình, anh sẽ dẫn 
					tôi tham quan Tô Cách Lan trong các kì nghỉ lễ. Tiếp theo, 
					tiếp theo, anh cũng sẽ tìm việc làm... chúng tôi sẽ dọn nhà 
					đi chỗ khác. Và anh cứ nói mãi, nói mãi.
 **   *
 Ba người chúng tôi, Elizabeth, William và tôi, đang dạo 
					quanh sân trường. Đột nhiên, William quay sang Elizabeth:
 - Beth, tớ phải nói cậu nghe một chuyện hệ trọng. Cậu cần 
					phải biết được nguyên nhân vì sao, với một người xinh đẹp 
					như cậu, Chris lại không muốn... tiến xa hơn nữa. Đó là do 
					tớ yêu cậu ấy và tớ tin chắc rằng cậu ấy cũng yêu tớ. Điều 
					này sẽ khiến cậu bất ngờ, nhưng sự thật là thế. Cậu ấy cùng 
					với tớ, là thế đấy.
 
 Elizabeth đứng yên bất động, cặp mắt tròn xoe vì kinh ngạc. 
					Rồi cô phá lên cười ngặt nghẽo. Lúc cô định thần lại được:
 
 - Giờ mới hiểu tại sao tớ chẳng có lấy chút cơ hội. Cho tớ 
					thêm vài ngày để tiêu hoá phần thông tin này... Rồi sẽ ổn 
					thôi... Thế nhưng, cần phải báo trước, tớ không nghĩ đó sẽ 
					là lý do cản trở việc bọn mình trở thành những người bạn 
					thân nhất trên đời.
 
 Về phần tôi, tôi đã không kịp nói năng gì cả. William sém 
					làm tôi ngạt thở.
 **   *
 Mọi thứ dường như quá êm thắm. Thêm một lần nữa, cuộc sống 
					lại mở ra trứơc mắt tôi, rực rỡ, tươi sáng. Tôi sắp được mãn 
					nguyện. Nhưng nào ai dự báo được chuyện tương lai?
 Tôi đang có một công việc mà mỗi ngày tôi lại tự khẳng định 
					được mình. Chủ nhiệm ban biên tập cho biết ông đang nghĩ đến 
					việc sẽ giao cho tôi phụ trách một trương mục với tầm vóc 
					cao hơn. Ông cũng hàm ý rằng tình trạng việc làm bán thời 
					gian hiện nay cần phải được xem xét lại. Với nghề phóng viên, 
					tôi có thể vừa làm vừa học hỏi ngay tại toà soạn. Trong 
					tương lai, kinh nghiệm nghề nghiệp cộng thêm năng khiếu nhà 
					báo bẩm sinh của tôi còn giá trị nhiều hơn mọi thứ bằng cấp. 
					Ông cũng ám chỉ thêm về mức lương khởi đầu khổng lồ so với 
					một tân binh. Tôi phải nhanh chóng chọn lựa.
 
 Về phương diện vật chất, tôi cũng đã nói rồi, tôi chẳng phải 
					phàn nàn. Căn hộ, lương thu nhập, số tiền tiết kiệm: tôi 
					sống khá dư giả.
 
 Về mặt tình cảm, tôi như vừa băng qua sa mạc đói khổ. Việc 
					còn lại chỉ là vượt qua được những dè dặt cuối cùng. William 
					khiến tôi thấy hạnh phúc. Anh yêu tôi. Tôi để mặc cho tình 
					yêu này nâng mình bay bổng, như chiếc lá cuốn đi trong cơn 
					gió lốc. Chiếc lá ấy biết rõ, rằng nó sẽ được đưa đến một 
					khúc sông êm ả, hiền hoà. Sự hiện diện của anh giúp tôi an 
					lòng. Nó mang đến cho tôi sự cố định cần thiết, xóa mờ những 
					kỉ niệm thương đau và nỗi tuyệt vọng về cuộc sống đơn côi, 
					không ai kề cận.
 **   *
 Hôm ấy thứ sáu, tôi không đi làm. Đáng lẽ William đến gặp 
					tôi từ ban sáng. Buổi chiều, bọn tôi sẽ lên đường đi Swindon 
					ra mắt người thân. Tới trưa, anh vẫn chưa chịu lộ diện. Theo 
					sau sự ngỡ ngàng, căng thẳng là nỗi lo ngại càng lúc càng 
					dâng cao. Khoảng hai giờ trưa, khi anh mở cửa bước vào, tôi 
					hoàn toàn mất hết tự chủ.
 Tôi nhận ra liền lập tức rằng có điều gì đó nghiêm trọng. 
					Mặt mày William tái mét, đôi mắt đỏ ngầu, miệng nói không 
					nên lời. Anh mệt mỏi buông người xuống ghế, rồi đưa tôi một 
					bức điện tín:
 
 "Ba bệnh nặng --- ngắt quãng --- Con mau về Glasgow --- ngắt 
					quãng --- gấp --- ngắt quãng --- Mẹ đợi --- ngắt quãng ---- 
					Mẹ."
 
 Tôi ôm anh vỗ về, cố dùng mọi cách an ủi. Anh chàng người Tô 
					Cách Lan của tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh vất vả 
					lắm mới nói với tôi, giữa những tiếng nấc:
 
 - Anh nhận được bức điện hồi sáng này... Anh đã gọi điện ngay 
					cho mẹ... Ba bị nghẽn mạch máu não... Ông đang nằm viện ... 
					Rất ít hy vọng ... Anh đã chạy liền ra ga xe lửa... Xe sắp 
					khởi hành sau hai tiếng nữa ... nếu không có gì thay đổi, 
					anh sẽ đến Glasgow vào buổi tối... Vừa chuẩn bị xong hành lí 
					là anh đến gặp em...
 
 Tôi đã không để ý tới hàng trang nhỏ đặt cạnh anh. Tôi buồn 
					rũ rựơi. Kì nghỉ cuối tuần tươi đẹp giờ đã trở nên thê lương. 
					Tôi gắng sức trấn an anh.
 
 - Anh không thể nào làm khác, cần phải đi thật sớm. Anh sẽ 
					giữ liên lạc với em qua điện thoại di động. Tụi mình sẽ tuỳ 
					tình hình mà tính chuyện sắp tới. Anh cũng biết là em sẽ 
					nghĩ về anh mà. Nhớ gọi cho em những lúc anh cần nghe em nói 
					nhé. Em sẽ chở anh ra nhà ga. Mình không nên lỡ chuyến xe.
 
 Trước khi rời khỏi căn hộ, anh ôm chầm lấy tôi như trăn trối, 
					trong lòng không mảy may nghi ngờ, ngay chính tôi cũng vậy, 
					rằng đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi ôm nhau.
 
 Trên sân ga, tôi lặng nhìn chiếc xe lửa ngày càng xa dần cho 
					đến khi nó khuất dạng sau lớp sương mù. Thất thểu, tôi gọi 
					về Swindon, giải thích nguyên cớ và báo lại rằng tôi sẽ về 
					đấy một mình.
 **   *
 William gọi điện thoại cho tôi rất thường xuyên. Tình trạng 
					của ba anh tiến triển không mấy khả quan. Ông đang trong cơn 
					hôn mê, và chẳng có gì đảm bảo được việc ông sẽ sớm tỉnh dậy. 
					Mẹ anh, với tâm trạng chán chường, rất cần có anh bên cạnh 
					làm chỗ dựa tinh thần. Là con một, anh không thể rời bà đi.
 Vài ngày sau, anh báo lại cho tôi cái chết khó tránh khỏi 
					của ba mình. Anh đã khóc qua điện thoại. Tôi rất muốn ở gần 
					anh. Tôi đưa ra lời đề nghị sẽ lái xe tới gặp anh. Anh đã 
					khước từ nó. Anh không muốn để tôi phải sống những giây phút 
					quá đau khổ, mà anh lại chẳng có đủ thì giờ coi sóc tôi. Tôi 
					đã không cố ép buộc.
 
 Tin tức xấu thay phiên nhau đến. Sau tang lễ, miễn bàn tới 
					việc anh trở lại. Mẹ anh, bị dày xéo bởi nỗi mất mát, không 
					muốn lãnh nhận phần trách nhiệm với thư viện gia đình. Anh 
					đành tạm thời quán xuyến nó. Tôi còn có thể nói gì nữa đây?
 
 Nhiều ngày trôi qua. Khoảng cách giữa những lần liên lạc 
					càng lúc càng nới rộng. Rốt cuộc rồi tôi cũng nhận ra, rằng 
					số lần tôi bấm điện thoại gọi cho anh còn nhiều hơn những 
					lần anh gọi cho tôi. Tôi cứ bảo với anh mãi, rằng tôi nhớ 
					anh nhiều. Các câu trả lời từ anh vẫn luôn rập khuôn: anh bị 
					công việc mới ngốn hết mọi sự rảnh rỗi. Anh chẳng thể nào bỏ 
					rơi tất cả, làm thế sẽ khiến tài chính gia đình anh lâm vào 
					tình cảnh túng thiếu và sẽ vượt quá sức chịu đựng của người 
					mẹ vừa gánh chịu cảnh goá bụa. Đâu đó trong tôi, tôi thầm 
					hiểu, rằng sợi dây kết nối giữa hai đứa đang ngày một cách 
					xa, rằng cứ đà này, sớm muộn gì thì chúng cũng sẽ rạn nứt.
 
 Cứ thế, tôi cũng bớt gọi lại. Những cuộc trò chuyện dần dà 
					trở nên nhàm chán, khô khốc. Thêm vài ngày nữa, chúng tôi sẽ 
					trao cho nhau những câu xã giao thông thường, nhạt nhẽo, về 
					mây mưa, khí trời và dự báo thời tiết.
 **   *
 Tôi vừa nhận được một lá thư từ Glasgow. Tôi do dự không 
					muốn mở nó. Tận sâu trong tim, tôi đoán chừng được rằng nội 
					dung của nó sẽ chẳng tốt lành gì. Dồn hết gan dạ vào đôi bàn 
					tay, tôi xé phong bì thư ra. 
 Chris thân yêu,
 
 Phải mất rất lâu anh mới đặt bút viết được cho em những dòng 
					chữ này. Anh đã nghĩ nhiều về quan hệ giữa chúng ta, về hai 
					đứa bọn mình. Anh yêu em, Chris, em có thể an tâm về điều đó, 
					anh vẫn và sẽ luôn yêu em. Nhưng chắc có lẽ định mệnh muốn 
					chia cắt đôi ta. Từ ngày cha mất, vị trí của anh thuộc về 
					nơi đây, tại Glasgow. Quyết định này, với anh, không phải dễ 
					dàng gì, cũng bởi vì em. Mong em sẽ hiểu và thông cảm, anh 
					không thể nào tàn nhẫn để mặc mẹ mình đương đầu với tình 
					huống khắc nghiệt nằm ngoài khả năng của bà. Với mẹ, ba là 
					tất cả. Cho đến ngày giờ này, anh vẫn phải làm việc quần 
					quật để nắm bắt được mọi thứ. Anh đã phải chối từ mọi ước mơ 
					trước giờ, kể cả việc quẳng giấc mộng trở thành phóng viên 
					nổi tiếng vào sọt rác. Nhưng dẫu thế cũng chẳng hề gì. Điều 
					khó khăn nhất, là anh sẽ không được gặp lại em. Anh tưởng 
					chừng như bị tước hết ý nghĩa sống còn.
 
 Ở ngã ba đường, anh đã chọn cho mình lối đi riêng. Em cũng 
					đã có phương hướng của riêng em, với một tương lai sáng lạng 
					đang chờ sẵn. Anh biết em sẽ không thay đổi hướng đi vì anh. 
					Cũng dễ hiểu thôi. Anh nghĩ là em cũng yêu anh, hay chính 
					xác hơn là em cũng thương anh nhiều. Với thời gian, không 
					chừng anh đã có thể giúp em quên hết quá khứ. Anh chỉ mới 
					bắt đầu. Anh không còn có dịp hoàn tất công việc ấy nữa. Dù 
					rằng mọi lỗi lầm trong sự chia tay này là ở nơi anh, anh chỉ 
					mong em đừng quên hẳn con người này.
 
 Anh nhớ em lắm, Chris.
 
 William.
 
 Bức thư vuột khỏi tay tôi. Mặc dù phần nào định liệu trước 
					được chuyện này, toàn thân tôi rã rời. Tôi đứng lặng thinh, 
					chẳng còn cảm nhận được chút sức lực nào để khóc. Rồi bất 
					thình lình, cơn điên tiết dâng lên.
 
 ĐỦ RỒI! Tôi đã chịu đựng quá đủ cái số phận trớ trêu không 
					ngừng đày đoạ mình, cứ mãi bỡn cợt bằng cách trao cho tôi 
					niềm hạnh phúc để rồi lại nhẫn tâm tước đoạt. Trong sự điên 
					loạn trước những bất công của đời mình, tôi ấm ức đấm mạnh 
					vào tường, giận dữ đập tan nát chén dĩa. Khi cơn khủng hoảng 
					đã qua, tôi đổ quỵ xuống sàn nhà như một con rối vô hồn. Tôi 
					nghe có tiếng gù gù ở bên cạnh. Lại chỉ còn mỗi mình tôi với 
					Arthur.
 
 Hết chương 3.
 
					(Hết Phần 27 ... Xin xem tiếp
					Phần 
					28) |