| Tôi trải qua kỳ nghỉ cuối tuần tại Swidon, mang về toàn tin 
					tốt cho ba với mẹ. Khi đọc xong bài báo đầu tay tôi viết, 
					ông bà cứ tấm tắc mãi về tài nghệ xuất chúng của đứa con 
					thiên tài. Họ cũng vui mừng trước việc tôi được thăng chức 
					đột xuất cũng như- à, tôi quên nói rõ cho các bạn biết- 
					chuyện lương bổng tôi tăng thành 500 euros. Đối với một công 
					việc bán thời gian, mức lương như vậy cũng đã là khá lắm rồi. 
					Và khoản tiền đó cũng bù đắp được phần tài trợ được tạm dừng 
					với lí do chính đáng của ba mẹ Kévin. 
 Những tin tức mới này cũng khiến Andrew và Charlotte mừng 
					lây. Tuy nhiên, tôi vẫn phải thú thật với họ rằng Kévin cho 
					tới giờ này vẫn chưa chịu tái xuất hiện và rằng tôi cũng 
					chẳng biết phải lần theo manh mối nào để tìm được anh. Tôi 
					chỉ biết lặp lại những câu nhàm chán như họ cần phải kiên 
					nhẫn chờ đợi, cho dù có đau buồn và lo lắng đến thế nào 
					chăng nữa.
 
 Về phần Vanessa cùng mấy đứa kia, tôi đã thêm vào chi tiết 
					về buổi đi dạo gần đây nhất với Elizabeth cùng những cảm 
					nhận bản thân trong chuyện đó.
 
 - Cô ấy lúc nào cũng tươi cười, cũng đáng mến. Tất cả những 
					gì lý tưởng mà một thằng đàn ông cần nơi một cô con gái. 
					Nhưng cô ấy sẽ chẳng thể nào hiểu được, xét theo khía cạnh 
					tình dục, tớ không thấy hứng thú với cô. Tớ chỉ muốn quan hệ 
					giữa bọn tớ đơn thuần là bạn bè. Tớ thật không biết phải làm 
					gì, càng không muốn khuyến khích hay cho Elizabeth thêm hy 
					vọng, để đến cuối cùng cũng khiến cô ấy phải đau khổ.
 
 - Hãy tránh gặp cô nàng ngoài khuôn viên trường học, hay trò 
					chuyện một mình với cô ấy, ngoài ra cậu không thể làm gì 
					khác. Không thì cậu bịa đại ra mối quan hệ tình cảm nào đó. 
					Cô nàng sẽ hiểu ngay rằng mình là người dư thừa.
 
 - Ý hay đấy, Jack.
 
 Herbert hỏi tôi:
 
 - Chris, bọn mình chơi với nhau khá thân để cậu có thể nói 
					thẳng cho bọn tớ biết... Từ vụ Kévin tới nay... cậu có giao 
					du với ai khác không?
 
 - Ồ! Herbert, tớ chẳng có lấy một giây để nghĩ ngợi về chuyện 
					đó, mà tớ cũng chẳng còn tâm trí nào... Tớ vẫn còn đau lắm. 
					Dẫu sao, giờ thì tớ đã có Arthur.
 
 Tất cả đồng thanh la:
 
 - Arthur????
 
 - À, ừm, Arthur, là một con chim bồ câu... Con chim bồ câu 
					của tớ.
 
 Và tôi đã kể tường tận lại bằng cách nào tôi tiếp nhận 
					Arthur.
 
 ~*~
 
 Quay về Oxford, chiều chủ nhật, khó khăn lắm tôi mới làm 
					lành được với nó. Arthur hờn dỗi suốt hơn mười phút, như thể 
					oán trách tôi đã bỏ rơi nó lâu đến vậy. Vài hạt thóc cộng 
					thêm vài động tác vuốt ve nhẹ nhàng đã đủ để hàn gắn tình 
					bằng hữu giữa bọn tôi.
 
 Tại phòng khách, trước màn hình tivi, tôi ngẫm lại cuộc 
					chuyện trò với bạn bè cũ. Đã ba tháng rồi tính từ ngày Kévin 
					chính thức bỏ đi. Ba tháng nay tôi chỉ có một mình. Trong ba 
					tháng vừa qua, sự đơn độc càng lúc càng đè nặng. Lạy chúa, 
					tôi đang sống biệt lập với thế giới bên ngoài. Đâu đó, tận 
					sâu trong tim, một sự lo lắng phát sinh. Tôi không muốn làm 
					ẩn sĩ. Tôi cần...rất cần... một người nào đó.
 
 Tôi là con người bằng da, bằng thịt, bằng xương và bằng máu. 
					Và chỉ vừa nghĩ đến đấy thôi, xác thịt tôi liền nhắc tôi nhớ 
					lại những nhu cầu của chúng. Từng phần cơ thể tôi khao khát 
					những lần âu yếm trước đây, và ngay trong lúc này, chúng như 
					kêu gào, như đòi phải có thêm nhiều sự mơn trớn khác. Ôi! 
					Con tim tôi trống vắng, lẽ dĩ nhiên, trống vắng trong tuyệt 
					vọng và đớn đau. Chỉ là... yếu tố tình dục cần phải được 
					thoả mãn. Nói ra thật khó tin, nhưng tôi... cảm thấy thiếu 
					thốn. Đơn thân độc mã giữa thành phố Oxford mênh mông, rộng 
					lớn, tôi biết không biết làm sao kiếm được một người giải 
					toả nỗi cô đơn cho mình.
 
 Tối đến, tôi trằn trọc, mất ngủ. Hơn thế nữa, Kévin lại đến 
					trong cơn chiêm bao, cản trở giấc ngủ của tôi.
 
 Các ngày trong tuần cũng những hoạt động bận bịu đi kèm, may 
					mắn thay, đã xoa dịu, đánh lạc hướng cơn thèm khát. Nhọc 
					nhằn và khổ tâm, tôi tạo khoảng cách với Elizabeth. Cô hơi 
					bỡ ngỡ trứơc thái độ xa lạ từ tôi. Chừng vài ngày nữa, tôi 
					sẽ thông báo cho cô biết rằng mình vừa tìm được bạn gái. Tôi 
					thấy xấu hổ vì cách xử sự như thế này nhưng thiệt tình là 
					tôi không còn sự lựa chọn nào khác cả.
 
 William, vẫn rạng rỡ như mọi khi, chất vấn:
 
 - Chris, điều này không liên can tới tớ, nhưng nếu tớ không 
					lầm thì cậu đương làm mặt giận với Elizabeth. Phải vậy không?
 
 - Tớ không giận cô ấy, William, tớ chẳng biết phải nói sao 
					nữa. Tớ nghĩ... rằng Elizabeth... có ý gì đó với tớ. Thành 
					ra, tớ làm vậy để khỏi phải gieo rắc hy vọng nơi cô nàng, để 
					chuyện đừng đi quá xa, tránh tổn thương đôi bên.
 
 - Cậu có bạn gái rồi sao?
 
 - Không, không phải thế... Tớ không có ai hết... Tớ chỉ không 
					muốn dính líu tới chuyện tình cảm phức tạp với cô ấy... Vậy 
					thôi... Đó không phải kiểu con gái tớ thích...
 
 - Nhưng cô ấy dễ thương cực kỳ. Cậu sẽ bỏ lỡ một vận may hiếm 
					có đấy. Tớ không đui mù đâu. Tớ cũng thấy là Elizabeth bị 
					cậu thu hút.
 
 - Ừm. Ờ, nhưng mà tớ không thích cô nàng. Nếu cậu muốn, tớ 
					cho phép cậu tự do muốn làm gì thì làm. Cậu ngại chuyện tớ 
					trở mặt với cậu à?
 
 - Tớ chưa hề nghĩ vậy, Chris.
 
 William nhìn tôi... Giống như tính nói lên điều gì, rồi cậu 
					quay lưng bỏ đi.
 
 Hai ngày sau, tôi bảo với Elizabeth rằng mình đang chờ cô 
					bạn gái sang chơi nhân dịp cuối tuần. Và vì thế, tôi sẽ 
					không thể cùng cô dạo quanh Oxford được. Cô nhìn tôi buồn bã 
					trứơc khi nói rằng cô cũng lấy làm tiếc. Tôi giận bản thân 
					mình lắm.
 
 Ở toà soạn, công việc tới tấp như điên. Tôi đã lập hồ sơ về 
					các hiệp hội địa phương. Tôi cũng liên lạc với từng nơi, tự 
					giới thiệu về mình và báo lại với họ rằng tôi sẵn sàng giúp 
					họ đưa tin tức thông báo về lịch hoạt động sắp tới. Tôi vất 
					vả chạy từ nơi này sang nơi khác, gặp gỡ những người phụ 
					trách. Tôi cũng chợt nhận ra, là mình sẽ phải tiếp xúc với 
					tất cả những lãnh vực tồn tại trong xã hội: các câu lạc bộ 
					thể thao, văn hoá, tổ chức tập trung những nhà môi trường 
					học, bộ phận chịu trách nhiệm tổ chức lễ hội, những ngành 
					khoa học, khảo cổ học, lịch sử, nhóm sinh hoạt của những 
					người trong cùng một ngành... Và còn thêm gì nữa?
 
 Cũng chính vì vậy, trong thoáng chốc tôi đã thuộc nằm lòng 
					địa bàn Oxford và các vùng phụ cận. Nhờ sự giúp đỡ quý báu 
					nhận được từ Jeremy Colson trong việc xúc tiến các buổi gặp 
					gỡ và thắt chặt các mối quan hệ, tôi đã thạo với vai trò mới 
					tiếp nhận.
 
 Những bài viết đầu tiên của tôi lần lượt xuất hiện trên mặt 
					báo. Tôi cố gắng đưa vào đó chút quan điểm nhận xét cá nhân, 
					tránh đi sự nhàm chán thường gặp ở những đề tài về thông tin 
					cộng đồng này. Theo bản năng, tôi nắm rõ khi nào nên gây 
					cười, lúc lại khiến độc giả bật khóc hay chống cằm nghĩ ngợi. 
					Tôi rút gọn và giảng giải những chủ đề dài dòng, khô khốc, 
					giúp cho những con người khó tính nhất của Anh Quốc cũng 
					phải chú ý.
 
 Không phải đợi lâu, nhiều lá thư ngợi khen được gửi tới toà 
					soạn. Tuy nhiên, mặc cho công việc bề bộn, thời gian càng 
					trôi, tôi càng cảm nhận rõ ràng hơn về sự thiếu cân bằng 
					trong cuộc sống hiện tại. Tôi muốn có một bờ vai ấm áp để 
					rúc đầu vào mỗi khi cần thiết. Tôi cần tình yêu, đơn giản là 
					thế.
 
					(Hết Phần 24 ... Xin xem tiếp
					Phần 
					25) |