| Do gấp rút, tôi đã không tạt ngang Swindon mà chọn đoạn 
					đường trực tuyến từ Londres tới Bristol. Charles nói luôn 
					mồm. Hắn than về cuộc sống vô gia cư của mình. Hắn cũng kể 
					về Kevin nữa. Càng nghe hắn nói, tôi càng thấy sợ. Sợ mình 
					sẽ đến quá muộn, sợ mình chẳng nhận ra Kevin ngày nào, sợ 
					mình không thể thuyết phục anh quay về, sợ sẽ bị anh hất hủi 
					bằng thứ vũ lực mà tôi hoàn toàn vô phương, không biết làm 
					gì để chống lại. 
 Charles giờ đã xưng hô thân mật hơn:
 
 - Cậu biết đấy, giờ gặp cậu rồi, tớ mới hiểu tại sao nó 
					không tài nào quên được cậu. Dám chắc là nó sẽ đổ ngay sau 
					khi trông thấy cậu.
 
 Trời ơi, cầu cho hắn nói đúng!
 
 Càng tiếp cận Bristol, ruột gan tôi càng quặn thắt vì lo 
					lắng. Đến ngõ ra, hắn bảo tôi lái băng qua thành phố, nhằm 
					hướng Exeter. Tôi cứ tưởng xe sắp chạy ra khỏi phạm vi 
					Bristol. Chúng tôi đang ở phía cuối vùng ngoại ô. Đến ngã tư, 
					Charles kêu tôi rẽ phải, trên một con đường mọc đầy những 
					căn nhà cũ kĩ. Được chừng trăm mét, tôi quẹo trái. Dọc con 
					đường mòn là nhiều khoảng đất trống hoang vu với những toà 
					nhà chung cư mục nát đang chờ bị san bằng.
 
 - Chris, cậu ngừng xe được rồi. Là ở đây.
 
 Một khu nhà lớn, đồ sộ, gần như hoang phế nằm cách khoảng 
					vài mét trứơc mặt. Tim tôi đập liên hồi. Tôi tự hỏi chẳng 
					biết đây có phải cạm bẫy lừa đảo hay không. Tôi không có gì 
					để mất. Không biết chừng Kévin đang ở đấy. Tôi nhìn đồng hồ. 
					Mười tám giờ. Bóng đêm đang dần buông xuống. Chúng tôi ra 
					khỏi xe hơi.
 
 Charles nói:
 
 - Đi theo tớ. Nhớ dòm chừng cẩn thận, nhiều ổ gà lắm đấy.
 
 Cả cánh cổng toà chung cư cũng không còn tồn tại. Phần lớn 
					các cánh cửa đều biến mất hoặc bị hư hại nghiêm trọng. Mấy 
					khung cửa sổ bể hết kiếng. Nơi này hẳn phải được xây từ thế 
					kỉ thứ mười chín. Chúng tôi bước vào một hành lang tối đen. 
					Hầu như chẳng nhìn thấy được gì. Một bóng người, chẳng biết 
					từ đâu nhảy ra, chắn ngang đừơng đi:
 
 - Cho qua cái nào. Là tao, Charles. Tao đi với bạn. Kevin 
					vẫn còn trong kẹt?
 
 Một tiếng gầm gừ ưng thuận. Cái bóng rời đi. Chúng tôi tiếp 
					tục. Đầu bên kia hành lang dẫn đến một khoảng sân rộng. Vài 
					cây đèn cầy rọi sáng vài khung cửa sổ. Charles tiến về phía 
					một cánh cửa cuối sân, bên tay phải. Hắn ra dấu bảo tôi giữ 
					yên lặng. Nhẹ nhàng mở cửa, hắn liếc nhanh phía trong:
 
 - Nó trong này, cậu cứ vào. Tớ đứng ngoài canh chừng cho. 
					Muốn tớ chờ bao lâu cũng đựơc.
 
 Cơ thể tôi như tê liệt. Kevin của tôi đang ở đấy. Sau bao 
					nhiêu tháng, tôi sắp được gặp lại anh. Tôi chẳng nhấc chân 
					mình lên được.
 
 - Charles... tớ không thể... không làm được...
 
 Hắn đẩy tôi tới trước. Tôi bị quẳng vào trong căn phòng đầy 
					mùi mốc meo, mùi nứơc tiểu, vị cần sa nhàn nhạt, buồn nôn. 
					Trời tối tới mức tôi không trông rõ được gì cả. Tôi chạm tay 
					vào bờ tường ẩm ướt. Cuối cùng rồi tôi cũng trông thấy một 
					cái bóng nằm ngay góc tường. Đang ngủ ư? Ngồi co ro thì đúng 
					hơn. Người đó dùng mớ giấy thùng trải bừa bộn trên mặt đất 
					làm thảm lót. Gã chả buồn động đậy khi nghe tiếng người lạ 
					đột nhập. Không, không đúng, đó không thể nào là Kevin.
 
 Tôi bứơc tới gần hơn, nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động. Quỳ 
					gối xuống, tôi nhìn thấy một mảng tóc vàng. Chúng dài, vô 
					trật tự và dơ dáy. Dù thế, tôi biết, chẳng chút do dự, rằng 
					đây chính là tóc anh.
 
 Là Kevin. Tôi không ngăn được nứơc mắt khi khẽ đặt tay lên 
					đầu anh, vuốt nhẹ những lọn tóc vàng thân quen. Tôi lay anh 
					dậy.
 
 - Kevin.. Là em...Chris đây...
 
 Không chút phản ứng.
 
 - Kevin... em đây...Em tới kiếm anh đây...
 
 Có tiếng rên rỉ, tiếng rên của một con chó bị thương. Rồi 
					anh cục cựa.
 
 Tôi nghe được giọng anh, cái chất giọng tôi dễ dàng nhận ra, 
					dẫu có trộn lẫn giữa hàng trăm ngàn giọng nói khác:
 
 - Để tao yên, cho tao xin, tránh xa tao ra... Chris, nó 
					không biết tao đang ở đâu... Nó quên tao rồi.
 
 Chúi người tới trứơc, tôi vòng hai tay ôm lấy vai anh. Mùi 
					người anh thật khó ngửi.
 
 Chả quan trọng, tôi kéo anh lại gần mình, tôi ôm anh chặt 
					cứng, mặc cho anh vùng vẫy.
 
 - Kevin... Em chưa từng quên anh. Em ở ngay đây... Anh đang 
					trong vòng tay em... Hãy chạm vào sợi dây chuyền... quanh cổ 
					em... nó vẫn luôn ở đấy...
 
 Chậm chạp, anh ngẩng đầu lên khỏi hai đầu gối. Anh đẩy tôi 
					ra. Anh nhìn tôi trân trối. Nỗi buồn khổ đã làm anh tiều tuỵ 
					hẳn. Tôi khó mà nhận ra anh. Lạy chúa, anh ốm đi nhiều quá! 
					Cổ họng tôi nghẹn ngào.
 
 - Chris? Chris hả? Đi... đi đi... anh không muốn em trông 
					thấy anh như vầy... Đi đi, anh không muốn nhận được lòng 
					thương hại của em... Cút đi, Chris!...
 
 Anh đẩy tôi thô bạo đến mức tôi bị ngã bật ra phía sau. Cút 
					đi à? Miễn bàn! Cơn giận xâm chiếm lấy tôi; tôi đứng thẳng 
					người:
 
 - EM SẼ KHÔNG BỎ ĐI MÀ KHÔNG CÓ ANH, KEVIN! Đã mười tám 
					tháng nay, em chờ đợi anh! Em yêu anh, Kevin! Em đã cố quên 
					anh, em đã làm mọi thứ để quên đựơc anh! Nhưng em làm không 
					được! Em đã tìm lại anh. Không phải dễ, nhưng giờ thì em đã 
					kiếm đựơc anh, thành ra, em sẽ không rời xa anh nữa. Cái em 
					dành cho anh không phải là lòng thương hại, Kevin, đó là 
					tình yêu, anh hiểu chứ, trời ơi! LÀ TÌNH YÊU! Em chỉ quên 
					mỗi một chuyện: những gì anh đã gây ra trong cơn ghen tuông. 
					Em còn chưa kịp tha lỗi cho anh nữa là, em quên hết rồi! Và, 
					KHỈ THẬT, anh sẽ phải theo em! Anh sẽ theo em về NHÀ MÌNH! 
					Chúng mình sẽ không phải gầy dựng lại từ đầu, bởi vì, cả hai 
					đứa mình đã dựng nên tất cả, trong suốt hai năm đẹp nhất đời 
					em và đời anh. Em cũng chả cần thiết phải hỏi xem anh có còn 
					yêu em không. EM BIẾT LÀ CÒN, Kevin! Thế nên, anh sẽ đứng 
					dậy, chính anh mới là người phải cuốn gói khỏi nơi này, cùng 
					với em. Chỗ của anh không phải là đây, mà là bên cạnh em. 
					Anh sẽ không thoát khỏi em đâu. Nếu anh còn không chịu thì 
					em sẽ ở lại, giữa đống rác rến này. Em mặc kệ chúng có tệ 
					hại cỡ nào đi nữa, miễn sao em được ở cùng anh!
 
 - Em... em vẫn còn muốn có anh sao? Sau toàn bộ những gì anh 
					gây ra cho em?
 
 - Anh bị chậm tiêu hay sao vậy? Em phải nói với anh bằng thứ 
					ngôn ngữ nào? Bằng tiếng Pháp, tiếng Nga, hay tiếng Trung 
					Quốc? Rằng em muốn có anh? Ôi! Mẹ nó, đúng là em muốn có 
					anh. Em chỉ muốn mỗi mình anh thôi, Kevin. Không ai khác. 
					Anh đã làm mình phải đau khổ, cả hai chúng ta, với cái sự 
					ngu xuẩn của anh. Bộ anh nghĩ thế vẫn chưa đủ? Anh không 
					muốn phấn đấu à? Dù anh có dơ như cú... em... em... vẫn muốn 
					được anh ôm hôn...
 
 Tôi nhào tới bên anh.... Tôi đã tìm lại được hương vị miệng 
					anh, cảm nhận được rằng anh đã thoát ra khỏi cơn ác mộng. 
					Anh đã thức tỉnh. Anh không buông tôi ra nữa. Anh nuốt chửng 
					lấy tôi. Một niềm vui to lớn đang thổi phồng trái tim tôi. 
					Kevin, ôi! Kevin của em, em đã tìm ra anh, em đã chinh phục 
					được anh. Anh ngừng lại lấy hơi:
 
 - Chris... Chris... Phải chi em biết được anh nhớ em đến đâu, 
					anh đã giận bản thân biết dừơng nào...
 
 - Hết rồi, Kevin, chấm dứt rồi... Xem như chưa từng có 
					chuyện gì xảy ra. Mình về nhà thôi anh.
 
 
 
 Đoạn kết
 
 Charles đứng đợi chúng tôi tại khoảng sân bên ngoài lúc hai 
					đứa chui ra khỏi căn phòng ổ chuột:
 
 - Chẳng cần phải nói gì, Chris. Mồm cậu to đến nỗi tớ nghe 
					hết thảy toàn bộ rồi. Mừng cho hai người.
 
 - Cậu cùng bọn tớ về Oxford chứ?
 
 - Không, tớ sẽ ở lại đây. Các cậu cần không gian riêng.
 
 - Còn số tiền thưởng thì?...
 
 - Không sao, tớ cũng đã có 100 euros, chẳng đến nỗi nào...
 
 - Charles, lần sau cậu đến Oxford, nhớ ghé gặp tớ. Tớ vẫn 
					giữ lời. Tớ nợ cậu nhiều hơn là chỉ 500 đồng euros.
 
 Kevin ngắt lời.
 
 - Charles, người mách với Chris chỗ tao ở là mày hả?
 
 - Chứ còn ai vào đây? Tao biết giải mã tín hiệu cầu cứu mà...
 
 ~*~
 
 Trên hành trình trở về, tôi chẳng thể tin nổi là Kevin đang 
					ở cạnh mình. Trong khi tôi tập trung lái xe, anh tựa đầu lên 
					vai tôi.
 
 - Anh... Anh vẫn chưa hiểu, Chris... Em vẫn luôn yêu anh... 
					Kể cả sau cái lần ấy, sau lỗi lầm anh đã làm...
 
 Tôi đã không trả lời; Mắt không rời khỏi con lộ, tôi hôn nhẹ 
					lên tóc anh.
 
 Tôi biết mình còn một việc cuối cần phải hoàn tất. Điều này 
					là tối cần thiết, nếu như tôi muốn cuộc sống hai đứa sẽ 
					không gặp bất kì trở ngại nào nữa. Tôi nói:
 
 - Kevin, em muốn anh biết tất cả... để vĩnh viễn chôn vùi 
					quá khứ đã qua...
 
 Và tôi kể cho anh nghe về Danny, về chuyến viếng thăm bất 
					ngờ hôm nọ, về phương thức tôi khước từ mong muốn bắt đầu 
					lại từ đầu của anh. Tôi cũng không giấu giếm gì về vụ 
					William, về mối quan hệ tình cảm giữa tôi với anh ấy. Tôi đã 
					bảo, rằng rốt cuộc, tôi vẫn không cách nào trao cho William 
					thứ tình yêu mà anh xứng đáng được hửơng, rằng chính nhờ anh 
					mà tôi đã nhận ra sự thật, rằng tôi đã không ngừng yêu 
					thương một người duy nhất: Là anh, Kevin.
 
 - Tất cả những chuyện ấy đã thuộc về dĩ vãng, Kevin, nó đã 
					chết và chết hẳn rồi. Bây giờ đối với em, chỉ có anh mới 
					quan trọng.
 **   *
 Căn hộ ấm cúng đang chờ chúng tôi, cả Arthur nữa. Kevin 
					bật cười, lần đầu tiên kể từ lúc gặp lại, khi nhìn chú chim 
					bồ câu bay đậu trên vai tôi.
 - Mười tám tháng qua đây thực sự là bạn đồng hành duy nhất 
					của em, Kevin, bởi vậy, đừng có mà nổi cơn ghen tị với nó!
 
 Tôi thúc anh vào nhà vệ sinh rồi chỉ tay vào tắm. Sẵn tiện, 
					tôi đưa cho anh cây kéo.
 
 - Anh sẽ lây chí cho em. Anh tắm rửa, và cắt tóc. Ngày mai, 
					tụi mình sẽ đi mua sắm quần áo. So với dạo trứơc, anh ốm đi 
					nhiều đến độ có thể mặc vừa đồ em...
 
 - Vâng, thưa mẹ!
 
 Anh lại biết giỡn hớt... Anh đã trở về với sự sống.
 
 Lúc Kevin bứơc ra với cái khăn tấm quàng quanh hông, mái tóc 
					cụt ngủn, đầu rối bù xù, tôi đã không ngăn được ý nghĩ muốn 
					chạm vào da thịt anh. Tôi dán chặt cơ thể mình vào người 
					anh, vừa không ngừng hôn anh tới tấp. Cổ, cánh tay, thân 
					người, tôi khám phá lại mọi chỗ. Tôi đã ngăn Kevin lại khi 
					anh tính lôi tôi vào phòng.
 
 - Không, Kevin, không phải ngay bây giờ. Mình vẫn còn chuyện 
					quan trọng hơn để làm. Ba mẹ anh, mình cần gọi cho họ, họ đã 
					sống trong tâm trạng âu lo lâu lắm rồi...
 
 Dù trời rất muộn, tôi nhấn số điện thoại. Tại đầu dây bên 
					kia, mất một lúc sau mới có người bắt máy. Giọng Charlotte 
					nghe có vẻ lo lắng:
 
 - Allô? Ai đấy?
 
 - Allô, Charlotte, Chris đây. Con muốn gọi để báo... một tin 
					mừng. Kevin đã quay về... Con đã kiếm đựơc anh ấy... Ảnh 
					đang ở kế bên con... Đừng khóc... Mọi thứ rồi sẽ đâu vào đấy... 
					Vâng... Cả con cũng khóc... vì vui. Mẹ, con đưa máy cho 
					Kevin...
 
 Tôi vừa mới gọi bà bằng mẹ lần đầu tiên. Tôi lần lượt nghe 
					được sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng, bàng hoàng, cho đến những 
					giọt nước mắt, niềm vui mừng khôn xiết từ bà. Tôi để Kevin 
					nói những gì anh cần nói, và đến lượt anh cũng rơi nước mắt. 
					Anh đưa điện thoại lại cho tôi. Phía bên kia, ba anh đang 
					cầm máy:
 
 - Allô, Andrew... Vâng, thật tuyệt. Được, tụi con đợi ba mẹ... 
					Không, ba mẹ không phiền chúng con đâu... Vậy chút nữa gặp. 
					Nhưng, trứơc tiên, hãy thông báo dùm cho ba mẹ con biết... 
					Cảm ơn...
 
 Tôi nhìn đồng hồ. Đã nửa đêm.
 **   *
 - Họ đòi chạy tới đây ngay. Em không biết phải cản thế 
					nào. Mình nợ họ quá nhiều. Tuy nhiên... từ giờ cho tới khi 
					họ đến nơi... mình có ít nhất là một tiếng đồng hồ trứơc mắt...
 - Để làm gì cơ?
 
 Tôi mắng anh đểu. Vừa cười ha hả, anh vừa bồng tôi lên 
					giường. Tôi ngăn anh lại giữa chừng, lúc anh đang cởi đồ tôi 
					ra. Âu yếm đặt hai tay hai bên đầu Kevin, tôi nhìn thẳng vào 
					màu xám trong đôi mắt anh:
 
 - Kevin... Em với anh, là cho trọn cuộc đời này.
 
 Và anh đã bổ sung:
 
 - Và hơn thế nữa, nếu có thể được, Chris.
 
 Completed!
 Hết |