Tôi đang tra danh bạ điện thoại. Ý tưởng này đến với tôi khi
còn ở sở làm. Chắc hẳn phải có một hoặc vài hộp đêm dành cho
giới gay tại Oxford. Tôi chưa hề đặt chân vào các nơi chốn
kiểu như thế. Mà nói trắng ra, tôi thấy kinh sợ chúng. Nhưng
tôi không còn quyền lựa chọn nào khác. Nếu tôi muốn kiếm
được- một bạch mã hoàng tử trong trường hợp may mắn- một gã
đàn ông thích hợp khả dĩ có thể xoa dịu khát vọng trong tôi,
thì tôi nên bắt đầu từ các câu lạc bộ gay, hơn là ở những
chỗ khó nói ra, mà tôi không cho rằng mình đủ can đảm du
hành vào đấy.
Arthur, đậu trên vai tôi, cũng cố giúp bằng tất cả khả năng.
Tôi dò từ "Các câu lạc bộ về đêm", cho tới "Hộp đêm". Mục "Sàn
nhảy" dường như hiệu quả hơn. Ngón trỏ tôi dừng lại trên một
cái tên. Bảng tên không chút mập mờ, "Những đêm gay". Tôi
nhìn địa chỉ. Giờ thì tôi đã đủ thông thạo địa bàn Oxford để
có thể dễ dàng xác định ngay được vị trí khu phố cùng con
đường. Cũng không quá xa căn hộ, chưa tới một cây số.
Đóng quyển sổ lại, tôi nghĩ ngợi. Liệu tôi có nên? Tôi biết
khá rõ, rằng tôi chỉ đang tự dối lòng mình. Quyết định về
chuyện này đã được đưa ra từ cách đây rất lâu rồi. Bây giờ
là tối thứ bảy. Tôi chẳng phải nộp bản báo cáo cho tuần sau!
Tôi rút vào dưới vòi nước nhà tắm. Đây cũng là nơi duy nhất
mà Arthur chịu thua, không bám theo tôi được. Vệ sinh sạch
sẽ, tôi chọn cho mình cách ăn mặc giản dị. Quần jean, áo sơ
mi trắng, áo khoác ngoài màu ngói xám. Miễn bàn đến việc ăn
vận khiêu khích với bộ vía sặc sỡ. Không hợp với cá tính tôi.
Xong rồi, tôi đã sẵn sàng. Thêm cái nghía mắt cuối cùng
trước gương. Hoàn hảo, tới đâu thì tới.*
* *
Quả đúng nơi đây là con đường của mọi thú vui chơi. Khu vực
nóng bỏng nhất Oxford. Những cửa hiệu giải trí người lớn xen
kẽ với các hộp đêm lập lòe. Những đèn néon quảng cáo đủ mọi
màu sắc chói lọi. Cứ như thể mọi sự trẻ trung của thành phố
tụ họp lại đây, ngay tối hôm nay. Các nhóm bạn vừa cặp kè
vừa cười giỡn. Những quán bia đông chật kín. Giữa khung cảnh
ấy là cảnh tượng nhộn nhịp, túc trực hai mươi bốn trên hai
mươi bốn mà lần đầu tiên tôi mới khám phá ra.
Tôi chầm chậm tiến tới, vừa né tránh đám đông ồ ạt xung
quanh mình. Những tiếng nhạc thoát ra từ các vũ trường, quán
bia, không ngừng tấn công vào hai tai. Tôi hơi choáng bởi mớ
âm thanh hỗn loạn ồn ào, bởi thứ ánh sáng nhiều màu, và bởi
cả những con người đó. Khi ấy, tôi tự hỏi, rằng mình đang
làm gì cái quái ở đây. Rồi thì, trời ạ Tôi còn trẻ, tôi chỉ
mới mười tám tuổi rưỡi, tôi cũng muốn vui chơi, cũng muốn
được sống cùng nhịp trẻ. Tôi đã ngán cảnh phải buồn chán mãi
rồi.
Cách đấy độ chừng vài mét, ở phía trứơc, tôi nhận ra mức đến
của mình. Khuôn viên mặt tiền trông hơi lỗi thời cùng bảng
hiệu với những dây đèn néon ánh hồng cuộn vòng cung giữa nền
xanh da trời. Tự nhéo mình coi, Chris, mày đang mơ! Mày
không được vào bên trong. Tôi bước nhanh qua, không dám dừng
chân. Mấy chữ "Những đêm gay" liên tục nhấp nháy. Đi được
hơn ba chục mét, tôi vòng trở lại.
Tôi tách mình ra khỏi đám đông trên đường, đứng trước một
cánh cổng đóng kín bưng với một lỗ nhìn nhỏ xíu bên trên.
Phía dưới là tấm bảng chú thích đi kèm với một mũi tên hướng
dẫn: Xin vui lòng nhấn chuông. Mắt tôi chạy dọc theo mũi tên
chỉ dẫn. Tôi bệnh, thật sự là tôi thấy bệnh. Tôi có cảm giác
như toàn bộ con đường đằng sau lưng đương ngó mình chằm chằm.
Vội vàng, hồi hộp như đi ăn trộm, tôi ấn ngón tay lên cái
nút. Nín thở, sợ gần chết, tôi chờ đợi.
Tôi đoán người ta dòm chừng tôi thông qua cái lỗ nhìn, cảm
giác như đang bị soi mói từ đầu đến chân và dưới mọi khía
cạnh. Lúc tôi sắp sửa quay lưng, chuẩn bị chuồn đi thì cánh
cổng mở ra. Một bóng người đồ sộ lên tiếng:
- Cậu có thể vào.
Chẳng kịp mở miệng cám ơn, tôi lách lẹ vào bên trong.
Đầu tiên là tiếng ồn. Âm nhạc ầm ĩ nhận chìm và làm điếng
tai tôi ngay tức khắc. Tôi chả rõ số âm lượng chui vào đầu
mình mỗi giây là bao nhiêu. Không những thế, tôi chẳng thấy
được gì vì bị loá mắt bởi ánh đèp chớp nháy loạn xạ cùng
nhịp điệu địa ngục. Tôi chết trân người ngay tại lối ra vào.
Ai đó đẩy tôi từ phía sau, chừa đường cho người khác đi lại.
Tôi tiến thêm ba bước.
Phải mất một lúc sau thị giác tôi mới kịp thích nghi. Dần
dần, tôi bắt đầu phân biệt được quang cảnh quanh mình. Một
sàn nhảy đen kịt người. Hằng hà sa số những dáng người khi
ẩn khi hiện dưới ánh đèn vũ trường. Chúng uốn éo, vặn vẹo,
sôi nổi cùng điệu nhạc.
Trước mặt tôi là một quầy rượu với ngăn kệ đầy ly và chai
rượu lấp lánh. Tôi thận trọng hướng về phía đó, luồn lách
giữa những người khách quen. Rồi tôi cũng cực khổ tới được
nơi. Tôi tìm cho mình một chiếc ghế cao, thả người ngồi
xuống, thở dài mệt mỏi.
Tôi thấy đỡ hơn trước. Sau lưng tôi, hai anh bartender, ngực
trần, hăng hái phục vụ khách hàng. Làm thế nào họ nhận dạng
được tiếng người khác? Phải là một kì tích giữa cái chốn
điên loạn này. Không chừng họ thạo nghề lắm rồi cũng nên.
Chỉ vài phút sau, một trong hai người đã nhận ra sự hiện
diện của tôi, anh chàng tiến tới bên tôi mà không đợi được
kêu. Vừa nhìn tôi, anh ta đã thốt lên
- Ơ, bé, em mới tới lần đầu hả? Anh chưa từng thấy khuôn mặt
xinh như em ở chỗ này. Này, các bạn! Tối nay bọn mình có
thịt tươi!...
Tôi bật ngửa người ra đằng sau, xấu hổ chỉ muốn độn thổ. Anh
ta tiếp:
- Thế, anh giúp gì được cho cưng đây? Chuyện phục vụ tận
tình sau giờ làm thì cưng phải đợi chút nữa, anh tan ca. Còn
bây giờ thì cưng uống gì?
Tôi khó nhọc nuốt nước bọt. Nếu tôi kêu chai coca, anh chàng
sẽ được dịp chọc ghẹo tôi thêm. Cuối cùng, tôi thều thào:
- Một ly whiskey, làm ơn, thêm nước đá.
- Không thành vấn đề, em yêu, anh làm cho em liền. Khỉ thật,
cưng dễ thương quá đi mất! Anh sẵn sàng làm mọi thứ vì cưng!
Anh chàng bỏ đi lo chuyện nước nôi cho tôi. Phần mình, tôi
thu ngừơi lại càng nhỏ càng tốt; những người kế bên nhìn tôi
với vẻ nửa châm chọc, nửa hứng thú. Tôi không có thói quen
uống rượu. Nhưng vào lúc này đây, chuyện như vậy là cần kíp.
Chàng bán bar quay lại với ly rượu mạnh.
- Đây, anh đưa em ly bự đặc biệt với giá chỉ bằng một ly
thường. Anh đổ rồi. Em muốn lúc nào, nơi nào là tuỳ em.
Tôi nhoẻn miệng cười và trả cho anh số tiền cần thiết. May
mắn thay, anh chàng phải bận bịu, loay hoay lo tiếp các vị
khách khác. Việc tiếp xúc với ly rượu thuỷ tinh lạnh giúp
tôi thấy thoải mái được phần nào. Tôi đỡ căng thẳng hơn và
đưa mắt nhìn quanh.
Trên sàn nhảy, vài cặp tình nhân ôm chầm lấy nhau, hôn môi
một cách trắng trợn, không mắc cỡ. Tôi hơi choáng, trước khi
sực nhớ ra, rằng trứơc đây, tôi cũng từng hành động như thế,
giữa chốn công cộng, với Kévin. Vâng... nhưng đó là với
Kévin. Ở cuối phòng, trên những băng ghế san sát, tôi lờ mờ
định dạng được sự thân mật khá dạn dĩ của các cặp đôi bạn
tình... dạn dĩ một cách hơi thái quá. Tôi mường tượng những
sự mơn trớn, vuốt ve... Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Không
khéo người ta sẽ cho là tôi nhìn trộm.
Ai đó đến gần tôi:
- Em muốn dạo quanh sàn nhảy cùng anh không?
Ngạc nhiên, tôi nhìn tên ấy. Không đến nỗi tệ. Dẫu sao thì
tôi cũng từ chối nhã nhặn. Hắn không muốn kèo nèo. Tôi nhấm
nháp ly rượu whisky trên tay. Thêm hai gã đàn ông nữa tiếp
cận. Tôi lại từ chối họ. Tôi tự chửi mình ngu xuẩn, rằng
nguyên nhân tôi đến đây là vì chuyện này, trong lòng tự nhủ
nếu người thứ tư trông kha khá thì tôi sẽ chấp thuận.
Hai bàn tay bất ngờ đặt lên bả vai tôi, rồi chèm hai bên đầu
ngăn không cho tôi quay lại. Rồi ai đó hạ thấp giọng, phà
hơi thở nhè nhẹ lên tóc tôi:
- Chris, vậy cậu sẽ chịu nhảy với tớ chứ?
Tên này biết mình. Mặt mày tôi trắng bệch. Hắn bỏ tay ra.
Run rẩy, tôi xoay người nhìn. Tôi sém té khỏi ghế. William
đang đứng ngay trước mặt, đôi mắt xám nhìn thẳng vào mắt tôi,
và nụ cười quyến rũ trên môi.
Tôi lắp bắp, khuôn mặt từ trắng chuyển màu sang đỏ:
- Wi.. William? Cậu... Cậu tới...tới đây làm chi?
Cậu phớt lờ câu hỏi.
- Tớ quan sát cậu từ hồi cậu mới bước vào kia. Ban đầu, tớ
không tin được vào mắt mình. Chris, đây là lần đầu tiên cậu
vô đây. Tớ đoán được liền tức thì. Cậu tới vì tò mò, hay ...
Thắc mắc thẳng thừng và trực diện. Tôi hơi dè chừng trứơc
khi trả lời:
- Vâng, quả thật đây là lần đầu tiên tớ có mặt ở chỗ này,
nhưng... cũng không phải do tò mò.
Nhoẻn miệng cười, cậu lại đặt tay lên vai tôi.
- Tuyệt vời! Tớ thấy cậu từ chối mọi lời mời, thế nên tớ đã
nghĩ... Cậu sẽ chấp nhận tớ chứ, Chris?
Làm sao tôi nỡ khước từ? Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn
không có ý định đó. Tôi trườn người ra khỏi ghế. William
không mảy may nhúc nhích. Và vì vậy, cơ thể tôi áp sát người
cậu.
- Đừng nói lời nào hết, Chris. Tớ cần nói rõ cho cậu biết,
dù rằng sẽ không đi đến đâu... Tớ mến cậu ngay từ lần gặp
đầu, ở trường. Chẳng phải vì tình cờ mà tớ ngồi bên cạnh cậu,
trong căn phòng rộng lớn. Vừa bước vào, tớ đã chấm ngay cậu.
Qua hôm sau, tớ đã tìm mọi cách kết nối tình bạn giữa hai
đứa mình. Mà quỷ thân ơi, lúc nào cũng có Elizabeth ngăn cản.
Vì không biết, nên tớ đã không dám thử làm gì cho cậu hiểu.
Nhưng, chí ít, tớ cũng được chuyện trò với cậu, được ở gần
cậu. Và rồi, khi cậu bảo rằng cậu không mấy quan tâm tới
việc đào sâu tình cảm với Elizabeth, rằng cậu chưa có bạn
gái, tớ đã quyết định sẽ thử thời vận... Tớ chưa kịp. Thế mà...
tối nay, cậu đã ở đây...Thật...Thật tuyệt!
- William... Tớ chưa hề nghi ngờ cậu, nếu không muốn nói là
thật sự chưa từng nghĩ đến trường hợp này. Tớ rất ngạc nhiên,
dù hơi khó chịu. Tớ không quen với môi trường huyên náo như
vầy. Thú thật, giờ đã có cậu, tớ cũng chẳng còn muốn tìm
kiếm một người nào khác.
William ôm tôi chặt hơn. Tôi ngẩng đầu lên, cậu chỉ việc hạ
thấp mặt xuống. Tôi ngỡ toàn thân mình đang bay bổng trong
không trung. Tôi chả biết mình đang nghĩ gì. Tôi như được
giải thoát, như bị hút cạn kiệt sức sống từ nụ hôn của cậu....cũng
đã lâu lắm rồi. Tôi cắn vào môi William. Cậu đáp trả sự
cuồng loạn ấy. Tôi chẳng muốn ngừng lại. Đang ở chốn đông
ngừơi thì đã sao. Tôi thở hổn hển, mệt lả người. Nỗi đam mê
đang trào dâng. Phía dưới, tôi cảm nhận được cơn thèm khát,
sự ham muốn từ cậu, cứng rắn, cháy bỏng, phập phồng... Gỡ
mình ra khỏi nụ hôn nồng nàn, bằng giọng khô khốc, hoàn toàn
ý thức được lời đề nghị của mình, tôi bảo:
- William, bọn mình chẳng còn gì để làm ở đây nữa. Cậu về
nhà tớ nhé? Không xa lắm đâu...
- Mình đi thôi.
Rời xa quầy rượu, tôi nghe được, đằng sau lưng, giọng anh
phục vụ:
- Khốn kiếp! Bị phỗng tay trên mất rồi...
(Hết Phần 25 ... Xin xem tiếp
Phần
26) |