| Giai đoạn chờ đợi chính thức mở màn. Những cú điện thoại đầu 
					tiên trút xuống như mưa. Toàn bộ đều hoặc mơ hồ, hoặc quái 
					đản. Hết người này tới người kia cứ khăng khăng là đã trông 
					thấy anh tại khắp bốn miền đất nước. Một trong số bọn họ còn 
					cho rằng từng gặp anh ở tận Úc Châu! Douglas đã tỏ ra rất tử 
					tế. Ngay khi nhận được bất kì một thông tin nào đáng tin cậy, 
					ông liền phái cộng tác viên tại địa phương gần đấy tới làm 
					rõ nguồn cơ. Thế nhưng, lúc nào cũng hoài công vô ích. Ba 
					ngày kế tiếp mang theo toàn những cuộc gọi càng lúc càng 
					chất chồng. Chẳng có gì là chính xác, hay rõ ràng cả. Toàn 
					mấy kẻ mưu toan lường gạt, không thì cũng chỉ bị hấp dẫn bởi 
					món tiền thưởng. 
 Hôm thứ tư kể từ ngày phát hành bản tin kiếm người, vẫn chưa 
					có tí chút tín hiệu khả quan. Tâm trạng tôi cực xấu. Điều an 
					ủi duy nhất: tôi đã không báo lại nỗ lực đi tìm Kevin với ba 
					mẹ anh vì ngại sẽ gieo rắc niềm hy vọng hão huyền.
 
					**   *
 Tư tưởng tôi đang đắm chìm trong bài báo về cơn sốt gia súc 
					đang hoành hành trong nước thì chuông điện thoại di động 
					reng. Tôi bắt máy trả lời. Một giọng nói khô khốc, ngập 
					ngừng:
 - Allô, ngài có phải Chris Parker không? Đây là... về bản 
					tin...
 
 - Tôi đây, ngài cứ nói, tôi đang lắng nghe...
 
 Thoáng chốc im lặng, rồi:
 
 - Tôi biết Kevin Taylor đang ở đâu... Tôi vừa gặp nó hồi tối 
					qua.
 
 Tôi đã không kiềm được nhịp tim mình đập nhanh hơn mặc cho 
					sự ngờ vực ban đầu. Tôi đã gặp kiểu gọi như thế này khá 
					nhiều. Tôi cố tự trấn an.
 
 - Tốt lắm... Rất tốt... Ngài đã gặp anh ấy ở đâu?
 
 - Bristol... Nó rời Oxford từ nhiều tháng nay rồi... Tôi đã 
					gặp nó tại đấy.
 
 - Ngài chắc chứ?
 
 - Chắc chắn... Tôi biết tên họ nó, mà tôi cũng nhận ra tấm 
					hình. Nó khác trước nhiều... nhưng tôi vẫn nhận ra được.
 
 Tôi tạm ngừng cuộc gọi. Một thứ gì đó mách bảo với tôi rằng 
					gã này không nói dối. Tôi tin chắc là như vậy. Cơ thể tôi 
					bắt đầu run rẩy. Ra dấu cho anh bạn đồng nghiệp đứng gần chỗ 
					mình nhất, tôi thều thào:
 
 - Làm ơn kêu dùm Douglas, chuyện khẩn cấp.
 
 Tôi quay lại với đầu dây bên kia:
 
 - Allô, liệu ngài có thể nói chi tiết hơn được không?
 
 - Vâng. Tối hôm qua, tôi đang ở Bristol... Bọn tôi cùng hút 
					vài điếu á phiện...
 
 Douglas đã tới. Tôi bật chế độ nghe loa:
 
 - ...Sáng nay, lúc tới nhà ga Oxford... trên băng ghế, tôi 
					lượm được một tờ báo cũ... tôi đã đọc thấy bản tin của ngài. 
					Vừa nhận ra là tôi gọi cho ngài ngay.
 
 - Bằng cách nào tôi khẳng định được là ngài không bịa ra câu 
					chuyện này... vì tiền chẳng hạn?
 
 - Đương nhiên là tôi không nỡ lòng từ chối 500 euros rồi. Một 
					điểm nữa, tối qua, lúc hai thằng đang than thở với nhau... 
					Kevin đã kể về ngài. Nó nói tôi sẽ chẳng đời nào tửơng tượng 
					nổi... nó... đã yêu ngài đến đâu. Nó nói nó đã gây ra một 
					lỗi lầm khủng khiếp... Nó còn cho tôi xem sợi dây chuyền... 
					đeo trên cổ. Dù không còn đồng xu cắc bạn nào dính túi.... -nó 
					cứ lặp đi lặp lại mãi, thì nó cũng không bỏ sợi dây. Quà kỉ 
					niệm...
 
 Tôi tái mặt. Douglas đặt tay lên vai tôi.
 
 - Tôi nghĩ nhiêu đó cũng đủ rồi! Hỏi coi chúng ta có thể gặp 
					hắn không!
 
 Tôi lại tiếp tục:
 
 - Hiện giờ ngài đang ở đâu?
 
 - À, khu nhà ga.
 
 Douglas lấy tay tay ra hiệu cho tôi hiểu ý ông.
 
 - Đừng đi đâu hết. Tôi tin ngài đang nói thật. Tôi sẽ lái xe 
					tới gặp ngài liền. Tuyệt đối đừng rời đi! Hãy lại đằng mấy 
					cái cabin điện thoại công cộng! Làm sao tôi nhận diện được 
					ngài?
 
 - Không phải lừa đảo gì à?
 
 - Không, trời ạ! Đưa trước 100 euros, đây không phải lừa đảo 
					gì cả! Trông ngài như thế nào?
 
 - Tóc dài, màu vàng. Tôi mặc quần jean, áo thun... xám tro... 
					trên có chữ "Love"... Tôi sẽ cầm tờ báo trên tay... Tên 
					Charles....
 
 - Đứng yên tại chỗ! Không dịch chuyển! Tôi sẽ tới đó sau vài 
					phút... Nhớ đừng bỏ đi!
 
 Tôi cúp máy. Douglas gọi với theo:
 
 - Lấy xe hơi rồi vọt nhanh, đừng chậm trễ!
 
 Tôi suýt vượt tất cả các đèn đỏ từ toà soạn tới ga xe lửa. 
					Tôi tấp xe vào ngay trước mặt tiền nhà ga. Không kịp tắt máy, 
					tôi chạy vội vào bên trong. Tôi biết cabin điện thoại nằm 
					đâu. Tôi lập tức nhận ra gã ấy. Tạ ơn trời! Hắn vẫn còn đây! 
					Tôi muốn đứt hơi.
 
 - Charles? Tôi là Chris Parker.
 
 - Hân hạnh, rất vui vì có cơ hội giúp đỡ ngài.
 
 - Vào xe đi, dễ nói chuyện hơn.
 
 Hắn theo sau lưng tôi. Vừa vào bên trong, tôi lái trở lại sở 
					làm.
 
 - Chúng ta đang đi đâu thế?
 
 - Tới chỗ tôi làm việc. Ở đó ngài sẽ có thể kể lại mọi thứ.
 
 Tôi âm thầm quan sát gã đàn ông. Một tên nhớn nhác, thuộc 
					dạng ngoài lề xã hội. Dường như đã nhiều ngày rồi hắn không 
					đụng tới cục xà bông. Nội nghĩ tới việc Kevin giao du với 
					hạng người này, tôi thấy rùng mình.
 
 Chúng tôi ngồi yên vị. Douglas trong thời gian chờ tôi quay 
					về đã mua sẵn vài miếng bánh mì cùng ba tách cà phê. Tôi 
					quay sang Charles:
 
 - Hãy kể cho tôi tất cả những gì ngài biết...
 
 Vừa gặm bánh mì, hắn vừa nói:
 
 - Tôi thường xuyên đi lại giữa Bristol và Oxford. Tôi biết 
					Kevin cũng khá lâu. Gần như là bạn thân. Bọn tôi cùng chơi 
					thuốc . Như tôi đã nói, tôi qua tôi ở cùng nó. Chúng tôi là 
					cả một nhóm sống lén lút bất hợp pháp tại một cái ổ chuột. 
					Để có tiền, bọn tôi đi xin ăn, đi kiếm việc tạm bợ qua ngày 
					bằng không thì ... ăn cắp vặt. Tối qua, tôi chẳng hiểu tại 
					sao... do tác dụng của thuốc... á phiện mà... nó đã nhắc tới 
					ngài... Nó chưa hề nói gì trứơc đây. Biết chuyện nó thích 
					một thằng đực rựa chả ăn nhằm gì tới tôi cả. Tôi thấy bình 
					thừơng. Chỉ đến khi nó khai hết toàn bộ mọi việc, tôi mới 
					hiểu là nó thật bất hạnh và đang sống cảnh buông thả bất cần 
					đời...
 
 - Ngài Parker... cần phải làm gì đấy. Nếu cứ theo chiều hướng 
					này, nó sẽ mất mạng. Tôi chẳng rõ là dù không có tờ báo, 
					liệu tôi có chạy đi tìm ngài ở Oxford luôn hay không. Chỉ sợ 
					không sớm thì muộn, nó cũng dùng đến cocain hay heroin... 
					những thứ nặng đô hơn. Nó muốn quên chuyện nó đã làm... Nói 
					cho cùng, tôi không nghĩ nó sẽ quên được ngài.... Nó đã kể 
					cho tôi biết quá nhiều...
 
 Tôi muốn phát điên lên vì tình trạng tuột dốc thê thảm của 
					Kevin mà Charles đang tiết lộ. Kevin... em đã không nghĩ đến... 
					chưa kể anh có nguy cơ sẽ chết mất, trứơc khi tôi kip tìm 
					lại anh. Toàn thân tôi đông cứng lại vì lo sợ. Không thể để 
					bỏ phí bất kì một giây đồng hồ nào hết.
 
 - Charles, cám ơn vì mọi thứ. Tôi sẽ khởi hành đi Bristol 
					liền tức khắc. Ngài muốn đưa tôi địa chỉ chính xác cái chỗ... 
					ổ chuột ấy, hay đích thân dẫn tôi đến đấy?
 
 Trước khi nhận được hồi âm, tôi nói với Douglas:
 
 - Ngài cho tôi mượn trước 500 euros được không? Tôi sẽ hoàn 
					lại sau khi về.
 
 - Không thành vấn đề, Chris. Đi liền đi, không có nhiều thời 
					gian kì kèo qua lại đâu. Xài tạm một chiếc xe công sở, đừng 
					mất thì giờ đi kiếm xe cậu.
 
 Rồi ông bỏ ra bên ngoài. Charles trả lời:
 
 - Tôi sẽ đi cùng, ngài Parker, tôi không có gì đặc biệt cần 
					làm ở Oxford ngoài chuyện lang thang, lông bông chỗ này chỗ 
					kia. Như thế, tôi sẽ có thể dẫn ngài tới đó trực tiếp... đỡ 
					phải tốn công tìm...
 
					(Hết Phần 29 ... Xin xem tiếp
					Phần 
					30) |