COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Advertisement with Coi Thien Thai for low prices!

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
(Nguyên tác: Pour la vie... et plus, si c'est possible)

Tác giả: Alain Meyers
Dịch giả: Patmol Black
E-mail:
[email protected]
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện

[Phần 1][Phần 2][Phần 3][Phần 4][Phần 5][Phần 6][Phần 7][Phần 8][Phần 9][Phần 10]
[Phần 11][Phần 12][Phần 13][Phần 14][Phần 15][Phần 16][Phần 17][Phần 18][Phần 19][Phần 20]
[Phần 21][Phần 22][Phần 23][Phần 24][Phần 25][Phần 26][Phần 27][Phần 28][Phần 29][Phần 30][Phần 31]
[Phần 32][Phần 33][Phần 34][Phần 35][Phần 36][Phần 37][Phần 38][Phần 39][Phần 40][Phần 41][Phần 42]
[Phần 43][Phần 44][Phần 45][Phần 46][Phần 47][Phần 48][Phần 49][Phần 50][Phần 51][Phần 52][Phần 53][Phần 54][Phần 55][Phần 56][Phần 57][Phần 58][Phần 59][Phần 60][Phần 61][Phần 62][Phần 63][Phần 64][Phần 65][Phần 66][Phần 67][Phần 68][Phần 69][Phần 70][Phần 71][Phần 72][Phần 73][Phần 74][Phần 75][Phần 76][Phần 77][Phần 78][Phần 79][Phần 80][Phần 81][Phần 82][Phần 83][Phần 84][Phần 85][Phần 86][Phần 87][Phần 88][Phần 89][Phần 90][Phần 91][Phần 92][Phần 93][Phần 94][Phần 95][Phần 96][Phần 97][Phần 98][Phần 99][Phần 100]

(Đồng Tình Luyến Ái)

Chương 3: William
Phần 4

flower

Một buổi tối, trên đường về nhà, tôi được tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn thảm khốc. Khi ấy là vào giờ mọi người tan sở, hai bên hành lang đường đông nghẹt người qua lại. Bất thình lình, tôi nghe có âm thanh chói tai phát ra phía sau lưng. Tôi vội vàng xoay người lại. Con đừơng đang đi khá dốc. Phía trên con dốc, tôi trông thấy một chiếc xe bus chở khách du lịch đang tăng tốc càng lúc càng nhanh. Đoán chừng như viên tài xế hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát xe. Tốc độ xe ngày một lớn dần. Tiếng phanh xe liên tục réo lên, gắt gỏng và vô ích, khiến hai tai tôi đau buốt. Rồi xe bus đột ngột chuyển hướng khi tông phải một chiếc xe hơi chạy trước mặt. Nó leo hẳn lên lề, ngay đối diện với chỗ tôi đứng, đè bẹp và cày nát không biết bao nhiêu người đi đường. Cuối cùng, nó dừng lại sau khi đâm sầm vô cửa kiếng một cửa hiệu ven đường.

Thảm kịch diễn ra chỉ trong vòng tích tắc vài giây ngắn ngủi. Toàn thân tôi như bị tê liệt vì quá bất ngờ và khiếp hãi. Những tiếng kêu la, gào rú, khóc lóc trỗi lên khắp nơi. Quang cảnh xung quanh giống như đang trong cơn ác mộng. Vượt lên trên sự sợ hãi, tôi băng nhanh qua phía bên kia giúp đỡ. Tôi tưởng mình sắp phải nôn mửa. Xác người chết và bị thương nằm la liệt dưới đất. Vài cái xác đã bị biến dạng một cách khủng khiếp. Tôi cởi bỏ áo ngoài ra chèn dưới đầu một nạn nhân, dùng thắt lưng cầm máu cho một người đàn ông bị đứt mất cẳng tay. Tôi la lớn, yêu cầu những người muốn tiếp ứng không được di dời cơ thể người bị nạn, rằng cần phải đợi đội ngũ bác sĩ cùng lính cứu hoả tới. Và tôi vẫn còn đủ sáng suốt để chạy vào một cửa hiệu gần đấy, bảo họ khai thông mọi thứ, chừa chỗ chăm sóc những người cần được chữa trị ngay tại chỗ. Bàng hoàng, các nhân viên cửa hiệu lật đật răm rắp nghe theo lời tôi nói. Tôi chợt nghĩ tới đám du khách ngồi bên trong xe bus. Tôi nhào vội ra ngoài, trong lúc những người khác lo giúp đỡ người bị nạn.

Làm sao tôi có thể mở được cửa xe? Tôi cũng chẳng rõ, nhưng cánh cửa chết tiệt ấy rốt cuộc rồi cũng chịu mở ra. Tôi như đang đứng trước một cửa hiệu hàng thịt. Máu chảy lênh láng khắp mọi nơi. Thoạt nhìn chỉ một số ít hành khách còn vô sự hoặc trầy xước chút đỉnh. Tôi bảo họ mau mau sơ tán đặng trống chỗ. Tôi xăn tay áo lên, bằng mớ quần áo nhặt nhạnh được gần đấy, tôi tạm thời cầm máu đỡ cho những người bị thương. Trong cơn hoang mang, tôi nghe tiếng còi hụ của xe cấp cứu. Bàn tay ai đó vỗ lên vai tôi: một người lính cứu hoả.

- Như thế đủ rồi, cậu trai trẻ. Cậu nên ngừng lại và chuyển giao mọi việc lại cho chúng tôi.

Trong cơn hoảng hốt, tôi lắp bắp:

- Tôi đã giải tán cửa hiệu kế bên. Các ông có thể tập trung người bị nạn vào đấy.

- Được rồi, tôi sẽ báo lại, mà cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, đây không phải công việc của cậu.

Tôi bước xuống xe bus. Công cuộc cứu giúp được tiến hành. Cả người tôi bê bết máu. Tôi ngó quanh khung cảnh tang thương. Toàn bộ cảnh tượng ấy in đậm vào tâm trí tôi.

Vẫn chưa kịp định thần lại, tôi chẳng còn biết mình nên làm gì nữa. Rồi đột nhiên, một ý tưởng loé lên trong đầu tôi: toà soạn báo! Tôi phải quay về toà soạn gấp. Tôi có tin nóng! Dù nó có kinh khủng thế nào đi nữa thì tôi cũng vẫn có tin tức đặc biệt! Tôi hớt hải chạy như điên.

Khi chủ nhiệm ban biên tập trông thấy tôi, máu me đầy mình, hồng hộc xông vào văn phòng ông nhanh như một cơn lốc, ông vội nhào tới:

- Trời đất! Chris, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu bị thương à?

Cuống quýt và ám ảnh bởi ý định của mình, tôi cắt ngang lời ông:

- Giấy, nhanh, xin đưa tôi một tờ giấy để viết. Ở đấy, vừa khi nãy, một tai nạn khủng khiếp....hàng chục người chết và bị thương....Tôi ở đó, tôi thấy hết.... Tôi không sao...Tôi còn ra tay trợ giúp...

- Thế ra các tiếng còi cứu hoả là vì vậy?

Chẳng buồn hỏi xem ông ta có cho phép hay không, tôi ngồi phịch xuống bàn làm việc của ông. Tôi cầm lấy một cây bút cùng tờ giấy trắng. Thật dễ, quá dễ dàng. Mọi thứ tuôn ra thật tự nhiên, thật trôi chảy. Hết thảy các chi tiết, chiếc xe bus, đám đông hoảng loạn, cơn khiếp đảm vây trùm lấy mọi người, những tiếng than khóc, những cơ thể bị giày xéo...

Tôi chìa ra tờ giấy.

- Vẫn còn thiếu hai yếu tố mà tôi chịu, không thu thập được. Hình ảnh cộng với thống kê số lượng các nạn nhân.

Viên chủ nhiệm đọc lướt qua, ngước nhìn tôi, cặp mắt lộ vẻ ngạc nhiên, rồi ông mở miệng:

- Tôi sẽ phái người đi chụp ảnh. Chúng ta sẽ cứ thế mà in. Bài viết rất hoàn hảo. Cậu giỏi lắm, Chris. Còn bây giờ, cậu rửa sơ mặt mũi rồi về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi đề nghị cậu uống chút thuốc ngủ. Ta bàn bạc tiếp vào ngày mai, ổn chứ?

Về đến nhà, tôi khiến Arthur hoảng sợ vì nó không nhận ra tôi nổi.

*
*   *

Trên đường đến trường sáng hôm sau, tôi ghé sạp báo mua một tờ Tin Tức Buổi Chiều. Trên trang nhất, được in đậm và lớn:

Tai nạn tang thương ngay giữa trung tâm Oxford

Xe bus đụng hơn bảy mươi nạn nhân

Một cộng tác viên toà soạn, Chris PARKER, đã chứng kiến tận mắt quang cảnh ấy...

Phía bên dưới, tôi hầu như không tin vào mắt mình, bài viết của tôi, từng chữ một, không sót chữ nào. Không một chút chỉnh sửa. Bài viết đầu tiên của tôi. Thật khó mà tin được!

Tôi đưa nó cho Elizabeth và William xem. Ban đầu thì họ còn hơi bỡ ngỡ, trứơc khi chia sẻ niềm hạnh phúc cùng tôi. Elizabeth ôm hôn tôi. Với tôi, đó cũng là lần đầu tiên cô làm vậy. William nói:

- Cậu làm tốt lắm, Chris, thật hãnh diện khi được làm bạn cậu.

Tin tức truyền đi nhanh như gió. Lúc tiết học sắp sửa bắt đầu, giáo sư chỉ tay về chỗ tôi ngồi. Ông đang cầm trên tay tờ Tin Tức Buổi Chiều:

- Chris Parker, đúng cậu là tác giả của bài báo này rồi. Cậu khởi sự khá đấy. Theo đà này, trong vài ngày tới, tôi sẽ chẳng còn gì để dạy cậu nữa...

Da mặt tôi đỏ đến tận chân tóc.

Tại toà soạn, các đồng nghiệp cũng tỏ ra ấn tượng bởi bài báo của tôi. Tôi đã phải thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra hôm trước, làm sao tôi có được phản xạ nghề nghiệp khi quyết định quay trở lại đây viết bài. Tôi bị ngắt quãng bởi tiếng cô thư kí:

- Chris, chủ nhiệm ban biên tập cho gọi cậu. Ông ấy đang đợi.

Tôi theo sau cô ta.

- Vào đi, Chris, mời cậu ngồi. Tôi cần phải nói chuyện nghiêm túc với cậu. Cậu vừa chứng tỏ cho tôi thấy tài năng của mình. Về ngòi viết cũng như giọng kể cũng đều xuất sắc. Tôi đang tính đến việc thăng chức cho cậu. Chớ mừng vội. Tôi không đến nỗi sẽ giao cho cậu mục xe cán chó, nhưng cũng gần như vậy. Tôi cho cậu phụ trách phần thông tin liên quan đến các nơi hội họp tại Oxford và mấy vùng phụ cận. Bước đầu, Jeremy Colson sẽ giúp cậu làm quen với công việc. Chúng tôi sẽ kiểm tra xem cậu làm được tới đâu. Cậu không có nhiều thời gian để cám ơn tôi đâu, mớ công chuyện mới đang chờ cậu đấy. Cậu dọn sang bàn làm việc số 13. Hy vọng nó sẽ đem lại may mắn cho cậu...

Dù vậy, tôi vẫn kịp cảm ơn ông rối rít.

*
*   *

Buổi tối, khi bước ra bên ngoài, tôi ngỡ ngàng. Elizabeth đứng đợi tôi trước cổng toà soạn với nụ cười tươi.

- Chào cậu, Chris, tớ tình cờ đi ngang qua. Tớ tự nhủ dù gì thì cậu cũng sắp về, nên định rủ cậu đi dạo vòng vòng.

- Cậu thật tử tế, tớ tính về nhà, nhưng cậu cũng đến đây rồi, mà đó cũng là một ý hay.

Với vẻ cương quyết, cô nắm lấy tay tôi. Chúng tôi la cà trên các đoạn đường dành cho người đi bộ ở khu trung tâm.

- Cậu biết Oxford chứ, Chris? Đây là một thành phố rất đáng mến, với nhiều những viên đá mang đậm dấu vết lịch sử.

- Lise, thú thật với cậu, từ khi tới đây cho đến nay, tớ không có thời gian để làm du khách. Khi thì bận rộn dọn nhà, rồi còn vụ... rồi còn các vấn đề không lường trước được.... trường học, công việc hiện tại...

- Cuối tuần này cậu rỗi chứ? Tớ sẵn sàng đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, giúp cậu khám phá các kì quan mà cậu chưa hề thấy. Tớ sẽ... sẽ rất vui nếu được gặp cậu thứ bảy hoặc chủ nhật.

- Tớ thật tình rất lấy làm tiếc, Lise. Tớ đã hứa với ba mẹ sẽ về Swidon hai ngày ấy. Tớ không thể thoái thác họ mãi. Họ không được gặp tớ thường xuyên cho lắm...

Không mấy khó khăn khi đọc được chút thất vọng trên gương mặt cô.

- Ừ thì... Xui thật... Chắc lần tới vậy?

Tôi đã không muốn phật lòng cô thêm lần nữa.

- Lise, cuối tuần sau, trong khoảng chục ngày tới, tớ sẽ ở lại Oxford. Nếu muốn, cậu vẫn có thể dẫn tớ đi tham quan thành phố. Tớ sẽ rất hân hạnh...

Khuôn mặt cô bừng sáng. Không kiềm được cơn sung sướng, cô ôm hôn má tôi, lần thứ hai trong cùng một ngày.

- Ồ! Cậu thật dễ thương, Chris, cậu sẽ thấy, cậu sẽ không chán đâu. Tớ biết hàng đống những nơi thú vị và... cậu sẽ không còn lạc lỏng nữa.

Chúng tôi tiếp tục hành trình lang thang. Đã đến lúc chia tay. Elizabeth nắm lấy tay tôi.

- Hẹn gặp cậu ngày mai, Chris.

Vào trong nhà, tôi lại tìm thấy Arthur. Chú chim bồ câu bay lại đậu trên bờ vai tôi.

- Arthur, anh có cảm giác như Elizabeth muốn tiến sâu hơn là chỉ quan hệ bạn bè. Anh sợ mình sẽ khiến cô ấy buồn...

(Hết Phần 23 ... Xin xem tiếp Phần 24)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(VIETNAMESE STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: March 15, 2006
This story has been read (Since March 15, 2006):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)