| Một buổi tối, trên đường về nhà, tôi được tận mắt chứng kiến 
					một vụ tai nạn thảm khốc. Khi ấy là vào giờ mọi người tan sở, 
					hai bên hành lang đường đông nghẹt người qua lại. Bất thình 
					lình, tôi nghe có âm thanh chói tai phát ra phía sau lưng. 
					Tôi vội vàng xoay người lại. Con đừơng đang đi khá dốc. Phía 
					trên con dốc, tôi trông thấy một chiếc xe bus chở khách du 
					lịch đang tăng tốc càng lúc càng nhanh. Đoán chừng như viên 
					tài xế hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát xe. Tốc độ xe ngày 
					một lớn dần. Tiếng phanh xe liên tục réo lên, gắt gỏng và vô 
					ích, khiến hai tai tôi đau buốt. Rồi xe bus đột ngột chuyển 
					hướng khi tông phải một chiếc xe hơi chạy trước mặt. Nó leo 
					hẳn lên lề, ngay đối diện với chỗ tôi đứng, đè bẹp và cày 
					nát không biết bao nhiêu người đi đường. Cuối cùng, nó dừng 
					lại sau khi đâm sầm vô cửa kiếng một cửa hiệu ven đường. 
 Thảm kịch diễn ra chỉ trong vòng tích tắc vài giây ngắn ngủi. 
					Toàn thân tôi như bị tê liệt vì quá bất ngờ và khiếp hãi. 
					Những tiếng kêu la, gào rú, khóc lóc trỗi lên khắp nơi. 
					Quang cảnh xung quanh giống như đang trong cơn ác mộng. Vượt 
					lên trên sự sợ hãi, tôi băng nhanh qua phía bên kia giúp đỡ. 
					Tôi tưởng mình sắp phải nôn mửa. Xác người chết và bị thương 
					nằm la liệt dưới đất. Vài cái xác đã bị biến dạng một cách 
					khủng khiếp. Tôi cởi bỏ áo ngoài ra chèn dưới đầu một nạn 
					nhân, dùng thắt lưng cầm máu cho một người đàn ông bị đứt 
					mất cẳng tay. Tôi la lớn, yêu cầu những người muốn tiếp ứng 
					không được di dời cơ thể người bị nạn, rằng cần phải đợi đội 
					ngũ bác sĩ cùng lính cứu hoả tới. Và tôi vẫn còn đủ sáng 
					suốt để chạy vào một cửa hiệu gần đấy, bảo họ khai thông mọi 
					thứ, chừa chỗ chăm sóc những người cần được chữa trị ngay 
					tại chỗ. Bàng hoàng, các nhân viên cửa hiệu lật đật răm rắp 
					nghe theo lời tôi nói. Tôi chợt nghĩ tới đám du khách ngồi 
					bên trong xe bus. Tôi nhào vội ra ngoài, trong lúc những 
					người khác lo giúp đỡ người bị nạn.
 
 Làm sao tôi có thể mở được cửa xe? Tôi cũng chẳng rõ, nhưng 
					cánh cửa chết tiệt ấy rốt cuộc rồi cũng chịu mở ra. Tôi như 
					đang đứng trước một cửa hiệu hàng thịt. Máu chảy lênh láng 
					khắp mọi nơi. Thoạt nhìn chỉ một số ít hành khách còn vô sự 
					hoặc trầy xước chút đỉnh. Tôi bảo họ mau mau sơ tán đặng 
					trống chỗ. Tôi xăn tay áo lên, bằng mớ quần áo nhặt nhạnh 
					được gần đấy, tôi tạm thời cầm máu đỡ cho những người bị 
					thương. Trong cơn hoang mang, tôi nghe tiếng còi hụ của xe 
					cấp cứu. Bàn tay ai đó vỗ lên vai tôi: một người lính cứu 
					hoả.
 
 - Như thế đủ rồi, cậu trai trẻ. Cậu nên ngừng lại và chuyển 
					giao mọi việc lại cho chúng tôi.
 
 Trong cơn hoảng hốt, tôi lắp bắp:
 
 - Tôi đã giải tán cửa hiệu kế bên. Các ông có thể tập trung 
					người bị nạn vào đấy.
 
 - Được rồi, tôi sẽ báo lại, mà cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, 
					đây không phải công việc của cậu.
 
 Tôi bước xuống xe bus. Công cuộc cứu giúp được tiến hành. Cả 
					người tôi bê bết máu. Tôi ngó quanh khung cảnh tang thương. 
					Toàn bộ cảnh tượng ấy in đậm vào tâm trí tôi.
 
 Vẫn chưa kịp định thần lại, tôi chẳng còn biết mình nên làm 
					gì nữa. Rồi đột nhiên, một ý tưởng loé lên trong đầu tôi: 
					toà soạn báo! Tôi phải quay về toà soạn gấp. Tôi có tin nóng! 
					Dù nó có kinh khủng thế nào đi nữa thì tôi cũng vẫn có tin 
					tức đặc biệt! Tôi hớt hải chạy như điên.
 
 Khi chủ nhiệm ban biên tập trông thấy tôi, máu me đầy mình, 
					hồng hộc xông vào văn phòng ông nhanh như một cơn lốc, ông 
					vội nhào tới:
 
 - Trời đất! Chris, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu bị thương à?
 
 Cuống quýt và ám ảnh bởi ý định của mình, tôi cắt ngang lời 
					ông:
 
 - Giấy, nhanh, xin đưa tôi một tờ giấy để viết. Ở đấy, vừa 
					khi nãy, một tai nạn khủng khiếp....hàng chục người chết và 
					bị thương....Tôi ở đó, tôi thấy hết.... Tôi không sao...Tôi 
					còn ra tay trợ giúp...
 
 - Thế ra các tiếng còi cứu hoả là vì vậy?
 
 Chẳng buồn hỏi xem ông ta có cho phép hay không, tôi ngồi 
					phịch xuống bàn làm việc của ông. Tôi cầm lấy một cây bút 
					cùng tờ giấy trắng. Thật dễ, quá dễ dàng. Mọi thứ tuôn ra 
					thật tự nhiên, thật trôi chảy. Hết thảy các chi tiết, chiếc 
					xe bus, đám đông hoảng loạn, cơn khiếp đảm vây trùm lấy mọi 
					người, những tiếng than khóc, những cơ thể bị giày xéo...
 
 Tôi chìa ra tờ giấy.
 
 - Vẫn còn thiếu hai yếu tố mà tôi chịu, không thu thập được. 
					Hình ảnh cộng với thống kê số lượng các nạn nhân.
 
 Viên chủ nhiệm đọc lướt qua, ngước nhìn tôi, cặp mắt lộ vẻ 
					ngạc nhiên, rồi ông mở miệng:
 
 - Tôi sẽ phái người đi chụp ảnh. Chúng ta sẽ cứ thế mà in. 
					Bài viết rất hoàn hảo. Cậu giỏi lắm, Chris. Còn bây giờ, cậu 
					rửa sơ mặt mũi rồi về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi đề nghị cậu uống 
					chút thuốc ngủ. Ta bàn bạc tiếp vào ngày mai, ổn chứ?
 
 Về đến nhà, tôi khiến Arthur hoảng sợ vì nó không nhận ra 
					tôi nổi.
 **   *
 Trên đường đến trường sáng hôm sau, tôi ghé sạp báo mua 
					một tờ Tin Tức Buổi Chiều. Trên trang nhất, được in đậm và 
					lớn:
 Tai nạn tang thương ngay giữa trung tâm Oxford
 
 Xe bus đụng hơn bảy mươi nạn nhân
 
 Một cộng tác viên toà soạn, Chris PARKER, đã chứng kiến tận 
					mắt quang cảnh ấy...
 
 Phía bên dưới, tôi hầu như không tin vào mắt mình, bài viết 
					của tôi, từng chữ một, không sót chữ nào. Không một chút 
					chỉnh sửa. Bài viết đầu tiên của tôi. Thật khó mà tin được!
 
 Tôi đưa nó cho Elizabeth và William xem. Ban đầu thì họ còn 
					hơi bỡ ngỡ, trứơc khi chia sẻ niềm hạnh phúc cùng tôi. 
					Elizabeth ôm hôn tôi. Với tôi, đó cũng là lần đầu tiên cô 
					làm vậy. William nói:
 
 - Cậu làm tốt lắm, Chris, thật hãnh diện khi được làm bạn 
					cậu.
 
 Tin tức truyền đi nhanh như gió. Lúc tiết học sắp sửa bắt 
					đầu, giáo sư chỉ tay về chỗ tôi ngồi. Ông đang cầm trên tay 
					tờ Tin Tức Buổi Chiều:
 
 - Chris Parker, đúng cậu là tác giả của bài báo này rồi. Cậu 
					khởi sự khá đấy. Theo đà này, trong vài ngày tới, tôi sẽ 
					chẳng còn gì để dạy cậu nữa...
 
 Da mặt tôi đỏ đến tận chân tóc.
 
 Tại toà soạn, các đồng nghiệp cũng tỏ ra ấn tượng bởi bài 
					báo của tôi. Tôi đã phải thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra 
					hôm trước, làm sao tôi có được phản xạ nghề nghiệp khi quyết 
					định quay trở lại đây viết bài. Tôi bị ngắt quãng bởi tiếng 
					cô thư kí:
 
 - Chris, chủ nhiệm ban biên tập cho gọi cậu. Ông ấy đang đợi.
 
 Tôi theo sau cô ta.
 
 - Vào đi, Chris, mời cậu ngồi. Tôi cần phải nói chuyện 
					nghiêm túc với cậu. Cậu vừa chứng tỏ cho tôi thấy tài năng 
					của mình. Về ngòi viết cũng như giọng kể cũng đều xuất sắc. 
					Tôi đang tính đến việc thăng chức cho cậu. Chớ mừng vội. Tôi 
					không đến nỗi sẽ giao cho cậu mục xe cán chó, nhưng cũng gần 
					như vậy. Tôi cho cậu phụ trách phần thông tin liên quan đến 
					các nơi hội họp tại Oxford và mấy vùng phụ cận. Bước đầu, 
					Jeremy Colson sẽ giúp cậu làm quen với công việc. Chúng tôi 
					sẽ kiểm tra xem cậu làm được tới đâu. Cậu không có nhiều 
					thời gian để cám ơn tôi đâu, mớ công chuyện mới đang chờ cậu 
					đấy. Cậu dọn sang bàn làm việc số 13. Hy vọng nó sẽ đem lại 
					may mắn cho cậu...
 
 Dù vậy, tôi vẫn kịp cảm ơn ông rối rít.
 **   *
 Buổi tối, khi bước ra bên ngoài, tôi ngỡ ngàng. Elizabeth 
					đứng đợi tôi trước cổng toà soạn với nụ cười tươi. 
 - Chào cậu, Chris, tớ tình cờ đi ngang qua. Tớ tự nhủ dù gì 
					thì cậu cũng sắp về, nên định rủ cậu đi dạo vòng vòng.
 
 - Cậu thật tử tế, tớ tính về nhà, nhưng cậu cũng đến đây rồi, 
					mà đó cũng là một ý hay.
 
 Với vẻ cương quyết, cô nắm lấy tay tôi. Chúng tôi la cà trên 
					các đoạn đường dành cho người đi bộ ở khu trung tâm.
 
 - Cậu biết Oxford chứ, Chris? Đây là một thành phố rất đáng 
					mến, với nhiều những viên đá mang đậm dấu vết lịch sử.
 
 - Lise, thú thật với cậu, từ khi tới đây cho đến nay, tớ 
					không có thời gian để làm du khách. Khi thì bận rộn dọn nhà, 
					rồi còn vụ... rồi còn các vấn đề không lường trước được.... 
					trường học, công việc hiện tại...
 
 - Cuối tuần này cậu rỗi chứ? Tớ sẵn sàng đảm nhận vai trò 
					hướng dẫn viên, giúp cậu khám phá các kì quan mà cậu chưa hề 
					thấy. Tớ sẽ... sẽ rất vui nếu được gặp cậu thứ bảy hoặc chủ 
					nhật.
 
 - Tớ thật tình rất lấy làm tiếc, Lise. Tớ đã hứa với ba mẹ 
					sẽ về Swidon hai ngày ấy. Tớ không thể thoái thác họ mãi. Họ 
					không được gặp tớ thường xuyên cho lắm...
 
 Không mấy khó khăn khi đọc được chút thất vọng trên gương 
					mặt cô.
 
 - Ừ thì... Xui thật... Chắc lần tới vậy?
 
 Tôi đã không muốn phật lòng cô thêm lần nữa.
 
 - Lise, cuối tuần sau, trong khoảng chục ngày tới, tớ sẽ ở 
					lại Oxford. Nếu muốn, cậu vẫn có thể dẫn tớ đi tham quan 
					thành phố. Tớ sẽ rất hân hạnh...
 
 Khuôn mặt cô bừng sáng. Không kiềm được cơn sung sướng, cô 
					ôm hôn má tôi, lần thứ hai trong cùng một ngày.
 
 - Ồ! Cậu thật dễ thương, Chris, cậu sẽ thấy, cậu sẽ không 
					chán đâu. Tớ biết hàng đống những nơi thú vị và... cậu sẽ 
					không còn lạc lỏng nữa.
 
 Chúng tôi tiếp tục hành trình lang thang. Đã đến lúc chia 
					tay. Elizabeth nắm lấy tay tôi.
 
 - Hẹn gặp cậu ngày mai, Chris.
 
 Vào trong nhà, tôi lại tìm thấy Arthur. Chú chim bồ câu bay 
					lại đậu trên bờ vai tôi.
 
 - Arthur, anh có cảm giác như Elizabeth muốn tiến sâu hơn là 
					chỉ quan hệ bạn bè. Anh sợ mình sẽ khiến cô ấy buồn...
 
					(Hết Phần 23 ... Xin xem tiếp
					Phần 
					24) |