| Khi thấy Linh Nhi dẫn một nhóm người gồm có 
                  Thanh Anh, Vệ Bích, Hà Thaí Xung, Ðinh Mẫn Quân tới để bức 
                  bách mình thì Vô Kỵ chán ngán tình đời, ngồi im, mặt mũi lầm 
                  lì, chờ họ đi tới coi họ sử sự với mình như thế nào.
 Linh Nhi đi tới trước mặt Vô Kỵ rồi nàng đứng lại, chăm chăm 
                  nhìn vào mặt chàng mà không nói một lời. Moị người kia đứng 
                  thành hình bán nguyệt bao quanh hai người, như hăm he, như chờ 
                  đợi. Vô Kỵ vẫn giữ khuôn mặt lầm lì, không lên tiếng. Bỗng 
                  nhiên chàng thấy từ khoé mắt huyền đẹp của Linh Nhi có hai 
                  hàng nước mắt tuôn rơi lã chã. Rồi nàng quì xuống cạnh Vô Kỵ, 
                  nắm lấy tay chàng mà thổn thức. Vô Kỵ đang chưa biết nói gì 
                  thì Linh Nhi đã sụt sùi:
 - Ðại ca…anh A-Ngưu…anh có bằng lòng giúp em một việc không?
 Vô Kỵ ngạc nhiên, không hiểu tại sao nàng đã dẫn cường địch 
                  của mình tới đây rồi còn nhờ vả mình nữa. Nhưng rồi chàng cũng 
                  buột miệng nói:
 - Tôi…anh không hứa chắc…anh không biết anh có làm nổi hay 
                  không.
 Linh Nhi nắm chặt lấy tay chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng mà 
                  nói:
 - Em muốn nhờ anh tìm cho ra anh ấy rồi nói với anh ấy là em 
                  không bao giờ giận hờn anh ấy, lúc nào em cũng nhớ tới anh ấy…
 Khi thấy Vô Kỵ lưỡng lự, ngần ngại không trả lời thì nàng nói 
                  tới luôn:
 - Anh A-Ngưu, anh có thương yêu em không? …Ðại ca, anh có muốn 
                  lấy em làm vợ không? …Một khi đã là vợ chồng, thương yêu nhau 
                  rồi, chắc anh sẵn sàng chiều em mọi việc.
 Vô Kỵ giật mình, chới với, không ngờ Linh Nhi lại hỏi mình 
                  những câu như vậy. Chàng ấp úng trả lời:
 - Linh Nhi…em…mình mới gặp nhau…thật tình …anh chưa hề nghĩ 
                  đến chuyện này…
 Mọi người chung quanh lúc đó cười ồ cả lên, có những tiếng chế 
                  diễu vang lên:
 - Mi nói là muốn gặp một người trước khi chịu chết. Tưởng 
                  người đó phải đẹp trai như Phan An, Tống Ngọc, ai ngờ hắn ta 
                  chỉ như là một con dã nhân, xấu xí như Sa Tăng vậy.
 - Ha…ha…Ðến như Sa Tăng kia mà còn không muốn lấy mi làm vợ. 
                  Tàn ác như mi thì làm sao mà ưng cho được.
 
 Linh Nhi như không màng đến những lời chế diễu, chỉ cúi mặt 
                  xuống, nước mắt vẫn tiếp tục tuôn rơi. Vô Kỵ nghe những lời đó 
                  thì mới vỡ lẽ ra là Linh Nhi đang bị họ áp chế, chứ không như 
                  mình đã tưởng. Rồi chàng thấy nàng cứ ngồi khóc ròng trông rất 
                  thương tâm thì chàng động lòng. Chàng liền cầm lấy tay nàng mà 
                  nói với giọng rất thành khẩn:
 - Linh Nhi, nếu em không cho là anh xấu xí, bất tài thì anh 
                  sẵn sàng nhận em làm vợ. Anh sẽ gắng hết sức để cho em được 
                  sung sướng, vui lòng, không làm em giận buồn.
 Linh Nhi nhìn lên, vui mừng, con mắt nàng như nở sao, lấp lánh 
                  qua màn lệ:
 - Ðại ca, anh có nói thật không?
 
 Bỗng nhiên Vệ Bích nhẩy tới, dí kiếm vào người nàng rồi quát 
                  lên:
 - Thôi đủ rồi! Bây giờ mi phải khai ra ngay là ai đã xúi ngươi 
                  giết chết hai cha con Trường Linh, Cửu Chân?
 Vô Kỵ nghe nói vậy thì giật mình. Chàng không ngờ chỉ vì một 
                  câu than trách của chàng về Cửu Chân mà Linh Nhi lại gây ra 
                  tai họa như vậy. Rồi chàng thấy Linh Nhi từ từ đứng lên điềm 
                  nhiên chỉ về đó mà nói:
 - Ðược rồi, nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ cho ngươi biết. 
                  Chính người này đã xúi ta đi giết Cửu Chân đó.
 Mọi người đưa mắt về hướng đó thì thấy Linh Nhi trỏ về chỗ 
                  Ðinh Mẫn Quân đang đứng chống nạnh. Mẫn Quân nghe nói vậy trợn 
                  mắt lên, tức giận. Vệ Bích liền quay đầu lại, nói lớn:
 - Nói láo!
 
 Nhưng hắn chỉ thấy loáng thoáng một cái là Linh Nhi đã lướt 
                  qua lưỡi kiếm của hắn mà nhẩy tới chụp lấy Thanh Anh rồi. 
                  Thanh Anh vội vàng múa kiếm phòng thân. Ðinh Mẫn Quân và Vệ 
                  Bích thấy thế cùng đưa kiếm ra tấn công Linh Nhi tới tấp. Tuy 
                  tay không nhưng Linh Nhi cũng không bị yếu thế, thân hình nàng 
                  nhanh nhẹn, bay qua vờn lại, luồn lách giữa ba thanh kiếm, 
                  công thủ rất thiện nghệ. Vô Kỵ nhìn thấy thế, không ngờ Linh 
                  Nhi cũng thuộc loại cao thủ, võ công cao cường. Qua một hồi, 
                  chàng biết một mình Linh Nhi, tay không, không sao thắng nổi 
                  ba người có khí giới. Chính vì vậy mà Thaí Xung chỉ đứng ở 
                  ngoài, khoanh tay áp trận.
 
 Chàng đang lo lắng cho Linh Nhi thì bỗng nhiên nghe nàng hét 
                  lên một tiếng lanh lãnh. Tự dưng nàng dở ra một thế võ rất 
                  quái dị, người nàng ngả ngả nghiêng nghiêng rồi thoắt một cái, 
                  người nàng đã hoán vị tới sau lưng Thanh Anh rồi nàng đưa hai 
                  tay ra nắm lấy cổ áo của Thanh Anh mà kéo mạnh xuống. Roạc một 
                  tiếng, áo của Thanh Anh đã bị xé làm đôi, tuột tung ra ngoài! 
                  Thanh Anh bị xé mất áo, đứng như trời trồng, phơi bày một thân 
                  hình trắng bóc, tuyệt mỹ, vai tròn, ngực nở, eo thon. Vệ Bích 
                  và Mẫn Quân đều ngừng kiếm ngẩn người há hốc miệng ra khi thấy 
                  Thanh Anh bị thoát y lột trần ra một cách nhanh chóng và gọn 
                  ghẽ như vậy. Trong khi đó Thanh Anh đã la lên một tiếng, liệng 
                  kiếm xuống, đưa tay lên che bộ ngực trần, lui vội ra xa. Thế 
                  võ của Linh Nhi trông thì không có gì là tinh kỳ cả, nhưng khi 
                  đem ra thực hành thì thật là quái chiêu và chuẩn xác. Linh Nhi 
                  phá lên cười thú vị, tinh nghịch. Nàng đã loại đưọc một địch 
                  thủ ra khỏi vòng chiến.
 
 Ngay Vô Kỵ cũng không kềm được tiếng cười. Chàng thấy Linh Nhi 
                  tuy đang gặp cường địch nhưng vẫn còn ranh mãnh lắm, như có vẻ 
                  không coi họ ra gì. Hà Thái Xung đứng ngoài, giữ tư cách bậc 
                  trưởng thượng, không giám cười lên tiếng. Nhưng miệng hắn cũng 
                  tủm tỉm, mắt cứ liếc nhìn vào thân thể vệ nữ, nửa kín nửa hở 
                  của Thanh Anh. Thật ra dâm như Thái Xung, hắn còn muốn Linh 
                  Nhi tụt luôn quần của Thanh Anh ra, lúc đó hoàn toàn trần 
                  truồng, nàng sẽ không thể che dấu hết được, tha hồ mà hắn 
                  thưởng thức!! Ðang lúc Thái Xung đang lơn mơn tưởng tượng thì 
                  Linh Nhi đã xoay người một cái, đá trúng vào hông của Vệ Bích 
                  làm hắn tê dại nửa người, té lăn xuống đất. Mẫn Quân hốt hoảng, 
                  thấy chỉ còn một mình, định la lên cầu cứu với Thái Xung thì 
                  Linh Nhi lại giở mững cũ, ngưòi nàng đã trườn tới sau lưng Mẫn 
                  Quân. Thế là sau tiếng rèng rẹc, Mẫn Quân cũng la lên một 
                  tiếng, liệng kiếm che người. Linh Nhi cười lên hinh hích, đắc 
                  thắng.
 
 Không thể điềm nhiên được nữa, Thái Xung quát lên:
 - Con ranh giỏi thật. Hãy coi đây!
 Hắn nhẩy xổ tới, tung ra một lúc mười mấy chiêu thần tốc vô 
                  cùng. Linh Nhi cố gắng chống đỡ. Nhưng vị trưởng môn phái Côn 
                  Luân không phải là có danh mà không có miếng, Thái Xung càng 
                  ra tay vũ bão, Linh Nhi càng lép vế. Bất chợt hắn đua tay ra 
                  điểm lia lịa vào người Linh Nhi. Nàng cố tránh nhưng rồi cũng 
                  bị Thái Xung thọc trúng vào vai và đùi khiến nàng té lăn ra, 
                  hết cục cựa.
 
 Trong lúc Thái Xung đứng cười ha hả thì Thanh Anh và Mẫn Quân 
                  hai người liền lăn xả tới chỗ Linh Nhi đang nằm gục dưới đất 
                  để báo thù. Ai cũng tưởng hai người đó sẽ sáp tới, băm vằm, 
                  hành hạ Linh Nhi cho đã cơn hận vì nàng đã làm nhục họ. Nhưng 
                  không đâu! Ðàn bà làm cái gì cũng đặc biệt, khó đoán. Họ có 
                  lối trả thù riêng độc đáo của họ. Thanh Anh hăm hở giật áo của 
                  Linh Nhi khỏi người nàng, lột trần nàng ra, làm trò gậy ông 
                  đập lưng ông, cho đã tức. Còn Mẫn Quân thì độc ác hơn, bặm môi 
                  trợn mắt, tụt luôn quần của Linh Nhi ra, trân truồng lõa thể, 
                  rồi còn kéo dạng hai chân Linh Nhi ra, phơi bày hết khe nguồn 
                  cây cối của nàng cho mọi người xem! Thái Xung nhìn thấy không 
                  cản vì hắn thấy thân thể Linh Nhi nằm lồ lộ, quá sức hấp dẫn 
                  và quá sức gợi dục. Thế là ước mơ của hắn cũng đã thành. Ðược 
                  thưởng thức cho đã mắt một thân thể trần truồng của một cô gái 
                  trẻ đẹp. Theo hắn, Linh Nhi có một thân hình cân đối và nẩy nở 
                  hơn Thanh Anh nhiều. Có lẽ vì Linh Nhi tươi trẻ hơn Thanh Anh 
                  mấy tuổi. Còn thân hình của ác nữ Mẫn Quân thì thôi, khỏi nói. 
                  Thái Xung không muốn dòm tới !
 
 Trong lúc Thái Xung thỏa mãn, Thanh Anh và Mẫn Quân hả hê thì 
                  Vệ Bích bực tức vô cùng. Bị Linh Nhi đả bại và mất người tình 
                  Cửu Chân, hắn hằn học cầm kiếm chỉ vào người Linh Nhi mà nói:
 - Tội ngươi tày trời, không thể dung tha được.
 Nói xong, Vệ Bích đâm luôn mũi kiếm vào người nàng. Bỗng nhiên 
                  có một vật gì phóng tới bắn thanh kiếm trong tay hắn ra thật 
                  xa. Thái Xung nhìn kỹ thì mới biết vật đó chỉ là một nắm tuyết! 
                  Người nào đó mà có công phu như vậy thì quả thật quán chúng. 
                  Hắn tự nghĩ mình cũng không thể có đủ công lực mà làm như vậy. 
                  Ðang trợn mắt kinh hãi thì liên tiếp có mấy nắm tuyết thay 
                  nhau bắn tới người hắn. Sợ quá, Thái Xung không dám chần chờ, 
                  bỏ chạy, vắt giò lên cổ. Bọn Thanh Anh thấy vậy cũng vôi vã 
                  chạy theo, bỏ mặc Linh Nhi nằm hơ hớ trên mặt đất.
 
 Người ra tay đó chính là Vô Kỵ. Trong lúc cái màn “xé áo tuột 
                  quần, phơi trần thân thể” xẩy ra, chàng không nhịn cười được, 
                  chần chừ vì thấy tính mạng Linh Nhi không bị đe dọa, nhưng khi 
                  Vệ Bích ra đòn ác hiểm định giết Linh Nhi thì chàng phải ra 
                  tay lập tức. Không có khí giới trong tay, chàng đành vội vã vo 
                  tuyết thành ám khí. Cửu Dương thần công của chàng dũng mãnh vô 
                  cùng khiến bọn Thái Xung phải kinh hồn. Thấy Linh Nhi nằm khỏa 
                  thân không động đậy, Vô Kỵ liền bóc hai nắm tuyết bắn vào 
                  người để giải huyệt cho nàng. Ðó là nhờ Linh Nhi nằm dạng chân 
                  dạng tay, không mảnh vải che thân, để lộ hết huyệt đạo nên Vô 
                  Kỵ mới có thể dễ dàng bắn đúng huyệt mạch của nàng.
 
 Cử động được, Linh Nhi mặc lại quần áo rồi tiến tới trước mặt 
                  Vô Kỵ mà nhìn chàng một hồi. Thấy nàng không có vẻ gì thẹn 
                  thùng sau vụ thoát y lõa lồ miễn cưỡng vừa rồi, Vô Kỵ cũng chỉ 
                  nhìn nàng, mỉm cười. Bỗng nhiên nàng đưa tay ra nhéo tai chàng 
                  một cái thật mạnh:
 - Anh A-Ngưu, sao anh không nói là anh có võ công tài giỏi như 
                  vậy? Biết vậy em đâu thèm đi trả thù cho anh làm gì.
 - Ui chao! …Em có nói cho anh biết là em cũng biết võ công đâu?
 
 Tới đây, chợt nghe tiếng còi vanh lên, Linh Nhi liền nói với 
                  Vô Kỵ:
 - Phái Ngai Mi kêu viện binh tới đó. Mình sắp gặp cường địch 
                  rồi.
 - Linh Nhi, em đừng lo, anh không để họ hại em đâu.
 Linh Nhi nheo mắt hỉnh mũi nhìn Vô Kỵ:
 - Ðúng rồi, nhưng anh để họ lột trần em ra cho mọi người xem. 
                  Chắc anh cũng thích lắm hả?
 Thấy Linh Nhi nhí nhảnh như vậy, Vô Kỵ nói đùa theo:
 - Hai ta sẽ là vợ chồng, lúc đó anh thưởng thức thân thể em 
                  lúc nào mà không được. Còn phải nói.
 
 Hai người đang nói chuyện đùa cợt với nhau thì từ xa Mẫn Quân 
                  đã từ từ đi tới. Theo sau Mẫn Quân là một cô gái khoảng muời 
                  tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp mê hồn. Khi tới gần Linh Nhi, Mẫn 
                  Quân liền nói với cô con gái:
 - Chu sư muội, chính nó đó.
 Thiếu nữ trẻ đẹp họ Chu vòng tay nói với Linh Nhi:
 - Xin hỏi cô nương, tại sao vô cớ đả nhục sư tỉ của tôi như 
                  vậy?
 - Tại sư tỉ của cô đâm chém tôi trước chứ có phải tôi sinh sự 
                  đâu?
 Mẫn Quân xen lời, hằn học:
 - Chỉ Nhược, em đừng nghe lời nó nữa. Cứ bắt nó đem tới cho sư 
                  phụ định đoạt.
 - Xin nghe lới sư tỉ.
 Nói xong, Chỉ Nhược lại vòng tay hướng về phía Linh Nhi:
 - Xin lỗi cô nương, tôi xin thất lễ.
 Linh Nhi nhăn mặt cười khẩy lên một tiếng:
 - Muốn động thủ thì ra tay đi, còn bày đặt xin lỗi với xin 
                  phép nữa!
 
 Chưa nói hết câu, Linh Nhi đã lướt mình tới đánh ra một lúc ba 
                  bốn đòn vào người Chỉ Nhược liền. Vì đã dự bị sẵn, Chỉ Nhược 
                  xoay người một cách nhẹ nhàng, tránh được luôn mấy thế công 
                  của Linh Nhi rồi sau đó đánh trả lại ba bốn thế công ngay tức 
                  thì. Chỉ trong chớp mắt, hai nàng đã trao đổi với nhau hơn 
                  mười mấy chiêu thức.
 
 Vô Kỵ nghe Mẫn Quân xưng hô với cô con gái là Chỉ Nhược thì 
                  mừng rỡ vô cùng. Không ngờ cô con bé xinh xắn săn sóc mình hồi 
                  xưa trên sông Hán Thủy bây giờ lại là một thiếu nữ tuyệt đẹp, 
                  chim sa cá lặn, võ công tinh thục như vậy. Chắc hẳn là Trương 
                  Tam Phong đã gửi gấm nàng trên núi Nga Mi và Diệt Tuyệt Sư 
                  Thái đã có một học trò cưng yêu. Ðang mừng rỡ thì Vô Kỵ lại 
                  đâm lo ngay. Chàng thấy hai nàng ra tay đánh nhau rất rát mà 
                  Vô Kỵ thì không muốn bất cứ ai trong hai nàng bị đả thương. 
                  Bỗng nhiên thân hình Linh Nhi ngả nghiêng, chập chờn. Muốn 
                  nhanh chóng chấm dứt cuộc tỉ thí và cũng muốn cho Chỉ Nhược 
                  thưởng thức một màn thoát y độc địa cho bõ ghét, Linh Nhi liền 
                  sử dụng ngay thế “ve sầu thoát xác” mà nàng đã dùng một cách 
                  toàn hảo với Thanh Anh khi nãy!
 
 Ðứng ngoài, Mẫn Quân vội la lên:
 - Aí chà! Chết…
 Ngồi ngoài, Vô Kỵ cũng kêu lên:
 - Coi chừng!
 
 Nhưng đã trễ. Rèng rẹc hai tiếng lụa xé. Linh Nhi và Chỉ Nhược 
                  hai nàng đều đứng như trời trồng. Trong tay hai nàng, mỗi 
                  người đều nắm một mảnh áo của người kia. Thì ra nhờ thân pháp 
                  nhanh nhẹn, Chỉ Nhược may mắn thoát được thế “ve sầu thoát xác”, 
                  không bị Linh Nhi xé áo lột trần, chỉ bị rách mất một mảnh nhỏ 
                  trên vai. Và ngược lại, Chỉ Nhược cũng nắm được vạt áo của 
                  Linh Nhi khiến nàng cũng bị rách một mảnh phía trước. Trong 
                  lúc Vô Kỵ thở ra nhẹ nhõm thì chàng đã thấy Chỉ Nhược lảo đảo, 
                  mặt mày lợt lạt, dựa vào người Mẫn Quân, tựa như đã bị thương 
                  thế trong người. Mẫn Quân hoảng sợ, không nói một lời, vội vã 
                  dìu Chỉ Nhược bỏ đi ngay. Vô Kỵ nhìn theo, lo lắng.
 
 Bất chợt Vô Kỵ nghe tiếng gió thì chàng đã bị Linh Nhi tát một 
                  cái nháng lửa vào má:
 - Thật là mặt dầy! trông thấy gái đẹp là đã mê tít rồi.
 - Trời đất! anh làm gì mà em lại đánh anh như vậy?
 Linh Nhi chìa môi ra, nói với một giọng giận dữ:
 - Anh mới thấy con nhỏ Chỉ Nhược là đã mất hồn, lại còn lo âu 
                  thương xót nó nữa…
 Vô Kỵ đỏ mặt, cãi lại:
 - Thế thì lúc nào em cũng nhớ nhung tới người tình của em, anh 
                  có than phiền gì đâu nào?
 Nghe tới đây, Linh Nhi há miệng ra định nói lại nhưng rồi nàng 
                  lại lặng im, bỗng gục mặt xuống, nước mắt rơi xuống dầm dề. 
                  Thấy nàng khóc mủi lòng quá, Vô Kỵ bèn nắm tay Linh Nhi mà vỗ 
                  về:
 - Linh Nhi, em, mình không nên đem những chuyện này ra làm 
                  phiền lòng nhau nữa. Anh xin lỗi em đó, Linh Nhi…
 
 Thổn thức một hồi, Linh Nhi gạt nước mắt, nói với Vô Kỵ:
 - Anh A-Ngưu, anh đừng lo. Chỉ Nhược không bị gì đâu. Em đâu 
                  có đụng vào người cô ta. Cô ta giả bộ bị thương thôi. Chắc cô 
                  ta sẽ kêu sư phụ cô ta đến đó.
 Ðoạn Linh Nhi lau sạch nước mắt, cố làm ra vẻ bình thường, hỏi 
                  Vô Kỵ:
 - Chân anh đã khỏi chưa? Có đi được không?
 - Chưa. Nhưng nếu phải đi thì anh có thể cố gắng chống nạng đi 
                  được.
 - Diệt Tuyệt sư thái sắp tới rồi đó. Hai ta đối phó không nổi 
                  đâu, phải rời chỗ này lập tức. Nếu anh chưa đi được thì để em 
                  cõng anh chạy trốn mới xong.
 Nói đoạn Linh Nhi nghiêng mình xuống giúp Vô Kỵ nằm lên lưng 
                  mình rồi nói lơ lửng:
 - Anh bám vào người em cho chắc nghe. Nếu lỡ té xuống gẫy chân 
                  nữa thì chị Chỉ Nhược không chịu lấy chồng què đâu đó.
 
 Vô Kỵ thấy nàng lúc vui lúc buồn, lúc giận lúc đùa nên chàng 
                  chỉ cười hì hì nắm lấy vai nàng. Thấy chàng cứ rờ rờ lên lưng 
                  mình, Linh Nhi liền cục cựa hai vai mà la lên:
 - Trời ơi, anh bám chặt đi chứ, làm gì mà quờ quạng khiến em 
                  nhột nhạt quá chừng hà!
 Nghe vậy Vô Kỵ không kiêng dè nữa choàng tay qua vai nàng mà 
                  ôm chặt, nằm ép sát lên lưng Linh Nhi. Tuy ngươì Vô Kỵ to lớn, 
                  Linh Nhi nhỏ bé hơn, nhưng nàng vẫn có thể cõng Vô Kỵ nhẩy lên 
                  cây, chuyền từ cành này sang càng nọ, phóng đi vun vút.
 
 Nằm trên lưng Linh Nhi, Vô Kỵ thấy lòng mình như phiêu hốt. 
                  Hai tay chàng quàng chặt lấy đôi vai thon gọn. Mặt chàng thì 
                  nhìn sát vào cái cổ trắng như ngó sen, cái tai mềm sữa, hương 
                  thơm dịu dàng cứ sông lên mũi. Nguyên cả người chàng thì cọ 
                  sát vào thân thể mềm mại, êm chắc của Linh Nhi. Hai tay dẻo ấm 
                  của nàng thì cứ xiết chặt lấy đùi mình. Bao nhiêu thứ ấy làm 
                  Vô Kỵ động lòng liền. Người chàng trở nên rạo rực, chân khí 
                  bắt đầu chạy rần rần. Con cu của chàng bắt đầu ngỏng dậy. Vô 
                  Kỵ hốt hoảng, nhận ra ngay đây là lần đầu tiên trong sáu bẩy 
                  năm nay chàng mới có cơ hội gần gũi và cọ sát với một cô con 
                  gái. Phen này chắc chết! Ðang trong tình cảnh chạy trốn này mà 
                  tự dưng nứng cặc lên thì chẳng còn cái thống chế gì nữa!
 
 Mấy tuần trước chàng đã thấy cảnh làm tình của Cửu Chân và xoa 
                  ngực của Linh Nhi, chừng ấy đã làm chàng lên cơn nứng rồi. Bây 
                  giờ, nằm phục trên người đẹp, được ôm trong tay và cọ sát liên 
                  hồi trên thân thể thơm ngon, Vô Kỵ không thể cầm lòng đậu. Khi 
                  thấy con cu mình đang từ từ phồng to lên, Vô Kỵ vôi vã nhắm 
                  mắt ngưng tụ ý chí, điều hòa chân khí. Linh Nhi mà biết được 
                  thì ngượng chết! Biết nói năng làm sao! Quả nhiên con cu của 
                  chàng lại thu nhỏ lại. Nhưng rồi Linh Nhi cứ thỉnh thỏang sốc 
                  chàng lên, nhẩy lên nhẩy xuống, chuyền cây này qua cây nọ, 
                  khiến con cu của chàng bị liên tục bóp chẹt trên lưng nàng 
                  khiến chàng mê man, sung sướng thì nó lại nở lớn ra, cương lên 
                  nhanh chóng. Vô Kỵ lại phải ngưng tụ chân khí để thu nhỏ con 
                  cu mình lại. Cứ như thế, con cu chàng cương ra, thu nhỏ liên 
                  hồi, khiến Vô Kỵ vừa sướng khoái, vừa lo lắng phập phồng, 
                  không biết phải làm sao?
 
 Ban đầu Linh Nhi không để ý. Nàng cứ ra sức cõng Vô Kỵ để mà 
                  chạy thật xa. Nhưng một lúc sau, nàng cảm thấy sau lưng mình 
                  như có một cái gì cưng cứng đè vô, rồi cảm giác đó lại mất đi. 
                  Sau nữa, vật to cứng lại dài ngoằng ra cạ vào lưng mình, rồi 
                  vật đó lại nhỏ lại, mềm đi, rồi lại cứng lên, dầm dập vào lưng, 
                  rồi lại thun nhỏ, ngọ nguậy, đâm xóc. Linh Nhi thầm nghĩ, 
                  “Quái lạ! Không biết con gì cứ bám vào lưng mình, phá phách. 
                  Rõ ràng là nó không muốn cắn mình, không làm hại mình, chỉ 
                  chửng giỡn, làm mình nhột quá!” Nhưng một thời gian sau thì 
                  nàng biết ngay cái “con gì đó” là cái của nợ của Vô Kỵ chứ 
                  không còn gì khác nữa. Nó nằm chình ình ngay giữa hai chân của 
                  chàng, đong đưa, lủng lẳng. Tuy vậy, Linh Nhi vẫn nghi ngờ, 
                  không hiểu tại sao con cu của Vô Kỵ lại có thể làm được những 
                  trò ma mãnh kì dị như vậy. To, nhỏ, ngắn, dài, co dãn, cục cựa.
 
 Chạy một lát, Linh Nhi không cầm lòng được nữa, nàng tiến tới 
                  một vách núi mà đặt Vô Kỵ xuống để tìm cho ra cái nguyên nhân 
                  tinh kỳ này mới được. Trên đời này làm gì mà có chuyện lạ lùng 
                  như vậy bao giờ? Khi quay lại nhìn kỹ xuống hạ bộ của chàng, 
                  thì Linh Nhi phải sửng sốt, trợn đôi mắt đen tròn ra, đưa bàn 
                  tay xinh xắn lên miệng đang há lớn, ngó chăm chăm, không nói 
                  nên lời. Một lát sau, không dằn lòng được nữa, Linh Nhi che 
                  miệng, bằng một giọng vừa ngạc nhiên vừa thích thú, từ cái 
                  miệng tròn vo, từng tiếng một thoát ra từ từ:
 - Anh A-Ngưu…Trời ơi…Ðại ca… Mèng………Ooomyyygosh!*
 
 * This is for you, my dear Piglet and my adored SecrAdmirer. I 
                  wrote this installment clearly with you two in mind. As 
                  freaky, perverse and idiosyncratic as it seems, this episode 
                  however is exceptionally tamer than the previous ones (sic). I 
                  hereby humbly ask for your indulgence and refrainment from 
                  overcriticism. Please, nghe em… Eventually, I know, somehow, 
                  at the very least, you’re gonna get a kick out of it !
 (Hết Phần 10 ... Xin mời xem 
                  tiếp Phần 
                  11) |