Vô Kỵ và Tiểu Siêu phóng người
như bay lên núi, hướng về phía có tiếng người chém giết mà
chạy tới. Khi tới trưóc tổng đàn thì Vô Kỵ thấy hai cây đại kỳ
trước cổng không còn nữa. Cây cờ có chữ “Quang” thì nằm gẫy
gục, rách bươm dưới đất, còn cây cờ có chữ “Minh” thì mất tích,
chẳng thấy đâu. Nhìn quanh, Vô Kỵ thấy thây người nằm ngổn
ngang, máu me vương vãi, rõ ràng là nơi đây đã xẩy ra một cuộc
chiến đấu rùng rợn, kinh hồn. Ðây đó có vài ba đám cháy, lửa
lan cao lên, khói bốc ngùn ngụt. Thấy cảnh tượng tan hoang,
thây nằm chồng chất, Tiểu Siêu kinh hoàng quá, đưa hai tay lên
che mặt rồi úp đầu vào vai Vô Kỵ, không dám nhìn tiếp nữa. Vô
Kỵ cũng bàng hoàng trước cảnh chém giết, tàn phá đó. Chàng ôm
lấy vai của Tiểu Siêu mà kéo nàng vào người mình, trống ngực
đập thình thình.
Từ từ dắt Tiểu Siêu bước qua cái cổng, Vô Kỵ thấy chung quanh
nhân số tử thương tăng lên rất nhiều. Giữa tiếng rên rỉ của
những thương nhân, Vô Kỵ nhìn lên hướng la hét thì biét nó
thoát ra từ căn lầu lớn nhất trên Quang Minh đỉnh. Ðó là nơi
mà Dương Tiêu và các người đã bị Thành Khôn hãm hại. Lòng dạ
nóng như lửa, Vô Kỵ liến nắm tay Tiểu Siêu mà chạy nhanh về
hướng đó. Bỗng nhiên có hai vị hòa thượng, một cầm giới đao,
một cầm thiền trượng, nhẩy xổ ra cản đường hai người mà quát
lớn:
- Các ngươi là ai, có liên quan gì đến Ma giáo không?
Rồi không chờ câu trả lời, nhà sư cầm giới đao chém luôn vào
người Vô Kỵ, còn nhà sư kia thì đưa thiền trượng lên mà hớt
ngang qua đầu Tiểu Siêu thật mạnh. Không ngờ hai nhà sư mới
quát hỏi xong thì đã ra tay đánh người, Vô Kỵ liền né người
qua một bên, tránh lưỡi đao, đồng thời chàng kéo Tiểu Siêu
theo mình khiến cây thiền trượng đánh hụt qua đầu nàng nghe
cái “vù!”. Ai dè nhà sư cầm thiền trượng đánh quá đà, đầu
trượng vượt qua mặt Tiểu Siêu đi thẳng tới người nhà sư kia
nghe một tiếng “bùng”. Nhà sư cầm giới đao bị đáng trúng ngực,
thổ ra một búng máu tươi, ngã ra dẫy đành đạch. Thấy mình đánh
lỡ tay chết đồng bọn, nhà sư nọ đã không sợ hãi ngừng tay thì
chớ, còn trợn mắt quơ thiền trượng lại, đánh tiếp lên đầu Vô
Kỵ một cái nữa. Tức giận, Vô Kỵ liền đua tay ra nhanh như chớp
bắt lấy cây thiền trượng mà giật nó khỏi tay của hắn. Nhà sư
đó cứng đầu, không chịu buông thiền trượng, bị kéo theo, té
nhũi xuống. Khi hắn thả tay ra thì người hắn đã bắn vào một
cây cột trụ bằng đá bên đường, mặt hắn va vào trụ đá nghe một
cái ‘bốp”. Máu mũi phun ra lai láng, hắn ngã lăn ra, bất tỉnh.
Chẳng màng đến vết thương của hai nhà sư trầm trọng như thế
nào, Vô Kỵ liền liệng cây thiền trượng xuống đất rồi cùng Tiểu
Siêu, không thèm nhìn lại, mà rảo bước thẳng tới hướng căn nhà
lớn.
Hai người tới gần nơi la hét thì thấy một đám đông nguời đứng
tụ tập đằng trước, lóng ngóng nhìn vào sảnh đường ở phía trong.
Vô Kỵ bèn nắm tay Tiểu Siêu mà len lỏi giữa đám người tiến vào.
Mọi người thấy chàng không mặc quần áo của Ma giáo nên để cho
chàng tự tiện. Một vài người còn ngạc nhiên khi thấy Tiểu Siêu
bị khóa chân vào sợi dây xích, bước đi kêu loảng xoảng. Tuy họ
thấy nàng trẻ tuổi nhỏ người, nhan sắc xinh tươi mà bị xiềng
xích như vậy, rồi lại còn đi sát với một chàng trai, thì họ
vẫn làm ngơ. Trong giới giang hồ có rất nhiều chuyện kỳ lạ,
quái đản, nhưng nếu không động chạm gì đến ai thì chảng ai
muốn xía vô làm gì. Khi bước vô đứng trước thềm nhà rồi, Tiểu
Siêu kéo tay của Vô Kỵ mà nói khẽ vào tai chàng:
- Thưa công tử, cháu lo ngại cho tiểu thư, không biết tiểu thư
có mệnh hệ gì không? Ðể cháu đi vào nội phòng xem sao.
Vô Kỵ cũng có cùng ý nghĩ lo lắng như nàng vậy, nhưng chàng
lắc đầu, nói nhỏ:
- Tiểu Siêu, tôi thấy yên tâm hơn nếu cô ở kế bên tôi.
- Công tử đừng lo. Ðám quần hùng của sáu đại môn phái chắc
không nỡ đan tâm ra tay mà chém giết một Tiểu Siêu bé nhỏ này
đâu.
Nói xong Tiểu Siêu nhoẻn miệng cười, để lộ hai đồng tiền, rồi
không chần chừ gì cả, quay người bước đi luôn. Vô Kỵ vội đưa
tay ra nắm giữ nàng lại nhưng không kịp. Chàng lại không muốn
mọi người chung quanh dòm ngó, nghi kỵ nên đành để cho nàng đi.
Vô Kỵ lo lắng nhìn theo cho đến khi bóng người nhỏ nhắn của
Tiểu Siêu khuất đi sau bức tường. Chàng thở dài một tiếng rồi
lách người đi vào sảnh đường.
Trong sảnh đường, chàng thấy có hai nhóm người chia ra đứng
ngồi ở hai phiá. Nơi phiá chàng bước vào là quần hùng của sáu
đại môn phái, đứng thành nhóm của từng môn phái riêng biệt. Ở
cuối sảnh đường là nhóm Minh giáo, chàng thấy có Dương Tiêu,
Nhất Tiếu các người đang nằm trên cáng gỗ, có cả Bất Hối nữa,
hiển nhiên là họ vẫn còn mang trọng thương. Mọi người trong
đám người Minh giáo lúc đó đều chăm chú nhìn vào một ông lão
mặc đồ Minh giáo, tướng người cao lớn, đầu râu trắng xoá, đang
đứng giữa quảng trường. Vô Kỵ thấy ông lão đô con, trịnh trọng,
quắc thước, hai con mắt sáng ngời như hai vị sao thì ngạc
nhiên không ngờ trong Minh giáo lại có một nhân vật tinh kỳ,
hổ tướng như vậy. Lúc đó lão già vòng tay hướng về phiá một vị
hòa thượng của phái Thiếu Lâm mà nói:
- Không Văn phương trượng, là người đứng đầu chiến dịch càn
quyét Minh giáo chúng tôi, phương trượng đã cam kết là sẽ
không hạ lệnh ra tay chém giết những người Minh giáo ở đây nếu
lão phu tiếp tục chống cự được với những ai ra tay khiêu chiến.
Vậy xin phương trượng tự trọng mà giữ lời hứa.
Không Văn đại sư liền vòng tay đáp lễ:
- Lão tăng đã cam kết thì sẽ giữ lời hứa. Xin Bạch Mi Ưng
vương đừng quá lời. Lão tăng chỉ lo ngại cho Ưng vương là làm
sao mà Ưng vương có thể tiếp cự với bao nhiêu quần hùng có mặt
hôm nay cho được. Chi bằng xin Ưng vương đầu hàng, như vậy may
ra còn bảo toàn được tính mạng.
Vô Kỵ nghe nói thế thì mừng rỡ vô cùng. Thì ra vị lão tướng
oai hùng kia là Bạch Mi Ưng vương Hân Thiên Chính, ông ngoại
của mình. Lúc đó, Ưng vương đã cười ha hả:
- Lão phu là một trong tứ đại hộ pháp của Minh giáo, dẫu hôm
nay có mất mạng vì bảo vệ bổn giáo thì cũng chì là bổn phận và
trách nhiệm của mình mà thôi. Lão phu đâu còn mong mỏi gì nữa.
Nghe Ưng vương đứng giữa sảnh đường mà nói lên những câu khí
khái, thần thế oai hùng như thế, Không Văn đại sư và quần hùng
chung quanh ai cũng kính phục. Không Văn đại sư liền chắp tay
trước ngực, cúi đầu xuống ra chiều tỏ ý thâm trọng. Ðâu đó
trong đám quần hùng đã có tiếng thì thầm, trầm trồ khen ngợi.
Bỗng nhiên có một người mặc áo bào trắng, ung dung bước ra
giữa sân phe phẩy cây quạt mà nói:
- Lời của Ưng vương nói ra làm tại hạ rất cảm kích. Nhưng hôm
nay nhiệm vụ của chúng tôi là tận diệt Minh giáo, trừ nạn cho
võ lâm, không thể không làm tròn được. Vì thế, Hà Thái Xung
tôi xin mạn phép lãnh giáo Ưng vương vài thế võ.
Ưng vương nhìn bộ tịch của Thái Xung mà thầm nghĩ:
- “Ngày thường ta có coi tên họ Hà này là cái thá gì đâu. Hôm
nay ỷ đông cậy thế, hắn ta dám vác mặt ra đây mà khiêu chiến
với ta. Hà, hà, được lắm!”
Tuy nghĩ thế nhưng Ưng vương cũng nhã nhặn cười nói:
- Lão phu được tiếp vài chiêu với Thiết Cầm tiên sinh, trưởng
môn phái Côn Luân thì cũng vạn hạnh lắm lắm.
Thái Xung nghe thế liền vỗ cây quạt vào lòng bàn tay một cái.
Tức thì có sáu nàng con gái, mặc đồ toàn trắng, dung nhan cực
kì xinh đẹp, xếp hàng từ từ đi ra. Bốn cô xếp thành hai hàng,
mỗi bên hai nàng, còn hai cô nữa thì đi ở giữa, trịnh trọng
đem theo một cái hộp gỗ mà kính cẩn dâng lên tới trước mặt y.
Thái Xung liền mở nắp hộp ra thì mọi người thấy nó chứa một
cây hồ cầm bằng sắt, khí giới mà y xử dụng cho xứng với danh
hiệu Thiết Cầm của y. Quần hùng nhìn cảnh dềnh dàng, làm trò
trịnh trọng hoa hòe như vậy thì ai cũng bấm bụng nín cười.
Thái Xung dắt cây quạt vào người rồi rút ra một thanh đoản
kiếm dưới đáy cây hồ cầm ra, sau đó quay lại nói với Thiên
Chính:
- Xin Ưng vương lựa chọn khí giới đi.
Ưng vương mỉm cười:
- Lão phu lâu nay không đụng chạm tới võ khí. Ðể khi nào tiện
dịp, sẽ tìm tự tìm lấy cũng được.
Thái Xung nghe Ưng vương nói mỉa như là ra tay với mình không
cần dùng tới vũ khí thì y tức giận đỏ mặt, không nói nhiều,
vung kiếm ra mà đâm tới người Ưng vương luôn, ánh sáng loang
loáng.
Thiên Chính cười khì một tiếng, nghiêng người tránh mũi kiếm
rồi vung tay ra xử dụng Ung chảo thủ mà chộp ngay vào vai Thái
Xung. Biết Ưng vương là một tay thiện nghệ, có một không hai
trên đời, về môn Ưng chảo thủ, Thái Xung liền cẩn thận, ra sức
múa kiếm mịt mù chém ngay vào tay của ông. Ưng vương thấy Thái
Xung biến thế nhanh chóng như vậy thì ông cũng đổi thế, xoay
tay nắm luôn vào cổ tay của y mà cướp lấy thanh đoản kiếm.
Thái Xung kinh hãi, thấy Ưng vương tay không mà đối chọi với
đoản kiếm kỳ ảo của mình mà không có vẻ nao núng gì cả, ra
toàn là thế công, không có thủ, thì y vội thu làn kiềm quang
quanh người lại, múa tít đoản kiếm, mưa vào không lọt. Ưng
vương bỗng quát lớn lên một tiếng, cánh tay và ngón tay của
ông tư nhiên dài ra thêm một tí, cong vòng như móng chim ưng,
tấn công một lúc vô năm sáu chỗ nhược trên người Thái Xung. Bị
tấn công rát quá, Thái Xung vừa múa kiếm vừa lùi lại vài bước
thì y đã tới gần tới sáu cô gái đệ tử của y rồi. Ưng vương
thừa cơ đưa cả hai tay ra như hai móng vuốt mà tạt tới mặt của
Thái Xung. Khi Thái Xung vội vàng ngửa người ra mà tránh né
thì Ưng vương liền tiến tới một bước, một tay vẫn tiếp tục cào
vào mặt Thái Xung, còn tay kia thì rẽ ngang ra mà cướp luôn
cay hồ cầm nằm trong cái hộp trên tay sáu cô gái. Thấy khí
giới của mình bị Ưng vương đoạt lấy dễ dàng như lấy đồ trong
túi vậy, Thái Xung tức giận vô cùng. Y liền bay người tới,
vung kiếm ra, điểm lia liạ vào người Ưng vương. Mọi người chỉ
nghe linh kinh leng keng mấy tiếng liên hồi thì mới biết là
Ưng vương đã lấy cây hồ cầm bằng sắt mà đỡ lấy thế kiếm của
Thái Xung rồi. Thấy Ưng vưong dùng hồ cầm của mình mà đỡ gạt
hết những thế kiếm của mình, Thái Xung liền dừng kiếm, long
cặp mắt lên nhìn Ưng vương một cách căm tức. Thiên Chính mỉm
cười, nhìn xuống mấy vết đâm chém ỡ đáy cây hồ cầm, đưa tay sờ
nhè nhẹ lên vết sước trên mặt sắt rồi nhìn lên mà nói với Thái
Xung:
- Lão phu xin lỗi Thiết Cầm tiên sinh đã làm xây xát cây đàn
sắt này của tiên sinh. Ðể lão phu thử xem âm thanh của nó có
bị ảnh hưởng gì không nhé.
Nói xong, Ung vương liền đưa ngón tay ra búng luôn mấy cái lên
mấy sợi dây đàn.
Thái Xung chỉ nghe “phèng, phèng” hai tiếng là người y đã
hoang mang, choáng váng, tim đập thình thình. Thì ra Ưng vương
đã truyền công lực thâm hậu xuống dây đàn, mà là dây sắt chứ
không phải dây tơ, rồi phẩy luôn hai cái, khiến âm thanh phát
ra từ thùng đàn, mà là thùng sắt chứ không phải là thùng cây,
bắn vào người Thái Xung khiến y bị chấn động toàn thân. Sáu cô
gái đứng gần y cũng bị ảnh hưởng, lao đao suýt ngã. Quần hùng
chung quang nghe tiếng tiếng kêu như dao cưa, sấm động phát ra
từ cây thiết cầm thì cũng cảm thấy khó chịu, bồi hồi. Như vậy
thì đủ thấy công lực của Bạch Mi Ưng vương quả nhiên là mạnh
bạo, độc nhất vô nhị trên đời.
Sau khi làm quần hùng đứng tim với hai tiếng “phèng, phèng”,
Ưng vương liền đứng xoay người hướng về phiá Thái Xung, năm
ngón bấm dây, năm ngón gẩy lên dây sắt mà dạo luôn bản “Thoát
Tâm Dạ Tương Khúc”. Bài này là một hoan khúc nổi tiếng của
giới ca nhi, rất thịnh hành trong các thanh lâu, ổ điếm, được
chơi lên với mục đích là để gợi hứng cho khách tìm hoa để sau
đó đụ gái cho đã. Nên nhớ là nghề chuyên môn của Bạch Mi giáo
là khai thác ổ mãi dâm, khuyếch trương kỷ nữ nên bất cứ những
gì liên quan tới dâm tư nhục thể là họ rành lắm. Vì thế mà
tiếng nhạc của “Thoát Tâm Dạ Tương Khúc” rất khiêu dâm, dậy
nứng, kèm theo công lực hùng hồn của Ưng vương dồn vào âm
thanh đẩy tiếng đàn sắt tới Thái Xung, nên ảnh hưởng của nó
kinh hồn, vừa như du dương, ủy mị, vừa như mưa rơi, thác đổ.
Nghe được một khúc, Thái Xung đã toát mồ hôi, thân hình run
lẩy bẩy. Y vội vàng vận công chống cự. Nhưng Ưng vương tiếp
tục gẩy đàn dồn dập, tấn công không ngớt, năm ngón tay phẩy
qua gẩy lại không ngớt trên năm sợi dây đàn sắt. Người Thái
Xung bây giờ uớt đẫm mồ hôi, mặt mày nhăn nhó, chân tay chụp
giựt. Tiếng đàn chui vào tai, chạy xuống hạ bộ, cứ mỗi nốt
nhạc phát ra từng tưng là mỗi lần con cu của y giật bắn lên
từng chập, nhộn nhạo khó chịu vô cùng. Quần hùng chung quanh,
tuy không bị trực tiếp tấn công bởi âm thanh tiếng đàn nhưng
cũng phải vận công chịu đựng. Trong lúc Thái Xung cố gắng
chống trả với tiếng đàn dâm dục thì sáu cô gái đệ tử của y còn
bị hành hạ tơi bời hơn nữa. Chỉ sau một vài tiếng đàn thì các
cô đã oằn oại, nằm gục cả xuống đất rồi.
Một lúc sau đó, dưới ảnh hưởng ma quái của tiếng đàn dâm dật,
các nàng gái nõn nường, sau một lúc uốn éo, co giật, bắt đầu
cởi quần áo thoát y. Trước hết, các cô tụt áo ra phơi bày ngực
vú, để lộ đôi gò bồng đảo trắng phau, tràn đầy nhựa sống. Thôi
thì đủ cỡ, đủ dạng. Cô thì to lớn, dềnh dàng như hai trái bưởi,
cô thì nhỏ nhắn, tí nheo như hai trái chanh, cô thì hơ hớ, đầy
đặn như hai trái cam. Căng cứng, mềm mại, no tròn, nung núc.
Ðầu vú của cô nào cũng săn cứng, nở to, đâm thẳng ra trên
quầng vú đỏ hồng tươi mắn. Sáu nàng mặt xinh như hoa mà vú vê
nhồi nhấp lại càng thêm hấp dẫn. Cởi áo ra rồi, các nàng bắt
đầu đưa tay lên mà xoa bóp, mân mê bầu vú của mình. Cô nào vú
lớn thì bóp vú mình cho nó dài ra rồi le lưỡi ra mà tự liếm bú
đầu vú. Có nàng thì nhoài người ra mà nắn bóp ngực vú, bú nút
núm vú của cô nàng nằm kế bên. Những thân thể quấn quít vào
nhau, hổn hển mê tơi. Trong đám quần hùng, có người nội công
kém cỏi hoặc bị phân tâm bởi màn xoa bú vú ngực khiêu gợi của
các nàng, bắt đầu thở lên dồn dập, cặc cu từ từ cương lên,
ngổng đứng.
Sờ soạng với nhau một hồi, các nàng bị mê hoặc, kích thích,
cơn dâm nổi lên không cản được, vừa uốn éo, co giật, vừa từ từ
cởi quần mình ra. Mọi người lại được thưởng thức một cảnh
thoát y lồn chim phơi bày, lông lá rợp trời, mông đít lổn ngổn.
Dưới tiếng đàn réo rắt, dâm ma, các nàng uỡn ẹo theo tiếng
nhạc, không cưỡng lại được với sức khuyến rũ của tiếng đàn
quái ác mà đưa tay ra sờ mó lồn của mình hoặc vuốt ve chim của
cô khác. Ngực vú các nàng căng cứng, dâm thủy chẩy ra tràn trề.
Một lũ con gái đẹp như tiên nga, trần truồng, uốn éo dưới đất,
sờ soạng bú liếm lẫn nhau, trông thật tục tĩu, dâm dật. Giữa
sảnh đường to lớn, đông đủ hào kiệt, vậy mà các cô tiên nữ
khoả thân hành dâm tập thể, loạn cuồng mê tơi thì đủ thấy ảnh
hưởng của tiếng đàn Ung vương mãnh liệt như thế nào. Trước
cảnh loạn dâm ác liệt như vậy, các vị hoà thượng của phái
Thiếu Lâm đều cúi đầu, nhắm mắt mà niệm kinh. Còn các vị nữ
hiệp của phái Nga Mi thì sượng sùng, đỏ mặt quay người đi nơi
khác. Còn các quần hùng nam phái thì phần lớn dương mắt, mở
lớn tròng mà chăm chăm tận hưởng một màn khiêu dâm có một
không hai trên đời. Nhiều người dương vật dựng đứng, chĩa ra
ngoài. Có người lấy tay mà đẩy cặc mình xuống, có người che
đậy hạ bộ để khỏi bị đội quần lên. Nhìn các cô gái xinh tươi,
đẹp đẽ trần truồng không quần áo hành dâm lạc thú, có người
không cưỡng được vô ý thức nắm lấy cặc mình mà xoa bóp, có khi
còn vô tình xục lên xục xuống nữa!
Bỗng nhiên Ưng vương mạnh tay, gẩy đàn nhanh lên, âm thanh như
đốc thúc, dục dã khiến Thái Xung rung bắn lên và các nàng cong
người hẩy lồn nhún chim lên xuống rầm rập theo nhịp đàn tợn
hơn nữa, như đang làm tình với một người vô hình nào đó, cho
người đó đụ một cách vũ bão vào lồn vậy. Một thoáng sau, cô
nào cô nấy mồ hôi nhễ nhại, tóc tai tơi bời, mà vẫn tiếp tục
bóp vú nẩy lồn, dầm dâp theo khúc điệu dâm ô. Sau đó, có hai
nàng, có lẽ là đồng tình luyến ái, ôm nhau xà nẹo mà hôn hít
nhau, nút lưỡi nhau, bóp vú nhau, sờ lồn nhau. Còn bốn cô nàng
xinh đẹp kia thì lần mò, trườn thân hình trần truồng trắng
muốt bò tới mà ôm chầm lấy Thái Xung. Một cô thì ôm lấy chân y
mà hửi hớm. Một cô thì hổn hển ôm lấy hạ bộ y mà dúi mặt vào
háng y, há miệng ngậm lấy cặc y qua vải quần, nghịch ngợm với
con cu của y. Cô thứ ba thì rên rỉ ôm ngang người y mà luồn
tay vào áo để sờ bụng, liếm vú của y. Còn nàng thứ tư thì
nghiến răng nhắm mắt, ôm lấy đầu y, dúi mặt y vào bộ ngực căng
phồng của nàng, kẹp đầu y vào giữa hai bầu vú trắng nõn, no
tròn mà day diết. Bị bốn nàng lõa thể quấn quít trên người,
làm đủ trò khiêu gợi, dâm tục giữa đám quần hùng trong giới
giang hồ, Thái Xung hốt hoảng, biết ngay là Ưng vương đang
dùng tiếng đàn để bêu xấu mình trước mặt mọi người. Một mặt y
cố vận công chống cự với tiếng đàn ma, một mặt y lấy cả chân
lẫn tay mà đẩy thân hình trần truồng gợi dục của các cô gái
dâm đãng ra khỏi người y. Nhưng bốn nàng như bốn con rắn, mê
hoặc bởi nhịp điệu dâm dật của “Thoát Tâm Dạ Tương Khúc”, bám
riết lấy Thái Xung, không chịu buông ra. Thân thể trần trụi
của các nàng trắng bóc, trơn láng vì uớt đẫm mồ hôi vậy mà cứ
dính xát, xà nẹo vào người y. Trong lúc Thái Xung vật vã, khổ
sở, cuống quít thì bỗng nhiên, dưới ảnh hưởng của điệu nhạc
truy hoan, một nàng đã bắt đầu cởi áo y ra, còn một nàng nọ
đang lần mò vào dây lưng mà định tụt quần của y xuống. Mọi
người thấy thế thì trợn mắt, nín thở, biết ngay Thái Xung phen
này chỉ còn độn thổ, mặt mày nhẵn lùi, sau này không còn dám
ló mặt trên giang hồ nữa. Lúc đó Ưng vương mỉm cười, lim dim
cặp mắt, vận hết công lực xuống mười đầu ngón tay mà vừa bấm
dây vừa phẩy đàn, gia tăng nhịp điệu, cơ hồ muốn kết thúc cho
mau cái bài học cho Thái Xung để đời.
Ngay lúc đó, mọi người chợt thấy loáng thoáng một bóng người
nhẩy xổ ra, dùng kiếm đâm vào người của Ưng vương một cách rất
mau lẹ. Không ngờ bị tấn công một cách bất ngờ, Thiên Chính
cũng nghe tiếng gió mà nghiêng ngưòi qua môt bên. Nhưng “rột”
một cái, mũi kiếm đã đâm suốt qua vai của Ưng vương rồi. Mọi
người thấy thế thì la hoảng. Nhìn kỹ ra thì mới biết là Ban
Thục Nhàn vì muốn cứu chồng đã nhẩy ra đánh lén, đả thương Hân
Thiên Chính. Thì ra Thục Nhàn đứng ngoài thấy chồng mình bị
Ưng vương làm nhục trước mặt dân chúng thì y thị rất căm tức
nhưng không dám tự tiện ra tay sợ phạm đến qui củ giang hồ.
Ðến khi các nàng đệ tử mê dâm mở màn một cuộc thoát y Thái
Xung thì y thị không thèm để ý gì đến danh môn chính phái gì
nữa mà rút kiếm ra đâm lén Ưng vương liền. Khi lưỡi kiếm còn
nằm sâu trong vai Thiên Chính thì Thục Nhàn đã nghe rõ có
tiếng bêu rếu chê bai trong đám quần hùng. Y thị thầm nghĩ:
- “Bây giờ sự việc đã lỡ, chỉ còn một cách là giết quách lão
già này đi, làm thành một chuyện đã rồi. Thì mọi người sẽ
không còn dị nghị gì nữa, cho rằng mình vì đại nghĩa tận diệt
Ma giáo mà thôi.”
Nghĩ tới đó, Thục Nhàn rút kiếm ra mà định bồi thêm một nhát
nữa giết chết Ưng vương cho xong đời. Nhưng khi y thị vừa rút
mũi kiếm ra khỏi vai của Thiên Chính thì Ưng vương đã vươn tay
ra, dùng Ưng chảo thủ mà bắt ngay lấy cánh tay của Thục Nhàn
rồi bóp mạnh. Mọi người chỉ nghe tiếng lạo xạo, rơm rớp: Thiên
Chính đã bóp gẫy vụn xương cánh tay của Thục Nhàn rồi. Tiếp
theo đó là cánh tay kia của Ưng vương cũng vung lên chộp xuống
vai của Thục Nhàn mà bóp tan nát xương vai của y thị luôn nữa.
Trong lúc Thục Nhàn tối tăm mặt mũi, ngã ngửa xuống đất thì
Thiên Chính cũng lảo đảo, máu trên vai tuôn ra như xối. Mọi
thấy chuyện xẩy ra như thế đều kinh hãi, không ngờ Ưng vương
đang lúc bị trọng thương mà vẫn có thể ra tay trong nháy mắt
đả thương được một nhân vật cao trọng của phái Côn Luân như
vậy.
Lúc đó, thấy ông ngoại mình bị thương máu chẩy lênh láng, lảo
đảo sắp ngã, Vô Kỵ liền nhẩy ra, đưa tay điểm luôn vào mấy đại
huyệt chung quanh vai của Ưng vương để cầm máu rồi dìu ông ta
nằm xuống đất. Chàng nhanh tay xé áo băng bó cho Thiên Chính,
thủ thuật cứu thương của chàng thật là thành thạo, kiến hiệu,
khiến mọi người ai cũng ngạc nhiên. Ưng vương hai mắt nhắm
nghiền, nằm lả dưới đất. Chăm sóc cho Ưng vương xong, Vô Kỵ
bèn quay qua hướng Không Văn đại sư mà nói:
- Thưa phương trượng, hành động đánh lén của người chính phái
như vậy khiến tôi không phục một tí nào. Anh hùng quân tử mà
như thế sao? Ỷ đông cậy thế, thật là nhục nhã cho một danh môn.
Bây giờ, nếu ai có muốn giết hại người Minh giáo thì xin hãy
giết tôi trước đi!
Quần hùng thấy Vô Kỵ là một chàng thanh niên, trẻ tuổi, lạ
hoắc, áo quần lam lũ, đứng giữa sảnh đường mà nói lên nhưng
câu anh phong, đởm khí như vậy thì lấy làm kinh ngạc. Thủ
thuật cứu thương băng bó của chàng thật là tuyệt luân, nhưng
võ công của chàng tài giỏi tới đâu mà dám ngang nhiên một mình
đứng ra chống chế bao nhiêu anh hùng hào kiệt?
Không Văn đại sư liếc nhìn thấy các đệ tử phái Côn Luân đang
bồng dắt vợ chồng Thái Xung trở vô -- Thục Nhàn thì nằm như
chết ngất, còn Thái Xung thì uể oải như không còn sức lực --
rồi nhìn tới Vô Kỵ mà không biết nói gì. Tuy không biết Vô Kỵ
là ai, nhưng lời nói khẳng khái của chàng rất đúng, không còn
chối cãi vào đâu nữa. Quần hùng ai nầy đều im lặng. Mọi người
như hổ thẹn cho hành động của Thục Nhàn mà cũng ra vẻ phục
thầm Vô Kỵ nữa. Giữa nơi trận trường sôi động, tự dưng có một
chàng trai trẻ hiên ngang bước ra nhạo báng quần hùng, hảo hớn
rồi lại còn lớn tiếng khiêu khích mọi người, bao che cho nhóm
người Minh giáo sắp bị tận diệt thì đó không phải là một hành
động dễ làm. Ai nấy nhìn nhau không biết phải nói năng ra sao,
mắt mọi người đều đổ dồn về hướng Không Văn đại sư, chờ đợi.
Nhà sư ngần ngại, ậm ừ...
Bỗng nhiên Diệt Tuyệt sư thái từ từ bước ra giữa sảnh đường,
mặt mũi lầm lì mà nhìn thẳng tới Vô Kỵ...
[Mohammed Al-Douri, Iraq’s
ambassador to the United Nations: “The game (by saying the
game, I mean the war) is over. I hope the peace will prevail
and the Iraqi people at the end of the day will have a
peaceful life.”]
Xin xem tiếp Phần Giữa - Ðoạn
12 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh (I I I)
(Hết Phần 19 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 20) |