Vô Kỵ mở mắt nhìn lên trời. Chàng nhíu mắt lại khi thấy mặt
trời đã lên cao tới đỉnh đầu và ngạc nhiên khi biết mình đã
ngủ say quá đến như vậy. Chàng vội chống tay ngồi lên thì
cảm thấy đầu óc choáng váng, khí lực yếu ớt. Chàng bèn thử
vận khí thì thấy trong người trống không. Hốt hoảng, chàng
nhìn qua thì thấy Tạ Tốn vẫn còn say ngủ. Nhìn ra xa thì
thấy mấy nàng con gái cũng đang nằm ngủ mê man.
Chàng liền bước tới nơi Linh Nhi nằm thì giật mình kinh hãi
khi thấy máu đỏ nhuộm đầy người nàng. Chàng vội vàng nâng
Linh Nhi dậy thì thấy nàng đã tắt thở, không hồn, đầu ngoẹo
qua một bên, xuội lơ trên cánh tay chàng. Chàng run rẩy, đau
thương khám kĩ người nàng thì mới hay ngực nàng đã bị đâm
thủng một lỗ sâu, máu khô đọng lại từ bao giờ. Chàng cố giằn
không cho nước mắt trào ra mà đau xót, nhẹ nhàng đặt nàng
xuống.
Sau đó chàng vội chạy tới xem Chỉ Nhược đang nằm mê man ra
sao thì thấy mặt mũi nàng cũng máu me vương vãi. Chàng liền
đưa tay bắt mạch thì thấy tim nàng đập rất chậm, nhưng không
đến nỗi nào. Vén tóc nàng lên thì chàng mới thấy hai vết
thương: một mảng tai bị cắt đứt và một vết thương ngay sau
thái dương.
Chàng nhíu mày, không hiểu hung thủ là ai mà đã ra tay một
cách tàn nhẫn như thế. Chợt chàng nhận ra là Triệu Minh đã
mất tích, không thấy tâm dạng đâu cả. Hồi họp cho số phận
của Triệu Minh, chàng liền đứng thẳng người mà vận sức kêu
lên::
- Triệu cô nương! Triệu cô nương! Cô có đó không?
Chàng lớn tiếng nói lên vài lần mà vẫn không nghe câu trả
lời. Đưa mắt tìm quanh, chàng vẫn không thấy nàng đâu cả.
Tiếng gọi của chàng làm Tạ Tốn và Chỉ Nhược cựa mình thức
giấc. Vô Kỵ vội chạy đến bên Tạ Tốn khi ông ta đang uể oải
ngồi lên. Chàng liền hỏi:
- Nghĩa phụ có sao không?
Tạ Tốn lắc đầu:
- Ta không sao cả, chỉ thấy mệt mỏi mà thôi.
Rồi ông nhìn quanh mà nói:
- Thanh đao của ta đâu? Có người lấy đi mất rồi.
Nghe thế là tim Vô Kỵ đập lên thình thịch, chàng ngờ ngợ là
có một chuyện gì ghê ghớm đã xẩy ra mà Triệu Minh có dính
dáng tới chứ không sai.
Lúc đó, Chỉ Nhược kêu lên một tiếng kinh hãi làm chàng và Ta
Tốn cùng chạy đến. Thấy nàng đang khóc ròng, hai tay che lấy
một bên mặt thì Vô Kỵ liền nói:
- Chu cô nương đừng sợ, hung thủ tuy ra tay ác độc, nhưng
chỉ là vết thương nhẹ thôi. Không sao đâu?
Chỉ Nhược vừa nấc vừa thút thít hỏi:
- Thề còn Linh cô nương và Triệu cô nương...
Vô Kỵ cúi mặt xuống, trả lời vói một giọng thê thảm:
- Linh Nhi bị người nào đó hạ thủ, không còn nữa. Còn Triệu
cô nương thì đã mất tích, không biết ra sao.
Tạ Tốn nói:
- Đồ Long đao của ta đã mất, mà Triệu cô nương cũng biệt
dạng. Hừ! Đây không phải là một chuyện ngẫu nhiên.
Vô Kỵ nghe nói thì choáng người. Quả thật Triệu Minh đang
muốn có được Đồ Long đao trong tay. Không phải là nàng đã
đòi hỏi chàng cho nàng mượn nó trong một thời gian hay sao?
Chàng đang phân vân thì Chỉ Nhược nói qua màng lệ:
- Triệu cô nương tâm địa thật ác đôc. Nàng thấy Linh cô
nương được đại ca thương yêu chăm sóc nên nàng ghen tức mà
giết đi. Còn tôi cũng bị nàng gia hại vì tôi là bạn quen
biết của đại ca. Bây giờ chắc nàng đã trốn mất với Đồ Long
đao rồi.
Nghe vậy, Vô Kỵ chợt nhớ là mấy ngày trước trong khoang
thuyền của Kim Hoa Bà Bà, Triệu Minh đã giận dữ khi biết
chàng quen thân với Linh Nhi, nàng đã dùng dằng tức tối bỏ
đi khi chàng nói cho nàng biết là hai người là bạn thân từ
lúc nhỏ. Và trước đó nữa, trong chùa Vạn Pháp, chính nàng
cũng đã ra tay muốn rạch nát mặt Chỉ Nhươc. Vậy là quả nhiên
Triệu Minh đã có hiềm thù, ganh ghét gì đó với hai nàng này
rồi. Có thể vì vậy mà nàng đã ra tay một cách kinh khủng như
thế chăng? Mặt chàng đỏ bừng lên, chàng quay người đi, nói:
- Để tôi đi tìm Triệu cô nương.
Mọi người đi xuống tới bãi mà vẫn không thấy nàng đâu, còn
con thuyền Ba Tư cũng đã đi mất hút. Vô Kỵ thở dài, than:
- Nàng đi mất rồi!
Tạ Tốn nghiến răng nói:
- Vậy là hôm qua, chúng ta đã bị con lỏi họ Triệu đánh thuốc
độc, rồi sau đó nó ra tay hãm hại Linh cô nương cùng Chu cô
nương, rồi nó lại lấy cắp bảo đao Đồ Long của ta mà trốn đi
về đất liền.
Thế là mọi người đều biết chuyện đã xẩy ra như thế nào rồi.
Ai nấy đều tức giận căm gan...
Trưa hôm đó, Vô Kỵ than khóc mà chôn cất Linh Nhi. Đứng
trước mộ nàng, chàng căm phẫn nói:
- Linh Nhi, em, xin em hãy nằm yên nghỉ. Anh thề là anh sẽ
trả mối thù này cho em.
Sau đó chàng nhìn mọi Tạ Tốn, Chỉ Nhược mà nói:
- Cũng may là hải đảo này tuy nhỏ, nhưng có đủ nai dê và
nước vũng nên chúng ta không phải bị chết đói, chết khát.
Quan trọng nhất là phải trục xuất chất độc ra khỏi người,
sau đó là tìm phương cách trở về lục điạ.
Vậy mà phải mất hai ngày trời Vô Kỵ mới tự vận khí đuổi hết
chất độc trong người ra được. Sau đó chàng phải mất bốn ngày
nữa mới giúp Tạ Tốn vận công khỏi bệnh. Tới ngày thứ năm,
chàng ngần ngại không dám chữa cho Chỉ Nhược. Muốn giúp nàng,
chàng phải chạm vào thân người trần trụi của nàng, một tay
đè lên lưng nàng và một tay đặt ngay nơi bụng dưới nàng,
cùng nàng chuyển khí công ít nhất là năm ngày, liên tiếp,
không rời.
Chàng bèn nói cho Tạ Tốn biết nỗi khó khăn đó thì Tạ Tốn
cười nói:
- Sao con không nhận lấy Chu cô nương làm vợ đi. Như vậy là
chu toàn nhất. Hai người đã là vợ chồng rồi, đâu còn ngại
ngùng gì nữa.
Vô Kỵ biết không còn cách gì khác. Chàng ngẫm nghĩ một tí
rồi chàng lên tiếng đồng ý ngay. Thật ra, đây cũng là ước mơ
lớn nhất trong đời của chàng. Trong cái họa lại có cái mừng.
Nếu chàng không nhân dịp này mà đưa tay hái đi một đóa hoa
khuynh quốc này thì đợi đến bao giờ? Rồi chàng đưa mắt nhìn
Chỉ Nhược như dò hỏi. Nàng thấy thế thì đỏ mặt, quay người
đi.
Tạ Tốn cười ha hả, hỏi tới:
- Chu cô nương có chịu không? Nếu cô nương muốn còn toàn
mạng mà sinh con đẻ cái sau này thì bây giờ, tại đây, cô
phải quyết định đi. Đó là phương cách duy nhất mà thôi.
Chỉ Nhược ngượng ngùng một chốc rồi gật đầu nhẹ một cái.
Vô Kỵ thấy thế thì vui mừng nói:
- Vậy coi như đây là lời tuyên thệ, mai sau về đất liền,
chúng ta sẽ làm lễ cưới.
Chỉ Nhược nghe xong là mắc cỡ quá, bỏ chạy lên đồi. Vô Kỵ
bèn chạy theo, tới mõm đá thì chàng giữ nàng lại. Giữa nơi
thanh cao vắng lặng, hai người ngồi xuống ôm nhau mà tự tình.
Chỉ Nhược đẩy chàng ra, hờn dỗi nói:
- Em xấu xí như vầy, mặt mày chằng chịt, đâu có tương xứng
với đại ca, một vị giáo chủ Minh giáo cho được.
Vô Kỵ kéo nàng lại, đặt tay xoa lên tóc nàng:
- Không đâu. Đường dao rạch trên mặt em rồi cũng sẽ lành,
vết sẹo sẽ mờ phẳng, không ai biết. Còn một tí bên tai em
thì sẽ có tóc che rồi, cũng chẳng ai hay.
Rồi chàng ôm lấy nàng mà nói khẽ:
- Chỉ Nhược, em đẹp đẽ như vậy, anh mê em muốn chết đi được.
Chắc chắn mai sau con cái chúng ta cũng sẽ xinh tươi như mẹ
của chúng mà thôi.
Chỉ Nhược lại đẩy chàng ra:
- Bây giờ đại ca nói vậy, nhưng sau này gặp những cô gái đẹp
khác, như Triệu cô nương chảng hạn, chắc anh sẽ bỏ em mà
thôi.
Vô Kỵ nghe thế thì nghiêm mặt lại:
- Anh đã thề là anh sẽ báo thù cho Linh Nhi. Sau này, nếu
gặp lại Triệu cô nương, anh sẽ giết nàng liền.
Chỉ Nhược bỉu môi:
- Anh nói như thế thì anh phải giữ lời. Em chỉ sợ một khi
anh gặp nàng ta là anh lấp lú muốn lấy nàng ta làm vợ luôn
đó.
Vô Kỵ cười, ghì nàng lại, hôn nàng một cái lên má:
- Chỉ Nhược, anh đã có một nàng tiên nữ giáng trần làm vợ
rồi, đâu còn mong muốn gì hơn nữa.
Chỉ Nhược để mặc cho chàng hôn mình. Vô Kỵ bèn làm tới, nâng
cằm nàng lên mà đặt lên đôi môi mọng đỏ một cái hôn nữa,
thật dài. Hai người nút lưỡi nhau, tận hưởng cái ngon ngọt,
cái ẩm ướt trong miệng nhau. Hai đôi môi dính sát vào nhau,
hai cái lưỡi quyện chặt vào nhau. Bỗng dưng Chỉ Nhược vòng
tay ra mà ôm cứng lấy người Vô Kỵ. Chàng cũng quàng tay mà
ghì siết thân hình nàng vào lòng. Rồi cả ai đều ngả người
xuống, hai thân hình nhập vào nhau như một. Cứ như thế, hai
người nằm chồng lên nhau, cuốn chặt vào nhau, hôn nhau, nút
lưỡi nhau, trao cho nhau từng hơi thở dồn dập, đổi cho nhau
những nhịp tim rộn ràng.
Bú nút lưỡi nhau sau một thời gian dài, Vô Kỵ bèn nói qua
hơi thở:
- Thôi bây giờ anh chữa bệnh cho em nhe.
Chỉ Nhược đang cười khúc khích thì Vô Kỵ liền cởi áo nàng ra
luôn. Hoa mắt trước một thân hình trắng buốt, mềm mại, thon
dẻ, thơm tho, chàng liền đưa miệng lên một cái đầu vú mà bú
liếm và đưa một tay ra mà xoa bóp nhè nhẹ lên cái bầu vú
kia. Hành động của chàng làm Chỉ Nhược cong người lên. Nàng
ôm lấy đầu chàng mà xiết vô ngực, rồi nũng nịu nói:
- Trời... Anh... Bộ chữa bệnh ở chỗ đó hả?
Vô Kỵ vừa nắn cái nhũ hoa mịn tròn, vừa thì thào trên cái
đầu vú cương cứng:
- Không... Nó ở dưới đây nè...
Nói xong là chàng đưa bàn tay kia mà lần xuống phần hạ bộ
của nàng. Bàn tay chàng lướt qua một vùng da thịt ấm êm, rồi
tới một vùng lá cỏ mịn màng, sau đó là một vùng đào khê ẩm
ướt. Đụng tới cái khe lạch là chàng liền cong bàn tay lại mà
đẩy tới – ngón tay chàng đã luồn sâu một cách dễ dàng vào
trong cái lỗ âm đạo nhớt nhờn đó rồi, tới tận đốt cuối cùng.
Chỉ Nhược cong người lên như đón nhận ngón tay đó. Vô Kỵ bèn
làm tới: tiếp theo đó là ngón thứ nhì. Chỉ Nhược ôm chặt lấy
người chàng thêm nữa. Vách âm đạo của nàng bóp nhẹ lại, phập
phồng trên ngón tay chàng. Vô Kỵ không chần chừ mà đút luôn
ngón thứ ba vào. Chỉ Nhược rên lên một tiếng. Vách âm đạo
của nàng co chặt thêm, chật ních, bó sát cả ba ngón tay của
chàng. Bị nong cứng như vậy, âm đạo Chỉ Nhược tự nhiên ứa ra
chất nhờn nhiều thêm lên, như là phụ họa, giúp đỡ cho ba
ngón tay đó vô sâu thêm nữa, như là kêu gọi, mời mọc sự thâm
nhập của ngón tay thứ tư. Vô Kỵ định thọc luôn bốn ngón vào
lồn nàng, nhưng rồi chàng ngừng lại khi nghe tiếng rên của
nàng – nó như nửa đê mê, nửa đau đớn.
Ba ngón tay kì diệu đang nằm trong động thiên thai đó làm
cho Chỉ Nhược chới với. Nàng nhắm nghiền hai mắt lại, há
miệng thở không ra hơi. Đau nhức nhưng mà sướng khoái, y hệt
như là được công phá bởi một cái dương vật thật cứng vậy.
Nghĩ tới đó, nàng liền đưa tay ra mà sờ mó lên dương vật của
chàng. Thốt nhiên nàng mở choàng mắt ra. Trời ơi, sao mà nó
cứng cáp, dùi cui quá vậy?
Đây là lần đầu tiên, từ lúc trưởng thành, nàng chạm tới con
cu của Vô Kỵ. Dầu rằng trưóc đó hai người đã làm tình với
nhau, lúc mà nàng đã trao đời con gái cho chàng, nhưng chưa
bao giờ nàng lại được cầm tới cái dương cụ hùng dũng như thế
của chàng. Nàng nhớ là lúc còn nhỏ, nàng có nghịch ngợm với
con cu của chàng, lúc đó hai người mới có khoảng mười tuổi.
Bây giờ nàng vẫn còn hình tượng nó ra sao, nhưng chăc chắn
là không giống như con cu đang cương tướng lên trong cái
quần này.
Hồi họp và thắc mắc, nàng lẹ làng đút tay vào quần chàng
(như là chàng vừa mới đút tay vào quần nàng) mà lôi ra một
con cặc mập mạp, to lớn, dài cứng. Nàng trợn trừng mắt lên,
bàn tay nhỏ bé, thuôn gọn của nàng hoàn toàn tương phản với
con cu sừng sững, ghồ ghề đó. Thật là một trời một vực. Nàng
tự hỏi tại sao một con cu nhỏ bé lúc trước lại có thể trở
nên to lớn dị thường đến như vậy? Nhỏ tuổi lớn lên, con
người, thân thể cũng tăng trưởng thêm ra. Nhưng thay vì tăng
trưởng gấp đôi, gấp ba như nhũng bộ phận khác thì con cu của
chàng, so với lúc nhỏ, có lẽ phát triển gấp năm, gấp mười
chứ không phải ít. Nắm cái khúc thịt nóng hổi, nặng nề đó
trong tay, nàng liền thầm so sánh nó với những con cu mà
nàng đã thấy trong đời. Có bao nhiêu đâu? Ghê ghớm nhất là
dương vật của tên mọi da đen. Cặc của Vô Kỵ tuy không bằng
cặc của tên da đen (Sao mà bằng được? Con cu của hắn chỉ có
ở những con thú vật mà Chỉ Nhược đã từng thấy, như của trâu
bò vậy), nhưng nó đẹp đẽ hơn nhiều, hồng hào chứ không đen
thui, rậm rạp chứ không trụi lũi.
Nghĩ tới cái dương vật của tên da đen, Chỉ Nhược liền nhớ
tới lần khẩu dâm mà tên đó cứ muốn đút khúc củi của hắn vào
miệng nàng. Cảm giác của nàng lúc đó chỉ là đau đớn, không
có một chút vui thú nào cả. Tuy đã bị đâm thọc nhiều lần vào
miệng, nhưng chưa bao giờ nàng hưởng được cái thú của màn
nút cu. Vì những lần trước đó toàn là bị hiếp áp với bức
dâm. Nhưng bây giờ thì khác... Bây giờ là với người yêu, bây
giờ là với người tình. Nghĩ tới đó, tự dưng nàng nắm cứng
lấy con cu của Vô Kỵ, bóp chặt lấy thân cu chàng, làm máu
dồn lên đầu cu, chóp mu nở lớn thêm. Rồi như bị thôi miên
bởi con cặc đó, Chỉ Nhược từ từ xoay mình ngược lại, cẩn
thận không để cho ba ngón tay của chàng sút khỏi âm đạo
mình, nàng nhìn chăm chăm vào con cặc trong tay rồi đưa
miệng tới mà ngậm nó vào trong họng luôn. Nguyên cả cái đầu
nấm mất hút trong miệng nàng liền. Cảm nhận được cái căng
cứng, nóng hổi trong miệng mình, Chỉ Nhược hút một cái thật
mạnh làm Vô Kỵ rướn mình lên. Nàng liền đặt cái lưỡi ở dưới
cái đầu nấm, đẩy nó lên nóc họng, rồi chúm môi bọc kín lấy
cái đầu cu trong miệng mà nút thật mạnh một cái nữa khiến Vô
Kỵ phải kêu lên:
- Ối chà... a... a...
Sướng lắm, nhưng Vô Kỵ cũng không quên người bạn tình. Chàng
thọc ba ngón tay liên tiếp vào chim nàng. Chỉ Nhược đáp lễ
bằng cách dạng chân ra cho ba ngón tay đó ra vô một cách dễ
dàng hơn, rồi tiếp tục bú nút cái đầu cu của chàng một cách
tận tình. Hai người ngược đầu nhau mà hợp dâm, chàng thì
càng sướng cu thì càng mạnh tay, nàng thì càng sướng chim
thì càng mạnh miệng. Tiếng bú cu, thọc lồn cứ vang lên từng
chập, nhóc nhách, bầm bập.
Một lát sau, chàng và nàng cùng quay đầu lại - chàng rút tay
ra khỏi chim nàng, nàng nhả miệng ra khỏi cu chàng - mà ôm
nhau nút lưỡi nhau một chập nữa. Vừa đè lên nàng, vừa hôn
nàng, Vô Kỵ liền đút con cặc nhơ nhớp nước miếng vào cái lồn
ướt nhẹp nước dâm của nàng. Cặc chàng vừa đẩy vô tới tận gốc
là Chỉ Nhược đã móc hai chân lên đùi Vô Kỵ mà kẹp cứng lấy
người chàng. Chưa được đụ nhiều mà nàng đã cảm thấy âm đạo
mình bị nong cứng, chật ngất rồi. Nàng nhắm nghiền mắt lại,
cắn chặt lấy hai bờ môi, ôm cứng lấy người chàng, kẹp chắc
lấy chân chàng. Bị kềm chân, khóa tay, Vô Kỵ không thể bắt
đầu dập dồn đụ thẳng xuống vào lồn nàng được, vì người nàng
đang dính sát vào người chàng như hai con sam vậy. Nhưng
chàng cũng không thể ngâm mãi, không nắc được. Cu đã đưa vào
chim rồi thì làm sao mà ngừng ngang xương hởi trời. Có là
thánh mới làm được như vậy (mà thánh thì đã không đụ gái bao
giờ!). Vì thế mà chàng phải xoay người lại để cho Chỉ Nhược
nằm ở trên, như thế cuỡi ngựa, để cho nàng làm thế chủ. Vậy
mà nàng vẫn đeo cứng lấy chàng, nằm yên trên người chàng như
chết ngất vậy.
Vô Kỵ thấy nàng cưỡi lên người chàng mà không sàng sê nhún
nhẩy gì cả thì chàng bèn cong ngưởi hẩy mình lên, nâng nàng
lên theo. Sao đó chàng thả lỏng cho người mình rớt xuống một
cái thì người nàng cũng rớt theo. Mông đít chàng đập xuống
đất một cái “phạch” thì lồn nàng cũng đè mạnh xuống khiến
cho cặc chàng đâm sâu vào thêm một cái “rọt”. Rồi chàng lại
hẩy mông mình lên, thả mông mình xuống thật nhanh khiến cho
phân nửa con cặc bị rút ra khỏi lỗ lồn, theo đó, vì sức nặng
của thân người, lồn nàng tự nhiên dộng thẳng xuống con cặc
chàng, sâu tới tận gốc. Và cứ như thế, chàng hẩy lên là nàng
tự ý đụ xuống, nghe bùm bụp. Và cứ như thế, hai người đụ
nhau không ngừng.
Với tư thế như vậy, trông như là hai người đang đụ nhau,
chàng đụ lên và nàng đụ xuống, nhưng thật ra Vô Kỵ là người
chủ động trong màn làm tình này. Nàng chỉ nằm yên trên người
chàng, mặc cho chàng đưa đẩy – có lẽ là vì nàng mang bệnh,
còn yếu chăng? Chàng có đẩy lên thì nàng mới dập xuống được.
Chàng hẩy mông càng cao thì nàng đụ chim xuống càng mạnh.
Chàng hẩy đít càng nhanh thì nàng đụ chàng càng mau. Vì thế
mà từ từ Vô Kỵ cứ gia tăng cường độ, càng hẩy cao lên, càng
nhanh thêm, khiến lồn Chỉ Nhược liên tiếp, mạnh bạo dộng
xuống con cặc đang đâm thẳng lên của chàng. Nhiều lúc, khi
âm hộ nàng đang có đà dập xuống thì chàng đã hẩy mạnh mông
mình lên (lồn đang rớt xuống nhanh thì cặc đâm thẳng lên
giữa đường), làm con cặc liền đục sâu vào lỗ lồn thật mạnh,
ngay trên không trung, sâu tuốt tới tận tử cung, nghe phành
phạch. Được đâm thọc như thế, Chỉ Nhược có cảm tưởng như là
khúc gân của chàng đã chọi lên tới ngực, thẳng tới cổ họng
mình vậy. Thế mà nàng không thấy đau, chỉ thấy sướng. Thế mà
nàng không thấy mệt mà chỉ thấy đê mê. Do đó mà nàng cứ nằm
yên một cách thụ động, chơi vơi, nhắm mắt há mồm, mà sung
sướng hưởng thụ cái dập dồn sâu tuốt đó, trong một thời gian
dài.
Nàng kêu lên mỗi lần con chim nàng dộng xuống con cặc của
chàng:
- Hự... Hự... Hự...
Và cùng một lúc, chàng đáp lời nàng trong cơn mê dâm:
- Hừ... Hừ... Hừ...
Tiếng rên như hòa nhịp với cái lỗ lồn khít khao, đẫm nước,
cứ đều đều nuốt hết cả một con cặc cương cứng, to bản, rồi
lại nhả nó ra, rồi lại nuốt nó lại. Con cu cứ liện tục hiện
ra rồi đục vào, mất hút ngay giữa đám lông dầy. Chỉ Nhược
nằm yên mà đụ chàng (hay là cho chàng đụ), và nhận thấy ra
ngay đây là lần thứ nhì nàng cảm thấy khoái lạc tột cùng khi
được làm tình (những lần khác là khi nàng bị bức dâm, hãm
hiếp, thì chỉ có đau đớn và ê chề) – mà cả hai lần đều là
cùng với Vô Kỵ...
Khi Vô Kỵ xuất tinh sối sả ra rồi, chàng vẫn không ngừng hẩy
lên, lồn nàng vẫn tiếp tục đụ xuống cặc chàng, khiến tinh
trùng bị dồn ra khỏi lỗ lồn, bắn ra tung toé, nghe nhóc
nhách, ọc ạch... mãi không thôi. Hai người làm tình với
nhau, cũng như lần đầu tiên khi nàng dâng hiến đời con gái
cho chàng trong rừng vắng, dập dồn và dai dẳng, chán chê mê
đời. Mà có lẽ còn đắm đuối hơn trước nữa kìa. Vì lúc đó, hai
người mới gặp nhau sau bao năm xa cách, còn e dè, ngần ngại.
Bây giờ đã có hôn phối rồi, sự ngập ngừng, e lệ đó dường như
không còn nữa, nên cả hai đều hành dâm với nhau một cách
buông thả, không còn úy kị gì nữa, làm như là đã thành vợ
thành chồng rồi vậy. Sự gần gũi đó khiến chàng và nàng thấy
hợp vói nhau hơn, dễ dàng san sẻ cái vui sướng với nhau hơn,
dễ dàng đưa nhau tới miền khoái lạc mà chỉ có cặp tình nhân
mê nhau, yêu nhau lắm mới làm được.
Và cứ như vậy, chàng liên tiếp kêu lên trong sung sướng, và
nàng thì cứ rên lên trong đã đời. Tiếng rên rỉ sướng khoái
cùng tiếng cu chim dập dồn vang lên không ngớt, không ngừng.
Hai người cưỡi nhau mà làm tình một cách ồn ào, rền rĩ nên
không để ý tới là tự nãy giờ, Tạ Tốn - tuy ở đằng xa nhưng
vì bị mù nên rất thính tai - đang lẳng lặng ngồi yên mà
gióng tai lên lắng nghe, và đoán biết hết tất cả những màn
hoan lạc đã và đang diễn ra giữa cặp trai gái trẻ trên ngọn
đồi...
Xin coi tiếp Phần Cuối - Đoạn 13 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh
(Hết Phần 43 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 44) |