| Trương Vô Kỵ, giáo chủ của Minh giáo mà cũng là minh chủ của 
					võ lâm giang hồ, ngồi giữa bàn tiệc, đón nhận những lời chúc 
					tụng của quần hùng. Sau những diễn biến ở chùa Vạn Pháp, 
					Minh giáo bây giờ danh tiếng vang dội kháp nơi. Chưa bao giờ 
					quần hùng Minh giáo được nở mặt nở mày trên giang hồ như vậy. 
					Vì thế mà ai nấy đều hớn hở, vui say trong bữa tiệc.
 Dương Tiêu đứng lên, nâng chén rượu, nói với mọi người:
 
 - Thưa quí vị, từ lúc bổn giáo truyền từ Ba Tư vào Trung 
					Quốc cho tới gần đây, Minh giáo chỉ là một giáo phái nhỏ nơi 
					Tây Vực. Nay bổn giáo đã được coi như ngang hàng với các 
					danh môn chính phái ở Trung Nguyên. Tất cả là cũng nhờ vào 
					tài cao, đức dày của Trương giáo chủ. Nay xin mời giáo chủ 
					cạn chén rượu này.
 
 Vô Kỵ đứng lên hớp một hơi rượu rồi lên tiếng:
 
 - Minh giáo chúng ta nay đã bình định. Đối ngoại thì chia 
					vui sẻ ngọt với cac đại môn phái, cùng nhau hợp lực dành lại 
					đất nước trong tay rợ Hung. Đối nội thì lớp lang trật tự, tả 
					hữu hai sứ đều hiện diện. Tứ Hộ pháp, Ngũ Tảng nhân, Ngũ 
					Hành kì cùng chung một trướng. Thật là hơn cả sự mong mỏi 
					của tôi.
 
 Chàng nói qua loa vài lời cám ơn rồi ngồi xuống rồi hỏi 
					Dương Tiêu:
 
 - Người đứng đầu Tứ hộ pháp là ai vậy? Tôi chỉ mong sao vị 
					này xuất hiện, như vậy thực lực của Minh giáo ta mới thật là 
					toàn hảo.
 
 Dương Tiêu trả lời:
 
 - Thưa giáo chủ, người đứng đầu Hộ pháp - trên cả Bạch Mi 
					Ưng vương, Kim Mao Sư vương, Thanh Dực Bức vương - có biệt 
					hiệu là Tía Sam Long vương. Người này đã mất tích trên cả 
					chục năm nay rồi.
 
 Vô Kỵ nói:
 
 - Người này ngôi vị còn trên cả ông ngoại thì chắc ông ta võ 
					công phải cao cường lắm. Không hiểu tại sao lại bỏ đi như 
					vậy.
 
 Dương Tiêu liếc nhìn Phạm Dao một cái thật nhanh rồi đáp:
 
 - Mỗi Hộ pháp có một tài nghệ đặc sắc riêng. Nhưng đặc biệt 
					là Tía Sam Long vương chính là một người đàn bà, mà lại là 
					người nước Ba Tư chứ không phải là người Trung Hoa. Nàng 
					nguyên là một thánh nữ của tổng đàn Minh giáo bên sứ Ba Tư 
					phái sang, sau đó được Thạch giáo chủ nhận làm con nuôi. Vì 
					thế nên ba Hộ Pháp vương kia đều đồng lòng chịu lép vế nằm 
					dưới danh hiệu của nàng là vậy. Sau đó mới có một câu xưng 
					tụng tứ Vương trấn giữ Hộ pháp tứ phương của Minh giáo: "Tía 
					Bạch Kim Thanh, Sam Mi Mao Dực, Tứ Vương Hiển Danh, Long Ưng 
					Sư Bức". Nhưng người đứng đầu lại là một nữ vương.
 
 Vô Kỵ nghe vậy thì ngạc nhiên:
 
 - Thế kia à... Không ngờ Tía Sam Long vương lại là một người 
					đàn bà.
 
 Dương Tiêu gật đầu:
 
 - Thưa giáo chủ, thật ra lúc đó, Tía Sam Long vương là một 
					người con gái rất trẻ đẹp, nàng phải lòng một người ngoại 
					giáo khiến mọi người đều bất bình. Tuy ai nấy đều ngăn cản, 
					nhưng nàng ta nhất định cưới người đó làm chồng, ngay cả 
					Thạch giáo chủ cũng không thể nói sao cho nàng đổi lòng được. 
					Đám cưới xong là nàng theo chồng đi đâu biệt tích.
 
 Vô Kỵ liền quay qua hỏi Phạm Dao:
 
 - Thế thì Phạm hữu sứ sau mấy chục năm bôn ba, hữu sứ có 
					nghe tin tức gì của Tía Sam Long vương hay không?
 
 Phạm Dao ngập ngừng, ậm ừ đáp:
 
 - Thưa giáo chủ...tôi không... chẳng biết... tôi không hề 
					nghe gì về nàng cả...
 
 Vô Kỵ bèn nói qua chuyện khác:
 
 - Tôi sẽ đi hải ngọai đón nghĩa phụ về trong nay mai. Một 
					nhà đoàn tụ, thật là vui sướng.
 
 Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu đồng ý.
 
 Rồi chàng hỏi Dương Tiêu:
 
 - Dương tả sứ vẫn không ngại ngùng gì về vụ của em Bất Hối 
					chứ hả?
 
 Dương Tiêu gật gù:
 
 - Tôi cho đây là một cơ hội tốt để Minh giáo và Võ Đang giao 
					thân tương trợ. Vả lại đó cũng là ý muốn của Bất Hối, tôi 
					không cản.
 
 Vô Kỵ nhớ lại hôm qua, khi Viễn Kiều, Liên Châu tới để đem 
					Lợi Hanh về Võ Đang dưỡng thương thì Bất Hối tìm chàng mà 
					nói:
 
 - Thưa giáo chủ, xin giáo chủ cho thuộc hạ hỏi một điều.
 
 Vô Kỵ thấy hai mắt nàng ướt đẫm nước mắt, có vẻ ngập ngừng 
					thì chàng nói:
 
 - Bất Hối, tuy hai ta xa nhau gần chục năm nay, nhưng tình 
					thân vẫn như thuở nào. Sao em lại e dè, khách sáo như vậy?
 
 Bất Hối nắm lấy tay chàng mà nói:
 
 - Vô Kỵ đại ca... xin giáo chủ cho phép em được xưng hô như 
					vậy... tuy bao năm xa cách, nhưng lúc nào em cũng nhớ tới 
					đại ca, coi đại ca như một người anh ruột. Nay gặp lại, em 
					mừng vô cùng, nhưng em lại không có dịp để tâm sự với đại 
					ca, xin đại ca đừng trách.
 
 Vô Kỵ lắc đầu:
 
 - Tất nhiên là anh không trách em rồi, em đừng để ý vào 
					chuyện đó nữa. Em muốn hỏi anh điều gì vậy?
 
 Bất Hối nhìn chàng nói tiếp:
 
 - Mẹ em trước khi chết, muốn em có ngày nay nên đã nhờ đại 
					ca đem em về với cha em. Sau bao nhiêu gian khổ, vạn trùng 
					nguy nan, nếu không có đại ca thì em đâu có ngày nay. Điều 
					này em bao giờ cũng ghi nhớ. Mẹ em dưới tuyền đài chắc chắn 
					cũng không quên ơn này đâu.
 
 Vô Kỵ bóp lấy tay nàng mà nói:
 
 - Anh mà không đưa em tới Tây Vực thì làm sao mà anh gặp cơ 
					may học được Cửu Dương chân kinh để có thể tránh cái bạo 
					bệnh của Huyền Minh hàn khí mà sống tới ngày nay cho được? 
					Bất Hối, em đừng có nhắc đến chuyện ơn nghĩa này nữa.
 
 Bất Hối mím môi lại, hỏi chàng:
 
 - Nhưng có một điều... Đại ca... có phải lúc trước... mẹ em... 
					không tốt với Hân lục hiệp... phải không?
 
 Vô Kỵ lắc đầu nói:
 
 - Mấy chuyện của người lớn, sao em quan tâm đến làm gì? Vả 
					lại đó là chuyện xa xưa, nên quên đi, cho nó đi vào quá khứ. 
					Không nên vấn vương vào nó nữa. Em còn có cả một tương lai 
					trước mắt, bao nhiêu điều phải làm, phải lo. Em còn phải 
					nghĩ tới thân mình nữa chứ.
 
 Bất Hối nhìn thẳng vào mắt chàng, nước mắt chạy quanh:
 
 - Vậy thì em đã nghĩ kĩ rồi. Vô Kỵ đại ca... em đã nhận lời... 
					theo Hân lục hiệp đi về Võ Đang rồi...
 
 Vô Kỵ nghe nói vậy thì chợt nhớ tới cảnh Lợi Hanh uống lầm 
					thuốc "Hoả Tiềm Hoan" đè Bất Hối xuống mà làm tình không 
					ngừng, cho đến khi kiệt sức mà vẫn không tha. Chẳng lẽ sau 
					cơn hành dâm đó, Bất Hối đã cảm thấy mình đã tùy thuộc vào 
					Hân Lợi Hanh hay sao? Chàng thở mạnh, bàng hoàng:
 
 - Em... cô... em có chắc chưa?
 
 Bất Hối gật đầu:
 
 - Em chắc rồi... Mẹ em dã làm ông đau đớn... nhưng ông là 
					người tốt... ông ấy thương em... mà em cũng thương ông ấy 
					nữa...
 
 Nói xong, Bất Hối mỉm cười qua màn lệ. Hình như nàng lộ vẻ 
					vui mừng là đã có dịp thố lộ ra hết tâm tư mình cho Vô Kỵ 
					biết vậy. Bất chợt, nàng quay người bước nhanh ra ngoài, để 
					lại Vô Kỵ đứng bần thần, bỡ ngỡ nhìn theo. Hoá ra nàng 
					thương yêu Lợi Hanh là cũng vì Hiểu Phù mà ra chứ không phải 
					lí do nào khác. Ngay hôm đó Bất Hối đi theo Lợi Hanh lên núi 
					Võ Đang.
 
 Nhớ tới đó, Vô Kỵ thở dài, buồn vui lẫn lộn. Bất Hối đối với 
					chàng quả thật như là một người em gái. Nhưng tình anh em 
					này, ngay từ khi hai người còn nhỏ, đã có điều khúc mắc rồi. 
					Chàng là người đã làm tình với cả mẹ lẫn con. Mẹ trước, con 
					sau – làm đủ kiểu, không thiếu trò gì. Cuộc hành dâm nào 
					cũng tràn đầy hứng tính, đam mê, cuồng vã. Sau đó chàng biết 
					là tình cảm giữa chàng với Bất Hối rất còn phiên phiến. Nó 
					chưa đến độ say ngất như giữa chàng với Cửu Chân, nó cũng 
					chưa đến độ thân tình như giữa chàng và Linh Nhi, mà nó cũng 
					chưa đến độ nồng thắm như giữa chàng với Chỉ Nhược. Điều đó 
					dễ hiểu vì Cửu Chân dâm đãng, cho chàng đút vào tất cả các 
					lỗ, kể cả lỗ đít, còn Linh Nhi thì trần đời, sẵn sàng thỏa 
					mãn chàng, không ngại chuyện sờ chim bú củ, và Chỉ Nhược thì 
					say mê trao cả trinh tiết một đời con gái cho chàng.
 
 Có lẽ lí do chính là chàng đã làm tình với Bất Hối trong lúc 
					nàng còn quá nhỏ, tình cảm trẻ thơ còn hời hợt. Nay nàng đã 
					lớn, hiển nhiên là phải có một đời sống, một cảm khoái riêng 
					tư, mà trong đó chàng dự phần rất ít. Cái chuyện nàng đã 
					theo Lợi Hanh để trao thân gửi phận suốt đời là do chính 
					nàng tự ý lựa chọn, đó là một điều tốt cho nàng, không thể 
					chối cãi được. Nhưng không hiểu sao Vô Kỵ vẫn thấy thương 
					tiếc trong lòng.
 
 Chàng thẫn thờ đưa chén rượu lên uống một hơi hết sạch...
 
 Ăn uống no say xong, Phạm Dao đưa Vô Kỵ, lúc đó nửa say nửa 
					tỉnh về khách sạn an nghỉ. Đứng trước cửa phòng, Vô Kỵ gõ 
					nhẹ mấy cái. Có tiếng lích xích loang xoang vang lên rồi 
					cánh cửa hé mở ra. Khuôn mặt trẻ đẹp của Tiểu Siêu ló ra 
					ngoài. Thấy Vô Kỵ, nàng tươi hẳn mặt lên, hai mắt xanh tươi 
					lóng lánh. Nàng nhoẻn miệng cười làm lộ hai đồng tiền lên 
					trên má khiến mặt nàng đã xinh đẹp rồi trông lại càng có 
					duyên thêm. Nàng mở rộng cửa ra rồi reo lên:
 
 - Thưa giáo chủ đã về!
 
 Rồi nàng thấy chàng chếch choáng hơi men, mặt mũi đỏ gay thì 
					nàng vội nói:
 
 - Để cháu pha nước cho giáo chủ rửa mặt nhé.
 
 Phạm Dao thấy mặt của Tiểu Siêu thì ông bất chợt la lên:
 
 - Ủa... con nhỏ này... con nhỏ này...
 
 Tiểu Siêu trợn mắt lên, nhìn ông ngạc nhiên. Phạm Dao ngẩn 
					người một tí rồi quay người bước đi, miệng lẩm bẩm:
 
 - Không phải... Giống quá... thiệt tình giống quá...
 
 Tiểu Siêu dương cặp mắt to tròn lên, nhìn theo Phạm Dao mà 
					không hiểu gì cả.
 
 Vô Kỵ nhìn xuống sợi dây xích cột chân Tiểu Siêu mà nói:
 
 - Tiểu Siêu, ngày mai tôi đưa cô đi gặp Triệu cô nương mượn 
					Ỷ Thiên kiếm cắt đứt sợi xích này cho cô nghe.
 
 Tiểu Siêu nghe vậy thì cả mừng. Nàng reo lên, mắt xanh hí 
					hửng, miệng cười có lúm đồng tiền:
 
 - Nếu được như vậy thì cháu rất mang ơn giáo chủ. Bỏ được 
					cái sợi dây vướng víu này thì thật là nhẹ người.
 
 Trong cơn say rượu, Vô Kỵ nhìn thấy Tiểu Siêu vui mừng, mặt 
					mày hớn hở, thật là xinh đẹp muôn phần. Người chàng đang hâm 
					hấp vì hơi men, nay bỗng lại nóng bừng vì cơn nứng. Cái cảm 
					giác mất mát đi một Bất Hối buổi sáng thì bây giờ lại phải 
					được đền bù bởi một Tiểu Siêu tối nay làm chàng rạo rực hứng 
					tình, nổi dâm. Vô Kỵ thầm nghĩ mình đang lâng lâng vì chất 
					rượu, bây giờ mà ôm được một Tiểu Siêu trẻ đẹp trong tay, 
					làm tình với một thân hình bé bỏng mềm dịu đó một trận thì 
					thật đúng là được nhập vào cõi thiên thai chứ không sai.
 
 Chàng liền giả bộ loạng choạng bước vào phòng, làm như muốn 
					té. Tiểu Siêu thấy thế liền đưa tay ra nâng đỡ chàng lại. Vô 
					Kỵ thừa dịp vòng tay ra ôm luôn lấy người nàng. Tiểu Siêu để 
					mặc cho chàng dựa vào người mình mà nói khẽ:
 
 - Giáo chủ hôm nay quá chén rồi đó. Thôi để cháu đưa giáo 
					chủ lên giường yên nghỉ.
 
 Ôm được một thân người ấm áp, mềm mỏng trong lòng, mũi lại 
					được hửi thấy một mùi thơm ghê hồn mà chỉ có trên người con 
					gái trinh nguyên xử nữ, chàng sướng mê đi. Khi Tiểu Siêu dìu 
					chàng tới đầu giường, đỡ chàng nằm xuống thì chàng kéo luôn 
					người nàng theo. Cả hai người đều ngã xuống giường cùng một 
					lúc. Tiểu Siêu kêu lên một tiếng:
 
 - Aí....
 
 Tức thì Vô Kỵ nắm vạt áo nàng mà kéo ra ngay. Khi thấy hai 
					cái vú trắng phau hiện ra là chàng dí mặt vào caí khoảng 
					ngực thơm phức đó liền. Chàng nhắm nghiền mắt lại, vừa hít 
					hà, vừa dấm dúi mũi mình trên hai gò vú no tròn đó. Con cu 
					của chàng càng lúc càng sừng cứng lên.
 
 Tiểu Siêu rùng mình một cái. Nàng cảm thấy rõ ràng khuôn mặt 
					nóng bừng, đầy hơi men của Vô Kỵ chà xát lên vú mình. Hai 
					đầu vú nàng tự dưng săn cứng lại. Thay vì đẩy mặt chàng ra, 
					nàng lại ôm lấy đầu chàng mà nói nhỏ, như rên lên:
 
 - Giáo chủ... giáo chủ...
 
 Vô Kỵ chúm môi bú mạnh lên hai đầu vú nhỏ bé nhưng cứng ngắc 
					đó. Tay chàng đưa xuống, đút vào quần nàng, rờ lên khoảng 
					lông tơ mịn màng. Tiểu Siêu lim dim cặp mắt, mím môi lại, 
					rướn người lên như đón nhận sự xâm nhập của bàn tay và cái 
					miệng của chàng. Vô Kỵ được đà, làm tới luôn. Chàng liền 
					tuột quần nàng xuống.
 
 Bất chợt Tiễu Siêu mở choàng mắt ra. Nàng la lên:
 
 - Trời ơi... Mẹ... Giáo chủ... không được đâu...
 
 Kêu lên xong là nàng đẩy mạnh người Vô Kỵ ra. Nàng ngồi bật 
					dậy, đưa tay kéo áo che ngực lại, rồi leo nhanh xuống giường.
 
 Đang say mê ôm chặt người đẹp mà lại bị đẩy ra khỏi người 
					nàng, nằm bật ngửa ra giường, Vô Kỵ ngạc nhiên không biết tự 
					dưng tại sao Tiểu Siêu lại có được một sức mạnh như vậy. 
					Khác với những lần trước, hành động từ bỏ, hối hả trốn chạy 
					của nàng giống như là nàng thấy mẹ nàng đang đứng đâu đó dòm 
					chừng nàng lom lom vậy.
 
 Chàng gọi với theo:
 
 - Tiểu Siêu... cô lại đây...
 
 Nhưng nàng vẫn không quay lại, chạy biến ra ngoài. Vô Kỵ 
					định lớn tiếng kêu nàng trở lại một lần nữa, nhưng rồi chàng 
					lại thôi. Với địa vị một giáo chủ, chàng có quyền bắt Tiểu 
					Siêu ở lại mà hầu hạ mình. Và Tiểu Siêu cũng phải tuân theo 
					mà thôi. Nhưng chàng lại không làm như vậy. Bởi vì không bao 
					giờ chàng coi Tiểu Siêu là một người hầu kẻ tớ cả.
 
 Chàng ngồi chống tay, nhìn theo nàng mà thở dài. Tình cảm 
					giữa chàng và Tiểu Siêu kì lạ lắm. Chủ không ra chủ, tớ 
					không ra tớ. Người yêu không chắc là đúng, mà người tình 
					chắc cũng sai. Vì hai người chưa hề tỏ tình thương yêu với 
					nhau một lần nào cả, và cũng không bao giờ tìm gặp, hò hẹn 
					nhau mỗi khi lên cơn dâm nứng, hứng tình. Trước khi vào hầm 
					đá, chàng chỉ thấy thương xót cho nàng thôi, vì tình cảnh 
					thương tâm, vô gia đình của nàng. Sau khi ra khỏi hầm đá, 
					qua vài phen hai người chung đụng tràn đầy dục tính, chàng 
					lại cảm thấy nó pha lẫn thêm sự thương yêu, mà sự thương yêu 
					đó chàng không sao định nghĩa cho được. Tuy trong hầm đá, 
					chàng đã được nàng bú cu, sục củ (chàng không biết là nàng 
					còn cho chàng đút vào đít nữa), nhưng sự kiện đó không đủ để 
					hai người trở thành một cặp tình nhân khắng khít. Chàng 
					không say mê nàng như say mê Cửu Chân, không nhớ nhung nàng 
					như nhớ nhung Linh Nhi, không âu yếm nàng như âu yếm Chỉ 
					Nhược. Vậy mà không hiểu sao chàng lại thấy mình hình như 
					rất là nặng tình với Tiểu Siêu, hơn cả với ba nàng kia nữa 
					kìa. Phải chăng là vì chàng chưa hề được gần gũi, làm tình, 
					chiếm trọn cơ thể nàng, hay là vì nàng còn quá trẻ tuổi, 
					mang đầy vẻ ngây thơ trong trắng?
 
 Vô Kỵ nằm vật người xuống. Đầu óc chàng chùng xuống bởi men 
					rượu rêm người, trí óc chàng lồng bồng, phiêu du. Nhưng con 
					cu của chàng lại quá sức nhức nhối vì nó hoàn toàn không 
					đưọc thỏa mãn một tí nào trong cơn dâm nứng cứ dâng lên từng 
					hồi...
 **   *
 Phạm Dao đi về phòng mình, mặt mũi tư lự như đang ngẫm nghĩ 
					điều gì. Ông mở cửa bước vào, tâm trí để ở đâu đâu, không 
					biết là có một người đang đứng giữa phòng. Bất chợt ông ngửi 
					thấy một mùi thơm thoang thoảng thì ông giật mình mới hay 
					mìng đang có một người khách đứng chờ. Đó là một người đàn 
					bà, khoảng 30, 35 tuổi, dáng người cao hơn mức trung bình, 
					mặt mũi rất đẹp, nước da trắng ngần. Nàng có một mớ tóc đen 
					hung, mắt xanh lơ, sâu thẳm, mũi cao, thanh tú, môi hồng, 
					mềm mỏng. Rõ ràng là nàng ta không phải là gái Trung Hoa. 
					Dáng nàng cao lớn, nhưng lại rất nẩy nở, đầy đặn nên không 
					có vẻ thô kệch, trái lại người nàng toát ra một vẻ thu hút 
					rất là khiêu gợi của một cô gái tây phương.
 Phạm Dao thấy nàng liền kêu lên:
 
 - Đại Ỷ Ty... trời, Đại Ỷ Ty...
 
 Ỷ Ty mỉm cười, hai con mắt xanh thẳm như muốn câu hồn người 
					đối diện:
 
 - Phải, chính em đây. Sau hơn mười lăm năm, anh vẫn còn nhớ 
					đến em sao?
 
 Phạm Dao nói dồn qua hơi thở:
 
 - Sao anh lại quên em cho được? Quả thật là kì lạ, tự dưng 
					lúc này anh đang nhớ tới em thì em lại xuất hiện. Bao nhiêu 
					lâu không gặp, sao bây giờ em lại có mặt nơi đây?
 
 Ỷ Ty nói:
 
 - Hôm nay em lên kinh đô có chút việc. Em chợt nghe lời đồn 
					là Quang Minh hữu sứ của Minh giáo đã tái xuất giang hồ, nhớ 
					tới tình cũ nghĩa xưa nên em mới tìm tới gặp anh đó.
 
 Phạm Dao liền hỏi:
 
 - Thề còn Hàn Thiên Diệp... hai người ra sao rồi?
 
 Ỷ Ty nhìn xuống đất mà nói:
 
 - Chồng em đã mất mười mấy năm rồi, anh không biết sao?. Vì 
					thế mà bấy lâu nay, em không còn thiết gì tới những việc 
					trong giới giang hồ, không qua lại Trung Nguyên nữa.
 
 Nói xong, nàng bỗng cúi người ho lên một chập. Phạm Dao nhìn 
					nàng, lo lắng nói:
 
 - Ỷ Ty, em bị gì vậy? Trong người có khỏe không?
 
 Ỷ Ty lắc đầu, khoác tay nói:
 
 - Không sao hết, căn bệnh lâu năm, em chữa hoài mà không 
					khỏi.
 
 Phạm Dao nói tiếp:
 
 - Sau khi em đi biệt tích, anh cũng rời Minh giáo luôn, nên 
					đâu hay gì. Nay, bổn giáo mới có một vị giáo chủ tài ba mới, 
					chắc em cũng biết rồi. Trương giáo chủ mới nhắc tới em và 
					rất muốn gặp mặt Tía Sam Long vương, người đứng đầu Tứ Hộ 
					pháp đó.
 
 - Ha, ha... anh không nhắc tới thì thôi, chứ đã nhắc tới thì 
					lòng em vẫn còn thấy tức giận vô cùng. Đại Ỷ Ty này đâu còn 
					là Tiá Sam Long vương của Minh giáo nữa đâu?
 
 - Sao em lại nói thế, Minh giáo có bao giờ đào trừ em ra 
					khỏi giáo phái đâu?
 
 - Hừ, đúng rồi, vì thế mà em đã bị mọi người chê bai dè bỉu 
					trưóc khi em lấy chồng, sau đó em lại còn bị vây đánh mấy 
					bận trên Quang Minh Đỉnh nữa. Anh là một trong những người 
					đó, em đâu có quên.
 
 - Ỷ Ty, em nói những lời chua chát như vậy mà không nghĩ tới 
					lòng anh. Sở dĩ anh nặng lời với em là vì anh không muốn mất 
					em. Tình anh đối với em lúc đó ra sao em cũng đã biềt rồi. 
					Sau đó em bỏ đi lấy Hàn Thiên Diệp, vậy mà mỗi năm em cứ lén 
					về Quang Minh đỉnh dò xét chuyện gì đó, bị bắt gặp, gặn hỏi 
					mà em nhất định không khai ra. Anh là Quang Minh Hữu sứ, 
					người đứng trên Tứ Hộ Pháp, Ngũ Tảng Nhân, đâu có thể điềm 
					nhiên được. Mấy lần đầu anh biết em lẻn về lục lọi, anh vị 
					tình, bỏ qua, đâu có nói năng, hoặch họe gì. Sau đó, những 
					người kia biết được hành động của em, anh đành phải hùa với 
					họ vây đánh em mà thôi. Nhưng lần nào anh cũng ngầm giúp em 
					trốn thoát, vì thế mà Tỉ Sam Long vương tuy bao nhiêu lần 
					lẻn vào thánh địa của Minh giáo mà đâu có bị người của Minh 
					giáo bắt giữ một lần nào đâu.
 
 Phạm Dao tiến tới nắm lấy hai bàn tay búp măng của Ỷ Ty mà 
					nói nhỏ:
 
 - Bây giờ anh đã nói thẳng lòng anh rồi. Em có biết ra chưa?
 
 Ỷ Ty cúi đầu ngẫm nghĩ, một chập sau mới nhận thấy là Phạm 
					Dao nói đúng. Nàng rút tay ra khỏi tay của Phạm Dao rồi đưa 
					con mắt xanh vắt như hồ thu lên nhìn ông:
 
 - Em đã rõ lòng anh rồi... Gặp lại anh, em mừng... Bây giờ... 
					bây giờ anh thay đổi nhiều quá...
 
 Phạm Dao hiểu ý nàng muốn nói gì. Ông tiến tới gần Ỷ Ty thêm 
					nữa:
 
 - Một trong những lí do anh phá hủy bộ mặt là cũng vì em đó. 
					Ỷ Ty, từ khi em bỏ anh đi, anh đau khổ vô cùng. Anh tự nghĩ 
					mình đẹp trai tài giỏi mà làm gì, đến trái tim người mình 
					yêu mà cũng không chiếm được. Nhưng sau đó, anh mới biết 
					rằng anh xoá bỏ được khuôn mặt của anh, nhưng anh không làm 
					sao xoá mờ hình ảnh của em trong tim anh được.
 
 Nói xong, Phạm Dao choàng tay ôm luôn lấy người Ỷ Ty, đặt 
					ngay môi mình lên môi nàng. Bị làm càn, Ỷ Ty liền đẩy ông ra, 
					rồi đưa tay lên tát vào mặt ông một cái. Nhưng Phạm Dao đã 
					bắt lấy tay nàng giữa chừng. Ông bẻ quặp tay nàng ra ra sau 
					lưng nàng, rồi ông dùng cả hai tay mình mà xiết chặt lấy 
					người nàng. Hai người dính sát vào nhau, phà cả hơi thở vào 
					mặt nhau, bốn con mắt nhìn nhau thật lâu, không nói một lời. 
					Ỷ Ty tuy cao hơn bình thường, nhưng đứng trong lòng Phạm 
					Dao, nàng vẫn thua ông một cái đầu. Nàng ngẩng khuôn mặt 
					thiên thần lên nhìn ông, đôi mắt như là thương như là giận, 
					như là mời mọc, như là đợi chờ. Phạm Dao nhìn xuống khuôn 
					mặt xinh đẹp đó một hồi rồi, một lần nữa, há miệng ra úp lên 
					đôi môi đỏ thắm kia mà hôn thật mạnh. Ỷ Ty vùng vằng nhưng 
					không sao thoát khỏi hai cánh tay cứng rắn của ông cho được. 
					Nàng đành chịu trận, đứng yên trong vòng tay của ông, ngửa 
					cổ lên, đón nhận cái hôn nồng nàn, nóng bỏng.
 
 Hôn lên đôi môi ưót mềm đó xong, Phạm Dao cúi xuống, hôn 
					tiếp lên cái cổ trắng ngần của Ỷ Ty. Nàng ngửa đầu ra sau, 
					đưa cái cổ thơm mát cho Phạm Dao mặc tình hôn hít, miệng rên 
					lên nho nhỏ:
 
 - Anh... đừng... đừng mà anh...
 
 Phạm Dao tiếp tục hôn lên phần da thơm tho trắng bóc sau tai 
					nàng mà thì thào:
 
 - Em... tại sao... anh biết em cũng yêu anh... tại sao em 
					lại đi theo Thiên Diệp?
 
 Ỷ Ty nhắm nghiền mắt lại như là đang hưởng thụ những cảm 
					giác tuyệt vời ở trên cổ, trên tai. Nàng nói như rên lên:
 
 - Anh... em không thể nói cho anh biết được... xin anh... 
					đừng hỏi nữa...
 
 Bất ngờ, Phạm Dao nhấc bổng người Ỷ Ty lên, đặt nàng lên 
					giường, người ông đè lên thân hình mềm mại của nàng. Nằm 
					dưới con người to lớn của ông, nàng thở hổn hển, khuôn mặt 
					trắng xinh bây giờ đỏ hồng. Không biết có phải là bị đè ép 
					dưới sức nặng của một thân người đàn ông đang lên cơn dâm 
					nứng hay là chính nàng cũng đang dập dồn mong đợi một cuộc 
					truy hoan.
 
 Phạm Dao lại đưa miệng hôn lên môi nàng. Lần này, nàng há 
					miệng ra, lùa lưỡi mình vào miệng ông, rồi hút lấy luỡi ông 
					mà bú mạnh. Phạm Dao cũng mút chặt lấy cái lưỡi ấm áp trong 
					miệng, tận hưởng cái ẩm ướt, trơn tuột của cái lưỡi đó. Ông 
					buông tay nàng ra, lùa tay vào mớ tóc hung, kéo đầu nàng tới 
					sát mặt mình, đồng thời ông cũng dí mạnh môi mình lên môi 
					nàng, làm như là với những hành động đó, lưỡi của hai người 
					sẽ đi sâu vào miệng nhau hơn nữa.
 
 Được buông tay ra, thay vì đẩy Phạm Dao ra như lần trước, Ỷ 
					Ty lại vòng tay lên người ông, một tay để lên sau gáy của 
					ông mà kéo mặt ông vào sát vào mặt mình, một tay ôm lấy lưng 
					ông mà xiết chặt lại. Cơ hồ nàng muốn hai thân thể nhập lại 
					thành một vậy. Hai người tuy dính cứng vào nhau, nhưng chỉ 
					có một bộ phận duy nhất của hai người là nằm trong cơ thể 
					của nhau - đó là hai cái lưỡi. Lưỡi của người này nằm trong 
					miệng của người kia. Họ bú mút, nút lưỡi của nhau mạnh bạo, 
					loạn cuồng, say đắm.
 
 Trong lúc hai người hôn nhau đắm đuối, Phạm Dao đưa tay kéo 
					áo Ỷ Ty ra, phơi bày một bộ ngực căng tròn, mọng sữa. Ông 
					đặt tay lên gò vú trắng mịn đó mà xoa nhè nhẹ. Nàng ưỡn 
					người lên, đón nhận những luồng xoa bóp, mơn trớn. Rồi miệng 
					vẫn không rời nhau, lưỡi vẫn quyện vào nhau, hai người vội 
					vã cởi quần áo cho nhau. Trong phút chốc, hai thân thể đã 
					trần truồng, quấn quít, dính chặt nhất là hai cái miệng, nơi 
					hai cái lưỡi xoắn tít vào nhau.
 
 Ỷ Ty vừa nút lưỡi Phạm Dao, vừa đưa bàn tay trắng muốt xuống 
					nắm lấy con cu cứng ngắc của ông mà đút vào chim mình. Không 
					chần chừ một giây nào nữa, Phạm Dao vận sức vào mông, nhấn 
					mạnh một cái. Tức thì con cu sừng cứng đã đâm sâu tuốt vô 
					cái lỗ chim ướt đẫm, tới tận gốc. Con mắt đang nhắm nghiền 
					của Ỷ Ty tự dưng mở lớn ra, nàng há miệng kêu lên một tiếng:
 
 - Hự...ààà...
 
 Tiếng rên của Ỷ Ty làm Phạm Dao càng nứng thêm. Ông há miệng 
					thật lớn, úp miệng ông lên miệng nàng rồi nút chặt lấy lưỡi 
					nàng thêm nữa. Rồi ông ra sức dập nắc không ngừng, đâm vô 
					thọc ra, kéo lên dập xuống, liên tu bất tận. Ỷ Ty cũng hưởng 
					ứng vào cuộc làm tình việt dã. Nàng đưa tay ôm ghì lấy ngang 
					lưng của ông, hai chân thì giơ lên, cặp lấy mông của ông mà 
					khoá chặt lại, rên rỉ liên hồi. Hai người, một người nằm 
					trên, một người nằm dưới, hôn nhau, giao hoan với nhau trong 
					một thời gian dài. Cứ như thế, chỉ một kiểu. Vừa ôm nhau nút 
					lưỡi đê mê, vừa làm tình dồn dập. Sao bao nhiêu năm xa cách, 
					tai sao lại phải lập dị, vẽ vời, kiểu cách? Cái quan trọng 
					là làm sao cùng đưa nhau tới miền sướng khoái. Với một tư 
					thế làm tình đơn giản, họ đã giúp nhau đạt tới cơn say mê 
					tuyệt đỉnh đó qua vành môi chóp lưỡi, qua đầu cu mép đùi của 
					nhau.
 
 Tới khi hai thân thể trần truồng đã ướt đẫm mồ hôi sau một 
					hồi ôm hôn, dập nắc thì Phạm Dao kêu lên một tiếng. Ông nút 
					lưỡi nàng mạnh hơn rồi bắn tinh xối xả vào âm hộ nàng. Ỷ Ty 
					cũng cứng người lên, cơn sướng khoái cực điểm xâm chiếm toàn 
					cơ thể nàng. Nàng say mê bú mút lưỡi Phạm Dao, dường như là 
					muốn trao đổi, san sẻ với ông nỗi hoan lạc cứ ào ào dâng lên 
					trong người. Một lát sau hai người mới nhả lưỡi nhau ra. 
					Nhưng họ vẫn còn ôm chặt lấy nhau, không rời. Phạm Dao nằm 
					trên úp mặt xuống giường mà thở phì phò. Ỷ Ty nằm dưới ngửa 
					mặt lên mà thở hổn hển. Họ nằm yên bất động, cố hưởng thụ 
					cho hết cái cảm giác sung sướng mà dù lúc ấy chỉ còn là dư 
					âm, nhưng vẫn còn dai dẳng, bất tận.
 
 Sau một lúc, Phạm Dao trườn mình qua, nằm ngửa nhìn lên 
					trần. Ỷ Ty liền ép sát vào người ông, gối đầu lên ngực ông, 
					không nói một lời. Hai người trần truồng ôm nhau, mỗi người 
					đeo đuổi ý riêng của mình. Hai người đã yêu nhau từ mười mấy 
					năm trước, sao đến bây giờ mới được gần gũi nhau, ban cho 
					nhau những nỗi sướng khoái? Tình cảnh nào khiến cho họ chờ 
					đợi lâu đến như vậy?
 
 Phạm Dao thở dài, lên tiếng:
 
 - Ỷ Ty, em ở lại nhe...với anh... đừng bỏ đi nữa...
 
 Nàng nhắm mắt lại, từ từ lắc đầu:
 
 - Em không thể ở lại đây được. Một hai ngày nữa em phải đi 
					xa rồi.
 
 Phạm Dao nhăn mặt, hỏi:
 
 - Như vậy bao giờ anh mới lại gặp em? Mười lăm năm sau nữa 
					hay sao?
 
 Ỷ Ty ho lên một tràng dài rồi dúi mặt vào ngực ông, thì 
					thào:
 
 - Tình của hai ta như vậy là cũng vẹn toàn rồi. Có gặp nhau 
					nữa hay không thì cũng do số mệnh mà thôi.
 
 Phạm Dao nghe nàng nói như thế thì biết là đây có thể là 
					buổi gặp gỡ cuối cùng của hai người rồi. Ông cúi đầu xuống, 
					lấy tay nâng cằm nàng lên mà nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lơ 
					của nàng. Họ yên lặng nhìn nhau. Từ trong khóe mắt của Ỷ Ty, 
					một giọt lệ khổng lồ ứa ra, lăn nhanh xuống gò má hồng.
 
 Bất chợt Phạm Dao đẩy ngửa thân hình trắng buốt của nàng ra. 
					Ông lại đè lên người nàng. Hai thân thể trần truồng lại dính 
					sát vào nhau.
 
 Hai người lại ôm chặt lấy nhau.... Hai người lại hôn nhau... 
					. Hai người lại làm tình với nhau...
 
 * * *
 
 Triệu Minh đẩy cửa bước vào căn phòng lớn. Trong đó Bảo Bảo 
					đang đứng trước một ông quan già râu bạc, tướng mạo oai 
					nghiêm, bệ vệ. Người đó chính là Nhữ Dương Vương, cha của 
					Bảo Bảo và Triệu Minh.
 
 Triệu Minh tiến tới Nhữ Dương Vương mà nói:
 
 - Thưa cha, con xin nhận hết lỗi trong vụ thất bại ở chùa 
					Vạn Pháp.
 
 Bảo Bảo gạt phắt đi:
 
 - Minh Minh, đó không phải lỗi tại em. Em chỉ mới nhận trách 
					nhiệm này từ trong tay anh mấy ngày nay thôi. Chính anh mới 
					là người đáng bị quở trách. Cũng tại vì anh đã sơ xuất trọng 
					dụng tên phản tặc Khổ đầu đà nên mói có cớ sự như vậy.
 
 Nhữ Dương Vương lắc dầu:
 
 - Nếu nói như thế thì chính cha mới là người có lỗi nhiều 
					nhất. Chính cha đã thu nhận tên Khổ đầu đà từ nước Hoa Thích 
					Tử Mô mấy năm trước. Hừ, Huyền Minh nhị lão bị hắn hại, ba 
					người trong Ngũ Nhân Tài tử bị hắn giết. Không biết bây giờ 
					hắn còn có tay chân tàn dư gì trong vương phủ hay không?
 
 Triệu Minh nói:
 
 - Theo con nhận xét thì Khổ đầu đà hành động một mình. Nếu 
					có tay đồng mưu thì đã lộ mặt hôm qua rồi.
 
 Nhữ Dương Vương nghe vậy gật gù đồng ý. Triệu Minh nói tiếp:
 
 - Thưa cha, thua keo này, ta bày keo khác. Cái thất bại vừa 
					rồi chỉ làm cho cuộc thành công trong nay mai của chúng ta 
					thêm phần rực rỡ mà thôi.
 
 Nàng với tay lấy thanh Ỷ Thiên kiếm rồi đưa lên cao:
 
 - Đây là một trong hai mấu chốt để nắm đầu tất cả các võ lâm 
					anh hùng. Tương truyền rằng giang hồ Trung Nguyên có câu:
 
 Võ Lâm Chí Tôn,
 Bảo Đao Đồ Long,
 Hiệu Lệnh Thiên Hạ,
 Mạc Cảm Bất Tòng,
 Ỷ Thiên Bất Xuất,
 Thùy Dự Tranh Phong.
 
 Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm là hai bảo vật của võ lâm Trung 
					Nguyên. Dựa theo câu này, con quả quyết là một khi ai mà tìm 
					ra được bí mật giữa hai khí giới này thì người đó sẽ độc bá 
					thiên hạ, trở thành võ lâm chí tôn.
 
 Bảo Bảo ngắt lời Triệu Minh:
 
 - Nhưng làm sao mà em khám phá được cái bí mật mà trong trăm 
					năm nay chưa ai biết được?
 
 Triệu Minh mỉm cười:
 
 - Hiện giờ thì em chưa biết chắc. Em chỉ đoán lờ mờ thôi. 
					Nhưng một khi em có trong tay cả đao Đồ Long lẫn Ỷ Thiên 
					kiếm thì chắc chắn là em sẽ tìm ra mà thôi.
 
 Rồi nàng lẩm bẩm nói nhỏ:
 
 - Ỷ Thiên bất xuất, thùy dự tranh phong... Không có kiếm Ỷ 
					Thiên, đao Đồ Long không thể tung hoành thiên hạ được…
 
 Bảo Bảo gật đầu:
 
 - Minh Minh, em thông minh, chính anh cũng không bằng. Nếu 
					em đã quả quyết như vậy thì anh chắc em sẽ giải đáp bái tính 
					khó khăn đó khi cầm trong tay hai thứ khí giới này. Nhưng 
					làm sao mà em có được bảo đao Đồ Long?
 
 Triệu Minh nheo mắt nhìn chàng:
 
 - Em đã sắp xếp hết cả rồi. Chỉ trong vòng ba tuần, một 
					tháng, sẽ có người dâng Đồ Long đao tới tận tay em, không 
					sai trật vào đâu được.
 
 Nhữ Dương Vương ngồi nghe vậy thì vui vẻ vuốt râu cười. Ông 
					đứng lên, tiến tới gần Bảo Bảo và Triệu Minh mà đặt tay lên 
					vai của hai người con mà nói:
 
 - Như vậy thì cha hoàn toàn tin cậy vào khả năng của hai 
					con. Chỉ khi nào võ lâm Trung Nguyên nằm trong tay ta thì 
					lúc đó triều đình nhà Nguyên mới đứng vững mà thôi.
 
 Bảo Bảo nhìn cha mà nói:
 
 - Thưa cha, vụ cầm đầu võ lâm Trung Nguyên thì con đã giao 
					cho em Minh Minh nắm giữ rồi. Ngày mai, con sẽ đem quân tới 
					miền Trung Châu dẹp loạn. Không còn ở đây nữa.
 
 Nhữ Dương Vương gật đầu, vỗ lên vai chàng mấy cái, ra điều 
					khuyến khích người con trai quí. Sau đó ông mỉm cười đưa tay 
					bẹo má nguời con gái cưng một cái rồi bước ra ngoài. Bảo Bảo 
					và Triệu Minh đều khoan khoái đón nhận sự thương yêu của cha 
					mình. Hai người nhìn theo Nhữ Dương Vương mà cùng thưa:
 
 - Xin cha yên tâm. Hai con sẽ cố gắng làm tròn trọng trách, 
					không phụ lòng cha và những bậc tiền nhân bất khuất, oai 
					hùng. Đất nước này sẽ trường tồn dưới tay người Nguyên Mông 
					mà thôi.
 
 Đợi Nhữ Dương Vương đi khuất rồi Bảo Bảo mới tiến tới nắm 
					lấy tay của Triệu Minh mà nhỏ nhẹ nói:
 
 - Minh Minh, anh rất tiếc là anh không thể cùng em thao túng 
					giang hồ võ lâm Trung Nguyên được. Công cuộc dẹp loạn ở 
					Trung Châu rất là quan trọng, anh không thể trùng chình 
					được.
 
 Dứt lời xong, Bảo Bảo biết ngay là mình chỉ nói đúng có một 
					phần. Một trong những mục đích chính mà chàng xin cha cho 
					chàng cầm quân tới Trung Châu là chỉ vì chàng muốn tìm cho 
					ra tung tích của Phi Phượng, người tình của chàng mà thôi.
 
 Triệu Minh đưa cặp mắt nhung huyền lên nhìn Bảo Bảo:
 
 - Anh đừng quá lo lắng cho em. Anh ra đi, giữa chốn trận 
					tiền, nên bảo trọng thân mình.
 
 Bảo Bảo choàng tay ôm lấy người Triệu Minh mà nói:
 
 - Em ở lại nhưng cũng nên cẩn thận. Quần hùng Trung Nguyên 
					hổ lốn, chia năm xẻ bẩy, nhưng họ không dễ bị nắm đầu đâu.
 
 Hai anh em vừa nói câu dặn dò, vừa ôm nhau từ biệt.
 
 Ôm thân hình nẩy nở của Triệu Minh trong lòng, Bảo Bảo chợt 
					cảm thấy hai gò vú căng cứng của nàng đẩy lên làn áo, dội 
					lên ngực mình, thật là êm ái, no đầy. Chàng lại nhớ ngay tới 
					cảnh mấy hôm trước Triệu Minh nằm trên giường, trước mặt 
					mình lả lơi trễ áo, lộ ngực ra, phơi bày một cặp vú to tròn, 
					trắng mỡn với hai đầu vú chĩa thẳng lên trời. Hai bầu vú đó 
					căng cứng và nẩy nở hơn bất cứ bộ ngực nào mà Bảo Bảo đã 
					nhìn thấy từ trước tới giờ. Hai anh em chơi với nhau từ nhỏ, 
					nhiều khi còn trần truồng tắm mưa với nhau nữa, nhưng Bảo 
					Bảo nhớ là lúc đó Triệu Minh chưa bao giờ phơi bày một đường 
					nét nào chứng tỏ là sau này nàng sẽ có được một bộ ngực hấp 
					dẫn đến độ mê hồn đến như vậy. Tuy là anh em cùng một nhà, 
					nhưng khi khôn lớn, mỗi người có cá tính riêng, có bạn bè 
					riêng, nên ít khi nào có dịp để mà chung đụng, gần gũi nhau 
					nữa. Bẵng đi một thời gian không để ý, bây giờ, khi ôm nàng 
					trong lòng, Bảo Bảo mới nhận ra là người con gái trong tay 
					mình không còn là một đứa em gái bé nhỏ, dễ thương xinh xắn 
					của chàng nữa mà là một trang tuyệt sắc giai nhân với một 
					thân hình cực kì khiêu gợi, có thể làm bất cứ một thằng con 
					trai nào sau khi nhìn tới là cũng phải say mê, bồi hồi tưởng 
					nhớ. Hiển nhiên chàng là một trong những thằng con trai đó.
 
 Nghĩ tới đó, tự dưng Bảo Bảo vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn 
					của Triệu Minh mà xiết chặt lại, làm cho dàn ngực to lớn của 
					nàng ép sát vào người chàng thêm nữa. Chàng nhắm mắt lại, 
					tận hưởng cái cảm giác mới mẻ mà chưa bao giờ chàng nhận 
					được trước đó. Nó làm chàng rung động đến tận mức chót chiều 
					sâu của đáy lòng. Dĩ nhiên là chàng đã ôm trong tay không 
					biết bao nhiêu thân hình đàn bà con gái rồi, mà người đã làm 
					chàng mê man, đắm đuối nhất là Phi Phượng. Nhưng cảm giác 
					hiện tại nó lại khác thường, không giống với tất cả những 
					người khác. Nó thật gần gũi, cận kề mà cũng thật xa xăm, 
					diệu vợi. Của mình thật đấy, nhưng lại không được đụng chạm 
					đến; trong tầm tay thật đấy, nhưng lại không thể với tới 
					được. Cái tình cảm đó nó huyền bí, mờ ảo, u mê mà lại say 
					sưa, thu hút, quyến rũ một cách lạ lùng.
 
 Triệu Minh thấy anh mình ôm lấy mình một chặp, rồi lại ghì 
					chặt lấy thân hình mình, không buông ra nữa, thì nàng cho là 
					Bảo Bảo xúc động mạnh trước cuộc chia tay giữa hai anh em. 
					Nàng ngạc nhiên vì đây không phải là bản tính hiên ngang, 
					oai hùng của người anh mà nàng thường biết. Nàng định đẩy 
					chàng ra nhưng rồi nàng lại đổi ý, ôm lấy người chàng mà 
					xiết mạnh thêm nữa. Triệu Minh cười thầm, nhận ra ngay là 
					tới bây giờ nàng mới biết ra được một bộ mặt mới của Bảo Bảo 
					- cũng dịu dàng, đằm thắm, ướt át như mọi người vậy. Hôm nay 
					hai anh em chia tay, Bảo Bảo mới biểu lộ ra ngoài. Kể từ khi 
					khôn lớn, quả thật là hai anh em chưa bao giờ có một hàng 
					động thắm thiết, thương yêu như vậy. Nàng vui sướng áp má 
					vào lồng ngực rắn chắc của chàng mà nói nhỏ với một giọng 
					nghe rất là nũng nịu:
 
 - Anh...
 
 Bảo Bảo đang mê man ôm trọn người ngọc trong vòng tay, hai 
					tai lại nghe tiếng của người em gái thoang thoảng kêu mình 
					với một giọng hết sức tình tứ thì chàng cảm thấy như mình 
					đang đi trên mây. Chàng mơ màng tưởng tượng là chàng đang 
					nâng niu, ôm ấp cái thân hình rất là gợi dục của Phi Phượng. 
					Một cách vô tình nhưng rất là tự nhiên, chàng thì thào, đáp 
					ứng một cách đắm say:
 
 - Em... em...
 
 Nói xong là chàng nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của Triệu 
					Minh. Khóe mắt, bờ môi đó, sao mà thu hút, gợi cảm đến như 
					vậy! Tự dưng chàng lại muốn đặt môi lên những nét tuyệt sắc 
					đó mà hít hà, hôn mút. Tự dưng chàng lại muốn đặt tay lên 
					cái ngực to tròn của nàng mà xoa bóp, vần vũ. Làm được như 
					vậy thì chắc chắn là mình sẽ sung sướng lắm. Có lẽ còn sung 
					sướng hơn những lúc chàng vuốt ve, ân ái với một Phi Phượng 
					sắc sảo và đa dâm nữa kià!
 
 Do đó, chàng cảm thấy con cu mình từ từ cương lên, đội quần 
					nhổng ra ngoài. Bất chợt chàng vội vàng buông cái thân hình 
					mềm mại của nàng ra, sợ là nàng biết được là chàng đang lên 
					cơn rạo rực, thèm muốn, chẳng mấy chốc, nếu chàng vẫn còn ôm 
					lấy nàng, con cu đó sẽ bung ra, đâm thẳng vào bụng nàng.
 
 Rồi vội vã, Bảo Bảo đẩy người nàng ra. Chàng liếm môi, quay 
					người đi, không nói thêm một lời từ giã. Và cũng không dám 
					nhìn Triệu Minh thêm đến một lần. Ra đi, chàng cố gắng xoá 
					bỏ trong óc một hình ảnh sắc nét, diễm kiều, khiêu gợi, mà 
					trong lòng chàng chỉ mang theo một cơn dằn vặt miên man, mê 
					say, day dứt…
 
 Trái cấm nào cũng vậy, lúc nào cũng trông rất là quyến rũ, 
					ai cũng muốn ghé răng cắn vào. Thế mà vị ngon ngọt hay đắng 
					cay thì không ai hay trước được, chỉ khi nào sau đó nếm vào 
					rồi mới biết ra mà thôi. Nhưng tới lúc đó thì trái cấm kia 
					không còn nguyên vẹn nữa, đã bị vết hằn phá hủy cái xanh 
					tươi của nó rồi.
 
 Bảo Bảo biết quả cấm đó một khi cắn vào, có ngọt bùi hay 
					chua cay không thì chưa biết ra sao, nhưng - dẫu cho nó có 
					đắng chát ê răng - chắc chắn là chàng sẽ bị thu hút, lôi 
					cuốn bởi cái chất vị mới mẻ của nó ngay tức thì. Và trái 
					xanh kia sẽ còn tiếp tục hấp dẫn, mê man chàng hoài. Hành 
					động và cảm giác đó rõ ràng là trái ngược với đạo lí xã hội, 
					đảo lộn cả truyền thống gia đình. Dẫu rằng cơn thèm muốn có 
					dâng lên tới cao độ của lòng dục, cái điều cấm kị, tội lỗi 
					đó không thể thật sự diễn ra trong đời chàng cho được. Nếu 
					có chăng thì chỉ là trong những cơn mộng mị, ảo ảnh, đè dập 
					sâu kín trong tiềm thức mà thôi.
 
 Nhưng rồi ai mà biết được? Cuộc đời đa đoan phức tạp, cái 
					thực tế với cái mơ say nhiều khi chỉ là một.
 
 Chàng cố dằn cơn dâm nứng xuống, vội vã nhanh chân bước đi, 
					thầm nhủ là làm sao phải tìm cho ra người mơ Phi Phượng mới 
					được. Nếu không thì...... Triệu Minh……
 
 
 [I have to admit to you, my sweet chouchou, that I was 
					inspired by you in writing the last part of this 
					VoKy-TrieuMinh episode. It is based loosely, with a little 
					twist, on the experience that you have confided in me, 
					sometime last year, during our period of intimacy and trust. 
					Your feeling toward your first cousin and what went on 
					between you two have so much similarities to my love toward 
					my distant cousin. I am sorry I did not tell you then, but I 
					am telling you now. To me, it is just a natural infatuation 
					resulting from our encounter a beauty that slowly developed 
					into a passion in us, like Bảo Bảo and Triệu Minh, 
					particularly at a stage when we were vulnerable to 
					irrepressible change and exotic ardor. I still remember 
					vividly that, at the time, I had been living in cloud nine 
					for months, waiting excitedly every day for the nightfall so 
					that I could lie down, comfortably alone, and start weaving 
					my own dreams with all of her in them. What followed was a 
					wonderful sleep, full of fantasies and reveries, that left 
					me dazed the whole morning after, only to remind me every 
					single minutes for the rest of the day that much more would 
					come, that I would be with her again when the sun goes down. 
					Such a fondness will reverberate, no doubt, throughout my 
					life. We need not sympathize ourself with what had been 
					translated. On the contrary, I value that kind of affection, 
					that kind of love. I hope, as liberal and open-minded as you 
					are, you do, too. And the aftereffect? We should content 
					with what befell us, and, in all virtues of life, we ought 
					to be proud that we have not done, or permitted ourself to 
					do, anything to put ourself and our family through 
					embarassment and in disgrace - by crossing the line, 
					breaking the rules or living out the taboos. VoKy-TrieuMinh 
					is just a fantasy, all mine, but it reflects the thought on 
					how I perceive this incestuous subject matter.
 In the end, to my beloved sweetheart, I can only say: "You 
					know how truly I feel about you..."]
 Xin xem tiếp Phần Cuối - 
					Đoạn 2 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh (Hết Phần 32 ... Xin mời xem 
                  tiếp
					Phần 
                  	33) |