Dưới ánh đuốc chập chờn, Vô Kỵ
thấy Tiểu Siêu còn quá trẻ mà mặt mũi đã đẹp đẽ một cách man
dại như vậy thì lấy làm ngạc nhiên, nhìn nàng không chớp mắt.
Tiểu Siêu liếc nhìn Vô Kỵ thấy chàng cứ dán cặp mắt trên mặt
mình thì đỏ bừng đôi má, trông càng duyên dáng, đáng yêu thêm.
Nàng hạ thấp mắt xuống, thẹn thùng như chú mục tập trung vào
một cái gì đó ở dưới đất, nhưng hai con mắt xanh mơ của nàng
cứ đưa qua đưa lại, tựa như hoang mang, e lệ, không dám đưa
mắt lên nhìn Vô Kỵ nữa. Thấy Tiểu Siêu với vẻ ngây thơ, tơ dại,
mà lại ẩn dấu sắc nước hương trời, rồi còn ra dáng ngượng
ngùng thì chàng cười nhẹ mà nói với giọng châm chọc:
- Ủa! Tiểu Siêu, cô nhỏ kia, sao tự dưng cô lại biến đổi, mặt
mũi trở nên đẹp đẽ, xinh xắn quá vậy?
Tiểu Siêu vẫn nhìn xuống đất, không trả lời. Nhưng khi liếc
thấy Vô Kỵ cứ dòm mình chăm chăm, tinh quái, như đang chờ mình
lên tiếng thì nàng cực chẳng đã phải đáp lời, giọng ngập ngừng,
mặt nàng vẫn cúi xuống:
- Thưa công tử…cháu…xin lỗi công tử…cháu quên…không làm mặt
xấu…
Vô Kỵ liền bước tới gần tới Tiểu Siêu mà hỏi:
- Tiểu Siêu, cô đẹp như vậy, tại sao lại phải giả dạng xấu xí
làm gì?
Tiểu Siêu lúc đó mới ngước mặt lên, đưa cặp mắt xanh thẳm nhìn
chàng mà nói:
- Thưa công tử, cháu phải làm như thế thì tiểu thư mới không
ghét cháu…
Vô Kỵ cười lên, gật đầu ra điều thông cảm, rồi nói:
- Thôi, bây giờ trở đi, cô đừng làm xấu nữa. Tôi nghĩ là Bất
Hối sẽ không ghét cô nữa đâu.
Thấy Tiểu Siêu có vẻ ngần ngại, lưỡng lự có vẻ không tin thì
chàng liền nói chắc:
- Ðược rồi, tôi sẽ khuyên Bất Hối. Tôi cam đoan với cô là nàng
sẽ không phật lòng, làm khó dẽ cô đâu. Sao, cô nhỏ tin tôi chứ?
Nghĩ tới hành động của Bất Hối đối xử rất tương thân và kính
nể với Vô Kỵ, Tiểu Siêu tin chàng ngay. Lúc đó Tiểu Siêu mới
mỉm cười, để lộ hai núm đồng tiền:
- Thưa công tử, cháu xin nghe lời công tử. Từ nay trở đi Tiểu
Siêu này sẽ không còn giả bộ làm xấu nữa.
Lần đầu tiên thấy Tiểu Siêu, nhỏ nhắn, dễ thương, cười tươi,
trên hai má có hai cái đồng tiền, trông duyên dáng tệ, Vô Kỵ
vui sướng, gật đầu đồng tình cười trả.
Hai người nhìn nhau, tươi cười vui vẻ, thấy gần gũi nhau hơn.
Tiểu Siêu nhìn Vô Kỵ, hỏi nhẹ:
- Thưa công tử, có phải hồi nãy tiểu thư nói với công tử là
cháu gian dối lắm phải không?
- Tiểu Siêu, cô còn nhỏ, bận tâm tới chuyện đó làm gì? Bất Hối
không có ý gì đâu.
Tiểu Siêu liền nói với Vô Kỵ, giọng rất là vô tư:
- Thưa công tử, cháu không bao giờ có ý gia hại gia đình của
Dương Tả sứ cả. Nếu cháu mang ý đồ đó thì cháu đã có bao nhiêu
cơ hội để thành công rồi. Nhưng cháu không làm vậy. Lúc nào
cháu cũng mang cái ơn nuôi nấng của Dương Tả sứ và tiểu thư…
Nghe Tiểu Siêu phân trần, giọng thàng thật và ngây thơ, rất
tội nghiệp, Vô Kỵ liền lên tiếng trấn an nàng:
- Tả sứ và Bất Hối đều đối với mọi người rất tốt, cô đừng lo
lắng nữa. Cô bị họ đối sử như vậy là vì do sự hiểu lầm mà thôi.
Rồi chàng trợn mắt lên, đưa ngón tay lên dí nhẹ vào đầu mũi
của Tiểu Siêu, nói đùa:
- Bây giờ chẳng lẽ cô nhỏ này cứ đứng ở đây để cho tên Thành
Khôn chạy trốn mất hả? Dẫn đường tôi đi bắt hắn đi chứ!
Tiểu Siêu nhăn mũi lại, cười phì:
- Cháu không làm chậm trễ công việc của công tử đâu. Công tử
đi theo cháu đi, Thành Khôn đang trốn ở đằng trước đó.
Nói xong, Tiểu Siêu đưa đuốc lên cao rồi lớn bước lôi theo sợi
dây xích đi tới. Vô Kỵ vội vàng lấn tới đỡ lấy bó đuốc trong
tay nàng mà nói:
- Thôi thôi, cô bé ơi. Cô làm ơn đi đằng sau tôi đi. Tên Thành
Khôn nham hiểm, không biết hắn sẽ đặt mưu tính kế hại người gì
đây. Mình phải cẩn thận mới được.
Tiểu Siêu mỉm cười, liếc nhìn Vô Kỵ một cái thật nhanh, trao
ngọn đuốc cho chàng rồi đứng nép ra phía sau lưng của chàng.
Vô Kỵ đưa ngọn đuốc ra phía trước, cẩn thận lò dò đi dọc theo
vách hầm đá, một tay với đưa ra đằng sau như bao che cho Tiểu
Siêu, sợ nàng bị Thành Khôn hãm hại. Tiểu Siêu nhìn thấy hành
động của lo lắng của Vô Kỵ như vậy thì nàng cười mỉm, cảm thấy
lòng mình ấm cúng hẳn lên. Ði được một đoạn, bỗng nhiên Vô Kỵ
khám phá ra là, chập chờn dưới ánh lửa, dọc theo vách đá có vẽ
những hình người. Nhìn gần những hình vẽ đó thì chàng ngẩn
người ra. Thì ra đó là hình những cặp nam nữ đang ôm khít vào
nhau mà hôn hít, vuốt ve nhau. Tuy cặp nam nữ đều mặc quần áo,
nhưng hai ngưòi đều trong tư thế kề vai, bá cổ, ôm nhau xà nẹo.
Lúc đứng thì bốn cái tay quấn quít vào nhau, lúc nằm thì bốn
cái chân xoắn xít, khoá chặt. Ði một đoạn nữa thì những hình
vẽ lại nhiều hơn. Bây giờ, những cặp nam nữ không còn mặc quần
áo nữa. Những thân thể trần truồng, quấn quít dính cứng vào
nhau. Người con gái thì thân hình ẻo lả, người con trai thì cu
cặc dựng cứng lên. Có hình thì hôn nhau, nút lưỡi, hôn cổ,
liếm ngực. Có hình thì xoa ngực, bú vú, mút bụng, sờ chim. Có
hình người con trai khi thì quì trước chim người con gái đang
đứng mà bú lồn, khi thì quì dưới đất, bẻ ngửa, bạnh chân người
con gái ra mà liếm chim, khi thì đứng thẳng mà xốc ngược người
con gái lên, hai chân vác trên vai mà hôn vào háng. Có hình
người con gái khi thì quì trước người con trai mà liếm cu, khi
thì bị dộng ngược đầu cho người con trai bú lồn mình mà bú cặc
của anh ta. Toàn là những hình ảnh loã thể, khiêu dâm, làm
tình bằng miệng. Ban đầu Tiểu Siêu không để ý, nhưng sau đó
nàng cũng nhận ra ngay là có những hình vẽ trên vách đá. Tò mò,
nàng ghé sát mắt vào để nhìn cho rõ thì Vô Kỵ đã kéo nàng đi
ngay:
- Tiểu Siêu, cô nhỏ tuổi, không coi được những hình này đâu.
Nói xong Vô Kỵ lẩm bẩm đủ cho mình nghe:
- Quái lạ, không biết đường hầm này là cái quỉ gì mà toàn là
những hình ảnh khiêu dâm, tực tĩu!
Nghe Vô Kỵ vừa lôi mình đi, vừa nói như thế, Tiểu Siêu không
dám đứng lại xem, nhưng sự tò mò của nàng càng tăng lên. Một
lát nữa, sau một hồi liếc nhình những hình dâm tục đó thì nàng
cũng biết ngay đó là những hình bậy bạ. Tiểu Siêu đỏ mặt lên,
không dám nhìn nữa. Nhưng sau đó, vì bản chất ham mê tìm hiểu
của người con gái mới lớn, vừa đi theo Vô Kỵ, nàng vừa liếc
ngang, xem coi cặp nam nữ đã làm tới cái màn nào rồi…
Tiểu Siêu từ từ đi theo Vô Kỵ từ đằng sau mà không nhìn lên
con đường độc đạo tối mù mù trước mặt mà cũng chẳng dám nắm
lấy tay chàng, chỉ chăm chú nhìn vào hình dáng của Vô Kỵ với
khuôn mặt anh tuấn, cái cổ to lớn, đôi vai vươn nở của chàng.
Rồi nàng thấy chàng cứ đưa tay ra sau như ngăn cản, lo lắng
không cho mình quá bước ra đằng trước thì Tiểu Siêu chợt nhìn
chăm chăm tới cái lưng của chàng, ngần ngại một tí, rồi cắn
nhẹ lên môi ra vẻ suy nghĩ, rồi sau đó nàng đánh bạo tiến tới
ép sát người mình vào người của Vô Kỵ… Cảm thấy cái thân hình
mềm mại của Tiểu Siêu như đeo dính vào lưng mình, run rẩy như
có vẻ sợ hãi, Vô Kỵ liền nghĩ thầm, “Bất cứ chuyện gì xẩy ra
thì ta cũng không thể để con bé này liên lụy được.” Ðoạn chàng
nói:
- Tiểu Siêu, cô đừng sợ. Tôi quyết không để Thành Khôn hại đến
cô đâu. Cô cứ theo sau tôi thì sẽ không có chuyện gì xẩy đến
cho cô hết.
Ở phiá sau, Tiểu Siêu nghe Vô Kỵ nói thế thì mỉm cười, một nụ
cười rất tự tin, như là không coi sự nguy hiểm trước mặt và
Thành Khôn ra cái quái gì cả. Tuy thế, biết là Vô Kỵ không
nhìn thấy nụ cười bất cần đời của mình, Tiểu Siêu liền cố ý
nép sát người mình vào người của Vô Kỵ thêm nữa, rồi vướn
người lên gần như đặt cằm mình lên vai của Vô Kỵ mà nói nho
nhỏ sát bên tai của chàng:
- Có công tử ở đây, cháu không sợ gì nữa!
Thấy Tiểu Siêu đi theo sát vào người mình thêm nữa, thiếu điều
muốn ôm luôn lấy lưng mình, thân hình nàng mềm mại, ấm áp, lại
còn run run, giao động, ra chiều hồi họp ghê lắm - đã vậy mà
nàng còn nói cứng - khiến Vô Kỵ cười thầm. Thật ra Tiểu Siêu
có thật sự sợ hãi, run rẩy đến nỗi phải ép sát người vào Vô Kỵ
hay không? Ai mà biết được…
Ði một đoạn nữa thì những hình vẽ trên vách trở nên tục tĩu
hơn. Bây giờ những cặp nam nữ biểu diễn những màn làm tình cụp
lạc. Trên vách toan là những cảnh giao hoan, đụ đéo, cu đút
vào chim, cặc dộng vào lồn. Ðủ mọi tư thế: lúc thì cả hai đều
đứng, ngồi, quì, nằm, lúc thì chỉ có một người đứng, quì, hoặc
nằm. Khi thì nằm ngửa, khi thì nằm nghiêng, khi thì nằm xấp,
nhiều khi còn nằm ngang, treo lơ lửng giữa trên không nữa!
Người con gái làm đủ kiểu để thỏa mãn người con trai. Những
hình nàng cho chàng đụ từ đằng trước thì có khi nàng đứng một
chân co lên, hoặc hai chân đều kẹp vào hông chàng, hoặc hai
chân đều đặt cả trên vai chàng, có khi nàng ngồi hay nằm, hai
chân lúc nào cũng dơ lên cao hoặc dạng ra xa để dễ dàng đón
nhận con cặc cương cứng của chàng trai. Những hình nàng cho
chàng đụ từ đằng sau thì lúc nào nàng cũng cúi hoặc quì xuống
đưa mông ra cho chàng trai đụ tới. Có những hình nàng ngồi hẳn
trên cu chàng trai để cho cặc chàng đâm vô sâu tuốt. Trên
những hình ảnh dâm lạc này, mặt người con gái lúc nào cũng
sung sướng, thỏa mãn, mắt lim dim, miệng mở ra, tròn vo. Còn
người con trai thì say mê hưởng thụ, hai tay lúc nào cũng bóp
vú người con gái. Càng nhìn những tư thế càng thấy lạ, có
những kiểu mà Vô Kỵ chưa bao giờ thấy hoặc biết đến. Chàng lắc
đầu thầm nghĩ, “Giang hồ gọi Minh giáo là Ma giáo thì cũng có
lí một phần nào, không ngạc nhiên cho lắm!” Còn Tiểu Siêu thì
còn ngạc nhiên hơn nữa. Nàng ngượng ngùng nhìn những hình vẽ
trần truồng của những cặp nam nữ làm đủ kiểu giao hoan mà
nhiều khi chẳng hiểu gì cả. Có những tư thế kì lạ khó khăn làm
Tiểu Siêu, trong đầu óc ngây thơ trong trắng của nàng, tự hỏi
không biết làm sao mà họ có thể thực hành được? làm sao mà
sung sướng hưởng thụ cho được? Kì cục quá…
Hai người lần dò đi vòng vo trong con đường hầm một lúc mà vẫn
không thấy hình tích của Thành Khôn đâu cả. Khi đi qua một
khúc quẹo thì bỗng nhiên đằng sau có tiếng đá sỏi rơi lạo sạo
rồi tiếp theo đó là tiếng ầm ầm như có một trận động đất vậy.
Nghe tiếng ào ào phát ra từ đằng sau, Vô Kỵ vội vàng quay
người lại kéo Tiểu Siêu trở lại thì chàng đã thấy một khối đá
to lớn đùng đùng rớt xuống ngay chỗ của hai người mới bước
qua. Thì ra Thành Khôn ẩn núp ở trên, chờ khi Vô Kỵ và Tiểu
Siêu đi qua là hắn đẩy tảng đá xuống để đè chết hai người. Vô
Kỵ thấy tảng đá khổng lồ rớt ngay chỗ mình thì ôm lấy Tiểu
Siêu mà nhẩy ra xa. Rầm một tiếng! Tảng đá rớt xuống, sức dội
mãnh liệt của nó khiến Vô Kỵ phải loạng choạng, kéo theo Tiểu
Siêu, ngã ngồi xuống nền đá. Thân hình nàng đè lên thân hình
của chàng. Rồi sau đó, cát đá bay tung mù mịt, ngọn đuốc trong
tay Vô Kỵ bắn ra xa. Thấy cát bụi bay tung khắp nơi, Vô Kỵ
liền xoay người, kéo nàng xuống rồi nằm úp lên trên người của
Tiểu Siêu, dúi đầu của nàng vào ngực mình mà ôm chặt. Trong
lúc hỗn loạn như vậy, Vô Kỵ chợt thoáng nhớ tới một tư thế làm
tình trên vách đá mà chàng mới xem được. Ðó là kiểu mà hai
người trai gái đều nằm song song với nhau, người con gái thì
nằm ngửa, hai chân dơ lên kẹp lấy người con trai. Chàng trai
thì nằm xấp lên người cô gái, ôm thật chặt, miệng úp lên môi
cô gái mà nút lưỡi, cặc dập sát vào lồn cô gái mà đâm. Nhưng
hình ảnh đó chỉ thoáng qua trong đầu chàng một tí rồi mất
ngay. Một lát sau, cát đá đã lắng xuống hết rồi, Vô Kỵ mới từ
từ ngửng đầu lên, nhìn chung quanh mà lẩm bẩm:
- Nguy hiểm thật…
Rồi chàng nhìn xuống Tiểu Siêu đang nằm gọn lõn trong lòng
mình mà hỏi:
- Tiểu Siêu, cô có sợ không?
Tiểu Siêu đang úp mặt thật sát vào ngực chàng, liền dúi đầu
sâu thêm vào nách chàng, không trả lời. Ðoán là cô bé đang
hoang mang sợ hãi, Vô Kỵ liền đưa tay ra, để tay dưới cằm nàng
mà nâng mặt nàng lên. Tiểu Siêu dương cặp mắt lên, lẳng lặng
nhìn thẳng vào mặt chàng, cánh mũi phập phồng. Dưới ánh lửa
chập chờn, Vô Kỵ thấy hai con mắt của nàng long lanh, xanh
thẳm, trông đẹp vô ngần. Bỗng nhiên Tiểu Siêu nhoẻn miệng
cười:
- Cháu đã nói là có công tử thì cháu đâu có sợ rồi mà!
Nghe thế, Vô Kỵ bèn đưa tay ra khỏi cằm nàng mà chỉ lên cái
núm đồng tiền trên má nàng:
- Thế thì cô cười tôi cái gì vậy?
Tiểu Siêu long lanh con mắt, chúm chím cái miệng, làm hai đồng
tiền lún sâu vô thêm, nói đùa với Vô Kỵ:
- Công tử bảo cháu đi đằng sau công tử thì sẽ an toàn. Cháu mà
đi chậm sau công tử một vài bước nữa thì bây giờ đã tan xương
nát thịt rồi..
Vô Kỵ nhìn lên thì nhận ra ngay là Tiểu Siêu nói đúng.
Hóa ra là Thành Khôn tàn ác lắm, núp ở trên, chờ hai người đi
tới là đẩy tảng đá xuống để chẹt chết hai người. Nhưng sự tính
toán của hắn đã bị sai lệch một tí. Hắn tưởng tuy tảng đá to
lớn như thế nhưng hắn vẫn có thể đẩy nó lăn xuống được. Nhưng
hắn không nghĩ tới là hắn mới bị Cửu Dương thần công của Vô Kỵ
phản chấn đến mang nội thương và hơn nữa, trước đó, hắn còn bị
Hàn Băng chưởng của Nhất Tiếu đánh vào lưng đến học máu. Tuy
không đến nỗi vong mạng, nhưng sức lực của hắn cũng đã bị tổn
thương nặng nề. Vì thế mà Thành Khôn phải tốn nhiều hơi sức và
thời gian để đẩy tảng đá xuống, hơn là hắn dự định, nên khi
hắn đã đẩy khối đá rớt xuống rồi thì Vô Kỵ và Tiểu Siêu đã đi
tới trước thêm vài bước. Nhờ vậy mà hai người không bị đá đè
chết.
Vô Kỵ thấy mình thoát chết trong đường tơ kẽ tóc thì chàng hú
hồn, buông người của Tiểu Siêu ra, từ từ đứng dậy, phủi cát đá
trên người. Tiểu Siêu cũng chống tay đứng lên, nhìn vào ngực
Vô Kỵ, rồi cũng đưa tay lên phủi đất đá trên người, rồi lại
liếc nhìn vào lòng ngực của chàng, hơi thở lúc nhanh lúc chậm.
Phải chăng cô bé vẫn còn tưởng nhớ tới lúc mình nằm trong vòng
tay của chàng, chui rúc trong lòng của chàng?
Vô Kỵ sửa lại áo quần rồi tiến tới để tay mình lên vai nàng mà
nói:
- Tiểu Siêu, cô đứng ở đây nghe. Ðừng đi đâu hết. Ðể tôi ra
xem tên Thành Khôn còn làm trò trống gì nữa.
Tiểu Siêu nhìn thẳng vô mắt chàng, hé miệng định nói cái gì đó
nhưng rồi lại thôi, chỉ gật đầu. Khi thấy chàng đi ra lượm cây
đuốc lên rồi tiến tới nơi tảng đá rớt thì nàng lo lắng, ngập
ngừng nói với Vô Kỵ:
- Thưa công tử…công tử phải cẩn thận…
Vô Kỵ lò dò đi tới xem xét thì thấy tảng đá quả thật to lớn đã
chặn bít hết lối trở về rồi. Chàng lại nghe tiếng thở hổn hển
bên kia tảng đá thì biết ngay là Thành Khôn đang đứng bên đó.
Tức giận, Vô Kỵ liền lớn tiếng nói lên:
- Thành Khôn! Tên gian ác! Mi tưởng mi có thể giết chết chúng
ta được hay sao?
Thành Khôn nghe tiếng của Vô Kỵ liền thở phì phì mà hỏi:
- Tiểu tử, mi là ai vậy? Tại sao lại phá bỉnh công việc của ta
như thế?
Vô Kỵ không thèm trả lời hắn, chàng quát lớn:
- Thành Khôn! Mi âm độc như vậy thì dù mi có chết trăm lần
cũng không hết tội đâu.
Thành Khôn thấy chàng không trả lời liền lên tiếng cười một
cách mệt nhọc:
- Ðược rồi, nơi đây sẽ là mồ chôn của ngươi. Ðể rồi ta coi ai
chết trước!
Hắn nói xong thì một tí sau Vô Kỵ đã nghe tiếng đùng đùng của
những tảng đá rơi xuống liên tiếp. Hiển nhiên là Thành Khôn đã
đẩy thêm năm sáu tảng đá nữa, chồng lên nhau để chàng không
còn đường trỏ về nữa. Chàng vội lui ra sau vài bước rồi sau đó
chàng nghe tiếng chân chậm chạp nặng nề của Thành Khôn bỏ đi
mất. Vô Kỵ liền tới gần tảng đá mà thử xô đẩy thì thấy nó chỉ
xê dịch một tí mà thôi. Nếu chỉ có một vài khối đá thì chàng
còn có thể di chuyển chúng được, nhưng Thành Khôn ác độc đã
tấn vô sáu bẩy miếng to lớn nặng nề khiến Vô Kỵ không sao lay
chuyển chúng được. Chàng chỉ biết đứng ngây ra mà thở dài.
Bỗng nhiên chàng nghe thấy tiếng loảng xoảng rồi hửi thấy mùi
hương thơm thoang thoảng bên mũi, quay lại thì chàng đã thấy
Tiểu Siêu đứng kế bên mình. Vô Kỵ nhìn nàng mà lắc đầu, hỏi:
- Tên Thành Khôn ác độc đã chẹt đá bít lối trở về rồi. Cô có
biết con đường hầm này dẫn tới đâu không?
Tiểu Siêu đưa tay để lên má, ra chiều tư lự:
- Cháu chưa bao giờ đi tới cuối con đường hầm này cả…
Vô Kỵ liền đưa bó đuốc lên cao, đi thẳng tới. Chàng nhìn qua
thì thấy những hình vẽ trên vách bây giờ là những cảnh làm
tình hội đồng của nhiều người. Lúc thì hai trai, một gái, ba
trai một gái, lúc thì hai trai hai gái, ba trai hai gái, hoặc
ba trai ba gái. Lại nữa, đủ tư thế làm tình: đứng, quì, nằm.
Ðủ cách thức giao hoan: vào miệng, vào lồn, vào đít. Một người
con gái có khi quần thảo với cả bốn, năm người, tất cả những
bộ phận, lỗ ngách trên người nàng đều được vần võ và đụ đéo.
Nét vẽ ở trên vách rất là sắc sảo, điêu luyện, khiến cho những
hình ảnh trở nên lung linh, huyền ảo dưới ánh đuốc chập chờn,
trông như thật. Vô Kỵ thở một hơi dài, lòng dạ rối bời, không
muốn để ý tới nữa. Hai người đi tới chừng thêm một đoạn nữa
thì đường hầm dẫn tới một căn động rộng lớn. Nhìn quanh, chàng
không thấy có một ngõ ngách nào nữa, đúng là đường cùng rồi.
Chung quanh động toàn là những hình vẽ người khỏa thân, lảm
tình đủ kiểu. Ðặc biệt nữa là rải rác đây đó, có những bức
tượng của những cặp trai gái, trần truồng, đang làm tình với
nhau với nhiều tư thế, trông thật dâm đãng. Vô Kỵ liếc nhìn
tới Tiểu Siêu thì thấy nàng đang ngớ ngẩn hết nhìn hình vẽ
trên vách rồi tới những bức tượng với những kiểu cách dâm tục.
Chàng nhớ tới hồi nãy Thành Khôn có nói nơi đây sẽ là mồ chôn
của mình thì biết ngay là hắn nói đúng, đường hầm tới đây
không còn lối thoát nữa. Khi thấy dáng điệu ngơ ngác của Tiểu
Siêu thì chàng cảm thấy thương tâm cho cô bé quá. Vô Kỵ liền
đi tới gần Tiểu Siêu mà nói với nàng bằng một giọng nhỏ nhẹ:
- Tiểu Siêu, tôi hối hận đã đưa cô tới tình cảnh tù túng này.
Bây giờ hai ta kẹt ở đây, không biết làm cách nào để thoát.
Tiểu Siêu cười, hai núm đồng tiền lại hiện lên đôi má:
- Công tử đâu có lỗi gì đâu? Chính cháu mới mang tội với công
tử vì cháu đòi đưa công tử vào đường hầm này mà.
Vô Kỵ nghe thế bèn xua tay:
- Thật ra trăm việc cũng tại vì tên Thành Khôn hết thẩy. Tôi
với cô chỉ là một trong những nạn nhân xấu số của hắn mà thôi.
Nói xong, Vô Kỵ bồn chồn, đi qua đi lại, muốn làm một cái gì
đó mà lại không biết phải làm cái gì. Ðang đi thấy trước mặt
có một bức tượng của người con trai đang dạng chân, ngửa
người, đút cặc vào miệng cho người con gái trần truồng ngửa cổ
bú mút thì chàng bực mình, đẩy mạnh một cái. Pho tượng bay lên
đâp vào vách đá cái rầm, tan ra làm trăm mảnh. Nhìn thấy Vô Kỵ
bước tới bước lui, mặt mũi cau có, hoang mang, thì Tiểu Siêu
mỉm cười, lên tiếng nhẹ nhàng:
- Ðể cháu ca cho công tử nghe môt bài hát cho công tử đõ buồn
bực nhé?
Vô Kỵ ngạc nhiên không hiểu tại sao mới đây Tiểu Siêu còn run
rẩy, sợ hãi, bây giờ đang sa vào đường cùng, tưởng cô bé phải
than van khóc lóc, nhưng không những nàng không còn lo lắng,
lại muốn ca hát cho đời thêm tươi vui! Nhưng vì không muốn làm
phật lòng Tiểu Siêu nên chàng chỉ ậm ừ trong miệng. Tiểu Siêu
thấy thế thì nàng cười tươi lên một tiếng, tìm một phiến đá mà
ngồi xuống, tiếng xiềng xích kêu leng keng. Rồi nàng ngửng mặt
nhìn lên trần hang đá, ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng cất
tiếng hát:
La Cigale, ayant chanté
Tout l’été,
Se trouva fort dépourvue
Quand la bise fut venue:
Pas un seul petit morceau
De mouche ou de vermisseau.
Ella alla crier famine
Chez la Fourmi sa voisine,
La priant de lui prêter
Quelque grain pour subsister
…
La Fourmi n’est pas prêteuse:
…
Je chantais, ne vous déplaise.
- Vous chantiez? J’en suis fort aise.
Eh bien! Dansez maintenant.
(La Cigale et la Fourmi, Jean de la Fontaine)
Vô Kỵ nghe Tiểu Siêu hát, chẳng hiểu gì ráo, nhưng bài ca có
điệu trầm bổng, khoan nhặt, nhịp điệu nhanh chóng, có vẻ là
một ca khúc vui tươi, lành mạnh. Khi Tiểu Siêu dứt tiếng,
chàng bèn cười nói:
- Cô ca tiếng gì vậy? Tôi không hiểu, nhưng cũng phải công
nhận là giọng của cô nghe hay lắm.
Tiểu Siêu đỏ mặt lên:
- Cám ơn công tử đã quá khen. Bài ca này là từ tíếng ngoại
quốc, do mẹ cháu dạy cho cháu lúc còn nhỏ.
Vô Kỵ chợt nhớ là Tiểu Siêu mang nỗi bất hạnh, cha mẹ đều mất
cả, cũng như mình vậy. Chàng thấy Tiểu Siêu mắt xanh,mũi cao,
liền lấy mặt tươi vui mà hỏi dò:
- Chắc mẹ của cô không phải là người Trung quốc hả?
Tiểu Siệu nhướn cặp mắt xanh tươi thăm thẳm của mình lên:
- Thưa công tử, công tử nói đúng. Cha của cháu là người Trung
Hoa, nhưng mẹ của cháu là người ngoại quốc. Cháu giống mẹ cháu
hơn là giống cha cháu.
Thấy Tiểu Siêu không lộ vẻ buồn rầu gì khi nhắc tới cha mẹ
mình cả, Vô Kỵ bèn hỏi tới:
- Tôi nghe bài ca có nhịp điệu nhanh nhẩu, thánh thót. Chắc mẹ
cô dạy cho cô nhiều bài ca hay như vậy.
Tiểu Siêu đưa tay lên vén lại mớ tóc đen hung như suối tơ
vàng:
- Thật ra mẹ cháu cũng có dạy cho cháu nhiều bài ca buồn lắm.
Chắc là vì bà ta có nhiều nỗi băn khoăn mà cháu không biết.
Còn bài ca này là một trong những bài mà cháu rất thích.
Rồi nàng hỉnh chiếc mũi cao thanh tú lên mà nói tiếp:
- Nó được phổ nhạc từ một bài thơ ngụ ngôn, khuyên người ta
nên chăm chỉ, siêng năng làm việc. Ðể cháu hát cho công tử
nghe bản dịch của nó nhé?
Thấy Tiểu Siêu nói năng vui vẻ, không mang vẻ lo buồn gì cho
hoàn cảnh khốn cùng hiện tại thì Vô Kỵ mỉm cười, gật đầu:
- Ðược rồi, tôi muốn hiểu coi bài ca này hay như thế nào.
Tiểu Siêu vui sướng, cười tưoi, hai đồng tiền nổi lên, sâu
hoắm. Nàng liếc nhìn Vô Kỵ một cái rồi ngước mặt lên, ậm ừ thử
giọng một hai lần, rồi bắt đầu hát:
Ve sầu kêu ve ve
Suốt cả một mùa hè.
Ðến kỳ gió bấc thổi,
Nguồn cơn thật bối rối,
Một miếng cũng chẳng còn,
Ruồi bọ không một con.
Vác miệng chịu khúm núm
Sang chị Kiến hàng xóm
Xin cùng chị cho vay
Dăm ba hạt qua ngày
…
Tính Kiến ghét vay cậy:
…
Tôi hát thiệt gì bác?
Kiến rằng: “Xưa chú hát,
Nay thử múa coi đây!”
(Con Ve và cái Kiến, bản dịch của Nguyễn Văn Vĩnh)
Khi nàng vừa dừng tiếng hát thì Vô Kỵ cười vỗ tay khen:
- Cô Tiểu Siêu ca hay lắm. Mà bài ca cũng súc tích, dí dỏm,
mang nhiều ý nghĩa.
Thấy Tiểu Siêu ngây thơ hớn hở, mặt mày như nở hoa, rạng rỡ,
trông như một nàng tiên nhỏ, Vô Kỵ cứ muốn nhìn mãi. Tiểu Siêu
liếc qua thấy Vô Kỵ nhìn mình như say mê, như đắm đuối thì
nàng ngượng quá, hạ đôi mắt xuống, tráng tia nhìn của chàng.
Hai người im lặng, chẳng nói với nhau một câu nào… Một lát
sau, để phá tan bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người,
Tiểu Siêu bèn đưa tay lên, đùa vài ngọn tóc lòa xòa trước trán
ra đằng sau, lên tiếng nói:
- Thưa công tử, tình cảnh bây giờ quả thật là “nguồn cơn thật
bối rối” rồi phải không?
Vô Kỵ vẫn nhìn nàng không chớp mắt, hỏi lại:
- Thế thì cô có lo buồn gì không?
Tiểu Siêu ngước mắt nhìn chàng:
- Cháu không sợ đâu. Mà cũng chẳng buồn gì cả. Vả lại đời
người ai mà không chết một lần.
- Thế thì tốt lắm. Nếu không ai tới cứu thì hai chúng ta sẽ
cùng chết chung với nhau ở nơi này.
Nghe Vô Kỵ nói “hai chúng ta sẽ cùng chết chung với nhau” thì
Tiểu Siêu thẹn thùng đỏ cả hai đôi má, chớp mắt quay mặt đi.
Nhưng trưóc mắt nàng là những bức tượng trai gái làm tình đủ
kiểu thì nàng phát ngượng thêm, vôi vàng ngẩng mặt lên, nhìn
lên trên trần. Không ngờ trên trần lại có chằng chịt những
hình vẽ rất linh động của những cặp trai gái phơi bày thân
thể, làm chuyện phòng the thì Tiểu Siêu lại mắc cỡ quá sức,
cúi mặt xuống đất, không dám nhìn Vô Kỵ nữa…
(Hết Phần 16 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 17) |