| Trưa hôm sau, Vô Kỵ, Triệu Minh cùng các người được Tam sứ 
					tiễn qua thuyền khác để về đất liền. Tên Phi Châu sứ chỉ một 
					con tàu bỏ neo kế đó mà cúi mình nói với Vô Kỵ:
 - Thánh Giáo Chủ đã phái một con tàu lớn đưa đón quí vị trở 
					về lục địa. Xin mời quí vị chuyển thuyền.
 
 Vô Kỵ thấy tự dưng hôm nay trên mũi hắn bị quấn tròn bởi một 
					miếng vải trắng (làm như hắn bị chảy máu cam hay bị dập mũi 
					phải băng bó lại) nằm chình ình ngay giữa bản mặt đen thui 
					trông thật tương phản nên nhìn rất hoạt kê và hài hước, 
					nhưng chàng cố nhịn cười mà hỏi lại:
 
 - Thánh Giáo Chủ đâu để chúng tôi ngỏ lời hậu tạ.
 
 Tên Phi Châu sứ nói:
 
 - Thánh Giáo Chủ tự dưng bất an, không thể gặp mặt quí vị 
					được. Người đã nhờ tôi chuyển lời cầu chúc cho quí vị ra về 
					bình an, tới nơi tới chốn yên lành.
 
 Vô Kỵ các người nhìn nhau, phân vân không hiểu tại sao Tiểu 
					Siêu lại tránh không muốn gặp mọi người trong lúc chia tay 
					lần cuối như vậy.
 
 Sau đó, Linh Nhi được khiêng qua thuyền mới, rồi Tạ Tốn cùng 
					Chỉ Nhược vui vẻ, săng sái bước lên cái cầu ván bắc giữa hai 
					con thuyền. Vô Kỵ thấy Triệu Minh đứng lặng yên thì nhớ ra 
					là từ sáng tới giờ, nàng bỗng trở nên ít nói, không như bình 
					thường, thì chàng tiến tới gần nàng. Khi Vô Kỵ tới gần Triệu 
					Minh thì nàng ngước mắt nhìn chàng một cái rồi lẳng lặng 
					bước qua tàu mới luôn. Thấy nàng ưu tư, buôn bã, y hệt như 
					lòng mình thì Vô Kỵ thở dài. Chàng nhìn quanh một lần nữa có 
					ý muốn tìm kiếm Tiểu Siêu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng 
					nàng đâu cả. Chàng rầu rĩ bước lên cái cầu ván, theo sau là 
					Tam sứ đi tiễn chân.
 
 Khi mọi người đã bước lên chiếc thuyền mới rồi thì tên Phi 
					Châu sứ mới lấy ra một cái bọc vải mà đưa cho Vô Kỵ:
 
 - Thánh Giáo Chủ còn có một món quà tống biệt gửi đến giáo 
					chủ đây.
 
 Vô Kỵ ngạc nhiên nhận lấy bọc quà. Khi mở ra thì chàng ngẩn 
					người ra: nằm trong đó là sáu miếng Thánh Hỏa Lệnh. Biết là 
					Tiểu Siêu có ý hoàn trả lại Hỏa Lệnh của Minh giáo Trung 
					Nguyên đã mất đi từ lâu, Vô Kỵ cảm động nói với Tam sứ:
 
 - Xin phiền ba vị thưa lại với Thánh Giáo Chủ là tất cả giáo 
					chúng Minh giáo Trung Nguyên, từ trên xuống dưới, đều cảm 
					kích cám ơn người đã rộng lượng đến như vậy.
 
 Nói xong, chàng lại đưa mắt nhìn qua bên thuyền chính để 
					kiếm Tiểu Siêu mà vẫn không thấy nàng đâu.
 
 Tên Phi Chau sứ tới gần chàng, cười nhẹ:
 
 - Tôi mong Minh giáo Trung Nguyên nắm giữ kĩ lưỡng, không 
					khéo thì sẽ làm mất Hoả Lệnh một lần nữa thôi.
 
 Biết là hắn không phục, nói móc mình mà lại đụng chạm tới 
					thanh danh của Minh giáo, thì chàng cười trả:
 
 - Tôi nghĩ quí vị cũng không có đủ tài để nắm giữ Hoả Lệnh 
					đâu.
 
 Khi tên Phi Châu sứ cười khì ra vẻ ngạo mạn thì chàng đưa 
					luôn sáu tấm thẻ vào tay hắn:
 
 - Thôi thì quí vị cứ giữ chúng đi. Coi được bao lâu.
 
 Tên da đen vừa đưa tay ra nhận, cầm lấy sáu miếng thẻ thì Vô 
					Kỵ đã ngoéo tay một cái, tức thì hai tấm ngoài cùng bật lên, 
					đánh vào tay hắn cái bốp, khiến tay hắn tê tái, làm rơi luôn 
					hết cả xuống. Vô Kỵ nhanh tay đỡ lấy liền.
 
 Tên Phi Châu sứ lắc đầu nguầy nguậy, đong đưa cái mũi băng 
					bó:
 
 - Không được, tôi chưa nắm chắc... Không kể...
 
 Vô Kỵ mỉm cười trao lại sáu chiếc thẻ cho hắn một lần nữa. 
					Hắn bèn cẩn thận đưa hai cái cho Trung Đông sứ giữ, hai cái 
					cho Bá Đa sứ. Xong xuôi hắn bèn nháy mắt với tên Trung Đông 
					sứ một cái, rồi bất thần cả hai đồng quát lên một tiếng, 
					phóng ra bốn tấm thẻ ra cùng một lúc, hai trên, hai dưới, vù 
					vù bắn vào người chàng tức thì. Vô Kỵ điềm nhiên chờ cho bốn 
					tấm thẻ bay tới gần thì chàng liền đưa tay gạt một cái ở 
					trên, đồng thời đưa chân đẩy một cái ở dưới. Hai tấm thẻ bị 
					đẩy gạt, đổi chiều bắn trúng ngay vào hai tấm kia, kêu lên 
					hai tiếng “kinh cooong!” thật lớn, bốn miếng dội qua dội lại 
					bay đi tứ phía, trúng ngay mạn thuyền nghe mấy tiếng “lịch 
					kịch!”, rồi bắn ngược trở lại, nằm vào trong tay Vô Kỵ hết!
 
 Hai tên sứ giả ngạc nhiên đến độ sững sờ, không ngờ Vô Kỵ 
					lại có thể tài tình hoá giải thế công của chúng mà còn vận 
					dụng võ công ghi trên Thánh Hỏa Lệnh thâu gồm bốn tấm thẻ 
					một cách thần tình như thế. Chúng đâu có biết là võ công bọn 
					chúng chỉ là dựa trên tầng thứ nhất của Càn Khôn Đại Nã Di 
					tâm pháp mà thôi. Còn Vô Kỵ thì chàng đã hoà hợp được cái 
					biến hóa cuả võ công Hoả Lệnh với tầng thứ bẩy của Đại Nã Di 
					tâm pháp rồi. Võ công của chàng còn biến hóa hơn của bọn 
					chúng gấp mười mấy lần.
 
 Bá Đa sứ thấy hai tên kia bị đoạt mất bốn tấm thẻ một cách 
					nhanh chóng như thế thì nàng sợ hãi, nắm chặt hai tấm thẻ 
					trong túi cho chắc ăn rồi vội vã nhẩy trở về thuyền ngay. 
					Khi nàng ta bỏ chạy tới giữa cầu thì Vô Kỵ bèn rút hai tấm 
					thẻ ra mà phóng luôn vào túi áo nàng. Hai tấm thẻ đó bắn 
					trúng ngay đuôi của hai tấm thẻ trong túi áo nghe một tiếng 
					“cooong!”, chúng dội xuống trúng ngay tấm ván gỗ nghe một 
					tiếng “kịch!”, rồi chúng bắn trở về trong tay Vô Kỵ tức thì. 
					Còn hai tấm thẻ kia bị đẩy mạnh tuột khỏi tay nàng Bá Đa, 
					xuyên thủng túi áo nàng ta, bay ra trúng mạn tàu nghe một 
					tiếng “binh!”, dội ngang vào cái cột buồm một tiếng “cắc!”, 
					rồi chúng cũng bắn trở về trong tay Vô Kỵ luôn. Thế võ trông 
					bình dị nhưng lại mang biết bao biến hoá, tính toán chi li 
					đứng mức, nếu không biết tới tầng cao của Đại Nã Di thần 
					công thì nhất định không sao hành sử được.
 
 Vô Kỵ đứng yên một chỗ mà ra chiêu phóng thẻ thần tốc, “kinh 
					cooong”, “lắc cắc”, “bình bịch” mấy tiếng, trong chớp nhoáng 
					đã lấy được hai tấm thẻ lệnh trong tay Bá Đa sứ từ đằng xa 
					rồi. Bá Đa sứ hoảng sợ cho tài nghệ của Vô Kỵ, vừa run rẩy 
					bước lên tàu chính là qụy ngã ra liền. Còn hai tên Phi Châu 
					với Trung Đông sứ thì mặt mũi nhợt nhạt (mặt tên Trung Đông 
					thì thấy ngay, còn mặt tên Phi Châu vì đen thui khó biết, 
					chỉ thấy con mắt hắn trợn lên trắng dã như miếng băng nằm 
					trên mũi hắn), chúng nằm mơ cũng không thể ngờ là chỉ có hai 
					thế võ mà Vô Kỵ đã lấy hết cả sáu tấm Thánh Hỏa Lệnh trong 
					tay chúng một cách dễ dàng như thế. Chúng lấm lét nhẩy về 
					tàu, rút cầu, ra lệnh nhổ neo đi ngay.
 
 Khi tiếng tù và nổi lên, báo hiệu con tàu bắt đầu di chuyển 
					thì Vô Kỵ các người cùng đổ xô ra thành tàu nhìn qua chiếc 
					tàu kia mà ngóng chờ. Sau đó mọi người đều thở dài. Tiểu 
					Siêu vẫn biệt tăm, không thấy xuất hiện. Hai con tàu từ từ 
					cách xa. Triệu Minh, Chỉ Nhược ngó qua con thuyền lớn một 
					lần cuối rồi lắc đầu chầm chậm đi xuống khoang thuyền.
 
 Nhưng Vô Kỵ thì không thể bỏ đi cho được. Chàng bần thần 
					đứng yên trên mạn thuyền, con mắt dính sát trên chiếc thuyền 
					lớn đang từ từ lìa xa, mà trong lòng chỉ mong mỏi thấy được 
					một bóng hình của ai đó - một hình dáng của nguời con gái 
					trẻ thơ, có đôi mắt xanh mơ, có hai má lúm đồng tiền...
 
 Khi hai con thuyền đã cách nhau khá xa rồi mà Vô Kỵ vẫn còn 
					đứng trông ngóng. Mắt chàng vẫn thẫn thờ nhìn theo con 
					thuyền nhỏ dần, vô phương, tuyệt vọng. Bỗng nhiên chàng mở 
					mắt lớn ra, nhướn người lên. Rõ ràng là Tiểu Siêu đang chạy 
					ùa ra sau thuyền, dáo dác nhìn quanh như tìm kiếm. Thấy nàng, 
					Vô Kỵ mừng rỡ, chàng đưa tay lên vẫy nàng ngay.
 
 Khi nhận ra người vẫy chào là Vô Kỵ thì Tiểu Siêu liền khóc 
					oà lên. Nàng không dơ tay vẫy chào lại mà chỉ ôm mặt nhìn 
					chàng rồi khóc nức nở. Mắt của Vô Kỵ rất sắc bén nên chàng 
					thấy hết cả những giòng lệ tuôn ra không ngớt từ đôi mắt 
					xanh lơ trên khuôn mặt non trẻ của nàng. Chàng cũng không 
					cầm lòng được mà hai mắt rưng rưng theo. Hai người cứ đứng 
					trên mạn thuyền nhìn nhau không rời, không nói một lời, mắt 
					mờ lệ, lòng tan nát. Từ hai cặp mắt tràn ngập nước mắt đó, 
					cả hai người đều cố nhìn nhau cho rõ từng nét mặt, cố thu 
					nhập hình dáng của nhau cho kĩ vào tâm hồn. Chỉ còn một vài 
					giây phút nữa là mỗi người một nẻo, cách biệt muôn trùng, 
					mất nhau vĩnh viễn, sau đó chỉ còn hình bóng của người xưa 
					là còn giữ lại trong nhau mà thôi. Mà cái hình bóng đó cứ từ 
					từ nhỏ đi theo khoảng cách, từ từ mờ đi với con tàu.
 
 Chợt Vô Kỵ thấy Tiểu Siêu mấp máy cặp môi, nhìn chàng chăm 
					chăm rồi nói những gì mà chàng đoán không ra được. Chàng vội 
					lau nước mắt, nhíu mày cố nhìn cho rõ hơn, nhưng có lẽ vì 
					hai người đã cách nhau quá xa, mà nàng thì chỉ thì thầm nói 
					nhỏ, nên chàng vẫn không sao biết ra là gì. Chàng chỉ biết 
					là cặp môi nàng, dưới đôi mắt xanh mơ đầy nước mắt, lập đi 
					lập lại hai ba lần chỉ một câu ngắn gọn mà thôi. Ngó nhau mà 
					không nói gì được với nhau, cả hai đều chơi vơi, đau khổ. 
					Vậy mà hai người vẫn đứng đó nhìn nhau, cho tới khi con tàu 
					chỉ còn là một vết nhỏ ở chân trời...
 
 Thốt nhiên một cơn gió biển đưa tới làm Vô Kỵ lạnh mình. Rõ 
					ràng là tiếng nói của Tiểu Siêu, theo làn gió thổi, qua đợt 
					sóng đẩy, vang tới tai chàng, nghe rõ mồn một. Câu nói vĩnh 
					biệt đó, câu mà Tiểu Siêu thì thầm nói đi nói lại hai ba lần 
					đó, câu mà nàng tha thiết nói lên trong cơn khóc ròng đó, 
					chỉ là ba tiếng, không sao lầm được:
 
 - “Em... yêu... anh...”
 
 Biết ra rồi thì Vô Kỵ cảm thấy rung động và thương tâm khôn 
					cùng. Chàng bèn vận hơi gào lên một tiếng thật lớn:
 
 - Tiểu... Siêu....!!!
 
 Tiếng kêu của chàng vang lên như sóng ầm bão táp, khí lực 
					hùng hậu khiến âm ba lan ra khắp bốn bể chân trời, mang theo 
					nỗi thương nhớ vô vàn, dội vang lòng thương đau ghê ghớm. 
					Gào lên một tiếng như trời gầm sét nổ xong, Vô Kỵ vừa nhìn 
					cái chấm đen nơi viễn xứ, vừa hồi họp đưa tai lắng nghe với 
					hi vọng một tiếng nói mong manh, oanh vàng nào đó vọng lại 
					đáp lời chăng? Nghe ngóng một chút thì mặt chàng chợt nhiên 
					thay đổi hẳn đi, nửa vui mừng, nửa đau sót.
 
 Từ nơi góc biển xa xôi đó, vi vu dội lại câu trả lời...
 
 Câu trả lời này đáng lẽ phải được thủ thỉ, thề hứa với nhau 
					từ lâu rồi kìa. Câu trả lời này đã bao lâu bị dồn ép và ấp 
					ủ, bây giờ chỉ được nói ra trong phút cuối chia li đầy nước 
					mắt. Câu trả lời này thay thế cho một niềm thương nỗi nhớ âm 
					thầm và lặng lẽ nhưng lại dào dạt và triền miên. Câu trả lời 
					này tượng trưng cho một khối tình nồng nàn, đằm thắm vậy mà 
					trời khiến nên nó không trọn vẹn, thiếu thăng hoa. Câu trả 
					lời này chất chứa bao nhiêu hoài bão ngập lòng, mong mỏi 
					khôn nguôi để rồi dứt ngang trong nuối tiếc giữa đời. Câu 
					trả lời này là tiếng thì thầm ưu ái đã được thốt lên nhiều 
					lần từ miệng cô bé băng trinh trong những đêm khuya thanh 
					vắng, trằn trọc nhớ thương. Câu trả lời này có lẽ gói cuộn 
					hết một trời tâm của người con gái cô đơn, vô cùng bất hạnh 
					mang tên Tiểu Siêu. Câu trả lời đượm vẻ đau thương, đầy ắp 
					mối chân tình của người thiếu nữ ấy, chỉ nằm gọn trong ba 
					tiếng cuối cùng:
 
 - Em... yêu... anh...
 **   *
 Tàu đi trên biển hai ngày thì hôm đó nó đi qua một hải đảo 
					nhỏ với cây cối um tùm. Linh Nhi - lúc này nhờ được chữa trị 
					cẩn thận nên đã khá hơn trước tuy nàng vẫn còn yếu, chưa đi 
					lại được - nằm trên khoang thuyền, thấy mấy con nai tơ, dê 
					núi đang ngậm cỏ, ngơ ngác đứng nhìn thì nàng thích quá. 
					Nàng bèn quay qua nói nhỏ với Vô Kỵ:
 - A Ngưu đại ca, mấy hôm nay trên biển chán lắm, hôm nay 
					mình lên đảo chơi đi.
 
 Vô Kỵ, vẫn chưa nói cho nàng biết tên thật của mình vì sợ 
					nàng bị kích ngất có hại cho nàng lúc này, mỉm cười trả lời:
 
 - Nếu em muốn thì tối nay mình lên đảo ăn uống rồi ngủ trên 
					đảo một đêm cũng không sao. Để anh đi bắt một con dê tối nay 
					làm dê nướng. Ăn đồ biển hoài anh cũng ngán quá rồi.
 
 Mọi người vỗ tay vui mừng. Vô Kỵ bèn ra lệnh cho tên thuyền 
					trưởng Ba Tư ghé bến.
 
 Tối hôm đó, Chỉ Nhược trổ tài nấu nướng, đãi mọi người món 
					thịt dê ngon lành. Ăn uống no say xong, ai cũng kêu mệt muốn 
					đi ngủ sớm.
 
 Tới nửa đêm, Triệu Minh đang ngủ thì bị lay dậy. Nàng mệt 
					mỏi mở mắt ra thì thấy Chỉ Nhược nắm vai mình, vừa lay vừa 
					nói:
 
 - Triệu cô nương mau lên tàu đi ngay đi.
 
 Nàng lờ mờ hỏi Chỉ Nhược:
 
 - Tại sao không chờ đến sáng mai hãy đi? Ủa mà sao tôi thấy 
					bần thần không còn hơi sức vậy kìa?
 
 Chỉ Nhược nói nhanh:
 
 - Cô nương không cần phải nói nhiều, mau đi theo tôi.
 
 Triệu Minh uể oải chống tay ngồi lên, nhíu mày một chốc rồi 
					nhướng mắt hỏi:
 
 - Có phải cô cho tôi uống Nhuyễn Cân Tán rồi phải không? Cô 
					tính chuyện gì vậy?
 
 Chỉ Nhược không nói không rằng, kéo người Triệu Minh lên, 
					rồi dìu nàng xuống bãi biển. Lúc đó, tên thuyền trưởng Ba Tư 
					đang đứng chờ, hắn nói với Chỉ Nhược:
 
 - Thánh Giáo Chủ ra lệnh cho tôi đưa mọi người về đất liền 
					chứ đâu phải chỉ có một mình cô nương này thôi đâu?
 
 Chỉ Nhược khoác tay nói:
 
 - Chúng tôi không tin những người ngoại quốc. Ông là người 
					Ba Tư nên chúng tôi không muốn đi cùng tàu với ông nữa. 
					Chúng tôi sẽ tự tìm cách về đất liền sau. Còn cô nương này 
					là người Mông Cổ, chúng tôi cũng không muốn ở gần. Xin ông 
					cứ đưa cô ta về lục địa đi.
 
 Thấy tên thuyền trưởng ngần ngừ thì nàng nói tiếp:
 
 - Tôi sẽ chịu hết trách nhiệm sau này. Ông cứ đem cô ta đi. 
					Còn chúng tôi thì sẽ nhất định không lên tàu của ông nữa đâu.
 
 Tên thuyền trưởng thấy nàng cương quyết nói những lời báng 
					bổ như vậy thì hắn tức giận, nhưng cực chẳng đã, muốn làm 
					cho xong nhiệm vụ, hắn đành dìu Triệu Minh đi. Triệu Minh 
					nghe Chỉ Nhược nói thế thì cố ghì người lại, nhưng nàng 
					không đủ sức chống cự nên để tên đó đem lên tàu. Sau đó, hắn 
					bực tức nhổ neo bỏ đi luôn.
 
 Đuổi Triệu Minh đi xong, Chỉ Nhược thở dài khoan khoái. Nàng 
					đi lên chỗ nằm của Vô Kỵ cùng mấy người thì thấy ai cũng 
					đang say mê ngủ vùi. Nàng liền móc túi lấy ra một ít Nhuyễn 
					Cân Tán bỏ vào miệng nuốt ngay. Sau đó, nàng bèn ra tay thi 
					hành một cuộc đâm chém, cướp trộm đã có xếp đặt, dự mưu từ 
					trước...
 
 Cảnh giết người đổ máu bắt đầu lúc Chỉ Nhược rút thanh Ỷ 
					Thiên Kiếm mà nàng đã dấu trong một đám cỏ. Rồi nàng tiến 
					tới chỗ Linh Nhi đang nằm ngủ say mà dí mũi kiếm vào ngực 
					Linh Nhi. Chỉ Nhược ngần ngừ nhìn lên khuôn mặt dễ mến của 
					Linh Nhi một tí, rồi với vẻ cương quyết, nàng mím môi đâm 
					thẳng mũi kiếm xuống luôn. Linh Nhi mở choàng mắt ra, lộ vẻ 
					đau đớn, ú ớ một vài tiếng. Chỉ Nhược nhấn mạnh tay xuống 
					một cái nữa. Linh Nhi thở hắt ra, xuội người, hết thở. Chỉ 
					Nhược lạnh lùng rút kiếm ra khỏi ngực Linh Nhi. Tức thì, máu 
					ùa ra, loang đỏ trên ngực nàng. Sau đó, Chỉ Nhược tiến tới 
					gần chỗ Tạ Tốn nằm, nhặt đao Đồ Long lên rồi đi ra phía sau 
					đồi. Tới một nơi rậm rạp, nàng bèn trở ngược Ỷ Thiên kiếm, 
					với bộ mặt lạnh tanh, nàng đưa mũi kiếm cắt đứt nửa vành tai 
					của mình. Rồi rạch luôn một đưòng dài từ nơi thái dương 
					xuống sau cổ của mình nữa. Để mặc cho giòng máu rỉ ra, nàng 
					vội vã dấu cả hai thanh Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao vào một 
					lỗ hốc bí hiểm ngay kế đó. Xong xuôi, nàng liền chạy về chỗ 
					mình nằm.
 
 Vừa đặt lưng nằm xuống là Nhuyễn Cân Tán đã bắt đầu có tác 
					dụng làm nàng ngầy ngật. Chỉ trong một chốc, Chỉ Nhược gục 
					ngủ thiếp đi...
 **   *
 Trưa hôm sau, con thuyền Ba Tư đã tới đất liền. Tên thuyền 
					trưởng Ba Tư thấy Triệu Minh vẫn còn yếu ớt nên hắn phải dìu 
					nàng xuống bãi. Rồi hắn hỏi nàng:
 - Cô nương có còn cần tôi giúp đỡ gì không?
 
 Triệu Minh mệt mỏi lắc đầu. Tên ta bèn từ giã nàng rồi lên 
					thuyền căng buồm đi mất.
 
 Triệu Minh đưa mắt nhìn quanh bãi biển, hoang mang không 
					biết mình đang lưu lạc nơi nào. Nhìn xa không thấy một mái 
					nhà, chỉ có rạng cây xanh, đồi cát trắng. Nàng chậm chạp đi 
					dọc theo bờ biển một hồi mà vẫn không thấy một ai. Đi được 
					một lúc, nàng bèn tìm một gốc dừa mà ngồi thở, dựa lưng nghỉ 
					mệt.
 
 Bỗng nhiên có tiếng chân người đi tới. Triệu Minh quay đầu 
					lại thì nàng kêu lên:
 
 - Ủa!
 
 Người đi tới cũng ngạc nhiên nhìn nàng. Thì ra đó là Hà Thái 
					Xung, trưởng môn phái Hoa Sơn. Hắn đang đi cùng với hai tên 
					đệ tử, tình cờ gặp Triệu Minh là hắn nhận ra ngay. Bị nàng 
					giam cầm trong Bảo Tự Tháp gần một tháng trời, hắn căm hận 
					nàng lắm. Vậy mà hôm nay gặp nàng ngồi một mình nơi đây, hắn 
					vẫn e dè vì biết nàng uy quyền, dưới trướng có nhiều tay cao 
					thủ bảo vệ.
 
 Triệu Minh mừng rỡ, thở nhanh, lên tiếng hỏi:
 
 - Xin Hà trưởng môn cho tôi biết nơi đây là chốn nào?
 
 Nghe nàng hỏi như thế, Hà Thái Xung biết ngay là nàng đang 
					lạc lối nơi xứ lạ, không biết chỉ có một mình hay còn có ai. 
					Hắn nhìn quanh rồi nói:
 
 - Nơi đây là miền nam Trung Châu. Triệu cô nương tới đây với 
					ai vậy?
 
 Triệu Minh thấy con mắt của hắn láo liên gian sảo thì nàng 
					liền nói:
 
 - Tôi đóng doanh trại gần đây. Hôm nay mải đi chơi nên tôi 
					bị lạc đường đó thôi.
 
 Thái Xung liếc nhìn thấy nàng quần áo lem luốc, đầu tóc rối 
					tung, nói năng mệt mỏi thì hắn đoán biết là nàng đã nói dối 
					hắn rồi. Bản doanh của lính Nguyên quả thật có gần đây, 
					nhưng Triệu Minh là một quận chúa oai quyền đi đâu cũng tiền 
					hô hậu ủng, làm sao mà đi lạc cho được? Hắn nghi ngờ nhìn 
					cảnh vắng lặng không người chung quanh mà cười thầm, mừng 
					húm. Rồi hắn nhìn nàng chằm chập.
 
 Hai tên đệ tử của hắn thấy mặt nàng xinh đẹp kiều diễm, dáng 
					nàng thon nhỏ gợi cảm thì thì thầm nói với nhau:
 
 - Nàng này trông ngon quá. Coi kìa, mặt mũi người ngợm thấy 
					mà ham. Ta mà có một con vợ như vậy thì ta đóng cửa nhốt 
					nàng trong nhà mà hành dâm suốt ngày suốt đêm.
 
 - Còn ta thì sẽ bắt nàng trần truồng cả ngày, để mặc cho ta 
					tha hồ sờ sẫm, đụ đéo lúc nào cũng được.
 
 Thái Xung nghe hai tên đệ tử nói như thế thì hắn tụ dưng nổi 
					cơn dâm. Hắn tuy tam thê tứ thiếp, nhưng vẫn chưa hoàn toàn 
					thoả mãn, lúc nào cũng muốn làm bậy vì ăn uống tẩm bổ quá 
					nhiều. Nhân sâm đại bổ quá chừng là vậy đó. Khỏe người nhưng 
					bại trí. Trên đời này cái gì cũng vậy, điều hòa tiết chế thì 
					tốt, nhưng quá mực thả dàn thì tai hại vô cùng. Hắn nhìn 
					Triệu Minh một mình ngồi đó, mặt hoa thon người, mà thầm 
					công nhận là hai tên đệ tử nói đúng. Trông nàng xinh đẹp và 
					khiêu gợi quá. Giữa nơi hoang vắng này lại có một mỹ nhân 
					trẻ tuổi với một thân hình cực kì hấp dẫn, lạc lối bơ vơ, 
					ngồi không sẵn sàng, tội gì mà không hưởng? Cu hắn từ từ 
					nhổng lên là hắn nhào tới đè lên người Triệu Minh ngay. Hai 
					tên đệ tử thấy thế, la lên cười hí hí, nhào theo liền. Đúng 
					là thầy nào tớ nấy.
 
 Bị đè lên người, Triệu Minh dẫy dụa, xô tay đạp chân cố đẩy 
					Thái Xung ra. Hai tên đệ tử biết ý của sư phụ, một đứa giữ 
					hai tay nàng lại, một đứa ghì hai chân nàng ra, để giúp cho 
					ông thầy rảnh tay làm trò. Thái Xung nằm trên người nàng đưa 
					tay kéo quần hắn xuống rồi tuột quần nàng ra luôn nữa. Vừa 
					thấy cặp đùi trắng bóc và con chim đen nhung là con cu của 
					Thái Xung cương lên hết cỡ rồi. Không chần chờ gì nữa, hắn 
					cầm con cu để ngay vào lồn nàng mà đụ một cái thật mạnh vào. 
					Con cu hắn đâm sâu tới tận gốc liền.
 
 Triệu Minh cố dẫy dụa, nhưng vì ảnh hưởng của Nhuyễn Cân Tán 
					làm nàng hết sức, và hai tên côn đồ nắm tay giữ chân nàng 
					thật chặt, khiến nàng không sao cử động được. Thái Xung đụ 
					cú đầu xong, con cu cương cứng của hắn được âm đạo nhỏ hẹp 
					của nàng bóp chặt lại làm hắn sướng quá. Hắn liền ra sức 
					dộng cặc liên miên vào lồn nàng. Mông đít của hắn nhô lên 
					thụp xuống không ngừng. Hai thằng đệ tử thấy tên sư phụ làm 
					dữ quá thì tụi nó liền căng chân dạng tay nàng ra thêm nữa, 
					làm như là giúp cho thằng thầy sung sướng hơn trong cơn hãm 
					hiếp này.
 
 Đang dập dồn vào lồn Triệu Minh thì Thái Xung thấy ngực nàng 
					nẩy lên khi nàng bị dạng tay ra, cặp vú to lớn nổi lên dưới 
					làn áo thì hắn liền đưa hai tay ra mà bóp luôn. Bàn tay hắn 
					bị đẩy lên bởi một dàn ngực vun đầy, làm hắn không ngờ là vú 
					nàng lại có thể căng cứng đến như vậy, dù là dưới manh áo. 
					Hứng chí, hắn bèn chà nắn, xoa bóp không ngừng lên bộ nhũ 
					hoa đó, đồng thời hắn cũng tăng thêm nhịp dộng liên miên vào 
					lồn nàng.
 
 Vừa đụ, vừa bóp, Thái Xung nhìn xuống khuôn mặt đẹp như tiên 
					của Triệu Minh thì hắn không dằn lòng được mà cúi xuống hôn 
					lên cặp môi đỏ hồng của nàng. Môi của hằn vừa chạm vào môi 
					của nàng là Triệu Minh vội quay mặt tránh đi, không cho hằn 
					đút lưỡi vào miệng nàng. Hai tên đệ tử thấy nàng không cho 
					sư phụ chúng hôn vào môi thì chúng phá lên cuời. Không nút 
					lưỡi nàng được, Thái Xung bèn hôn hít túi bụi trên mặt, trên 
					mũi, trên cổ nàng. Và cứ như thế, hắn vừa đụ vào lồn nàng, 
					vừa bóp vú trên ngực nàng, vừa hôn hít khắp mặt mũi nàng – 
					hùng hục, loạn cuồng, dâm đãng.
 
 Một lát sau, hắn rên lên một tiếng, người hắn cong lên, cứng 
					đờ ra. Xong màn hiếp dâm, Thái Xung đứng lên, ngó xuống 
					người Triệu Minh mà cười một cách thoả mãn. Triệu Minh 
					nghiến răng, nhìn hắn với cặp mắt đổ lửa:
 
 - Thái Xung, sau ngày hôm nay, ngươi hãy tìm một hang hốc 
					nào mà trốn đi. Vì nếu ta mà tìm ra ngươi thì ngươi không 
					còn đất sống nữa đâu.
 
 Thái Xung nghe vậy thì hắn cười hề hề.
 
 Hai tên đệ tử thấy thằng thầy làm xong là liền nhẩy vô ăn 
					ké. Một tên thì dùng một tay mà kềm hai tay Triệu Minh lại, 
					còn tay kia thì hắn tuột áo nàng ra, phơi ra một dàn ngực 
					tráng tinh, mật sữa, căng phồng. Hắn liền dùng tay đó mà mân 
					mê, mà sờ soạng, mà xoa, mà bóp trên ngực vú nàng. Còn tên 
					kia thì dạng chân nàng rộng thêm khiến cho hai mép chim của 
					nàng hở ra. Hắn liền cúi mặt xuống mà bu liếm sừng sực trên 
					vùng âm đạo, dù rằng tinh trùng của sư phụ hắn còn vương vãi 
					khắp trên vùng lông đen đó.
 
 Bị hai tên cắc ké làm nhục, Triệu Minh tức tối vẫy vùng kịch 
					liệt. Nhưng sức yếu, nàng vẫn không sao thoát khỏi hai tay 
					tên chó dâm được. Dù nàng không thoát được khỏi tay bọn 
					chúng, nhưng cũng làm cho bọn chúng khó khăn trong việc sờ 
					vú liếm lồn nàng. Trên bãi cát vắng, hai tên côn đồ cứ cố 
					giữ tay chân nàng lại, vừa cố hưởng sướng trên thân thể ngà 
					ngọc của nàng...
 
 Thái Xung nhìn tên đệ tử nhào nặn cặp vú trần của Triệu Minh 
					mà hắn tự dưng lại muốn thèm thuồng. Từ trước tới nay, chưa 
					bao giờ hắn thấy một cô gái nào lại có một bộ ngực thần sầu 
					như thế. Chưa bao giờ hắn thấy một bầu vú tròn mịn, căng 
					cứng, trắng phồng đến như vậy. Hai vú nàng to lớn, vun lên, 
					với hai đầu vú chĩa thẳng lên trời. Dù rằng dâm tặc như hắn, 
					hắn đã thấy biết bao nhiêu là ngực vú của các nàng trước đó? 
					Hồi nãy, hắn đã có biết cái “cảm giác” bộ ngực tròn lẵn, 
					cứng cáp đó như thế nào rồi. Bây giờ hắn mới được “chiêm 
					ngưỡng” cái bộ ngực mơn mỡn, thơm tho đó ra sao. Mắt hắn cứ 
					dính sát vào hai vú trần trụi thật là gợi dục của Triệu 
					Minh.
 
 Hằn thấy hai tên đệ tử cứ vật lộn với nàng thì hắn bèn ra 
					lệnh:
 
 - Hai ngươi xê ra, giữ nàng ta lại cho ta.
 
 Hai tên không dám trái lời, nắm giữ Triệu Minh cho thằng 
					thầy làm một phùa nữa. Thái Xung bèn bước tới, đứng dạng 
					háng ngay trên người nàng. Hắn quì xuống, đưa hai bàn tay 
					thô tục ra mà nhẹ nhàng xoa bóp, mơn man trên hai bầu vú 
					nung núc, mịn màng của nàng. Sự đụng chạm da thịt này làm 
					hắn sung sướng đến độ không ngờ, chắc chắn là hơn cả lúc nãy 
					bóp vú nàng qua vải áo. Sao mà trơn mịn, nhung tơ, thơm tho, 
					dai cứng, tròn đầy. Hắn đê mê sờ soạng trên ngực nàng, se se 
					lên đầu vú nàng một hồi. Sau đó, hắn liền cầm con cu, sọc 
					vài cái cho nó cương dài ra, rồi đặt con cu đó giữa hai bầu 
					vú trắng toát của nàng. Hắn dùng hai bàn tay mà ép hai bầu 
					vú to lớn đó lại. Con cu của hắn lập tức mất hút giữa hai 
					khối thịt no tròn. Hằn đẩy con cu tới và bóp mạnh hai đồi 
					núi đó thêm nữa - vừa nắn ép cặp vú lại, vừa sàng sê con cu. 
					Một lần nữa, hắn muốn vừa bóp vú, vừa hành dâm trên ngực 
					nàng.
 
 - Các ngươi đang làm gì thế?
 
 Thái Xung quay đầu lại thì thấy Hạt Bút Ông và Lộc Trượng 
					Khách đang song song đi tới. Hằn đứng phắt dậy, hoảng sợ, vì 
					biết Huyền Minh nhị lão là cận vệ của Triệu Minh và cũng là 
					hai tay cự phách trên giang hồ.
 
 Nhị lão vừa nhận ra người bị nằm đè dưới cát thì la hoảng 
					lên:
 
 - Quận Chúa!!
 
 Vừa kêu xong là hai lão liền vung tay ra chiêu khiến cho hai 
					tên đệ tử của Thái Xung đang nắm giữ Triệu Minh bị trúng đòn 
					bay bổng lên trời, văng ra xa, học máu chết liền.
 
 Thái Xung hết hồn, biết mình không phải là đối thủ của hai 
					lão già này nên hắn co giò chạy ngay. Bỗng nhiên hắn thấy 
					mình mẩy đau đớn, lạnh toát, chân muốn xụm xuống – thì ra 
					hắn đã bị một cú Huyền Minh thần chưởng cực kì lợi hại của 
					hai lão đánh trúng rồi. Biết là mình đã bị trọng thương, 
					nhưng hắn nghiến răng, bặm môi cố gắng thục mạng chạy cho 
					mau.
 
 Nhị lão tung chưởng đánh người xong thì vội bước tới đỡ 
					Triệu Minh dậy. Nàng kéo quần sửa áo, nhìn theo bóng Thái 
					Xung một cách tức tối.
 
 Nhìn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, nhị lão không dám ho he, 
					chỉ đứng bên nàng chờ lệnh. Vừa thấy nàng nẳm ngửa phơi vú, 
					hở lồn, mà mặt mày hai lão vẫn điềm nhiên, lặng lờ. Hạt Bút 
					Ông thì khỏi nói rồi, lão chỉ mê rượu, đâu có ham đàn bà con 
					gái? Nhưng còn Lộc Trượng Khách thì sao? Lão già dê này đã 
					từng si mê, mơ tưởng đến thân hình khiêu dục của Triệu Minh 
					từng ngày, chỉ muốn đè nàng ra mà dở trò dâm tục cho đã đời 
					kia mà. Hoá ra là sau khi bị Phạm Dao đâm nát dương vật, Lộc 
					Trượng Khách đã mất đi gần hết cái thú vui đụ đéo rồi. Chữa 
					chạy mãi vẫn không xong. Mỗi khi thấy đàn bà con gái đẹp là 
					lão chỉ thấy con cu của lão giật giật lên một tí xíu rồi 
					thôi, ển ển xìu xìu, không còn thấy nứng dâm gì hết. Vậy coi 
					như là lão đã chết hết cả đời người. Càng nghĩ, lão càng oán 
					hận Phạm Dao vô cùng. Chuyện này còn ảnh hưởng nặng nề đến 
					công việc luyện công “liên tồn” Huyền Minh chân khí của hai 
					lão nữa. Thật là tai họa chết người.
 
 Trong lúc đó, Triệu Minh nhìn hai lão mà nói:
 
 - Hai vị có thuốc giải của Nhuyễn Cân Tán không, đưa cho tôi 
					một tí.
 
 Lộc Trượng Khách vội vàng lấy ra trong bọc một ít đưa cho 
					nàng.
 
 Nuốt thuốc giải xong, nàng bắt đầu ra lệnh:
 
 - Tôi muốn hai vị làm ngay cho tôi ba việc.
 
 Rồi mắt nàng long lên, nghiến răng nói:
 
 - Việc thứ nhất là phải tìm giết cho được tên Hà Thái Xung!
 
 Hạt Bút Ông bèn nói:
 
 - Thưa quận chúa, tên họ Hà đã bị chúng tôi đánh cho hai 
					chưởng băng khí rồi. Mạng hắn chắc khó sống.
 
 Triệu Minh mím môi, lắc đầu khoác tay, nói với một giọng 
					cứng rắn:
 
 - Tôi không cần biết! Hai vị cứ đem thủ cấp của hắn về cho 
					tôi coi.
 
 Rồi Triệu Minh nói tiếp:
 
 - Việc thứ hai là tôi nhờ hai vị đưa tôi tới gặp anh tôi 
					ngay.
 
 Lộc Trượng Khách bèn thưa:
 
 - Tướng công đang đóng trại gần đây, xin quận chúa đừng lo.
 
 Triệu Minh gật đầu, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói:
 
 - Còn việc thứ ba... Việc thứ ba...
 
 Nàng lẩm bẩm nói mãi mà không hết câu, giọng nàng nhỏ dần 
					đi:
 
 - Việc... thứ... ba... là...
 
 Nàng vừa nói nhỏ, vừa phóng tầm mắt nhìn ra mặt biển bao la, 
					ánh mắt của nàng lúc thì nhu mì, thắm thiết lúc thì căm 
					ghét, tức giận, biến đổi không ngừng. Phải rồi, giữa chốn 
					đại dương đó có hai người mà nàng đang mong muốn gặp lại - 
					một người con trai với nguồn yêu thương sâu đậm và một người 
					con gái là ngọn lửa hận ngập lòng...
 
 Xin xem tiếp Phần Cuối Đoạn 12 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh
 (Hết Phần 42 ... Xin mời xem 
                  tiếp
					Phần 
					43) |