Hai tên dâm thần Tứ Tử và Ngũ Tử nhìn nhau mà
ngán ngẩm không biết Mẫn Quân định nhờ chúng làm chuyện gì.
Nhưng chuyện gì thì chuyện, cái gì mà dính líu tới con mụ này
là hai tên bặm trợn đều cảm thấy không hứng thú một tí gì.
Bỗng nhiên Mẫn Quân bặm môi nghiến răng rít lên:
- Ta chịu hết nổi rồi. Suốt ngày sư phụ ta chỉ hỏi han đến con
Chỉ Nhược mà thôi. Con đó tài ba gì mà nó được để ý đến như
thế? Chẳng qua nó chỉ được cái nước trẻ tuổi và đẹp người. Cái
mã đó thì chỉ có thể đi làm điếm sau này mà thôi, chứ đâu có
làm gì khác được?.
Rồi y thị bực dọc, hậm hực:
- Vậy mà sư phụ ta lại muốn trao y bát cho con đĩ đó. Ta là sư
tỉ nó, nhập môn và thành danh (?!) biết bao lâu nay mà sư phụ
đâu có để ý gì đến ta. Nó đến sau mà lại được nâng niu, chiều
chuộng, được chọn làm trưởng môn. Thiệt là khốn khiếp! Chỉ
Nhược! Ta ghét con ngựa đó quá... Nó làm như nó bảnh lắm...
bảnh như con điếm thúi thì có...
Tới đây, ác nữ Mẫn Quân bắt đầu nóng máy, bỉu môi lớn tiếng la
lối:
- Cũng tại sư phụ ta thôi! Có mới nới cũ, yêu thương nó chẳng
coi ta ra gì. Mụ này có mắt mà không có tròng.
Nói tới đó, Mẫn Quân lên cơn tam bành, nổi máu đá cá lăn dưa,
y thị lên tiếng chửi bới, không coi tình nghĩa thầy trò là cái
gì nữa:
- Đú oả... Con mụ Diệt Tuyệt ỷ mình võ công tột bực, muốn đảo
lộn thứ tự, nhập nhòe ngôi thứ, muốn làm sao tùy ý mụ. Hừ...
Võ công của mụ cao cường thì sao lại bị thằng “chó dâm” Vô Kỵ
đả bại trước mặt bao người? Thật là không biết nhục... Con mẹ
nó! Có lẽ vì vậy mà mụ định thoái chức trưởng môn, nhường cho
người khác, trốn vào một xó để tránh đời cho khỏi bỉ mặt đây
mà. Đáng đời mụ đó! Bây giờ bị Nhuyễn Cân Tán, không còn hơi
sức nhưng vẫn còn lên mặt làm oai. Tại sao người mụ chọn lại
không phải là ta mà là con đượi Chỉ Nhược? Trời ơi, tức chết
đi được! Mẫn Quân này tuy ghét con Chỉ Nhược nhưng lại oán mụ
Diệt Tuyệt! Chèng đéc ơi, đời ta không yên nếu không trả được
mối hờn căm, oán ghét này.
Nói tới đây, con giận của Mẫn Quân đã lên tới tột đỉnh. Y thị
phồng môi, trợn mắt, mặt mày đỏ gay như con quỉ cái, hai tay
đang cầm mân mê hai con cặc to lớn của hai tên Tứ Tử, Ngũ Tử
mà không cầm lòng được, bất giác nắm chặt lại, như muốn bóp
cho chúng nát ra, y thị nghiến răng ken két:
- Hừm... hừm... con mụ Diệt Tuyệt chết tiệt... con đĩ Chỉ
Nhưọc thối tha...
Tự dưng bị bóp cu xiết cặc đau quá, thốn lên tới đầu óc, hai
tên Tứ, Ngũ giật bắn người lên, la làng:
- Ôi cha... Chết mẹ tui rồi... Ai da... Trời đất ơi...
Hét xong là hai tên đẩy bật tay y thị ra rồi nhẩy dựng người
lên, ôm cu mà nhẩy tưng tưng, chu miệng xuýt xoa liên hồi. Mẩn
Quân hoảng hốt, bò lết tới, lấy hai tay xoa lia lịa lên dương
vật chúng :
- Xin lỗi... chèng ơi... ta xin lỗi... ta vô ý... chèng đéc ơi...
thương mà... ta thương mà...
Nói xong, y thị chẩu môi thay phiên hôn chùn chụt vào hai cái
đầu cặc của hai thằng. Thấy y thị xắng xít làm trò con khỉ
dưới háng mình thì hai tên Tứ, Ngũ khó chịu đẩy mặt mụ ra rồi
cố dằn cơn giận, cố nhịn đau, tránh người lùi ra xa mà nói lên:
- Thôi... được rồi... thôi... không sao... cô nương muốn nhờ
chúng tôi... làm việc gì?
Mẫn Quân bẽn lẽn nói lắp bắp như để chữa thẹn:
- Ta muốn... ta nhờ các ngươi... các ngươi cu bự... có tài làm
chuyện này từ lâu... đè y thị xuống hiếp một trận mê tơi cho
bõ ghét...
Hai tên dâm thần nghe mụ ta bảo lấy con cặc khổng lồ của chúng
để mà hãm hiếp người khác thì mặt chúng tươi lên, quên cả cơn
đau nhức giữa háng. Thật là gãi đúng chỗ ngứa. Khác với những
lần trước, lần này hai tên dâm tặc lại được “cho phép” đi hiếp
người thì còn mong muốn gì nữa. Chúng nhìn nhau, nháy mắt mừng
rỡ, rồi hỏi Mẫn Quân:
- Thế cô nương muốn chúng tôi ra tay vui vầy với ai?
Ác nữ liền há miệng cười cố làm duyên, nhưng trông thật là trơ
trẽn:
- Thì còn ai nữa? Ta mới nhắc tới đó... Con người mà ta oán
ghét nhất trần đời chứ còn ai?
Tên Tứ Tử gật đầu, hiểu ý, miệng mở nụ cười dâm đãng. Được mụ
cho phép làm trò dâm tặc hiếp ức người đẹp Chỉ Nhược thì còn
gì sung sướng cho bằng. Nghề của chàng mà? Còn tên Ngũ Tử thì
nheo mắt ậm ừ, ú ớ:
- Ờ... ờ... người đó...
Mẫn Quân õng ẹo, nói ngay, giọng cố ra vẻ lẳng lơ nhưng thật
ra chứa đầy độc tính:
- Ta muốn các ngươi làm càng sớm càng tốt... ngay bây giờ thì
hay nhất.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, tên Nhất Tử ló mặt vào:
- Tứ, Ngũ, hai ngươi ra đây!
Hai tên dâm thần vội vã kéo quần lên rồi bước ra ngoài. Khi đi
ngang qua Mẫn Quân, tên Tứ Tử còn nháy mắt với y thị, miệng
cười, gật gật cái đầu ra điều y thị đừng lo, hắn sẽ biểu diễn
cho mụ thấy một màn hiếp dâm Chỉ Nhược xinh đẹp, hớ hớ xuân
tình, đã đời, mê tơi, đâu ra đó, chắc chắn khiến cho mụ ta
phải hả lòng ghen tức mới thôi.
Ra khỏi phòng xong, tên Nhất Tử liền nói vói hai tên đàn em:
- Quận chúa ra lệnh trong hai ngày tới, tất cả các tù nhân
phải được dời tới chùa Vạn Pháp hết. Hai đứa bay mau giúp ta,
không thì bê trễ sẽ bị trừng phạt.
Tứ Tử nghe thế thì vội nói:
- Đinh cô nương mới nhờ hai đệ làm một chuyện gấp. Nếu như vậy
thì trước hết phải hoàn thành ngay mới được, trước khi di
chuyển bọn tù nhân.
Nhất Tử nhăn mặt:
- Chuyện gì vậy? Nhờ gì mà cả hai ngươi đều phải làm hay sao?
Tên Tứ Tử sợ lỡ mất một dịp dập liễu vùi hoa người đẹp, hắn
lắp bắp:
- Thì Đinh cô nương có căn dặn với hai đệ...
Nhất Tử bực mình, gạt phắt đi:
- Con mụ nặc nô đó thật là lắm trò đòi hỏi! Thôi được, một đứa
làm được rồi. Tứ đệ, ngươi theo ta, còn Ngũ đệ, ngươi làm theo
lời con mụ đó đi, rồi sau đó tới giúp ta cũng được.
Tên Tứ Tử nghe thế thì xìu người, nhưng cố nói vớt vát, dành
phần:
- Đại ca ơi, để đệ làm thật nhanh rồi sẽ tới giúp đại ca ngay...
hay là để Ngũ đệ đi theo đại ca trước.
Tên Ngũ Tử cũng nói thêm:
- Đúng rồi, tiểu đệ theo đại ca trước, sau đó Tứ ca sẽ tới sau
cũng không muộn.
Tên Tứ Tử ngạc nhiên không hiểu tại sao tên Ngũ Tử, cũng là
tay nổi tiếng dâm thần như hắn, lại có thể tự ý bỏ qua một cơ
hội hành dâm ngàn năm một thuở với nàng Chỉ Nhược trinh nguyên,
trẻ đẹp như vậy. Hai tên đã nhiều lần hợp sức sơi tái gái tơ,
cùng nhau thay phiên làm nhục biết bao phụ nữ cho thỏa cơn dâm
của chúng từ trước tới giờ. Đâu có lạ gì với nhau nữa? Hơn nữa,
mấy ngày hôm nay cả hai đều phải phục tùng ác nữ Mẫn Quân,
chán như cơm nếp nát, bây giờ có cơ hội hiếp dâm gái đẹpthì
sướng hết cỡ rồi. Nay tự dưng tên Ngũ Tử lại giở chứng, không
muốn cùng hắn phá trinh Chỉ Nhược, thật là một điều khó tin.
Nhưng hắn ta cũng gật đầu:
- Ừ, Ngũ đệ tính vậy cũng được. Để một mình ta làm chuyện của
Đinh cô nương nhờ vả cũng không sao. Đại ca thấy thế có được
không?
Tên Nhất Tử thấy hai tên đàn em cò ke, nói qua nói lại, không
nghe lời mình thì tức giận, lên tiếng nạt nộ:
- Tụi mày im đi! Ta đã tính như vậy, sao hai đứa bay không
nghe mà còn kì cà như đàn bà con gái?
Hai tên Tứ, Ngũ nghe đại ca chúng la hét như thế thì sợ hãi,
nín khe. Nhất Tử thấy bộ mặt hơ hãi của chúng thì làm tới luôn,
lấy giọng đàn anh mà ra lệnh:
- Ta đã nói rồi! Tứ Tử, ngươi đi theo ta trước, còn Ngũ Tử,
ngươi làm chuyện gì đó cho mau rồi tới sau. Đừng có thắc mắc
gì hết trơn hết trọi. Thiệt là phiền hai tụi bay quá!
Nói xong, Nhất Tử quay người bước đi luôn. Tên Tứ Tử không dám
cãi, líu ríu đi theo, mặt mày buồn xo. Vậy là mất đi một cơ
hội hành hạ dập vùi một Chỉ Nhược nguyệt thẹn hoa nhường của
phái Nga Mi rồi! Hắn bước đi mà còn nói với lại, mặt mũi,
giọng nói đượm đầy vẻ luyến tiếc:
- Thôi, lần này Ngũ đệ may mắn hơn ta... làm xong người đẹp
gái tơ, nhớ kể cho ta nghe nó ra thế nào.
Tên Ngũ Tử nghe vậy thì nói lẩm bẩm:
- Hừ... may mắn cái con cặc tao nè... biết mình không ham mà
nó còn nói ké chọc vô hông cho mình tức.
Than xong, tên Ngũ Tử thở dài một cái rồi đi tới nơi giam cầm
của các anh hùng giáo phái. Tên cai ngục thấy Ngũ Tử mò tới
thì xăng xái chạy tới, xoa hai tay với nhau mà chào đón:
- Hề... hề... Chèng đéc ơi, hôm nay may mắn có Ngũ đại nhân
tới đây viếng thăm. Thật là vạn hạnh.
Thì ra tên cai ngục xưa nay vẫn có ý muốn làm quen với Ngũ
Nhân Tài Tử, may ra hắn còn nhận được một tí ơn mưa móc vì dù
sao bọn Tài Tử cũng là tay chân thân cận của Bảo Bảo. Đươc làm
bạn với bọn Tài Tử, lời qua tiếng lại, biết đâu chừng lại được
chúng nói giúp vô một lời được thăng quan tiến chức, cuộc đời
lên hương, cho khoẻ cái thân còm.
Ngũ Tử thấy tên cai ngục lăng xăng trước mặt mình như vậy
nhưng mặt hắn vẫn hắc ám, ậm ừ không có vẻ vui tươi. Tên cai
thấy vẻ lầm lì như đang bị táo bón của Ngũ Tử thì hắn nhe răng
lên tiếng bợ đỡ ngay:
- Hề... hề... Đại nhân có muốn thử qua một vài bông hoa biết
nói hay không? Ở đây có đủ thứ, đủ loại cho đại nhân tùy ý lựa
chọn.
Đó là vì tên cai đã dư biết cái tiếng tăm dâm tặc của tên Ngũ
Tử nên hắn mới ra lời dụ dỗ, làm trò ma cô để mà lấy lòng. Tên
Ngũ Tử vẫn lạnh lùng mà hỏi nhát gừng:
- Chỗ của phái Nga Mi đâu?
Tên cai cười híp mắt lươn:
- Hề... hề... dạ xin Ngũ đại nhân cứ theo tôi... các nàng Nga
Mi nõn nường, trẻ đẹp, thấy phát ham... thật là đại nhân có
con mắt sành đời.
Ngũ Tử lừ lừ nói:
- Được rồi, ta sẽ lựa một người... sau đó ngươi đem người đó
tới phòng cung hình cho ta...
Phòng cung hình là một căn phòng, ngoài việc hỏi cung, tra tấn,
còn dùng vào việc hiếp dâm, hành dục với các nữ tù nhân. Nơi
đó đã không biết bao nhiêu con gái bị mất trinh, đàn bà bị
thất tiết. Phòng cung hình là nơi hành lạc mỗi ngày của bọn
cai tù, ai cũng biết. Tên cai nghe vậy thì mừng rỡ:
- Hề... hề... tôi xin nghe lời đại nhân... tôi sẽ hết sức giúp
đại nhân giải trí hôm nay, một phen đã đời.
Nói xong hắn lăm xăm đi tới trước. Ngũ Tử theo tên cai tù tới
nơi giam cầm của phái Nga Mi, gồm nhiều phòng riêng biệt,
phòng nhỏ thì giam một người, phòng lớn thì giam ba bốn người.
Tên cai đi tới phòng đầu tiên, dứng trước song cửa, chỉ vào ba
nàng con gái:
- Hề... hề... có em nào mà đại nhân ưa thích không?
Thấy Ngũ Tử lắc đầu thì tên cai liền tiến qua tới căn phòng
thứ nhì, nhỏ hơn nên chứa có một người. Hắn không ngừng bước
mà chỉ khoác tay nói:
- Hề... hề... người này chắc đại nhân không...
Nhưng tên Ngũ Tử đã nắm lấy vai hắn mà nói:
- Đúng rồi, người này đây!
Tên cai ngạc nhiên dương con mắt thao láo lên nhìn Ngũ Tử:
- Còn nhiều cô nàng trẻ đẹp nữa, dưới phòng kia... sao đại
nhân lại vội chọn người này?
Tên Ngũ Tử bực mình nói gắt:
- Ta nói người này là người này. Ngươi đừng nói năng nhiều lời.
Nói xong, hắn quay người đi thẳng. Tên cai tù nhìn theo tên
Ngũ Tử mà nhíu mày rủa thầm:
- Thằng cha này điên nặng rồi. Hôm nay chắc nó nổi cơn nên
muốn đổi món ăn lạ chứ không sai.
Nói đoạn hắn lấy xâu chìa khóa mà mở cửa song sắt bước vào.
Vừa tiến tới người nằm thu lu trong góc phòng, hắn vừa lắc đầu
miệng lủng bủng:
- Chèng đéc ơi... hoa tươi không hưởng mà chỉ muốn nếm gừng
già... Thiệt là bệnh tật hết cỡ. Dâm dục quá độ thì vậy đó!
Tên cai tù kéo người đó đứng lên. Mặc cho người đó quyết liệt
chống cự, dẫy dụa, nhưng một hồi sau tên cai cũng đẩy được
người đó ra khỏi phòng giam.
Vì bị ảnh hưởng của Nhuyễn Cân Tán nên không còn sức lực để mà
trì hoãn nữa, Diệt Tuyệt sư thái đành để cho tên cai tù lôi
mình tới phòng cung hình, nơi tên dâm thần Ngũ Tử đang chờ đợi.
*
* *
Giữa đám quần hùng Minh giáo, Vô Kỵ lên tiếng hỏi Dương Tiêu:
- Tả sứ có ý kiến gì về vụ các anh hùng giáo phái đều cả thẩy
mất tích hay không?
Dương Tiêu nói:
- Thưa giáo chủ, theo ý thuộc hạ thì đây là hành động của một
nhân vật rất lợi hại. Người đó ra tay một cái là bắt trọn mọi
người, không một ai thoát được.
Vô Kỵ gật đầu nói:
- Nếu vậy thì hiển nhiên người này hành động một cách nhanh
chóng, nhưng lén lút, làm mọi người trở tay không kịp. Chỉ có
như vậy thì các vị Võ Đang thúc thúc của tôi mới bị dễ dàng sa
cơ thất thế mà thôi.
Dương Tiêu gật đầu tán thành:
- Giáo chủ đoán việc như thần. Thuộc hạ cũng có ý nghĩ như vậy.
Các vị anh hùng Võ Đang tài ba quán thế, khó mà đối phó, trừ
phi bị trúng độc kế mới bị bắt.
Thiên Chính bàn vô:
- Theo ta thì vụ bắt cóc này xẩy ra ngay sau khi các vị anh
hùng rời khỏi Quang Minh Đỉnh, cách tổng đàn không xa. Với một
số người bị bắt đông đảo như vậy, bọn chúng không thể giữ bí
mật được đâu. Chúng ta muốn điều tra ra manh mối cũng không
khó khăn lắm.
Nhất Tiếu vỗ tay hưởng ứng:
- Ưng Vương nói đúng. Chung quanh đây toàn là sa mạc trơ trụi,
hành vi di chuyển của phường gian manh đó chắc chắn sẽ lộ liễu,
không dấu diếm đưọc.
Vô Kỵ nghe vậy liền nói với Dương Tiêu:
- Ông ngoại với Bức Vương nói rất phải. Vậy phiền Tả sứ cho
người đi dọ thám xem sao.
Dương Tiêu vòng tay thưa:
- Xin tuân lời giáo chủ. Người này độc ác quỉ thần, đa mưu lắm
kế, mưu chước như thần, tuy tài giỏi đấy, nhưng cũng không thể
qua khỏi được những tai mắt của người Minh giáo chúng ta đâu.
Nghe Dương Tiêu các người nói tới người nào đó có mưu thần
chước quỉ, quăng một mẻ lưới là hốt hết quần anh, rõ ràng là
hành động hắc ám của một tay thông minh tài giỏi thì tự dưng
Vô Kỵ nóng mặt lên, tim đập thình thịch. Hình dáng của một cô
gái xinh tươi hết sức, tinh anh hết mực, xảo quyệt hết điều mà
cũng khiêu gợi hết cỡ hiện ngay lên trong đầu chàng. Rõ ràng
từng nét một.
Triệu Minh... Ôi chao, Triệu Minh... Có phải thật là Triệu
Minh hay không?
*
* *
Trong phòng cung hình, tên Ngũ Tử thấy Diệt Tuyệt sư thái bị
đẩy vào thì hắn hất hàm nói ngay với tên cai ngục, vừa như ra
lệnh vừa như dặn dò:
- Thôi được rồi, ngươi đi ra đi. Đừng để ai vô đây và cũng
đừng cho ai biết vụ này.
Chờ cho tên cai đi ra đóng cửa lại rồi tên Ngũ Tử mới tiến tới
mà nắm lấy tay của sư thái. Bà ta liền giật tay lại, trợn mắt
lên:
- Quân khốn khiếp! Khôn hồn thì đừng đụng chạm tới người ta.
Tên Ngũ Tử nhếch mép cười khì:
- Chà, tới nước này mà còn làm bảnh.
Rồi hắn chép miệng:
- Thôi, làm liền cho xong.
Nòi xong hắn lấy tay nắm lên vai sư thái mà kéo mạnh một cái,
xé áo lột trần người bà ta tức thì. “Roạc” một cái, nửa người
của sư thái tô hô, lồ lộ ra, da thịt trắng toát.
Thì ra Diệt Tuyệt sư thái vốn dĩ đi tu từ lúc còn nhỏ, trong
đời chưa bao giờ để lộ thân thể cho ai coi một tí gì, áo thì
không bao giờ cao quá cổ tay, quần thì không bao giờ ngắn trên
cườm chân, cho nên da thịt bà ta trông trắng tinh như tượng
thạch cao.
Bị lột trần, sư thái vừa hoảng hốt vừa tức giận. Bà ta vôị đưa
một tay lên che ngực, một tay đánh thẳng tới nguời tên Ngũ Tử,
miệng thì la lên:
- Thằng lộn giống! Dám hỗn láo làm bậy thì bà không tha đâu.
Tay sư thái đánh trúng ngực tên Ngũ Tử cái bốp, nhưng người
hắn thô hào, to lớn, mà sư thái lại không còn sức mà ra đòn
nên cú đánh chỉ coi như gãi ghẻ. Tên Ngũ Tử vung tay nắm lấy
tay của bà rồi đẩy bà ta nằm ngay lên cái bàn đá ở giữa căn
phòng. Sư thái bị hắn dúi xuống nhưng bà cũng chống cự mãnh
liệt. Bà lấy tay còn lại tát lên mặt hắn mà rít lên:
- Buông ta ra ngay, tên khốn nạn!
Ăn mấy cái tát vào mặt, tuy không đau lắm, nhưng tên Ngũ tử
cũng tức giận, chộp lấy hai tay sư thái mà cột luôn vào sợi
dây xích ở hai bên đầu bàn. Bị xích hai tay, nằm ngửa trên bàn
đá, nhưng Diệt Tuyệt sư thái cũng không vừa, bà bèn đưa chân
lên mà đá ngay vào giữa háng của hắn một cái khiến hắn la lên
đau đớn. Sư thái định bồi thêm môt cú đá nữa thì tên Ngũ Tử đã
bắt lấy hai chận của bà kéo xoạc ra rồi lại xích vào hai bên
cuối bàn. Làm xong, hắn nắm lấy quần của sư thái mà xé ra luôn.
Người sư thái bây giờ nằm ngửa lõa lồ trên bàn đá, thân thể
trắng tinh, hai tay hai chân bị căng dạng ra, tô hô tênh hênh,
không còn cựa quậy gì được nữa.
Tên Ngũ Tử lúc đó liền tuột quần xuống, lôi ra, nắm trong tay
con cu to lớn kinh khủng của hắn. Sư thái thấy vậy thì trợn
mắt lên:
- Trời... trời... thằng chó chết... quân súc sinh...
Con cu của tên Ngũ Tử tuy gân guốc, khổng lồ nhưng vẫn còn mềm
nhũn, chưa đuợc cương cứng. Hắn bèn lấy cả hai tay mà vuốt con
cu, sục lên sục xuống, khiến cho con cu dần dần nhổng lên,
phồng to ra, cương cứng. Sư thái thấy hắn đừng trước mặt mình
mà sục cặc, trưng bày một dương vật với một kích thước dị
thường như vậy thì bà nhắm mắt lại không dám nhìn mà chỉ
nghiến răng mím môi, thở mạnh lên vì tức giận.
Một khi con cặc của hắn đã cương cứng rồi, tên Ngụ Tử liền leo
lên cái bàn đá, quì giữa hai chân đang bạnh ra của sư thái.
Hắn đưa con cu ra mà dùng đầu cu to tròn rề rề lên lỗ lồn của
sư thái. Thấy hắn sắp sửa dở trò con heo, bà ta mở mắt ra, chu
miệng nhổ toẹt ngay một đống nước bọt vào mặt hắn. Tên Ngũ Tử
lấy tay lên chùi thì Diệt Tuyệt sư thái lại tiếp tục phun luôn
một tràng nước miếng vào mặt hắn. Bực mình, hắn lấy bàn tay
bịt miệng bà ta lại rồi chẳng nói chẳng rằng, ra sức nhấn luôn
con cặc mình vào lồn sư thái.
Trong suốt cuộc đời sư thái, bà ta chưa bao giờ biết đến một
người đàn ông nào cả, nói chi đến chuyện làm tình hay đụ đéo.
Do đó, lỗ lồn của bà ta rất nhỏ hẹp, mà lại khô rông rốc, nên
con cặc của tên Ngũ Tử không sao thọt vô một cách dễ dàng cho
được. Với lại một phần nữa là dương cụ của hắn to lớn quá, đầu
cu chùi chũi như một nắm tay, làm sao mà công phá vào lỗ một
cách ngon rơ cơ chứ?
Tuy vậy, quả nhiên tên Ngũ Tử là một tay dâm thần thứ thiệt,
kinh nghiêm hiếp dâm đầy mình. Hắn không dộng cu ào ào vào âm
hộ sư thái ngay lập tức mà hắn chỉ đút vô một tí rồi lại rút
ra, sau đó lại đút vô sâu thêm tí nữa, rồi lại rút ra, cứ như
vậy, thậm thụt, nhịp nhàng, ra vô, chẳng mấy chốc là một nửa
con cặc to dài của hắn đã đi sâu vào âm đạo khít khao của sư
thái đến quá nửa. Lần đầu tiên trong đời bị đụ vô lồn mà lại
bởi môt con cặc to lớn quá khổ làm sư thái đau như xé. Bây giờ
bà mới hiểu tại sao có người nói “đau như bị hiếp” là như thế
nào. Bà ta cố dẫy dụa, ú ớ, cong người như muốn đẩy tên Ngũ Tử
ra khỏi người mình. Nhưng bị cột xích vào bàn, bịt môi che
miệng, làm sao mà cựa quậy cho được, la hét cũng không xong.
Sau khi nhấp nhô môt lúc, nguyên một con cặc của hắn đã nằm
sâu chật cứng, lút cán trong lồn của sư thái rồi. Tới lúc này
tên Ngũ Tử mới bắt đầu hành nghề dâm tặc. Hắn chống hai tay,
dạng hai chân, nằm úp lên người sư thái, chơi trò “hít đất”.
Hắn rút hết con cặc ra, đầu cu gần như bật ra khỏi lỗ lồn rồi
nắc một cái thật mạnh lút cán vào trở lại nghe đến “bạch” một
tiếng, làm sư thái đau quá, la lên môt tiếng:
- Ái...ôi chao... thằng khốn...
Và cứ như thế, từ trên, hắn dộng ào ào, bành bạch, dữ dội,
liên miên xuống cái lỗ khô rang, không một chút nước nhờn. Bị
hành hạ không ngừng bởi con cặc to bự tổ chảng, đâm thọc ra vô,
cọ sát khít rịt, nong lớn căng cứng, sư thái cảm thấy lồn mình
đau rát như bị dội nước sôi vậy. Cơn đau đớn rát bỏng cứ tăng
dần theo nhịp độ nắc cặc của tên Ngũ Tử. Thật ra, hắn lại
khoái đụ một cái lồn khô như vậy vì sự cọ sát giữa làn da khô
với con cu của hắn in hệt như đầu cu hắn được chà xát bởi một
tờ giấy nhám, tạo nên một cảm giác sung sướng khác thường.
Trái lại, Diệt Tuyệt sư thái thì như bị cung hình, tra tấn, lỗ
lồn như bị nạo dũa bởi một thân cây to, vỏ dầy, ghồ ghề, khô
cứng. Đến lúc này, bà ta đành phải há miệng ra, rên lên trong
cơn đau đớn:
- Chết... trời ơi... a... a... a... đau... uiiii...
Cơn hãm hiếp tiếp tục trong một thời gian dài. Tên Ngữ Tử cứ
nhắm mắt mà nắc liên tục. Ủa, mà sao lạ vậy kìa? Thốt nhiên
hắn cảm thấy những cú dộng của hắn trở nên dễ dàng hơn lúc
trước. Rõ ràng là cái dương vật sừng sững của hắn vẫn bị bóp
chặt bởi một âm đạo chật hẹp của sư thái, nhưng sao nhịp độ ra
vô lại tự dưng trơn tru, thông suốt. Cái cảm giác khô rang
không còn nữa. Ngạc nhiên, hắn rút con cu ra quá nửa rồi nhìn
xuống. Lức đó hắn mới thấy nguyên nhân tại sao: con cu của hắn
bây giờ đã được bao bọc bởi một lớp nước nhờn khiến thân cu
trở nên bóng nhẫy. Hắn nhếch mép cười khì một cái rồi lại dập
con cu trở vào cái lỗ ẩm ướt, tiếp tục hành dâm không ngừng.
Diệt Tuyệt sư thái bị đè nằm ngửa, hai tay hai chân dạng căng
ra, hai mắt nhắm nghiền. Bây giờ không còn dẫy dụa nữa mà chỉ
còn thả lỏng. Bây giờ không còn chống cự nữa mà chỉ còn buông
lơi. Bây giờ không còn la mắng nữa mà chỉ còn rên rỉ. Bây giờ
không còn ồn ào nữa mà chỉ còn lặng câm. Bây giờ không còn đau
đớn nữa mà chỉ còn sướng khoái. Dâm thủy trong lồn bà ta tiết
ra, cộng với sự dập dồn đâm thọc của con cặc của tên Ngũ Tử
khiến nó sủi bong bóng, sùi bọt đục ngầu che phủ cả một phần
âm đạo.
Từ đó,một dòng nước trắng đục từ từ chẩy ra, rỉ xuống mặt bàn
đá... từng giọt... từng giọt...
*
* *
Dương Tiêu bước vào căn lều rồi nói với Vô Kỵ:
- Thưa giáo chủ, đã có tin tức của quân do thám Minh giáo
chúng ta rồi.
Dương Tiêu nói tiếp:
- Quân ta cho biết là có một đoàn quân xa chở đầy tù nhân,
tiến vào kinh thành, áp giải tù nhân tới một ngôi chùa lớn tên
là Vạn Pháp. Những tù nhân đó gồm có những nhà sư, ni cô và cả
tục nhân nữa. Thuộc hạ đoán đó là tăng nhân của phái Thiếu Lâm,
Nga Mi, và các anh hùng của phái Võ Đang, Côn Luân chứ không
sai.
Vô Kỵ mừng rỡ, hỏi Dương Tiêu:
- Thế thì chùa Vạn Pháp ở đâu thế?
Dương Tiêu đáp:
- Thưa giáo chủ, chùa Vạn Pháp nằm giữa kinh thành cách đây
hơn trăm dặm.
Vô Kỵ liền nói:
- Tôi muốn tới đó để điều tra cho rõ. Phiền Tả sứ cùng Vi Bức
Vương đi theo tôi tới chùa Vạn Pháp ngay. Xin ông ngoại thống
lãnh đoàn quân còn lại tới sau hỗ trợ.
Ngay hôm đó, Vô Kỵ, Dương Tiêu, Nhất Tiếu ba người gấp rút lên
đường đi tới kinh thành.
*
* *
Tứ Tử thấy mặt Ngũ Tử thì hỏi liền:
- Sao? Ngũ đệ hưởng thú với nàng ta như thế nào?
Ngũ Tử lặng lờ:
- Thì cũng vậy thôi.
Tứ Tử ngạc nhiên:
- Ủa, cướp trinh gái đẹp mà đệ không thấy hứng thú hay sao?
Ngũ Tử cười mũi:
- Tứ ca nói cướp trinh thì có thể đúng đó. Nhưng gái đẹp thì
chắc chắn là sai rồi.
Tứ Tử trợn mắt lên:
- Trời đất, nàng ta tuổi đôi tám, mơn mỡn xuân tình mà sao ngũ
đệ lại chê?
Ngũ Tử trề môi ra:
- Tứ ca sao cứ chọc quê tiểu đệ hoài. Mười sáu nào mà mười sáu.
Đảo ngược lại, sáu mươi mốt tuổi thì có.
Tứ Tử nhíu mắt lại:
- Ngũ đệ nói gì ta không hiểu. Ta muốn nói đến nàng Chỉ Nhược
cơ mà.
Đến lượt Ngũ Tử ngạc nhiên:
- Đinh cô nương muốn chúng ta hành hạ mụ Diệt Tuyệt sư thái
chứ đâu phải Chu cô nương đâu?
Tứ Tử lắc đầu:
- Không phải đâu. Ngươi lầm rồi. Người mà Đinh cô nương oán
ghét muốn hành hạ cho bõ ghét chính là Chu Chỉ Nhược đó.
Ngũ Tử há hốc miệng ra:
- Có thật như vậy không?
Nói tới đó, tên Ngũ Tử mới chợt vỡ lẽ, nhận ra ngay cái lỗi
lầm tai hại nhận lộn người của mình. Má ơi, có chết người
không chứ! Đáng lẽ được hưởng mùi gái đẹp thì hắn lại bị nếm
mùi gái già.
Hắn đỏ mặt tức giận, lên tiếng cự nự:
- Sao Tứ ca biết rồi mà không nói cho tiểu đệ nghe?
Tên Tứ Tử cãi lại:
- Ta đâu có biết là ngươi không biết đâu?
Rồi hắn nhăn mặt nói tiếp:
- Trời thần ơi, hóa ra ngũ đệ thay vì vui vầy với người đẹp
thì lại bỏ ra cả buổi để mà hưởng sướng với mụ già đó à.
Tên Ngũ Tử nghe nói trúng nỗi oan uất của mình thì lộn tiết,
tím mặt, không nể tên Tứ Tử nữa, đưa tay ra đánh luôn vào
người hắn một cái thực mạnh. Tên Tứ Tử tránh qua một bên thì
tên kia lại nghiến răng bồi thêm một đòn nữa. Biết là tên Ngũ
Tử đang lên cơn điên, chẳng dại gì mà trả đòn, tên Tứ Tử liền
quay người bỏ chạy. Nhưng tên Ngũ Tử đâu có chịu được, hắn bặm
môi trợn mắt, rượt theo tên nọ mà một mực muốn đánh cho một
trận. Tức quá mà! Thật là đau như hoạn! Phải đập phá một cái
gì cho tiêu cơn bực, đỡ tức con dái.
Tên Tứ Tử vừa chạy vừa la:
- Mèng ơi, ta đâu có biết... đâu có phải lỗi tại ta... tại
ngươi không nghe rõ ràng... chơi phải gái già... ráng chịu chứ...
mèng ơi...
Tên Ngũ Tử càng nghĩ càng căm giận, nhất định trả thù. Chẳng
cần biết lỗi tại ai, nhưng phải dần thằng này một chập cho nó
khỏi nói móc là một chuyện phải làm ngay. Hắn gào lên:
- Đứng lại... thằng chó chết... đứng lại... tao thề là nếu tao
không thiến được dái mày thì... thì... thì... tao sẽ thẻo luôn
dái của tao, không bao giờ biết tới đụ đéo là gì nữa!
Nói xong hắn cứ rượt theo tên Tứ Tử miết... như hình với bóng...
không tha...
[This marks the one-year anniversary of the war in Iraq. In
the aftermath, one can only cling onto the hope that the world
is really better off - our own microcosm included. And yes, em,
our bet is on! As always, my dear, against you, I hope that I
will loose, so that, as if I don’t have enough of you already,
I will have another chance to see you happy, all beaming and
smiling and laughing and grinning and giggling and... ]
Xin xem tiếp Phần Giữa - Đoạn 21 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh (I
I I)
(Hết Phần 28 ... Xin mời xem
tiếp
Phần
29) |