Sau khi Vô Kỵ nói cho Chu Trường Linh biết y
là con của Võ Ðang ngũ hiệp Trương Thúy Sơn và nghĩa phụ y là
Tạ Tốn hiện đang ở trên Băng Hoả đảo, với sự đồng ý của Vô Kỵ,
Trường Linh sửa sọan tàu bè để cùng đi Bănh Hỏa đảo.
Từ khi thổ lộ thân thế của mình, Vô Kỵ được mọi người cưng
chiều hơn nữa. Nhất là Cửu Chân thì khỏi nói, nàng bây giờ
theo y không rời nửa bước. Nàng lo cho y từ tinh thần đến thể
chất. Nàng vẫn thưòng đọc sách với y, dạy y viết chữ mỗi ngày
–như một người mẹ. Bây giờ nàng còn nấu nướng cho y ăn, bưng
cơm chuốc nước – như một người hầu. Mỗi lần y lên cơn dâm,
nàng thỏa mãn y tận cùng – như một người tình. Vô Kỵ thương
yêu nàng vô cùng. Ðối với y, trên đời này không còn ý nghĩa gì
hết nếu không có Cửu Chân. Ngày nào y cũng mong ngóng tới lúc
lên đường để y có thể sống chung với nàng trên Băng Hỏa đảo
đến mãn đời. Khi Vô Kỵ hỏi Trường Linh thì ông bảo là công
việc đang tiến hành rất mau, ngày khởi hành sẽ không còn bao
xa, chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Trường Linh còn dặn dò Vô Kỵ:
- Trên đời này chỉ có tôi, cậu và con Cửu Chân là biết chuyến
đi này thôi. Cậu phải tuyệt đối giữ bí mật. Vì Tạ Tốn nghĩa
phụ của cậu có rất nhiều oán thù với anh hùng giang hồ, nếu họ
biết được thì tính mạng của ông ta sẽ không vẹn toàn đâu. Và
cậu cũng sẽ bị nguy hiểm nữa.
Vô Kỵ thầm nghĩ, “Bác Trường Linh thật tốt, biết lo xa cho ta
và nghĩa phụ ta nữa.”
Tối hôm đó, Vô Kỵ trằn trọc ngủ không được. Y háo hức chờ ngày
đi và cứ mơ tưởng đến đời sống vô tư, sung sướng với gia đình
Trường Linh trên Băng Hỏa đảo. Bỗng có tiếng kẹt cửa và Cửu
Chân lách người bước vào. Nàng đi tới cạnh giường y:
- Chú Vô Kỵ ngủ chưa?
- Chưa. Tôi ngủ không được.
- Thôi để tôi ra ngoài cho chú ngủ nhé.
Vô Kỵ nắm lấy tay nàng giữ lại. Cửu Chân hiểu ý nhưng vẫn hỏi
với một giọng rất gợi dục:
- Chú muốn tôi giúp chú ngủ ngon phải không?
Thấy Vô Kỵ gật đầu, nàng nheo mũi nói:
- Nhưng chú phải hứa với tôi là chú sẽ ngủ ngay, không được
bước ra khỏi giường.
Nói xong Cửu Chân leo lên giường rồi kéo quần Vô Kỵ xuống.
Nàng cầm con cu dài và mềm của y để giữa lòng hai bàn tay rồi
chà tới chà lui nhè nhẹ như người ta vo gạo vậy. Con cu của Vô
Kỵ vừa được chà sát, vừa được xoắn xoáy trong hai bàn tay mềm
ấm đã bắt đầu to cứng. Người Vô Kỵ run lên, trên đầu cu rỉ ra
một vài giọt nước nhờn trong vắt. Cửu Chân liền cúi đầu xuống
thè lưỡi ra liếm đầu cu y rồi, cũng bằng lưỡi, trê trét nước
nhờn lên đầy đầu cu y, hai tay vẫn tiếp tục vần vò không ngừng.
Xong, nàng ngậm lấy đầu cu của y vào miệng rồi mút cho đến khi
nó sạch láng. Cu Vô Kỵ bây giờ đã căng cứng, y liền ghì đầu
nàng xuống cu mình. Cửu Chân để cho con cu y đi tuốt vào họng
rồi nàng lại nhả ra từ từ cho tới khi cả con cu đi ra khỏi
miệng nàng. Môi nàng lúc nào cũng mím chặt lấy cu y, từ lúc nó
bị kềm hãm trong miệng cho tới lúc nó bung ra ngoài miêng. Rồi
nàng lại nuốt hết con cu vào họng, rồi lại nhả hết ra, đôi môi
vẫn mút chặt lấy cu y, từ gốc cu tới đầu cu. Cửu Chân tiếp tục
nuốt cu Vô Kỵ như vậy cả chục lần. Vô Kỵ cong người lên, rên
rỉ:
- Ôi, sướng quá…Chị Cửu Chân ơi…Sướng quá…
Cửu Chân nắm chặt con cu cương cứng của y rồi sọc thật nhanh
khiến cho máu dồn lên đầu cu y đỏ ối. Nàng nhìn vào đầu cu y
vừa sọc vừa nói khe khẽ:
- Chú Vô Kỵ…ra đi…bắn tinh vô mặt tôi đi…Chú Vô Kỵ ơi…tôi muốn
chú xuất tinh vào miệng tôi…Tôi muốn uống hết…Chú Vô Kỵ…
Nghe tiếng thì thầm đĩ thõa của Cửu Chân, Vô Kỵ kềm không nổi
nữa xịt môt luồng nuớc trắng đục thẳng vào mặt nàng. Cửu Chân
vội vàng há miệng ngậm lấy cu mà nuốt hết nguồn tinh trùng.
Một vài giọt vẫn còn dính trên tóc, trên mắt và trên miệng
nàng. Trong lúc Cửu Chân liếm láp cu y cho nó sạch trơn thì Vô
Kỵ ôm lấy đầu nàng, nhìn thấy khuôn mặt thanh tao đang say mê
rửa sạch hạ bộ mình, y mỉm cười sung sướng.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhè nhẹ:
- Chị Cửu Chân có trong đó không?
Nhận ra tiếng nói của Thanh Anh, Vô Kỵ vội vàng đẩy nhẹ đầu
Cửu Chân ra rồi định kéo chăn che lên hạ bộ. Nhưng Cửu Chân
giữ tay Vô Kỵ lại. Một tay vẫn nắm lấy cu y, một tay lau chùi
tinh trùng vương vãi trên mặt, nàng hướng về phiá cửa mà trả
lời:
- Thanh muội vô đây.
Bước vào thấy Vô Kỵ đang nằm ngửa cho Cửu Chân nắm cu, Thanh
Anh ú ớ:
- Ơ…Chu bá phụ …có chuyện muốn…gặp chị…
Cửu Chân nhìn Thanh Anh rồi quay đầu nhìn Vô Kỵ:
- Chú Vô Kỵ hôm nay khó ngủ. Chị đang giúp chú ấy dỗ giấc. Em
ra đây phụ chi đi. Rồi hai ta đi cũng không muộn.
Vô Kỵ nghe Cửu Chân nói thì đỏ mặt. Y cũng không hiểu tại sao
Cửu Chân mới bú cu cho y phóng tinh mà còn kêu Thanh Anh vô để
làm thêm một phùa nữa. Thấy Thanh Anh nhanh nhẹn bước tới, Vô
Kỵ lúng túng. Nhưng y nhớ ra là Thanh Anh cũng thuộc loại dâm
nữ, không kém gì Cửu Chân. Y đã từng trông thấy Thanh Anh và
Vệ Bích làm tình với nhau rồi nên biết nàng là cao thủ trên
dâm trường. Y yên tâm, nằm yên, chờ đợi. Lúc đó, Thanh Anh
nhoẻn miệng cười:
- Ðể em giúp chị cho mau, kẻo trễ.
Thanh Anh liền leo lên giường, hai nàng quì hai bên người Vô
Kỵ. Cửu Chân tiếp tục dùng tay mà vuốt cu Vô Kỵ. Còn Thanh Anh
thì rà mặt xuống liếm khắp người y. Cái lưỡi mềm ướt của nàng
tung tăng, phơn phớt, ngọ nguậy trên ngực, hai đầu vú, xuống
bụng, rốn, rồi lần tới háng. Thấy Thanh Anh đang hôn lên háng
Vô Kỵ, Cửu Chân bèn nắm cu y mà kéo ngược lên bụng, để lộ ra
hai hòn dái lấm tấm vài sợi lông. Thanh Anh bèn đưa lưỡi qua
liếm dái Vô Kỵ liền. Nàng đùa nghịch với dái của y -- không
phải bằng tay mà bằng lưỡi -- dùng lưỡi hất dái y lên, chờ cho
nó rớt xuống, nàng lại dùng lưỡi hất nó lên nữa. Hai hòn dái
Vô Kỵ tung lên rớt xuống nhiều lần, y không thấy đau mà chỉ
thấy sướng. Bỗng Vô Kỵ sực lên một cái. Thanh Anh đã hút một
hòn dái của y vào trong miệng mà ngậm lại. Rồi nàng lấy ngón
tay mà đẩy luôn hòn dái thứ hai vào miệng. Muốn ngậm cả hai
hòn dái Vô Kỵ trong miệng, Thanh Anh phải há miệng ra thật lớn
mới chu toàn được. Nàng không dám bú mạnh vì biết Vô Kỵ sẽ
thốn dái. Nàng chỉ lục lọi cai lưỡi trong miệng khiến Vô Kỵ có
cảm tưởng như nàng đang xoa nặn hòn dái mình vậy. Một lúc sau,
Thanh Anh nhả dái Vô Kỵ ra, bìu dái y ướt nhẹp toàn nước miếng.
Sau đó nàng liền bú lấy cái đầu cu bóng lưỡng của y đang trồi
sụt trong tay Cửu Chân. Cửu Chân bỏ tay ra cho Thanh Anh nuốt
hết cu Vô Kỵ vào miệng và thay thế Thanh Anh mà tiếp tục bú
dái y. Vô Kỵ nhìn thấy hai nàng con gái xinh đẹp thay phiên bú
liếm thì chiụ không nổi nữa. Y bèn ngồi dậy định đẩy Thanh Anh
ra mà đụ nàng nhưng Cửu Chân lại đẩy y nằm xuống, rồi kéo
người y nghiêng qua một bên. Cửu Chân sau đó giơ chân của Vô
Kỵ cao lên rồi đưa sát mặt vào mà liếm lấy lỗ đít y. Sau đó
Cửu Chân và Thanh Anh phục vụ Vô Kỵ rất kỹ: sọc cu, bú cu,
liếm dái, bú dái, liếm đít, bú đít. Chỉ trong vòng năm phút
sau, khi Cửu Chân đang dùng lưỡi ngoáy vào lỗ đít y thì y đã
xuất tinh đầy vào miệng Thanh Anh, lúc đó đang bú cu y. Thanh
Anh không nuốt hết tinh trùng mà nàng để nó tràn ra khỏi miệng,
nhễu xuống dái và đít Vô Kỵ. Cửu Chân liền liếm sạch hết.
Hưởng khoái lạc liên tiếp hai lần, Vô Kỵ sung sướng quá, nằm
rũ ra, thở dốc. Cửu Chân lấy chăn đắp lên ngưòi y rồi cười nói:
- Thôi bây giờ chú Vô Kỵ ngủ đi, để tôi phải đi gặp cha tôi.
Nhớ là chú đã hứa là phải ngủ yên, không được ra khỏi giường
đấy nhé.
Nói xong, Cửu Chân kéo Thanh Anh đi ra ngoài. Trước khi đóng
cửa lại, Thanh Anh còn quay mặt lại nhìn Vô Kỵ nheo mắt một
cái, như diễu cợt. Vô Kỵ cười khì lên rồi thầm nghĩ, “Mọi
người ai cũng tốt với ta cả. Nhất là chị Cửu Chân”.
Nằm suy nghĩ một hồi, và sau hai phùa hoan lạc, mệt mỏi, Vô Kỵ
thiếp đi lúc nào không biết. Nhưng chỉ một lát sau, y giật
mình thức giấc. Vốn đau yếu lâu năm, Vô Kỵ ngủ rất ít. Y nằm
yên mà vẽ tưởng đến đời sống sung sướng sau này. Còn vài ngày
nữa là y sẽ rời xa nơi này, nơi có nhiều kỉ niệm hưởng lạc với
Cửu Chân. Rồi không cưỡng lại được, y bước ra khỏi giường mà
đi quanh quẩn trong các phòng tối im, vắng lặng. Kìa, nơi này
là chỗ y đã đụ vào đít Cửu Chân khi nàng có kinh nguyệt không
cho vào lồn được, kìa, góc nọ là nơi nàng nhiều lần bú cu y
những lúc y lên cơn dâm dã chiến. Loanh quanh một hồi, Vô Kỵ
đẩy cửa bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm, “Ta đi tới thăm ‘dâm
tuyền’ một tí. Mai sau sẽ không bao giờ tới đây nữa. Chị Cửu
Chân không biết đâu. Nhưng nếu có biết thì chắc chị cũng bỏ
qua, không sao đâu.” Nghĩ đoạn một mình y lần mò trong đêm tối
ra tới dòng suối vắng, nơi mà y và Cửu Chân vẫn hằng dắt nhau
ra để tắm gội cho nhau và làm tình với nhau. Ðang đi bỗng Vô
Kỵ nghe có tiếng cười khúc khích vang lên trong trời sương
vắng lặng. Y nhận ra ngay đó là tiếng cười của Cửu Chân. Ðang
ngạc nhiên thì tiếp theo đó là giọng nũng nịu, dâm đãng của
Thanh Anh:
- Ái…Nhột quá…Sư huynh mà cứ làm nữa thì em sẽ chết mất thôi…Chị
Cửu Chân…cứu em mí…em chịu không nổi nữa rồi kìa…Sư huynh…
Nghe thế, Vô Kỵ biết ngay là ba người Cửu Chân, Thanh Anh và
Vệ Bích đang hẹn hò nơi đây mà vui vầy vói nhau. Y liền rón
rén lần đến chỗ ba người mà quan sát. Nhưng trời tối quá, mà
chỉ có một ít ánh trăng, nên y không thể nhìn rõ được sự vật
gì cả. Y chỉ có thể hình dung ra được ba khối người, nửa kín,
nửa hở, nửa trần truồng, đang quấn quít xà nẹo với nhau. Nghe
tiếng ba người đùa dỡn đĩ thõa với nhau, Vô Kỵ thấy chua xót
trong lòng, “ Hóa ra là chị Cửu Chân và Thanh cô nương có hẹn
với Vệ Bích nơi đây chứ chẳng phải là cần gặp bác Trường Linh.
Thảo nào hai người thỏa mãn ta tới hai lần để ta mệt thiếp đi
hầu họ có thể tới nơi hẹn hò”. Trong lúc Vô Kỵ đang núp trong
bụi rậm, bần thần cay đắng thì ba người kia cứ tiếp tục ngả
ngớn với nhau, ngụp lặn trong cái thế giới khoái lạc riêng của
họ. Bỗng có tiếng chân xột xoạt đi tới rồi một giọng nói cất
lên:
- Ba đứa bay làm gì ở đây vậy?
Cả bốn người đều giật mình. Cửu Chân hốt hoảng, lắp bắp:
- Cha… Lâu quá con chưa gặp biểu huynh…Cha…
- Hừ…Lỡ Vô Kỵ nó biết được thì…
- Thưa cha đừng lo. Nó không biết đâu. Bây giờ thằng đó nó
đang ngủ say lắm!
Vô Kỵ hả dạ thầm nghĩ, “ Bác Trường Linh tốt bụng biết ta yêu
thích chị Cửu Chân nên lo cho ta”. Nhưng y lại thấy khó chịu
khi nghe Cửu Chân xưng hô với mình như vậy. Trong lúc đò
Trường Linh lại nói:
- Sắp tới ngày đi rồi đừng nên vọng động mà lỡ chuyện. Hai
cháu Thanh và Vệ Bích đừng ra mặt nhiều nữa. Ðể ta và Cửu Chân
cán đán được rồi. À, cháu Thanh, ta cần gặp cha cháu để bàn
một lần nữa vụ cùng đi Băng Hỏa đảo với nhau. Thôi mình đi đi.
Vô Kỵ nghe Trường Linh nói vậy thì y nghi ngờ vô cùng. Giọng
Trường Linh có ẩn tàng một xảo ý lừa dối làm y lạnh mình. Hơn
nữa, ông đã nói với y là chuyến đi Băng Hỏa đảo rất bí mật,
tại sao lại phải bàn với cha của Thanh Anh, người mà y chưa
gặp bao giờ, để cùng đi một chuyến? Càng nghĩ, tim Vô Kỵ càng
đập mạnh. Y có cảm tưởng là sẽ có một chuyện gì ghê ghớm sắp
xẩy đến. Y liền cẩn thận đi dò theo bốn người. Khi thấy họ đi
vào một căn nhà lá, Vô Kỵ bò từ từ tới gần đủ để nghe tiếng
nói của họ chứ y không dám tới gần quá để nhìn vào trong. Y
nghe giọng của Trường Linh nói lên:
- Chúng ta sẽ giả dạng khách thương đi tới miệt biển rồi từ đó
dùng thuyền đi lên bắc cực. Có thể mình sẽ phải sống trên biển
một tháng trời. Hiền đệ có dự trữ đầy đủ thực phẩm chưa?
Tiếng một ngưòi đàn ông lạ, chắc là cha của Thanh Anh, trả lời:
- Sư huynh đùng lo, mọi việc đã hoàn tất cả rồi.
Rồi tiếng của Cửu Chân vang lên:
- Thưa cha, trong một tháng trời sắp tới, con phải hầu hạ
thằng đó cực khổ. Con chỉ xin cha cho con giết nó sau khi xong
chuyện.
Nghe tới đó, Vô Kỵ tối xầm cả mặt mũi. Ðầu óc choáng váng, y
vẫn còn nghe văng vẳng tiếng của Trường Linh:
- Ừ, nếu được việc thì con là người có công nhiều nhất. Thằng
nhỏ đó dâm dục thật. Theo cha thì mình phải cho nó sống cực
sống khổ. Chúng ta sẽ giết Tạ Tốn rồi đâm mù mắt thằng ôn con
đó như nghĩa phụ nó, rồi sẽ thiến dái nó đi bỏ cho nó sống một
mình trên đảo. Cô đơn và á nam á nữ, nó rồi sẽ chết dần mòn.
Cho bõ đời một tên tiểu dâm tặc! Hừ, ta mất cả một điền trang
nhưng so với bảo đao Ðồ Long thì vẫn còn xứng giá. Khi đã có
Ðồ long đao trong tay thì, hà hà, làm sao quần hùng không nghe
lời chúng ta được!
Rồi tiếng cha của Thanh Anh vang lên:
- Ðại ca nói đúng: Võ lâm chí tôn, bảo đao Ðồ Long, hiệu lệnh
thiên hạ, mạc cảm bất tòng. Ha…ha… ha…
Tim Vô Kỵ đập thật mạnh, mọi sự việc tự nhiên trở nên sáng tỏ
hết. Y thầm nghĩ, “Bác Trường Linh thấy ta biết sử dụng Giáng
Long Thập Bát Chưởng nên đoán ra thân thế ta. Nhưng bác ta
không nói ra mà chỉ đối sử với ta rất tử tế, rồi lại đốt nhà,
sống cực để ta thương tâm mà tự ý đầu thú. Sau đó, vì ta mê
muội chị Cửu Chân nên ta còn xin bác ta đưa mình tới băng Hỏa
đảo nữa. May mà ta phát giác ra kịp thời chứ không thì ta đã
dẫn họ tới để hại nghĩa phụ ta rồi”. Vô Kỵ liền bò ra xa,
không trở về phòng mà chạy thẳng vào rừng, bỏ trốn.
Vô Kỵ cứ nhắm đường trước mặt mà chạy một hồi tới rạng sáng. Y
quay đầu lại nhìn thì liền thốt lên một tiếng kinh hãi. Dấu
chân của y để lại rành rành một vết dài trên đường tuyết. Y
đang lo sợ bọn Trường linh sẽ theo vết mà dò theo thì đã nghe
tiếng Cửu Chân vang lên từ xa:
- Chú Vô Kỵ ơi! Ðang ở đâu đó, ra cho tôi gặp mặt đi!
Rồi theo sau đó là tiếng Trường Linh nói lớn lên:
- Cháu Vô Kỵ đang đêm bỏ đi đâu thế? Nếu chúng tôi có điều gì
không phải thì cháu bỏ qua nhé.
Vô Kỵ hoảng sợ, biết Trường Linh đang theo dấu chân mình mà
tìm đến. Y liền cắm đầu chạy nhanh hơn. Nhưng chỉ một lát sau,
y đã nghe tiếng Trường Linh, cách xa khoảng vài trăm thước,
kêu lên:
- A! Cháu Vô Kỵ đây rồi! Cháu ngừng lại cho bác nói chuyện…
Ngoảnh lại, y thấy Trường Linh đang phi thân vun vút về hướng
mình. Ngay lúc đó, y chợt thấy bên sườn núi có một khe núi đen
ngòm, giống như một cái hang động nhỏ. Không chần chờ gì nữa,
y phóng người tới lách vào khe động. Lúc đó, Trường Linh cũng
vừa nhẩy tới nơi, nắm lấy tay Vô Kỵ mà kéo lại. Nhưng Trường
Linh chậm mất một bước, chỉ cầm được tay áo của Vô Kỵ nên hắn
chỉ nghe một cái rẹt, cánh tay áo của Vô Kỵ rách ra, còn Vô Kỵ
thì đã chui tọt vào trong hang rồi. Trường Linh vội vàng
nghiêng mình chui luôn vào khe động, nhưng mới chui vào một tí
thì vách núi thu hẹp lại nhỏ quá, hắn không sao lách người vào
thêm được. Trường Linh nhìn sâu vào trong nhưng chỉ thấy tối
thui không nhận được vật cảnh gì cả. Hắn đưa tay ra rờ mò
chung quanh thì biết ngay hang động đột nhiên thu nhỏ lại
thành một lỗ chui chỉ vừa tằm cho con người ốm yếu của Vô Kỵ
bò đi chứ thân hình hắn to béo thì không thể chui lọt. Trường
Linh bèn đánh lửa đưa đuốc vào lỗ nhỏ mà quan sát thì hắn thấy
mặt đất tự nhiên hụt hẫng xuống, hiển nhiên là Vô Kỵ đã rớt
xuống hố sâu rồi. Hắn liền nói lên:
- Cháu Vô Kỵ ra đây, bác không giận cháu đâu. Cháu Vô Kỵ ơi!
Nhưng hắn kêu mãi mà cũng chẳng nghe tiếng trả lời.
(Hết
Phần 7 ... Xin mời xem tiếp
Phần 8) |