| Triệu Minh nhướng cặp mắt nhung huyền nhưng hực lửa lên nhìn 
                  ba tên đô con, lớn tướng mới bước vô mà nói khẽ:- Tam Nhân Tài Tử... ta đang cần các ngươi đây.
 Thì ra đó là Nhất Tử, Nhị Tử và Tam Tử, ba tên trong Ngũ Nhân 
                  Tài Tử, đám gia thần, thân cận của Vương Bảo Bảo. Ba tên bặm 
                  trợn bước vào, thấy Triệu Minh nằm ngửa trên giường, hở hang 
                  ngực vú, khêu gợi vô cùng mà chúng cũng không dám nhìn lên 
                  người nàng. Chúng đều cúi đầu, đồng loạt quì xuống trước mặt 
                  nàng mà cung kính thưa:
 - Dạ thưa quận chúa có lời kêu gọi...
 Triệu Minh đặt một tay lên vú mình, một tay thì giơ lên:
 - Chúng bay tới gần đây.
 Ba tên Tài Tử nghe vậy nhưng chúng vẫn không dám ngửng mặt mà 
                  cũng không dám đứng lên. Chúng vội vã gập đầu, quỳ lết tới 
                  trước giường nàng. Triệu Minh đặt tay lên cái đầu trọc lóc của 
                  Nhị Tử mà vừa xoa xoa vừa nói mơ màng:
 - Hôm nay tự nhiên sao ta nhột nhạt nửa người...
 Ba tên vẫn cúi đầu lên tiếng:
 - Thưa quận chúa, chúng thuộc hạ sẽ cố gắng hầu hạ quận chúa.
 Triệu Minh nhìn lên trần nhà mà lẩm bẩm, thủ thỉ như đủ cho 
                  mình nghe:
 - Chẳng ai có thể làm vừa lòng ta được... ôi... trừ phi là 
                  người đó là... may ra chàng... trời... các ngươi sao mà bằng 
                  được?
 Nàng nằm yên một lúc, thở dài có vẻ luyến tiếc, u hoài. Tâm 
                  trí như nghĩ ngợi xa xăm. Tam Nhân Tài Tử vẫn cúi đầu quì yên 
                  lặng, không dám lên tiếng.
 Triệu Minh nhắm mắt lại, để tay lên đôi vú căng tròn, mũm mĩm 
                  của mình mà lẩm bẩm:
 - Chàng cứ nhìn vào ngực mình... làm cho mình ray rứt...
 
 Sao đó, Triệu Minh thở hắt ra một cái, lim dim cặp mắt phượng 
                  mà nói:
 - Nhất Tử, Nhị Tử, hai ngươi ra đứng hai bên đây...
 Hai tên Nhất, Nhị nghe lệnh, mặt sáng rỡ lên, đứng bước tới 
                  hai bên giường, còn tên Tam Tử thì vẫn cúi đầu quì một chỗ. 
                  Triệu Minh đưa hai tay ra nắm lấy tay của hai tên Nhất, Nhị mà 
                  đặt lên ngực mình, mỗi tên một bên vú, nàng nói:
 - Hai ngươi xoa bóp cho ta đỡ đau nhức đi.
 Như hiểu ý nàng, hai tên Nhất, Nhị tuân lời, căng lớn bàn tay 
                  ra, nứng lấy cái vú căng tròn, trắng nuốt của nàng mà bắt đầu 
                  vuốt ve, mơn trớn. Tay của hai tên cốt đột to lớn vũ phu như 
                  thế mà vẫn không sao nắm trọn hết bầu vú của Triệu Minh cho 
                  được. Bàn tay chúng mở lớn như cái quạt mo vậy mà chỉ có thể 
                  bao che được cái đầu vú đỏ hồng, cương cứng và hai phần ba cái 
                  bầu vú tròn lẵn, mịn màng của nàng mà thôi. Được cho phép xoa 
                  vú người đẹp, Nhất, Nhị Tử, trong lòng sung sướng, tê mê vô 
                  cùng. Chúng tỏ ra điệu nghệ, trổ tài dùng lòng bàn tay lẫn năm 
                  ngón tay mà rờ rẫm, mân mê trên vú Triệu Minh, đưa qua, rà lại, 
                  phết lên, chà xuống. Thỉnh thoảng chúng lại se se nhè nhẹ đầu 
                  vú khiến nó chai cứng thêm lên. Chúng ra sức nâng niu cặp vú 
                  của Triệu Minh một cách nhẹ nhàng, ân cần như đang săn sóc một 
                  món quà quí giá, mỏng manh, chỉ sợ nó hư móp hay tan vỡ vậy. 
                  Triệu Minh nhắm nghiền mắt lại, bặm môi như kềm hãm một lời 
                  rên xiết. Nàng cong người lên, đưa cặp nhũ hoa ra chừng như là 
                  đẩy vú mình sâu vào lòng bàn tay của chúng nó. Sau đó, nàng mở 
                  môi ra mà nói khẽ:
 - Hai người làm mạnh lên đi... bóp chặt...
 
 Nhất, Nhị Tử vâng lời, ấn bàn tay vào cặp vú thanh tân của 
                  nàng một cách mạnh bạo hơn trước. Bây giờ chúng không còn mân 
                  mê, ve vuốt trên vú Triệu Minh nữa mà chúng bắt đầu nhào nặn, 
                  bóp xiết không ngừng trên vú nàng. Được ra tay làm phù phép 
                  trên ngực Triệu Minh, chúng đã điếu quá, lên cơn nứng hai con 
                  cu tức khắc ngổng lên, cương dài ra, dương cứng trong quần như 
                  hai cột buồm. Hai đứa hồ hỡi liền tay xào bóp hai bầu vú rất 
                  ăn khớp với nhau. Tay đứa này nặn thì tay đứa kia nhào, tay 
                  đứa kia xoắn thì tay đứa này dí. Hai bàn tay thô kệch với 
                  những ngón tay chuối mắn luân phiên nhồi xới trên dàn ngực 
                  vung nở của Triệu Minh như nhồi bột vậy. Mà cũng không như 
                  nhồi bột được. Vì lúc nhồi bột, một khi đã bị bóp thì bột lõm 
                  xuống, để lại dấu tay. Còn vú của Triệu Minh căng cứng, nẩy nở, 
                  sau khi bị bóp thì da thịt lại đẩy ra, trở lại trạng thái mũm 
                  mĩm, trơn láng bình thường, nhiều khi còn có vẻ phồng cứng hơn 
                  thêm nữa là đằng khác! Được nặn bóp một cách tận tình như thế, 
                  Triệu Minh dường như chịu không nổi nữa, nàng nghiến răng cắn 
                  mạnh vào bờ môi dưới, lắc đầu qua lại, hơi thở dập dồn, tận 
                  hưởng những cảm giác rờn rợn từ hai bàn tay cứng nhám không 
                  ngừng công phá trên bộ ngực trắng phau, cứng ngắc, phồng lớn 
                  của nàng. Vô Kỵ... ôi chao... Vô Kỵ... Mắt chàng đã nhìn thấy 
                  ngực mình, người chàng đã cạ sát vào ngực mình, đầu óc chàng 
                  đã thèm muốn ngực mình. Thì đây, chàng ơi, tất cả đang phơi 
                  bày sẵn sàng cho chàng đây... Giá mà hai bàn tay kia cũng là 
                  của chàng thì...
 
 Bỗng nhiên, Triệu Minh quay sang nói với tên Tam Tử với một 
                  giọng vừa mời mọc, vừa ra lệnh:
 - Tam Tử... sẵn sàng chưa... lên đây với ta...
 Tên Tam Tử lúc đó mới ngửng đầu đứng dậy. Hắn tuột luôn cái 
                  quần xuống để lộ ra một con cu dài ngoằng, thườn thượt. Con cu 
                  của hắn tuy không to lớn và dùi cui như con cu của hai tên nổi 
                  tiếng dâm thần là Tứ Tử và Ngũ Tử, nhưng lại có phần dài hơn 
                  nhiều. Hắn cầm con cu của hắn bằng hai bàn tay to lớn thế kia 
                  mà cu hắn vẫn còn lòi ra khỏi hai nắm tay một khúc dài, y như 
                  một khúc dồi chó. Tam Tử leo lên giường, quì dưới chân Triệu 
                  Minh cầm cặc mà không biết phải làm gì vì hắn thấy nàng vẫn 
                  nằm yên không dạng chân ra, mà chỉ ưỡn ngực mặc cho hai sư 
                  huynh hắn tha hồ mà nắn bóp nhũ hoa. Nhưng hắn sợ oai, kiêng 
                  nể Triệu Minh nên hắn không dám mở miệng lên tiếng đòi hỏi mà 
                  chỉ quì bên nàng mà lặng yên lấy hai tay sục cặc. Triệu Minh 
                  hé mắt ra thấy vậy liền đưa tay xuống nắm lấy phần con cặc dài 
                  ngoằng lòi ra khỏi bàn tay Tam Tử mà kéo hắn lên tới gần mình. 
                  Tam Tử theo sự hướng dẫn của bàn tay ngà ngọc của Triệu Minh 
                  mà trườn người ngồi lên bụng nàng, hai chân của hắn kẹp hai 
                  bên hông của nàng. Triệu Minh đặt con cu của hắn ở cái khe 
                  giữa hai đồi vú của mình mà nói như ra lệnh:
 - Đây... bắt đầu đi... làm tròn bổn phận của ngươi đi...
 Tam Tử nghe tới đó là vận sức vào hông, gồng hai bờ mông mà 
                  đẩy con cu của hắn tới lui giữa cặp vú căng tròn. Hai cái vú 
                  của Triệu Minh to lớn như vậy, nuốt chửng con cu của hắn mất 
                  hút giữa hai khối thịt mịn màng, ấm áp. Tam Tử xoáy mông, nhấp 
                  ra nhấp vào một cách nhịp nhàng...
 
 Hai tên Nhất Tử, Nhị Tử thấy tên Tam Tử bồi nhấp con cu dài 
                  thoòng của hắn trên dàn ngực nung núc, trắng ngần của Triệu 
                  Minh một cách hăm hở, ra vào đều đặn giữa hai bầu vú, không 
                  khác gì như được đụ vào lồn nàng thì chúng có vẻ ganh ghét, 
                  thèm thuồng với sự may mắn của tên nọ. Tuy vậy chúng cũng 
                  không dám lộ vẻ ghen tương, dù rằng cơn dâm nứng của chúng 
                  tăng lên gấp mười mấy lần trước cảnh hành dâm trên ngực nàng. 
                  Cu của hai tên cương lên cứng ngắc, đầu cu đã bắt đấu rỉ nước 
                  nhờn. Tuy không bảo nhau, nhưng chúng liền mạnh tay bóp chặt 
                  vú của Triệu Minh thêm nữa, đồng thời chúng liên hồi ép sát 
                  hai bầu vú của nàng vào nhau khiến con cu của tên Tam Tử như 
                  bị xiết chặt, nghiền xéo giữa đôi gò bồng đảo cứng chắc. Thôi 
                  cũng được! Không được đã cu nhưng được đã tay... còn mong muốn 
                  gì hơn nũa? Diễm phúc này mấy ai trên cõi trần đời này có được? 
                  Tên Tam Tử đâm thọc con cu của hắn dưới áp lực mạnh mẽ như vậy 
                  thì hắn rên lên hừ hừ, hơi thở đứt đoạn như bị hành hạ vậy. 
                  Triệu Minh nằm dưới nhắm nghiền hai mắt, hoàn toàn hưởng thụ 
                  cái cảm giác nhồi bóp của hai bàn tay nham nhở và đâm thọc của 
                  con cu dài cứng nơi hai vú mình mà người nàng nổi gai khắp 
                  cùng. Hai tay nàng nắm chặt lấy thành giường hầu như cố gắng 
                  bám víu vào bờ vực thẳm, không cho người nàng rơi xuống cái hố 
                  sâu của sự thống khoái... Vô Kỵ ơi, Vô Kỵ... Một lát sau, như 
                  không vừa lòng với sự nhào nặn của hai tên Nhất, Nhị, Triệu 
                  Minh gạt phắt hai tay của chúng ra rồi tự bóp thật chặt lấy 
                  hai vú mình mà ép thật mạnh hai bầu vú vào nhau, gia tăng sự 
                  chà xát giữa khúc gân cương dài, nóng bỏng và khối thịt tròn 
                  căng, ấm mịn. Nàng kêu lên, đứt đoạn:
 - Đó... ừ ... ừ... phải như vậy đó... trời...
 
 Hai tên Nhất, Nhị bị hất tay ra, ra chiều luyến tiếc, đứng dòm 
                  Triệu Minh nằm dưới bóp vú xiết cặc tên Tam Tử khi hắn quì ở 
                  trên người nàng mà hẩy mông đút củ thì chúng nứng quá, tự động 
                  đưa tay mà nhè nhẹ sục cặc mình. Còn tên Tam Tử thì nhìn xuống 
                  thấy cảnh con cặc của mình hành dâm đâm thọc giữa hai đồi vú 
                  của Triệu Minh, cùng với sự cọ sát không ngừng, thì hắn chịu 
                  không nổi nữa. Mỗi lần nhấp, khi hắn rút ra thì con cu của hắn 
                  mất hút giữa hai cái vú của nàng, khi hắn đẩy tới thì đầu cu 
                  đỏ ối hiện ra ngay giữa khe vú, đi thẳng lên tới cổ rồi đụng 
                  vào cằm của nàng. Ra, vô, ẩn, hiện, dập dồn, nóng bỏng, hừng 
                  hực. Hắn sung sướng quá, bật miệng rên lên:
 - Quận chúa... thuộc hạ... thuộc hạ... sắp sửa rồi...
 Triệu Minh nghe tới đó thì nàng mở bật mắt ra, hai tay tiếp 
                  tục ép vào vú mình mà nói:
 - Không được... ta cấm ngươi... không được làm dơ người ta đó.
 Tên Tam Tử nghe thế thì vội vã nắm cứng hai nắm tay lại, nhắm 
                  chặt đôi mắt, cố gượng hết sức mình để khỏi xuất tinh lên 
                  người Triệu Minh, sợ “làm dơ” người nàng. Tuy vậy, để ra sức 
                  phục vụ Triệu Minh, hắn vẫn không dám giảm bớt tốc độ đâm thụt 
                  cặc mình trên ngực nàng. Quỉ thần ơi, tới nước này, đang lúc 
                  cả hai đang tận hưởng lạc thú, nàng thì đang đê mê, Tam Tử thì 
                  đang đạt tới tột đỉnh mà Triệu Minh lại cấm ngặt không cho hắn 
                  phóng tinh, không muốn người mình bị lem luốc, nhơ nhuốc, sợ 
                  bị dơ người! Điều đó chứng tỏ nàng không coi ba tên cốt đột 
                  này ra trò trống gì hết, in hệt như món đồ chơi vậy. Chẳng có 
                  tình tứ mà cũng không thương yêu, cuộc hành dâm như là một màn 
                  rót nước dâng trà giữa chủ và tớ.
 
 Vừa thụt cu giữa hai vú Triệu Minh, vừa cắn chặt hai hàm răng, 
                  vừa gồng người lên hầu ngăn chặn sự xuất khí, tên Tam Tử tru 
                  lên từng hồi:
 - Hừ... hự... hừ...ôi cha... hừ...
 Vừa bấu mạnh vào hai vú mà ghì chặt vào con cu tên Tam Tử, vừa 
                  bặm môi nghiền mắt, vừa ưỡng ngực vặn người như lăn lộn trên 
                  cơn sướng khoái, Triệu Minh rên lên khe khẽ:
 - A... a... a... ua... ua... a... a...
 Nghe tiếng rên rỉ, thổn thức, hết sức gợi dục của Triệu Minh 
                  thì tên Tam Tử không còn cầm lòng được nữa, hắn la lên:
 - Ôi thôi... chết... quận chúa ơi... không xong rồi...
 Triệu Minh thấy hắn cứng người, chậm hẳn tốc độ đâm thụt thì 
                  nàng biết ngay là hắn nứng quá, không chịu được nữa và sắp sửa 
                  xuất tinh rồi. Nàng vội vã nhanh tay đẩy mạnh hắn ra khỏi 
                  người mình.
 
 Đang trong cơn sướng khoái mà bị xô đẩy một cách bất tử, tên 
                  Tam Tử bắn ra khỏi người Triệu Minh, tung ra khỏi giường, té 
                  lăn xuống đất đánh một cái “ạch”, chổng luôn bốn vó lên trời! 
                  Hắn la lên một tiếng lớn, không phải vì đau đớn khi bị xô té 
                  chổng gọng dưới đất mà là vì ngay lúc đó hắn xịt khí ào ạt, 
                  tinh dịch bắn ra tung tóe, làm thành một vết lê thê, ngoằn 
                  ngoèo, kéo dài từ trên giường xuống tới mặt đất. Triệu Minh 
                  liền bật người chống tay ngồi lên, tức giận nhìn xuống thì 
                  thấy ngực mình còn sạch trơn, tinh khí chỉ bắn ra giường dưới 
                  đất chứ không dính vào người mình thì nàng thở ra, dịu mặt lại. 
                  Tuy vậy nàng vẫn nhíu mày lên tiếng trách mắng:
 - Ta đã nói là mi không được làm bậy bạ... sao không nghe lời 
                  ta?
 Ba tên gia nhân nghe giọng nàng tức giận như thế thì sợ hãi, 
                  đồng loạt quì xuống mà thưa:
 - Xin quận chúa tha lỗi cho chúng tôi. Lần sau nhất định chúng 
                  tôi sẽ không dám làm trái lời quận chúa nữa.
 Triệu Minh vẫn còn hằn học:
 - Hừ, lần sau... hôm nay ta đã không vừa lòng, bộ các ngươi 
                  tưởng sẽ có lần sau hay sao?
 Cảnh ba tên run rẩy cúi đầu chịu tội không làm Triệu Minh bớt 
                  giận mà còn làm nàng dữ dằn hơn.
 
 Nàng định tiếp tục rầy la chúng thì bỗng có tiếng gõ cửa:
 - Minh Minh, em có ở trong đây không?
 Triệu Minh nghe tiếng Bảo Bảo kêu gọi thì nàng vội vã kéo áo 
                  che ngực lại:
 - Anh Bảo Bảo, anh có chuyện gì vậy?
 Bảo Bảo đẩy cửa bước vào thì thấy Triệu Minh đang ngồi trên 
                  giường, áo cánh rối tung, trật ra ngoài, còn ba tên cốt đột 
                  thì đang quì, đầu cúi gầm xuống như đang bị quở phạt, chung 
                  quanh trên giường dưới đất nhiễu đầy tinh trùng trắng đục thì 
                  chàng khẽ cau mày. Chàng lạnh lùng hất hàm:
 - Ba đứa chúng mày đi ra ngay!
 Nhìn ba tên líu ríu đi khuất rồi chàng quay qua nói với Triệu 
                  Minh:
 - Minh Minh, em nên giữ mình, không nên làm những chuyện không 
                  tốt, lỡ tới tai phụ vương thì không hay đâu...
 Triệu Minh nghe thế thì chẩu môi ra:
 - Chuyện gì mà không tốt?
 Rồi nàng nói tiếp:
 - Cha đã tin em, cho phép em đi lại trên giang hồ, anh không 
                  cần phải lo nữa. Em biết những chuyện gì phải trái, không làm 
                  gì để mà mang tai tiếng tới gia đình đâu.
 Bảo Bảo lắc đầu nhè nhẹ:
 - Anh không phải là đui mù mà không thấy được những hành động 
                  của em.
 Triệu Minh nhướng mày lên:
 - Ba tên Tài Tử chỉ giúp vui, làm cho em vơi sầu thôi... đâu 
                  có hại gì?
 - Hừ... không hại gì...
 - Tại sao những chuyện đó anh làm được mà sau đó anh lại chê 
                  bai em?
 - Chuyện anh làm sao em biết được mà em lại đem ra so sánh?
 Triệu Minh thở khì nói:
 - Anh Bảo Bảo, anh có năm thê bẩy thiếp rồi mà còn dấu diếm 
                  đem thêm cô gái về phòng riêng, bộ em không biết à?
 Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn Triệu Minh:
 - Em nói vậy là sao?
 Triệu Minh nheo mắt cười mỉm:
 - Hôm nọ có cô gái nào đó ở trong phòng anh... mặc đồ đen...
 Biết ngay là Triệu Minh nói đến Phi Phượng, người tình của 
                  mình, Bảo Bảo lớn tiếng:
 - Minh Minh, em là đàn bà con gái... còn anh đàn ông con trai... 
                  chuyện của anh...
 Triệu Minh ngắt lời:
 - Đàn bà con gái thì sao? Bộ đàn bà con gái thì cứ phải hạ 
                  mình, lép vế với đàn ông con trai hay sao?
 Rồi nàng mím môi, nói với giọng bực tức, mạnh bạo:
 - Anh cứ cho mình là con trai, muốn làm gì cũng được. Nhưng em 
                  cũng là con cháu của Đại Hãn vậy. Em cũng có một giòng máu hào 
                  hùng, oanh liệt, em cũng mang trong người một bản tính bất 
                  khuất, oai phong, di truyền từ đời Thánh Tổ đến bây giờ. Bản 
                  tính hùng tráng của dân Mông đâu có lúc nào phai mờ trong cơ 
                  thể em đâu?
 Bảo Bảo gật gù:
 - Anh biết. Anh biết mà. Em khôn ngoan, tài giỏi, đâu thua gì 
                  một đấng nam nhi... còn có phần hơn nữa là khác.
 Triệu Minh hạ giọng nói nhưng không kém phần cương cường:
 - Em chỉ bực tức là sao em không được sinh ra làm đàn ông để 
                  em có thể ngang nhiên tung hoành thiên hạ, phi vó viễn chinh, 
                  chẻ trời nậy đất, tạo nên một cuộc đời vang danh, hiển hách 
                  như cha ông chúng ta vậy.
 Bảo Bảo cười nhẹ:
 - Thôi bỏ qua chuyện này đi. Anh muốn hỏi em là tại sao em lại 
                  ngăn cản anh không cho anh ra tay tiêu diệt Ma giáo như vậy? 
                  Anh đã thâu gồm được các môn phái, sau khi Ma giáo bị khai trừ 
                  thì giang hồ sẽ nằm hết trong tay chúng ta, đúng như kế hoạch 
                  đã vạch định từ trước.
 Triệu Minh mỉm cười:
 - Tiêu diệt Ma giáo đâu có lợi bằng hoàn toàn nắm trong tay 
                  nguyên cả Ma giáo, từ trên xuống dưới? Em đã có kế khiến Ma 
                  giáo phải nghe lời chúng ta, không thể sai trật được.
 - Em nói chắc ăn, tự tin vô cùng. Được rồi, anh mong là mọi 
                  việc em tính toán sẽ thịnh toàn... À, để anh nói cho em biết, 
                  anh đã thưa với phụ vương cho anh cầm binh xuống vùng Trung 
                  Châu dẹp loạn rồi. Đám quần hùng giang hồ bang phái bây giờ 
                  nằm cả trong tay em, anh không màng đến nữa.
 Mặt Triệu Minh tươi rói:
 - Anh cứ yên tâm. Chỉ trong một thời gian ngắn, các bang hội 
                  giáo phái đều sẽ qui phục triều đình hết.
 
 Triệu Minh nói xong cười híp mắt. Nàng chống tay nằm dài trên 
                  giường, áo không cài thắt cẩn thận, để lộ một nửa cặp nhũ hoa, 
                  trắng hồng, tròn trịa, trông thật khiêu gợi vô cùng. Bảo Bảo 
                  không thể không nhìn vào vùng da thịt tươi mát kia cho được. 
                  Thật ra, sau bao nhiêu năm thống trị và hòa nhập với dân Trung 
                  Hoa, người Mông Cổ vẫn còn giữ không ít thì nhiều bản tính căn 
                  cơ cố hữu của họ -- tàn bạo, hung ác, nhưng lại thẳng tính mộc 
                  mạc. Vì thế mà Triệu Minh, hiển nhiên là gái Mông Cổ, tuy nửa 
                  kín nửa hở trước mặt Bảo Bảo mà nàng cũng không cảm thấy 
                  ngượng ngùng cho mấy, mặc nhiên cho người anh soi mói trên 
                  ngực mình.
 
 Bảo Bảo thấy Triệu Minh ngồi trên giường, hở hang như vậy thì 
                  tự dưng chàng thấy nao nao. Chàng liếc nhìn thân thể gợi dục 
                  của nàng, từ đầu tới ngón chân mà thấy hơi thở mình trở nên 
                  trì trệ. Khuôn mặt kiều diễm, bộ ngực khiêu gợi, cái eo thon 
                  nhỏ, bờ mông vung tròn, cặp giò trường túc -- tất cả là biểu 
                  tượng của một nữ thần nhục thể, không thể chối cãi được. Như 
                  nếm phải món đồ chua mà ê răng trào nước miếng, Bảo Bảo nuốt 
                  nước bọt một cái “ực”. Rồi không nói thêm một lời nào, như 
                  đang cố gắng, một cách miễn cưỡng, chống lại một sức lôi kéo 
                  của một sự thu hút đầy đam mê, ngập dâm tính nhưng không chính 
                  đáng, nhiều tội lỗi, chàng vội quay đi bước chân ra khỏi phòng...
 
 * * *
 
 Vô Kỵ chắp tay ra sau lưng, bước tới bước lui trong căn lều 
                  vải mà lòng nôn nóng như lửa đốt. Chàng nhìn Lợi Hanh đang nằm 
                  lả người, quần ông ướt nhẹp vì ông xuất tinh không ngừng. 
                  Chẳng mấy chốc, dưới ảnh hưởng của Hỏa Tiềm Hoan, ông sẽ kiệt 
                  lực mà chết mất. Chàng thở dài một cái. Nếu Dương Tiêu đoán 
                  không lầm thì Triệu Minh sẽ xuất hiện trong chốc lát. Chàng 
                  phải chờ tới bao giờ?
 
 Ngay lúc đó, Tiểu Siêu bước vào mà nói:
 - Thưa giáo chủ, có Triệu cô nương tới, đang chờ ở ngoài.
 Vô Kỵ nghe thế thì mừng rỡ. Hai người cùng vội vã lớn bước đi 
                  ra khỏi căn lều. Chàng thấy Triệu Minh đang đứng trước đám 
                  quần hùng Minh giáo, ngửng mặt nhìn lên cao, ra vẻ ung dung 
                  ngắm trời mây non nước. Còn ở đằng xa, nhị lão đang giữ ngựa 
                  cho nàng, nhìn ra hướng khác, hiển nhiên là chúng chẳng e ngại 
                  gì cho sự an nguy của cô quận chúa. Vô Kỵ thấy Triệu Minh là 
                  chàng lên cơn tức giận, bay người tới nắm chặt lấy hai tay 
                  nàng, như giữ nàng lại, sợ nàng chạy đi mất, mà gằn giọng:
 - Triệu cô nương, tại sao cô cứ lừa dối tôi, gia hại Minh giáo 
                  chúng tôi như thế?
 Triệu Minh nhướng mắt lên, ra chiều ngạc nhiên:
 - Giáo chủ nói gì tôi không hiểu. Tôi đã theo đúng lời hứa, 
                  đưa thuốc chữa Phù Vân Trọng Phấn rồi. Tôi tới đây chỉ để hỏi 
                  thăm sức khỏe của Tả sứ và các anh hùng Minh giáo mà thôi.
 Vô Kỵ nắm chặt lấy tay của Triệu Minh hơn, nghiến răng nói:
 - Thế còn Hân lục thúc của tôi. Sao cô lại lập kế khiến ông ta 
                  thập tử nhất sinh như vậy?
 Nhị lão từ xa thấy Vô Kỵ hành hung Triệu Minh như thế mà vẫn 
                  ra vẻ thờ ơ, như không để ý tới. Còn Triệu Minh thì cũng không 
                  có vẻ gì là sợ hãi, nàng nhìn xuống tay của Vô Kỵ đang xiết 
                  chặt lấy tay mình, run rẩy tức giận thì nàng mỉm cười:
 - Hân lục hiệp thì sao? Ông ta đâu có bị trúng phấn độc đâu?
 - Triệu cô nương, Hỏa Tiềm Hoan đang hành hạ Hân lục thúc, cô 
                  không biết sao?
 Triệu Minh cúi xuống nhìn tay mình đang bị Vô Kỵ nắm một lần 
                  nữa, nhưng nàng vẫn để mặc cho chàng nắm, rồi nàng ngước mặt 
                  lên mà nói:
 - Hỏa Tiềm Hoan chỉ dùng để chữa Phù Vân Trọng Phấn, người nào 
                  dại dột đem nó cho Hân lục hiệp uống như vậy?
 Biết là Triệu Minh lên tiếng chửi xéo mình là ngu ngốc, dại 
                  khờ, nhưng Vô Kỵ không phải là người mồm năm miệng mười nên 
                  chàng không muốn lên tiếng đối đáp hay bào chữa. Chàng chỉ 
                  đứng ngẩn người ra.
 
 Triệu Minh lại nhìn tay Vô Kỵ đang nắm lấy tay mình mà cười 
                  nói:
 - Chuyện Hân lục hiệp bị Hỏa Tiềm Hoan tác hại đâu có can dự 
                  gì tới tôi đâu. Tôi hoàn toàn không biết gì hết. Tôi chỉ biết 
                  tôi đã giữ tròn lời hứa với công tử rồi, sao công tử lại ra 
                  tay hành hung tôi như vậy?
 Vô Kỵ nghe thế liền buộng tay nàng ra. Chàng dịu giọng nói:
 - Triệu cô nương cho tôi xin lỗi. Hai ta đã coi nhau như bạn, 
                  tôi không bắt bẻ cô nữa. Tôi chỉ xin cô một lần nữa cho tôi 
                  thuốc chữa cho Hân lục thúc của tôi thôi.
 Triệu Minh nghe Vô Kỵ xuống nước năn nỉ thì mặt nàng tươi rói 
                  lên, miệng nở nự cười duyên dáng, bờ môi cong lên trông rất dễ 
                  thương. Bất chợt nàng thấy Tiểu Siêu đang đứng trong đám anh 
                  hùng Minh giáo, trên đầu có cài cái bông hoa nạm kim cương mà 
                  nàng đã biếu tặng cho Vô Kỵ hôm nọ thì nụ cười trên môi biến 
                  mất ngay lập tức. Triệu Minh lại thấy Tiểu Siêu ngây thơ, xinh 
                  đẹp, dễ thương thì nàng tức giận vô cùng. Mặt nàng nóng bừng 
                  lên, nàng quay phắt người đi, không thèm nói một lời, hậm hực 
                  bỏ đi luôn về hướng nhị lão. Vô Kỵ vội nói với theo:
 - Nếu cô giúp tôi phen này, tôi nhất quyết không quên ơn...
 Nhưng Triệu Minh vẫn không nghe. Nàng vẫn xăm xăm rời bước...
 
 Tiểu Siêu thấy Vô Kỵ xuống nước năn nỉ như thế mà Triệu Minh 
                  nhất định không thèm đếm xỉa gì đến thì nàng tức giận, bước 
                  tới tháo cái bông trên tóc xuống mà đưa chàng:
 - Thưa giáo chủ, giáo chủ hoàn trả cái này cho Triệu cô nương 
                  đi. Cháu không muốn mang cái thứ này trên người nữa.
 Vô Kỵ vừa đưa tay ra nhận cái bông, vừa đưa mắt nhìn theo 
                  Triệu Minh mà kêu lên:
 - Triệu cô nương...
 Triệu Minh nghe Tiểu Siêu nói thế rồi Vô Kỵ lại gọi tên mình 
                  thì nàng dừng chân lại. Nàng đứng yên một lúc, cố điều hòa hơi 
                  thở, như là đang ra sức dằn cơn tức giận, ghen tương xuống. 
                  Sau đó, nàng từ từ quay mình lại, mặt mày lạnh tanh, hai môi 
                  mím chặt:
 - Có phải giáo chủ muốn trả lại món quà của tôi phải không? 
                  Nếu giáo chủ không muốn nhận quà của tôi thì sao lại cứ đòi 
                  tôi phải đưa thuốc giải Hỏa Tiềm Hoan làm gì?
 Vô Kỵ nghe vậy thì vôi vã đút cái bông vào tay áo mà nói:
 - Không phải vậy đâu. Tôi xin giữ cái bông này trong người 
                  luôn.
 Triệu Minh thấy dáng vẻ của Vô Kỵ vừa hơ hãi như đứa bé sợ bị 
                  mất quà, vừa ngơ ngáo như đứa trẻ mong được nhận quà thì nàng 
                  ngẫm nghĩ một chút rồi cười mỉm:
 - Thôi được. Nhưng trước hết, công tử phải công nhận là tôi 
                  hoàn toàn không có trách nhiệm gì trong vụ Hân lục hiệp bị 
                  thương bởi Hỏa Tiềm Hoan gì cả. Như vậy tôi mới yên tâm thư 
                  thái tâm hồn.
 Vô Kỵ gật đầu ngay:
 - Đúng rồi... Triệu cô nưong không có dính líu gì tới vụ này 
                  hết. Tất cả là vì tôi hành động vụng về mà thôi.
 Triệu Minh lại nhoẻn miệng cười duyên nói tiếp:
 - Thứ đó, nếu công tử muốn tôi trao thuốc giải thì phải chấp 
                  nhận làm cho tôi ba việc.
 - Trời ơi, còn ba việc gì nữa?
 - Tạm thời tôi chưa biết ba việc đó là ba việc gì. Để sau này 
                  khi tôi nghĩ ra thì tôi sẽ cho giáo chủ biết.
 Vô Kỵ nhíu mày:
 - Triệu cô nương, bộ cô cho rằng tôi sẽ nhắm mắt mà theo lời 
                  cô làm những việc trời ơi đất hỡi nào đó hay sao?
 Triệu Minh cười khì:
 - Tôi sẽ không bao giờ đòi hỏi giáo chủ phải làm những chuyện 
                  đội trời vá đất đâu. Vả lại sau này nếu tôi có hỏi công tử 
                  những chuyện khó khăn thì công tử cũng sẽ chẳng làm đâu nào.
 Vô Kỵ ngẫm nghĩ một tí rồi gật đầu mà nói:
 - Được rồi. Nếu ba việc đó không làm tổn thương đến luân 
                  thường đạo lí, chính nghĩa giang hồ thì không những chính tôi 
                  đây sẵn sàng giúp cô mà ngay cả toàn thể Minh giáo cũng sẽ hết 
                  sức làm tròn lời hứa này.
 
 Triệu Minh nghe thế thì lòng nở hoa, tươi cười bước tới, đưa 
                  bàn tay búp măng ra mà nói:
 - Hay lắm! Vậy thì chúng ta hãy bắt tay coi như thỏa thuận với 
                  nhau đi.
 Vô Kỵ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn cũa Triệu Minh mà bất giác 
                  chàng lại đưa mắt lên nhìn vào bộ ngực vung tròn lên của nàng. 
                  Vừa cầm lấy bàn tay mềm mại, vừa chiếu con mắt vào đôi gò bồng 
                  đảo của Triệu Minh, Vô Kỵ chợt thấy lòng mình nôn nao, tim đập 
                  thình thịch, máu chạy rần rần. Triệu Minh thấy Vô Kỵ con mắt 
                  thì chăm chăm nhìn vào ngực mình, tay thì cứ mân mê bàn tay 
                  mình không chịu buông ra thì nàng đỏ mặt. Nàng liếc Vô Kỵ một 
                  cái thật nhanh rồi vội vã rút tay mình về. Bàn tay của chàng 
                  thật là mạnh bạo mà lại thân mật, thật là rắn chắc mà lại êm 
                  ái, thật là xa lạ mà lại gần gũi. Đúng rồi, đây là bàn tay mà 
                  mình đã mong ước nó đặt lên vú mình hồi nãy đây mà! Nàng thở 
                  dài một cái lộ vẻ trầm tư, nuối tiếc... tay đó, ngực đây... Tự 
                  nhiên Triệu Minh lại muốn Vô Kỵ nắm lấy tay mình một lần nữa... 
                  Không! Tự nhiên nàng lại muốn đặt tay mình vào trong lòng bàn 
                  tay Vô Kỵ một lần nữa...
 
 Triệu Minh ra đi, sau đó gửi ngay đến cho Vô Kỵ một lá thư: 
                  “Đây là phương thuốc chữa Hỏa Tiềm Hoan, lục hiệp uống xong sẽ 
                  khỏe ngay trong hai ngày sau. Lần sau gặp lại, mong giáo chủ 
                  giữ lời hứa giúp vài việc. Cái bông cài trên đầu mà thiếp trao 
                  tặng, xin công tử giữ lại, đừng đưa cho kẻ hầu người cận, 
                  thiếp quả thật không vừa lòng tí nào.” Vô Kỵ theo đúng thang 
                  thuốc chữa cho Lợi Hanh, quả nhiên hai ngày sau ông khỏi hẳn.
 
 Sau đó, chàng nhận được một tin động trời: anh hùng của các 
                  môn phái như Võ Đang, Nga Mi, Thiếu Lâm... đều bị mất tích sau 
                  khi họ rời khỏi Quang Minh Đỉnh.
 
 ***
 
 Đinh Mẫn Quân nằm ngã vật ra giường mà thở dốc. Y thị vừa mới 
                  trải qua một trận làm tình mê tơi với hai tên Tứ Tử và Ngũ Tử. 
                  Sau khi được Bảo Bảo ban cho hai tên dâm thần để cho mình sai 
                  bảo, Mẫn Quân là một mụ đàn bà duy nhất trên đời, tuy xấu xí 
                  và gian manh ở cả hình dáng lẫn tâm hồn, nhưng đã sung sướng 
                  được trải qua những ngày hưởng dâm độc đáo có một không hai 
                  trong đời y thị. Thật ra Mẫn Quân lừa thầy phản bạn, ban ngày 
                  thì giả bộ sống trong lao tù, chia xẻ đắng cay với đồng bọn 
                  phái Nga Mi, nhưng ban đêm thì y thị trốn ra khỏi ngục để mà 
                  ăn chơi, đụ đéo với lũ Nhị Tử.
 
 Còn hai tên dâm thần Tứ, Ngũ thì cũng chán mụ lắm rồi, nhưng 
                  vẫn phải nghe theo lời của Bảo Bảo cung phụng con mụ ma chê 
                  quỉ hờn này mà thôi. Chúng không ngờ Mẫn Quân thân người khô 
                  héo như thế mà lại dâm tình quá độ, mỗi đêm bắt chúng phải làm 
                  đủ trò tục tằn với y thị để y thị thỏa mãn dục tình. Mẫn Quân 
                  làm tình dữ quá, y như từ trước đến giờ mụ ta chưa bao giờ 
                  biết hưởng sướng là gì. Mà dám là thật như vậy lắm! Người ngợm 
                  tính tình thô lỗ như ác nữ Mẫn Quân, trên giang hồ ai cũng 
                  tránh né, thì làm sao mà mụ lại có cơ may mà nằm dạng háng cho 
                  một người nào đó dộng vào được? Dầu rằng người đó là tên đệ tử 
                  Cái Bang hạng bét. Nhìn thấy y thị là không ai có thể lên cơn 
                  nổi hứng cho nổi. Thà nhắm mắt thủ dâm còn hơn...
 
 Thật ra Tứ, Ngũ hai tên vốn nổi tiếng là dâm tặc nên không từ 
                  nan cái lỗ nào cả. Tròn, méo, nông, sâu, chúng đâu có tha. 
                  Nhưng khổ nỗi Mẫn Quân dị hợm khác thường, không làm cho chúng 
                  vui thú ngay cả lúc trước và sau những cơn đụ đéo với y thị. 
                  Hai tên này mà còn giữ cho cu cặc chúng cương sừng để mà y thị 
                  bú liếm, sục sạo và sau đó vẫn còn đủ cứng để mà đâm thọc vào 
                  lồn y thị mỗi ngày thì chúng quả thật đáng được tôn lên làm 
                  chức dâm sư trên cõi đời này rồi. Nhưng sao chúng vẫn không 
                  sao hứng khởi được. Mỗi cơn đụ đéo với Mẫn Quân là một cực 
                  hình, chúng cứ nhắm mắt làm như cái máy, cho xong. Vì vậy mà 
                  nhiều lúc hai đứa than thở với nhau: “Thôi ráng lên đi... chắc 
                  kiếp trước tao với mày làm tội đầy trời nên bây giờ bị quả báo 
                  làm hai tên chó dái, ra sức nô lệ cho một con mụ đười ươi... 
                  phải chịu thôi!”. Cả hai đều bảo nhau, nếu chúng không sợ oai 
                  Bảo Bảo thì chúng đã đem Mẫn Quân ra bóp cổ hay trấn nuớc cho 
                  y thị chết nhăn răng từ lâu rồi!
 
 Vì thế mà đêm đó, sau khi bú mút đã đời hai con cặc của Tứ Tử 
                  và Ngũ Tử và bắt chúng thay phiên đụ vào lồn mình cho đến lúc 
                  mụ ra hai lần thì Mẫn Quân nằm thở, mệt mỏi, hết sức. Nằm phè 
                  phỡn một lúc, Mẫn Quân nhìn tới hai con cu to lớn dị thường, 
                  đưa tay vuốt ve chúng mà nói với hai tên dâm thần bằng một 
                  giọng hết sức đĩ thõa:
 - Bây giờ ta nhờ hai ngươi làm cho ta một việc, hợp với bản 
                  lãnh tài lanh của hai ngươi lắm. Đó cũng như là trả công các 
                  ngươi đã chu tất cho ta mấy ngày nay. Hì... hì... việc này 
                  giản dị, chắc chắn là hai ngươi sẽ hài lòng và sung sướng vô 
                  cùng...
 
 
 
 Xin xem tiếp Phần Giữa - Đoạn 20 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh (I 
                  I I)
 (Hết Phần 27 ... Xin mời xem 
                  tiếp
                  Phần 
                  28) |