Vô Kỵ trong phòng bước ra thấy Triệu Minh đang đứng đợi mình
thì ngạc nhiên vô cùng. Chàng cố làm vẻ tự nhiên mà hỏi nàng:
- Triệu cô nương có chi dạy bảo?
Triệu Minh không trả lời mà lại hỏi lại chàng:
- Công tử có rảnh không? Hai ta tìm một chỗ nào đó đàm đạo.
Vô Kỵ gật đầu một cái là Triệu Minh kéo chàng đi tới một
quán nước nhỏ, khuất trong góc đường liền. Triệu Minh không
nói ngay lí do nàng đi tìm Vô Kỵ mà nàng lại đưa chàng tới
một quán vắng làm trong lòng chàng phập phồng, không yên. Kế
hoạch cứu các vị anh hùng chính phái đang tiến hành hay đã
bị nàng chặn bắt rồi? Nàng tới đây để trách khứ chàng chăng?
Nhưng chàng thấy nàng không lộ vẻ gì là trầm trọng hay tức
giận thì chàng hơi yên tâm mà đi theo nàng. Chàng liếc thấy
mặt nàng tươi vui, hai má đỏ hồng, đôi môi mím lại như đang
mỉm cười, hai mép cong lên như đang làm nũng trông dễ thương
quá. Nàng như là một cô gái mới được người tình thưởng cho
một cái hôn, phơi phới xuân tình.
Ngồi vào bàn xong là Triệu Minh kêu đem ra một lọ rượu Mỹ
Nương và một dĩa thịt xào nấm. Vô Kỵ cười gợi chuyện:
- Chắc ngày thường cô không ăn uống đạm bạc như vậy đâu.
Triệu Minh mỉm cười nói:
- Hôm nay tôi không mời công tử ăn một buổi đại tiệc mà chỉ
muốn ngồi nhắp rượu nói chuyện chơi với công tử một vài câu
lông bông mà thôi.
Vô Kỵ hỏi nàng:
- Sao cô biết tôi ở đây mà tới tìm tôi? Thám tử của cô làm
việc thật là nhanh chóng và có hiệu quả lắm.
Triệu Minh cười, nói nửa chừng:
- Tôi có người khắp nơi, việc gì tôi cũng biết…
Vô Kỵ nghe hơi dội lòng. Chàng sửa giọng nghiêm trang nói
với Triệu Minh:
- Triệu cô nương đừng nên quá tự tin. Tôi thật ra đang lo
lắng cho cô đó.
Triệu Minh nhướng mắt lên:
- Thế à… Công tử lo cho tôi cái gì?
Vô Kỵ nhìn thẳng vào mắt nàng, nói thật lòng mình:
- Vi Bức vương hành động rất là quái dị. Hôm qua ông ta dọa
nạt cô như vậy, cô đừng nên xem thường. Tôi không muốn thấy
cô bị vạch chém vào mặt.
Triệu Minh cười phá lên:
- Thế ra chung qui là công tử không muốn tôi phá hủy dung
nhan của Chu cô nương thôi chứ gì?
Vô Kỵ vội bào chữa:
- Tôi quả tình không có ý đó.
Triêu Minh nheo mắt hỉnh mũi mà nói:
- Chu cô nương đẹp như tiên, tôi đây là con gái mà còn muốn
mê nũa là. Nàng ta mà trở nên xấu xí, chắc sẽ có nhiều người
buồn nẫu ruột...
Rồi nàng nhìn vào thẳng vào mắt Vô Kỵ, đôi môi cong lên như
diễu cợt:
- Công tử có thấy là Chu cô nương rất là xinh đẹp không?
Vô Kỵ đang lúng túng không biết trả lời ra sao thì Triệu
Minh hỏi tới một câu nữa làm chàng chới với:
- Tôi hỏi thật công tử nhé. Trong lòng công tử lúc nào cũng
muốn Chu cô nương làm giáo chủ phu nhân phải không?
*
* *
Phạm Dao đi qua đi lại, trong lòng nóng như lửa đốt. Theo
như kế của Dương Tiêu thì ông phải làm sao rủ Hạt Bút Ông đi
uống rượu rồi nhân đó mà bỏ thuốc do Vô Kỵ chế cho lão uống.
Khi lão tưởng mình uống lầm Nhuyễn Cân Tán thì lão sẽ lấy
thuốc giải độc ra, lúc đó ông sẽ ra tay cướp luôn. Nhưng từ
khi theo lệnh của Triệu Minh dọn đến Bảo Tự Tháp thì hai lão
ở biệt trong phòng hoặc là đi đâu mất dạng, không thấy đâu
nữa. Phạm Dao tức mình lẩm bẩm:
- "Lỡ thằng già Hạt Bút Ông đi ra ngoài chùa tìm chỗ nhậu
nhẹt thì công việc của ta hỏng hết".
Bỗng ông ngửi một mùi thịt nướng thơm phức phát ra từ một
căn phòng. Ông tiến tới đẩy cửa nhìn vào thì thấy hai tên
Nhất tử và Tam tử trong nhóm Ngũ Nhân Tài Tử đang lum khum
dọn thức ăn lên bàn. Hai tên thấy Phạm Dao thì hoảng sợ. Vốn
là mấy ngày nay ở trong chùa cấm không được ăn thịt, chúng
thèm quá, bắt bọn đầu bếp lén lút nấu cho chúng một nồi thịt
chó rựa mận đem tới đây nhậu nhẹt. Bây giờ bị Khổ đầu đà, là
người tu hành, bắt được chúng đang ăn thịt trong chùa thì
chắc chắn chúng sẽ bị đánh tới chết.
Phạm Dao xăm xăm bước tới bốc một miếng thịt bỏ vào miệng
nhai rồi gật gù như là khen thịt thơm ngon. Hai tên Tài tử
mừng rỡ:
- Vâng...vâng... xin mời Khổ đại sư ngồi xuống đánh chén với
chúng cháu.
Phạm Dao kéo ghế ngồi luôn vô bàn. Thấy không bị ăn đòn, bọn
chúng lăng xăng lít xít đem ra một bầu rượu lớn mà khoe:
- Thưa Khổ đại sư, rượu này mới mua, hạng nhất đấy. Nhậu với
rựa mận thì khỏi chê.
Phạm Dao bèn gật đầu chỉ vào cái lò lửa dùng để sưởi ấm
trong góc phòng. Hai tên hiểu ý, cười nói:
- Vâng, thưa Khổ đại sư, để chúng cháu hâm rượu lên hầu đại
sư.
Nói xong, hai tên đổ hết rượu vào một cái nồi rồi để nó
lêncái hỏa lò. Chẳng mấy chốc hơi rượu nóng bốc lên ngào
ngạt. Phạm Dao thầm nghĩ:
- "Để coi, mùi rượu thịt như vầy mà con sâu rượu không tìm
đến thì chắc chắn là lão không có mặt ở Bảo Tự Tháp này
rồi".
Quả nhiên một lúc sau, cánh cửa xịt mở, Hạt Bút Ông vừa bước
vào vừa nói:
- Rượu thịt đâu mà thơm ngon quá, muốn bức lỗ mũi. Ta đang
thèm đây.
Khi thấy Phạm Dao đang ngồi với hai tên Tài tử thì lão cười
lên:
- Thế ra Khổ đại sư cũng là dân nhậu luôn đấy. Thật là vui
nhỉ.
Phạm Dao nhếch mép cười một cái rồi đẩy cái ghế ra điều mời
lão ngồi. Hạt Bút Ông không chần chừ, xà vào, xáp trận với
ba người kia, ăn uống nhậu nhẹt tưng bừng. Khi đến gần tan
buổi tiệc, Phạm Dao đứng lên, ra góc phòng mà đổ rượu vào
đầy chén của mình. Rồi nhân lúc ba người kia say sưa túy
lúy, ông bỏ luôn thuốc do Vô Kỵ chế vào nồi rượu. Một lát
sau, tên Tam tử cũng đứng lên cầm chén lấy thêm rượu. Hắn
thấy chén của Phạm Dao còn đầy nên hắn chỉ châm thêm rượu
cho Hạt Bút Ông và Nhất tử mỗi người một chén đầy nhóc. Bốn
người làm ào ào một hồi, hết nhẵn cả rượu lẫn nồi thịt chó.
Bỗng nhiên tên Tam tử ôm bụng mà kêu lên:
- Sao bụng tôi sôi réo ùng ục vậy nè.
Còn tên Nhất tử thì ôm đầu mà rên:
- Ui cha, đầu tôi choáng váng, mắt mờ đi không thấy gì hết.
Phạm Dao liền đứng lên, giả bộ loạng choạng. Ông chấm tay
vào rượu mà viết lên bàn ba chữ "Nhuyễn Cân Tán", miệng kêu
ú ới. Hạt Bút Ông cũng thấy trong người yếu đuối, ngầy ngật,
lão thử vận khí mấy lần mà vẫn không được thì hoảng hốt. Quả
nhiên là lão đã bị Nhuyễn Cân Tán hành rồi.
Thật ra ảnh hưởng của thuốc do Vô Kỵ chế khác ảnh hưởng của
Nhuyễn Cân Tán rất nhiều. Nhưng Hạt Bút Ông chỉ đánh thuốc
người khác thôi chứ chua bao giờ bị thuốc hành nên lão không
thể biết được sự sai biệt. Lão chỉ thấy mình mất hơi sức,
vận khí không tụ thì lão tin Phạm Dao ngay.
Phạm Dao lúc đó làm mặt giận dữ, chỉ vào nồi rựa mận rồi nắm
áo tên Nhất tử mà hầm hừ, nghiến răng, miệng kêu ú ớ liên
hồi. Rồi ông ra vẻ hậm hực, tiện tay cầm cây giới đao treo
trên tường mà chém luôn tên ta một cái, chết tươi. Tên Tam
tử kinh hồn, quỳ xuống mà van lạy:
- Xin Khổ đại sư đừng nóng tính. Cháu không hề biết trong
rượu thịt có chất độc đâu. Chắc là bọn đầu bếp trộn lộn
thuốc cho tù nhân rồi.
Hạt Bút Ông cũng đưa tay ra cản:
- Đúng đó. Khổ đại sư bớt giận. Chắc bọn đầu bếp lầm lẫn,
không phải lỗi hắn đâu.
Phạm Dao trừng mắt nhìn tên Tam tử, lắc đầu như không tin.
Ông đẩy Hạt Bút Ông ra rồi đâm một đao khiến tên ta cũng lăn
ra chết luôn. Hạt Bút Ông thấy Phạm Dao ra tay một lúc giết
hai tên Tài tử thì lão ngẩn người ra, nghĩ thầm:
- "Thằng cha thầy tu này sao mà tính tình vẫn còn nóng nẩy.
Hắn tức quá nên nổi điên, làm càn, trong phút chốc giết luôn
cả hai tên trong Ngũ Nhân Tài tử của Nhữ Dương Vương. Trong
lúc này, ta phải xoa dịu hắn, nếu không thì sẽ mang họa
thôi".
Lão xua tay nói nhỏ nhẹ vói Phạm Dao:
- Khổ đại sư hãy dằn cơn nóng lại. Thuốc giải do sư đệ tôi
giữ hôm nay. Chúng ta hãy tìm hắn ngay. Không có gì mà phải
quá tay như vậy.
Phạm Dao nghe lão nói thế thì thầm phục cho mưu kế của Dương
Tiêu, đem ra sử dụng một cái là biết ngay thuốc giải do ai
nắm giữ. Ông hậm hực nhìn lão ta ra điều vẫn còn tức tối,
lấy chân đá hai cái xác vào một góc, liệng thanh đao đi rồi
cùng bước ra khỏi phòng với Hạt Bút Ông. Hai người đi lên
mấy từng lầu của Bảo Tự tháp tìm Lộc Trượng Khách mà vẫn
không thấy lão đâu. Tên cai tù mới, vừa được bổ nhiệm hôm
nay, vội chạy tới hỏi han. Hạt Bút Ông hỏi hắn:
- Ngươi có thấy Lộc sư đệ của ta đâu không?
Ten cai ngần ngừ chưa muốn nói ra thì Phạm Dao đã đứng trước
mặt hắn mà nhìn hắn trừng trừng, mặt mũi trông dữ dằn. Hắn
chợt nhớ hắn có nghe nói lại là thằng cha Khổ đại sư hung
tợn này hôm qua đã ra tay trừng phạt lũ côn đồ một cách ác
đạo như thế nào thì hắn vội nói ngay:
- Dạ thưa Hạt công công và Khổ đại sư, hồi nãy Lộc công công
có tới đây đưa Chu cô nương của phái Nga Mi đi rồi. Chắc là
công công dẫn nàng đi để hỏi cung đấy
Phạm Dao nghe nói vậy thì rủa thầm:
- "Mẹ cha lão già dâm! Đem con gái người ta đi để dú dí vô
cung chứ để hỏi cung cái nỗi gì".
Hai người quay đi thì tên cai thở ra một cái thật dài. Lúc
đầu hắn không dám nói là Lộc Trượng Khách đã đem Chỉ Nhược
đi làm bậy, sợ bị vạ. Nhưng rồi hắn nghĩ là sau này nếu lão
có rầy la thì hắn cứ đổ riết cho Hạt Bút Ông và Phạm Dao đã
bắt hắn phải khai ra. Lúc đó hãy tính sau, cái quan trọng là
bây giờ hắn vẫn còn toàn cái mạng quèn.
Hạt Bút Ông nghe tên cai nói thì biết ngay là Lộc Trượng
Khách ở đâu rồi. Lão thấy Phạm Dao mặt mày tức giận thì lão
vội dẫn ông đi tới phòng của Lộc Trượng Khách liền. Khi tới
nơi thì hai người thấy cửa đóng im ỉm. Hạt Bút Ông gõ lên
cửa mấy cái nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời. Lão
đang ngần ngừ thì Phạm Dao bỗng nghe có tiếng rên rỉ, ú ớ
trong phòng phát ra. Ông không chần chờ gì nữa, lấy vai hích
mạnh vào cánh cửa làm nó bật tung ra ngay.
Hai người bước vào thì thấy Lộc Trượng Khách đang trần
truồng đứng giữa phòng, một tay cầm một cái roi da, một tay
cầm một cái lông gà. Trước mặt lão là Chỉ Nhược, cũng trần
truồng, mắt thì bị bịt kín bởi một miếng khăn, miệng thì bị
nhét kín bởi một miếng vải. Nàng đứng loã thể, hai tay hai
chân bị trói căng ra bốn bên, thân hình trắng toát ngọc ngà
lồ lộ hết cả đường nét nẩy nở. Hai sợi dây trên trần nhà
trói hai tay nàng kéo lên cao khỏi đầu, phơi bày một bộ ngực
no tròn, trắng tinh với cặp nhũ hoa mịn màng. Hai sợi dây
khác dưới gốc cột nhà kéo xoạc hai chân nàng ra, lộ liễu một
tòa thiên nhiên ẩn hiện một động đào nguyên hồng hào. Giữa
ngực nàng, nơi hai bầu vú căng tròn, trắng nõn, nổi bật lên
một vết roi đỏ bầm. Hiển nhiên Lộc Trượng Khách đang dở trò
bạo dâm với Chỉ Nhược. Con cu của lão cương cứng, chĩa thẳng
ra ngoài. Rõ ràng là những trò mà lão đang dở ra, vui vầy
với Chỉ Nhược, đã làm lão thoả mãn cùng cực nên lão mới lên
cơn nứng dữ dội như vậy.
Nguyên là sáng nay, vâng lệnh Triệu Minh, lão cùng sư huynh
lão vác đồ đạc dọn tới Bảo Tự Tháp để tiện việc canh phòng.
Đến xế trưa, Hạt Bút Ông bỏ đi đâu mất. "Chắc con sâu rượu
lại cắn người lão rồi," Lộc Trượng Khách nghĩ thế, nên lão
sai bọn đầu bếp dọn một bữa trưa thịnh soạn cho lão ăn. Cơm
no bò cưỡi, ăn đầy bụng xong là lão nổi hứng lên. Lão lại
nhớ ngay tới Chỉ Nhược, tới khuôn mặt xinh đẹp, tới thân
hình tươi trẻ của nàng. Hôm qua lão đã "liên tồn" bức dâm
nàng một chập, nhưng vẫn chưa phỉ chí. Ào ào thật đấy, nhưng
mau quá, chưa đã. Lão định là hôm nay lão sẽ hành hạ nàng
cho đã đời, đến khi kiệt lực mới thôi.
Lộc Trượng Khách bắt nàng tới phòng lão, rồi dở trò bạo dâm
ngay. Lão lột hết quần áo nàng ra, che mắt, bịt miệng nàng
lại. Che mắt vì lão cũng sẽ cởi hết quần áo, không muốn nàng
thấy thân hình nhăn nheo già khụ của lão. Bịt miệng vì lão
sẽ ra tay bạo dâm, không muốn nàng gào thét, rên la, khuấy
động chùa chiền. Rồi lão lấy dây buộc trói tay chân nàng,
căng ra tứ phía, phơi bầy toàn thân trần truồng cho tiện
việc hành dâm của lão. Sau đó lão cũng tự cởi hết quần áo,
dự định là lão sẽ vừa hành hạ nàng, vừa hiếp dâm nàng, cứ
luân phiên như thế, suốt ngày.
Lão bắt đầu cuộc hành dâm Chỉ Nhược bằng cách lấy một cái
lông gà mà nhẹ nhàng phớt qua phớt lại trên đầu vú, cạ lên
cạ xuống khe lồn nàng, làm nàng không chịu nổi, quằn quại
trước mặt lão. Lão thích thú đùa nghịch khắp thân thể nàng
với cái lông gà một lúc lâu. Bất chợt, lão cầm con roi da mà
nghiến răng quất ngay lên người nàng một cái thật mạnh khiến
nàng kêu lên một tiếng đau đớn. Tức thì trên ngực nàng hằn
lên một lằn roi tím ngắt. Chờ cho cơn đau của nàng hạ bớt
một tí, lão liền hể hả dùng cái lông gà tiếp tục quét phết
lên khắp thân thể trần truồng của nàng một lần nữa. Cơn đau
đớn trộn lẫn với cơn nhột nhạt làm Chỉ Nhược nổi gai, rên
lên, muốn rùn người lại. Nhưng bốn sợi dây cứng cứ căng giữ
nàng, khiến nàng chỉ có thể lúc lắc cái đầu, uốn éo thân
người mà thôi . Tiếng rên rỉ của người con gái trẻ đẹp, cảnh
uốn éo đau đớn của một thân hình lõa lồ khiến lão lên cơn
nứng ngay lập tức. Lão đưa tay xuống cầm con cặc cương cứng
mà sọc lên xuống làm đầu cặc đỏ ké lên. Màn bạo dâm mới bắt
đầu mà lão đã nổi hứng, sung sướng quá cỡ rồi. Lão định cầm
con cu mà thọc ngay vào chim Chỉ Nhược, chơi đứng, rồi cùng
một lúc nhét cán roi vào lỗ đít nàng. Nhưng lão dằn lại.
Phải từ từ, đi đâu mà vội. Cuộc vui mới mở màn, sẽ còn có
nhiều trò hay ho khác. Rồi tuần tự lão cũng sẽ hành sử cho
hết. Hôm nay lão sẽ thỏa chí bình sinh, tính bạo dâm sẽ được
một phen thoả mãn tràn đầy.
Thấy Chỉ Nhược bị bịt mắt khóa mồm, hai tay chân bị trói
căng ra, rên rỉ đau đớn thì lão hứng chí. Lão đưa tay nắm
lấy hai vú nàng mà bóp thật mạnh. Lão nghiến răng ra sức
xiết hai bầu vú nõn nà, no tròn của nàng cho tới khi nó
trắng dã, bẹp dí. Chỉ Nhược đau đớn rên lên khe khẽ. Nghe
tiếng rên rỉ, lão khoái quá. Rồi không chần chờ, lão nhe
răng cười, trợn mắt đưa con roi lên định quất lên vú nàng
một cái nữa thì cánh cửa bật tung ra và Phạm Dao bước nhanh
vào.
Mục kích cảnh bạo dâm của Lộc Trượng Khách, Phạm Dao lắc đầu
thầm nghĩ:
- "Thằng cha già này quả thật dâm tình quá độ, không coi con
người và vương pháp ra gì hết. Mới hôm qua, cũng vì làm trò
dâm dật này mà một tên bỏ mạng, sáu tên tàn tật. Vậy mà nó
coi như pha, có sợ gì đâu?"
Lộc Trượng Khách giật mình rồi đổi mặt tức giận khi thấy
Phạm Dao ngang nhiên phá rối bất ngờ làm gián đoạn cơn vui
thú của lão. Hạt Bút Ông vội vàng tiến tới nói nhỏ vào tai
lão:
- Sư đệ đưa cho ta một tí thuốc giải của Nhuyễn Cân Tán. Ta
với Khổ đại sư nhậu nhẹt không ngờ ăn lầm vào món ăn của bọn
tù nhân nên bị trúng thuốc không còn hơi sức.
Lộc Trượng Khách liếc qua thì thấy Phạm Dao cũng gật gật cái
đầu công nhận. Tuy hơi nghi ngờ nhưng lão không dám trái lời
sư huynh. Lão móc gói thuốc mà lão giấu trong cái hổ đầu câu
mà lão dùng làm khí giới ra rồi đua một ít cho hai người.
Phạm Dao tiến tới gần, vừa đua tay ra nhận thuốc vừa cười
nhạt lên tiếng:
- Lộc Trượng Khách, ngươi có biết là tai họa tới nơi rồi hay
không?
Lộc Trượng Khách và cả Hạt Bút Ông nữa đều giật mình, không
ngờ Khổ đầu đà bấy lâu nay câm đặc mà bây giờ lại bật tiếng
nói lên những lời đe dọa như vậy, thật không thể tưởng tượng
nổi. Lộc Trượng Khách đang trợn mắt nhìn Phạm Dao thì cảm
thấy cổ tay mình bị xiết chặt, khí lực tức thì tiêu tan mất
hết. Thì ra Phạm Dao thừa cơ nhân lúc đưa tay ra lấy thuốc
trong tay lão, và trong lúc lão ta đang hoang mang bất ý,
nắm luôn mạch môn trên tay lão. Để cho chắc ăn, Phạm Dao bóp
mạnh một cái khiến xương tay của Lộc Trương Khách gẫy gục,
nát nhừ, khiến cho lão không còn vận khí được nữa. Lộc
Trượng Khách kêu lên một tiếng đau đớn thì Phạm Dao chộp lấy
tay kia của lão mà bóp nát luôn. Lộc Trượng Khách kêu "Hự"
lên một tiếng, lảo đảo muốn té.
Thấy sư đệ mình bị Phạm Dao hạ độc thủ như vậy, Hạt Bút Ông,
tuy không còn sức lực, cũng lao người tới, đưa tay ra đánh
vào vai Phạm Dao một cái liền. Phạm Dao vừa đưa tay ra nắm
lấy cổ Lộc Trượng Khách, lúc đó đang loạng quạng sắp ngã,
vừa đưa chân lên cản Hạt Bút Ông, lúc đó đang phóng người
tới. Lão ta mới tiến tới có một bước thì đã bị Phạm Dao đá
trúng vào miệng làm gẫy luôn mấy cái răng cửa, máu me ứa ra
đầy mồm. Bị Phạm Dao dùng chân chấn mạnh một cú vào mặt, lão
té bật ngửa ra, đầu đụng mạnh vào cột nhà nghe cái rầm, bể
gáo, máu từ đỉnh đầu phun ra có vòi. Lão gục xuống bất tỉnh
nhân sự.
Sau đó, Phạm Dao kéo cái mặt nhăn nhó của Lộc Trượng Khách
tới gần mặt mình mà cười gằn:
- Ngươi già rồi mà còn hư thân mất nết, chuyên môn hành hạ,
hãm hiếp đàn bà con gái. Bây giờ trời quả báo, đừng có trách
nghe.
Nói xong, Phạm Dao cúi xuống nhặt gói thuốc dưới đất cất vào
túi rồi tiện tay cầm luôn cái hổ đầu câu của Lộc Trượng
Khách lên. Ông đẩy cái thân trần truồng của Lộc Trượng Khách
đứng dựa vào tường rồi lấy cây hổ đầu câu mà móc luôn vào
bìu dái của lão. Lưỡi câu vừa đâm thủng làn da là Phạm Dao
giật mạnh xuống một cái - đùm dái rách toạc ra, tanh banh,
nát ngướu. Lộc Trượng Khách kêu lên một tiếng đau đớn. Phạm
Dao chơi khăm, móc lưỡi câu xuyên qua cái miếng thịt bầy
nhầy đó một lần nữa, rồi không thèm dứt cái đầu câu ra, cứ
để nó móc sâu vào dái lão. Lộc Trượng Khách đứng dựa cột nhà
thở phì phà, hai tay gẫy vụn buông thõng, hai chân dạng ra,
giữa háng là cái đầu câu móc treo lủng lẳng, tòòng teng. Máu
từ hạ bộ túa ra, chảy lan ra cái hổ đầu câu, nhỏ xuống đất
từng giọt một.
Phạm Dao cười ha hả, đưa ngón tay chỉ vào mũi Lộc Trượng
Khách:
- Ta chính thực là Phạm Dao, Quang Minh Hữu sứ của Minh
Giáo. Nếu sau này ngươi có muốn báo thù cái chuyện hôm nay
ta móc cu xỏ dái của ngươi thì cứ lên ngọn Tọa Vọng Phong ở
Tây Vực mà tìm ta.
Nói xong, ông đưa tay hất một cái làm Lộc Trượng Khách ngã
vật ra, lưỡi đầu câu bị người lão đè lên, đâm sâu thêm vào
hạ bộ của lão, gần lút cán. Lộc Trượng Khách đau quá, chịu
không nổi, mắt lão trợn lên, người lão mất hết sức lực,
không đứng lên được. Cứ như điệu này thì dương vật của lão
đã bị nát bét, sau này không còn làm ăn gì được nữa. Thật là
đáng đời. Đó là số lão còn may mắn, không bị mất mạng như
thằng đồ đệ Dương Nông dâm tặc của lão. Nhưng đối với người
khác thì chưa chắc được gọi là may mắn đâu, bởi vì sống ở
đời mà không hưởng được thú vui thì thà chết còn hơn. Hoặc
là sau đó cạo đầu vô chùa, qui y gõ mõ, không màng tới thất
tình lục dục, may ra thành bậc chân tu, đạo thành chánh quả
là cái chắc. Nói vậy chứ cũng không đúng hẳn, bởi vì nhiều
thầy tu sư sãi cũng còn háo dâm lắm, làm sao mà tu hành cho
được? Thí dụ như Viên Chân của Thiếu Lâm đó, bắt gặp Linh
Nhi trần truồng là hắn nổi nứng lên, dộng cặc vô lồn nàng,
đụ nàng cho tới khi nàng ngất xỉu...
Bị cú này, Lộc Trượng Khách chỉ chết nửa đời người thôi, bởi
vì tuy sau này lão sẽ không còn có thể hiếp dâm các cô con
gái được nữa, nhưng lão vẫn còn có thể hưởng sướng với Hạt
Bút Ông, sư huynh đồng tình luyến ái của lão.
Sau đó Phạm Dao giải thoát cho Chỉ Nhược. Nàng mặc quần áo
xong rồi thổn thức nói với Phạm Dao:
- Xin Khổ đại sư làm phước cứu giúp chúng tôi thoát khỏi
cảnh khổ ải này.
Phạm Dao cười nói:
- Cô nương đừng lo. Tôi đã nói tôi là người của Minh giáo.
Tôi thừa lệnh giáo chủ tới đây giải cứu các người bị giam
nơi này đây.
Chỉ Nhược nghe thế thì mừng rỡ:
- Trương đại ca... Trương giáo chủ...
Phạm Dao gật đầu:
- Lát nữa Trương giáo chủ cũng sẽ đến đây thôi.
Nói xong, Phạm Dao dẫn Chỉ Nhược về nơi giam phái Nga Mi.
Tên cai thấy ông vội chạy tới tiếp đón thì ông đưa ngón tay
lên không chỉ một cái làm hắn ngã luôn xuống đất. Ông lấy
chùm khóa trong người hắn rồi mở cửa bước vào phòng giam của
Diệt Tuyệt sư thái. Chỉ Nhược chạy tới ôm chầm lấy sư thái.
Hai thầy trò ôm nhau mừng mừng tủi tủi.
Phạm Dao tiến tới nói với sư thái:
- Tôi đây là Phạm Dao, Quang Minh hữu sứ của Minh giáo.
Trương giáo chủ phái tôi tới đây để cứu sư thái và các nữ
hiệp phái Nga Mi đó.
Sư thái nghe Phạm Dao nói thì trợn mắt lên:
- Ma giáo bọn bay đều là cá mè một lứa cả. Đừng có dở giọng
gian hùng mà qua mặt ta.
Phạm Dao đưa ra một ít thuốc:
- Không sao, sư thái coi tôi là ai cũng được. Nhưng đây là
thuốc giải độc giúp cho sư thái thu hồi sức lực, sư thái
uống vào thì sẽ bình phục ngay.
Sư thái nghiến răng:
- Mi có bước ngay đi không? Ai mà tin vào những lời dối trá
của chúng bay cho được?
Phạm Dao nghe vậy thì cười lên, nói móc:
- Thế thì thuốc này là một thứ độc dược nguy hiểm nhất trên
trần đời này. Uống vào là đau đớn vô cùng, chịu không nổi,
sau đó là lăn ra chết nhăn răng. Sư thái có gan dám nếm thử
không?
Sư thái cả giận, cướp luôn liều thuốc trên tay của Phạm Dao,
bỏ vào miệng nuốt chửng. Phạm Dao đưa cho Chỉ Nhược một liều
khác rồi bước ra khỏi phòng, cười ha hả, nói vọng lại:
- Tôi sẽ đi cho mọi nguời khác uống thứ thuốc này đây. Lát
nữa người nào gian dối tất biết ngay.
Sư thái quát lên:
- Chỉ Nhược, liệng nó đi ngay! Con không thể tin vào những
lời của bọn côn đồ này cho được.
Chỉ Nhược sa người vào lòng sư thái mà khóc nức nở:
- Thưa sư phụ, chính Phạm hữu sứ đã ra tay cứu con khỏi cơn
hành hạ của bọn ác cẩu đó.
Sư thái nghe nói thế thì hỏi dồn:
- Chỉ Nhược, con đã bị chúng hành hạ như thế nào? ra sao?
bao nhiêu lần?
Chỉ Nhược lắc đầu không trả lời, chỉ gục đầu lên vai sư thái
mà khóc rưng rức.
Sư thái liền kéo tay áo nàng lên mới thấy dấu thủ cung sa
trên tay nàng đã phai mờ đi rồi. Đúng như bà tiên đoán,
người đệ tử thương yêu trẻ đẹp nhất của bà đã bị bọn chúng
hãm hiếp, cướp mất đời con gái. Bà còn chắc là không phải
chỉ một lần, mà tới bao nhiêu lần nữa kìa, không phải bởi
một đứa mà tới bao nhiêu đứa nữa kìa. Người đệ tử yêu của
mình đã bị dày vò, không biết đã trải qua bao nhiêu cửa ải,
trần ai. Sư thái thở dài đau khổ, chua chát. Rồi bà tự nghĩ
chính bà đây cũng không thoát khỏi nanh vuốt của lũ lang
sói, bị chúng hiếp dâm, làm nhục. Huống gì...
Sư thái trong lòng đau sót, nhẹ nhàng vuốt tóc Chỉ Nhược:
- Chuyện này không phải là lỗi tại con. Ta không thể trách
con được.
Tự dưng bà nghĩ tới Hiểu Phù, người đệ tử yêu quí đầu tiên
năm xưa của bà. Nàng cũng xinh tươi trẻ đẹp, cũng bị bọn ma
giáo hiếp dâm, cũng không chống cự được, giống như Chỉ Nhược
bây giờ vậy. Thế mà lúc đó trong cơn tức giận bà đã ra tay
đánh chết Hiểu Phù, không thương tiếc. Nàng có tội tình chi
đâu? Có tội chăng là chỉ vì mang thân gái trinh nguyên, xinh
đẹp, bôn ba giang hồ để rồi bị lâm nạn, sa vào tay bọn dâm
tặc cho chúng hãm hiếp mất trinh mà thôi. Sau đó nàng bỏ
phái đi theo trai cũng vì say mê cái thú xác thịt. Tội vạ gì
bây giờ? Chính sư thái, trong khi bị bức dâm, đớn đau, bà
cũng đã nhận thấy lần đầu tiên cái sung sướng của một sự
giao cấu giữa hai con người khác giống. Trong một giây phút
nào đó, bà cũng đã hưởng thụ cái thú trời cho, mà cho đến
lúc này, quá nửa đời người, bà mới cảm nhận được. Ôi, con
người tạo hóa sinh ra căn nguyên đã như vậy, có che đậy, lấp
liếm, đè nén, khai trừ đi cũng bằng thừa...
Nghĩ tới đây, sư thái mới thấy thương tiếc Hiểu Phù vô cùng.
Bây giờ biết ra thì đã lỡ. Một trời hối hận. Thế mới biết
tình đời, oán trách và hờn căm người khác thì rất dễ, cái
khó là làm sao tha thứ và thương cảm người đó ngay lúc ấy,
để lỡ mai sau, khi rơi vào đúng hoàn cảnh của người đó, biết
rõ ngọn ngành thì mọi việc đã xong rồi, có muốn cứu vãn cũng
không còn làm gì được nữa. Cái đức tính vị tha đó trên trần
đời này ít ai mà có được.
Bất chợt sư thái đẩy Chỉ Nhược ra rồi nói lớn:
- Chỉ Nhược, con quì xuống ngay.
Nnàg ngạc nhiên, vội quì xuống, ngước mặt sụt sùi nhìn sư
thái. Bà ta tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra rồi dõng dạc
nói:
- Ta, Diệt Tuyệt sư thái, đệ tử đời thứ ba của phái Nga Mi,
nay trao trưởng hoàn này cho Chu Chỉ Nhược, đệ tử đời thứ
tư, lên làm trưởng môn. Chỉ Nhược, con hãy đưa tay ra nhận
đi.
Chỉ Nhược kinh hãi, thốt lên:
- Thua sư phụ, xin sư phụ xét lại.
Sư thái cầm tay nàng lên, đút cái nhẫn vào ngón tay nàng,
nói với một giọng nghiêm khắc:
- Trong phái Nga Mi, ngoài con ra, không ai có đủ khả năng
mà chấp hành lệnh trưởng môn được. Là người đứng đầu phái
Nga Mi, có ba điều mà con phải tuyệt đối tuân hành. Thứ
nhất, đối với bản môn, là phải chấn hưng môn phái, làm cho
Nga Mi có địa vị độc tôn đứng đầu trên các phái khác. Thứ
hai, đối với quốc gia, là phải giúp quân dân đánh đuổi rợ
Mông, lấy lại giang sơn nhà Hán, tạo sự thanh bình cho đất
nước. Thứ ba, đối với hoàng thiên, là phải hành nhân độ
nghĩa trên nhân gian, làm sao cho sáng tỏ đạo pháp của con
người.
Chỉ Nhược nhìn xuống, thấy chiếc nhẫn có khắc hàng chữ "để
lại cho con Tường" thì biết ngay đó là chiếc nhẫn của nữ
hiệp Quách Tường, tổ sư của phái Nga Mi, di vật do hai cha
mẹ là Quách Tỉnh đại hiệp và Hoàng Dung nữ hiệp để lại cho
con gái. Nàng mếu máo nói với sư thái:
- Thưa sự phụ, con sợ không đủ tài cán để mà đảm đương nhũng
trọng trách đó.
Sư thái ôm nàng sát vào người, nói nhỏ vào tai nàng:
- Con không được cãi lời ta. Ta biết là con có thừa bản lãnh
làm chức trưởng tràng. Với lại, ta sẽ nói cho con biết một
sự bí mật này, nó sẽ giúp cho con hoàn thành sứ mạng. Đây là
cái bí mật mà chỉ có trưởng môn mới biết được mà thôi. Con
phải tuyệt đối giữ kín.
Sư thái thì thầm nói tiếp:
- Bảo đao Đồ Long và thanh Ỷ Thiên kiếm thật ra là hai báu
vật do hai vợ chồng Quách đại hiệp và Hoàng nữ hiệp đúc
thành. Hai người đã lấy tinh kim nơi Thiết Trọng kiếm của
Thần Điêu đại hiệp Dương Qua mà kết ra nên đao kiếm đó cứng
rắn và sắc bén vô cùng, không có vật gì có thể làm gẫy được.
Trong Ỷ Thiên kiếm, hai đại hiệp Quách, Hoàng đã giấu bộ Cửu
Âm chân kinh, dạy võ công, khí lực. Còn trong đao Đồ Long là
bộ Vũ Mục di thư, dạy võ bị, hành quân. Trước khi tuẫn tiết
ở thành Tương Dương, hai vị đã trao đao kiếm lại cho hai
người con. Ỷ thiên kiếm đã được trao cho Quách tổ sư của bản
phái, mà hiện nay nó đã bị triều đình thối nát cướp mất. Còn
Đồ Long đao thì được trao cho Quách Phá Lỗ công, mà sau đó
không biết sao lại lọt vào tay của tên ác tặc Tạ Tốn. Nhiệm
vụ của con là phải làm sao lấy lại được hai bảo vật đó. Sau
đó một tay cầm bảo đao, một tay cầm kiếm quí, con vận sức
chém đao kiếm vào nhau thì cả hai đều sẽ gẫy đôi để con lấy
hai pho bí lục dấu trong đó. Đây là phương cách duy nhất để
có thể làm gẫy đao Đồ Long và kiếm Ỷ Thiên mà lấy pho Cửu Âm
chân kinh và Vũ Mục di thư dấu trong đó mà thôi.
Sư thái nhìn vào mặt Chỉ Nhược mà căn dặn tiếp:
- Tên "chó dâm" Trương Vô Kỵ mê con, thì cái việc lấy đao Đồ
Long trong tay nghĩa phụ của nó là một chuyện dễ dàng. Còn
cướp lại Ỷ Thiên kiếm trong tay triều đình cũng không phải
là khó khăn. Vậy thì Cửu Âm chân kinh và Vũ Mục di thư sẽ
nằm trong tay con mà thôi. Bộ Cửu Âm chân kinh thì con giữ
lấy mà luyện tập để làm rạng danh môn phái. Còn Vũ Mục di
thư thì con tìm một người tài giỏi mà đưa, buôc y phải thề
là sẽ dành lại đất nước. Như vậy là con đã hoàn thành hai sứ
mạng rồi...
Hai người đang thì thầm nói với nhau thì Phạm Dao đã đẩy cửa
bước vào. Ông nói:
- Tôi đã phân phát thuốc giải độc cho các môn phái rồi. Còn
Chu cô nương đã uống xong thuốc chưa?
Sư thái nhìn lên, nhếch môi trợn mắt:
- Mi đừng có đem những lời láo lếu mà nói ra trước mặt ta.
Phạm Dao bực mình lôi Chỉ Nhược ra khỏi người sư thái rồi
nhét luôn một liều thuốc vào miệng nàng. Sư thái hoảng kinh,
thầm nghĩ:
- "Nếu mà Chỉ Nhược uống phải thuốc độc của tên gian manh
này thì kế hoạch cùng tương lai phái Nga Mi sẽ tiêu tan
hết".
Nghĩ thế, sư thái liền xông tới vung tay ra mà đánh mạnh vào
người Phạm Dao, tiếng gió nghe vù vù. Pham Dao cười lên,
nghiêng mình tránh đòn. Sư thái thấy đường quyền mình đánh
ra uy lực như vậy thì ngạc nhiên:
- "Ủa, chẳng lẽ tên đầu đà này đã nói sự thực hay sao?"
Thì ra trong mấy ngày nay, sư thái tuyệt thực nên không bị
ảnh hưởng nhiều bởi Nhuyễn Cân Tán. Bây giờ uống thuốc giải
độc xong, trong phút chốc đã có công hiệu liền. Bà ta định
đánh bồi thêm một đòn nữa thì bỗng đâu tiếng chiên trống,
kêu hò vang lên không ngừng. Biết là đúng theo kế họach,
Nhất Tiếu đã phóng hỏa gây loạn, Phạm Dao vội bỏ lên các
từng lầu xem xét thì thấy các vị anh hùng vẫn còn ngồi vận
công, chưa ai khôi phục toàn bộ công lực. Thấy cảnh đó, Phạm
Dao nhăn mặt, lo âu vô cùng.
Trong khi đó, ở ngoài Bảo Tự tháp, trong cơn hỗn loạn, lửa
cháy khắp nơi chung quanh chùa Vạn Pháp, Bảo Bảo xồng xộc
chạy ra giữa sân chùa, thấy ba tên Nhị tử, Tứ tử và Ngũ tử
đang chạy loanh quanh đốc thúcchữa lửa, thì chàng hỏi lớn:
- Quận chúa đâu rồi?
Ba tên vội trả lời:
- Thưa tướng công, quận chúa ra đi từ xế trưa, chưa thấy về.
Bảo Bảo liền ra lệnh:
- Các ngươi đem người vô Bảo Tự tháp ngay, canh giữ tuyệt
nhiên không cho một ai ra vào.
Ba tên liền đem mười tên lính tiến vào tháp. Chúng vừa đi
vào thì đã bị đánh bật ra, ngã lên nhau chỏng gọng. Thì ra
đứng chấn trước cửa là Phạm Dao và Diệt Tuyệt sư thái, hai
người canh giữ không cho một đứa nào xông vào.
Bảo Bảo biết ngay đây là kế hoạch để cứu các anh hùng chính
phái. Chàng giận dữ quát lên:
- Đem quân ra bao vây Bảo Tự tháp ngay! Chất củi xung quanh,
đốt tháp! Bất cứ người nào rời khỏi tháp là hạ thủ liền!
Ba tên tài tử liền huy động gần một trăm tên lính, dàn ra,
dương cung nỏ lên chực bắn. Một toán lính khác thì chất rơm
củi chung quanh tháp mà đốt. Khói lửa bốc lên ngập trời.
*
* *
Vô Kỵ nghe Triệu Minh cứ hỏi chàng về Chỉ Nhược thì chàng
ngượng ngùng không biết trả lời ra sao. Triệu Minh thấy vậy
liền nhướng mắt hỏi tới:
- Hai người quen biết nhau từ thưở bé, như vậy tình nghĩa
chắc phải thâm trọng lắm.
Vô Kỵ gật đầu trả lời:
- Quả thật tôi có quen biết Chu cô nương từ nhỏ, nhưng tôi
chỉ gặp cô ta có hai, ba lần, sau mười mấy năm xa cách mà
thôi.
Triệu Minh tủm tỉm cười:
- Lúc bé, ai cũng có bạn bè để vui chơi. Nhưng khi lớn lên,
mỗi người có một cuộc sống riêng, dần dần rồi quên nhau hết.
Tại sao công tử lại vấn vương, gần gũi với Chu cô nương như
vậy? Ừ, tại sao vậy nhỉ?
Vô Kỵ chợt nhớ lúc xa xưa, Chỉ Nhược săn sóc chàng trong lúc
chàng bệnh tật như thế nào. Rồi những lúc nàng dòm ngó, lấy
tay nghịch ngợm cu chàng ra sao, sờ mó cho nó cương cứng
lên. Chỉ chưa có bú thôi. Một người thì tinh nghịch, tọc
mạch, một người thì vui sướng, thích thú. Hai đứa bé lúc đó
mới khoảng mười tuổi đầu mà một đứa đã tỏ ra là đa dâm, một
đứa đã mang nhiều tính đĩ ngầm. Sau này gặp lại nhau, hai
người chịu đèn với nhau quá, làm tình với nhau ngay. Chàng
thì hăm hở dí con cặc to lớn vào lồn tơ, còn nàng thì hoan
hỉ, dạng chân ra trao hết cho chàng cái tiết trinh của người
con gái mới trưởng thành. Nghĩ tới đó, chàng đỏ mặt lên.
Triệu Minh thấy mặt chàng có vẻ sượng sùng thì tưởng lầm là
chàng mắc cỡ vì những lời nói của mình nên nàng cong môi
cười thật tươi, châm chọc thêm:
- Thế thì bao giờ công tử cho tôi uống rượu mừng?
Vô Kỵ lắc đầu:
- Công chưa thành, danh chưa toại, làm sao tôi có thể nghĩ
tới việc gia thất cho được?
- Làm tới chức giáo chủ Minh giáo mà công tử vẫn chưa bằng
lòng hay sao? Nếu vậy thì tôi sẽ giúp công tử danh cao chức
vọng. Hai ta đã là bạn, tôi không ngại đâu. Tôi sẽ đề cử
công tử thì chắc chắn công tử, với tài ba như vậy, sẽ được
một chức rất cao trong triều đình.
- Tôi là người Hán, đâu có thể nhậm chức làm việc cho nhà
Nguyên.
- Công tử nói như vậy là sao?
- Nguyện vọng của chúng tôi trước đến nay là khôi phục đất
nước trong tay rợ Hung, đánh đuổi người Mông Cổ ra khỏi mảnh
đất này...
- Sao công tử lại nói những lời phạm thượng, rồi lại có ý
phản loạn như vậy?
- Hàn Sơn Đồng, Chu Nguyên Chương, Từ Đạt đang dấy quân nổi
loạn. Các người đó đều trong Minh giáo, như vậy, họ đều là
thủ hạ của tôi cả.
Rồi trước con mắt vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi của Triệu
Minh, chàng mỉm cười, nói:
- Tôi vốn dĩ là người manh nha nổi loạn rồi. Cô không biết
sao?
Triệu Minh mở tròn hai mắt nhung, há miệng định nói một câu
gì đó, nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt của nàng đổi từ kinh ngạc
đến đau thương rồi đến buồn bã. Nàng thở dài một tiếng, như
là đang chấp nhận một sự thực đau lòng.
Vô Kỵ thấy vẻ mặt nàng thay đổi nhanh chóng như vậy, đang
tươi rạng hóa sầu nặng, thì chàng định lên tiếng nói mấy câu
cho nàng vui lòng. Bất chợt có tiếng kêu la ơi ới:
- Cháy! Bớ bà con, cháy! Chùa Vạn Pháp cháy rồi... Cháy dữ
lắm!
Vô Kỵ nghe vậy đứng bật dậy, quay người bước nhanh đi, nói
vọng lại:
- Tôi có việc phải đi ngay. Xin cáo từ cô nương.
Triệu Minh vội kêu lên:
- Trương công tử, khoan đã... đợi tôi...
Nhưng trước khi nàng dứt tiếng thì Vô Kỵ đã phóng người đi
mất dạng.
Khi Triệu Minh về tới chùa Vạn Pháp, nàng nhìn kên thì thấy
Bảo Tự tháp đã cháy tới từng thứ tư rồi. Các anh hùng chính
phái đang dồn lên từng thứ năm, thứ sáu, không ai dám nhẩy
xuống được vì quá cao. Nàng nhìn xuống thì thấy Vô Kỵ, Dưong
Tiêu, Nhất Tiếu ba người đang bị vây chặt ở dưới, chạy qua,
vờn lại giữa đám quân mà không sao cứu được một người nào
khỏi Bảo Tự tháp cả. Còn Bảo Bảo thì đứng đằng xa, huy động
binh lính. Chàng chỉ vào Vô Kỵ, Dương Tiêu, Nhất Tiếu mà nói
lớn:
- Quân bay đâu, hãy bắt cho được ba tên giặc kia cho ta.
Không cho một ai thoát khỏi tháp này hết!
Vô Kỵ thấy quân địch càng lúc càng đông, mà mình chỉ có ba
người, trên Bảo Tự tháp, anh hùng giáo phái thì kẹt cứng
trong biển lửa thì nản quá. Nhất Tiếu tới gần chàng mà nói
nhỏ:
- Để tôi tới Nhữ vương phủ phóng hỏa nghe.
Vô Kỵ nghe vậy gật đầu, cho là kế hay. Nhất Tiếu liền phóng
người như một làn khói đi mất.
Bảo Bảo thấy Triệu Minh xuất hiện thì lên tiếng nói:
- Minh Minh, em không bị hại gì chứ? May là anh có mặt nơi
đây chứ không thì bọn tù đã thoát được hết rồi.
Triệu Minh chưa lên tiếng trả lời thì nàng thấy trong đám
lửa có một bóng người nhẩy xô ra. Mọi người nhìn kĩ thì mới
biết đó là Hạt Bút Ông, hình dáng tơi bời, quần áo râu tóc
tả tơi, cháy sạch. Lão ôm một bọc chăn, trong đó có hai cái
cẳng lòi ra. Thì ra lão ta tỉnh dậy thì thấy lửa cháy bốn
bề, nguy hiểm muôn phần. Còn Lộc Trượng Khách thương yêu của
lão thì nằm chết ngất kế bên. Lão vội vàng lấy tấm chăn cuốn
lấy thân thể trần truồng như nhộng của Lộc Trượng Khách lại,
không kịp rút cây hổ đầu câu đang cắm chặt xâu vào bìu dái
nát bấy của người yêu, mà chạy bừa ra ngoài hòng thoát nạn.
Lão bước tới trước mặt Bảo Bảo và Triệu Minh bưng lấy cái
đầu máu me có một cục u to tướng trên trán mà thưa:
- Khổ đầu đà gian manh, hung ác. Hắn là Quang Minh hữu sứ
của Ma giáo len lỏi vào vương phủ làm nội công. Chính hắn đã
giết hai người trong Ngũ tử rồi lừa hại hai anh em chúng tôi
để lấy thuốc giải Nhuyễn Cân Tán cứu tù nhân.
Bảo Bảo tức giận nhìn lên Bảo Tự tháp thì quả nhiên thấy
Phạm Dao đang chạy loanh quanh trên từng lầu thứ sáu, giúp
các anh hùng tránh hỏa. Chàng bèn hét đám lính chung quanh:
- Chúng bay đem cung nỏ ra bắn chết tên Khổ đầu đà phản loạn
cho ta!
Mấy tên vệ sĩ vâng lệnh dương cung bắn tên lên tháp liên
hồi, nhưng từng thứ sáu quá cao, không sao bắn tới được.
Bỗng có một tên vệ sĩ phi ngựa tới báo cáo là Nhữ Dương
Vưong phủ phát cháy rất lớn. Bảo Bảo hoảng sợ, nghĩ rằng đây
là một cuộc nổi loạn có tầm mức lớn lao chứ không phải chỉ
có ở chùa Vạn Pháp mà thôi. Vương phủ là một nơi quan trọng
hơn nhiều.
Chàng vội nói với Triệu Minh:
- Minh Minh, em ở lại để anh về vương phủ bảo vệ phụ vương.
Nói xong chàng leo lên ngựa, dẫn theo một đám quân phóng
nhanh đi ngay.
Vô Kỵ thấy Bảo Bảo đem hơn già nửa quan binh đi thì chàng
mừng hết sức. Rảnh tay hơn một chút, chàng nhìn lên tháp,
thấy lửa cháy ngút trời thì bỗng nẩy ra một sáng kiến. Chàng
hô lớn lên:
- Quí vị anh hùng hãy nhẩy xuống đi! Tại hạ dưới đây sẽ đón
tiếp.
Mọi người ở trên nhìn xuống thấy từng lầu cao vút, khói lửa
bập bùng thì ai cũng hoảng sợ, không ai dám thử. Tuy rằng
mọi người đã phục hồi được công lực, nhưng với tình cảnh
này, tháp quá cao mà khói lửa lại mù mịt, nếu mà nhẩy xuống
thì chắc chắn không toi mạng thì ít nhất cũng gẫy xương, tàn
phế chứ không sai.
Lúc đó, Triệu Minh đang ra lệnh đám võ sĩ vây đánh Vô Kỵ và
Dương Tiêu rất gấp. Nhưng với tài ba của hai người, vẫn
không tên nào tiến tới gần được.
Vô Kỵ thấy mọi người chần chừ thì chàng bèn nói lên:
- Dư nhị thúc, xin nhị thúc tin lời cháu đi. Đừng ngại gì
hết.
Dư Liên Châu nghe thế thì thầm nghĩ:
- "Ta mà cứ ở trên đây thì cũng sẽ bị nướng trui mà thôi. Cứ
theo lời Vô Kỵ, nếu có chết cũng còn được toàn thây".
Nghĩ vậy, ông bèn vận khí cho người nhẹ đi rồi tung mình
nhẩy xuống luôn.
Vô Kỵ chờ cho người ông rớt xuống tới từng thứ hai thì chàng
liền tung người lên đưa chưởng ra mà đẩy mạnh vào vai Dư
Liên Châu một cái. Liên Châu thấy vai mình bị một luồng kình
khí xoáy vào làm người ông quay tít như cái chong chóng. Sức
nặng rớt xuống biến đổi thành sức li tâm phát ngang, làm
người ông nhẹ hẫng đi, bắn ra xa. Ông đáp xuống đất nhẹ
nhàng như là nhẩy xuống từ từng lầu thứ nhất vậy. Đặt chân
xuống đất tức thì ông tiện tay đánh ngay vào đầu hai tên
lính đứng gần đó khiến chúng ngã lăn quay ra liền.
Cái khó ở đây là Vô Kỵ đã truyền Càn Khôn Đại Nã Di thần
công vào người ông, hoá giải trọng lực rớt xuống một cách
tinh kì, tính toán mà sao một li thì sẽ hỏng ngay. Nếu sức
quá nhiều thì Liên Châu sẽ rơi xuống đất mạnh hơn nữa, chắc
chắn sẽ vong mạng. Nếu mà sức quá yếu, thì nó sẽ không hóa
giải được gì cả, chỉ làm Liên Châu bị nội thương, rốt cuộc
cũng sẽ té chết. Sự tính toán thâu hồi kình lực phân minh
như vậy khiến ngay cả người có võ công cái thế cũng khó có
thể làm được. Đó là vì Vô Kỵ đã dùng tới từng thứ bẩy của
Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp. Liên Châu đứng bình yên trên
mặt đất rồi mới thở phào ra, nhìn lên tháp cao mà không ngờ
Vô Kỵ có thể hành sử một thế võ tinh diệu như vậy. Chính
Dương Tiêu đứng ngó cũng phải khâm phục cho tài ba quán
chúng của chàng.
Đứng trên tháp, Tống Viễn Kiều thấy Liên Châu thoát xuống
một cách dễ dàng như vậy thì ông liền nói với Tống Thanh
Thư:
- Thanh Thư, con nhẩy xuống đi.
Thanh Thư đưa mắt nhìn Chỉ Nhược, lúc đó đang đứng cạnh Diệt
Tuyệt sư thái, mà hỏi:
- Chu cô nương, cô có rời tháp ngay hay không?
Chỉ Nhược lắc đầu, ngó sư thái, ra điều nàng còn chờ sư phụ.
Thanh Thư liền nói với Viễn Kiều:
- Thưa cha, xin cha xuống trước. Con sẽ theo sau ngay.
Viễn Kiều tung người xuống. Vô Kỵ liền dùng Càn Khôn Đại Nã
Di thần công để giúp ông đáp xuống đất một cách bình yên.
Sau đó ông hợp với Dương Tiêu, Liên Châu đứng bảo vệ chung
quanh Vô Kỵ.
Sau đó, từng người một trên tháp nhẩy xuống đều được Vô Kỵ
ra tay cứu giúp hết. Chẳng mấy chốc số người bên chính phái
nhẩy xuống đất tăng lên, đám quân Nguyên dần dần yếu thế.
Phạm Dao là một trong những người cuối cùng nhẩy xuống. Vô
Kỵ dùng thần công giúp ông hạ xuống đất rồi bước tới vỗ vai
ông mà nói:
- Phạm Hữu sứ kì này có công rất lớn. Không có hữu sứ thì
việc này không sao thành được.
Phạm Dao lắc đầu nói:
- Xin giáo chủ đừng nên quá lời. Nếu không nhờ vào thần công
vô địch của giáo chủ thì chúng tôi đã đều biến thành những
con heo thui hết rồi còn gì.
Hai người nhìn nhau cười ha hả.
Diệt Tuyệt sư thái nhìn quanh, thấy mọi người đã nhẩy xuống
hết, không còn ai, mà lửa đã cháy tới gần thì bà thở dài, ôm
Chỉ Nhược vào người rồi tung mình ra khỏi tháp.
Vô Kỵ thấy bóng người rơi xuống thì chàng nhẩy lên tung
chưởng vào vai người đó ngay. Không ngờ sư thái đưa một tay
ra chống lại ngón chưởng của chàng, nghe cái "bộp" thật lớn,
còn tay kia thì bà tung bổng người Chỉ Nhược lên cao. Bị ném
lên không, Chỉ Nhược như là người rớt xuống từ từng lầu thứ
nhất, nàng đáp xuống đất một cách bình yên. Trái lại, sư
thái thì lại rơi xuống nhanh hơn nữa, cộng với sức dội sau
màn đối chưởng với Vô Kỵ, người bà dập mạnh xuống đất, xương
cốt trong người gẫy vụn hết. Mọi người thấy thế đều la
hoảng.
Sư thái nằm gục dưới đất, chợt thấy tên Ngũ tử đang đứng xớ
rớ gần đó. Bà nhớ ra là chính tên này đã hạ nhục bà, bắt bà
vào phòng cung hình mà hãm hiếp, tăng ni lớn tuổi hắn cũng
không tha, dâm ô đồi trụy không biết nói đâu cho hết. Bị sỉ
nhục như vậy, làm sao mà bà quên được? Thân thế của bà bị
hoen ố như vậy, làm sao mà tha thứ cho hắn được? Tuy hắn là
người đầu tiên đã làm cho sư thái biết thế nào là sung sướng
trên đời, nhưng hành động của hắn là hàng động của một tên
dâm tặc, vô lại, không đáng sống trên đời này. Bà thu hết
tàn lực phóng người tới đập ngay lên đầu hắn một chưởng cực
mạnh. Bị một cú thiết chưởng, tên Ngũ tử nát óc, ngã lăn ra
chết tươi. Thế là tàn đời một tên dâm đãng.
Lúc đó đám đệ tử Nga Mi chạy lại bu quanh người sư thái mà
than khóc. Bà nắm lấy tay của Chỉ Nhược mà thì thào:
- Chỉ Nhược... con nhớ những lòi ta căn dặn...
Vô Kỵ bước nhanh tới, cầm tay bà lên định xem nhịp tim bắt
mạch. Sư thái liền đẩy tay chàng ra, nghiến răng lấy hết hơi
tàn mà nói:
- Tên "chó dâm" này... mi không được hại đệ tử của ta...
Nói chưa hết câu, bà đã tắt thở. Thì ra lòng bà đã quyết,
thà chết chứ nhất định không muốn nhận một hàm ơn nào của
Minh giáo.
Triệu Minh thấy thanh thế của phe chính phái đã mạnh mẽ, với
đám quân còn lại, nàng không thể quật ngược lại thế cờ. Nàng
liền ra lệnh thu quân.
Vô Kỵ lấy tay lau mồ hôi trên trán. Chàng đứng lặng yên nhìn
nàng, đo lường thái độ của nàng. Triệu Minh nhìn trả lại,
miệng cười tươi, làm như nàng không hề tức giận một tí gì.
Nàng nói, đôi môi mím lại, hai mép cong lên trông dễ thương
lạ lùng:
- Hai ngày nữa tôi hẹn gặp lại giáo chủ nhé. Nơi quán rượu
hồi nãy đó.
Hẹn xong, nàng nhẩy lên ngựa, phóng đi mất.
Sau đó, các anh hùng đều họp lại đồng thanh cảm tạ Vô Kỵ đã
ra tay cứu thoát mọi người. Tất cả thù hằn giữa Minh giáo và
các chính phái từ nay xóa bỏ. Giang hồ coi chàng như là một
minh chủ, tài đức vẹn toàn. Sáu đại môn phái ra về, sau khi
tuyên hứa với Vô Kỵ là sẽ sát cánh với Minh giáo, đánh đuổi
quân Mông Cổ xâm lăng, dành lại sơn hà.
Hôm sau, Thiên Chính các người cũng dẫn đoàn người Minh giáo
tới kinh đô. Nghe kể lại những diễn biến nơi chùa Vạn Pháp,
mơị người đều vui mừng hớn hở. Vậy là bây giờ Minh giáo, một
giáo phái nhỏ nơi Tây Vực, lúc nào cũng mang tiếng xấu và
lép vế trong giới giang hồ, nay đã được coi trọng và nổi
tiếng ngang hàng với các đại môn phái ở Trung Nguyên. Chưa
bao giờ Minh giáo lại được vẻ vang, nức tiếng đến như thế.
Tất cả đều là nhờ tài ba mà ai cũng công nhận là độc nhất vô
nhị của tân giáo chủ Trương Vô Kỵ, vị minh chủ võ lâm giang
hồ.
Hết Phần Giữa (Thành Tài)
Xin xem tiếp Phần Cuối (Vang Danh) - Đoạn 1 của tập Vô Kỵ -
Triệu Minh
(Hết Phần 31 ... Xin mời xem
tiếp
Phần
32) |