| 
                  Trên núi Võ Ðang, Thúy Sơn và Tố Tố bị các chính phái xúm lại 
                  bức tử. Còn Vô Kỵ thì bị đánh một Huyền Minh Thần Chưởng vào 
                  lưng, khí hàn độc xâm vào ngu tạng, thập tử nhất sinh, đến 
                  Trương Tam Phong, trưởng môn phái Võ Ðang, cung không chữa 
                  khỏi.  Người thằng nhỏ càng ngày càng xanh mướt. Một hôm, sau 
                  khi thấy Vô Kỵ lên cơn run cầm cập vì bị khí hàn độc hành hạ, 
                  Trương Tam Phong liền quyết định đưa y lên núi Thiếu Lâm xin 
                  chữa bệnh. Chữa không xong, trên đường về, Trương Tam Phong 
                  cứu được gia đình cô bé Chu Chỉ Nhược thoát khỏi tay Mông Cổ. 
                  Lúc này, Vô Kỵ bị nằm liệt giường, cô bé Chu Chỉ Nhược phải 
                  săn sóc cho y, đút cơm, lau người, thay áo. Con bé, tuy mới 
                  mười tuổi, nhưng xuất thân từ Ma giáo, nên cung ranh mãnh lắm. 
                  Lúc thay đồ cho Vô Kỵ, con bé không thể không để ý tới con cu 
                  của thằng nhỏ. Vô Kỵ đang ở tuổi mười hai, dáng người đã dong 
                  dỏng cao, nhưng vì bị bệnh lâu ngày nên thân hình ốm yếu xanh 
                  xao. Tuy vậy con cu của y vẫn vượt hẳn kích thước bình thường. 
                  Khi lau người cho Vô Kỵ, con bé Chỉ Nhược cố ý săn sóc phần hạ 
                  bộ của thằng nhỏ kỹ và lâu hơn hết. Thình thoảng con nhỏ còn 
                  gỉa bộ vô ý chạm bàn tay nhỏ nhắn vào bìu dái và con cu đang 
                  từ từ cương lên của Vô Kỵ. Mỗi lần như vậy, Vô Kỵ nhận thấy 
                  một cảm giác sung sướng dâng lên từ cu nó. Vì nằm liệt nên nó 
                  chỉ nhắm mắt để mặc cho con cu từ từ nở to ra, trước con mắt 
                  tinh quái và hóm hỉnh của Chỉ Nhược. Mấy ngày sau, con bé dạn 
                  hơn, cầm cu  Vô Kỵ mà vuốt ve rồi lại bóp nhè nhẹ. Cu thằng 
                  nhỏ cương cứng lên trong bàn tay mềm mại âm ấm của con bé. 
                  Trong lúc Vô Kỵ nằm yên hưởng sướng thì Chỉ Nhược tròn mắt lên 
                  nhìn thẳng vào con cu dựng lên như nhánh gỗ mà thè lưỡi ra 
                  liếm lên môi. Con bé chưa biết phải làm gì hơn nữa. Chỉ Nhược 
                  chỉ thấy thích thú khi được nghịch cu của Vô Kỵ để nó từ từ 
                  lớn lên trong tay mình. Con bé có cảm tưởng cái vật của người 
                  con trai mà đang ngọ ngoậy, đang nở lớn trong bàn tay nghịch 
                  ngợm của nó sẽ là một nguồn sung sướng vô tận của người con 
                  gái như nó sau này. Nhưng ước đoán vậy thôi chứ con bé Chỉ 
                  Nhược cung không biết chắc là con cu sẽ làm cái gì cho nó được 
                  sung sướng. Nghi vậy nên con bé rất thích mân mê, ve vãn con 
                  cu của Vô Kỵ, một nguồn hạnh phúc của nó trong tương lai. 
                  Khi biết Thường Ngộ Xuân, người của gia đình Chỉ Nhược, có 
                  quen một danh y có thể chữa khỏi bệnh cho Vô Kỵ, Trương Tam 
                  Phong liền nhờ hắn đưa Vô Kỵ đi chữa, còn ông thì đem Chỉ 
                  Nhược về dạy võ. Ngộ Xuân đem Vô Kỵ tới Hồ Ðiệp Cốc nhờ Ðiệp 
                  Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu tìm cách cứu chữa. Y Tiên tính tình 
                  cổ quái, thấy Vô Kỵ có bệnh lạ, dùng dằng chữa cho Vô Kỵ ngày 
                  này qua tháng nọ. Ngộ Xuân gửi Vô Kỵ lại Hồ Ðiệp Cốc rồi bỏ đi. 
                  Một thời gian sau, bệnh của Vô Kỵ chỉ giảm bớt được một tí, 
                  không khỏi hẳn, vẫn bị hàn khí hành hạ.  
                  Một đêm đang nằm xem sách thuốc, Vô Kỵ nghe tiếng chân người 
                  đi tới. Nhìn ra y thấy bóng hai người, một thiếu nữ và một bé 
                  gái. Ðứa bé gái, mặt mui xinh xắn, nắm tay thiếu nữ mà kêu là 
                  mẹ. Thiếu nữ có một dáng người trắng trẻo hết sức thon gọn, 
                  vai trầm, eo thon, mông nở, chân dài, trông rất gợi dục. Khi 
                  nàng quay mặt lại, Vô Kỵ nhận ra ngay nàng là nữ hiệp Kỷ Hiểu 
                  Phù của phái Nga Mi, vợ chưa cưới của Hân Lợi Hanh, lục thúc 
                  của y. Y mừng rỡ kêu gọi:- Kỷ cô nương! Có nhớ cháu không? Cháu là Trương Vô Kỵ đây.
 
                  Hiểu Phù nhìn y ngờ ngợ rồi nhận ra ngay vì nàng đã gặp y trên 
                  núi Võ Ðang dạo nào. Nàng cho Vô Kỵ biết là nàng bị một nhân 
                  vật rất lợi hại ở hải ngoại là Kim Hoa Bà Bà đánh thuốc độc và 
                  đang tìm thầy chữa bệnh đồng thời cung đang tìm một nơi nương 
                  náu cho hai mẹ con. Vô Kỵ cho nàng biết là nàng có thể ở lại 
                  đây để chữa bịnh. Hiểu Phù mừng rỡ, nói với đúa con gái:- Bất Hối  ra chào anh Vô Kỵ đi con. Cậu Vô Kỵ ạ, cháu nó họ 
                  Dương.
 
                  Vô Kỵ ngạc nhiên không hiểu tại sao Hiểu Phù chưa lấy Hân Lợi 
                  Hanh mà đã có con, mà lại còn họ Dương nữa. Y không dám hỏi, 
                  chỉ nhìn nàng một cách tinh quái. Hiểu Phù hiểu ý, đỏ mặt lên 
                  trông thật đáng yêu, nói khẽ:- Ðể hôm nào tôi sẽ kể cho cậu nghe.
 
                  Nhìn nàng quay đi với Bất Hối, từ đằng sau thân hình Hiểu Phù 
                  trông thật yểu điệu, dáng đi thong thả nhưng rất khiêu gợi, Vô 
                  Kỵ thầm nghi "gái một con có khác!".  
                  Từ hôm đó, hai mẹ con Hiểu Phù ở lại Hồ Ðiệp Cốc và Vô Kỵ , vì 
                  Hồ Thanh Ngưu ngã bệnh mấy ngày nay, ra tay chữa bệnh cho nàng. 
                  Một hôm, Hiểu Phù và Vô Kỵ dẫn Bất Hối ra ngoài Ðiệp Cốc chơi. 
                  Hai người nằm dài trên bãi cỏ mát rượi, nhìn Bất Hối chạy tung 
                  tăng đùa dỡn rồi Hiểu Phù ngả tấm lưng ong xuống mơ mộng nhìn 
                  lên nền trời xang thẳm:- Tôi chỉ mong sao cứ sống an bình như vậy mãi...
 
                  Nằm kế bên Hiểu Phù nhìn thấy thân hình mềm mại của Hiểu Phù 
                  trải dài buông thả trên cỏ, khuôn mặt yêu kiều rạng rỡ sung 
                  sướng, Vô Kỵ lòng thấy nao nao, ngó chầm chập vào đôi vú đang 
                  nhô lên sụt xuống dưới làn áo. Y chỉ muốn nằm cạnh bên nàng 
                  mãi, tận hưởng thân hình kiều diễm của nàng. Một lát, Vô Kỵ 
                  chồm lên, cúi xuống sát tận mặt Hiểu Phù, nhìn vào đôi mắt lim 
                  dim, bờ mui dọc dừa, cặp môi đỏ mọng, nói khẽ vào tai nàng:- Kỷ cô nương, cô ở đây thì không ai hại được cô hết. Cô nương 
                  đừng lo.
 
                  Hiểu Phù mở mắt ra, thấy mặt mình sát với mặt Vô Kỵ thì nàng 
                  ngượng quá nhưng cung để mặc, không quay đi nơi khác. Nàng 
                  nhận thấy là Vô Kỵ, nay đã mười bốn tuổi, đang tuổi tráng niên, 
                  tuy bị bệnh lâu năm nhưng khuôn mặt rất khôi ngô tuấn tú. Hai 
                  người yên lặng nhìn nhau một hồi lâu. Vì mặt hai người quá gần 
                  nhau, Vô Kỵ thấy hơi thở của Hiểu Phù phà cả vào mặt mình, mùi 
                  thơm như hoa lan. Hiểu Phù không cầm lòng đuợc, đưa môi mình 
                  để lên môi Vô Kỵ mà hôn nhè nhẹ. Khi thấy y không phản ứng gì 
                  cả, nàng liền đưa lưỡi mình đẩy nhẹ vào miệng Vô Kỵ. Ðây là 
                  lần đầu tiên y được hôn môi và cảm thấy cái ẩm ướt, mèm mại 
                  của cái lưỡi con gái thật mê hồn. Vô Kỵ mê man, lim dim con 
                  mắt, mút lưỡi Hiểu Phù trả đòn một cách nhẹ nhàng. Hai người 
                  đánh lưỡi với nhau một hồi rồi Hiểu Phù từ từ đua tay xuống rờ 
                  vào phần dưới của Vô Kỵ. Ðang mơ màng nút lưỡi y, bỗng nàng mở 
                  lớn mắt ra. Con cu của Vô Kỵ to hơn là nàng tưỏng. Qua làn vải 
                  quần, cu của Vô Kỵ to lớn như cu của một người lớn tuổi trưởng 
                  thành, có phần còn hơn nữa! Bị Hiểu Phù xoa bóp con cu đang 
                  bắt đầu cưong lên của mình, Vô Kỵ rên lên một tiếng rồi rướn 
                  người lên đè lên người nàng, đặt tay lên trên bộ ngực mềm như 
                  nhung của nàng mà mút lưỡi nàng mạnh hơn, say sưa hơn. Giữa 
                  lúc hai người đang chu du trên chín từng mây thì có tiếng Bất 
                  Hối vang lên:- Mẹ ơi! Mẹ và anh Vô Kỵ chơi gì đó?
 
                  Hai ngưòi vội vã thả nhau ra. Trước vẻ mặt ngây thơ, vô tư của 
                  Bất Hối, Hiểu Phù vuốt lại nếp áo, sửa lại mái tóc, ấp úng:- Không có gì đâu con...Mẹ chỉ...Thôi mình về đi con...Tối rồi...Trễ..
 
                  Tối hôm đó, Vô Kỵ trằn trọc, ngủ mãi không được. Y vẫn còn cảm 
                  thấy bàng hoàng sau màn hôn hít, sờ soạng với Hiểu Phù buổi 
                  chiều. Một lúc chịu không nổi, y liền mon men mò qua căn nhà 
                  lá của hai mẹ con Hiểu Phù đang ngủ mà ghé mắt nhìn vào. Y 
                  thấy dưới ngọn đèn dầu leo lét, Hiểu Phù đang nằm trên chiếc 
                  giường tre, một chân duỗi, một chân co, một tay đặt lên bụng, 
                  một tay đặt trên trán, không biết con thức hay ngủ, dáng nằm 
                  trông rất khiêu gợi. Bất Hối nằm kế ngủ mê man. Y liền đẩy nhẹ 
                  cánh cửa bước vào đúng trước giường Hiểu Phù, thở mạnh mà 
                  không biết phải làm gì. Bỗng nhiên Hiểu Phù bỏ tay khỏi mắt, 
                  nhìn lên thấy Vô Kỵ đang đúng tần ngần ở đầu giường, mỉm cưòi 
                  không có vẻ gì là ngạc nhiên, nắm tay Vô Kỵ kéo lại gần. Thật 
                  ra, cung như Vô Kỵ, nàng cung thấy thân thể ray rứt, nằm ngủ 
                  không nổi, chỉ mơ tưởng tới màn vần vò với Vô Kỵ, nhất là cảm 
                  giác sờ bóp con cu của y mà nàng chắc chắn là phải to lắm so 
                  với tuổi nhỏ của y. Chỉ tiếc mình chưa đuợc nhìn thấy tận mắt! 
                  Khi nhìn thấy Vô Kỵ đúng gần nhìn người mình như trời trồng, 
                  như là đã chờ đợi từ lâu, Hiểu Phù đưa tay nắm lấy cu Vô Kỵ 
                  liền. Cu y liền nở lớn ra, cương lên, dựng đứng chống lên 
                  trong quần. Không chậm trễ, Hiểu Phù tụt quần y xuống, tức thì 
                  con cu của Vô Kỵ bung ra, sừng sững chia ngay vào mặt nàng. 
                  Nàng liền há miệng ra, chưa kịp kéo cu Vô Kỵ đút vào miệng thì 
                  y đã đẩy mạnh cu của y vào miệng nàng rồi. Hiểu Phù nằm yên, 
                  để cho Vô Kỵ đứng đụ thẳng cu vào miệng nàng. Từ nhỏ y đã 
                  nhiều lần thấy nghia phụ y là Tạ Tốn dộng cặc ào ào vào miệng 
                  Tố Tố, mẹ y. Nhưng lần đầu tiên được bú cu, Vô Kỵ không có 
                  kinh nghiệm nên cứ đút mạnh cu mình vào sâu trong họng Hiểu 
                  Phù làm nàng sặc cứ phải đẩy y ra cho dễ thở. Nhưng khi cu của 
                  Vô Kỵ bị đẩy ra chỉ còn đầu cu trong miện nàng thì Hiểu Phù 
                  lại mút thật mạnh làm cu y tọt sâu trở vào. Cứ như thế, Hiểu 
                  Phù vừa đẩy vừa mút làm con cu của Vô Kỵ thụt ra thụt vô  
                  miệng nàng như có nhịp. Vô Kỵ sướng điên người, đứng ưỡn người 
                  ra, để mặc Hiểu Phù vừa nằm nghiêng trên giường vừa bú cu y. 
                  Bây giờ y đã biết, không dộng cu mình sâu vào họng nàng nữa, 
                  nhưng y vẫn không dám làm những động tác mạnh bạo nào, sợ Bất 
                  Hối tỉnh ngủ, biết. Chỉ một chốc sau, Vô Kỵ bặm môi rên khẽ 
                  một tiếng rồi bắn tinh vào miệng Hiểu Phù. Nàng nuốt hết, 
                  không để trào ra khỏi miệng một tí nào. Con cu của Vô Kỵ dần 
                  dần teo lại, nhỏ bớt đi nhưng Hiểu Phù vẫn không nhả ra, tiếp 
                  tục bú mút như muốn hút hết giọt tinh khí cuối cùng còn vương 
                  sót lại trong cu y. Sau cuộc phè phỡn lần đầu trong đời, Vô Kỵ 
                  đã quá, nhìn say sưa vào khuôn mặt kiều diễm của Hiểu Phù đang 
                  liếm láp con cu mình mà tưỏng như đang đi trên mây. Y cứ đứng 
                  yên, hưởng thụ, lòng thầm muốn Hiểu Phù cứ ngậm cu mình mãi, 
                  suốt đời. Nhưng rồi Hiểu Phù nhả cu y ra, ngồi lên, trút bỏ áo 
                  mình xuống, để lộ một đôi bồng đảo trắng như tuyết. Nước dâm 
                  trong lồn nàng đang rỉ ra, chờ đợi, mà Vô Kỵ thì lại đôn hậu, 
                  ngờ nghệch như thế kia khiến nàng quyết định phải chủ động, mở 
                  màn cho một cuộc truy hoan kế tiếp. Vô Kỵ như bị thôi miên 
                  đang sững sờ dán mắt y vào đôi gò vú mê hồn của Hiểu Phù thì 
                  bỗng nhiên Bất Hối cựa mình khóc lên kêu mẹ. Trong lúc Hiểu 
                  Phù quay người lại, ôm con vào lòng, dỗ cho nó ngủ lại thì Vô 
                  Kỵ hoàn hồn, chạy biến về phòng mình... 
                  Hôm sau, Vô Kỵ đang đứng sắc thuốc thì Hiểu Phù đi tới gần rủ 
                  y đi ra ngoài cốc chơi. Không chần chừ, Vô Kỵ gật đầu rửa tay 
                  rồi hai người dắt Bất Hối ra ngồi chơi trên cánh đồng cỏ.  
                  Ngồi một hồi mà hai người vẫn không nói với nhau một lời nào. 
                  Vô Kỵ thì ngượng ngùng nhìn trời nhìn đất, còn Hiểu Phù thì 
                  nghịch ngợm với những cánh hoa dại, thỉnh thỏang nhìn thẳng 
                  vào mặt y ánh mắt chờ đợi rồi quay mặt đi mỉm cười trông rất 
                  lẳng lơ. Chờ khi Bất Hối chạy chơi xa, Vô Kỵ liếc nhìn Hiểu 
                  Phù thật nhanh rồi hỏi:- Kỷ cô nương có giận cháu vụ hôm qua không?
 - Tại sao tôi phải giận cậu? Tôi muốn như vậy mà?
 - Nhưng cháu cảm thấy không phải. Vả lại...Hân lục thúc với 
                  cháu...
 Hiểu Phù liền nắm lấy tay Vô Kỵ, cắt ngang:
 - Tôi không còn là người của họ Hân nữa... Thôi được, để tôi 
                  kể cho cậu nghe chuyện này. Nó có liên quan đến con Bất Hối và 
                  tại sao nó mang họ Dương.
 
                  Theo lời Hiểu Phù kể lại thì khoảng mười năm trước nàng được 
                  sư phụ nàng là Diệt Tuyệt sư thái, trưỏng môn phái Nga Mi, 
                  phái nàng hạ sơn liên lạc với các đệ tử bổn môn để hành sự. 
                  Một hôm, ngồi một mình trong quán ăn, nàng bỗng thấy có một 
                  anh chàng ngồi bàn trong góc cứ nhìn nàng chăm chăm.Ban đầu 
                  Hiểu Phù không để ý, nhưng sau thấy hắn ta nhìn mình hoài 
                  không rời mắt làm nàng phát ngượng. Hán tử vào khoảng ba mươi, 
                  dáng người cao lớn, mặt trắng, đẹp trai, có cái nhìn sắc như 
                  dao. Mấy hôm sau, mỗi lần vào quán ăn là nàng thấy chàng thanh 
                  niên ngồi bàn khác mà nhìn mình suốt buổi ăn. Rồi sau đó, mỗi 
                  lúc đi đâu thì nàng đều thấy chàng thanh niên đeo theo mình 
                  như bóng với hình. Một sáng khi thức dậy, Hiểu Phù thấy có một 
                  cánh hoa hồng màu đen có ai đã đặt nổi bật trên chiếc gối 
                  trắng trên giường. Rồi mỗi ngày sau, sáng nào thức giấc là 
                  nàng đều thấy đã có ai đặt một cánh hoa hồng đen bên gối rồi. 
                  Hiển nhiên đã có người nào lẻn vào phòng nàng ban đêm  mà nàng 
                  không hề biết! Nàng đoán chắc chính là hành động của chàng 
                  thiếu niên chứ không ai. Hiểu Phù hoảng sợ, suốt ngày đóng cửa 
                  phòng, không dám ra ngoài nữa, không dám ngủ, kể cả ban đêm. 
                  Mấy ngày sau, Hiểu Phù mới tắm xong, đang lau người thì tự 
                  dưng có tiếng lách cách rồi cánh cửa phòng tắm bật tung ra. 
                  Hốt hoảng nhìn lên thì nàng thấy chàng thanh niên vẫn hằng 
                  theo dõi nàng mấy ngày nay đứng sừng sững từ lúc nào.Khuôn mặt 
                  trắng trẻo của chàng ta bây giờ đỏ bừng, vẻ thèm muốn tràn đầy 
                  trong con mắt ngây dại, dâm dục. Hiểu Phù vội lấy khăn che phủ 
                  lên tấm thân trong suốt như thủy tinh của nàng. Chắc hẳn là 
                  chàng ta nãy giờ đã nhìn trộm qua khe cửa khi nàng tắm, thưỏng 
                  thức hết tất cả những đồi núi tuyệt vời và những hang cùng ngõ 
                  hẻm trên con người trần truồng của nàng. Ðến lúc hắn chịu 
                  không nổi nữa nên hắn mới đập cửa ra đây mà! Không nói một lời, 
                  chàng ta nhanh chân bước tới giật chiếc khăn ra khỏi người 
                  nàng. Bây giờ Hiều Phù lại hoàn toàn khỏa thân trước mặt hắn. 
                  Hiểu Phù lùi lại một bước thì đã bị chàng ta bế xốc lên đem ra 
                  ngoài ném lên giường. Bằng một hàng động rất nhanh và gọn, hắn 
                  nằm đè lên người nàng, một tay giữ chặt hai cườm tay  nàng 
                  trên đầu, một tay mạnh bạo xoa bóp hai vú nàng, miệng hắn thì 
                  úp chặt lên miệng nàng, bú mút không ngừng. Hiểu Phù không thể 
                  cử động được dưới thân thể to lớn của hắn. Nàng cảm thấy con 
                  cặc cương bự của chàng nọ qua làn vải quần đang cọ sát thật 
                  mạnh lên mu lồn của nàng. Mà nàng muốn la lên cung không được, 
                  chỉ phát ra những âm thanh ú ớ vì miệng nàng dính chặt với 
                  miệng chàng ta, lưỡi chàng xục xạo trong miệng nàng lia 
                  lịa.Nhào nặn đôi vú Hiểu Phù một lúc, chàng ta liền nắm hai 
                  tay nàng mà dạng ra rồi cúi xuống bú, nút, liếm hai đồi vú 
                  nàng một cách điên dại. Thay vì tri hô cầu cứu, không biết sao 
                  Hiểu Phù chỉ rên lên những tiếng nho nhỏ, mắt lim dim, cái đầu 
                  lắc qua lắc lại ra điều không chịu nổi nữa. Thấy Hiểu Phù 
                  không có một cử chỉ chống đối, chàng ta liền đứng lên, thoáng 
                  một cái, cái áo dài của hắn đã rớt xuống, và khi Hiểu Phù mới 
                  thoáng thấy con cặc cưong bóng của hắn thì hắn đã đè trở lại 
                  trên người nàng. Hai thân thể trần truồng dính sát vào nhau. 
                  Bị chàng ta đè lên chân, Hiểu Phù xích chân mình ra, dơ lên 
                  một tí cho đỡ đau thì ngay lúc ấy nàng đã cảm thấy cặc của hắn 
                  đã đút vô lồn mình rồi. Qủa thật anh chàng này có những hành 
                  động thật nhanh, gọn, và chính xác khiến Hiểu Phù có muốn 
                  cưỡng lại cung không  kịp. Chàng ta ôm nàng thật chặt mà nắc 
                  cặc vào lồn nàng rồi dộng như vu bão, điên cuồng. Môt lúc sau, 
                  khi Hiểu Phù bắt đầu thở ra hồng hộc thì hắn xuất tinh. Cuộc 
                  hiếp dâm xẩy ra chớp nhoáng: bắt đầu thật nhanh mà kết thúc 
                  thật lẹ, nhưng cung thật mạnh bạo, sấm sét. Chính vì vậy mà nó 
                  làm Hiểu Phù say mê, mệt mỏi sau cơn dâm cuồng. Nhưng trái lại, 
                  chàng ta không tỏ vẻ gì là mất sức cả, dầu rằng đã ra dữ dội 
                  trong lồn Hiểu Phù. Vài phút sau, nhìn thầy thân thể trắng 
                  nuốt, tơi tả sau cơn dập liễu vùi hoa của nàng nằm tênh hênh 
                  trên giường, hắn lại nứng lên, ôm nàng đụ nữa. Lần cưỡng dâm 
                  thứ hai này hắn làm chậm hơn và ra lâu hơn. Sau hơn một tiếng 
                  động hồ dầy vò trên thân thể của nàng, hắn bắn tinh vô lồn 
                  nàng một lần nữa rồi mới buông nàng ra. Hiểu Phù thân thể rã 
                  rượi, tóc tai tơi bời sau hai lần gió mưa. Nhưng nào đã hết, 
                  nguyên một ngày hôm đó, và cả suốt đêm, hắn làm đủ mọi trò dâm 
                  tục trên người nàng. Trong lúc thỏa mãn thân thể nàng, hắn nói 
                  tên hắn là Dương Tiêu, một nhân vật danh tiếng ở vùng quan 
                  ngoại.  
                  Dương Tiêu quả là tay dâm thần. Hắn canh giữ nàng, không cho 
                  nàng ra khỏi phòng trong suốt một tháng trời để thỏa mãn dục 
                  tính của hắn. Không còn trò nào và kiểu nào mà hắn không thử 
                  trên người Hiểu Phù hay bắt nàng làm với hắn. Khắp người nàng, 
                  từ miệng tới vú, xuống lồn qua lỗ đít, đều bị lưỡi, tay, và 
                  cặc Dương Tiêu  dầm vập suốt ngày. Khi có công việc phải đi ra 
                  ngoài, Dương Tiêu bắt nàng phài uống một thứ thuốc mà hắn nói 
                  chỉ có hắn mới có khiến nàng mê man, bần thần, day dứt, không 
                  muốn đi đâu hết, chỉ nằm trên giường mà thủ dâm chờ hắn về để 
                  chộp lấy hắn mà đụ hắn hay cho hắn đụ. Dần dần nghiện thuốc, 
                  khi Dương Tiêu không cho thì Hiểu Phù phải van xin, năn nỉ hắn 
                  cho nàng uống thứ thuốc khích dâm có một không hai đó. Sau một 
                  thời gian quen rồi, khắp người Dương Tiêu, từ miệng tới vú, 
                  ngực, xuống tới bụng, cu, dái, và lỗ đít, không chỗ nào mà 
                  nàng không bú, nút, và liếm để thỏa mãn hắn, và cho chính nàng 
                  nữa. Nguyên một tháng trời ngụp lặn trong biển ân bể ái, cuồng 
                  dâm lạc dục, Hiểu Phù, nhờ Dương Tiêu chỉ đường dẫn lối, bây 
                  giờ mới biết trên đời thế nào là sung sướng, thế nào là hưởng 
                  thụ.  
                  Một hôm, vì phải đối phó với cường địch, Dương Tiêu phải bỏ đi 
                  không đem Hiểu Phù theo được. Trước khi rời nàng, hắn vội vã 
                  đưa nàng một thẻ bài đen nhánh mang hình mặt nạ quỉ đang nhe 
                  nanh mà nói nếu muốn gặp hắn thì cứ tìm đến đỉnh Tọa Vọng 
                  Phong ở dãy Côn Luân. Sau một tháng hành dâm hoan lạc, Hiểu 
                  Phù không dám về núi Nga Mi nữa. Tháng sau, nàng biết là mình 
                  mang thai nên lẩn tránh, sanh đẻ, nuôi con. Tình cờ gặp phải 
                  Kim Hoa bà bà, nàng bị đánh thuốc độc nên phải lưu lạc tới Hồ 
                  Ðiệp Cốc. 
                  Kể tới đây, Hiểu Phù nước mắt ràn rụa, đưa tay che mặt, khóc 
                  rưng rức, hai vai rung động. Vô Kỵ nhìn thấy thương tâm quá, 
                  ôm nàng vào lòng, vỗ về:- Lỗi này không phải do cô nương tạo ra, bất tất phải phiền 
                  lòng. Kỷ cô nương, cô không nên lo âu nghi ngợi...
 
                  Phủ phục trong vòng tay Vô Kỵ, Hiểu Phù thấy ấm áp, laị nghe 
                  lời khuyên giải của y, nàng thấy sung sướng trong lòng. Nàng 
                  đẩy y ra, nhìn vào mặt y mà mỉm cười. Rồi hai người trao đổi 
                  với nhau những nụ hôn say sưa, nồng cháy. Vô Kỵ đang lâng lâng 
                  nút lưỡi nàng, cu y từ từ cương lên thì khi Hiểu Phù nắm lấy 
                  là nó đã căng cứng. Hiểu Phù cười khúc khích, nhìn quanh không 
                  thấy Bất Hối đâu liền đẩy y nằm xuống rồi leo lên cưỡi trên 
                  người y. Nàng chợt lên cơn nứng nên muốn đụ Vô Kỵ trong tư thế 
                  này để vừa đụ vừa dễ bề quan sát chung quanh. Nàng kéo quần y  
                  xuống tới đầu gối, để lộ con cu chổng thẳng lên trời như một 
                  cái cọc, rồi vén áo mình lên, trụt quần  xuống, để lỗ lồn ngay 
                  trên đầu cu mà từ từ ngồi xuống để cho con cu y đâm thẳng vô 
                  lồn mình. Con cu cứng ngắc của Vô Kỵ chỉ trong khoảng chốc đã 
                  nằm gọn lõn trong lồn Hiểu Phù. Nàng dập lồn vào cu Vô Kỵ ào 
                  ạt như đang cưỡi ngựa phi nước đại vậy. Vô Kỵ sướng quá, đây 
                  là lần đầu tiên y được đụ vào lồn một thiếu nữ, mà là một 
                  thiếu nữ xinh đẹp, dâm đãng mới đã chứ! Y đã từng chứng kiến 
                  biết bao nhiêu cảnh làm tình rồi, cha mẹ y-Thúy Sơn Tố Tố, và 
                  nghiã phụ y- Tạ Tốn Tố Tố, nhưng không ngờ khi đụ lại được 
                  khoái như vậy. Thảo nào cha y và nghia phu y lúc nào cung thay 
                  phiên nhau làm tình với mẹ y mỗi ngày. Ngay như Dương Tiêu 
                  cung không thể rời Hiểu Phù mà liên tiếp loạn dâm với nàng cả 
                  tháng trời. Rồi Vô Kỵ lại nhìn lên thấy vẻ mặt cực kỳ sướng 
                  khoái của Hiểu Phù trong lúc cưỡi cu mình mà hiểu rằng tại sao 
                  nàng lại ham mê Dương Tiêu để cho hắn hành hạ và phục vụ hắn 
                  tận lực như vậy. Còn nữa, mẹ y, Tố Tố, lại hồ hỡi phục vụ cả 
                  Thúy Sơn và Tạ Tốn thường xuyên cả chục năm trời. Tất cả cung 
                  vì muốn được hưởng những sướng khoái của sự làm tình. Nghi như 
                  vậy xong, Vô Kỵ ưỡn người đụ mạnh cu mình lên cái lồn ướt nhẹp 
                  vài cái là xuất tinh sối sả vào lồn Hiểu Phù. Còn Hiểu Phù, 
                  đêm qua chưa được thỏa mãn, sáng nay lại nứng dâm nên sau khi 
                  cưỡi lên cu Vô Kỵ mà dập một chốc thì đã đạt tới cực điểm, bắn 
                  dâm thủy ra tràn trề. Hai người nằm ôm nhau mà thở dốc. Rồi 
                  vẫn để cặc dính vào lồn, Vô Kỵ và Hiểu Phù hôn môi nhau, nút 
                  lưỡi nhau một lúc lâu cho đến khi cu Vô Kỵ teo nhỏ lại, từ từ 
                  trật ra khỏi lồn Hiểu Phù. Hai người dìu nhau đúng dậy, để mặc 
                  không lau chùi dâm khí còn vương vấn nhòe nhoẹt trên cu và lồn, 
                  sửa lại quần áo tìm Bất Hối đi về. 
                  Về cốc mới hay Y tiên trở bệnh bất ngờ, đang hấp hối, Vô Kỵ 
                  vội vã vào thăm. Thanh Ngưu căn dặn y phải chôn cất như thế 
                  nào rồi ông tỏ vẻ thương tiếc không chữa được hết bệnh cho Vô 
                  Kỵ mà còn trăn trối là, với căn bệnh như vậy, y chỉ còn sống 
                  thêm vài năm nữa mà thôi. Sáng hôm sau, Thanh Ngưu chết. 
                  Ðúng theo lời dặn của Y tiên, Vô Kỵ chôn cất ông đàng hoàng. 
                  Ðang đứng trước mộ Thanh Ngưu buồn cho cuộc đời, bỗng Vô Kỵ 
                  nghe tiếng nói phát ra từ sau:- Thằng nhỏ là ai mà than khóc cho Thanh Ngưu vậy?
 
                  Quay lại, Vô Kỵ thấy một bà lão chống gậy lưng còng đứng cùng 
                  với một cô bé, cung trạc tuổi mình. Trái với bà lão mặt mui 
                  nhăn nheo, xấu xí, cô bé mắt to đen, miệng chúm chím, khuôn 
                  mặt tinh anh trông rất xinh đẹp. Y trả lời:- Tôi là Trương Vô Kỵ của phái Võ Ðang
 - A thế ra mi là con của Trương ngu hiệp đấy. Tại sao mi lại 
                  có mặt ở Hồ Ðiệp Cốc này?
 - Tôi tới đây chữa bệnh. Chắc bà có quen biết với Hồ Y tiên?
 - Hừ! Ta tới tìm y để thanh toán một món nợ cu. Không ngờ y đã 
                  chết rồi. Hà... Hà...Thật đáng kiếp. Y chết rồi là may cho y 
                  đó.
 Vô Kỵ thấy cô bé nhìn mình chằm chằm thì lấy làm ngạc nhiên, 
                  hỏi bà lão:
 - Hóa ra bà là kẻ thù muốn hại Y tiên à?
 Bỗng nhiên cô bé quắc mắt gạt lời:
 - Mi không được hỗn với bà bà! Sao cứ hạch hỏi chúng ta?
 Thấy con bé ăn nói sỗ sàng, có hành động ngang tàng, bướng 
                  bỉnh, Vô Kỵ tức giận cãi lại:
 - Ta muốn hỏi thì ngươi làm gì ta nào?
 Y 
                  vừa dứt lời thì cô bé đã lướt tới tát vào mặt y một cái. Vì 
                  thân thủ cô bé quá nhanh, Vô Kỵ tránh không kịp, bị một tát 
                  vào má đỏ hồng lên. Cô bé thấy thế cười hinh hích, thích chí. 
                  Bà lão cung cười hề hề mà nói:- Ly con, khá lắm. Con có muốn có một người bạn như thằng này 
                  để con chơi không?
 - Thưa bà bà, con thích lắm. Ðể con hỏi nó xem.
 
                  Cô bé tên Ly liền bắt lấy cườm tay Vô Kỵ mà bẻ quặt ra sau 
                  lưng y. Ðau quá, y kêu lên một tiếng rồi lấy chân đá vào ngưòi 
                  cô bé Ly. Cô bé nhanh nhẹn xoay người tránh cái đá rồi khều 
                  chân một cái làm Vô Kỵ ngã quỵ xuống, rồi tiếp tục khóa mạnh 
                  tay y ra đằng sau làm Vô Kỵ đau thêm:- Mi có chịu theo ta về hải đảo chơi không?
 
                  Thấy cô bé ra tay quá hung ác, Vô Kỵ nhất địng không trả lời. 
                  Cô bé Ly liền lấy tay kia bóp chặt vào cổ y làm y thở không 
                  được. Vừa đau vừa khó thở nhưng Vô Kỵ vẫn khư khư không trả 
                  lời. Cô bé tức giận vận sức vào hai tay làm Vô Kỵ đau nhói 
                  muốn nổ con mắt. Chịu không nổi nữa, còn một tay, y túm lấy 
                  người cô bé Ly mà đẩy ra ngoài. Tay của y quờ quạng làm sao mà 
                  y nắm đươc vạt áo của Ly kéo xuống rách toạc một cái làm hở cả 
                  vú ra, ngực trắng phau. Không mắc cỡ thì chớ, cung chẳng thèm 
                  che đậy, cô bé Ly còn cười vang:- A thằng này hay thật. Ðể coi mi giỏi đến chừng nào.
 
                  Nói đoạn, Ly đưa tay xuống nắm cu Vô Kỵ mà bóp thật chặt. Vô 
                  Kỵ rướn người lên, đau đớn quá. Cô bé Ly thấy y đau đớn như 
                  vậy càng lấy làm thú vị, và lại Ly cung nhận ra ngay là cu Vô 
                  Kỵ lớn hơn cỡ bình thường, điều này làm cô bé khoái thêm, vừa 
                  bóp, vừa kéo, vừa xoáy cu y thêm nữa. Vô Kỵ như bị lăng trì, 
                  banh thây, cánh tay như muốn gẫy, cu thì bị nghiền xéo như bị 
                  thiến. Vô Kỵ cựa mình thật mạnh nhưng vẫn không sao thoát khỏi 
                  bàn tay bóp cu nắm dái của cô bé Ly được. Y toát mồ hôi, thầm 
                  nghi; "Con nhỏ này trông mặt mui đẹp đẽ như vậy mà ra tay ác 
                  bạo quá. Mình đau như vậy mà nó còn thích nữa. Chắc nó có tính 
                  bạo dâm!" Vô Kỵ nhướn người lên đầu đụng vào ngực của cô bé 
                  Ly. Vì vạt của cô bé bị trễ ra ngoài phơi ngực, y chợt thấy 
                  cái vú của Ly lồ lộ mới nhú lên, nho nhỏ, xinh xinh với cái 
                  đầu vú hồng hồng. Không suy nghi gì nữa, Vô Kỵ há miệng ngậm 
                  đầu vú Ly mà cắn thật mạnh. Cô bé Ly rú lên, giật vú mình ra 
                  khỏi miêng Vô Kỵ. Một giòng máu đỏ tươi chảy ra từ cái núm 
                  hồng lan ra trên bầu vú trắng tinh. Ly đẩy Vô Kỵ ra, nhìn 
                  xuống vú chảy máu rồi nhìn y chăm chăm, chẩu môi ra có vẻ tức 
                  giận. Bà lão phóng người đến, dùng gậy quét ngang vào chân Vô 
                  Kỵ làm y té lăn xuống:- Thằng ranh con giỏi thật. Ðể cho mi biết tay bà bà này...
 
                  Bỗng có tiếng Hiểu Phù vang lên:-Bà bà ăn hiếp con nít, không sợ tổn danh chủ nhân Kim Hoa hay 
                  sao?
 
                  Cô bé Ly thấy có người lạ xuất hiện, kéo vạt áo che ngực lại, 
                  máu thấm cả ra ngoài áo, rồi ngúyt mắt liếc Vô Kỵ một cái như 
                  vừa giận vừa hờn.  
                  Kim Hoa bà bà quắc mắt hỏi:- Mi trúng độc của ta sao còn sống được? Bước tới đây ta xem.
 
                  Nhưng Hiểu Phù lùi lại, đứng chặn trước Vô Kỵ, ra dấu cho y 
                  hãy chạy đi, rồi nói cứng:- Bà bà đừng có vọng động. Phái Nga Mi tôi không dễ đối phó 
                  đâu.
 - Hừ! Phái Nga Mi của mi là cái thá gì mà làm tàng. Ta chẳng 
                  coi các ngươi ra gì hết.
 Chưa kịp trả lời thì Hiểu Phù đã nghe một tiếng lanh lảnh vang 
                  lên:
 -Phái Nga Mi ta có thể không phài là gì thật nhưng cung không 
                  để cho người khác khi dễ đâu!
 Từ xa một vị sư thái cùng vài ni sư đang từ từ đi tới. Thấy sư 
                  thái, Hiểu Phù vội sụp qùy xuống:
 -  Sư phụ!
 
                  Có mặt Diệt Tuyệt sư thái, trưởng môn phái Nga Mi, Kim Hoa bà 
                  bà không thể làm khó dễ ai nữa. Tức giận, bà bà ra tay đấu với 
                  sư thái nhưng bị thua nửa miếng vì long trượng của mụ không 
                  thể đương đầu nổi với Ỷ Thiên kiếm của sư thái. Mụ đành dắt cô 
                  bé Ly bỏ đi.  
                  Hiểu Phù biết sư phụ giận vì mình bỏ đi mấy năm nên khóc lóc 
                  kể hết sự tình cho sư thái nghe. Nghe xong, Diệt Tuyệt sư thái 
                  giận tím mặt:- Tên Dương Tiêu là một trong những đại ma đầu của Ma giáo. 
                  Phù lệnh ở hai bên giáo chủ chúng trên Quang Minh đỉnh là hai 
                  tả hữu giáo sứ. Y chính là Quang Minh tả sứ, võ công cùng danh 
                  vọng nổi tiếng vùng giang hồ tây nguyên. Không ngờ con vô 
                  phước lại gặp phải hắn. Hiểu Phù, như vậy quả thật con không 
                  có tội. Con đi với ta ra đây.
 
                  Trong khi sư thái dắt Hiểu Phù lên ngọn đồi nói chuyện thì Vô 
                  Kỵ chạy về tìm Bất Hối. Khi y dắt Bất Hối tới, từ đằng xa, y 
                  thấy hai thầy trò trên đồi nói qua nói lại cái gì đó, mặt sư 
                  thái thì giận dữ, mặt Hiểu Phù thì tang thương, tình trạng rất 
                  găng. Vô Kỵ không dám tới gần, cùng Bất Hối núp trong đám cỏ 
                  nhìn lên. Diệt Tuyệt sư thái hình như đang bắt ép Hiểu Phù làm 
                  một viêc gì đó nhưng Hiểu Phù cứ lắc đầu không chịu. Sau vài 
                  lần ép buộc mà Hiểu Phù vẫn không chịu, bà ta tức giận đánh 
                  một chưởng vào đầu nàng chết tươi rồi bỏ đi. Nhìn thấy cảnh đó 
                  Vô Kỵ sợ quá, nằm im giữ Bất Hối lại trong bụi cỏ một lúc lâu 
                  mới dám lần lên đồi. Khi tới gần Hiểu Phù thì nàng đang hấp 
                  hối. Bất Hối ôm mẹ khóc tức tửi. Hiểu Phù gom chút hơi tàn 
                  thều thào nói với Vô Kỵ:- Sư phụ bắt tôi phải giết cha của Bất Hối...Tôi không chịu...Nhờ...Tôi 
                  nhờ cậu...đưa Bất Hối...Dương Tiêu...Cha nó...ở Tọa Vọng Phong...dãy 
                  Côn Luân...
 
                  Nàng cố gắng nhét vào tay Vô Kỵ một cái thẻ đen có hình mặt 
                  quỉ rồi tắt thở. 
                  Chôn cất Hiểu Phù xong, Vô Kỵ bần thần suy nghi, "Bây giờ ta 
                  đi đâu? Hồ Y tiên nói ta chỉ sống được thêm vài năm nữa thôi. 
                  Vậy thì ta không nên về Võ Ðang nữa, khỏi làm bận tới Thái sư 
                  phụ cùng các thúc thúc. Chắc ta nên tìm một nơi hoang vắng để 
                  sống chờ chết. Nhưng Kỷ cô nương trước khi chết có nhờ ta đưa 
                  Bất Hối đi tìm cha... Ta phải cố gắng thôi." 
                  Vô Kỵ liền lấy tấm thẻ bài đeo lên cổ Bất Hối rồi dắt con nhỏ 
                  khăn gói rời Hồ Ðiệp Cốc. (Hết 
                  Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 3) |