| Vô Kỵ và Tiểu Siêu đi tới bến 
					cảng trên giòng sông Dương gặp Triệu Minh để cùng đi hải 
					ngoại ngay ngày hôm đó. Trời mưa mới dứt nên nhiều người đã 
					đổ xô ra ngoài đường, qua lại dập dìu, tấp nập. Vô Kỵ đang 
					phân vân nhìn dáo dác thì đã thấy Triệu Minh đứng trên một 
					chiếc thuyền buôn lớn mà cười rất tươi, vẫy tay kêu mình. 
					Chàng vội vàng bước tới thì Triệu Minh nhoẻn miệng nói liền: 
 - Tôi đang sợ công tử đổi ý không đi với tôi nữa. Nay thấy 
					công tử tôi mừng quá!
 
 Vô Kỵ gặp Triệu Minh thì ngập ngừng hỏi nàng ngay:
 
 - Vì chuyến đi quá gấp rút, tôi không kịp cho cô biết trước. 
					Bây giờ tôi xin cô cho Tiểu Siêu đi chung với chúng ta. Cô 
					có bằng lòng không?
 
 Triệu Minh liếc mắt nhìn Tiểu Siêu một cái rồi cười nửa 
					miệng:
 
 - Sao công tử lại có tính quan liêu, vương tử như vậy. Giáo 
					chủ Minh giáo mà như là hoàng đế một nước, đi đâu cũng đem 
					theo người hầu, kẻ hạ.
 
 Vô Kỵ gãi đầu nói:
 
 - Vì một lí do mà tôi không thể nói cho cô biết, Tiểu Siêu 
					không thể ở lại đất liền cho được.
 
 Triệu Minh nghe Vô Kỵ nói như thế thì nàng lấy làm ngạc 
					nhiên. Nàng nhìn thấy Tiểu Siêu trẻ trung, xinh đẹp, dòm tới 
					là thấy thương ngay thì nàng nổi ngờ. Rồi nàng lại nhớ tới 
					lúc trước, khi nàng biếu Vô Kỵ cái bông hoa nạm kim cương, 
					chàng đã không giữ mà lại đem cho Tiểu Siêu gắn trên tóc, 
					làm nàng tức giận. Sau đó, Vô Kỵ lại mượn Ỷ Thiên kiếm của 
					nàng để giải thoát Tiểu Siêu ra khỏi sợi xích. Bây giờ tự do 
					rồi, hai người mới xà nẹo, khắng khít với nhau, chàng đâu 
					nàng đó. Chẳng lẽ hai người này đã có tình ý gì với nhau, 
					không thể nào rời nhau? Mà Tiểu Siêu trông còn trẻ tuổi quá, 
					làm sao mà đã có thể yêu đương tằng tịu cho được? Nhưng nàng 
					lại nhớ là lúc nàng chọc phá Vô Kỵ trên lùm cây nơi hoang 
					miếu ngày trước, không phải là Tiểu Siêu đã nhìn hai người 
					với con mắt tức giận, đổ lửa hay sao? Nay chàng lại muốn 
					Tiểu Siêu cùng đi theo ra biển, mà lại không nói rõ lí do, 
					cứ ấp úng, mập mờ. Rõ ràng là Vô Kỵ và Tiểu Siêu đã có một 
					sự liên hệ gần gũi hơn là giữa chủ và tớ.
 
 Nghĩ tới đó, tự dưng Triệu Minh thở nhanh, tim đập mạnh. Một 
					cơn hờn ghen dâng lên trong lòng. Nhất là nàng thấy Tiểu 
					Siêu nhỏ nhắn, duyên dáng, dễ thương, đàn ông con trai ai mà 
					không mê, đến như nàng đây mà còn cảm thấy mến, thì nàng 
					càng thêm hậm hực, nghi ngờ. Nhưng rồi nàng cố dằn xuống, 
					làm mặt tỉnh bơ, cười nói với Vô Kỵ, hai môi cong lên trông 
					thật đẹp:
 
 - Tiểu Siêu đi theo chúng ta cũng được. Nhưng tôi nói trước 
					là cuộc đi hải ngoại này không phải là chuyến du hành thưởng 
					ngoạn để ngắm trời trăng mây nưóc đâu đó!
 
 Trong khi Vô Kỵ phì cười thì Tiểu Siêu vui mừng lạy tạ cả 
					hai. Triệu Minh liếc Tiểu Siêu một cái thật nhanh rồi nói 
					với Vô Kỵ:
 
 - Kim Hoa Bà bà chưa hề biết mặt chúng ta cho nên chúng ta 
					không cần phải hoá trang làm gì. Tuy nhiên trên chuyến tàu 
					buôn mướn đi xa mà có một có một đứa con gái nít nôi thì thế 
					nào Bà bà cũng ngạc nhiên rồi sinh nghi. Công tử nên bảo 
					“con nhỏ” đó ở yên một chỗ, không được chạy loăng quăng mà 
					lộ chuyện.
 
 Vô Kỵ nghe nàng nói với giọng chậm chế thì cho rằng nàng khó 
					chịu với mình. Nhưng chàng có biết đâu là nàng nói khóe như 
					vậy cũng là vì nàng búc xúc với "con nhỏ" Tiểu Siêu mà thôi.
 
 Thì ra từ sáng tới giờ, lòng nàng không lúc nào yên tâm mỗi 
					khi nhớ ra là trong chuyến đi cùng với Vô Kỵ này còn có một 
					Chỉ Nhược xinh đẹp tháp tùng theo nữa. Chuyện đối đầu với 
					Kim Hoa Bà bà không làm nàng bận tân suy nghĩ bằng chuyện 
					Chỉ Nhược. Cái quan hệ giữa Vô Kỵ và Chỉ Nhược đã làm nàng 
					ấm ức, băng khoăng rồi. Bây giờ cón có thêm một “con nhỏ” 
					Tiểu Siêu duyên dáng nữa, lúc nào cũng kè kè đi theo Vô Kỵ, 
					thì làm sao mà nàng không bức rức cho được? Thật ra nếu mà 
					nàng còn biết là Linh Nhi tươi vui, nhí nhảnh cũng đã có 
					quen biết, khắng khít với Vô Kỵ từ lâu thì không biết là 
					nàng sẽ bực tức đến chừng nào! Mối tình tay ba, tay bốn, tay 
					năm... rồi sẽ loạn xì ngầu cả lên.
 
 Mà đâu đã hết! Một khi mà nàng biết thêm được là Linh Nhi đã 
					từng hoan hỉ bú cu nút cặc chàng, “con nhỏ” Tiểu Siêu đã 
					từng buông lơi hành dâm đưa đít cho chàng đút, Chỉ Nhược đã 
					từng sung sướng cho chàng dập lồn phá trinh (mỗi nàng con 
					gái đều đã đem đến cho Vô Kỵ nhiều nỗi sung sướng bạt ngàn 
					trời mây) thì chắc nàng sẽ nổi khùng. Cơn ghen tức sẽ làm 
					cho nàng phát điên lên mà thôi...
 
 Lúc đó, Triệu Minh nói tiếp:
 
 - Chúng ta sẽ ở dưới hầm tàu, chỉ lên trên khoan khi nào 
					thật là cần thiết mà thôi. Có như vậy thì Kim Hoa Bà bà mới 
					không nghi ngờ gì được.
 
 Vô Kỵ gật đầu đồng ý. Chàng bước lên tàu thì thấy một đám 
					thủy thủ đang kéo dây dăng buồm, sửa soạn khởi hành ra khơi. 
					Nhìn hành động dáng đi của chúng, chàng biết chúng toàn là 
					những cao thủ, võ công thuộc loại thượng đẳng trong giới 
					giang hồ. Tuy chúng cố che dấu, nhưng mắt của chàng rất sắc, 
					nhìn ra ngay. Hiển nhiên chúng là người của Triệu Minh rồi. 
					Con tàu này thật ra là một chiến thuyền được ngụy trang 
					thàng một thương thuyền nên có đầy đủ dụng cụ, phòng ốc. 
					Triệu Minh đưa chàng tới phòng của chàng. Và sau đó nàng 
					cũng chỉ cho “con nhỏ” Tiểu Siêu một phòng khác. Dĩ nhiên là 
					phải cách phòng của Vô Kỵ khá xa. Chứ để phòng hai người gần 
					nhau là không có được. Chủ và tớ thì cũng mặc kệ. Như vậy 
					thì mình yên lòng hơn.
 
 Để cho Vô Kỵ thấy là nàng đã chuẩn bị kĩ càng, Triệu Minh 
					còn chỉ cho chàng thấy một căn phòng bí mật kế phòng của Kim 
					Hoa Bà bà với bốn lỗ ngụy trang xuyên vách, hai lỗ để dòm, 
					hai lỗ để nghe. Hành động nào của Bà bà đều bị nàng theo dõi 
					và nghe ngóng hết. Như vậy là nàng đã sắp xếp hết tất cả, 
					Kim Hoa Bà bà khó mà biết được.
 
 Đúng giờ ngọ, tên thuyền trưởng đi xuống báo cho Triệu Minh 
					biết là Kim Hoa Bà bà và Linh Nhi đã tới. Hai người dắt theo 
					cả Chỉ Nhược nữa. Bà ta nhốt Chỉ Nhược vào một căn phòng rồi 
					ra lệnh nhổ neo ngay. Triệu Minh bảo tên thuyền trưởng cứ 
					theo lời Bà bà.
 
 Con thuyền ra khơi, nhắm thẳng hướng đông mà đi. Hôm sau, Bà 
					bà lại ra lệnh quay về hướng nam. Như vậy rõ ràng là Bà bà 
					không lên bắc cực đi tới Băng Hỏa đảo rồi. Chắc là xuôi nam 
					đi tới Linh Xà đảo như Bà bà đã nói. Suốt hai ngày lên đênh 
					trên biển, không có chuyện gì quan trọng xẩy ra. Vô Kỵ ba 
					người suốt ngày ở dưới hầm tàu, không hề ra mặt gặp Bà bà và 
					Linh Nhi đến một lần. Chàng và Triệu Minh cùng bàn định, suy 
					đoán bao nhiêu lần mà vẫn không sao tìm ra được nguyên nhân 
					tại sao Bà bà lại nói là đao Đồ Long hiện đang nằm trong tay 
					của mụ ta như vậy. Thông minh như Triệu Minh mà cũng đành bó 
					tay. Vô Kỵ nói:
 
 - Hay là Bà bà nói xuông, đặt điều để làm oai với phái Nga 
					Mi?
 
 Triệu Minh lắc đầu, không đồng ý. Nàng lại nói:
 
 - Chắc là Tạ tiền bối đã nằm trong tay Bà bà rồi chăng?
 
 Tới phiên Vô Kỵ lắc đầu, không đồng ý.
 
 Vì vậy mà Vô Kỵ cứ bồn chồn, khó chịu, không biết lời nói 
					của Bà bà có liên quan gì tới tính mạng của Tạ Tốn hay không. 
					Nhưng có một điều làm chàng yên tâm là chàng biết được Chỉ 
					Nhược vẫn bị nhốt, nhưng nàng được chăm lo ăn uống đầy đủ, 
					không bị Bà bà hành hạ hay chửi mắng.
 
 Đến hôm thứ ba, mọi người đã thấy một hòn đảo hiện ra nơi 
					chân trời. Chiều hôm đó, con thuyền cặp gần sát hòn đảo. 
					Bỗng nhiên mọi người nghe một tiếng hú vang lên, sung mãnh, 
					rung động cả một bầu trời. Đang ở dưới hầm tàu, Vô Kỵ nghe 
					thấy tiếng hú đó thì chàng mừng rỡ vô cùng. Đó chính là 
					tiếng hú của Tạ Tốn, thần công Sư Tử Hống mà Vô Kỵ đã nghe 
					quen từ lúc còn nhỏ. Không sai trật vào đâu cả. Trên đời này, 
					chưa ai có được một thần công hùng hồn như vậy bao giờ. 
					Chàng mừng quá, đến nỗi không hề ngạc nhiên là tại sao Tạ 
					Tốn là có mặt nơi này, chàng kêu lên:
 
 - Nghĩa phụ! Nghĩa phụ...
 
 Kêu xong là Vô Kỵ vội vàng chạy ngay lên khoang thuyền. 
					Triệu Minh nghe Vô Kỵ la hoảng như vậy thì nàng biết ngay là 
					sự tiên đoán của mình về Tạ Tốn nằm trong tay Bà Bà quả 
					nhiên là đúng rồi. Nàng thấy chàng vùng chạy đi thì nàng 
					liền ngăn chàng lại:
 
 - Trương công tử chớ có nên hấp tấp, vọng động. Tình trạng 
					của Tạ tiền bối cùng Kim Hoa Bà bà ra sao chúng ta chưa biết. 
					Ta nên chờ Kim Hoa Bà bà hành động ra sao đã. Còn nếu công 
					tử muốn gặp Tạ tiền bối ngay thì sao không đợi đến đêm nay?
 
 Vô Kỵ nghe có lí, chàng vừa dằn hơi thở dồn dập xuống vừa 
					nói:
 
 - Vậy thì ta nên xem hiện Bà bà đang làm gì.
 
 Vô Kỵ và Triệu Minh cùng đi tới căn phòng bí mật mà nhìn vào. 
					Chàng thấy Kim Hoa Bà bà và Linh Nhi đang thu dọn đồ đạc để 
					rời thuyền. Vậy là đảo này đúng là Linh Xà đảo, giang sơn 
					của Kim Hoa Bà bà rồi. Hai bà cháu hình như đang có chuyện 
					xích mích với nhau vì vẻ mặt của Bà bà thì giận dữ, còn Linh 
					Nhi thì buồn bã, hai mắt nàng đỏ ngầu.
 
 Chàng nghe Bà bà nói với Linh Nhi, giọng bực tức:
 
 - Ngươi đừng có nói năng nhiều lời nữa. Tạ Tốn có liên hệ gì 
					đến ngươi đâu mà ngươi cứ lo lắng hoài vậy?
 
 Linh Nhi lắc đầu:
 
 - Con chỉ xin Bà bà đừng hại nghĩa phụ của anh ấy. Con không 
					muốn anh ấy bị mồ côi, đau khổ thêm một lần nữa.
 
 Bà bà gằn giọng:
 
 - Ta đã soạn định kế hoạch sẵn sàng rồi. Vô Kỵ hay không Vô 
					Kỵ, Tạ Tốn cũng phải qui phục ta mà thôi. Ta khuyên ngươi 
					nên quên nó đi.
 
 Linh Nhi ngước lên, mắt nàng đỏ hoe, mơ hồ, như là đang nhìn 
					vào một khoảng trời xa vắng, mung lung nào đó:
 
 - Con quen biết anh ấy từ lúc nhỏ… lúc đó cho tới bây giờ, 
					con chỉ biết có anh ấy mà thôi…
 
 Bà bà dậm chân, hậm hực:
 
 - Cái thằng đó ngươi gặp nó có một lần từ lúc xa xưa mà sao 
					ngươi lại nặng tình với nó như vậy?
 
 Linh Nhi nghe tới đó thì nuớc mắt nàng đã nhỏ xuống một 
					giòng. Nàng cúi mặt xuống, không nói một lời, để mặc cho 
					giọt lệ tuôn rơi.
 
 Bà bà thấy thế thì dịu giọng lại:
 
 - Linh con, không phải là bà không hiểu tâm tình của con với 
					nó. Trong bao nhiêu năm nay, mỗi đêm con đều mộng mị, nói 
					chuyện với nó trong mơ, kể chuyện với nó trong mộng, bà biết 
					hết. Chỉ có một vết cắn của thằng Vô Kỵ mà sao con cứ thương 
					tưởng, mong nhớ tới nó đến hao mòn thân thể như vậy?
 
 Linh Nhi mím môi lại, hai mắt to lớn của nàng mang nặng sầu 
					thảm:
 
 - Bà bà không hiểu hết lòng của con với anh ấy đâu... Anh ấy 
					đã cắn con một cái khiến con không bao giờ quên anh ấy được…
 
 Triệu Minh đang ghé mắt ngó qua lỗ vách cùng với Vô Kỵ, nghe 
					Bà bà và Linh Nhi nói chuyện với nhau như vậy thì nàng ngạc 
					nhiên vô cùng. Không khác gì nghe chuyện từ trên cung trăng. 
					Nàng đưa mặt sang hướng Vô Kỵ đang đứng, trợn cặp mắt phượng 
					lên nhìn chàng. Ánh mắt của nàng phát ra những tia kì dị, nó 
					như là giận dữ, như là tức tối, như là ghen tuông, như là 
					kinh hãi, như là đau thương. Bao nhiêu ý tưởng sóng gió 
					trong đầu nàng dường như là tuôn ra hết. Vô Kỵ thấy vẻ mặt 
					nàng kì lạ như vậy thì chàng không dám nhìn nàng nữa. Chàng 
					liền ghé mắt vào lỗ vách, làm như là mải mê theo dõi Kim Hoa 
					Bà bà mà tim đập bình bình.
 
 Bỗng dưng chàng thấy Triệu Minh quay phắt người, đi nhanh ra 
					ngoài. Chàng nhìn thấy dáng nàng hậm hực, quày quả bỏ đi, 
					không nói đến một lời, chẳng thèm đếm xỉa gì đến mình thì 
					chàng biết ngay là nàng đang tức giận tột đỉnh. Chàng ngần 
					ngừ không biết mình có nên chạy theo nàng hay là tiếp tục 
					nghe ngóng. Kim Hoa Bà bà hiển nhiên là đang mưu toan độc kế 
					gì đó để ám hại Ta Tốn nên Linh Nhi mới bứt rứt như vậy. 
					Chuyện này thật là quan trọng, chàng phải tìm ra cớ sự mới 
					được. Nhưng rồi bỏ mặc Triệu Minh một mình với cơn hờn tức 
					của nàng thì quả thật chàng không biết hậu quả sẽ ra sao. 
					Chàng đưa mắt nhìn ra phía cửa, rồi lại nhìn tới lỗ vách. 
					Chàng phân vân ngẫm nghĩ một chặp rồi chàng chỉ biết lắc đầu 
					thở dài một tiếng, không biết phải quyết định thế nào. Tình 
					thương gia đình hay tình yêu trai gái, phải chọn cái nào đây? 
					Cùng lúc đó, một mùi thơm thoang thoảng theo hơi thở mà xông 
					vào mũi chàng. Đó chính là mùi thơm trên da thịt của Triệu 
					Minh, cái mùi hương mê hồn đó đã khiến cho chàng say mê 
					tưởng nhớ không biết đến bao nhiêu lần rồi.
 
 Không chần chờ gì nữa, chàng nhanh chân tiến về hướng phòng 
					của nàng…
 
 Khi Vô Kỵ đẩy cửa bước vào thì Triệu Minh đang đứng giữa 
					phòng. Mặt nàng đỏ bừng, hơi thở gấp rút, như là đang nghẹt 
					thở, chắc là đang tức giận đến mức cùng cực.Thấy chàng thì 
					nàng liền quay ngay người đi hướng khác, không thèm nhìn 
					chàng. Hai mắt nàng cau lại, hai môi trề ra, hai mép cong 
					lên, trông nàng trong khi hờn giận còn xinh đẹp hơn lúc bình 
					thường gấp mấy lần. Phần lớn các cô con gái nhan sắc mặn mà 
					đều như vậy cả. Ngay cả khi các nàng mặt cau mày có hay mếu 
					máo khóc lóc thì nét đẹp còn thu hút hơn nhiều. Vì thế mà 
					phải chăng mỗi khi muốn đòi hỏi một cái gì mà không được, 
					các nàng hay làm mặt giận, khóc lóc, khiến cho các anh càng 
					mê mệt vì cách làm nũng đó?
 
 Thấy thái độ giận dỗi của nàng như vậy, Vô Kỵ tiến tới nắm 
					lấy tay nàng. Triệu Minh liền rút ngay tay lại, ngoe nguẩy 
					quay người đi chỗ khác, hai môi nàng chẩu ra. Chàng lại bước 
					tới trước mặt nàng, đưa tay ra mà nắm lấy tay nàng. Nàng vẫn 
					không nói một lời, rút tay ra, quay người đi, hai mắt ngó 
					lên trần, không thèm nhìn tới chàng, hai môi lại chu ra dài 
					hơn nữa. Vô Kỵ lại bước tới nắm tay nàng một lần nữa. Nàng 
					cũng dằng tay lại, quay người đi hướng khác, hai mắt lạnh 
					như tiền, vẫn không dòm mặt chàng. Cứ như vậy, nàng xoay đủ 
					một vòng, và chàng cố nắm tay nàng mấy bận mà nàng vẫn hất 
					ra không cho chàng nắm.
 
 Vô Kỵ ậm ừ nói:
 
 - Triệu cô nương… cô nương… giận tôi hay sao?
 
 Thấy nàng im lặng không nói gì, Vô Kỵ nói tiếp:
 
 - Nếu tôi có lỗi gì, cô nói cho tôi biết…
 
 Bỗng dưng Triệu Minh quay phắt người lại. Nàng nhíu mày, bĩu 
					môi ra hỏi Vô Kỵ:
 
 - Sao công tử dấu không nói cho tôi biết là Linh Nhi và công 
					tử đã có quen nhau từ trước?
 
 Bị hỏi bất thần như vậy, chàng ấp úng:
 
 - Tôi dấu cô nương là sao chứ…..Cô nương có bao giờ hỏi tôi 
					đâu mà tôi cho cô biết?
 
 Triệu Minh ngẫm nghĩ, biết mình nổi giận vô cớ, nhưng nàng 
					vẫn nói cố:
 
 - Thế thì….Công tử quen biết Linh Nhi từ bao giờ?
 
 Vô Kỵ cười, đáp:
 
 - Tôi gặp nàng ta khoảng nửa năm trước.
 
 Chàng chỉ nói vậy thôi, không dám nói thêm là hai người đã 
					từng sờ soạng, hôn hít nhau, và chàng đã để Linh Nhi bú cu 
					mút cặc chàng khiến chàng đã đời, sung sướng nhất một thời.
 
 Triệu Minh lắc đầu, cong môi lên nói:
 
 - Không phải đâu. Tôi nghe Linh Nhi nói là đã gặp công tử từ 
					hồi còn nhỏ cơ mà.
 
 Vô Kỵ liền cười, khai ra:
 
 - Thì lúc tôi là một đứa con nít đang chữa bệnh ở Hồ Điệp 
					cốc, gặp Kim Hoa Bà bà tới tìm Y tiên để báo thù. Lúc đó 
					Linh Nhi còn nhỏ hơn tôi vài tuổi có đi theo Bà bà. Gặp nhau 
					lúc đó rồi thôi. Bẵng đi một thời gian sau, tôi chỉ mới gặp 
					lại nàng có một lần nữa mà thôi, như tôi đã nói đó.
 
 Triệu Minh nghe vậy thì dịu cơn giận. Nàng cúi mặt xuống, 
					muốn tỏ lời xin lỗi, nhưng không muốn nói ra. Vô Kỵ liền 
					tiến tới nắm lấy tay nàng mà hỏi nhỏ:
 
 - Triệu cô nương còn giận tôi không?
 
 Triệu Minh không rút tay lại nữa. Nàng thẹn thùng không nói 
					nên lời. Vô Kỵ đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mặt 
					nàng mà nói khẽ:
 
 - Triệu cô nương….
 
 Triệu Minh cố xoay mặt đi, tránh tia mắt của chàng, nhưng 
					chàng giữ cằm nàng lại khiến nàng không sao ngó đi chỗ khác 
					được. Đôi môi hồng hé mở nhưng sao nàng vẫn không thốt được 
					một lời nào. Mặt của hai người lúc đó giáp với nhau thật 
					gần. Nàng đành nhắm mắt lại, không dám nhìn vào mặt chàng 
					nữa.
 
 Vô Kỵ thấy mặt nàng ngửng lên, hai mắt lim dim, hai cánh mũi 
					phập phồng, hai làn môi rung động, trông xinh đẹp quá, trông 
					như đang sẵn sàng đón nhận một chiếc hôn thì chàng cầm lòng 
					không được. Làm sao mà chịu cho được cơ chứ? Cái khuôn mặt 
					thiên thần đó đang ngẩng lên như chờ đợi, như mời mọc. Có là 
					thánh mới không cảm thấy rung động trước tình cảnh quá sức 
					khuyến rũ này. Mà Vô Kỵ không phải là thánh, cho nên chàng 
					thấy lòng rộn ràng, say sưa ngay. Thế cho nên chàng phải làm 
					những gì chàng muốn làm và phải làm. Tay vẫn nâng cằm nàng 
					lên, Vô Kỵ liền cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi 
					của nàng, trao cho nàng một nụ hôn đầu tiên giữa hai người…
 
 Triệu Minh ngửa mặt để yên cho chàng hôn mình mà không hôn 
					trả lại. Cặp mắt phượng vẫn lim dim. Cánh mũi xinh vẫn phập 
					phồng. Đôi môi cong vẫn mím lại. Chỉ có hơi thở của nàng là 
					tự dưng nhanh lên, dập dồn hơn, phì phà lên cả mặt chàng. Vô 
					Kỵ hửi được ngay làn hơi thở thơm như hoa lan của nàng. 
					Chàng càng mê man đưa môi mình qua, nhâm nhấp, phơn phớt lên 
					đôi môi của nàng. Một lúc sau, chàng đưa tay lên mà để lên 
					đôi môi đó, ngón tay chàng rờ rẫm trên vành môi hé mở để cảm 
					nhận thêm cái mềm mại của nó. Rồi như cầm lòng không đậu, 
					chàng đưa lưỡi ra mà liếm ngay lên đôi môi nàng. Trời, sao 
					mà thơm ngon, bùi ngọt quá thể! Được liếm láp, đôi môi nàng 
					trở nên ướt nhem, bóng nhẫy bởi nước miếng của chàng, trông 
					thấy càng thêm hấp dẫn, khiêu gợi vô cùng. Khi thấy nàng vẫn 
					nhắm yên cặp mắt, đưa cặp môi hồng ra như mời mọc thì chàng 
					liền nhẹ nhàng tiếp tục mê mẩn hôn, liếm lên đôi môi ướt 
					mọng đó.
 
 Hôn môi có hai cái sướng. Một là cảm nhận đươc cái êm ái, 
					mềm mại của đôi môi. Hai là nếm được cái ấm áp, ướt át của 
					cái lưỡi. Vì thế mà trong lúc hôn nhau, người ta hút bú cái 
					môi trước rồi sau đó đưa lưỡi vào miệng nhau mà bú nút cái 
					lưỡi của nhau. Vô Kỵ biết thế nhưng chàng không vội đùa lưỡi 
					mình vào miệng Triệu Minh ngay để nút lưỡi mà chàng chỉ đặt 
					môi mình lên môi nàng mà hôn thôi. Chàng muốn tận hưởng cái 
					ngọt ngào, êm dịu của một đôi môi xinh xắn đó, lúc nào cũng 
					cong cớn, nũng nịu khiến chàng nhìn tới là chỉ muốn chụp môi 
					lên mà nhằn cắn. Vì vậy mà chàng cứ dịu dàng đưa môi mình 
					lên môi nàng mà hôn mút mơn man, lim dim con mắt đón nhận 
					cái thơm ngon, mềm dịu mà đôi môi đó đang không ngớt truyền 
					qua môi chàng. Triệu Minh và Vô Kỵ hai người đứng giữa phòng 
					mê man nhắm mắt hôn nhau một hồi lâu.
 
 Bất chợt Triệu Minh choàng cánh tay lên ôm lấy cổ Vô Kỵ. 
					Nàng níu đầu chàng xuống, há miệng ra, đưa luôn lưỡi vào 
					miệng chàng. Cứ bị chàng liếm mút môi mình mãi, nàng chịu 
					đâu nổi. Nàng phải làm tới mà thôi. Nàng muốn hưởng thụ ngay 
					cái cảm giác của hai cái lưỡi trong miệng nhau. Nàng muốn 
					nếm ngay cái ẩm ướt, mềm ấm trong miệng nhau. Không muốn dần 
					dà, chờ đợi nữa. Rồi không chờ chàng đưa lưỡi vào miệng 
					mình, nàng xục xạo lưỡi nàng trong miệng chàng, như thăm dò, 
					như tìm kiếm. Sau đó, khi tìm được lưỡi của chàng rồi, nàng 
					dùng lưỡi nàng quấn chặt vào lưỡi chàng, rồi nàng mút mạnh 
					một cái. Vô Kỵ không những để cho lưỡi mình chui tọt vào 
					miệng nàng mà chàng còn đút lưỡi để nó vào sâu trong miệng 
					nàng thêm nữa. Rồi hai người uốn lưỡi, lươn lẹo, xoắn xít 
					trong miệng của nhau. Thế là cứ như thế, chàng và nàng cứ 
					đứng ôm nhau, nút lưỡi nhau, đậm đà, đắm đuối.
 
 Vô Kỵ và Triệu Minh ôm sát lấy nhau, hai cái miệng dính cứng 
					vào nhau, hai cái lưỡi quyện chặt vào nhau, trơn tuột. Chàng 
					say sưa hưởng thụ cái ướt át trong miệng nàng. Nàng ngất 
					ngây cảm thụ cái ẩm mát trong miệng chàng. Chàng và nàng ghì 
					môi vào nhau, bú mút lưỡi nhau, nút chùn chụt, như con nít 
					bú vú mẹ vậy. Hai người lần đầu tiên hôn nhau mà như là lần 
					cuối, hôn nhau rồi li biệt - hôn nhau trong cuồng vã, hôn 
					nhau trong dập dồn. Cứ như vậy, chàng như muốn nút hết cái 
					thơm ngon trên lưỡi nàng, nàng như muốn hút hết cái nhựa 
					sống trong miệng chàng.
 
 Vừa ngậm lưỡi Triệu Minh, Vô Kỵ từ từ đưa tay lên mà sờ ngực 
					nàng. Chàng nhận ra ngay một bộ ngực tràn đầy, êm ái. Qua 
					làn áo, bàn tay chàng hình dung ra liền hai gò bồng đảo no 
					tròn, căng cứng. Vô Kỵ lim dim mường tượng tới cặp vú to lớn 
					của Triệu Minh mà chàng đã từng có dịp thưởng thức tận mắt 
					một lần trước. Nhớ tới đó, chàng liền ngừng hôn nàng, cúi 
					xuống nhìn thẳng vào ngực nàng rồi đưa tay ra mà kéo hai vạt 
					áo nàng ra. Tức thì một cặp nhũ hoa trắng nõn, tròn quay, 
					phồng lớn bung ra trước mắt chàng. Bị tuột áo ra, Triệu Minh 
					không những chẳng ngượng ngùng che dấu mà còn uỡn ngực, đưa 
					vú thẳng ra trước, lồ lộ phơi bày. Làm như là nàng đã chờ 
					đợi giây phút này từ lâu vậy. Tuy đã từng thấy cặp vú trần 
					của Triệu Minh rồi, nhưng bây giờ, nhìn tới hai gò vú trắng 
					toát, tròn lẵn, thơm phức với hai đầu vú chĩa thẳng lên 
					trời, Vô Kỵ cũng phải ngạc nhiên sung sướng đến độ không 
					ngờ. Chưa bao giờ chàng thấy được một bộ ngực nào khiêu gợi 
					một cách kinh khủng như vậy!
 
 Không cầm lòng được, chàng đặt hai bàn tay lên hai bầu vú mà 
					bóp nhè nhẹ. Khác hẳn với những cô gái khác- vú nhỏ mềm mại 
					- vú của Triệu Minh to lớn, căng cứng một cách khác thường. 
					Vừa dai, vừa cứng, tràn đầy da thịt. Mà sao đôi vú đó lại đồ 
					sộ đến như vậy? Bàn tay của chàng không sao bao phủ hết cả 
					cái bầu vú của nàng cho được. Thảo nào mà người ta thường 
					gọi là hai gò bồng đảo – trong trường hợp này, đôi vú của 
					Triệu Minh thật là tương xứng với cái danh từ đó. Cặp vú 
					nàng phồng lớn, tròn quay, lồ lộ, vung thẳng ra ngoài. Thế 
					mà nó lại êm như nhung, mướt như lụa, ấm áp vô cùng. Chàng 
					thích thú, say mê xoa bóp, mơn man mãi trên dàn ngực tươi 
					mát, phì nhiêu của nàng.
 
 Triệu Minh lim dim cặp mắt, đưa ngực ra cho chàng thoa nắn. 
					Nàng thở mạnh, thì thào:
 
 - Công tử... Đại ca... Anh...
 
 Vậy là ước mơ của nàng cũng đã thành. Trước đó nàng đã từng 
					mong muốn được bàn tay của Vô Kỵ xoa bóp cặp vú căng cứng 
					của mình. Bây giờ bàn tay kia đang vần vũ khắp trên ngực 
					nàng, chạm tới khoảng da thịt nào là nàng cảm thấy nhột 
					nhạt, đê mê đến chỗ đó... Nàng mím môi lại, tận hưởng sự 
					đụng chạm, mơn trớn từ hai bàn tay của người con trai trong 
					mộng trên hai bầu vú trơn láng, nhậy cảm của nàng. Mà sao 
					chàng cứ nhẹ nhàng mân mê hoài vậy? Cái mà nàng ham muốn lúc 
					này là bàn tay kia phải nhồi bóp, xiết chặt lấy vú nàng, sao 
					cho hai gò vú căng phồng, cương cứng của nàng phải bẹp dí, 
					mềm nhão trong bàn tay mạnh bạo của chàng mới thôi. Hai tay 
					chàng phải nhồi vú nàng như nhồi bột, xiết chặt cho nó trắng 
					dã ra. Như vậy mới đã...
 
 Nàng liền đưa hai bàn tay của mình mà đặt lên hai bàn tay 
					của chàng. Nàng thở nhanh lên, ra ấn mạnh bàn tay chàng lên 
					vú mình, ra dấu cho chàng biết cái ý thích của nàng. Thấy 
					vậy chàng liền bóp mạnh hai vú nàng lại, rồi hai tay vẫn nắm 
					chặt vú nàng mà đẩy mạnh vào ngực nàng khiến người nàng lùi 
					lại dựa ngay vào tấm vách gỗ. Khi lưng nàng đã tựa vào 
					tường, Triệu Minh liền uỡn ngực ra khiến cho đôi vú vươn 
					lên, như muốn đẩy bàn tay Vô Kỵ ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, 
					Vô Kỵ đã vận sức bóp mạnh lên cặp nhũ hoa, rồi chàng còn 
					nghiêng mình, đè lên người Triệu Minh khiến hai bầu vú nàng 
					bẹp dí đi. Đôi vú trắng nõn đổi màu, nơi thì trắng dã, nơi 
					thì hồng tím. Bị chàng đè ép lên ngực, Triệu Minh mở miệng 
					ra, thở mạnh, kêu lên khe khẽ:
 
 - A… a… a…
 
 Tiếng rên đó có thể là vì nàng phải há miệng hầu thâu hút 
					không khí vào lồng ngực đang bị Vô Kỵ đè chặt, hoặc cũng có 
					thể là nàng đang sung sướng khi đuợc chàng nhồi bóp cặp vú 
					một cách mạnh bạo như vậy.
 
 Nghe tiếng nàng rên trong cơn sướng khoái, Vô Kỵ không còn 
					giữ gìn được nữa, chàng liền đưa một bàn tay xuống mà sờ lên 
					mu lồn nàng, sửa soạn cho một màn bẻ khóa động đào. Đoán 
					biết là Vô Kỵ sắp làm gì rồi, Triệu Minh bất chợt ôm choàng 
					lấy người chàng, xiết chặt lại vừa thở hổn hển mà nói khẽ:
 
 - Đại ca… xin anh… nhẹ nhẹ… từ từ…nhé... em chưa bao giờ…
 
 Khi nghe nàng tự thú là nàng còn trinh thì chàng không ngạc 
					nhiên tí nào. Triệu Minh tuy dung nhan xinh đẹp tuyệt vời, 
					hình dáng khiêu gợi vượt mực, nhưng lại là lá ngọc cành 
					vàng, uy quyền nghiêm khắc, kiêu ngạo cao kì, ai cũng kiêng 
					dè, nể sợ, người nào mà dám đụng tới? Mơ mộng, tưởng tượng 
					thì còn dám chứ ra tay phá đời người ngọc thì không ai cả 
					gan làm càn. Nên nhớ là Huyền Minh Lộc Trượng Khách, tài cao 
					quyền lớn đến thế mà tuy ham muốn thèm khát nàng đến nhỏ dãi 
					vậy mà cũng chỉ mơ tưởng vẽ vời trong đầu óc mà thôi, đâu 
					dám làm một hàng động càn rỡ nào. Vì vậy mà đoá hoa khuynh 
					thành đó vẫn còn tràn đầy nhựa quý, chưa hề bị một lần qua 
					cơn dập liễu hoa tàn.
 
 Cũng như phần lớn những cô con gái trẻ đẹp, biết mình là đối 
					tượng của bao nhiêu chàng trai dâm nứng, được coi như là 
					tiên nữ giáng trần, Triệu Minh có tính đĩ ngầm, tuy không 
					biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng nàng lúc nào cũng muốn 
					được ôm ấp, vuốt ve, mơn trớn. Vì thế mà nàng đã từng nằm 
					ngửa người ra cho phép bọn Ngũ Nhân Tài Tử tha hồ thay phiên 
					xoa bóp vú nàng, sọc cặc trên ngực nàng, chỉ để cho nàng 
					thỏa mãn cái dâm tính vẫn hằng dồn ép trong người, lúc nào 
					cũng chực bùng nổ, thoát ra mỗi khi nàng gặp một chàng trai 
					anh hùng, tuấn tú – như Vô Kỵ chẳng hạn.
 
 Thủy tổ của nàng chẳng phải là giống man di Mông Cổ hay sao? 
					Cái giòng máu man dại, cái tính tình phóng đãng lúc nào cũng 
					đang luân lưu trong thân thể nàng. Tuy không hề nói với một 
					ai, nhưng Triệu Minh biết là con người nàng lúc nào cũng đòi 
					hỏi được vuốt ve, mơn trớn. Trước mặt mọi người, nàng làm ra 
					vẻ nghiêm trang, uy nghi, nhưng mỗi tối nằm không gối chiếc, 
					nàng lại thường hay ước mơ tơ tưởng tới chuyện phòng the, ân 
					ái. Con gái nào mà không vậy, nhất là gái đẹp? Hình như cái 
					tính dâm ngầm là cái căn cơ, cố hữu trong con người ngoại 
					Mông của nàng rồi. Cái khổ của nàng là nàng cứ phải dằn cơn 
					dâm nứng xuống vì nàng chưa hề gặp một người nào ưng ý cả. 
					Những lúc hành dâm với bọn Tài Tử, nàng chỉ hạn chế cho 
					chúng vần võ trên ngực mình mà thôi, chứ không hề bao giờ 
					cho chúng xâm phạm tới vùng âm hộ, nơi tàng trữ cả một cuộc 
					đời cao quí của nàng. Như một trò mua vui vậy. Bọn chúng đau 
					có đáng gì đâu? Chỉ là một lũ hầu cận, tôi tớ. Cái quí giá 
					đó chỉ dành cho một ý trung nhân độc nhất mà nàng vẫn hằng 
					mong mỏi, đợi chờ. Cho đến khi Vô Kỵ xuất hiện…
 
 Nghe nàng nói là nàng vẫn còn trọn vẹn trinh tiết, chưa hề 
					hưởng qua một lần cái thú làm tình đâm thọc thì Vô Kỵ càng 
					sung sướng đê mê. Mà bây giờ nàng còn sẵn sàng trao thân, 
					dâng hiến nữa chứ! Chàng nghĩ đến cái động đào nguyên kia 
					chưa được ai khám phá, vẫn còn nguyên vẹn, chặt khít, đợi 
					chờ, thì lòng thấy rộn ràng. Trời ơi, phen này mình lại được 
					chiếm đoạt, phá rách cái màng trinh, tượng trưng cho sự 
					trong trắng của một người con gái, mà người con gái đó lại 
					là Triệu Minh, một tuyệt sắc giai nhân, danh cao đài các, 
					thì còn gì bằng! Cái dịp này thật đúng là ngàn năm một thuở.
 
 Chàng ép người mình sát vào người nàng, một tay vẫn bóp chặt 
					lấy vú nàng, tay kia vẫn xoa nhẹ trên vùng tam giác vàng, 
					môi chàng hôn hít liên hồi trên cái cổ trắng ngần, thơm phức 
					của nàng. Bây giờ Vô Kỵ mới nhận ra cái hương thơm xử nữ 
					toát ra từ người nàng. Hương trinh nữ của một nàng quận chúa 
					Mông Cổ kiêu kỳ tuyệt sắc. Triệu Minh nhắm nghiền mắt lại. 
					Nàng ngẩng mặt lên, ôm lấy đầu chàng, đưa cổ ra mặc cho 
					chàng hít hà. Trong cơn đê mê, nàng bám lấy cổ chàng, đôi 
					môi hé mở, từ nơi đó thoát ra một tiếng rên khe khẽ. Rồi bất 
					chợt, nàng rùng mình một cái, cắn chặt môi lại, hai tay xoa 
					tít lên tóc chàng khi nàng nhận thấy một ngón tay của chàng 
					đang len giữa khoảng da thịt giữa hai đùi mình, xuyên qua 
					làn vải quần mà thọc xâu vào khe lồn, từ từ xâm nhập vào lỗ, 
					sửa soạn cho một màn giao cấu mê tơi, đã đời...
 
 Bỗng dưng nàng đẩy tay chàng ra. Nàng mở choàng mắt ra, nhìn 
					thẳng vào mặt Vô Kỵ mà hỏi:
 
 - Linh Nhi có nói là nàng nhớ đại ca mãi mãi vì một vết cắn. 
					Đại ca đã làm gì nàng vậy?
 
 Vô Kỵ ngac nhiên nhìn trả lại nàng. Đàn bà con gái thật là 
					kì lạ! Đang ham mê sướng khoái mà cũng dẹp hết, phải hỏi cho 
					ra lẽ cái đã - cũng chỉ vì một cơn ghen tương, ấm ức. Chàng 
					mỉm cười nói:
 
 - Thì anh với nàng ta dằng co với nhau. Anh cắn nàng một 
					cái... Nhưng lúc đó anh còn con nít con nôi, đâu có ý gì....
 
 Triệu Minh nheo mắt lại:
 
 - Anh cắn nàng ở đâu mà nàng thương nhớ anh đến như thế?
 
 Vô Kỵ mỉm cười, không nói gì.
 
 Triệu Minh đưa cánh tay lên:
 
 - Đại ca cắn nàng ở trên tay hả?
 
 Một tay vẫn xoa bóp hai đôi vú to lớn, tròn trịa, Vô Kỵ đưa 
					tay kia lên nắm lấy tay nàng mà đặt môi hôn lên đó:
 
 - Không phải chỗ đó đâu.
 
 Triệu Minh cười, hai môi cong lên, nũng nịu:
 
 - Vậy chỗ nào khiến nàng không bao giờ quên vậy?
 
 Vô Kỵ ngần ngừ một tí rồi đưa cả hai bàn tay ra mà đặt lên 
					cái vú bên trái của nàng. Tới lúc này, và chỉ có lúc này, 
					chàng mới có thể dùng tay mà bao phủ hết cả một bầu vú to 
					tròn của nàng mà thôi. Một tay không thể nào chu toàn cho 
					nổi. Chàng dùng cả hai bàn tay bóp mạnh cái vú của nàng 
					khiến nó dẹp lại làm đầu vú của nàng nổi lên, nhô thẳng ra 
					ngoài. Chàng nhìn thẳng vào cái núm vú đỏ hồng, căng cứng đó 
					mà nói nhỏ:
 
 - Nó đó…
 
 Triệu Minh thấy chàng chỉ nắm một bên vú mình mà bóp thì 
					nàng tự động lấy tay mình lên mà tự bóp cái vú còn lại. Nàng 
					cười khúc khích:
 
 - Vậy là sao?
 
 Vô Kỵ há miệng ra, ngậm lấy cái đầu vú, rồi say sưa bú lấy 
					cái núm cứng như đá của nàng. Chàng nói qua hơi thở:
 
 - Anh vô tình... cắn vào đầu vú của nàng... làm lẹm mất một 
					mảnh…
 
 Sau đó chàng dùng cả môi lẫn răng mà nhằn cắn lên cái đầu vú 
					ấy. Rồi như không tự chủ được nữa, chàng cắn mạnh lên cái 
					núm vú đó luôn. Triệu Minh đang đứng đưa ngực ra, mê man 
					hưởng thụ, bị cắn mạnh, nàng rên lên:
 
 - Aí chà… Đau….
 
 Vô Kỵ liền ngừng không ra sức cắn nữa, nhưng chàng vẫn không 
					nhả vú nàng ra mà tiếp tục bú mút không ngừng. Không những 
					vậy mà chàng còn dùng hai tay bóp mạnh một bên vú nàng cho 
					đầu vú nhô ra thêm nữa, lút sâu thêm trong miệng mình. Miệng 
					chàng tiếp tục ngậm lấy đầu vú nàng mà liếm mút không ngừng. 
					Chàng thều thào:
 
 - Để anh cắn lên ngực em... cho em nhớ nhung anh hoài nhé.
 
 Nghe thế, Triệu Minh mỉm cười. Nàng đứng dựa vào vách, ưỡng 
					ngực ra, đẩy đầu chàng sát vô vú nàng thêm nữa. Nàng lim dim 
					cặp mắt, cũng thều thào trả lời:
 
 - Đại ca…Ừ… Cắn đi anh… Em sẽ nhớ anh suốt đời…
 
 Chỉ chờ có vậy, Vô Kỵ liền há miệng ra, kẹp cái đầu vú của 
					nàng giữa hai hàm răng mà sắp sửa nghiến lại. Chàng thầm nhủ 
					là mình phải tái diễn màn cũ, ra sức cắn làm sao cho núm vú 
					của Triệu Minh cũng sẽ mất một mảnh như vú của Linh Nhi vậy. 
					Rồi chàng vận sức vào hai hàm mà cắn mạnh...
 
 Bất chợt cánh cửa phòng mở ra. Tiểu Siêu bước vào.
 
 Triệu Minh thấy bóng dáng Tiểu Siêu xuất hiện nơi ngưỡng cửa 
					thì nàng giật mình. Lại "con nhỏ" này nữa! Chuyên môn cản 
					mũi kì đà. Nàng vội vàng đẩy mặt Vô Kỵ ra rồi kéo áo che 
					ngực lại. Không ngờ, ngay lúc đó, Vô Kỵ đang nghiến răng cắn 
					xuống, đầu vú của Triệu Minh đang bị kẹp giựa hai hàm răng 
					của chàng. Khi nàng đẩy mặt chàng ra, đầu vú nàng bị hàm 
					răng chàng kéo dãn ra theo. Rồi với sức đàn hồi của một cái 
					vú căng cứng, đầu vú nàng co lại, bật ra khỏi hàm răng đang 
					cắng chặt lại của chàng. Nghe cái "bụp". Trời ơi... đau quá!
 
 Triệu Minh mím chặt môi lại. Một phần là nàng căm tức "con 
					nhỏ" tự dưng nhẩy vô phá đám, cố dằn một tiếng kêu hậm hực, 
					một phần là nàng cố nín đển khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, 
					sau khi đầu vú nàng bị kẹp cứng bứt ra khỏi hàm răng của Vô 
					Kỵ.
 
 Rồi không nói một lời, nàng chạy bay ra khỏi phòng.
 
 Vô Kỵ nhìn lên thấy Tiểu Siêu đang đứng trân người thì chàng 
					ngượng ngùng quá. Bị nàng bắt quả tang chàng đang bóp ngực 
					nút vú Triệu Minh làm chàng không biết phải nói sao. Tiểu 
					Siêu đứng lặng một hồi rồi nói:
 
 - Thưa giáo chủ, cháu thấy Kim Hoa Bà bà cùng nàng con gái 
					đi lên đảo rồi. Mặt mũi hai người rất là bực tức, khó 
					chịu...
 
 Vô Kỵ ậm ừ vài tiếng. Rồi không biết nói gì thêm nữa, chàng 
					gật gù, từ từ bước ra ngoài.
 
 Tiểu Siêu nhìn theo, trong lòng từ từ dâng lên một nguồn 
					tình cảm vừa khó chịu, vừa buồn bã. Tình cảm này quả là mới 
					lạ đối với nàng. Trước đó trong đời, nàng đã từng biết thế 
					nào là tức tối, giân dữ, đã từng biết thế nào là buồn bã, 
					sầu bi. Nhưng tình cảnh bây giờ, nàng thấy ngoài sự buồn 
					giận đó, còn có xen vào môt cảm giác thứ ba nữa. Cảm giác đó 
					là cảm giác của một người vừa như đánh mất một cái gì yêu 
					thương, vừa như bị ai cướp đi môt cái gì quí báu. Mục kích 
					cảnh người mà nàng yêu thương san sẻ tình yêu với người con 
					gái khác khiến nàng hụt hẫng, chơi vơi.
 
 Vậy là Tiểu Siêu, lần đầu tiên trong đời, đã biết thế nào là 
					sự ghen tuông rồi đó.
 
 Tiểu Siêu đứng lặng yên giữa căn phòng trống. Nàng mím chặt 
					môi lại, hai cái đồng tiền lại hiện lên trên căp má nàng. Tự 
					dưng nơi khóe mắt buồn bã của nàng, nước mắt tuôn ra, đọng 
					lại rồi lăn xuống, mặn cả đôi môi...
 
 * * *
 
 Triệu Minh chạy tới căn phòng bí mật. Nàng ghé mắt nhìn vào 
					thì thấy Bà bà và Linh Nhi đã đi mất rồi. Nàng thở dài, bước 
					tới chiếc giường nhỏ trong góc phòng..
 
 Ngồi một mình, nàng lại tưởng nhớ tới những chuyện vừa xẩy 
					ra mà lòng cảm thấy như háo hức, như luyến tiếc. Cái cảm 
					giác được Vô Kỵ ôm hôn, nút lưỡi, được Vô Kỵ xoa ngực, bóp 
					vú, rờ chim vẫn còn dây dưa, ngầy ngật trên khắp người nàng. 
					Rồi sao đó, trong cơn mê nứng, nàng đã sẵn sàng dâng hiến 
					cái trinh trắng của mình cho chàng. Vậy mà có thành đâu? Để 
					bây giờ nàng phải ngồi đây mà bồi hồi, quyến luyến…
 
 Triệu Minh thẫn thờ đặt tay lên ngực mình. Với cả hai tay, 
					nàng nâng cặp vú lên rồi xoa nhè nhẹ, từ từ. Cái cảm giác 
					của đôi môi Vô Kỵ bú mút trên cặp vú căng cứng của nàng vẫn 
					còn đó. Cái cảm giác ngón tay Vô Kỵ mơn man soi mói vào lỗ 
					chim của nàng vẫn còn đây. Nó đê mê, sung sướng, rung động 
					đến rợn người.
 
 Nàng thở dài, nằm vật xuống giường, hai mắt ngó thẳng lên 
					trần, hai chân dang rộng, hớ hên. Bất chợt, nàng đưa hai tay 
					lên kéo mạnh hai vạt áo ra, vạch xoạc ra ngoài, để lộ một 
					cặp vú tròn lẵn, nõn nà, căng phồng - hai đầu vú đỏ hồng, 
					cương cứng, chĩa thẳng lên trời. Nàng nằm ngửa phơi ngực 
					trần, từ từ nhắm hai mắt lại. Ngọn gió biển mát lạnh không 
					biết từ đâu lùa tới khiến hai núm vú nàng săn lại. Nàng lim 
					dim cặp mắt, thầm tưởng tượng có hai bàn tay nào đó đang xoa 
					úp trên hai bờ nhũ hoa của mình, nơi đó như đang cần sự sưởi 
					ấm cho một khoảng ngực tươi mát, trắng ngần. Triệu Minh bặm 
					chặt môi lại, hai tay nàng nắm chặt lấy hai vạt áo, nàng ưỡn 
					ngực lên như là đẩy cặp vú mình vào trong bàn tay vô hình 
					đó. Rồi cùng một lúc, nàng dạng hai chân ra thêm nữa. Triệu 
					Minh cảm thấy rõ ràng là từ trong cái lỗ âm đạo trinh 
					nguyên, ngứa ngáy, nóng bỏng của nàng, một giòng nước ấm đã 
					bắt đầu rỉ ra, khiến cả một vùng đào nguyên dưới đó trở nên 
					nhèm nhẹp, đẫm ướt tinh sương…
 
 
 Xin xem tiếp Phần cuối - Đoạn 4 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh 
					(IV)
 (Hết Phần 34 ... Xin mời xem 
                  tiếp
					Phần 
                  	35) |