Quần hùng Minh giáo thấy người con gái họ Triệu cùng năm tên
kỵ mã phóng ngựa đến thì đều đưa mắt lên theo dõi. Sáu người
đó tói gần chỗ Vô Kỵ đang ngồi khoảng bẩy tám thước thì dừng
lại, họ xuống ngựa rồi cũng dừng chân nghỉ mát dưới dạng dương
liễu. Ðoàn người Minh giáo có khoảng trên dưới vài trăm người,
thanh thế uy mãnh như thế mà sáu người của Triệu cô nương vẫn
lờ tít đi, không thèm để ý tới, thản nhiên coi như họ không có
mặt vậy.
Năm tên mặc đồ săn sau đó hầu hạ cô con gái rất cẩn thận. Ðứa
thì giữ ngựa, đứa thì lau dọn, đứa thì dâng nước, hành động
rất là cung kính với nàng họ Triệu. Lúc đó mọi người mới nhìn
kĩ tới dung nhan của Triệu cô nương. Nàng ta mày ngài mắt
phượng, dáng điệu đài các, đẹp đẽ muôn phần. Ðặc biệt là nàng
có một cái miệng rất là xinh, cặp môi mím lại, hai mép cong
cong, đưa lên, trông như đang cười, nhưng không phải vậy,
thành ra khuôn mặt nàng tuy rất nghiêm nghị, trang trọng mà
lại có vẻ tươi vui, hòa nhã. Người nàng toát ra một vẻ kiêu kỳ,
hống hách, khiến ai cũng cũng phải e dè trưóc mặt nàng, đồng
thời lại có vẻ thu hút, thân thiện, khiến ai cũng muốn tới gần
mà hỏi chuyện làm quen. Nhưng rõ ràng là không ai có thể tự
tiện buông lời tán tỉnh, thả lời bỡn cợt với một người có dáng
phong lưu như nàng vậy.
Khác với năm tên đi săn, nàng không mang cung tên, nhưng lưng
lại đeo một cây kiếm tréo trên vai. Vô Kỵ nhìn thấy cây kiếm
sau lưng nàng thì chàng sửng sốt, ngạc nhiên vô cùng. Rành
rành hai chữ Ỷ Thiên hiện trên cán kiếm khiến quần hùng lẳng
lặng nhìn nhau, ánh mắt như thầm hỏi không hiểu tại sao cây
kiếm lừng danh của phái Nga Mi đó lại nằm trên lưng của một
thiếu nữ lạ mặt, quyền quí và xinh đẹp như vậy. Ánh mắt mọi
người đều đổ dồn vào mặt nàng, nhưng thiếu nữ vẫn thản nhiên
đưa bàn tay thon cầm chén nước lên miệng mà uống, mắt nhìn
thẳng, tay không rung, nước không sánh, ra vẻ ung dung tự tại.
Vô Kỵ thắc mắc, cầm lòng không đậu, định lên tiếng hỏi, nhưng
rồi thấy mặt nàng trang nghiêm, xa cách, không nhìn tới ai thì
lại lấy làm ngại. Sau đó chàng lại thầm nghĩ là chưa chắc đó
là Ỷ Thiên kiếm thật. Tuy chàng đã có dịp cầm Ỷ Thiên kiếm
trong tay rồi, và cây kiếm trên người Triệu cô nuơng kia quả
thật có giống kiếm Ỷ Thiên lắm, nhưng chàng vẫn không quả
quyết tin tưởng vì trên đời này có nhiều chuyện quỉ quái, lộng
giả thành chân, không thể lường được.
Ngay lúc đó, từ đằng xa có một toán quan binh nhà Nguyên kéo
tới. Bọn chúng dữ tợn, hung tàn, phi ngựa rầm rầm, có tiếng
kêu than khóc lóc xen lẫn với tiếng vó câu dồn dập. Khi chúng
tới gần thì tức thì mọi người ai nấy đều tức giận. Bọn lính
Mông Cổ chắc mới đi cướp bóc ở đâu về. Có đứa thì say sưa, cầm
bình nốc rượu mà nói năng lè nhè. Có đứa hung hăng, quát tháo,
kéo theo thường dân làm tù binh, phần lớn đều đi chân không,
xưng vù, phải chạy theo ngựa, nhiều người dập té bị chúng kéo
theo xềnh xệch. Có đứa cầm roi, liên tục la mắng, quất vút vào
đám người bị bắt theo, có đàn ông lẫn đàn bà, con gái. Thật ra
sau gần một trăm năm thống trị Trung Hoa, người Mông Cổ của
nhà Nguyên vẫn đàn áp người Hán, coi nguời Hán là thấp hèn, hạ
cấp, đè ép và đánh đập không ngừng, tiếng ta thán và uất hận
vang lên khắp nước, khiến dân chúng nổi loạn, anh hùng vùng
lên cách mạng khắp nơi. Những người thuộc Minh giáo như Hàn
Sơn Ðồng, Chu Nguyên Chương, Từ Ðạt... cũng khởi động dấy binh,
mưu toan lật đổ nhà Nguyên, đánh đuổi người Mông Cổ, dành lại
đất đai cho người Hán. Chu Nguyên Chương sau này thành công là
nhờ công lao của người trong Minh giáo rất nhiều, lên ngôi
hoàng đế, khai sáng nhà Minh, lấy đó làm quốc hiệu là vì vậy.
Lúc đó, cầm đầu đám quân Mông Cổ là ba tên cưỡi ngựa đi đầu,
mỗi tên ôm một nàng con gái trẻ đẹp, quần áo tả tơi, trần
truồng thân thể. Một tên mặt sẹo một tay cầm đao khua lên
không mà hô hò, một tay bóp chặt, vần võ lấy ngực vú của nàng
con gái nằm ngang trên lòng hắn. Cô nàng mặc quần mà không mặc
áo, nửa người trần trụi, để lộ gò vú trắng bạch với núm vú đỏ
hồng, mặt mày bơ phờ, hốc hác. Còn tên thứ nhì mắt sếch thì ôm
một cô gái trần truồng trong người. Một tay của hắn thì nắm
lấy vú của nàng ta mà xiết đến trắng dã, một tay kia thì háng
đút thẳng vô lỗ lồn nàng mà thọc ra thọc vô một cách mạnh bạo.
Tóc tai cô gái rối loạn, hai mắt sưng đỏ vì than khóc đã nhiều,
trong khi hắn ta thì xí xa xí xô, há miệng cuời hô hố. Còn tên
thư ba râu ria thì tay đè lên lưng của một cô gái trần truồng
đang ôm cổ ngựa, hắn ngồi đằng sau, quần hắn trễ xuống, con
cặc của hắn thì đang đút sâu, mất hút sau đít của nàng. Hắn
nhún nhẩy theo nhịp ngựa khiến con cặc của hắn thốc vô lồn
nàng một cách liên tục. Mặt nàng con gái nhăn nhó, đau đớn, ôm
chặt lấy cổ ngựa, có lẽ là vì sợ té mà cũng có thể là vì đang
cam chịu những cú đụ dồn dập vào lồn. Ba tên Mông Cổ vừa cưỡi
ngựa, vừa ôm gái, vừa hành lạc một cách dễ dàng, tài tình y
hệt như là đang giở đủ trò dâm dật trên giường vậy.
Ðó là vì người Mông Cổ vốn có tài cưỡi ngựa. Tổ tiên của họ
thuộc giống dân du mục, cho đến thời Thành Cát Tư Hãn, dong
duổi trên đồng cỏ ngày đêm, lúc xưa thì cưỡi ngựa chăn cừu,
lúc sau thì phi ngựa viễn chinh, sống trên lưng ngựa, ăn uống
ngủ nghỉ không rời yên, là chuyện thường. Với tài cưỡi ngựa
tinh diệu và tính hung dữ tàn bạo, dân tộc Mông Cổ đã thôn
tính gần nửa quả địa cầu, tung hoành ngang dọc, reo rắc kinh
hoàng khắp nơi. Quân Mông Cổ đi tới đâu là tàn phá, giết chóc
tới đó. Ai nghe tới là bở vía, bỏ làng quê tháo thân lánh hủi.
Chỉ có đúng một nước duy nhất trên thế giới là đã đẩy lui giặc
Mông Cổ, đánh bại quân Nguyên, giữ vững bờ cõi mà thôi. Ðó là
nước Việt Nam nhỏ bé nhưng quật cường. Bọn Mông Cổ đã bị thua
một lần, sau đó đem binh đánh nước Việt một lần nữa nhưng rồi
cũng đại bại luôn. Dưới tài cầm quân của Hưng Ðạo Vương Trần
Quốc Tuấn, bọn chúng bị thua bét tĩ, lúc đó chúng mới biết
được tài danh của con rồng cháu tiên ở nước Việt Nam. Do đó mà
có bài ca ngợi chiến công của Trần Hưng Ðạo:
Trần Quốc Tuấn, muôn đời dân Việt lưu luyến
Trần Quốc Tuấn, hai lần phá tan giặc Nguyên
Bạch Ðằng, Van Kiếp tạc ghi quí danh
Ðấy tinh hoa đất Việt kết thành
Ta nguyện theo chân đấng anh hùng
Quyết chiến đấu hi sinh bảo vệ quê hương
Xây đài vinh quang, xây xương cùng máu
Việt Nam vạn tuế! Thiên thu huy hoàng.
(Trần Quốc Tuấn, bài hát của thầy dạy âm nhạc Thiên Phụng ở
trường Nguyễn Du, trước đó là trường Trần Lục)
Lúc đó, trước cảnh tượng tàn nhẫn và dâm ô như vậy, quần hùng
Minh giáo mọi người đều phẫn nộ. Ai nấy chỉ chờ Vô Kỵ hạ lệnh
là ra tay chém giết đám quân Nguyên liền. Bỗng nhiên Triệu cô
nương nói lên:
- Nhất Tử, mi ra nói với bọn quan quân kia là phải thả dân
chúng ra ngay. Giữa thanh thiên bạch nhật mà chúng làm bậy bạ
như vậy thật không ra thể thống gì cả.
Tên Nhất Tử râu xồm liền bước ra chận đầu đám quân mà nói lớn:
- Các ngươi có nghe cô nương ta nói chưa! Hãy trả dân chúng về
nhà họ ngay!
Ba tên Mông Cổ cầm đầu dừng ngựa rồi dương con mắt thao láo
lên mà nhìn Nhất Tử. Hắn ta mặc thường phục mà lại có vẻ cô
thế nên chúng nó cười khẩy, coi không ra gì, rồi đưa mắt qua
nàng cô gái họ Triệu. Thấy nàng dung nhan nguyệt thẹn hoa
nhường, ba tên liền cả cười. Chúng tưởng nàng thuộc một gia
đình nào đó giàu có trong vùng nên chúng không kiêng kị gì nữa,
bèn buông lời chọc ghẹo.
Tên mặt sẹo vừa nhéo vú nàng thiều nữ nằm trong lòng y vừa chỉ
ngọn đao vào Triệu cô nương mà quát lên, giọng điệu thô tục:
- Con đĩ ngựa kia, mi là cái thớ gì mà đòi ra lệnh với chúng
ta. Khôn hồn thì mau theo chúng ta, chổng mông cho chúng ta
cưỡi, ngày đêm sẽ được hưởng sung sướng.
Tên thứ hai mắt sếch vỗ tay đôm đốp, rồi đưa tay vỗ vào mông
nàng con gái trần truồng đang ngồi trên ngựa với hắn mà phụ
họa theo, giọng điệu đểu giả:
- Ha, ha, Bất Ha Khả Tư, mi nói đúng đó, ta đang cần đổi ngựa
mới đây. Còn con mặt đẹp, mắt dâm, miệng đĩ kia, mau mau cởi
quần áo bò lên đây, dạng chân ra thế chỗ nàng này. Nãy giờ ta
móc lồn con này chán rồi, cần lỗ mới!
Tên thứ ba râu rậm thì nhổm đít, rút cặc đầy lông lá ra khỏi
lồn của người con gái mà hắn đang đụ rồi chĩa thẳng vào người
Triệu cô nương mà cười hi hí, giọng điệu dâm dục:
- Này con nhỏ mặt trắng đít thon, mình dây chắc lỗ nhỏ! Coi nè,
cu ta tuy lớn nhưng ta biết cách đụ không làm nàng đau đâu. Cứ
hỏi con này tất biết. Ta đụ nó cả buổi nay mà nó có kêu la gì
đâu. Nàng đi với ta, về làm vợ, ta hứa sẽ khoáy đục vào người
nàng ngày đêm, hai ta dính lẹo, nàng sẽ sướng khoái nhất đời.
Bọn quân lính theo sau nghe chúng nói thế thì cả bọn đều cười
ầm lên. Nhiều đứa còn châm chế thêm vài câu tục tĩu, khó nghe
rồi chúng cùng ôm bụng, há miệng cười lăn.
Bị chọc ghẹo một cách suồng sã như vậy mà mặt của Triệu cô
nương vẫn lạnh lùng, không biến sắc. Nàng chỉ nhìn qua năm tên
thợ săn tùy tùng mà bỉu môi ra, hai mép cong lên, hạ lệnh môt
câu sắc gọn, đanh thép:
- Ngũ Nhân Tài Tử, không để một tên nào sống sót!
Nàng vừa nói dứt câu thì tiếng cung tên năm tên Tài Tử đã vang
lên vun vút khiến năm sáu tên quân Nguyên ngã lăn xuống ngựa
chết tốt. Bọn chúng kinh hãi, tức giận, phóng ngựa xáp tới.
Nhưng chỉ đi được vài bước là chúng bị trúng tên, ngã xuống
như xung rụng. Tài bắn cung của Ngũ Nhân Tài Tử quả là thần
sầu, chúng bắn tên như là dùng nỏ liên châu, mũi tên cứ bắn ra
liên tục, cứ mỗi mũi tên là một tên Mông Cổ bị bỏ mạng, chẳng
mấy chốc đã giết hơn già nửa quân số.
Ba tên cầm đầu thấy thế thì vội đẩy mấy nàng con gái rơi xuống
ngựa rồi phi tới vung đao lên chém xuống người cô gái họ Triệu.
Nàng ta chờ cho ba ngọn đao phóng tới rồi rút thanh kiếm sau
lưng ra mà đỡ. “Soẹt, soẹt, soẹt!” ba tiếng, đao của chúng đã
bị thanh kiếm cắt ngang ngọt sớt. Ba tên hoảng kinh, biết gặp
phải vũ khí sắc bén trong tay kình địch, chúng bèn quay đầu
ngựa mà bỏ chạy. Cô gái họ Triệu liền đưa tay ra mà lia một
phát. Ỷ Thiên kiếm của nàng phớt qua người chúng, đi qua ba
cái cần cổ êm ru như cắt vào miếng tàu hũ vậy. Ba cái đầu đứt
ra, lăn lông lốc dưới đất rồi nhưng ba cái thân người không
đầu vẫn còn ngồi trên lưng ngựa phóng đi. Con ngựa không biết
là người cưỡi đã bỏ mạng, vẫn tiếp tục phi vó cồm cộp, mang
theo cái xác không đầu, cứ ngồi lắc lư trên yên, máu từ cổ
không ngừng phun lên tung toé, có vòi. Quần hùng thấy thế thì
lấy làm kinh hãi.
Lấy đầu của ba tên Mông Cổ xong, Triệu cô nương không nói
không rằng, phóng mình lên ngựa, ra roi bỏ đi ngay. Vô Kỵ bèn
vội vã lớn tiếng gọi:
- Cô nương! Cô nương cho tôi hỏi đôi lời...
Nhưng nàng ta làm như không nghe thấy, trước con mắt ngơ ngác
của mọi người, tiếp tục cưỡi ngựa đi mất. Năm tên Tài Tử lúc
đó cũng đã giết sạch đám quân Nguyên, vội vàng phóng ngựa đi
theo. Một đứa còn liệng lại một túi bạc cho đám dân bị ức hiếp.
Sự việc xẩy ra mau lẹ, hành động giết người một cách nhanh
chóng, không nương tay của sáu người đó thật là kinh khủng,
người thường chăc chắn không thể làm được. Nhất là nàng họ
Triệu, trẻ tuổi xinh đẹp thế kia mà hành động bá đạo, hạ lệnh
giết người thẳng thừng, ra tay hớt đầu chớp nhoáng, thật là
khiếp đảm. Từ đầu đến cuối, thủy chung nàng vẫn không để ý,
hay lét mắt tới quần hùng Minh giáo đến một lần.
Vô Kỵ và nhóm Minh giáo tiến tới an ủi, giúp đỡ đám dân cho họ
trở về nguyên quán. Sau đó mọi người không ngớt bàn tán về cô
con gái họ Triệu xinh đẹp đó. Một nhân vật thanh thế và lợi
hại như vậy mà không ai biết một tí gì về thân thế của nàng ta
cả. Rõ ràng là Triệu cô nương thuộc gia đình quyền quí, có thể
là có danh tiếng hay chức phẩm cao lớn trong triều đình – nàng
không phải là họ Triệu đó hay sao? Nhưng hành động giết quân
giặc, cứu giúp dân lành làm mọi người ai cũng ngạc nhiên và
khâm phục chỉ muốn gặp lại nàng một lần nữa. Riêng Vô Kỵ thì
chàng phân vân và hoang mang vô cùng. Nhìn nàng họ Triệu trẻ
người sử dụng thanh Ỷ Thiên kiếm sắc bén để lấy đầu ba tên
Mông Cổ một cách dễ dàng, chàng chắc chắn đó là thanh Ỷ Thiên
kiếm thật rồi, không phải là đồ giả đâu. Vì vậy mà chàng thắc
mắc không hiểu ngọn ngành ra sao. Nàng ta bỏ đi một cách nhanh
chóng khiến chàng không có cơ hội tra hỏi, chẳng làm sao giải
đáp được bao nhiêu nghi vấn trong đầu về phái Nga Mi và nàng
Chu Chỉ Nhược...
Chiều hôm đó, mọi người đang rong ruổi trên con đường cái quan
thì đã thấy tên Tam Tử, một trong Ngũ Nhân Tài Tử của Triệu cô
nương đang đứng chờ ở bên đường. Hắn ta bước tới vòng tay thưa
với Vô Kỵ:
- Thưa đại nhân, cô nương chúng tôi có lời mời đại nhân cùng
các vị kia tối nay ghé chơi, mạn đàm. Xin đại nhân nhận lời,
như vậy cô nương chúng tôi sẽ vui mừng, lấy làm vạn hạnh mà
đón rước đại nhân.
Vô Kỵ nghe thế thì lấy làm ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó chàng
cũng cảm thấy vui mừng vì sẽ có cơ hội mà tái ngộ người đẹp
với hành tung kì bí đó. Tuy vậy, chàng vẫn đưa mắt nhìn Dương
Tiêu, Thiên Chính mấy người như hỏi ý. Khi thấy mọi người đều
có vẻ hồ hỡi thì chàng liền nhận lời ngay. Tên Tam Tử hớn hở
nói:
- Cô nương chúng tôi sẽ tiếp đón quí vị trong một căn lều cách
đây ba dặm.
Nói xong hắn nhẩy lên ngựa đi mất.
Tối đó quần hùng Minh giáo hạ trại rồi Vô Kỵ cùng Dương Tiêu,
Nhất Tiếu, Thiên Chính nai nịch tươm tất đi tới nơi hẹn.
Ði tới khoảng vài dặm thì quả nhiên thấy có một căn lều to lớn,
cao vút dựng lên ở giữa cánh đồng cát vàng của sa mạc. Ðứng
trước lều đã có năm tên Tài Tử đứng chờ. Chúng nó tươi cười
cung kính đón tiếp Vô Kỵ rồi mời chàng vào trong lều. Mọi
người bước vào thì thấy căn lều rộng lớn, dưới trải thảm, trên
giăng đèn, không khí ấm cúng, thanh lịch vô cùng. Lúc đó Triệu
cô nương tiến tới mặt mày rạng rỡ mà đón khách. Tối nay, nàng
mặc áo lụa trắng, quần nhung hồng, tóc để xoã xuống vai, trên
đầu còn gắn một bông hoa nạm kim cương to lớn, trông sang
trọng mà lại yểu điệu, khoan thai, tươi vui và cởi mở, khác
hẳn lúc ban sáng. Triệu cô nương đon đả chào khách, tự giới
thiệu:
- Tôi tên là Triệu Minh, nghe danh tiếng các vị đã lâu, nay
mới có dịp gặp mặt.
Vô Kỵ ngạc nhiên đưa mắt nhìn tới Triệu Minh. Trưa nay, Triêu
Minh đội nón, mặc đồ chẽn trông đã xinh đẹp, bây giờ nàng diện
đồ nhẹ, trang điểm phấn son trông lại càng mặn mòi, sắc nước.
Hơn nữa, hành vi của nàng rất là thân thiện, đậm đà chứ không
lạnh nhạt, xa vời như trước đó. Triệu Minh mặc áo mỏng, khác
hẳn với những cô gái khác, thường là mình dây ngực lép, nàng
có hai gò vú nhô lên, nổi phồng dưới làn áo lụa, đưa đường
cong ra, trông rất khêu gợi. Triệu Minh vòng tay cười thưa,
đôi môi mím lại, đuôi mép cong lên, trông thật là duyên dáng:
- Xin mời Trương giáo chủ bước vào. Hân hạnh được tiếp đón
Dương tả sứ và Ưng vương. Lại còn có cả Vi Bức Vương nữa...
Mọi người nghe Triệu Minh nhìn mặt nói tên từng người vanh
vách, mà mình thì không hề biết một tí gì về lai lịch của nàng
ta thì lấy làm ngạc nhiên, vì thế mà mọi người lại trở nên e
dè, thận trọng. Nàng tự dưng thay đổi cách cư xử như vậy, từ
lạnh lùng tới thân thiện, biến chuyển không chừng, khiến mọi
người đều ngấm ngầm đề phòng.
Khi đã an tọa, mỗi người một bàn rồi, không thấy tôi tớ đâu mà
chỉ có bọn Ngũ Nhân Tài Tử đứng kế mỗi người khách, hầu tiếp
trà rượu. Bọn chúng giữ lễ độ, không ai mang khí giới to lớn
trên người, nhưng đứa nào cũng giắt bên hông một con dao nhỏ,
ra điều sẵn sàng bảo vệ chủ nhân của chúng, nếu cần. Sau đó,
Triệu Minh ngồi bàn chủ, mặt tươi cười, đưa bàn tay trắng như
ngọc nâng chén lên mời khách:
- Tôi nghe Minh giáo bây giờ mới có tân giáo chủ, nay xin cung
mừng.
Nói xong, để chứng tỏ là rượu không có chất độc, Triệu Minh
uống cạn luôn chén rượu. Quần hào cũng nâng chén rượu lên rồi
đưa lên môi. Nhưng Dương Tiêu các người, kinh nghiệm giang hồ
đầy mình, thấy hành vi của Triệu Minh mờ ảo, bất định, lại có
vẻ đóng kịch, rõ ràng là có toan tính chuyện gì đây, nên chỉ
đưa rượu lên môi mà nhắp thôi chứ không dám uống. Riêng Vô Kỵ
thì uống hết luôn chén rượu, không e dè gì cả. Triệu Minh biết
thế nhưng nàng vẫn lờ đi mà nói:
- Anh hùng trong Minh giáo thật là đông đảo. Vi Bức vương với
tài khinh công nổi tiếng khiến Diệt Tuyệt su thái của phái Nga
Mi phải dưới cơ, Hân Ưng vương với nội lực hùng hậu khiến Hà
Thái Xung của phái Côn Luân phải bở viá, Dương tả sứ đứng đầu
tứ Hộ Pháp vương thì tất phải có võ công kinh hồn.
Rồi nàng liếc nhìn tới Vô Kỵ mà cười:
- Còn Trương giáo chủ thì áp đảo quần hùng trên Quang Minh
đỉnh. Tôi rất khâm phục. Có phải chăng là nhờ giáo chủ có học
qua hai môn Cửu Dương thần công và Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp?
Vô Kỵ ngạc nhiên thầm nghĩ, “Con nhỏ này trông còn trẻ vậy mà
đàm luận võ công các người thao thao, trôi chẩy. Sao chuyện gì
nó cũng biết vậy?” Chàng thấy Triệu Minh nheo mắt nhìn mình
như đang chờ câu trả lời thì mỉm cười mà nói:
- Tôi vô tài bất tướng, chỉ có cơ may tình cờ mà hợc được hai
môn đó mà thôi.
Triêu Minh mím môi lại, “hừ” lên một tiếng rồi nàng lại cong
môi lên hỏi thêm:
- Thế còn “Nhất Ðiểm Ðoạt Hồn Thủ”? Chẳng lẽ giáo chủ cũng vô
tình mà học được luôn môn này hay sao?
Vô Kỵ nhíu mày trả lời:
- Tôi chưa bao giờ nghe nói tới môn đó cả.
Triệu Minh bĩu môi nói:
- Bộ giáo chủ cũng chối luôn là trong Minh giáo không có ai
biết sủ dụng độc thủ đó à?
Thấy Vô Kỵ ngớ ngẩn, chưa biết trả lời ra sao thì Dương Tiêu
đã đỡ lời:
- “Nhất Ðiểm Ðoạt Hồn Thủ” là một tuyệt nghệ của Kim Hoa Ngân
Diệp ở vùng biển đông hải ngoại, còn Minh giáo chúng tôi ở
vùng Tây Vực sa mạc nắng cháy, làm sao mà có liên quan gì tới
gia đình đó được? Chẳng hay Triệu cô nương hỏi vậy chắc có ý
gì?
Triệu Minh nói:
- Tôi có một thằng người ở bị thiệt mạng vì độc thủ đó. Xét ra
các đại môn phái không ai biết sử dụng cả nên tôi chỉ thắc
mắc, trộm nghĩ là Minh giáo có thể biết ai là hung thủ mà
thôi. Nay các vị đã chối biến thì thôi tôi không thèm nhắc đến
nữa.
Nghe Triệu Minh nói tới các đại môn phái, Vô Kỵ liền hỏi:
- Tôi cũng có một thắc mắc muốn hỏi Triệu cô nương. Ỷ Thiêm
kiếm vốn dĩ là thần vật của phái Nga Mi, không biết tại sao
bây giờ lại nằm trong tay của cô nương như vậy?
Triệu Minh chu miệng ra cãi:
- Ai nói Ỷ Thiên kiếm thuộc về phái Nga Mi? Thật ra Ỷ Thiên
kiếm là bảo vật lâu đời của gia đình tôi, đã bị mất cắp mấy
năm trước bởi quân gian manh, vô lại. Nay nó đã trở về với chủ
cũ, như vậy không mừng lắm ru?
Vô Kỵ nghe Triệu Minh vểnh môi nói năng uơng ngạnh như vậy thì
toan nói lại, nhưng vì không biết rõ ngọn ngành xuất xứ của Ỷ
Thiên kiếm như thế nào nên lại thôi, cứ để nàng ta nói phét.
Triệu Minh sau đó đưa mắt nhìn Vô Kỵ mà cười nửa miệng, hai
mép cong lên:
- Trương giáo chủ có biết là nhà tôi bị trộm cắp đã nhiều,
thời buổi này trộm cướp như rươi. Vậy mà gần đây lại có người
muốn hãm hại chúng tôi nữa. Mấy ngày trước, chúng tôi có bắt
được một tên gian phi cả gan dám lẻn vào nhà tôi để hành thích
tôi. Giáo chủ muốn biết người đó là ai không?
Vô Kỵ đang phân vân không biết Triệu Minh sắp giở trò trống gì
thì nàng đã cười hì hì mà chỉ lên trên cao:
- Xin giáo chủ cứ nhìn xem!
Mọi người ngước mắt trông lên thì thấy trên nóc lều cao vút có
một người bị trói ghô lại, treo toòng teng bởi sợi xích, đứng
trên cái cột tuốt trên trần của căn lều. Người đó chính là Hân
Lợi Hanh chứ không ai! Quần áo tơi tả, tóc tai bơ phờ, mặt mũi
không còn thần khí. Vô Kỵ trông thấy thế thì tức giận vô cùng.
Nhưng Dương Tiêu các người thì khác, họ tuy có ngạc nhiên đấy
nhưng họ vẫn hờ hững, dửng dưng. Nên nhớ là Lợi Hanh thuộc
phái Võ Ðang chính phái, gần đây có mối thù với Ma giáo nên
mới liên hiệp với các môn phái khác mà tiến đánh Quang Minh
đỉnh để tận diệt Minh giáo. Thiên Chính và Nhất Tiếu thì chẳng
bao giờ muốn xía vào chuyện của Võ Ðang. Còn Dương Tiêu thì
khỏi nói, vì chuyện của Hiểu Phù nên có uý kị với Lợi Hanh rất
nặng. Cho nên khi thấy Lợi Hanh lâm nạn, không ai có ý nghĩ mà
ra tay cứu giúp là vậy. Chỉ có Vô Kỵ là căm tức khi thấy lục
thúc của mình bị trói treo, giam cầm như thế.
Khi nhìn thấy Hân Lợi Hanh bị hành hạ chết giở như vậy, không
nói không rằng, Vô Kỵ liền xoay người qua bên cạnh, đưa hai
ngón tay ra mà kẹp lấy chuôi con dao mà tên Nhị Tử đeo bên
hông đang đứng hầu kế cận. Chàng nhanh tay kéo nó ra rồi búng
lên cao một cái. Mũi dao xé gió bay thẳng lên bắn tới trúng
ngay sợi dây xích nghe đến “keng” một tiếng. Vậy mà sợi xích
không bị cắt đứt, hiển nhiên nó đã được chế bởi một thứ kim
loại đặc biệt, y hệt như sợi xích còng ở chân Tiểu Siêu vậy.
Triệu Minh thấy Vô Kỵ ra tay định cứu Lợi Hanh thì nàng phi
thân bay bổng lên trên nóc lều, đứng ngay kế bên thân hình rã
rượi, trói gò của ông. Nàng cầm thanh Ỷ Thiêm kiếm mà đưa ra
trước người Lợi Hanh làm như cản không cho Vô Kỵ nhẩy lên:
- Trương giáo chủ, nếu giáo chủ ra tay vọng động cứu người thì
tôi sẽ không vị nể đâu!
Vô Kỵ nhìn lên mà nói:
- Triệu cô nương, Hân lục thúc đối với tôi không khác gì cha
mẹ, tôi đâu thể khoanh tay đứng nhìn...
Nói chưa dứt lời thì người Vô Kỵ đã bay vút lên không. Thoáng
một cái, chàng đã đứng kế bên Triệu Minh rồi. Nàng ta chưa kịp
xoay sở như thế nào thì Vô Kỵ đã nhanh tay rút luôn thanh Ỷ
Thiên kiếm trong bao mà Triêu Minh đang cầm đưa ra rồi chặt
ngay vào sợi dây xích nghe một tiếng “soẹt”, sợi dây xích liền
bị cắt đứt ngay tức thì. Trong khi Vô Kỵ đưa tay ra đỡ thân
hình nhiễu diệu của Lợi Hanh thì chàng đã thấy một đám phấn
trắng bắn ra tung toé. Vô Kỵ ngẩn người ra rồi biết ngay là
Triêu Minh đã nhét phấn vào trong bao của Ỷ Thiên kiếm, khi
chàng mạnh tay rút kiếm ra tức thì chúng bắn ra khỏi bao mù
mịt, rớt xuống tràn đầy căn lều. Loại phấn trắng này rất là kì
dị, bắn ra khắp nơi nhẹ nhàng như vậy nhưng thật ra lại nặng
nề lắng xuống một cách nhanh chóng. Cho nên khi Vô Kỵ rút kiếm
ra khỏi tay của Triệu Minh ở trên cao, đám phấn tung ra rồi
rớt xuống mau lẹ, bám đầy vào những người ngồi ở dưới. Vô Kỵ ở
trên nhìn xuống thấy Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu và cả
Ngũ Nhân Tài Tử nữa đều bị dính phấn trắng tức thì mặt mũi xám
đen, ngã lăn ra, thì lấy làm kinh hoảng.
Thì ra Triệu Minh đã tính toán trước hết rồi. Nàng biết là các
cao thủ Minh giáo rất lợi hại, không dễ đối phó, có ra tay
đánh thuốc độc cũng không được nào. Nên nàng nghĩ ra một kế là
treo Lợi Hanh trên cao bằng sợi xích cứng. Triệu Minh đã đoán
đúng là Dương Tiêu mấy người sẽ điềm nhiên ngồi yên nhưng Vô
Kỵ sẽ bay lên mà cứu Lợi Hanh. Rồi nàng giả bộ đưa Ỷ Thiên
kiếm ra mà ngăn cản Vô Kỵ nhưng thật ra là dụ chàng cướp kiếm
để cắt đứt sợi xích. Khi Vô Kỵ rút kiếm thì vô tình tung phấn
ra khiến tất cả mọi người ở dưới đều bị trúng độc. Kế này âm
hiểm vô cùng, thực hiện xong là các cao thủ Minh giáo đều ngã
gục hết. Tuy vậy, Ngũ Nhân Tài Tử cũng bị mang độc, nhưng
Triệu Minh đâu có màng, miễn là kế độc của nàng thành công là
được rồi, chúng có đau đớn cũng mặc kệ, chữa chạy thang thuốc
gì đó sẽ tính sau. Thành công chính là Dương Tiêu, Thiên Chính
các người đều trở thành phế bại.
Khi biết được ngọn ngành như vậy, Vô Kỵ tức giận trợn mắt lên
nhìn Triệu Minh:
- Triệu cô nương, sao cô hành động độc ác như vậy. Minh giáo
chúng tôi có oán thù gì với cô đâu?
Triệu Minh chẩu miệng chu môi ra:
- Tại sao mi nói là ta ác độc? Chính mi đã cướp kiếm của ta
rồi tung “Phù Vân Trọng Phấn” khiến mọi người trúng độc còn gì
nữa. Ta thấy rõ ràng. Làm sao mà chối được. Ðã vậy còn đổ tội
cho ta. Có phải ta đã ngăn cản mi đừng lên đây cứu người
không?
Vô Kỵ nghe Triệu Minh nói ngang thì biết mình không thể cãi
lại nàng. Kế nàng đã dăng ra là Vô Kỵ phải chui đầu vào một
cách tự nhiên, ngu ngơ, không cần thúc đẩy. Một tay ôm lấy
người Lợi Hanh, một tay chĩa kiếm vào người Triệu Minh, Vô Kỵ
nghiến răng nói:
- Nếu cô không đưa thuốc giải thì cô không toàn mạng với tôi
đâu.
Triệu Minh không có vẻ gì là sợ hãi, hai mắt long lanh, cặp
môi cong lên trông rất có duyên, cười nói:
- Trương giáo chủ, giáo chủ tự tiện cướp bảo kiếm của tôi, tôi
chưa nói tới, rồi sau đó vô cớ tung phấn độc hại người, thật
là ác hiểm. Bây giờ lại muốn giết tôi để bịt miệng phải không?
Thấy Triệu Minh cứ híp mắt cười tít trước mũi kiếm của mình
thì Vô Kỵ lúng túng. Rồi nàng lại còn mồm năm miệng mười, hạch
họe, đổ oan, vu khống chàng nữa, nên chàng không biết phải làm
gì. Ngần ngừ một tí, chàng liền xoay kiếm lại, dùng cán kiếm
mà điểm luôn vào vai Triệu Minh.
Bất ngờ trên đầu chàng có tiếng “xoạc” một cái, vải lều đã bị
xé toạc ra, có một bàn tay thò xuống chụp tới vai chàng. Hoá
ra có một người nào đó đã núp sẵn ở ngoài trên nóc lều, chờ
đúng thời cơ, xé vải tấn công xuống người Vô Kỵ. Lúc đó chàng
đang đứng trên cao, rất gần nóc lều, nên khi vải bố bị xé ra
thì bàn tay của địch nhân đã nắm chặt vô vai Vô Kỵ rồi. Bị nắm
vào vai tức thì một luồng kình lực mạnh như hải đảo ào ạt xông
vào người chàng, bên trong còn xen lẫn một luồng hơi lạnh
buốt, giá rét vô cùng. Vô Kỵ nhận ra ngay đó là hơi lạnh của
Huyền Minh thần chưởng, đã hành hạ chàng không biết bao nhiêu
năm trời!
Bị bất thần đánh lén, vai bị nắm chặt, Vô Kỵ cứng người, hai
tay rũ ra. Thanh Ỷ Thiên kiếm lẫn người của Lợi Hanh liền rời
khỏi tay mà rớt xuống dưới. Ỷ Thiên kiếm vù vù phóng xuống rồi
cắm cái “sột” sâu vào mặt đất. Còn người của Lợi Hanh thì rơi
từ trên cao như một bao gạo, chẳng mấy chốc là sẽ gẫy tay,
bong xương, tính mạng khó toàn. Ngay lúc đó, có một bóng người
lấp loáng nhẩy ra, hứng ngay lấy người của Lợi Hanh, cứu ông
thoát nạn. Vô Kỵ nhìn xuống thì mừng rỡ, nhận ngay ra đó là
Lam Y Nữ, cô gái bí mật đã giúp chàng lúc trước. Một lần nữa
nàng lại xuất hiện trong một lúc thật bất ngờ!
Vô Kỵ lại nhìn lên lỗ vải bị xé thì thấy có một khuôn mặt của
một lão già hiện ra. Lão ta nằm ở phía ngoài, thò đầu vào
trong, tay vẫn nắm chặt vào vai của Vô Kỵ, nhe răng ra cười
rồi nói:
- Trương giáo chủ thấy môn “Tiêu Hãm Tuyệt Huyệt” của ta như
thế nào?
Triệu Minh đứng kế, đưa tay lên che miệng cười khúc khích mà
nói như chọc tức Vô Kỵ:
- Lộc Trượng Khách tiên sinh ra tay thật đúng lúc, Trương giáo
chủ hiện giờ đã bị chết cứng rồi còn gì. Làm sao mà mở miệng
nói năng được nữa!
Vô Kỵ biết là chàng lại bị Triệu Minh lừa lần thứ nhì. Nàng
giả bộ cho chàng cướp lấy thanh Ỷ Thiên kiếm sắc bén kia để
tung thuốc độc, nhưng rồi lại xếp đặt cho Lộc Trượng Khách ra
tay đánh lén Vô Kỵ, lấy lại được thanh kiếm mà còn bắt được
luôn cả người nữa. Thật là nhất kế song toàn, không sai một
mẩy. Chàng bèn hít vô một hơi dài, Cửu Dương thần công lại vận
chuyển rần rần trong người chàng. Bất chợt chàng vung tay nắm
lấy ngay tay của Lộc Trượng Khách mà kéo mạnh một cái khiến
người của lão bị kéo tọt vào trong lều! Lộc Trượng Khách giật
thót mình, kinh ngạc đến hết hồn, không ngờ Vô Kỵ đang bị kềm
chế bởi môn “Tiêu Hãm Tuyệt Huyệt”rất là tuyệt diệu của lão
rồi mà vẫn còn có thể ra tay một cách nhanh chóng như vậy. Nên
nhớ lúc trước, tài nghệ của Tiểu Siêu như thế kia mà khị bị
nắm vào thì chỉ còn phải khuất phục, mặc cho tên Dương Nông
hành hạ đó sao? Lúc đó Vô Kỵ nắm tay lão kéo vô trong lều rồi
thì chàng rung tay ném đi một cái khiến người lão bắn ra xa,
rớt luôn xuống đất. Người lão lao xuống một cách nhanh chóng,
sắp đụng tới mặt đất thì lão đã lộn một vòng rồi đáp xuống một
cách nhẹ nhàng. Lộc Trượng Khách tức giận ngước mắt nhìn Vô
Kỵ, lão nhún người một cái toan nhẩy lên trở lại thì từ đằng
sau có một luồng gió đánh bạt tới khiến lão phải đưa tay ra
chống đỡ. Lão định thần nhìn kĩ thì mới biết Lam Y Nữ đang
phóng chưởng đánh tới người lão rất rát, nhất định không cho
lão chạy đi đâu hết. Vừa chống cự, Lộc Trượng Khách vừa nói:
- Lại con tiện tì này nữa! Sao mi cứ phá bỉnh công việc của
chúng ta mãi như vậy. Lần này thì lão gia sẽ không tha cho mi
đâu...
Triệu Minh thấy Lộc Trượng Khách bị Vô Kỵ liệng xuống đất rồi
lại bị Lam Y Nữ cầm chân thì nàng vội vàng tung mình xuống,
chạy ra cửa lều mà trốn thoát. Vô Kỵ chần chừ, không biết mình
nên giúp Lam Y Nữ đánh lại Lộc Trượng Khách hay là rượt theo
Triệu Minh để lấy thuốc giải độc. Chàng thấy Lam Y Nữ và Lộc
Trượng Khách quần thảo với nhau, một bên tám lạng, một đằng
nửa cân, tuy Lam Y Nữ có vẻ kém thế một tí nhưng nàng vẫn
không thể thua trận ngay được. Rồi chàng lại nhìn sang kế đó
thì thấy Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu ba người đều nằm
gục trên bàn, bị Phù Vân Trọng Phấn bắt đầu tác hại, mặt mày
xám đen, thì Vô Kỵ không dám chần chừ nữa. Chàng liền bắn
người rượt theo Triêu Minh ngay tức thì.
Vừa ra khỏi cửa lều là Vô Kỵ đã thấy Triệu Minh thấp thoáng từ
xa, áo trắng quần hồng dưới ánh trăng, chạy thục mạng trên bãi
cát vàng của đồng bằng sa mạc. Chàng liền vận khí rượt theo
Triệu Minh rất gấp. Chỉ một tí sau là chàng đã tới gần sau
lưng Triệu Minh rồi. Tự dưng chàng cảm thấy mặt đất dưới chân
trở nên mềm xèo, lỏng le, y hệt như là mình đang chạy trên bùn
vậy. Chàng ngạc nhiên, chạy thêm vài bước nữa thì thấy chân
mình cứ từ từ lún xuống cát. Chàng nhìn thấy trước mặt, Triệu
Minh cứ rảo bước mà chạy băng băng, chẳng có vẻ gì là đang bị
lún sâu xuống cát cả. Thật là kì lạ. Chàng bèn tiếp tục vận
sức cố rượt cho bằng được nàng ta. Nhưng chẳng mấy chốc, người
Vô Kỵ đã bị lún xuống tới ống khuyển, rồi sau đó sâu tới đầu
gối. Chàng kinh hãi, nhìn xuống thì biết ngay là mình đã đi
sâu vào vùng đầm lầy cát lún, một cái bẫy thiên nhiên rất là
nguy hiểm, chết người trên sa mạc. Chàng lại nhìn lên thì lạ
lùng làm sao, trước mặt chàng, người của Triệu Minh vẫn bình
yên lướt trên cát tựa như là nàng có tài khinh công thần diệu,
thân hình nhẹ nhàng như chim vậy.
Khi Vô Kỵ nhìn kĩ thì chàng mới thấy là dưới chân Triệu Minh
có một sợi dây thừng dìm sâu trong cát, chân nàng thoăn thoắt
chạy trên sợi dây, lập lòe nhập nhoạng phản chiếu dưới ánh
trăng, nếu không để ý nhất định không bao giờ thấy được. Lúc
đó Vô Kỵ mới biết là một lần nữa, lần thứ ba, mình lại bị
Triệu Minh lừa, dẫn dụ chàng chạy sâu vào chỗ cát lún, làm sao
thoát được, chỉ có đường chết mà thôi. Triệu Minh khôn ngoan,
quỉ quyệt, tính toán sâu xa, đưa kế dăng bẫy liên tiếp ba lần,
có lớp lang thứ tự, chàng mà thoát được bẫy này thì phải chui
ngay vào cái rọ khác. Chung qui rồi cũng không thể thoát khỏi
bàn tay quỉ kế lợi hại của nàng. Lần này thật là khó sống.
Chàng tức giận, vận hết sức người chồm tới đưa tay ra mà nắm
vào gáy Triệu Minh. Nghe tiếng gió lồng lộng đằng sau, Triệu
Minh cúi mình xuống tránh khiến tay của Vô Kỵ hớt ngang qua
đầu nàng. Bỗng nhiên chàng thấy trong tay mình có cái gì cồm
cộm, mở tay ra thì mới biết là chàng đã chộp trúng cái bông
hoa nạm kim cương trên đầu của nàng. Thấy thế, Triệu Minh hú
hồn, suýt nữa là bị Vô Kỵ nắm tóc, giật ngược, nhưng nàng cũng
lên tiếng, nhoẻn môi cong, cười đùa châm chọc:
- Úi chào, Trương giáo chủ quả là giỏi tài cướp giật. Cướp
kiếm của tôi xong rồi bây giờ còn lấy đồ tư trang của tôi nữa.
Vô Kỵ không thèm nói năng gì cả, sẵn đà, chàng mím môi chộp
luôn lên vai Triêu Minh một cái nữa. Lần này Vô Kỵ may sao nắm
trúng cổ áo của nàng. Chàng bèn nắm chặt lấy không buông ra
nữa vì lúc đó người chàng đã lún xuống cát tới quá đầu gối
rồi. Triệu Minh thấy chàng cứ ghì lấy cổ áo mình, người chàng
nặng chình chịch, thân hình cứ từ từ chìm xuống cát, kéo nàng
theo. Triệu Minh biết là nếu mà nàng cứ để Vô Kỵ nắm lấy áo
mình như vậy thì chẳng mấy chốc mình cũng sẽ bị ngã xuống vùng
cát lún theo chàng ngay, công lao bố trí cạm bẫy cho Vô Kỵ vào
tròng sẽ hỏng hết. Vì thế, Triệu Minh không dám chậm trễ nữa,
nàng liền co vai, thóp bụng dùng hai tay mà cởi luôn áo của
mình ra!
“Xoạt” một cái, áo của Triệu Minh đã tuột ra khỏi người nàng,
phơi bày nửa người trắng bóc như một bán tượng bằng thạch nhũ,
bụng thon, vai mềm. Ðặc biệt là Triệu Minh có hai cái vú thật
là to lớn, hiếm thấy ở gái Trung Nguyên, bầu vú nở rộng, căng
tròn, vung cứng, đưa thẳng ra, vú bự như thế không những nó
không chẩy xuống mà bầu vú lại còn nhổng lên, đầu vú chĩa lên
trời. Ôi chao, trông hết sức khêu gợi...Vô Kỵ đang nắm cứng áo
nàng thì thấy nàng làm một cú thoát y, người nàng vuột khỏi
sức kéo của chàng khiến người chàng không còn điểm tựa, bị bỏ
rơi đằng sau, trong tay chỉ còn cầm cái áo trắng. Cho Vô Kỵ
lột áo mình xong là Triệu Minh đã bị khỏa thân nửa người, nàng
vội đưa tay lên che bộ ngực trần, mím môi khoa chân chạy cho
mau. Vô Kỵ liền nhanh tay, không để cho Triệu Minh bước thêm
một bước nào, đưa tay kia ra mà chớp nhoáng chộp tới ngưòi
nàng một cái nữa. Lần này chàng lại nắm trúng ngay lưng quần
của nàng!
Sau một màn thoát y cởi áo, khiến nửa người trần trụi mà vẫn
không thoát khỏi tay Vô Kỵ, bây giờ Triệu Minh lại bị chàng
kéo quần làm nàng không thể chạy tiếp được. Một lần nữa, để
thoát khỏi tay Vô Kỵ, nàng không ngần ngại, giở mững cũ, đưa
tay xuống mà vội vàng tháo luôn dây lưng, rồi uốn mông, lắc
đít mà bước tới để cho Vô Kỵ lột luôn cái quần hồng của mình
ra. Khi Vô Kỵ giựt một cái thì Triệu Minh đã chui ra khỏi
quần, đưa ngay cái eo thon và hai bờ mông tròn lẵn, trắng phau
ra trước mặt chàng. Sau màn thoát y cởi áo, tới màn thoát xiêm
tụt quần, Triêu Minh lúc này lõa lồ thân thể. Vô Kỵ ngẩn ngơ,
nắm cái quần không trong tay mà không thể nào ngờ được cái
cảnh đang xẩy ra trước mắt mình. Chính nhờ thế mà nàng đã
thoát khỏi tay của Vô Kỵ, người nàng tự do, không còn bị nắm
kéo, tiếp tục lao tấm thân trần truồng tới trước, một tay che
vú, một tay bụm chim, hối hả chạy thẳng. Thì ra Triệu Minh
thầm nghĩ là đến nước này, chỉ còn có cách hoàn toàn trút bỏ
quần áo mới mong Vô Kỵ không thoát được cạm bẫy mà thôi. Kế
này mà thành tựu, theo Triệu Minh dự đoán, tuy nàng bị lột
trần truồng thật đấy, nhưng Vô Kỵ thì chắc chắn sẽ thành ma
khô dưới đáy sa mạc chứ không sai. Mặc kệ cái thằng khó trị,
dai bướng, trời đánh đó! Cho hắn chiêm ngưỡng tấm thân của
mình một tí xíu, nhưng rồi sau đó hắn chỉ là quỉ đói, thòm
thèm rỏ dãi ở dưới chín tầng địa ngục mà thôi. Chẳng đi đâu mà
thiệt...
Sau hai lần nắm hụt, khiến Triêu Minh phải tuột cả quần lẫn áo
để thoát thân, người Vô Kỵ lúc này đã lún xuống cát tới háng,
nhưng chàng vẫn không ra vẻ hốt hoảng mà mất bình tĩnh. Chàng
khua hai tay lên, môt tay cầm quần hồng, một tay cầm áo trắng
mà chàng vừa mới lột từ người Triệu Minh, múa một vòng, rồi
quất vào chân của nàng. Mảnh áo và quần bắn vung ra, lập tức
quấn chặt lấy hai chân nàng lại khiến nàng không sao chạy thêm
được nữa. Vô Kỵ liền kéo mạnh một cái. Bị vướng cẳng, mất đà,
kéo chân, Triệu Minh kêu lên một tiếng “Oái!” rồi té lăn
xuống, ngửa ra, rơi đúng ngay vào người Vô Kỵ!
Vô Kỵ liền đưa tay hứng lấy thân hình mềm mại không mảnh vải
của Triệu Minh, ngã xuống nằm gọn trong vòng tay mình. Cả hai
đều lún sâu xuống cát. Chàng nhìn xuống con người nõn nà của
nàng mà trong giây phút đó, lòng cảm thấy bồi hồi, say đắm.
Hai tay chàng chạm vào một khoảng thịt êm mát, mịn màng đến mê
tơi, rạo rực. Nguyên cả con người trần truồng của Triệu Minh
phơi bày trước con mắt mở lớn của Vô Kỵ, hương thơm từ người
nàng tỏa ra, khiến chàng ngây ngất, quên luôn cả hoàn cảnh
nguy hiểm của mình.
Nhất là khi được thấy thật gần cái bộ ngực thật trắng tinh,
thật vĩ đại của Triệu Minh với hai gò bồng đảo thật to, thật
đầy, thật tròn, thật cứng, thật vun, thật trắng, thật thơm,
thật gợi dục, thì Vô Kỵ thật sự mờ mắt đi...
Xin xem tiếp Phần Giữa - Ðoạn 17 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh (I
I I)(Hết Phần 24 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 25) |