Trên Quang Minh
đỉnh, Vô Kỵ thấy bóng dáng của một tên sư trọc đầu ẩn hiện lén
lút trên một căn lầu thì chàng liền phóng người theo dõi.
Vô Kỵ nhẩy lên
từng lầu thứ hai rồi từ từ đẩy cửa bước vào. Chàng thấy mình
đúng trước một dẫy hành lang vắng lặng, phòng ốc liên tiếp, im
lìm. Chàng liền nhẹ nhàng bước dọc theo dẫy phòng, cố nghe
ngóng, dò xét động tĩnh chung quanh. Ði quanh co, ngoắt ngéo
một lúc, Vô Kỵ vẫn không dò ra manh mối gì cả. Bốn bề lặng im,
vắng vẻ, chỉ có một mình chàng đang lò dò đi qua những phòng
rộng lớn không bóng người. Bỗng nhiên chàng nghe có tiếng bàn
ghế rớt đổ lỏng chỏng, rồi hình như có tiếng người rên la đau
đớn. Khi biết là những tiếng động đó phát xuất từ từng dưới,
Vô Kỵ liến phóng người xuống lầu. Ðứng trước một căn phòng,
cánh cửa to lớn đóng chặt, chàng nghe tiếng một người nói lên,
phát ra sau cánh cửa:
- Thành Khôn, mi ra tay lén lút đả thương chúng ta một cách đê
tiện như vậy, Dương Tiêu này nhất định không để mi thoát khỏi
Quang Minh Ðỉnh này đâu.
Vô Kỵ liền nhìn lên, thấy trên vách tường cao có những viên
gạch hoa với những lỗ nhỏ thông vào phía trong, chàng bèn nhẹ
nhàng bám người lên mà nhìn vào. Vô Kỵ thấy đứng ở giữa nhà là
một người to lớn, trọc đầu, mặc áo thụng xám, đứng xoay lưng
về hướng mình. Chàng nhận ra ngay đó là tên sư trọc đầu mà
chàng đã thấy ẩn núp ở ngoài. Trước mặt tên hòa thượng là
Dương Tiêu, dáng điệu mệt mỏi, đang ngồi trên một chiếc ghế
lớn, còn Nhất Tiếu thì đang ngồi xếp bằng vận công ở dưới đất,
mặt xanh lè, và nằm ngổn ngang là năm người nữa, chắc là Ngũ
Tảng Nhân, mặt mũi nhăn nhó, hơi thở khò khè. Hiển nhiên là
mọi người, theo như lời của Dương Tiêu, đều bị tên hòa thượng
ra tay đánh lén, mang thương tích hết cả rồi. Thành Khôn, tên
sư trọc đầu, đứng chống nạnh, cười hề hề:
- Ðược, ngươi cứ tha hồ nói bảnh đi. Các ngươi đã được nếm mùi
Nhất Âm chỉ của ta thì chỉ trong vòng một hai ngày thôi là đi
chầu diêm vương hết.
Dương Tiêu mím môi, nhìn Thành Khôn với con mắt căm tức:
- Bao nhiêu năm nay ta không thấy mi, bây giờ bỗng nhiên mi
xuất hiện đánh lén chúng ta như vậy, thử hỏi có đáng mặt anh
hùng hay không?
Thành Khôn cười ha hả:
- Trên đời này cứ dựa vào tiếng anh hùng thì sao làm được việc
lớn? Ta nói thật cho ngươi biết, tuy ta không ra mặt, nhưng
những việc gì xẩy ra trong Ma giáo là ta biết hết. Mộng của ta
là làm sao phá tan Minh giáo, cho nó không còn có chỗ đứng
trên giang hồ nữa.
Dương Tiêu nhăn mặt hỏi:
- Minh giáo chúng ta có làm gì gia hại tới mi đâu mà mi oán
hờn chúng ta như vậy?
Thành Khôn cười trả lời:
- Thôi được, trước khi các ngươi chết, ta nói cho các ngươi
biết tiền căn tại sao ta oán ghét Ma giáo cũng không sao, để
có xuống địa ngục thì cũng không còn giận ta nữa. Lần cuối
cùng các ngươi thấy ta là lúc Dương Phá Thiên, giáo chủ các
ngươi, làm đám cưới có mời ta dự lễ. Hôm đó ta làm ra vẻ tươi
cười nhưng thật ra trong lòng ta đau đớn vô cùng vì Dương phu
nhân chính là sư muội của ta. Hai chúng ta thương yêu nhau,
nhưng rồi nàng vì ham danh vọng nên nhận lấy tên Phá Thiên để
làm giáo chủ phu nhân, bỏ rơi ta. Tuy vậy, sau đó, mặc dù đã
có chồng rồi, nàng vẫn say mê ta, lén lút tự tình với ta trong
bao nhiêu năm, trên Quang Minh đỉnh này, không một ai biết.
Dương Tiêu trợn mắt chỉ vào mặt Thành Khôn:
- Mi đừng nói láo! Mi…
Thành Khôn ngửng mặt lên, cười dài:
- Ngươi tin hay không thì không can gì đến ta. Này Dương Tả sứ,
ta nói cho ngươi hay, ngươi có biết là ta đã lên Quang Minh
đỉnh ăn nằm với giáo chủ phu nhân của ngươi cả trăm lần, đụ
đéo mê tơi, ái ân khắp chốn, không ngang cùng ngõ hẻm nào mà
ta không biết. Hà, hà, nàng đã đưa đón, bao che cho ta trong
suốt thời gian đó; trong lúc ta say mê hưởng thụ người đẹp thì
các ngươi cứ phải cun cút cung phụng hai ta. Thật đã đời!
Dương Tiêu và quần hùng Minh Giáo nghe Thành Khôn ba hoa nói
năng, nước miếng văng tung tóe, thì tức giận đỏ mặt tía tai.
Nhưng ai cũng công nhận là hắn nói không ngoa, không thể dựng
đứng lên một chuyện động trời như vậy được. Rồi mặt Thành Khôn
bỗng nhiên sa sầm lại:
- Nhưng lần hẹn hò cuối cùng, sau khi làm tình xong, nàng tự
dưng đổi tính, nói là không muốn gặp ta nữa, phải trở lại với
chồng. Ta năn nỉ, khuyên can thế nào nàng cũng không nghe. Từ
đó ta không còn có dịp gặp nàng nữa, vì thế ta căm giận tự thề
là nếu ta còn chút hơi thở nào thì ta sẽ tìm mọi cách phá tan
Minh giáo.
Thành Khôn mím môi lại, nói tiếp:
- Một điều nữa, các ngươi không biết là Tạ Tốn, một trong Tứ
Ðại Pháp Vương, chính là đệ tử của ta. Ta bèn giả bộ uống rượu
say, hãm hiếp vợ hắn rồi giết chết cả gia đình hắn làm hắn nổi
điên lên giết người bừa bãi khiến cả giang hồ ai mà không oán
ghét Ma giáo của các ngươi. Hà, hà, đồ đệ thương yêu của ta đã
giúp ta làm nên việc lớn! Hà…hà…
Nghe Thành Khôn kể chuyện long trời lở đất như vậy, với một
giọng điệu hết sức ngang nhiên, tự mãn, Vô Kỵ tức giận vô cùng.
Hóa ra cơn điên của nghĩa phụ mình là do tên Thành Khôn này cố
ý gây ra mà thôi. Tạ Tốn bây giờ mù lòa, cô đơn trên hoang đảo,
thân bại danh liệt cũng tại một tay Thành Khôn xếp đặt từ đầu
hết.
Nhất Tiếu liền lên tiếng thều thào hỏi Thành Khôn:
- Vậy sao bây giờ mi lại trở thành một hòa thượng?
Thành Khôn cười khịt một tiếng:
- Ðó cũng là một kế để ta phá hại Ma giáo các ngươi đó. Khi
thấy Tạ Tốn tìm kiếm ta để trả thù mà không được rồi hắn nổi
điên lên chém giết bừa bãi, ta giả bộ vái Không Kiến thần tăng
của Thiếu Lâm làm sư phụ, rồi van xin ông ta đứng ra hòa giải.
Không Kiến ngu ngơ, tin người, nhận ta làm đệ tử, truyền cho
ta Cửu Dương Công, rồi đồng ý giúp ta hóa giải cơn thù. Nhưng
y từ bi quá đỗi nên bị trúng kế của Tạ Tốn mà vong mạng. Thật
là hơn cả sự mong ước của ta nữa -- học được môn Cửu Dương
thần công và giá họa cho Ma giáo. Bởi vì Tạ Tốn giết Không
Kiến gây vạ lớn trong giang hồ làm anh hùng oán giận, Ma giáo
bị tẩy chay, ghét bỏ.
Dương Tiêu ngắt lời Thành Khôn:
- Mi là đệ tử của Không Kiến thần tăng, phải thuộc vào hàng
chữ Viên. Vậy thì mi là Viên gì?
- Viên Chân chính thị là ta!
Nghe Thành Khôn tự xưng mình là Viên Chân, Vô Kỵ liền nhớ tới
lúc xưa còn nhỏ, mình bị Huyền Minh thần chưởng đánh vào lưng
chữa không được, Trương Tam Phong phải đem mình lên chùa Thiếu
Lâm, trao đổi võ công để chữa bệnh cho mình. Chàng được một vị
hòa thượng tên là Viên Chân, cách một bức vách, truyền khẩu
quyết của Cửu Dương công cho mình tập. Khi hắn biết mình bị
khí âm hàn hành hạ, Viên Chân còn giả bộ làm phước, phá thủng
một lỗ, đưa tay qua vách tường để đả thông bát mạch kinh kỳ
của mình, nhưng thật ra là để khí độc xâm nhập vào lục phủ ngũ
tạng, hại mình đến không thể chữa bệnh được nữa, chỉ chờ chết.
Nghĩ tới đó, Vô Kỵ mới biết Thành Khôn, hay là Viên Chân cũng
thế, là một tên thâm hiểm, âm độc vô cùng.
Nhất Tiếu lờ đờ lên tiếng:
- Thành Khôn, mi nghĩ mi có đủ tài cán để rời khỏi Quang Minh
đỉnh này hay sao?
Thành Khôn nhếch mép:
- Bức Vương, ta theo dõi ngươi mấy ngày nay rồi mà mi đâu có
biết. Nếu ngươi tưởng là sẽ có người đến cứu thì ngươi lầm rồi
đó. Hai thằng đệ tử của ngươi hôm nay ta đã cho đi chầu ông bà
chúng nó rồi. Chẳng mấy chốc thầy trò mi cũng tái họp với nhau
mà thôi.
Rồi hắn chỉ vào Dương Tiêu và các người:
- Hôm nay là ngày tàn của các ngươi và cũng là ngày tàn của Ma
giáo. Sáu đại môn phái đang tiến tới Quang Minh đỉnh để tận
diệt bọn ngươi. Ta đã ra tay trước, đả thương các ngươi rồi,
thì sau đó công việc tru diệt Ma giáo và đồng đảng chỉ là một
chuyện dễ dàng như cơm bữa.
Nói xong, Thành Khôn ngửng mặt lên mà cười dài, tự mãn.
Bất chợt cánh cửa bên hông bật mở, một nàng con gái bước vào,
thấy cảnh người ngợm đứng nằm ngổn ngang thì la lên:
- Cha! Có chuyện gì vậy? Hoà thượng kia, ngươi là ai?
Dương Tiêu thấy con gái mình, Bất Hối, xuất hiện, bèn nhẩy tới
chắn ngang người nàng mà nói thật nhanh:
- Bất Hối, con chạy đi! đừng lí gì tới việc trong phòng này
nữa.
Thành Khôn liền phóng người tới, dơ ngón tay điểm tới người
Bất Hối:
- Không có một người nào thoát khỏi phòng này mà không toàn
mạng hết!
Thấy ngón tay của Thành Khôn rẽ gió chĩa tới người con gái
mình, Dương Tiêu cố nhịn đau, đưa người ra đỡ ngón tay đó,
đồng thời y dùng hai tay mà đẩy Bất Hối ra ngoài. Mọi người
chỉ nghe “Hự!” một tiếng rồi thấy Dương Tiêu loạng choạng,
nhưng nhất định không ngã xuống. Thành Khôn thấy Dương Tiêu
trước đó đã bị mình điểm bị thương, bây giờ còn bị thêm một
chỉ nữa mà vẫn không té ngã, liền khen thầm vị Tả sứ của Minh
giáo là tài ba, nhưng hắn cũng đưa tay ra mà đẩy Dương Tiêu
qua một bên. Dương Tiêu cố sức gượng đứng chắn ngang cửa hầu
kéo dài thời gian cho Bất Hối chạy thoát. Trong khi Thành Khôn
rung tay một cái làm cho Dương Tiêu bắn rơi xuống đất thì bất
ngờ Nhất Tiếu quát lên một tiếng, nhẩy tới đánh ngay một
chưởng vào lưng Thành Khôn đến bùng một tiếng thật lớn. Hóa ra
Nhất Tiếu tuy bị thương nhưng y giả bộ hết hơi sức, ngấm ngầm
hội tụ tất cả công lực còn sót lại chờ lúc Thành Khôn không để
ý liền ra tay một đòn Hàn Băng Miên chưởng độc đáo của mình
quyết sống mái cùng chết với địch thủ. Bị đánh một chưởng vào
lưng, Thành Khôn thổ ra một búng máu tươi, người lao đao,
nhưng vẫn không té gục. Thật ra miên chưởng của Nhất Tiếu lừng
danh thiên hạ, nếu bị đánh trúng thì mười người chết hết chín,
nhưng vì y bị Thành Khôn đánh bị thương nặng từ trước nên
chưởng lực của y mười phần chỉ còn có năm, sáu thành công lực.
Thành Khôn đứng thở hồng hộc một lúc rồi nhìn Nhất Tiếu đang
nằm rũ ruợi mà nói:
- Hàn Băng Miên chưởng của ngươi tuy lợi hại thật nhưng ta có
Cửu Dương thần công hộ vệ, chỉ bị thương xoàng thôi, làm sao
chết được. Ðể ta đi giết con lỏi đó rồi trở lại làm phước cho
các ngươi rời khỏi cuộc đời này, không bị hành hạ nữa.
Nói xong, Thành Khôn lách người chạy ra rượt theo Bất Hối.
Vô Kỵ thấy thế liền nhẩy xuống mà đẩy cánh cửa bước vào. Nhưng
cánh cửa đã bị khóa ở bên trong, không động đậy. Nóng lòng, Vô
Kỵ vận sức vào cánh tay rồi đẩy mạnh một tiếng “Binh!” làm
cánh cửa bật tung ra. Quần hùng Minh giáo thấy tự dưng cánh
cửa lớn bắn tung ra rồi có một chàng thanh niên áo quần lam lũ
bước vô thì ngạc nhiên vô cùng. Vô Kỵ nhìn quanh một cái rồi
không nói không rằng phóng người ra bên cửa hông mà rượt theo
Thành Khôn. Dương Tiêu, Nhất Tiếu các người thấy sự thể xẩy ra
lạ lùng như vậy, nhưng vì bị thương kiệt lực, không làm gì
được, chỉ nằm yên nhìn nhau, ngơ ngác… Vô Kỵ chạy ra thì thấy
bóng Thành Khôn thấpthoáng ở cuối hành lang liền phi thân tới
thì hắn đã mất dạng. Chàng đi quanh tìm tòi mà vẫn không thấy
bóng dáng cũa hắn đâu cả. Khi bước tới một khuôn viên, bất
chợt nhìn qua cửa sổ, chàng thấy Thành Khôn đang đứng trong
một căn phòng, lui cui dòm xuống, đang làm cái gì đó. Khi tới
gần nhìn kỹ vào trong thì Vô Kỵ tức giận vô cùng. Chàng thấy
Bất Hối nằm lả trên một cái ghế, tay chân yểu xịu, mặt ngửa
lên. Áo của nàng bị kéo trật ra, để lộ một bên vú no tròn,
trắng sữa. Trước mặt nàng là Thành Khôn, đứng chàng hãng, hai
chân kẹp lấy đầu nàng, háng của hắn kê sát vô miệng của Bất
Hối, đang dí con cặc khổng lồ vào sâu vô trong họng nàng, cười
hi hí:
- Hôm nay được hai phùa! Sáng nay một chập, bây giờ lại một
chập nữa, đã quá… Mi đã bị ta điểm Nhất Âm chỉ rồi cũng theo
cha mi mà thôi. Nhưng trước khi chết, mi xinh đẹp như vậy, ta
phải hưởng sung sướng một tí đã.
Nhìn thấy con cặc to lớn quá khổ của Thành Khôn, Vô Kỵ liền
nhớ ngay tới trung nhân trong thung lũng. Chàng biết ngay là
Thành Khôn vì tập luyện Cửu Dương thần công chưa tới mức nên
mới mang tật này, không điều hòa được kích thước của dương vật.
Cũng như trung nhân, Thành Khôn chỉ luyện được tới mức thứ ba,
thứ tư của môn thần công này mà thôi. Nên nhớ là, như đã nói
từ trước, Vô Kỵ luyện thành vì nhờ cơ may trong người có hàn
khí hoá giải dương khí của Cửu Dương thần công. Còn Không Kiến
thần tăng, sư phụ của Thành Khôn, luyện thành là nhờ có căn cơ
Phật pháp hóa giải ác khí trong người. Thành Khôn vì cầu lợi,
xuất gia sau này, lại mang tâm địa độc ác, chuyên môn tính
chuyện hại người, sao lãng kinh kệ, làm sao mà có căn cơ để
toàn thành thần công cho được? Vì thế mà hắn không sao luyện
cho tới mức huyền diệu của môn Cửu Dương thần công này.
Lúc đó, Bất Hối đang nằm rũ ra, há miệng để mặc cho Thành Khôn
ra sức dộng con cặc vào họng. Miệng nàng thì nhỏ mà con cặc
của Thành Khôn thì quá lớn, nên hắn chỉ có thể đút được cái
đầu cu vào mà thôi, dầu rằng hắng đã cố đẩy thật mạnh. Như
không vừa lòng, Thành Khôn lấy hai tay nắm lấy đầu Bất Hối mà
kéo mạnh vào háng hắn, rồi hắn còn vận sức ấn con cặc vào sâu
trong miệng nàng. Bất Hối không chống cự, miệng mồm bị căng
lớn ra, chỉ rên khe khẽ. Nuớc miếng chẩy ra hai bên miệng nàng,
giúp cho con cặc của Thành Khôn trơn lu hơn, từ từ chui sâu
vào họng nàng. Vô Kỵ đừng ở ngoài thấy thế nhẩy tới bung cửa
sổ phóng vào, lớn tiếng:
- Thành Khôn! Tên ác tặc, chịu chết ngay lập tức!
Rồi chàng đưa tay ra chộp lấy vai hắn. Tuy bị tấn công bất ngờ,
Thành Khôn cũng nghe tiếng gió, xoay người qua một bên tránh
thế chộp của chàng rồi hắn đưa tay ra đánh vào người Vô Kỵ một
quyền thật mạnh trúng một cái “binh!” ngay giữa ngực chàng. Vô
Kỵ loạng chọang lui về phiá sau một bước, Cửu Dương thần công
trong người chàng tự động phản ứng trở lại khiến Thành Khôn bị
bắn ra xa, suýt nữa té ngồi xuống đất. Con cặc của hắn đang
cắm sâu vào trong họng của Bất Hối bị giật mạnh ra khỏi miệng
nàng nghe một tiếng “bóc!” Người của Bất Hối cũng bị dội ra,
té xuống đất, áo sổ tung ra để lộ cả hai bầu vú căng tròn,
trắng ngần, với cái đầu vú mộng đỏ, xinh tươi. Trong lúc đó
thì Thành Không cảm thấy mình mẩy nóng ran, và nhận thấy ngay
là kình lực trong người Vô Kỵ giống như Cửu Dương công của hắn
nhưng có phần còn mạnh mẽ hơn gấp mười mấy lần! May cho hắn là
đang bị thương bởi Hàn Băng Miên chưởng của Nhất Tiếu nên sức
quyền đánh vào người Vô Kỵ còn nhẹ, chứ không thì hắn đã bị
bong tay gẫy xương bởi sức phản chấn rồi. Thấy mình không thể
cự được với Vô Kỵ trong lúc này, Thành Khôn liền lạng người
chạy biến ngay vô phòng trong. Vô Kỵ không chần chừ phóng
người theo thì, một lần nữa, lại không thấy nhân dạng của hắn
đâu cả. Sốt ruột, chàng nhìn quanh nhưng không thấy có một cái
cửa chính hay cửa sổ nào để mà Thành Khôn có thể thoát ra
ngoài được, ngoài tủ giường, bàn ghế, không có chi là lạ. Hiển
nhiên là trong phòng này có một con đường thoát bí mật nào đó
rồi. Tìm tòi mãi mà vẫn không thấy con đường bí mật, Vô Kỵ
chợt nhớ là Thành Khôn đã có khoe khoang là hắn biết hết hang
cùng ngõ hẻm trên Quang Minh đỉnh, như vậy cũng không sai.
Vô Kỵ bước trở ra thì thấy Bất Hối đã ngồi lên, sửa lại quần
áo, dương cặp mắt ngạc nhiên lên nhìn mình thì chàng mỉm cười
mà nói:
- Em Bất Hối, không nhận ra anh hả? Anh là Vô Kỵ đây.
Bất Hối ban đầu còn bỡ ngỡ, nhưng càng nhìn chàng càng thấy
quen mặt. Bất Hối mừng rỡ đứng lên ôm lấy Vô Kỵ mà rơi nước
mắt.:
- Ðại ca…đại ca…anh Vô Kỵ…em mừng quá…thương thế của anh đã
khỏi hết chưa?
Vô Kỵ dìu nàng ngồi xuống rồi nhìn xuống mặt nàng mà nói:
- Em đừng lo nữa. Anh khỏi bệnh rồi. Anh tới chậm một chút làm
tên khốn khiếp Thành Khôn gia hại em…
- Không! Em rất mang ơn anh. Ðại ca, anh đừng nói thế. Lúc nào
em cũng nghĩ tới anh…
Nói tới đó, bỗng Bất Hối im bặt, mặt đỏ bừng lên. Nàng chợt
nhớ tới khi Vô Kỵ xông vào cứu nàng là lúc Thành Khôn đã làm
xong một màn xoa bóp vú mình đã đời và đang dở trò hãm bức,
đút con cặc to lớn kinh khủng của hắn vô miệng nàng, hăm hở
bắt nàng bú mút cho hắn sướng. Rồi nàng lại nhớ lúc xưa, Vô Kỵ
vẫn thường làm tình với nàng và nàng vẫn thường bú cu chàng
luôn luôn. Bất Hối quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn Vô Kỵ
nữa. Thấy nàng có hành động bẽn lẽn như vậy, Vô Kỵ cũng đoán
ra được phần nào những ý nghĩ của nàng với những màn đụ đéo,
bú cặc liếm lồn giữa hai người lúc còn nhỏ nên chàng cũng lúng
túng không biết nói năng ra sao. Một lúc sau, Vô Kỵ mới nói:
- Bất Hối, em có biết tên ác tặc lẻn đi đường nào không? Anh
phải ra tay bắt hắn đền tội ngay mới xong, không thể để hắn
trốn thoát được. Sau đó anh sẽ trở lại cứu chữa cho em cùng
cha em và các người.
- Em biết chứ…
Vừa nói Bất Hối vừa chậm chạp đứng lên thì Vô Kỵ đã vội xua
tay:
- Em cứ nghỉ đi, đừng bận lòng. Chỉ cho anh đường nào để anh
đi một mình được rồi.
Bất Hối chưa kịp trả lời thì có tiếng loảng xoảng của sợi dây
xích, rồi có một người con gái ăn mặc theo lối a hoàn bước
nhanh vô:
- Tiều thơ, tiểu thơ…con thấy có bóng một người chạy vào đây…
Thấy con a hoàn, Bất Hối thay đổi khuôn mặt lạnh như tiền:
- Tiểu Siêu! Nãy giờ mi ở đâu? Tại sao bây giờ mi mới thấy mặt?
Con a hoàn, Tiểu Siêu, cúi mặt xuống:
- Con xin lỗi tiểu thơ, con đang bận ở phòng trên…
- Hừ, nuôi cho mi ăn ở, lúc cần thì chẳng thấy tâm dạng ở đâu.
Ðúng là chỉ ăn hại!
Tiểu Siêu chỉ cúi mặt làm thinh, không dám nói thêm lời nào.
Vô Kỵ thấy Tiểu Siêu rất trẻ, chỉ khoảng mười ba, mười bốn
tuổi, dáng người mảnh khảnh, thon gọn nhưng lưng lại khòm
xuống, mặt mũi xấu xí -- mắt hí, mũi hếch, mồm méo. Chàng lại
nhìn xuống thì thấy hai chân của Tiểu Siêu bị cột lại bởi một
sợi dây xích, bước đi thì gây ra tiếng loảng xoảng. Hình dạng,
thân thế tội nghiệp như vậy, bị Bất Hối la mắng chỉ cúi mặt
cam chịu, Vô Kỵ động lòng thương cảm cho Tiểu Siêu. Chàng thấy
không khí có vẻ găng như vậy liền lên tiếng hỏi Tiểu Siêu:
- Tiểu Siêu, cô có biết Thành Khôn thoát đi lối nào không?
Tiểu Siêu ngước lên nhìn Vô Kỵ:
- Thưa công tử, cháu biết. Có một con đường hầm ở trong phòng
bên.
Vô Kỵ cả mừng:
- Thế thì cô dẫn đường cho tôi đi.
Bất Hối nghe thế liền tới gần Vô Kỵ mà nói:
- Trương đại ca, để em đi với anh.
- Bất Hối, em bị tên Thành khôn đả thương, không nên đi lại.
Ðể Tiểu Siêu đi với anh được rồi.
Nghe Vô Kỵ nói chắc như thế, Bất Hối liền quay lại nói với
Tiểu Siêu:
- Tiểu Siêu! Mi đi vào trong đi.
Chờ cho Tiểu Siêu đi khuất rồi Bất Hối mới nói:
- Ðại ca, con Tiểu Siêu là người không tốt, em sợ nó sẽ hại
anh.
Vô Kỵ cười nói:
- Con bé đó làm sao mà hại anh được? Tại sao em lại nói nó
không tốt?
- Nó dấu diếm nhiều điều không ai biết được. Ðể em nói cho anh
nghe, con Tiểu Siêu mặt mũi nó cũng đẹp đẽ lắm, nhưng nó giả
bộ làm khuôn mặt xấu xí đi để mà che đậy tướng mạo thật sự của
nó mà thôi.
- Sao em biết được?
- Một hôm em đang soi gương chải tóc, cha em đứng bên kể cho
em nghe một chuyện vui làm em cười, nó cũng cười phá theo. Nó
không biết là em nhìn trong gương thấy nó cười, quên không làm
giả bộ xấu xí, nên lộ ra khuôn mặt của nó rất đẹp. Khi em quay
lại nhìn nó thì nó vội vàng trở lại bộ tịch xấu xí như xưa.
Vô Kỵ nghe thế, cười khịt lên:
- Tiểu Siêu giả bộ xấu xí cả ngày như vậy, ngày này qua tháng
khác, không phải là chuyện dễ…
Bất Hối lại nói thêm:
- Nó còn biết cả võ công nữa mà nó dấu diếm không nói cho ai
biết. Mấy năm trước, khi cha em dạy cho em các phương vị bát
quái, nó đứng kế bên, trong khi em chưa hiểu ra nguyên lí của
cửu cung bát quái thì nó đã đưa mắt tới những phương vị đó rồi.
Ðó là cha em kể lại cho em đó.
- Chắc là Tiểu Siêu thông minh, nghe bác giảng cho em đã thấu
hiểu trước rồi.
- Cha em ban đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó, để thử coi
con nhãi đó có thật đã biết trước hay không, cha em liền cố ý
giảng sai cho em nghe thì con Tiểu Siêu nhăn mặt ra điều không
đồng ý. Rõ ràng là nó muốn ẩn dấu hành tung của nó rồi.
Rồi Bất Hối nắm lấy tay của Vô Kỵ mà nói:
- Chưa hết, một hôm, trong đêm khuya, cha em bắt gặp nó đi lục
lọi, xục xạo khắp các phòng ốc. Ông ta gặn hỏi nó thì nó chỉ
nói là nó buồn, muốn đi dạo loanh quanh mà thôi. Sau đó, đem
nó ra đánh đập, tra hỏi cách mấy thì nó chỉ ngậm miệng hoặc
nói là đi dạo chơi thôi chứ không tìm tòi gì hết. Em nghĩ là
nó có gian ý tới đây để dò xét chuyện gì đó. Từ đó cha em phải
khóa chân nó vào sợi dây xích để nó đi tới đâu là có tiếng tới
đấy, như vậy nó mới không có hành động lén lút nữa.
Vô Kỵ nheo mắt, ra chiều suy nghĩ, hỏi Bất Hối:
- Bị xiềng xích như vậy thì thật tội nghiệp cho con bé. Thế
thì thân thế của Tiểu Siêu như thế nào?
Bất Hối lắc đầu trả lời:
- Không ai biết cả. Bốn năm trước, cha em bắt gặp nó đang ngồi
khóc trước hai xác người mặt mũi bị hủy hoại, không còn ra
hình thù gì nữa. Hỏi ra thì nó nói đó là cha mẹ nó bị dã thú
cắn nát, tứ cố vô thân. Cha em tội nghiệp nên mới mang nó về
hầu hạ em.
Vô Kỵ gật gù nói nhỏ:
- Như vậy Tiểu Siêu cũng mồ côi mồ cút như anh đây, đáng
thương cho con nhỏ đó lắm.
Bất Hối nhìn vô mặt của Vô Kỵ mà nói:
- Ðại ca phải cẩn mật đề phòng con đó.
Vô Kỵ gật đầu cho nàng yên tâm:
- Em đừng lo. Anh sẽ để ý. Em ở lại phòng thân, chốc nữa anh
sẽ trở lại.
Nói xong Vô Kỵ bước vô phòng trong, thấy Tiểu Siêu đang ngồi
trên giường thì hỏi:
- Tiểu Siêu, cô chỉ cho tôi tới đường hầm đi.
Tiểu Siêu nghe vậy liền leo luôn lên giường, nằm xuống mà nói:
- Thưa công tử, công tử lên đây nằm xuống giường này.
Vô Kỵ nghe Tiểu Siêu bảo mình nằm xuống cạnh nàng thì chàng
ngập ngừng, ngần ngại. Tiểu Siêu thấy thế bèn nói:
- Thưa công tử, ở dưới giường này là con đường bí mật đó.
Vô Kỵ nghe thế, tỉnh ngộ, liền leo lên giường nằm kế Tiểu Siêu.
Nàng đưa tay ra bấm một cái nút ẩn dấu trong tường tức thì cái
giường lật qua một bên làm hai người rớt xuống một cái ổ rơm ở
dưới. Bất ngờ rớt xuống, Vô Kỵ tự động giang tay ra ôm lấy
người Tiểu Siêu lại. Khi hai người rớt xuống ổ rơm rồi, cái
giường đóng kín trở lại, bốn bề tối đen như mực. Vô Kỵ vẫn ôm
lấy người của Tiểu Siêu, sợ có kẻ địch tấn công bất ngờ, cố
dương mắt nhìn chung quanh mà vẫn không thấy gì cả. Tiểu Siêu
bị Vô Kỵ ôm chặt, mặt nàng dí sát vào cái ngực rắn chắc của
chàng, nóng hổi, mà nàng vẫn cứ để yên, hai mắt lim dim trong
bóng tối, như đang hưởng thụ một hơi nóng toát ra từ một chàng
trai mới lạ. Một lúc sau, có tiếng Tiểu Siêu nói lên nho nhỏ,
giọng run rẩy, sát ngay tận mặt chàng, hơi thở của nàng phà
vào mũi chàng, thơm như mùi hoa lan:
- Trương công tử… công tử buông cháu ra…
Vô Kỵ giật mình, nới lỏng tay, thả thân hình mềm mại của Tiểu
Siêu ra:
- Ủa! ừ…ừ…
Trong bóng tối, Tiểu Siêu cúi mặt xuống, tim đập thình thịch,
bặm môi im lặng; cả hai người đều không nói một tiếng nào cả.
Nàng liếc nhanh về hướng Vô Kỵ đang đứng, nhưng chung quanh
tối thui, có thấy gì đâu? Một lúc sau, nàng mới thở mạnh một
tiếng rồi với tay lấy một cây đưốc trên vách đá mà đánh lửa
lên. Vô Kỵ nhìn lên, dưới ánh lửa bập bùng, Tiểu Siêu mặt mày
sáng sủa, mắt xanh mơ màng, lông mày đen rậm, mũi cao, dọc dừa,
miệng chúm chím, đỏ tươi, mặt trái soan, duyên dáng, trông như
một tuyệt sắc giai nhân. Vẻ đẹp sắc sảo của nàng khác hẳn vẻ
đẹp yêu kiều của gái Trung nguyên. Tuy vậy, vì còn trẻ tuổi
nên nét đẹp của Tiểu Siêu đầy vẻ ngây thơ, như một đóa hoa
đang còn trong búp, sắp sửa nở rộ, hé mở.
Thấy Tiểu Siêu đẹp như vậy, nhất là trong ánh đuốc chập chờn,
sắc đẹp của nàng còn mang đầy vẻ hoang sơ, thu hút, Vô Kỵ ngẩn
người ra, nhìn Tiểu Siêu không chớp mắt…
(Hết Phần 15 ... Xin mời xem
tiếp Phần
16) |