| Vô Kỵ và Tiểu Siêu bị kẹt 
                  trong hầm đá, muốn thoát ra thì Vô Kỵ phải luyện cho xong hết 
                  bẩy tầng của Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp. Nhưng Vô Kỵ ngần 
                  ngại vì mỗi lần luyện xong một tầng là mỗi lần dâm khí càng 
                  tăng lên trong người, khiến con người trở nên một dâm thần, 
                  cuồng bạo. Sau khi luyện xong tầng thứ sáu, Vô Kỵ đã hung hãn 
                  đè ngửa người Tiểu Siêu ra mà bắt nàng bú cặc mình khiến nàng 
                  hoảng sợ vô cùng. Hậu quả của sự toàn thành tầng sáu là một 
                  màn cưỡng dâm vào miệng thật là dâm ô và đồi trụy, khiến Vô Kỵ 
                  và Tiểu Siêu cả hai đều không thể biết trước được là hai người 
                  sẽ phải trải qua những màn dâm đãng nào nữa khi Vô Kỵ luyện 
                  xong môn Ðại Nã Di tâm pháp. Vì thế hai người phân vân không 
                  biết có nên tiếp tục luyện cho xong tầng thứ bẩy, tầng chót, 
                  của tâm pháp hay không. 
 Vô Kỵ nhìn vào cặp mắt ngây thơ, sợ hãi của Tiểu Siêu mà nói:
 - Tiểu Siêu, tôi không thể luyện tiếp Ðại Nã Di tâm pháp nữa. 
                  Với những chuyện đã xẩy ra, tôi không muốn cô lại phải trải 
                  qua những chuyện ô nhục như vậy đâu.
 Tiểu Siêu đáp lời Vô Kỵ, hai con mắt long lanh:
 - Thưa công tử, công tử nói đúng. Cháu cũng không thể...
 Rồi nàng mím môi lại mà ngập ngừng nói tiếp:
 - Thôi ...chúng ta đành ...phải chịu chết trong ...căn hầm này 
                  vậy.
 Vô Kỵ gật đầu, đồng ý:
 - Chúng ta cứ chờ đợi, sẽ có người đi tìm. Hi vọng Bất Hối 
                  cùng Dương Tiêu các người thoát khỏi sự ám hại của Thành Khôn 
                  mà tới cứu chúng ta.
 Thế rồi hai người ngồi xuống mà ngóng trông, chờ đợi. Cả hai 
                  đều không nói năng với nhau một lời. Lâu lâu, Vô Kỵ đưa mắt 
                  nhìn qua Tiểu Siêu thì thấy nàng lúc nào cũng cúi gầm mặt 
                  xuống ra chiều nghĩ ngợi. Không khí im lìm, ngột ngạt, khác 
                  hẳn lúc vừa rồi, Tiểu Siêu cười nói, vui vẻ ca hát cho chàng 
                  nghe. Nhưng rồi hai người chờ tới nửa ngày mà vẫn chẳng thấy 
                  ma nào tới. Vô Kỵ bồn chồn, lo lắng cho số phận của Bất Hối và 
                  các người trong Minh giáo. Không biết Thành Khôn đã có mưu 
                  thần chước quỉ gì đây? Bất Hối, Dương Tiêu, Nhất Tiếu sống 
                  chết ra sao? Còn Linh Nhi nữa, nàng đang trôi dạt nơi nào? Sao 
                  lâu quá không thấy ai... Vô Kỵ bèn thở dài một tiếng.
 
 Nghe tiếng thở dài của chàng, lúc đó Tiểu Siêu mới ngửng đầu 
                  lên, nhìn Vô Kỵ mà nói:
 - Thưa công tử, chúng ta không thể chờ lâu hơn nữa. Xin công 
                  tử cứ luyện cho xong Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp đi.
 Vô Kỵ dương to con mắt ra:
 - Tiểu Siêu, cô không thấy hậu quả cuả sự tập luyện môn võ 
                  công này hay sao? Tôi không thể để nó diễn lại một lần nữa.
 Tiểu Siêu đưa cặp mắt buồn rượi lên:
 - Thưa công tử, ở trong đây cũng chết. Thôi thì xin công tử 
                  hãy luyện tâm pháp để thoát khỏi ra ngoài đi. Tính mạng của 
                  Tiểu Siêu này có quan trọng gì đâu?
 Vô Kỵ nhíu mắt lại:
 - Tiểu Siêu, cô nói gì tôi không hiểu. Tại sao cô lại nói như 
                  vậy?
 Tiểu Siêu mím môi lại, nói với môt giọng rắn chắc:
 - Có bao nhiêu người ở ngoài đang chờ đợi sự cứu giúp của công 
                  tử. Với bản lãnh quán triệt của công tử, rồi mọi việc cũng sẽ 
                  can qua hết. Vả lại, Thành Khôn ác độc, chỉ có công tử mới có 
                  thể trừ diệt hắn được. Tiểu Siêu có chết đi thì cũng là gia ơn 
                  cho mọi người mà thôi.
 - Ý của cô là...
 Bỗng nhiên Tiểu Siêu đứng lên, bước tới nhặt lên con dao mà 
                  Dương giáo chủ phu nhân đã dùng để tự tử rồi nhìn Vô Kỵ mà nói 
                  bằng một giọng thản nhiên:
 - Cháu sẽ bắt chước Dương phu nhân mà quyên sinh. Như vậy công 
                  tử mới bình thân mà luyện thành Ðại Nã Di tâm pháp!
 Vô Kỵ nghe Tiểu Siêu nói như sấm nổ ngang tai, bàng hoàng kinh 
                  hãi:
 - Tiểu Siêu! Tại sao cô lại nói chuyện bậy bạ như vậy? Cô ...
 Tiểu Siêu bèn ngắt lời chàng:
 - Thưa công tử, chỉ có như vậy mới vẹn toàn mọi việc mà thôi.
 Nói xong nàng đưa đôi mắt xanh thẳm, buồn thảm lên mà nhìn tới 
                  Vô Kỵ rồi không ngần ngừ một chút nào hết, dơ cao con dao lên 
                  mà đâm luôn vào ngực mình!
 
 Hốt hoảng, không ngờ Tiểu Siêu chưa nói dứt lời mà đã đưa dao 
                  vô mình tự sát như vậy, Vô Kỵ vội vàng phóng người tới mà đẩy 
                  con dao ra khỏi tay nàng. Mũi dao vừa chạm vào ngực Tiểu Siêu 
                  thì đã bị đánh văng ra rơi xuống đất một tiếng “keng”. Sự việc 
                  xẩy ra thật nhanh chóng, nhưng may mà Vô Kỵ lúc đó đang đứng 
                  gần Tiểu Siêu và hơn nữa chàng vừa luyện xong tới tầng thứ sáu 
                  của Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp rồi nên thân pháp của chàng 
                  mau lẹ vô cùng. Tuy vậy, mặc dầu mũi da chưa cắm được vào ngực 
                  của Tiểu Siêu nhưng nó cũng đã rạch một vết dài trên bắp tay 
                  của Vô Kỵ, làm máu rươm rướm rỉ ra không ngừng. Khi thấy Vô Kỵ 
                  đẩy văng con dao đi không cho mình tự tử, Tiểu Siêu liền oà 
                  khóc lớn lên, ôm chầm lấy chàng mà nức nở khóc ròng. Vô Kỵ ôm 
                  nàng, dúi đầu nàng vào ngực mình mà xiết chặt, thấy thương cảm 
                  Tiểu Siêu quá sức. Chàng vừa hôn lấy hôn để lên tóc nàng, vừa 
                  nói khẽ:
 - Tiểu Siêu! Tiểu Siêu ... Tại sao cô lại làm cái công việc 
                  ngông cuồng như vậy?
 Rồi chàng đẩy đầu nàng ra, đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn 
                  thẳng vào khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng mà lắc đầu nhè 
                  nhẹ:
 - Sao cô không nghĩ gì đến cuộc đời mà lại coi thường tình 
                  mạng của mình như thế?
 Tiểu Siêu đưa cặp mắt mờ lệ nhìn Vô Kỵ mà nấc lên từng chặp:
 - Thưa công tử... cháu đã tuyên thệ... với mẹ cháu là... cháu 
                  không bao giờ làm mất đời con gái của mình được... Ðại Nã Di 
                  tâm pháp ác hại như vậy... mà công tử cần phải thoát khỏi nơi 
                  này...chỉ còn một cách duy nhất là cháu phải hi sinh thân mình... 
                  như vậy công tử mới toàn thành được đại cuộc...và cháu cũng 
                  không thất hứa với mẹ cháu...
 Vô Kỵ nghe Tiểu Siêu nói như thế thì chàng lại ôm chặt đầu 
                  nàng vào ngực mình rồi nói nhỏ nhẹ:
 - Tiểu Siêu, nếu tôi vì luyện Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp mà 
                  đến nỗi cô phải tự tuyệt đến thân mình thì không đời nào tôi 
                  làm được cái việc đó đâu.
 Ðể cho chàng ôm một lúc rồi Tiểu Siêu từ từ đẩy Vô Kỵ ra mà 
                  nói:
 - Cháu đã quyết định rồi. Công tử có cản cháu cũng không được 
                  đâu. Cháu chỉ xin công tử hứa với cháu là, sau khi cháu chết, 
                  bằng đủ mọi cách, công tử sẽ phải thoát khỏi nơi này.
 Nghe Tiểu Siêu nói với một giọng như đinh đóng cột như vậy, ra 
                  vẻ như không có cái gì trên thế gian này mà có thể lay chuyển 
                  lòng nàng được, Vô Kỵ nhăn mặt, lòng nặng như chì, đưa hai tay 
                  ra ôm lấy hai má nàng rồi hôn như mưa lên trên mặt nàng. Nuớc 
                  mắt chan hòa trên mặt nàng thấm vào môi chàng, mặn chát:
 - Không... Tiểu Siêu... không được đâu...cô không... tôi không 
                  thể...
 Tiểu Siêu để mặc cho Vô Kỵ hôn hít liên miên trên mặt mình, 
                  nước mắt của nàng liên tục trào ra, ướt đẫm tràn trề.
 
 Một lát sau, Tiểu Siêu cúi xuống, cầm tay Vô Kỵ lên, lấy tay 
                  áo mà lau nhè nhẹ lên vết thương trên cánh tay của chàng, chậm 
                  vết máu mà săn sóc cho chàng, vừa thổn thức:
 - Thưa công tử, công tử nên bảo trọng thân thể. Cháu...
 Vô Kỵ cầm chặt lấy tay của Tiểu Siêu mà nói lớn:
 - Tiểu Siêu, tôi không bao giờ cho cô cầm dao đâm vào mình đâu.
 Tiểu Siêu gượng cưòi, giọng buồn rười rượi:
 - Công tử có cản cháu cầm dao tự sát còn được, nhưng làm sao 
                  mà ngăn cháu đập đầu hay cắn lưỡi cho được. Cháu đã quyết định 
                  rồi. Xin công tử đừng cản cháu nữa.
 Vô Kỵ lòng đau như cắt, cứ cầm chặt lấy tay nàng, nhất định 
                  không buông ra. Chàng định mở miệng tiếp tục khuyên can Tiểu 
                  Siêu thì tự dưng nàng giật tay ra mà quay mặt đi. Biết ngay là 
                  Tiểu Siêu quay người đi để tự quyên sinh, Vô Kỵ vội vàng ôm 
                  chầm lấy người nàng mà la lớn:
 - Tiểu Siêu! Tiểu Siêu ơi! Hãy nghe tôi nói...Ðừng vọng động...Tiểu 
                  Siêu...
 Khi thấy Tiểu Siêu quay đầu lại thì Vô Kỵ nói nhanh, dập dồn 
                  làm như sợ là nàng sẽ ngã ra chết bất cứ lúc nào:
 - Tiểu Siêu... nghe tôi nói đây này... mình hoàn toàn chưa 
                  biết hậu quả của tầng thứ bẩy như thế nào. Tại sao cô lại hủy 
                  mình trước đi như vậy... Thôi được, tôi nghe lời cô mà tập cho 
                  xong Ðại Nã Di tâm pháp. Nhưng cô cũng phải nghe lời tôi một 
                  chuyện.
 Tiểu Siêu lau nước mắt, cười nửa miệng, chua chát:
 - Thưa công tử, chắc công tử muốn Tiểu Siêu này sống để phản 
                  bội lời thề?
 Vô Kỵ hôn lên con mắt sũng nước của nàng mà nói:
 - Không đâu Tiểu Siêu ơi, tôi không bao giờ muốn cô bị tai họa 
                  để rồi thất hứa với mẹ cô đâu. Tôi chỉ muốn cô đứng ra đằng xa 
                  kia trong lúc tôi luyện tâm pháp. Nếu tôi có hành động hàm hồ 
                  nào đó thì lúc đó cô tự sát cũng được. Còn nếu tôi cố gắng 
                  không làm hại cô thì cô không được tự tiện xuống tay. Ðược 
                  không?
 Nghĩ tới những hành động dâm đãng của Vô Kỵ vừa rồi, Tiểu Siêu 
                  ngần ngừ, biết là chàng sẽ không thể tự kềm chế mình được. Vô 
                  Kỵ thấy nàng do dự thì chàng cầm lấy tay nàng lắc đầu mà nói:
 - Tiểu Siêu, đây là ước nguyện cuối cùng của tôi. Nếu cô không 
                  chịu thì tôi cũng không thèm tập luyện tâm pháp nữa đâu. Hai 
                  chúng ta cứ chờ đợi rồi sẽ cùng chết ở đây!
 
 Hai người nhìn nhau một hồi lâu. Vô Kỵ biết là chàng không thể 
                  ngăn cản Tiểu Siêu để nàng khỏi tự sát được nữa. Chàng chỉ 
                  muốn đưa cho Tiểu Siêu một cơ may để sống sót. Còn Tiểu Siêu 
                  thì đã quyết chí, coi như mình đã chết rồi, nên nàng chỉ muốn 
                  Vô Kỵ luyện cho xong Ðại Nã Di tâm pháp để ra khỏi nơi này mà 
                  thôi. Nàng liền lấy ngón tay mà vuốt ve nhè nhẹ lên vết thương 
                  của chàng rồi nói:
 - Cháu xin nghe lời công tử. Chỉ mong công tử thoát khỏi nơi 
                  đây là cháu mãn nguyện rồi.
 Nói xong nàng bước tới nhặt con dao và tấm da dê lên rồi đưa 
                  cho Vô Kỵ tấm da mà giữ lại con dao. Vô Kỵ nhận lấy tấm da, 
                  nhìn vào nó với vẻ bần thần, buồn nản. Tiểu Siêu thấy nét chữ 
                  đã mờ thì nàng liền cầm con dao mà đâm vào ngón tay mình cho 
                  bắn máu ra. Nhìn thấy giọt máu đỏ thắm nổi bật trên ngón tay 
                  thuôn dẻ, trắng bóc của nàng, Vô Kỵ cảm thấy đau đớn, lòng đau 
                  như cắt. Con dao kia cắt vào tay nàng, bật máu, có khác gì nó 
                  đâm vào tim chàng, chặt đứt động mạch tim mà trào huyết ra đâu?
 Tiểu Siêu chà giọt máu lên tấm da rồi nói khẽ cho Vô Kỵ nghe:
 - Thưa công tử, xin công tử bắt đầu luyện tập đi.
 Vô Kỵ nhìn Tiểu Siêu không chớp mắt. Rồi như không cưỡng lại 
                  đươc, chàng choàng tay ra mà ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của 
                  nàng, xiết chặt lại mà ngậm ngùi, chua cay. Chàng nói thầm bên 
                  tai nàng, như rên lên:
 - Tiểu Siêu! Tiểu Siêu ơi...
 Vô Kỵ đau xót thầm nghĩ: “Phải chăng đây là lần cuối cùng mình 
                  được ôm tấm thân ấm cúng, run rẩy của nàng hay sao?” Rồi chàng 
                  lại nhăn mặt thầm nghĩ là lần sau, trong vòng tay chàng, có 
                  thể là nàng chỉ còn là một Tiểu Siêu với thân hình lạnh lẽo, 
                  bất động, không còn trên dương thế nữa. Ôi, sao mà lâm li, bi 
                  đát!
 Thấy Vô Kỵ cứ ôm mình mãi, không chịu buông thả, Tiểu Siêu nhẹ 
                  nhàng đẩy chàng ra, rồi vừa gạt nước mắt vừa lùi ra xa, kéo 
                  theo sợi dây xích khóa hai chân nàng, phát lên tiếng loảng 
                  xoảng, nghe thật thảm não. Vô Kỵ nhìn theo nàng với cặp mắt 
                  thê lương, dặn dò lần cuối:
 - Tiểu Siêu ơi, cô nhớ là cô không được ra tay tự sát nếu tôi 
                  không động chạm gì đến cô nhé! Tôi sẽ cố gắng tự kềm chế, 
                  không hại cô đâu.
 Tiểu Siêu nhìn chàng não nuột, mím chặt môi lại, gật đầu, một 
                  tay nắm chặt con dao, một tay ôm lấy ngực, thổn thức, tiếp tục 
                  từ từ lui ra xa, nước mắt tuôn trào, hai hàng lệ rơi xuống lã 
                  chã, không ngừng.
 
 Vô Kỵ ngồi xuống, nhìn xuống tấm da thì thấy vết máu của Tiểu 
                  Siêu động lại, lòe loẹt trên tấm da thì chàng xúc động vô cùng. 
                  Máu me là chết chóc, chết chóc là chia lìa. Chàng liếc nhanh 
                  về phiá nàng đang đứng rồi thở dài lên một tiếng, nhắm mắt lại 
                  mà tập trung tâm thần. Sau đó Vô Kỵ chậm rãi đọc từng chữ, 
                  nhẫm từng hàng, đối chiếu từng câu, theo đó mà vận khí. Vì 
                  chàng quá cẩn thận nên phải mất gần cả buổi Vô Kỵ mới luyện 
                  xong tới giòng chữ cuối cùng của tầng thứ bẩy của môn Càn Khôn 
                  Ðại Nã Di tâm pháp. Thật ra Vô Kỵ kỹ lưỡng như vậy là vì trong 
                  đầu, chàng thầm mong là biết đâu mình luyện tập châm rãi, chắc 
                  chắn thì may ra Ðại Nã Di tâm pháp sẽ không phát tác, biến 
                  mình thành một tên dâm thần mà gia hại tới Tiểu Siêu chăng? 
                  Trong suốt thời gian đó, Tiểu Siêu đứng ở xa, lòng dạ lúc nào 
                  cũng hồi họp, mắt nàng không rời khỏi khuôn mặt của Vô Kỵ. 
                  Nàng chăm chú theo dõi từng biến đổi trên mặt chàng, tay nắm 
                  cứng con dao, chỉ chờ Vô Kỵ có hành động càn rỡ nào là nàng 
                  đưa dao vào ngực ngay. Khi nàng thấy Vô Kỵ buông tấm da xuống, 
                  mắt nhắm nghiền lại thì nàng biết là chàng đã luyện xong phần 
                  chót của tâm pháp. Hơi thở nàng trở nên nặng nề, nhanh chóng 
                  hơn, tim nàng đập thình thình như muốn vỡ lồng ngực, chờ đợi. 
                  Rồi bỗng nhiên nàng thấy khuôn mặt của Vô Kỵ thay đổi dần dần...
 
 Vô Kỵ cảm thấy mình như đang trong lò lửa, mồ hôi toát ra như 
                  tắm, thân thể nhộn nhạo, chân khí chạy quanh trong người, 
                  nhanh chóng, phi mã, không kềm chế được. Mặt chàng biến sắc 
                  không ngừng. Lúc thì đỏ ké, lúc thì tím sẫm, lúc thì xanh lè, 
                  lúc thì đen thui, lúc thì trắng tinh. Mắt Vô Kỵ long lên sòng 
                  sọc, chàng từ từ đứng lên... Tiểu Siêu hoảng sợ quá, nàng từ 
                  từ lùi lại...Thôi rồi! Đã đến lúc rồi đây! Nàng đưa cao con 
                  dao lên, chỉ chờ Vô Kỵ nhẩy đến là nàng ra tay đâm vào ngực 
                  mình liền. Bỗng nhiên mặt Vô Kỵ trở nên hồng hào hơn, mắt 
                  chàng nhắm nghiền lại, môi chàng mím chặt lại, chàng thở hổn 
                  hển như đang chống cự với một sức mạnh vô hình nào đó. Chàng 
                  cố nói lên:
 - Tiểu Siêu...cô đừng....đừng...tôi không...
 Rồi chàng gắng gượng ngồi xuống trở lại, người run rẩy, răng 
                  nghiến chặt, hai tay nắm cứng, người gồng lên, mồ hôi nhễ nhãi. 
                  Thấy chàng đau đớn, chiụ đựng cơn hành hạ của Ðại Nã Di tâm 
                  pháp thì Tiểu Siêu đau thương cho chàng quá. Nước mắt nàng 
                  trào ra, mếu máo kêu lên:
 - Trương công tử...Trời ơi... Trương công tử...
 Tự dưng vẻ hồng hào trên mặt của Vô Kỵ biến mất, thay thế bằng 
                  những màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng liên tiếp xuất hiện, biến 
                  đổi không ngừng. Bất chợt chàng gào lên một tiếng rồi ngã lăn 
                  ra mà lăn lộn trên nền đất. Như đang chống trả với cơn đau đớn, 
                  dắng xé trong người, Vô Kỵ vừa rên la, vừa lăn lộn, vừa thều 
                  thào:
 - Á... á... chết mất... Tiểu Siêu....Hừ...hừ....đừng... cô 
                  đừng... ôi... hừ... đừng...ự... ự...
 Tiều Siêu nhìn thấy cành chàng lăn lộn gào thét như vậy thì 
                  nàng bưng lấy mặt mà khóc lóc thảm thiết, nhưng nàng vẫn không 
                  dám tiến tới gần Vô Kỵ. Nàng vừa khóc hu hu vừa la lớn lên:
 - Trương công tử...tại sao...trời... tại sao... công tử đau 
                  đớn như vậy....công tử ôi...
 Sau một lúc vật vã, dằng co, rên xiết, người Vô Kỵ bây giờ co 
                  rúm lại, giật lên bần bật từng lúc như lên cơn động kinh. 
                  Chàng nghiến chặt răng lại, gầm gừ, cố gặn lên từng tiếng:
 - A... a... hừm...hừm...Tiểu.... Hừ...hừ...Ðừng...Ðừng... hừ... 
                  hừ...
 Rồi chàng lại co giật, giẫy lên đành đạch trên mặt đất, mắt 
                  trợn lên trắng dã, hơi thở khò khè. Cơn hành hạ cứ tiếp diễn 
                  một lúc lâu, Vô Kỵ lúc nào cũng như cố sức chống trả với một 
                  sức mạnh ma quái nào đó. Sau đó, cơn động kinh như giảm bớt 
                  chút ít, nhưng mặt Vô Kỵ vẫn còn biến đổi màu sắc không ngừng, 
                  người chàng vẫn lăn lộn, thỉnh thoảng lại gầm lên những tiếng 
                  rú như một con thú bị trọng thương, nghe đau đớn, dã man, ghê 
                  rợn. Lúc này Tiểu Siêu không còn chịu đựng được nữa, nàng 
                  không còn đứng vững được nữa, hai chân nàng khụy xuống. Tiểu 
                  Siêu quì ở dưới đất, buông con dao cho nó rớt xuống đất rồi 
                  đưa hai tay lên bưng lấy tai, ép chặt lại như cản không cho 
                  những tiếng rên la không ngừng của Vô Kỵ lọt vào tai. Nàng 
                  nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh Vô Kỵ bị dày xé, 
                  dằng co thê thảm. Tiểu Siêu bưng tai, nhắm mắt, bặm môi, lắc 
                  đầu nguầy nguậy, như xua đuổi những tiếng gào thét của Vô Kỵ 
                  khỏi óc, như xua đuổi những cảnh lăn lộn của Vô Kỵ khỏi đầu. 
                  Từ trong đôi mắt nhắm nghiền, hai dòng lệ chẩy ra liên tục, 
                  lăn xuống cặp má, rơi lả tả xuớng đất, không biết cơ man nào 
                  mà nói...
 
 Một lúc sau, Tiểu Siêu không còn nghe tiếng Vô Kỵ gào thét nữa. 
                  Nàng buông tay ra, mở mắt lên, ngửng đầu nhìn qua Vô Kỵ thì 
                  thấy chàng nằm lê lết trên đất, mặt mày đỏ gay, hơi thở yếu ớt, 
                  người lả đi. Nàng thấy chàng như sắp chết thì nàng không còn 
                  sợ hãi gì nữa, vẫn quì dưới đất mà vội vã lết tới gần Vô Kỵ. 
                  Khi nhìn thấy chàng không còn hơi sức gì nữa thì Tiểu Siêu nằm 
                  vật lên ngưòi chàng, ôm lấy người chàng mà kêu lên:
 - Trương công tử ơi... công tử tỉnh lại đi....tỉnh lại đi....
 Nhưng người Vô Kỵ vẫn không động đậy, hơi thở càng yếu đi. Mặt 
                  chàng bay giở đã đổi từ từ ra màu xám, không còn chút huyết 
                  sắc. Mặc cho Tiểu Siêu ôm lấy chàng, lay lắc người chàng, kêu 
                  gọi tên chàng, Vô Kỵ vẫn nằm im lìm, như một xác chết. Tiểu 
                  Siêu hoảng sợ quá, nhìn quanh như muốn tìm một sự giúp đỡ nào 
                  đó. Nàng chợt thấy tấm da dê ở dưới đất thì nàng vội vã cầm 
                  lên mà đọc những hàng chữ, hi vọng có thể tìm ra cách nào cứu 
                  tỉnh Vô Kỵ chăng? Nàng đọc lướt qua những cách thức vận công, 
                  điều khí mà chẳng hiểu gì cả, khi tới hàng cuối cùng thì nàng 
                  thở dài lên một tiếng. Rành rành trên tấm da, hiện lên giữa 
                  vết máu nhòa nhoẹt của chính nàng là bốn chữ: “hành dâm, bất 
                  tử”!
 Tiểu Siêu đưa cặp mắt não nùng lên nhìn những hình vẽ khiêu 
                  dâm, tục tằn trên vách đá rồi chuyển tới thân hình bất động 
                  của Vô Kỵ. Rồi nàng lại nhớ tới lúc nãy, trong lúc cuồng dâm, 
                  Vô Kỵ đã đút cặc vào miệng mình mà phóng tinh, sau đó chàng đã 
                  trở lại bình thường. Như vậy là đúng rồi chứ không sai. Trời 
                  ơi, mình phải làm gì đây? Rõ ràng là Vô Kỵ đã chống trả mãnh 
                  liệt với cơn hành hạ để không làm hại tới nàng. Chàng đang 
                  trong tình trạng thập tử nhất sinh này là cũng vì muốn bảo vệ 
                  nàng mà thôi. Tiểu Siêu lại nhìn lên những hình cô gái với đủ 
                  kiểu bú cặc chàng trai thì nàng biết ngay là mình phải làm gì 
                  để cứu mạng Vô Kỵ. Còn cách nào khác nữa đâu?
 
 Tiểu Siêu ngượng ngùng đưa tay ra mà từ từ kéo quần của Vô Kỵ 
                  xuống. Trước mặt nàng là một con cu to lớn, dài ngoằng, tuy 
                  không cương cứng nhưng nó nằm ngất ngưởng, vắt ngang qua một 
                  bên đùi của Vô Kỵ. Mắt Tiểu Siêu dính chặt vào con cu to bản 
                  của chàng mà không biết phải làm gì. Một lúc sau, nàng ngần 
                  ngừ vươn tay ra mà sờ lên con cu đó, một đụng chạm chủ ý tới 
                  một bộ phận sinh dục con trai đầu tiên trong đời. Ðưa tay rà 
                  dọc theo thân cu của Vô Kỵ, Tiểu Siêu ngạc nhiên bởi sức ấm và 
                  hơi nóng tỏa ra từ con cu đó. Nàng mím môi lại, nắm con cu 
                  trong tay rồi cầm nó lên. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của 
                  nàng trông tương phản hoàn toàn với con cu to bự, nóng đỏ của 
                  Vô Kỵ. Ngạc nhiên khi cảm nhận được sức nặng của con cu – tuy 
                  khối thịt đó to lớn nhưng làm sao mà lại có thể nặng như vậy 
                  được? - Tiểu Siêu phải đưa cả hai tay ra mà nằm lấy nó. (Truyện 
                  Từ Cõi Thiên Thai) Con cu của Vô Kỵ quá dầy khiến vòng tay của 
                  Tiểu Siêu cũng không có thể cầm hết được. Và quá dài khiến đầu 
                  cu của Vô Kỵ lòi hẳn ra một khúc vượt khỏi hai bàn tay của 
                  Tiểu Siêu. Cầm con cu bằng hai tay, Tiểu Siêu liếc nhìn lên 
                  những hình vẽ bú cu trên vách rồi há miệng ra, cúi đầu xuống 
                  để cho con cu chui vào miệng mình. Nàng phải há miệng thật to 
                  ra mà chỉ có thể nhá được cái đầu cu mà thôi. Tiểu Siêu hạ đầu 
                  mình xuống lòng của Vô Kỵ để cho con cu đi sâu vào miệng nàng 
                  thêm nữa, nhưng cái miệng nhỏ bé xinh xắn của nàng không thể 
                  tiếp nhận thêm một tí nào hơn nữa của con cu quá khổ. Nó nằm 
                  chật ngất, đầy ắp trong miệng nàng rồi còn gì! Tiểu Siêu lúng 
                  ngúng không biết mình phải tiếp tục làm thêm những trò trống 
                  nào nữa. Nàng nhìn thấy những hình cô gái ngậm cu chàng trai 
                  thì nàng làm theo vậy thôi. Còn sau đó phải làm thêm những gì 
                  nữa thì làm sao nàng biết được? Những hình vẽ bú mút đó là 
                  những hình bất động, cứng ngắc, không làm sao tạo cho nàng một 
                  hình ảnh sống động nào của một cuộc bú cặc say mê, đã điếu cho 
                  được. Còn ngây thơ, nhỏ bé, Tiểu Siêu chưa bao giờ nhìn và 
                  đụng tới một con cu thì nói chi tới đút nó vào miệng để mà bú 
                  mút?
 
 Tiểu Siêu không hề biết những động tác tối thiểu của một màn 
                  bú cu. Ðại khái là nàng phải liếm toàn thân cu và bú nút ở đầu 
                  cu. Nàng phải ngậm chặt con cu và đút nó thật sâu vào họng, 
                  rồi nhả ra, rồi mút vào, liên tục. Nàng phải sọc con cu cho 
                  máu tụ ra ở đầu cu rồi khi nó cương cứng đỏ ối thì nàng phải 
                  mút thật mạnh nơi cái chỗ thật nhậy cảm đó. Cùng một lúc, nàng 
                  phải xoa nắn bìu dái và liếm bú hòn dái trong miệng. Tất cả 
                  những điệu nghệ đó làm sao mà một Tiểu Siêu trinh nguyên trong 
                  trắng biết cho được? Vì thế mà nàng cứ ngậm mãi con cu của Vô 
                  Kỵ trong miệng, để nguyên nó nằm yên trong cái miệng mềm ấm, 
                  ướt nhẹp nước miếng của mình mà không có thêm một hành động 
                  gợi cảm, khích dục nào hơn nữa. Tiểu Siêu vụng về, lúng túng, 
                  nhả con cu ra để thở, rồi lại đút nó vào miệng mà ngậm, nhiều 
                  lần. Cứ như vậy. Tuy không được bú mút, liếm láp một cách điêu 
                  luyện, nhưng con cu của Vô Kỵ sau một lúc cũng từ từ cương 
                  cứng, to lớn, dài ra. Cầm con cặc của Vô Kỵ bằng cả hai tay – 
                  bây giờ nó to lớn như một thân cây, cứng rắn, nóng hổi, vằn 
                  vện, đầu cu sừng đỏ, bóng lưỡng - Tiểu Siêu kinh hãi quá, 
                  nhưng nàng cũng mừng thầm vì đây là dấu hiệu chứng tỏ Vô Kỵ đã 
                  có phản ứng, không còn chết giả nữa. Nàng tiếp tục lấy hai tay 
                  mà ôm chặt cặc của Vô Kỵ mà ngậm lấy, rồi nhả ra, rồi ngậm trở 
                  lại vào miệng, rồi nhả ra, trong một thời gian lâu. Nhưng sau 
                  đó Vô Kỵ vẫn không động đậy. Mặt chàng vẫn xám ngắt, hơi thở 
                  vẫn thoi thóp – tình trạng không có vẻ gì là khá hơn chút nào 
                  cả. Có lẽ vì Tiểu Siêu không rành nghề nên màn ngậm cu của 
                  nàng không có hiệu quả chăng? Rõ ràng là Vô Kỵ, tuy con cu 
                  phồng to lên bởi phản ứng của sự vầy vọc vụng về của Tiểu Siêu, 
                  vẫn nằm yên như chết.
 
 Sau một hồi ngậm cặc mà không có kết quả nào hết, Tiểu Siêu bơ 
                  phờ nhìn tới con cu to lớn, sừng cứng trong hai bàn tay nhỏ 
                  nhắn, mềm dịu của mình, rồi lại nhìn lên khuôn mặt bất động, 
                  trơ trơ của Vô Kỵ mà thở dài. Nàng biết chắc chắn là phải làm 
                  sao cho Vô Kỵ xuất tinh thì chàng mới tai qua nạn khỏi. Nhưng 
                  nãy giờ, nàng đã cố gắng làm cái chuyện mà bất cứ một người 
                  con gái đoan trang thuần chính nào cũng không bao giờ dám nghĩ 
                  tới mà vẫn không đi tới đâu thì nàng lúng túng, biết ngay là 
                  mình phải làm một cái gì khác thêm nữa rồi. Nhưng cái gì bây 
                  giờ? Một lần nữa, Tiểu Siêu đưa mắt nhìn lên những hình vẽ dâm 
                  tục trên vách. Bú cặc: nàng đã làm rồi, nhưng có thấy kết quả 
                  gì đâu? Ðụ vô lồn: không bao giờ nàng lại cho phép mình làm 
                  chuyện này hết. Lời hứa với mẹ nàng phải giữ tròn trinh tiết, 
                  không được làm thủng màng trinh là một chuyện quan trọng tối 
                  đa tới gia đình nàng. Nàng đã quyết định thà chết chứ không 
                  bội thề đó sao? Nhưng khi nhìn qua thấy Vô Kỵ nằm sống sượng, 
                  nửa sống nửa chết thì nàng đau xót quá. Nàng nhìn quanh mà 
                  lòng dạ rối bời, bất định. Bất chợt Tiểu Siêu nhìn thấy trước 
                  mặt mình là một bức tượng của ba người đang làm tình. Người 
                  con trai nằm thẳng dưới đất đụ vào lồn người con gái nằm rạp 
                  lên trên. Người con trai thứ hai thì đứng chàng hãng trên mông 
                  người con gái mà đút cặc vào đít nàng ta. Cảnh người con gái 
                  cho hai chàng trai làm tình cùng một lúc vào hai lỗ: một vào 
                  lỗ lồn, một vào lỗ đít làm Tiểu Siêu suy nghĩ. Nhìn chăm chăm 
                  vào bức tượng làm tình cặp ba, Tiểu Siêu biết là một khi bị 
                  đâm sâu vào lồn, màng trinh sẽ bị thủng và như vậy là mất tiêu 
                  đời con gái. Còn bị đút vào đít thì sao? Từ trước tới giờ, 
                  nàng chỉ nghe loáng thoáng qua tới sự làm tình kỳ lạ này, lần 
                  nào nàng cũng mắc cỡ, lẩn tránh ngay. Bây giờ, trong hoàn cảnh 
                  này, nàng phải trực diện với chuyện mà nàng cố tránh từ bấy 
                  lâu nay. Nhưng, khác với sự làm tình vào lồn, chưa bao giờ 
                  nàng nghe nói tới sự mất trinh khi làm tình vào lỗ đít cả. Sau 
                  một lúc đắn đo suy nghĩ, Tiểu Siêu, mắt nàng dính sát chăm 
                  chăm vào cái chỗ con cặc đâm sâu vào lỗ đít của bức tượng, 
                  quyết định làm một hành động táo bạo, có một không hai trong 
                  đời mình.
 
 Tiểu Siêu ngắm nhìn một hình vẽ của cô gái ngồi lên cặc của 
                  chàng trai, cho chàng ta đụ vào lồn, một hồi rồi Tiểu Siêu bèn 
                  bắt chước cô gái mà bắt đầu cho Vô Kỵ đút vào đít nàng. Tiểu 
                  Siêu từ từ tụt quần xuống, đặt hai chân qua hai bên hông của 
                  Vô Kỵ rồi chậm chạp ngồi xuống. Nàng cúi xuống, cầm con cặc to 
                  lớn của Vô Kỵ trong tay mà hướng dẫn nó gần tới lỗ đít của 
                  mình. Cái đầu cặc đỏ hõn, bự cứng chạm vào cái lỗ đít nhỏ bé 
                  chật khít làm Tiểu Siêu rùng mình. Nàng mím môi lại mà hạ 
                  người mình xuống, để cho đầu cu đâm mạnh vào lỗ đít. Nhưng với 
                  sức phản kháng của cái cơ hậu môn khiến con cặc không sao đi 
                  sâu vào được. Tiểu Siêu liền nhắm mắt, bặm môi mà tiếp tục 
                  ngồi lên con cặc sừng sững dựng lên dưới đít nàng. Sau một hồi 
                  cố gắng, đầu cặc vẫn không sao phá khỏi vòng cơ hậu môn được. 
                  Lúc đó, Tiểu Siêu đau đớn quá, nước mắt bắt đầu trào ra đôi 
                  mắt. Nhưng vì đã quyết định, Tiểu Siêu bèn nhắm chặt cặp mắt 
                  lại, cắn mạnh lên đôi môi, rồi dùng hết sức mình và sức nặng 
                  của mình mà ngồi thẳng lên con cặc dựng đứng của Vô Kỵ! Bỗng 
                  nhiên nành hét lên một tiếng kinh hoàng, đau đớn. Ðầu cặc của 
                  Vô Kỵ đã xuyên thủng qua vòng cơ và nằm gọn trong lỗ đít nàng 
                  rồi! Ðau như xé, Tiểu Siêu dừng lại mà thở, mồ hôi rịn ra đầy 
                  mặt. Nàng đưa tay ra sờ xuống hậu môn mình mà chỉ cảm thấy cái 
                  thân cặc cứng ngắc của Vô Kỵ đang nong rộng, nằm chật cứng 
                  giữa lỗ đít mình. Tiểu Siêu đau đớn, vật vã, thở hồng hộc, nằm 
                  rạp lên người Vô Kỵ. Chỉ một động tác đơn giản đó thôi - ngồi 
                  thẳng trên cặc Vô Kỵ cho nó đâm vào lỗ đít – mà Tiểu Siêu đã 
                  mệt mỏi, rã rượi, thở không ra hơi. Nước mắt nàng tuôn ra sối 
                  sả, phần vì đau đớn, phần vì mệt lả, phần vì ê chề, phần vì 
                  đau thương.
 
 Rồi cũng như lúc bú cặc, Tiểu Siêu không còn biết mình phải 
                  làm gì nữa. Ðã có bao giờ làm tình và được làm tình đâu mà 
                  nàng biết là mình phải nắc, dập, hẩy, nứng, sàng sê? Vì thế mà 
                  nàng cứ để mặc con cặc cương cứng của Vô Kỵ chĩa thẳng vào hậu 
                  môn, với đầu cu to lớn nằm trọn trong lỗ đít mình, mà nằm im 
                  ôm lấy thân hình cũng im lìm bất động của Vô Kỵ. Một lúc sau, 
                  cơn đau đã giảm bớt, nhưng cơn thốn vẫn còn dằng dai, Tiểu 
                  Siêu từ từ ngồi lên, cẩn thận không cho đầu cặc bật thoát khỏi 
                  lỗ đít mình. Thật ra, con cặc cũa Vô Kỵ không thể tụt ra được 
                  vì cái lỗ đít khít khao của Tiểu Siêu đã bám chặt, khóa kín 
                  đầu cu của chàng vào lỗ đít nàng rồi. Ngồi trên con cặc, để 
                  cho nó nằm yên trong đít, Tiểu Siêu cảm thấy chật ngất cả dưới 
                  vùng hạ bộ. Nàng chống hai tay lên ngực Vô Kỵ rồi chổng mông 
                  lên mà nhìn xuống để thấy con cặc to bản với cái đầu của nó 
                  mất hút trong lỗ đít mình. Những cử động nhỏ nhặt này khiến 
                  đầu cặc của Vô Kỵ cọ sát nhè nhẹ vào vách hậu môn của nàng. 
                  Nhưng chỉ có vậy thôi. Rồi sau đó Tiểu Siêu ngồi yên, chống 
                  tay lên ngực Vô Kỵ, cúi đầu, nhắm mắt mà thở dài. Trời ơi, 
                  nàng còn phải làm gì hơn bây giờ? Nàng đã làm hết tất cả những 
                  gì nàng biết làm và có thể làm được. Mà Vô Kỵ thì vẫn nằm im, 
                  bất động. Trong cơn túng quẫn, bất đắc chí như vậy, Tiểu Siêu 
                  chỉ còn biết bật khóc lên, rưng rức trông hết sức tội nghiệp.
 
 Bỗng dưng nàng cảm thấy người của Vô Kỵ động đậy, nhúc nhích 
                  một tí. Thì ra đầu cặc của Vô Kỵ bị co bóp chặt chẽ quá nên đã 
                  có hiệu quả. Tiểu Siêu mừng rỡ, ngước mắt nhìn lên mặt của Vô 
                  Kỵ. Thần sắc của chàng vẫn còn xám ngắt, nhưng nàng thấy đã có 
                  phần hồng hào hơn trước. Người Vô Kỵ bây giờ đã cử động mạnh 
                  hơn, mông chàng bắt đầu nhấp nhô, như muốn đẩy con cặc sâu 
                  thêm vào đít Tiểu Siêu. Mừng rỡ, cười lên thành tiếng, Tiểu 
                  Siêu gạt nước mắt mà ôm lấy người chàng:
 - Trương công tử... Trương công tử ơi...Công tử lai tỉnh...Trời 
                  ơi, Trương công tử...
 Lúc này Vô Kỵ đã dập mạnh và nhanh hơn nữa, có nhịp. Rồi bỗng 
                  nhiên Tiểu Siêu thấy Vô Kỵ đưa hai tay lên nằm lấy hai bờ mông 
                  nàng mà nắm chặt. Chàng nắc mạnh cặc mình vô đít Tiểu Siêu làm 
                  nàng nhăn mặt lại. Tuy vui mừng là Vô Kỵ đã có phản ứng, có 
                  hồn, nhưng Tiểu Siêu cũng không sao chịu được sự công phá của 
                  con cặc quá lớn trong lỗ đít quá nhỏ của mình. Nhưng nàng 
                  không dám đẩy chàng ra mà chỉ ôm chặt lấy người Vô Kỵ mà chịu 
                  đựng. Một lúc sau, Vô Kỵ càng làm dữ. Hai tay chàng bấu chặt 
                  vào mông Tiểu Siêu, hông chàng hẩy mạnh lên. Rồi chàng vừa kéo 
                  đít nàng xuống, vừa đẩy cặc mình lên, ra sức đâm con cặc vô 
                  sâu thêm vào lỗ đít nàng. Cơn đau lại bắt đầu tăng lên, Tiểu 
                  Siêu cắn chặt đôi môi, thở hổn hển mà cam chịu cơn bầm dập. 
                  Thần sắc của Vô Kỵ đã dần dần trở lại gần như bình thường, 
                  cùng lúc, cơn nắc cặc càng trở nên mạnh bạo. Tiểu Siêu có cảm 
                  tưởng như mình bị chẻ làm đôi, đau nhức, buốt rát. Cơn đau 
                  càng tăng lên mà cơn thốn cũng càng nhiều. Nàng nhìn lên mặt 
                  Vô Kỵ thì thấy chàng đã hồng hào như cũ, nhưng hơi thở lại gấp 
                  rút, đã có tiếng rên phát ra từ miệng tuy hai mắt vẫn còn nhắm 
                  nghiền, tốc độ nắc dập tăng lên gấp mấy lần. Tiểu Siêu đau đớn 
                  quá, rên rỉ, đến lúc nàng chịu không nổi nữa thì nàng la lên 
                  một tiếng, nằm lật qua một bên làm con cặc của Vô Kỵ bật khỏi 
                  đít nàng. Cùng lúc đó thì Vô Kỵ cũng rên lên một tiếng lớn, 
                  phóng tinh ào ào, tung tóe. Tinh khí của Vô Kỵ bắn ra quá 
                  nhiều, vương vãi lên đít và lồn của Tiểu Siêu, rơi cả trên 
                  bụng, hông và háng của Vô Kỵ. Tiểu Siêu thấy Vô Kỵ bắn tinh 
                  tùm lum tứ phía, nàng vội lăn ra xa, kéo quần lên mà không kịp 
                  lau chùi tinh khí nhễ nhại dưới hạ bộ, rồi nhìn chàng mà hồi 
                  họp chờ đợi phản ứng của chàng.
 
 Vô Kỵ từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Siêu đang ngồi kế bên mà 
                  không nhận ra nàng. Sau một lúc định thần, Vô Kỵ liền chống 
                  tay ngồi lên mà dòm xuống háng mình. Khi thấy con cu của mình 
                  sừng sững chĩa lên, tinh trùng bê bết khắp nơi thì chàng la 
                  hoảng, kéo quần lên che lại. Vô Kỵ đưa mắt nhìn qua Tiểu Siêu, 
                  lắp bắp hỏi nàng:
 - Trời ơi, Tiểu Siêu, cô có bị gì không? chuyện gì xẩy ra vậy?
 Tiểu Siêu thấy Vô Kỵ đã tỉnh lại, trở nên bình thường thì mừng 
                  rỡ. Nàng hớn hở, vui mừng xáp tới mà ôm lấy Vô Kỵ:
 - Trương công tử...Cháu... Trương công tử đã tỉnh lại rồi...Mừng 
                  quá...Tạ ơn trời đất...
 Vô Kỵ nghe nàng reo mừng rối rít thì chàng mỉm cười, từ từ đẩy 
                  nàng ra:
 - Tiểu Siêu, cô còn sống sót làm tôi mừng quá. Cô không bị gì 
                  chứ?
 Rồi chàng nhớ tới con cu cương cứng của mình với bao nhiêu 
                  tinh khí nhễ nhại thì chàng ngần ngại nhìn vào đôi mắt của 
                  Tiểu Siêu với tia mắt dò hỏi:
 - Tiểu Siêu... Cô... Tôi...
 Ðoán rằng Vô Kỵ muốn biết chuyện gì đã xẩy ra, Tiểu Siêu gượng 
                  cười nhìn Vô Kỵ mà nói:
 - Thưa công tử, công tử đừng lo lắng gì hết. Công tử đã bình 
                  yên, cháu cũng không bị hại. Như vậy không mừng lắm sao?
 Vô Kỵ nghe nói thế, vui mừng thở ra một cái dài, như trút được 
                  gánh nặng:
 - Ðúng là hoàng thiên chứng ấn, hai ta đều tai qua nạn khỏi. 
                  Tôi mừng là cô vẫn sống sót mà không phản lại lời hứa với mẹ 
                  cô.
 Tiểu Siêu chợt nhớ lại những hành động mà mình vừa mới làm với 
                  Vô Kỵ thì nàng ngượng ngùng quá sức, nhưng nàng cố làm ra vẻ 
                  bình thường mà cười tươi với Vô Kỵ, hai đồng tiền lại hiện lên 
                  trên má:
 - Thưa công tử, đó là nhờ hồng ân của công tử đó.
 Vô Kỵ mỉm cười đưa ngón tay ra mà gõ nhè nhẹ lên đầu mũi của 
                  Tiểu Siêu ra chiều muốn nói, “Thôi đừng nói quá để lấy lòng 
                  tôi nữa, tôi không xứng đáng với nhũng lời cô nói đâu” rồi vui 
                  vẻ đứng lên, vươn vai mấy cái rồi đưa tay ra mà đỡ Tiểu Siêu 
                  đứng dậy. Chàng nheo mắt nói với Tiểu Siêu:
 - Bây giờ tôi đã luyện xong Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp rồi, 
                  để tôi đẩy tấm cửa đá cho cô xem nhé.
 Tiểu Siêu tươi cười vỗ hai tay vào nhau mà reo lên:
 - Công tử nói đúng đó. Cháu chắc chắn là công tử sẽ mở cánh 
                  cửa đá một cách dễ dàng.
 Vô Kỵ hăng hái bước tới trước cánh cửa, vận khí theo phương 
                  thức của Ðại Nã Di tâm pháp mà đẩy cánh cửa ra. Quả nhiên, 
                  cánh cửa nhúc nhích một tí rồi từ từ, nặng nề hé mở. Ánh sáng 
                  bên ngoài lùa vào, soi thành một vệt dài trên đất. Tiểu Siêu 
                  thấy thế liền vỗ tay reo mừng, hí hửng.
 
 Khi Vô Kỵ mở toang cánh cửa ra rồi, chàng bèn quay người lại 
                  mà nhìn Tiểu Siêu. Nàng bèn chạy tới, gieo người mình vào 
                  người chàng, ôm chặt lấy Vô Kỵ mà cười hi hi. Vô Kỵ cũng xiết 
                  cứng lấy tấm thân của Tiểu Siêu mà cười ha hả. Cả hai ôm lấy 
                  nhau mà vui mừng, nhẩy cỡn. Một lúc sau, Vô Kỵ nhìn thẳng vô 
                  mặt Tiểu Siêu, ngó sâu vào con mắt xanh lơ của nàng mà nói:
 - Tiểu Siêu, nếu không có cô bên cạnh thì chắc chắn là tôi sẽ 
                  không thể làm nổi công chuyện này đâu.
 Tiểu Siêu đỏ mặt lên, cười để lộ hai đồng tiền:
 - Thưa công tử, cháu đâu có công trạng gì đâu? Người đẩy cánh 
                  cửa này ra là công tử cơ mà.
 Vô Kỵ lắc đầu:
 - Không phải đâu, nếu cô không khuyến khích và bắt buộc tôi 
                  luyện cho xong Ðại Nã Di tâm pháp để đẩy cánh cửa ra thì làm 
                  sao mà chúng ta thoát ra được.
 Nghe nói tới tâm pháp thì Tiểu Siêu nhìn quanh rồi nhặt tấm da 
                  dê lên mà không nói không rằng đưa cho Vô Kỵ, đôi môi chúm 
                  chím cười. Vô Kỵ gật gù:
 - Phải rồi, tâm pháp này sẽ được trả về cho Dương tả sứ.
 Chàng lấy tầm da đút vào túi rồi đưa mắt lên mà nhìn Tiểu Siêu. 
                  Hai người lại ôm chầm lấy nhau một lần nữa. Mỗi người theo dõi 
                  một ý nghĩ của riêng mình. Vô Kỵ thầm nghĩ tới những chuyện vừ 
                  xẩy ra mà bồi hồi, xúc cảm. Chàng vừa mới trải qua một cuộc 
                  hành hạ điên cuồng đến nỗi sắp mất mạng của Ðại Nã Di tâm pháp 
                  cũng chỉ vì muốn bảo vệ mạng sống của Tiểu Siêu, người đang bị 
                  ôm gọn trong vòng tay mình đây. Còn Tiểu Siêu thì bùi ngùi, 
                  xót xa. Nàng vừa mới trải qua một biến đổi lớn lao trong cuộc 
                  đời non trẻ, không quản ngại đến tính mạng cũng chỉ vì muốn 
                  cứu sống Vô Kỵ, người đang ôm gọn mình trong vòng tay đây. Ôm 
                  nhau mừng mừng tủi tủi một lát, Vô Kỵ liền dắt tay Tiểu Siêu 
                  mà bước ra ngoài.
 
 Cửa động dẫn ra chân núi. Hai người đứng yên nhìn trời xanh mà 
                  sung sướng thở hít không khí trong lành. Bỗng nhiên có tiếng 
                  binh khí chạm nhau chan chát và tiếng reo hò, la hét từ trên 
                  núi vọng xuống. Vô Kỵ nhíu mày, nói với Tiểu Siêu:
 - Chết chưa, sáu đại môn phái đã tiến lên đánh Quang Minh đỉnh 
                  rồi.
 Trong lúc Tiểu Siêu nhìn chàng lo lắng thì Vô Kỵ nói nhanh:
 - Chúng ta phải lên đó ngay, xem tình hình như thế nào.
 
 Nói xong, Vô Kỵ đưa tay ra đỡ lấy lưng của Tiểu Siêu mà nhấc 
                  nàng đi, theo hướng của tiếng chém giết mà chạy như bay lên 
                  trên núi.
 (Bài này đang viết dở dang thì 
                  bị xúc động bởi vụ bắt cóc của Elizabeth Smart - chuyện gì xẩy 
                  ra cho cô bé “Tiểu Siêu” này trong chín tháng trời sống dưới 
                  tay của một tên dở ngươi? - và vừa đánh chữ những dòng cuối 
                  cùng vừa bàng hoàng khi thấy cảnh bom rơi như pháo đêm xuống 
                  thành phố Baghdad của chiến dịch “shock and awe” ngày A-Day) Xin xem tiếp Phần Giữa - Ðoạn 
                  11 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh (I I I) (Hết Phần 18 ... Xin mời xem 
                  tiếp 
                  Phần 19) |